shynngokbaby
Gà con
Kể rất chi tiết về các bệnh luôn @@, lập luận cũng không vô lí. Nói chung rất tuyệt về cốt dựng phần đầu này, nghề y bạn kể qua câu chuyện mình thấy rất hay.Chương 2
Cửa phòng bệnh số 24.
Ấu Lăng đẩy cửa bước vào đã thấy vài người mặc áo blouse trắng có mặt ở đó, thấy cô tới mọi người cúi đầu chào rồi tiếp tục làm với bảng án trên tay. Bác sĩ Lâm chỉnh bình nước biển xong liền lên tiếng: "Bệnh nhân đột ngột bị ngạt do truyền quá nhiều hơi vào bình khí thở, đồng thời bệnh nhân còn thiếu chất vitamin B1 trong người. Nhưng không xét đến nỗi là trường hợp nặng, chúng tôi đã kịp tiêm phòng cho bệnh nhân rồi."
Cô lấy trong túi áo cây đèn soi lên mắt bệnh nhân và dùng tai nghe đặt lên ngực khám, sau đó cô gật đầu nói: "Bệnh nhân không rung giật nhãn cầu và co giật đã là chuyện tốt, tôi sẽ nói với người nhà bệnh nhân về việc cần cung cấp dinh dưỡng sau khi tỉnh dậy. Trước mắt trường hợp ngạt thở ngày hôm nay là điều sơ suất của bệnh viện đã không chú ý, tôi sẽ phê bình người chịu trách nhiệm về việc này. Còn nữa, bác sĩ Triệu đây làm phiền anh xét lại điện tâm đồ, siêu âm tim và khám chuyên khoa tim mạch lần nữa."
Một người đàn ông dáng vẻ trung niên già dặn, cùng với cặp kính dày trên mắt trông vẻ rất tri thức, ông Triệu Dũng thắc mắc: "Nhưng việc cần xét nghiệm lại sẽ rất mất thời gian, vả lại chúng ta đã kiểm rồi thì sao phải thực hiện lại làm gì? Vẫn còn rất nhiều bệnh nhân ngoài kia đang chờ không chỉ riêng bệnh nhân này đâu bác sĩ."
"Bảng chụp X - Quang bác sĩ Lâm vừa gởi cho tôi đã xem qua, theo như tôi thấy thì tim bệnh nhân to hơn với cách bình thường, biến chứng của suy tim thường xảy ra trên bệnh nhân mắc các bệnh van tim, bệnh tâm phế mạn và thiếu B1 nên tôi cần chắc chắn ngoài bệnh án B1 ra bệnh nhân còn mắc thêm những bệnh đó hay không, nên tôi mới yêu cầu bác sĩ Triệu đây kiểm lại dùm tôi." Dùng lời lẽ phân tích rọn rành Ấu Lăng tuyệt nhiên có khả năng khiến người khác phải chút kính nhường nể phục. Cô không thuộc dạng người ít nói hay trầm ổn, ngược lại cô rất nhiệt tình và có đầu óc tư duy. Nhất là vào công việc cô hoàn toàn say mê vào nó, bằng y sĩ quốc tế ấy hỏi cô làm sao đạt được thì Ấu Lăng đành cười trừ không biết giải thích sao. Bởi lẽ, đơn giản vì cô yêu nghề thì cô dụng hết tâm huyết của mình mà học thôi.
Còn đối với bệnh nhân nhỏ tuổi này mà nói trong người Linh liệu không biết còn mắc bệnh gì không nhưng xem ra sức khoẻ nếu đúng với thực trạng một đứa trẻ mới lớn khoẻ mạnh thì cơ thể em còn rất yếu và gầy hẳn.
Tác phong làm việc của Ấu Lăng chính là rất quan trọng về khái niệm thời gian, việc trị liệu cho một bệnh nhân cô không dựa vào hiện trạng người ấy thay đổi so với mức bệnh trước như thế nào mà cô chỉ căn cứ vào số liệu trên giấy mà theo dõi. Vụ ngạt thở vừa rồi có thể đã cấp cứu kịp thời nhưng không bác sĩ nào có thể đảm bảo là nó không ảnh hưởng gì đến sau này ...hay ít nhất cô nghĩ nó đã xao lệch nhịp tim của bệnh nhân. Tất nhiên đó là việc không mấy tốt đẹp nên rất cần bác sĩ và y tá chuyên tâm đề phòng hơn. Ấu Lăng không muốn bệnh nhân mình chịu trách nhiệm lại xảy ra bất cứ rủi ro nào, dù là nhỏ nhất cũng không được.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay đây. Khi tập án làm xong tôi sẽ đưa cho bác sĩ Lăng." Ông Triệu gật đầu đồng ý sau đó lui ra ngoài, lời Ấu Lăng nói không sai thiết nghĩ bệnh án bệnh nhân không phải chỉ một lần xét nghiệm thì về sau không cần làm nữa. Số liệu vẫn có thể thay đổi từng giây từng phút, Triệu Dũng đúng là có phút hờ xem thường việc này, ông nghĩ Ấu Lăng đúng là một vị bác sĩ tận tâm rất xứng đáng với chức ghế quản trách đó.
Lúc này Minh Lâm cũng chiếu bảng nhóm máu lên bảng, anh nói: "Ấu Lăng, tôi đã tra và cho đây là trường hợp đặc biệt vì nhóm máu của bệnh nhân tên Khiết Linh này là thuộc nhóm máu Rh- rất hiếm. Do trước hết phòng trường hợp xấu nhất xảy ra khi cần phẫu thuật nên tôi cũng đã liên hệ với trung tâm Bệnh viện Truyền Máu Huyết Học rồi, người ta thông báo nguy cơ có đủ lượng máu tiếp sẽ rất thấp ở bên họ chỉ còn nửa bịch Rh- mà thôi..."
Tường Ấu Lăng chăm chú nhìn từng hình ảnh của hồng cầu trên bảng chiếu, ngước nhìn xấp giấy mẫu nhóm máu cô thở dài lo lắng: "Đúng vậy, thực chất nhóm máu Rh+ chiếm 99,96% nhưng chỉ có 0,04% - 0,07% là số người thuộc nhóm máu Rh-. Bệnh nhân lại có biến chứng suy tim loại nhịp tim nhanh e rằng trường hợp phẫu thuật cũng có thể xảy ra, nhưng chúng ta cần phải có lượng máu tương đồng với bệnh nhân thì mới thực hiện ca phẫu thuật được."
Minh Lâm cũng gật gù đồng ý, lương tâm của một người bác sĩ không thể bỏ mặc bệnh nhân được, chỉ hy vọng bệnh nhân ca đặc biệt này đừng xảy ra triệu chứng gì nguy hiểm.
"Bệnh viện truyền máu đã nói rõ khi có máu nhất định sẽ liên lạc truyền qua cho chúng ta ngay, bây giờ chúng ta tốt nhất nên tình trạng bệnh nhân mau hồi sức vẫn hơn, bệnh nhân đã hôn mê sâu lắm rồi..."
Ấu Lăng nhìn ra ngoài cửa đã thấy sắc trời cũng đã tối tầm 9 giờ, cô mỉm cười để lộ núm đồng tiền duyên dáng: "Bác sĩ Lâm đã vất vả rồi, anh nên về nghỉ ngơi đi, có người thay ca anh mà."
Anh nhìn vào đồng hồ trên tay thoáng kinh ngạc: "Tối thế rồi à! Xem ra làm việc quên mất thời gian chính là đây. Nhưng... cô không về à? Bác sĩ trong khoa trực đầu hẳn cũng đã về hết rồi, cô còn ở đây làm gì nữa?"
"Tôi cần về phòng mình sắp xếp và thống kê lại tình hình của khoa trong mấy tháng hoạt động qua, yêu cầu báo cáo từ trên bộ trưởng mới gửi xuống." Ấu Lăng lắc đầu đưa tay quệt mồ hôi giả vờ mệt mỏi.
Nhìn bộ dạng cô anh chỉ biết cười thầm, an ủi: "Tổng chức trách khoa cũng không phải vị trí nhàn rỗi đi lòng vòng bệnh viện xong rồi về ngồi chơi đâu. Cô thiệt tình... vẫn nên để ý sức khoẻ mình vẫn hơn, ta chữa bệnh người vậy mà không có sức giữ sức khoẻ bản thân thì sao dám lớn tiếng hô ta là bác sĩ giỏi đây."
Ấu Lăng đi đến giường bệnh chỉnh lại vài thiết bị, nghe anh nói vậy gật đầu cười cười: "Phải, phải. Lời bác sĩ Tâm rất triết lí, thôi tôi về phòng đây. Đã muộn rồi anh về nên cẩn thận."
Kiểm tra xong, cô cúi chào anh một cái rồi mới xoay người bước ra ngoài, lúc đó cô vẫn không nghe tiếng nói ở phía sau: "Chào em."
***
"Oh My God! Xấp dự thảo báo cáo này chừng nào mới hoàn thành giao kịp ngày mốt đây trời..." Ấu Lăng uể oãi ngồi xuống ghế ca thán, lấy trong tủ lạnh một bịch đá chườm lên trán thư giãn. Vừa lúc điện thoại trong túi cô reo lên "Ring... Ring..."
Cô lười biếng lấy điện thoại ra lên xem, vừa hay chữ "MaMa" đập vào mắt lập tức cô thay đổi vẻ mặt chán nản lột thành nét cười thích thú: "Alo... Tổng quản thanh tra cục bộ Giám Trinh Sát có chuyện hình sự gì gọi bác sĩ quèn này đây."
Giọng người trong điện thoại lên giọng trách móc: "Cái con bé này, tôi không gọi điện cô thì chắc cô ngủ mòn men nhà bệnh viện rồi phải không! Tối rồi con gái con mau về nhà đi, mẹ mới nấu cơm canh nước ngọt bồi dưỡng cho Lăng Lăng nè."
Ấu Lăng trả giọng chểnh nản, tay đặt hai thuỳ thái dương xoa bóp: "Báo cáo cục bộ tổng thanh tra, con gái chắc đêm nay phải ở lại bệnh viện túc trực mất rồi. Dự thảo báo cáo con còn chưa soạn xong mẹ ạ."
"Thì sao? Con gái mẹ có thực lực như thế mà còn dám đuổi trách sao cái bệnh viện đó mất vị bác sĩ đáng giá. Này này, mẹ không quan tâm đâu, công việc báo cáo gì đó hẳn về nhà rồi làm tiếp, con có thất nghiệp thì mẹ cũng có tiền nuôi con đủ ăn mặc. Mẹ cho con 15 phút có mặt ngay trước cổng... tút... tút..."
"Mẹ... mẹ..." Ấu Lăng cố với chút hy vọng vậy mà tiếng ngắt quãng "tút tút" như gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cô. Cô đành lắc đầu bó tay, mẹ cô là thế bà đơn thuần chỉ là một người phụ nữ như bao người trung niên trãi đời vậy mà lại có sức sống căng tràn như mấy vị tuổi đầu 22 ấy. Bà mạnh mẽ và thích sống độc lập, cũng khó tin lắm bà "tuổi đời qua thời" vậy đó mà lại là người chịu "cầm đầu" vai vế tổng cục bộ của Giám Trinh Sát đấy. Ấu Lăng tất nhiên không nói những lời đùa vô lí đâu... sự thật 100%.
Cô với tay cầm áo khoác vào người, dọn dẹp lại hộc tủ ngăn nắp, cẩn thận ôm xấp bài cử trong tay như một vật quý giá trân trọng, tất nhiên rồi đó là những bệnh án quan trọng liên quan đến bệnh nhân mà. Sau khi tắt đèn phòng xong, cô lên trước sảnh nói với nữ y tá túc trực vài câu rồi mới nhanh chóng đi vào thang máy. Đến gara Ấu Lăng mở cửa xe đặt túi xách bên ghế ngồi bên cạnh rồi chìa khoá rồ ga rời khỏi bệnh viện.
***
"Bim... Bim..."
"Két..."
Ấu Lăng lui xe vào vườn nhà, lấy túi xách trong xe ra và nói với người làm: "Cảm ơn bác, bác cất xe vào dùm cháu."
"Vâng, cô chủ. Bà nhà đang đợi cô ở phòng ăn." Một bác trai vẻ ngoài trung niên nét ngài hiền lành, khuôn mặt chất phác cười bảo.
Ấu Lăng gật đầu mỉm cười, sau đó bước vào nhà đặt túi sách trên bàn, chỉnh thế xoăn tay áo nghiêm nghị rồi bước vào khu bếp. Vừa qua rèm cửa đã nghe phất phới mùi hương quyến rũ của thức ăn, mẹ cô đúng là tài nghệ vẫn không thuyên giảm chút nào, kể từ ngày đi qua Mỹ du học đã không biết bụng cô ăn bao nhiêu thứ fast - food đến nỗi ngán tới tận cỗ, bây giờ hỏi cô từng vị bánh, món ăn ở đó cô đều có thể thuyết giảng thành bài luận về thức ăn ở đó. Ấy thế mà khi về nước mẹ cô lại một trận la cô không chịu ăn uống đầy đủ, rồi gầy hẳn đi... Lẽ này sao trách cô được cơ địa cơ thể cô chỉ có chừng ấy thì ăn mức nào cũng mức ấy kí - lô - gam thôi. Đã vậy giải thích bà nghe bà còn nói cô một câu hết sức cay điếng: "Con học lí luận lấy bằng y sĩ đó về để biện minh cho việc kén ăn uống thôi mình à!"
Lo miên mang hồi tưởng chẳng biết lúc nào mẹ đã nhìn thấy cô, còn chỉa muỗng canh vào mặt cô nói: "Bác sĩ đã trễ 2 phút."
Ấu Lăng cười trừ, sau đó lấy lại tác phong nghiêm chỉnh, giơ cao tay chào giống như thiếu tá cao giọng hô: "Báo cáo thanh tra, con gái có mặt tại nhà."
Mẹ cô chống nạnh cười hả hê, sau lại dựng nét mặt nghiêm túc nói: "Này, cô ở nhà còn gọi tôi là thanh tra quài như thế tôi cấp cô vào quân Giám Trinh bây giờ. Nghe nói dường như cục cũng đang thiếu người..."
Cô chột dạ liền lắc đầu phụng phịu: "Mẹ... mẹ đừng không có lương tâm như thế chứ!"
Bà tiếp tục tạo nét đăm chiêu, khoanh tay nhìn cô điệu bộ thách thức: "Thế cô cứ gọi tôi như thế sao không gọi tên tôi thẳng ra cho nhẹ, kiểu xưng hô như bạn bè ấy... Đã biết cụm Giám Trinh tức là ngành chìm đó cô, cô cứ la thế chắc tôi không sớm thì muộn cũng bị đám hắc đạo xử lẹ."
"Thiên Vân Thái Hậu xin người hãy bỏ qua cho tiểu nữ lỡ lời, tiểu nữ lần sau sẽ cẩn thận hơn ạ." Ấu Lăng nhanh miệng "vuốt đuôi", cô chạy tới chỗ bà ôm hôn hít thắm thiết.
"Thôi thôi được rồi cô nương, chẳng biết anh chàng nào "cua" cô có tài nịnh hót hay sao mà cô đây học sao lẻo miệng không biết. Mau lên phòng thay đồ rồi xuống phụ mẹ dọn chén, mẹ chuẩn bị xong rồi chỉ còn bày nữa thôi." Thiên Vân giả giọng giễu con gái rồi quay sang tiếp túc khuấy nồi canh.
Ấu Lăng nghe đến "ăn" lập tức sáng mắt, cô trộm hôn má mẹ một cái rồi chạy lên phòng. Thiên Vân chỉ biết lắc đầu buồn cười, nuôi con gái lớn lên là thế, tướng tá thay đổi xinh đẹp nhưng tâm hồn cứ như con nít hay vòi vĩnh mẹ mình. Chăm sóc từ nhỏ quen tay nay nó trưởng thành học giỏi bản thân người mẹ ai chẳng tự hào thương con, nhưng ngẫm lại đôi lúc ích kỷ lại muốn nó trở về cái thời hay bặp ba bặp bẹ tập nói đó...
Thiên Vân ngước nhìn ảnh bàn thờ lại nở nụ cười với người đó, ánh mắt chấp chứa bao nhiêu nỗi niềm tâm sự: "Ông xem, con gái chúng ta lớn rồi đấy! Con bé trường thành và theo ngành y giống như ước mơ ngày xưa ông theo đuổi ấy... bây giờ nó hoàn thành giúp ông rồi..."
Chỉnh sửa lần cuối: