Hậu cung: Phụng hoàng oán khúc - Đang viết - sparkling

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Chương 1.(VI)

Lan Chi cố gắng tập trung để không phải nghĩ về những điều đó. Nàng hướng suy nghĩ của mình về những món quà mà mình nên chuẩn bị cho dạ tiệc sắp đến. Cha mẹ nàng đã gửi vào cung rất nhiều món trang sức và gấm lụa, gia tộc của nàng ở Đằng Châu cũng đã tiến cống về rất nhiều đặc sản của Nam đạo... Nhưng nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Những viên đá lấp lánh hay những loại quả quý hiếm đều là những thứ mà Thục Thái Phi không hề thiếu. Nàng nghĩ bà ấy còn sẽ không thèm để mắt đến chúng đến lần thứ hai. Nàng nghĩ rằng mình biết bà ấy thích thứ gì. Một thứ gì đó đến từ Đông đạo, một thứ gì đó đến từ biển cả... Vẫn còn kịp nếu như nàng muốn thuyết phục họ cho người đến những vùng nước sâu nhất để tìm những viên ngọc trai to nhất, tinh khiết nhất dưới đáy biển, những đóa hoa san hô khổng lồ tinh xảo, hoặc nàng có thể cho người dệt nên một tấm áo choàng với hoa văn vảy cá, đính thêm xà cừ và ngọc trai. Nàng nghĩ thêm được vài ý tưởng, nhưng rồi lại thận trọng để chúng sang một bên. Nàng nhìn những đoàn người đang tiến vào cửa cung. Cờ hiệu của các gia tộc rực rỡ như đang thi xem sắc màu của ai là nổi bật nhất. Trong những ngày nắng như thế này, cảnh tượng đó thật đẹp, nhưng cảnh đẹp trước mắt lại khiến nàng rùng mình mà thầm nghĩ về kết cục của ngọn cờ được giương cao nhất vào một ngày giông bão. Cả Tĩnh Hải đang tiến về Lam Kinh, hướng ánh mắt của họ vào buổi dạ tiệc này. Họ hô vang những lời chúc tụng cho Thái Phi và tân đế, mang theo cùng là vô vàn những lễ vật từ khắp năm đạo. Nhưng cũng như tất cả những người hiểu chuyện, nàng có thể nhìn thấu đằng sau những lời nói biết ơn đó là những tham vọng lớn hơn nữa. Và món lễ vật quý giá nhất mà họ đang mang vào cung, chính là những bông hoa xinh đẹp nhất mà bọn họ đã ươm mầm. Chính nàng cũng là một bông hoa như thế... Một bông hoa mà chẳng ai hỏi đến ý muốn, đã vội vàng bứng lấy và đem vào cung chăm sóc. Mọi người sẽ cho rằng đó là lợi thế của nàng, là vận may của nàng. Lan Chi cũng nên có suy nghĩ đó... Chỉ là... Đó chẳng phải là số phận sao? Nàng thật may mắn, khi có cơ hội sống ở đây, khi được gặp gỡ cận kề bên chàng, khi mà ước muốn của nàng lại vô tình mà đi cùng hướng với ước muốn của gia tộc. Không, điều mà nàng mong muốn còn nhiều hơn cả mong muốn của họ nữa. Lan Chi lại cố không suy nghĩ về điều đó thêm nữa. Nàng lại để cho ý nghĩ của mình đi đến nơi khác. Hãy nghĩ về những món quà mà nàng sẽ tặng cho các vị phu nhân và tiểu thư khác trong buổi tiệc. Hãy nghĩ về những ý muốn của họ, và tạm quên đi ý muốn của nàng... Nàng muốn... chỉ muốn được hỏi bọn họ một câu, nhưng lại không biết nên đi hỏi người nào. Thục Thái phi? Cô mẫu? Hay là Quế Lâm? Ai sẽ cho nàng điều mà nàng muốn? Và ai sẽ thực tâm cho nàng điều đó? Nàng có thể đã hiểu ra điều đó. Nàng biết ai có thể cho nàng điều nàng muốn. Nhưng điều đó lại không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là liệu Quế Lâm có thực tâm có cùng mong muốn với nàng không. Nàng hiểu tình thế của mình. Cô mẫu đã nói cho nàng biết điều đó. Nàng đón nhận sự thật một cách nhẹ nhàng. Phạm thị là nhà mẹ đẻ của tân đế, Đằng Châu không thể có thêm một hoàng hậu tại vị. Gia tộc nàng không thể vì nàng mà tranh đoạt chiếc ghế phụng. Còn Quế Lâm, chàng còn quá trẻ... và yếu ớt... Chàng sẽ không thể ban cho nàng giấc mơ đó. Nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn không ngăn được ý muốn, nàng muốn đến hỏi chàng rằng: “Chàng có muốn như thế hay không?” Bởi vì, đó là tất cả những gì quan trọng đối với nàng, liệu chàng có cùng chung ước nguyện này với nàng hay không?

Khi Lan Chi đến cửa cung Diên Thọ, mặt trời vẫn chưa lên cao, nhưng trong sân, các đoàn tùy tùng đã tập trung đông đảo, chờ đợi đến lượt chủ nhân của mình được vào diện kiến thái phi. Tỳ nữ Thiên Lý đang đứng canh gác trước cửa chính viện, sắc mặt vốn nghiêm nghị liền có chút giãn ra khi bà ta nhìn thấy nàng đi đến. Có lẽ trong mắt bà ta, nàng là một đứa trẻ đã luôn quẩn quanh bên mình, chứ không phải là một vị khách từ bên ngoài đến viếng.

- Phạm tiểu thư, nàng đến thật không đúng lúc. Lệnh bà đang ôn chuyện với công chúa bên trong. Đã lâu rồi hai người mới có dịp gặp lại, e rằng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ xúc động của họ. Lúc này chắc phải phiền tiểu thư tạm sang phụ viện nghỉ ngơi một lát.

- Chị Ngọc Châu đã vào cung rồi sao? Cũng đã lâu rồi không gặp chị ấy... Phiền người nhắn lại chị ấy giúp ta. Nếu đã có dịp vào cung, hi vọng công chúa dành chút thời gian ghé thăm người bạn cũ này, Lan Chi cũng mong nhớ người xưa, có nhiều chuyện muốn giải bày.

Nàng đưa mắt nhìn về phía sân. Sắc vàng chói lọi ngay lập tức thu hút sự chú ý của nàng.

- Công chúa vào cung cùng người của Tiên Du à?

- Các phu nhân và tiểu thư của Tiên Du và Tam Đái đều đang nghỉ ngơi ở phụ viện. Phạm tiểu thư chắc hẳn cũng muốn sang đó chào hỏi mọi người một tiếng.

- Chà, người cũng hiểu Lan Chi trước giờ không thích nơi quá đông người. Dù sao Lan Chi cũng thông thuộc nơi này, không phiền người tiếp đãi nữa, để ta vào hậu viên đi dạo một lúc rồi quay lại sau.

Lan Chi vừa định quay lưng thì nhận thấy nét mặt của Thiên Lý đã có chút biến đổi. Tiếng hô của đám tùy tùng ngoài sân nhanh chóng báo cho nàng biết rằng cô mẫu nàng cũng đã đến. Cung Diên Thọ ngày hôm nay thật sự là náo nhiệt.

- Bẩm Huệ Thái phi, không ngờ hôm nay cung Diên Thọ lại được tiếp đón ngài, thật quý hóa quá. Mặt trời cũng đã lên cao rồi. Lão nô xin phép ngài cho bọn nô tài hầu người sang phụ viện tạm nghỉ mệt, để lão nô vào trong báo với lệnh bà.

Trong lúc mấy nô tỳ của cung Diên Thọ đang có ý dẫn đường cho Huệ Thái phi sang phụ viện, bản thân bà ấy lại chỉ hướng chú ý về hướng Lan Chi.

- Lan Chi, không ngờ lại gặp con ở đây. Đã đến rồi sao lại không vào trong, còn đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì vậy?

- Lan Chi ra mắt cô mẫu. Trời đẹp như vậy, khiến con bỗng muốn đi dạo một chút. Không biết người có nhã hứng đi cùng con không? Cũng lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, thật là có chút mong nhớ.

Huệ Thái phi đưa ánh mắt thú vị nhìn nàng, khóe mắt bà ta bắt được hình ảnh lá cờ in hình đóa hoa vàng đang bay phấp phới.

- Đúng là đã lâu rồi... Từ lúc công chúa Ngọc Châu gả đi, phải đến hôm nay mẹ con họ mới có dịp gặp lại. Thật đáng ngưỡng mộ...

Huệ Thái phi thầm thở dài... Trai cũng được, gái cũng được, ít nhất thì bọn họ đều có đứa nhỏ của riêng mình...

Lan Chi nhận ra ánh mắt xa xăm kì lạ của cô mẫu mình. Nàng không muốn người của cung Diên Thọ nhìn thấy sự ghen tỵ của cô mẫu nàng dành cho Thục Thái phi.

- Đúng là thật đáng ngưỡng mộ. Lan Chi thật sự có chút ghen tỵ với công chúa. Nàng ấy có được một mối hôn sự tốt biết bao.

- Phạm tiểu thư cần gì buông lời ước ao. Lệnh bà yêu thương người như con gái, nhất định sẽ không khiến người chịu thiệt.

- Vậy sao?

Huệ Thái phi buông lời bâng quơ trong khi phóng tầm mắt ra sân, nhìn mấy lá cờ đang bay loạn ngoài đó. Sau cùng, bà ta nắm lấy tay Lan Chi, cùng nàng đi về phía hậu viên. Hai người bọn họ cứ vờ như đang thích thú với mấy loại kì hoa trong vườn, dần dần tách mình ra khỏi đám tùy tùng. Lan Chi rất hăng hái với vai trò phụ họa, chỉ gật gù và tán đồng với mọi lời nói của cô mẫu mình. Khi nàng đứng sát bên bà ấy như thế này, nàng có thể nhìn thấy những sợi tóc bạc được che đậy kỹ càng bên thái dương, cùng những vết nhăn đã lấp ló ẩn hiện sau cổ áo của bà. Cô mẫu nàng thường hay châm chọc Thục Thái phi về việc bảo dưỡng dung nhan, điều mà nàng nghĩ rằng bà ấy đang tự châm biếm mình thì đúng hơn. Một người phụ nữ chưa từng trải qua kì sinh nở như cô mẫu nàng, lại lấy điều đó để xoa dịu sự kiêu ngạo về dung mạo. Nhưng giờ đây, chắc hẳn lòng kiêu ngạo và cả niềm an ủi của bà ấy đang dần rạn vỡ, cũng như những lớp phấn trên gương mặt bà. Vào mỗi đêm tối cô độc ở giữa cung Trường Sanh, bà ấy đã nghĩ gì khi nhìn gương mặt mình trước gương? Chắc hẳn, đó sẽ là sự nuối tiếc, sự hoài niệm... và có lẽ là cả sự ghen tỵ nữa.

- Cung Diên Thọ hôm nay thật náo nhiệt. Lúc nãy ta nhìn lũ người đó, những lá cờ hiệu đủ màu khiến ta muốn hoa cả mắt. Những đại gia tộc lâu đời nhất, đã lụn bại hay còn hưng thịnh, những kẻ quý tộc mới nổi, non trẻ và hăng hái... Có những lá cờ mà ta không nhận ra là của ai, hoặc cũng có thể là ta đã quên mất... Đã rất lâu rồi, có rất nhiều vị khách đã không còn đến cung Trường Sanh nữa.

- ...Thục Thái phi cũng thường hay than thở với con như thế. Dù sao thì quy định của nội cung chặt chẽ, khách đến bái viếng thường xuyên cũng không tiện. Cũng phải đợi đến những dịp thế này, chúng ta mới lại có chút không khí náo nhiệt.

Huệ Thái phi nheo mày, tỏ rõ vẻ mặt không bị thuyết phục. Dù gì thì cô ta cũng chỉ là mẹ nuôi mà thôi. Lúc chị của ta mất, nếu không phải do lúc đó ta không có mặt bên cạnh, có lý nào lại đến lượt cô ta nhận nuôi nhà vua chứ?

- Phạm thị chúng ta mới là nhà mẹ đẻ của đức vua. Sao có thể để người khác chiếm lấy vinh quang như vậy? Cô ta và ta, nếu tính cả chị của ta lúc sinh thời, chưa từng có ai được nắm giữ ghế phượng. Con định để cho Phạm thị chúng ta mãi mãi vô duyên với ngôi vị đó sao?

Lan Chi mím chặt môi mình lại. Nàng đưa mắt nhìn đám tùy tùng đang đứng cách đó một khoảng khá xa, cúi đầu tỏ ra vô cảm. Xung quanh họ là những đóa hoa khổng lồ chen chúc nhau trong bụi cây rậm rạp. Sự sinh trưởng mạnh mẽ của chúng đều xuất phát từ một gốc rễ. Chúng hút lấy mọi dưỡng chất của đất trời, tự bản thân lại bung nở hết mọi tiềm năng của mình, ngạo nghễ trông đợi sự thán phục và công nhận của người đời. Gốc rễ có thể vẫn đủ vững chắc để chống đỡ cho chúng, nhưng trời đất và ánh mắt của người đời có bao dung cho chúng không, thì lại là một chuyện khác.

- Cô mẫu, người nhìn khóm hoa này xem. Bọn người của cung Diên Thọ đúng là thật chăm chỉ, đã chăm sóc cho chúng nở rộ thế này. Chỉ tiếc là đầu óc bọn chúng lại không có thẩm mỹ gì cả. Người nhìn xem, cả một khóm đỏ rực xum xuê như muốn đè bẹp lẫn nhau thế này. Trông thật chướng mắt phải không? Người nghĩ đến bao giờ thì cung Diên Thọ sẽ cho người dọn dẹp chúng?

Huệ Thái phi mỉm cười lạnh lùng.

- Đừng ra vẻ hiểu chuyện với ta. Con chỉ đang nói lại mấy ý tưởng của cha mình mà thôi. Em trai ta là một vị quan tài giỏi, một người đàn ông rất tốt, nhưng hắn lại luôn dè dặt trước các món lợi riêng, và luôn đặt cái gọi là lợi ích chung lên trên hết. Hắn đã nói gì với con? Phạm thị không thể nào có một vị hoàng hậu nữa? Tại sao chứ? Vì chị của bọn ta sao?

Bà ta cười lớn một cách đầy cay độc.

- Chị ta chưa bao giờ là một hoàng hậu, như ta đã nói. Chị ta chỉ sinh ra một nhà vua, và chết, chỉ thế thôi. Làm thế nào mà một người chết có thể ngăn chúng ta chiếm lấy vinh quang đó? Sự thật đau lòng là chị ta đã chết để làm bàn đạp cho chúng ta vươn lên, và hắn ta lại nói rằng: “Thế là đủ. Chúng ta sẽ ngồi yên ở đây.” Và để cho bọn chúng trèo lên đầu chúng ta.

Bà ta nhìn về phía cung Diên Thọ, rồi nở một nụ cười dịu dàng với nàng.

- Ta và Trình thị đều là phi tần của Cao tổ. Không ai trong chúng ta từng là hoàng hậu. Nhưng con cũng nhìn thấy tình thế lúc này giữa bọn ta rồi đấy. Và sắp tới đây, cháu gái của cô ta sẽ đến Lam Kinh, sẵn sàng cho cục diện kế tiếp. Còn con, cháu gái của ta, con đang dự tính gì cho những ngày kế tiếp? Thực lòng ta không hề muốn nhìn con phải lâm vào tình cảnh giống ta lúc này, Lan Chi à.

Nàng bối rối và tìm cách lãng trách ánh nhìn chế giễu của bà ta.

- Không đâu... Con khác cô ta... Sẽ không đâu...

- Phải rồi. Con thì khác. Con là người em cô cậu của nhà vua. Con là con gái nuôi của Thục Thái phi. Con là người đã lớn lên bên cạnh ngài. Làm sao cô ta có thể giống như con được? Cô ta là một nàng công chúa cựu triều. Cô ta là cháu gái ruột của Thục Thái phi. Và cô là người sẽ ở bên cạnh nhà vua, với chiếc mũ phượng trên đầu, và toàn bộ Bố Hải Khấu phía sau lưng. Lan Chi, con nghĩ mọi chuyện rồi sẽ thế nào?

Nàng không biết. Nàng chưa bao giờ biết... cho đến bây giờ.
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Chương 1.(VII)

Lại một đêm nữa sắp qua đi. Nàng biết đêm qua là một đêm rất khác biệt. Bởi vì khi nó kết thúc, đến cùng với ánh mắt trời là một ngày mới, một cuộc phiêu lưu mới, một cuộc đời mới. Và trong nỗi bất an sâu thẳm bên trong, nàng hiểu cuộc đời mới này có ý nghĩa gì. Đó là những cuộc chiến và âm mưu mới. Những người lính vừa bỏ lại một chiến với sắt và máu sau lưng họ, và những người con gái như nàng lại chuẩn bị tạo nên một cuộc chiến hoàn toàn khác. Nó đã ẩn hiện phía trước nàng, sau làn sương mỏng manh nơi cửa biển. Nàng đang trôi về phía hư vô, không biết phía trước mình sẽ là gì. Một chiến trường mà nàng chưa rõ hết các kẻ địch, một tấm bản đồ mà mặc dù nàng đã hiểu rõ mọi con đường nhưng vẫn chưa nắm chắc được phương hướng. Sẽ có vô số thứ sẽ muốn giết chết nàng, và nàng sẽ không bao giờ có thể hiểu hết được chúng. Tất cả những gì nàng có thể hiểu bây giờ chính là bản thân mình. Nàng biết mình muốn gì, và sẽ tập trung vào những điều đó. Hãy quên đi cuộc chiến cùng những kẻ thù sắp đến, và nghĩ về một cuộc sống mà nàng mong muốn.

- Công chúa, thuyền đã sắp đến cảng. Người đã chuẩn bị xong chưa?

Nhũ mẫu của nàng đang đứng ở cửa, hôm nay cũng phá lệ mang phục sức thật trang trọng. Mọi người đều đã sẵn sàng, mạo hiểm những thứ họ yêu quý để đi theo niềm tin của họ. Vì nàng, vì Bố Hải Khấu và Trình thị. Nàng là kim chỉ nam của họ, nàng không thể để họ nhận ra cảm giác lạc lối của mình lúc này, dù là một chút. Nhưng nhũ mẫu thì lại không muốn che giấu sự lo ngại của mình. Bà có thể nhìn thấy những nguy hiểm đang dần lộ ra phía chân trời. Dù với khả năng của mình, bà biết mình không thể nào đánh bại toàn bộ hiểm họa để bảo vệ nàng công chúa bé nhỏ của bà. Nhưng nếu chỉ là từng bước nhỏ thôi, từng mối nguy hại nho nhỏ, từng mối nguy cơ tiềm ẩn bên cạnh, bà biết mình có thể giúp nàng xử lý.

- Công chúa, trước khi chúng ta vào Lam Kinh, có một chuyện người cần phải xử lý trước đã.

Huệ Ninh đã ngồi vào chiếc ghế của nàng, im lặng nghe bà nói tiếp. Đôi mắt nàng trong suốt như hai hòn ngọc, hoàn toàn không vương vấn bất kì ý nghĩ gì.

- Công chúa, người bước chân vào hoàng cung, xem như là đã bắt đầu một cuộc đời mới. Có những chuyện cũ cần phải quên đi, những lời hứa hẹn không cần thiết phải giữ lấy trong lòng...

- Ta biết điều đó, bà không cần lo lắng. Ta không giữ lại nhiều người ở Lam Kinh đâu. Bố Hải Khấu vẫn cần người trấn giữ. Họ buộc phải quay về để làm tròn bổn phận của mình. Họ sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, một cuộc sống mà không có ta, và tốt nhất là họ đừng nhớ đến ta nữa.

- Công chúa, lão nguyện ở lại cùng người.

- Bà không cần phải làm thế. Gia đình bà là ở Bố Hải Khấu, họ vẫn đang đợi mọi người trở về. Ta đã quyết định rồi, bà và Nhã Quỳnh sẽ về nhà.

Đặng thị lộ ra vẻ kinh hoàng, vội vàng nắm lấy tay nàng cầu xin.

- Sao có thể? Bọn ta sao có thể để người ở lại đây đơn độc? Vợ chồng nó chưa từng than thở với ta lời nào!

- Họ không biết mình đang nắm giữ điều quý giá gì, nên sẽ không lên tiếng để giành lấy nó. Nhưng ta sẽ không thể tước đoạt thứ đó từ họ, càng không thể mạo hiểm cuộc sống của họ... Nhã Quỳnh đã nói với bà rồi chứ?

- ... Nhưng dù cho như thế, chuyện quan trọng nhất vẫn là việc chăm sóc và bảo vệ người. Công chúa, ai sẽ ở bên cạnh người?

- Ta có Nhã Văn.

- Con bé chỉ là một đứa trẻ!

- Phải. Và khi nó lớn lên, chúng ta sẽ tìm cho nó một tấm chồng. Nhất định là phải ở Bố Hải Khấu. Vậy nên bà đừng lo lắng, ta sẽ để con bé về đoàn tụ cùng mọi người.

Huệ Ninh mỉm cười, nàng biết bà ấy đang nghĩ gì. Nàng không thể ngăn cản nỗi lo lắng đang hiện hữu trong lòng bà. Nàng biết mình đang đưa ra các lựa chọn không khôn ngoan. Nhưng vốn dĩ, không phải nàng đang đưa ra các lựa chọn tốt nhất, nàng chỉ đang góp nhặt các lựa chọn còn lại mà thôi.

- Mặt khác, ta còn có Mi Thiền.

Lời tuyên bố của nàng càng khiến sắc mặt Đặng thị thêm trắng bệch ra.

- Công chúa! Vũ thị đó, tuyệt đối không thể để bên cạnh người!

- Sao vậy?

- Nó... nó quá xinh đẹp! Người không thể để một ả đàn bà mị hoặc như vậy bên cạnh mình!

Huệ Ninh khép hờ đôi mắt lại, mơ hồ hình dung lại dáng vẻ của cô ta vào cái ngày họ gặp ở Đằng Châu...

- Đó cũng không hẳn là điều gì xấu. Bà nghĩ xem, bản thân ta không bảo đảm chắc chắn sẽ chiếm được sự sủng ái của nhà vua. Dù cho có chiếm được trong trước mắt, ai dám nói đến chuyện lâu dài chứ? Có một người hầu xinh đẹp như vậy bên cạnh, chẳng phải là thêm lý do để nhà vua đến chỗ ta sao?

- Người đang có suy nghĩ hồ đồ gì vậy? Người là một công chúa cao quý! Người không thể...

- Ta không thể suy nghĩ ra một cách thức hèn mọn như vậy đúng không?

Nàng mỉm cười với bà, giọng nói vẫn ra vẻ bình thản nhưng những nếp nhăn nơi đầu mày đã tự tố cáo sự mệt mỏi mà nàng đang cố chống chọi. Và đây thậm chí còn chưa phải là lúc chính thức khai trận.

- Ta là nàng công chúa của một triều đại đã mất đi quyền lực của mình, một nàng công chúa mà cả cha lẫn mẹ đều đã qua đời, một nàng công chúa thậm chí còn không có cả một mái nhà cho riêng mình. Ở Bố Hải Khấu, mọi người đều gọi chị em ta là công chúa, không phải là để nhắc nhở chính bọn họ hay chúng ta nhớ đến quá khứ của Trình thị. Những kẻ mà bọn họ muốn nhắc nhở chính là các gia tộc khác trên khắp Tĩnh Hải. Bà nghĩ ta không biết tí gì về cái nơi ta sắp bước vào sao? Khi nhà vua lập hoàng hậu, những lời xưng tụng dành cho ta sẽ càng bay bổng, bởi vì bọn họ muốn khẳng định rằng: ngoài trừ Lê thị, Bố Hải Khấu Trình thị chính là dòng dõi cao quý nhất.

Nàng nhìn tấm bản đồ của Tĩnh Hải đang đặt trên bàn. Bố Hải Khấu nhỏ bé của nàng nằm im lìm bên trong một cái vịnh hẹp. Gần đó là thủ phủ của Đông đạo, thành Hải Dương non trẻ nhưng lại đầy nhựa sống, như một cái cây tán rộng ngày một xum xuê hơn, mà cái bóng của nó đã sắp che phủ cả vùng vịnh. Phía dưới Đông đạo là vùng Nam đạo mà nàng đã tận mắt nhìn thấy trong mấy ngày qua. Mỗi ngày trôi qua, nàng lại được chiêm ngưỡng thêm những tòa thành bề thế. Đằng Châu và Phù Liệt chưa hề lung lay qua bao năm tháng, thủ phủ Thiên Trường ngày một lớn mạnh. Đó là chưa kể đến Tây đạo và Bắc đạo, những nơi mà nàng chỉ biết đến qua những câu chuyện kể. Tiên Du, Tam Đái, Luy Lâu, Động Giang, Tam Giang, Hồi Hồ... Mỗi một cái tên đều được in đậm trên tấm bản đồ, không kẻ nào muốn bị quên lãng.

- Bà nghĩ họ sẽ thành công chứ? Bà có nghĩ rằng khi ta đặt chân vào hoàng cung, sẽ có bất kì kẻ nào nhớ được thân phận công chúa của ta không? Hãy quên chuyện ta là ai đi. Ta biết một khi ta tham gia vào chuyện này, ta không còn là một nàng công chúa nữa. Như tất cả bọn họ, ta là một người phụ nữ của nhà vua. Và trong tâm thức của một người phụ nữ, không có chỗ cho từ cao quý. Cũng như bọn họ, ta sẽ làm bất cứ việc gì để chiến thắng được ân sủng của nhà vua. Đưa một hầu gái lên giường hầu hạ nhà vua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

- ... Nhưng Vũ thị có xuất thân không rõ ràng, chỉ là tình cờ mới cùng chúng ta phối hợp đối phó với Phạm thị và Nguyễn thị mà thôi. Lòng dạ ả ta thế nào, làm sao chúng ta hiểu thấu được?

Khéo thật. Huệ Ninh đưa mắt nhìn bóng dáng của Mi Thiền đang đứng trước cửa. Cũng tốt thôi, bản thân nàng cũng muốn tường tận hơn về cô ả.

- Liên Hoa, đứng đó làm gì. Bước vào đi.

Nàng ta đang bê một cái tráp nhỏ, có vẻ là để chuẩn bị hầu hạ cho nàng. Nhận thấy bầu không khí kì lạ giữa Huệ Ninh và Đặng thị, nàng ta im lặng giữ nguyên tư thế bê tráp của mình.

- Liên Hoa, em đặt tráp lên bàn, rồi đến trước mặt ta quỳ xuống.

Nàng ta ngoan ngoãn nghe theo lời Huệ Ninh, tuyệt đối không hề lộ ra tý cảm xúc nào. Thái độ tưởng như tuân mệnh đó lại càng khiến cho Huệ Ninh cảm thấy nàng ta là một thách thức. Khi đối phương mong đợi điều gì từ nàng ta, nàng ta sẽ cất giấu nó đi. Khi đối phương tìm kiếm từ nàng ta sự sợ hãi, nàng ta sẽ càng tỏ ra kiên cường.

- Liên Hoa, em đã bao giờ đến Bố Hải Khấu chưa?

- Gia đình em sống ở một vùng hoang vu không thuộc quyền bảo hộ của tòa thành nào. Thật tiếc là em chưa từng nhìn thấy quê nhà của công chúa.

- Thế sao? Vậy em có muốn đến đó không?

Một thoáng im lặng trôi qua trong căn phòng. Mi Thiền im lặng không nói lời nào. Huệ Ninh thấy phản ứng của nàng ta như vậy, chỉ đợi một lúc thì đã vờ như mình đã buột miệng lỡ lời.

- Quên mất. Lúc đó, ở giữa dân chúng Đằng Châu, ta đã nói rằng sẽ thu nhận em làm người hầu cận. Nếu lúc đến Lam Kinh mà không có em bên cạnh, e rằng người ta sẽ có lời bất phục. Nguyễn thị nhất định sẽ bám vào đó để nói rằng chúng ta đã đóng kịch gạt người. Chúng có thể sẽ nói rằng ta lợi dụng em xong thì một đường diệt gọn không để lại nhân chứng. Em có sợ không?

Ánh mắt Mi Thiền trong suốt, nhưng lại không thể nhìn thấu. Huệ Ninh tiếp tục màn độc thoại của mình.

- Em nên biết sợ. Tiên Du Nguyễn thị là những kẻ có quyền thế lẫn tiền tài, nhưng lòng dạ bọn họ rất hẹp hòi. Cũng giống như phu nhân Cẩm Khanh, họ đều là những kẻ ghê gớm. Nhưng mà nếu nói cho rõ, thật ra bản thân ta cũng có chút đồng cảm với cô ta...

Huệ Ninh đứng dậy để bước đến gần Mi Thiền. Đầu nàng ta cúi xuống, nhưng ngay cả cái gáy của nàng ta cũng tỏa ra sức quyến rũ ghê hồn.

- Chúng ta đều là phụ nữ. Và không người phụ nữ nào lại không cảm thấy bất an khi có một người xinh đẹp hơn ở bên cạnh. Em đã hiểu chưa? Em đã khiến ta rơi vào một tình thế nan giải. Ta có thể làm gì với em bây giờ?

Mi Thiền nhắm chặt đôi mắt lại, nhưng Huệ Ninh đã cúi xuống để nâng gương mặt của nàng lên. Mi Thiền lấy hết can đảm để mở to đôi mắt đẹp của mình ra, biểu cảm của công chúa đối với nàng vẫn vô cùng dịu dàng. Nàng bắt đầu ôm hy vọng, rằng công chúa sẽ cho nàng một cơ hội.

Huệ Ninh đứng dậy, quẳng xuống trước mặt nàng ta cái cơ hội mà nàng ta đang cầu mong. Một chiếc trâm cài thanh nhã, lạnh lẽo, sáng bóng và nhọn hoắt. Những lời nói của công chúa lúc này nghe còn lạnh lẽo và bén nhọn hơn, cứ liên tục vờn bắt với da thịt của Mi Thiền.

- Ta sẽ làm gì với em đây? Em hãy cho ta một gợi ý đi...

Cuối cùng thì Mi Thiền cũng đã có quyết định, đôi mắt nàng đã lóe ra những ý nghĩ táo bạo, những cảm xúc mãnh liệt. Huệ Ninh nắm bắt lấy nó như nhận lấy một phần thưởng cho chiến thắng của riêng mình. Còn Mi Thiền, nàng chộp lấy cơ hội của mình, hy vọng của mình, niềm tin vào chủ nhân của mình. Nàng cầm chặt chiếc trâm lòng bàn tay, vừa dập đầu vừa òa khóc nức nở.

- Công chúa, là em phụ lòng tốt của người! Người đã có lòng tốt bao bọc cho em, vậy em lại vì chút lòng tham mà đi trộm chiếc trâm cài của người! Em đã biết lỗi của mình rồi!

Đặng thị có chút ngẩn ngơ nhìn nàng ta diễn trò, trong khi Huệ Ninh thì lại rất thích thú. Nàng thả người lên ghế, mỉm cười hiền từ với Mi Thiền.

- Xem ra ngươi cũng đã hối lỗi rồi. Nhưng mà tội đã phạm phải thì không thể tha thứ được. Ngươi nói xem, ta phải xử lý ngươi thế nào?

- Xin công chúa cứ thẳng tay trừng phạt. Công chúa cứ đánh phạt em, đuổi em đi, thậm chí chặt tay hay giết em cũng được. Em là kẻ đã phụ bạc người, tuyệt đối em sẽ không buông lời oán trách. Tuyệt đối sẽ không ai dị nghị chuyện giữa em và công chúa nữa.

- Thật sao? Ngươi dám mạo hiểm cả tính mạng mình để đánh cược với ta sao?

Khi nàng quẳng cái trâm xuống, ý muốn nàng thể hiện đã rất rõ ràng. Nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn hủy đi dung mạo của mình, lại đi một vòng lớn đánh cược cả mạng sống của mình.

- Công chúa, xin người hiểu. Mạo hiểm chỉ là nguy cơ... nhưng hi sinh cái trước mắt thì tất yếu đã là thua thiệt. Mi Thiền... Mi Thiền... không phải là kẻ như vậy.

Huệ Ninh xem như cũng đã nhìn thấu được nàng ta. Nàng nhìn sang nhũ mẫu, có vẻ như bà ta cũng chẳng bớt bất an hơn chút nào. Nhưng Huệ Ninh không bận tâm đến lo lắng của bà. Đúng là nàng cần những kẻ trung thành bên cạnh, nhưng mặt khác, nàng lại thích thú với ý muốn có những kẻ thông minh bên mình. Nàng ra hiệu cho Mi Thiền đứng dậy và ra lệnh cho nàng ta hầu hạ việc trang điểm. Ánh mặt trời đã bắt đầu rọi vào khoang thuyền. Nàng nghe thấy tiếng làn sóng đánh vào những bụi lau sậy, tiếng gà rừng gáy, và cả tiếng trống hiệu của hoàng gia.

- Các người có nghe thấy không? Tiếng trống ra trận đấy. Chúng ta đã đến Lam Kinh rồi.

---

Ấn tượng đầu tiên của nàng với Lam Kinh, nơi này giống như là một ngôi đền khổng lồ với một sảnh dài đầy những bức tượng vô cảm được xếp hai bên. Nó có ồn ào hơn với những tiếng trống, màu sắc hơn với những lá cờ hiệu, nhưng nó cũng vô cảm và thiếu sức sống như ngôi đền ở quê nhà nàng. Đàn ông, phụ nữ, những người ở đất kinh kì, những vị khách từ phương Tây và phương Bắc, lẽ ra họ phải rất khác nhau. Vì có rất nhiều cờ hiệu để phân chia sự khác biệt giữa họ, nhưng không hiểu vì sao mà tất cả bọn họ đều giống y như nhau. Lặng im như những bức tượng đất, chào đón nàng với thái độ hờ hững. Nhưng nàng mặc kệ họ, chậm rãi tiến từng bước đến bệ rồng. Nàng không nhìn qua lại, không chú ý tìm kiếm bất kì lá cờ nào. Tất cả những gì nàng tập trung hiện tại chính là bản thân nàng. Đoàn tùy tùng của nàng đã phải ở lại phía sau. Một mình nàng đơn độc tiến về phía nhà vua, một con đường tất yếu mà nàng đã biết trước. Nàng thậm chí còn không muốn chú ý quan sát nhà vua, không mong đợi hay mường tượng gì về dung mạo hay thái độ của ngài dành cho nàng. Nàng nhìn về phía trước, tương lai của nàng là ở đó. Gương mặt nhà vua vẫn còn quá mơ hồ với nàng vì khoảng cách. Hai bên ngài chắc hẳn là hai vị thái phi. Nàng cũng chẳng phân biệt được đâu là cô mẫu nàng, đâu là Huệ Thái phi. Ai là đồng minh, ai là đối thủ? Nàng vẫn còn một quảng đường rất xa để hiểu được điều đó. Nhà vua đang ở trên cao kia, đợi nàng với tới, những bước chân của nàng ngày càng nặng nề hơn, nhưng nàng sẽ không giảm tốc độ cho đến khi chạm được tới ngài. Sức nặng này, và mọi chướng ngại trước mắt, nàng sẽ vượt qua chúng, dù cho có phải đổ máu.

Trước khi có bất kì ai kịp thời phản ứng, một âm mưu đã bừng nở ngay trên con đường của nàng. Từ trong hàng ngũ quân Điện Tiền, một người lính bỗng chạy đến trước mắt nàng rồi quỳ sụp xuống. Mũ của hắn rơi xuống, lộ ra mái tóc đã điểm bạc cùng gương mặt nhăn nhó. Huệ Ninh kinh ngạc nhìn hắn, và trong thoáng chốc đã nhận ra hắn là ai. Là hắn, chướng ngại đầu tiên mà bọn chúng dành cho nàng.

- Vua Trình vạn tuế! Vua Trình vạn tuế! Vua Trình vạn tuế!

Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn nàng, đôi mắt mà nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được. Nàng không nghe rõ lắm những lời hắn tung hô nữa. Những kẻ khác đều chết lặng, biểu cảm đầu tiên mà họ cho nàng chính là sự kinh hoàng. Đến cả ngọn gió dường như cũng dừng lại, mọi ngọn cờ đều rũ xuống. Huệ Ninh nhận ra những chiếc áo choàng hoàng gia đang tiến đến chỗ nàng. Nàng phải sửa chữa lại chuyện này, nàng phải bảo vệ cho Trình thị.

Khi một người lính chạy đến chỗ nàng và tên điên, hắn ta lướt qua nàng, và trước khi có ai đó nhận ra điều bất thường, Huệ Ninh đã nắm chặt lưỡi kiếm của hắn trên tay mình. Tiếng hô điên loạn chấm dứt cùng với tiếng hét của vài vị phu nhân nào đó. Huệ Ninh buông bỏ lưỡi kiếm xuống... Đôi mắt sẽ mãi mãi ám lấy cuộc đời nàng đang nhìn chằm chằm vào nàng khi Huệ Ninh nắm lấy đầu hắn. Nàng có nhìn lại hắn trong một thoáng nào không? Nàng không nhớ rõ nữa. Nàng nghĩ rằng mình đã tiến lên phía trước. Nàng nghĩ đã nghe thấy tiếng la hét của ai đó, rồi tiếng trấn an của ai đó khác nữa... Nàng nghĩ mình đã thoáng thấy cô mẫu... Điều mà nàng chắc chắn tiếp theo chính là gương mặt của nhà vua. Chàng trẻ qua, chắc hẳn là còn trẻ hơn cả nàng. Chàng có hàng lông mày thật đẹp, nhưng đôi mắt chàng thì u ám, thật không đúng với độ tuổi của mình. Chàng đang ngồi trên chiếc ngai của mình và bọn họ đang quan sát lẫn nhau. Đôi vai chàng vẫn còn khá nhỏ nếu phải so sánh với những tráng sỹ trưởng thành, nhưng nàng nhận ra rằng, toàn thân chàng vẫn rất vững chãi khi đối diện với nàng lúc này. Chàng không bộc lộ tý cảm xúc nào, cũng chẳng nói gì, lặng lẽ nhìn nàng quỳ xuống bên chân mình. Đôi tay nàng nhuộm máu. Váy áo của nàng cũng thế. Và chắc hẳn là cả gương mặt của nàng cũng vậy. Huệ Ninh vươn tay ra để chạm vào chân chàng, nhà vua không có phản ứng gì chống lại, cứ để mặc cho nàng làm hoen bẩn ống quần của ngài. Máu... đó là máu của một kẻ điên... một kẻ mộng tưởng về một triều đại huy hoàng đã mất. Nàng không phải là một kẻ điên, nàng cũng không mang ảo tưởng sẽ khôi phục lại hưng thịnh ban đầu cho Trình thị. Nàng chỉ muốn gia đình nàng bình an mà thôi.

- Bố Hải Khấu Trình thị xin ra mắt đức vua. Đức vua vạn tuế! Lê triều vạn tuế! Cầu mong cho Lê triều và Tĩnh Hải mãi mãi trường tồn!

Nàng dâng chiếc đầu trên tay lên cho nhà vua. Đó là món quà đầu tiên nàng dành cho chàng. Lòng trung thành của Bố Hải Khấu Trình thị dành cho hoàng gia, sự quy thuận của cựu triều dành cho tân đế. Đôi mắt nàng lóe sáng khi nhìn chàng và tự hỏi, nhà vua đang nghĩ gì về nàng?

---hết chương 01---
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên