Hoa cúc trắng - Cập nhật - Mashiro-miuna

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Chương 2. Freddo - Mirn

Trắng xóa. Không gian xung quanh đặc một màu trắng của tuyết. Tuyết phủ đầy trên những mái nhà, đậu lên những cành cây trơ trụi, nghịch ngợm chạy giữa trời bao la, rồi đáp xuống mái tóc, chiếc khăn quàng cổ hay cái áo bông của người qua đường. Ai cũng trùm kín mít và bước đi thật nhanh. Không khí ngày càng khô và lạnh.


"Freddo lạnh thật đấy Janus. Chị không thể nào hiểu nổi bố mẹ. Sao họ có thể chọn một nơi như vầy làm chỗ định cư lâu dài?" Rúc vào chăn bông, Amo vừa đọc sách vừa than vãn.

Căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, nhìn có vẻ ấm áp. Bên ngoài, sương bám chặt lên ô cửa sổ khiến nó trở nên mờ nhạt như con mắt hướm buồn của người thiếu nữ. Một cái bàn gỗ được đặt ngay ngắn trước cửa sổ, và cạnh giường là giá sách. Hơi lạnh tràn vào làm da gà Amo nổi lên, cô chôn chặt mình vào chăn bông, chỉ hé ra đôi mắt to tròn.

Một tuần trước, gia đình hai người chuyển đến đây. Amo thích sự mát mẻ, nhưng không có nghĩa là cô muốn sống ở Freddo lạnh lẽo cả đời.
Nhưng bố mẹ lại rất thích Freddo, nghe đâu đây là nơi hưởng tuần trăng mật của họ. Khẩu vị nặng thật, Amo thầm nghĩ.


"Em không lạnh hả Janus? Đi mặc thêm áo ấm đi chứ! Thời tiết này mà phong phanh thế kia..."
"Em ổn, Amo. Em không lạnh." Cọc cằn cắt ngang lời chị gái, Janus bỏ bức tranh đang vẽ dở xuống.

Sau khi nói cho Amo vụ linh hồn ấy, Janus không có chút tự do nào cả. Cô đi đâu thì Amo theo đó. Lúc đầu, Janus còn lo Amo không tin cô, còn có thể xa lánh cô, nhưng giờ cô nhận ra mình đã lo thừa rồi. Amo không những tin cô sái cổ, thậm chí người chị song sinh ấy còn theo cô vào phòng tắm, với lí do rất ư nghĩa hiệp: "Chị đang bảo vệ em!"

Thật ra thì Janus chẳng cần Amo bảo vệ, nhưng cũng một thời gian rồi hai người mới thân cận như thế, nên cô cũng mặc chị mình thích làm gì thì làm. Cảm giác có một người luôn kè kè theo mình cũng không tệ.

"Janus..." Amo khẽ gọi.
"Làm sao nữa?" Janus chép miệng, quay lại.
Một khuôn mặt giống cô y hệt đang nhìn chằm chằm cô. Janus bỗng có cảm giác thật là kì diệu.

"Đói."
"Hả?"
"Chị đói quá." Amo lặp lại câu nói, nhưng lần này đầy đủ cụm từ hơn.
Nói xong, Amo lại tiếp tục nhìn chòng chọc vào Janus. Hai người đấu mắt vài phút, rồi Janus lại thỏa hiệp. Cô đứng dậy, vớ lấy cái áo bông to trên giá: "Chờ ở đấy."
Amo nhoẻn miệng cười - nụ cười đáng đánh của người chiến thắng.



"Cảm ơn quý khách đã ghé. Hẹn quý khách lần sau." Cô bán hàng niềm nở cúi chào.

Hai tay khệ nệ xách đống đồ ăn vặt, Janus vừa đi vừa nghĩ về nụ cười của ai kia. Đôi khi cô cảm thấy mình như là chị, còn Amo mới là em, một đứa em gái nhỏ luôn cần được chiều chuộng và che chở.

Janus thở khẽ một hơi, tầm mắt bỗng rơi vào quán cà phê ven đường. Dù sao cũng đã ra ngoài, có lẽ nên ghé vào một chút.

Nghĩ vậy, Janus liền đẩy cửa bước vào quán. Tiếng chuông kêu leng keng giữa không gian ấm áp và dịu dàng làm Janus thấy thoải mái. Quán đã có không ít người, nhưng ai cũng yên lặng mà nhâm nhi tách cà phê. Tiếng lật sách sột soạt và tiếng va chạm của tách với đĩa thỉnh thoảng lại vang lên. Hơi khói lượn lờ trong không khí. Một nơi yên tĩnh và thanh bình.

Có lẽ bố mẹ thích Freddo vì điều này chăng? Janus tự hỏi, đôi mắt cô lướt qua tờ Menu và gọi một tách Mocha.
Expresso đắng, nó chỉ hợp cho những người thích suy tư. Còn Latte thì quá đỗi béo ngậy cho một người ghét caramen như Janus, nên Mocha sẽ là lựa chọn tuyệt vời. Ngọt dịu và thơm nồng, không bao giờ ngán.
Tách cà phê được bưng lên nhanh chóng. Hơi khói êm dịu tỏa lan, mùi hương len lỏi vào cánh mũi làm Janus thoải mái, vị sữa ngọt ngào và chút đắng của cà phê quyện với nhau, tràn đầy trong khoang miệng cô. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm những bông tuyết trắng xóa bay bay, đôi mắt Janus ánh lên chút dịu dàng. Có lẽ Freddo không tệ như Amo tưởng.

"Liệu tôi có thể ngồi đây được không?" Một giọng nữ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Janus.
Cô gái khoác áo parka xanh lá, tóc cắt ngắn ngang vai, nhìn bình thường như bao người khác. Nhưng điều làm Janus ngạc nhiên là đôi mắt màu trà của cô. Đôi mắt ấy đẹp và tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta giật mình. Màu trà dịu dàng êm ái, nhưng nó như ẩn chứa một bí mật nào đó, thu hút tất cả những người xung quanh.

"Bạn cứ ngồi đi." Janus nói, và đứng lên. Dù gì thì cô cũng nên trở về nhà, Amo chắc rất sốt ruột.

Khi bóng Janus khuất sau màu trắng xóa, Mirn mới thu lại tầm mắt.
"Tôi muốn một ly expresso."
Cô nói, và ngồi xuống. Đôi mắt màu trà lẳng lặng trông ra ngoài cửa sổ.

Có duyên, chắc sẽ gặp lại thôi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhím lông

Gà con
Tham gia
20/8/18
Bài viết
17
Gạo
0,0
Và mình muốn hỏi bạn chuyện này. Làm sao để đăng kí quyền tác giả vậy?
 

July D Ami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/18
Bài viết
170
Gạo
0,0
Chương 2. Freddo - Mirn

Trắng xóa. Không gian xung quanh đặc một màu trắng của tuyết. Tuyết phủ đầy trên những mái nhà, đậu lên những cành cây trơ trụi, nghịch ngợm chạy giữa trời bao la, rồi đáp xuống mái tóc, chiếc khăn quàng cổ hay cái áo bông của người qua đường. Ai cũng trùm kín mít và bước đi thật nhanh. Không khí ngày càng khô và lạnh.


"Ôi Janus, em nói xem, làm sao mà Freddo lại có thể lạnh đến như vậy? Chị không thể nào hiểu nổi bố mẹ! Sao họ có thể chọn một nơi như vầy làm chỗ định cư lâu dài?" Rúc vào chăn bông, Amo vừa đọc sách vừa hỏi Janus.

Căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, ít ra thì nó cũng an ủi phần nào tính sợ lạnh của Amo. Bên ngoài, sương bám chặt lên ô cửa sổ khiến nó trở nên mờ nhạt như con mắt hướm buồn của người thiếu nữ. Một cái bàn gỗ được đặt ngay ngắn trước cửa sổ, và cạnh giường là giá sách. Hơi lạnh tràn vào làm Amo run lên một cái, cô chôn chặt mình vào chăn bông, chỉ hé ra đôi mắt to tròn.

Một tuần trước, gia đình hai người chuyển đến đây. Mặc cho Amo có la hét phản đối, ông bà Lico vẫn không chịu thay đổi ý định. Và dù Amo có gặng hỏi thế nào, đôi bố mẹ kì quặc ấy vẫn nhất quyết không chịu hé miệng giải thích lí do vì sao mình làm vậy.
Thế là đầu hàng, Amo đành chấp nhận cái số ăn tuyết ở gió của mình. Và giờ cô phải cuốn chặt chăn như này đây.

"Em không lạnh hả Janus? Đi mặc thêm áo ấm đi chứ! Thời tiết này mà phong phanh thế kia..."
"Em ổn, Amo. Em không lạnh." Cọc cằn cắt ngang lời chị gái, môi Janus mím lại thành một đường thẳng tắp.
Sau khi nói cho Amo vụ thấy ma ấy, Janus không có chút tự do nào cả. Cô đi đâu thì Amo theo đó. Lúc đầu, Janus còn lo Amo không tin cô, còn có thể xa lánh cô, nhưng giờ cô nhận ra mình lo thừa rồi. Amo không những tin cô sái cổ, thậm chí người chị song sinh ấy còn theo cô vào phòng tắm, với lí do rất ư nghĩa hiệp: "Chị đang bảo vệ em!"
Ôi lạy trời, Amo đâu có thấy ma! Với lại chị cô chân yếu tay mềm thì làm được cái chi mà bảo với chẳng vệ! Hơn nữa ma không được làm hại con người. Mày Janus nhăn tít lại, cô cũng không nhớ mình lấy thông tin này ở chỗ nào, nhưng đó là điều cô chắc chắn, vì những linh hồn ấy chỉ khiến cô mệt mỏi và khó chịu, nhưng chưa lần nào nó làm tổn thương cô.

"Janus..." Amo khẽ gọi.
"Có! Chuyện! Gì!" Nghiến răng phun ra mấy chữ, Janus quay lại, mặt cô đen sì như than. Và đằng sau, không ngoài dự đoán, Amo lại trưng ra đôi mắt cún con xin tha thứ. Đưa tay lên bóp trán, Janus hận không thể lao vào túm lấy người có khuôn mặt Y SÌ HỆT cô kia, sau đó vứt ra khỏi phòng.
Ai bảo có chị em sinh đôi là sướng! Đứa nào bảo hả! Giờ cô chỉ mong cái từ song sinh đừng bao giờ tồn tại mà thôi!

"Thôi mà Janus, chị lo cho em..." Amo tiếp tục công kích Janus bằng con mắt long lanh của mình.

"Chị, làm ơn! Em ra đời sau chị có ba phút thôi đấy! Tính về tuổi thì bọn mình ngang bằng nhau! Và..."

"Rồi rồi. Chị biết mà. Nhưng dù sao em vẫn là em của chị! Giờ chị đói. Bé con à, ngoài trời lạnh lắm cơ..." Hai đôi mắt tiếp tục phát huy uy lực của nó, cộng thêm cái giọng mè nheo chết người kia, Janus không thể không giơ tay đầu hàng.

"Vâng, bà chị. Bà đói tôi phải đi mua chứ gì? Đợi đấy. Thế mà cả ngày còn bám lấy người ta, bảo muốn bảo vệ này nọ. Giờ thả ra không lo người ta bị bắt à?"

Amo le lưỡi, thụt cổ lại: "Thôi mà... Bé con đáng yêu nhất trần đời ấy. Đi mua cho chị đi! Nha, nha, nha!"

Thở dài một hơi bất lực, Janus khoác thêm áo, rồi ra khỏi phòng. Từ khi nào mình là osin cho bà chị song sinh thế này?
Mà lại còn là osin cam tâm tình nguyện mới khổ!
Janus phỉ nhổ chính mình một hồi, xong vẫn bất lực vác mặt ra cửa hàng tạp hóa. Ai bảo Amo là chị cô chi?




"Cảm ơn quý khách đã ghé. Hẹn quý khách lần sau." Cô bán hàng niềm nở cúi chào.
Hai tay khệ nệ xách đống đồ ăn vặt, Janus vừa đi vừa nghĩ về nụ cười của ai kia. Bả mà ăn hết chỗ này chắc thành heo. Chép miệng một tiếng, Janus quyết định để Nàng Lười mòn mỏi đợi chờ, mà ung dung đi vào quán cà phê gần đó.
Nói thật, cô đã bỏ công thì Amo cũng nên bỏ sức. Không phải Amo nói người biết chờ đợi là một người đáng quý sao? Cho bả chờ đợi, thành đáng quý luôn!
Nghĩ vậy, Janus liền không do dự mà đẩy cửa bước vào quán. Tiếng chuông kêu leng keng giữa không gian ấm áp và dịu dàng làm Janus thấy thoải mái. Quán đã có không ít người, nhưng ai cũng yên lặng mà nhâm nhi tách cà phê. Một nơi yên tĩnh và thanh bình.

Có lẽ bố mẹ thích Freddo vì điều này chăng? Janus tự hỏi, đôi mắt cô lướt qua tờ Menu và cô gọi một tách Mocha.
Expresso đắng, nó chỉ hợp cho những người thích suy tư. Còn Latte thì quá đỗi béo ngậy cho một người ghét caramen như Janus, nên Mocha sẽ là lựa chọn tuyệt vời. Ngọt dịu và thơm nồng, không bao giờ ngán.
Tách cà phê được bưng lên nhanh chóng. Hơi khói êm dịu tỏa lan, mùi hương len lỏi vào cánh mũi làm Janus thoải mái, vị sữa ngọt ngào và chút đắng của cà phê quyện với nhau, tràn đầy trong khoang miệng cô. Đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm những bông tuyết trắng xóa bay bay, đôi mắt Janus ánh lên chút dịu dàng. Có lẽ Freddo không tệ như Amo tưởng.

"Liệu tôi có thể ngồi đây được không?" Một giọng nữ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Janus.
Cô gái mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm áo parka xanh lá, nhìn bình thường như bao người khác. Nhưng điều làm Janus ngạc nhiên là đôi mắt màu trà của cô. Đôi mắt ấy đẹp và tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta giật mình. Màu trà dịu dàng và êm ái, nhưng nó như ẩn chứa một bí mật nào đó, thu hút tất cả những người xung quanh.

"Bạn cứ ngồi đi." Janus nói, và đứng lên. Dù gì thì cô cũng nên trở về nhà, Amo chắc rất sốt ruột.

Khi bóng Janus khuất sau màu trắng xóa, Mirn mới thu lại tầm mắt.
"Tôi muốn một ly expresso."
Cô nói, và ngồi xuống. Đôi mắt màu trà lẳng lặng trông ra ngoài cửa sổ.

Có duyên, chắc sẽ gặp lại thôi...
Đã đọc xong và không bắt được lỗi nào. :D.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Nhanh nhanh ra chương 3 nhé ;)
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Chương 3. Manchi

Amo và Janus đã ló mặt, Mirn cũng được giới thiệu sơ qua. Hôm nay, tác giả cho Manchi lộ diện nhé.

Giọt nắng ban mai chảy qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng in bóng dưới nền đất, hắt những tia êm dịu lên bức tường xanh dương. Cả căn phòng đều ngập hương nắng.
Trên cái giường cách đó không xa, cô gái nhỏ khẽ cựa mình, ngồi dậy.
Buổi sáng tốt lành, những người bạn của tôi. Cô thì thầm trong tâm trí, và mỉm cười. Ngáp một cái, Manchi đưa mắt nhìn cái đồng hồ hình con mèo đang nhe nhởn cười với cô. Sáu giờ.
Tuần sau mình đến trường.

Chán nản vớ cái lược chải tóc, suy nghĩ của cô về ngày mai cứ ngày càng thụt lùi. Thú thực, cô không thích Freddo. Cô đã đến đó một lần và đó quả là trải nghiệm vô cùng kinh khủng. Freddo lạnh, rất lạnh, còn con người thì cứ im im. Họ nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ câm kì quặc cô không thể nào hiểu nổi, mặc dầu chính cô cũng là người như vậy. Tuy thế, cô thích những nơi ồn ào. Trong những lúc ồn ào, mình sẽ cảm nhận được sự yên tĩnh.

Xui xẻo thay, Freddo tuy lạnh, nhưng ở đây lại có những ngôi trường chất lượng nhất, vượt xa bất cứ thành phố nào ở xứ Felice nhỏ bé này. Do đó mà năm nào cũng vậy, người gửi con hoặc cả gia đình cùng đến Freddo vô cũng nhiều. Manchi cũng không ngoại lệ. Bố và dì muốn cô học giỏi để sau này còn quản lí công ty. Từ khi sinh ra, số mệnh cô đã được ấn định như thế.

Thở dài một tiếng, cô bước vào phòng tắm. Nhìn chằm chằm thiếu nữ da trắng với mái tóc màu mật ong trong gương, Manchi đưa tay vuốt nhẹ mặt mình. Đôi mắt xanh lơ của người trong gương cũng nhìn cô, nó cũng mang nét buồn man mác giống như vậy. Mình muốn điều này không? Cô tự hỏi, nhưng không ai cho cô câu trả lời. Nó đã được định sẵn từ lâu rồi.
Kể cả khi cô không muốn ư?
Phải, kể cả khi cô không muốn...


Thở hắt ra một hơi, Manchi quyết định sẽ nghĩ về điều này sau. Cô đánh răng, thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng. Bố và dì cô đã chờ sẵn dưới đó. Trên chiếc bàn vuông với màu trắng nhã nhặn của khăn trải bàn là ba phần đồ ăn. Cơm Risotto [*] tỏa mùi thơm ngào ngạt, hơi nóng tỏa lan trong không khí làm bao tử người ta thấy cồn cào. Nhưng Manchi chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức bữa ăn ấy.
Cô ngồi vào bàn, rệu rạo nhai cơm, giống như đó vốn là nghĩa vụ để sống vậy. Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Manchi có cảm giác bất lực và cô đơn đến lạ, mũi cô ê ẩm.

"Manchi, sau khi học xong Đại học, bố sẽ hướng dẫn con bước đầu quản lý công ty. Con cần..."
Sau khi ăn xong món tráng miệng Panna cotta, [**] đó là điều đầu tiên bố nói.
"Việc học tập con không được lơ là. Giờ con không nên yêu ai, tương lai con còn dài."
Bố nói xong, đó là câu đầu tiên dì nói.

"Vâng." Manchi đáp nhẹ một tiếng.

Chẳng lẽ con trong mắt hai người chỉ có nhiệm vụ như vậy thôi ư...?

Manchi hơi cúi đầu, mặt bình thản, hai tay đặt trước đùi, hành động hoàn hảo và lịch sự của các tiểu thư khuê ấy các làm hai vợ chồng khá hài lòng. Sau khi nghe bố với dì dặn dò xong, Manchi đứng lên và đi về phòng. Những bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi. Nhưng không ai biết, khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, nàng tiểu thư hoàn hảo ấy ngồi sụp xuống nền, co người vào một góc, đôi mắt xanh lơ như vỡ vụn, những cảm xúc trào dâng tựa những cơn sóng dữ dội trào ra khỏi biển. Cô cắn chặt răng. Nước mắt bất giác lại rơi.

Con không muốn! Con không muốn! Con không muốn!
Tâm trí Manchi gào thét, bàn tay cô siết lại, cố kìm tiếng nức nở nơi cuống họng. Chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô khóc rồi.

Ai đó... làm ơn giúp tôi với...

Manchi nhắm chặt hai mắt, tiếng khóc chỉ dám ứ nghẹn nơi đáy cổ. Bao nhiêu suy nghĩ quay vòng trong đầu cô, cuối cùng chỉ hóa thành những giọt nước mắt. Mặn chát, đau đớn... Cô chỉ dám thở thật nhẹ, không khí tắc nghẽn trong lồng ngực cô. Tim nhức nhối, ê ẩm.

Một lúc lâu sau, Manchi lau nước mắt. Cô loạng choạng đứng dậy, lôi ở sâu trong ngăn kéo bàn học ra một cái hộp gỗ. Cô cầm chiếc chìa khóa trên cổ mở nó ra.
Một cây vĩ cầm đã gãy nát, cũ sờn và bám bụi, dây đàn đứt gần hết lẳng lặng nằm. Manchi đưa tay vuốt ve nó, đôi mắt cô ráo hoảnh.

Đó là quà sinh nhật của mẹ tặng cô vào năm 6 tuổi. Mẹ rất yêu âm nhạc, mẹ là một nghệ sĩ tài hoa và tuyệt vời. Thời thơ ấu của Manchi gắn liền với tiếng đàn êm ái từ cây Piano, những nốt nhạc réo rắt của Violin, tiếng kèn trống vui nhộn. Cô đã từng khát khao, mai này mình có thể trở thành một nghệ sĩ giỏi như mẹ. Cô có thể đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn lấp lánh và rạng rỡ nở nụ cười. Cô sẽ là niềm tự hào của mẹ.


Nhưng thật đáng tiếc, tất cả chỉ là đã từng. Mẹ cô ra đi trong một vụ tai nạn, lúc đó Manchi 13 tuổi. Mọi thứ đổ ập xuống một cách bất ngờ, cả gia đình như chết lặng.
Piano thôi ngân nga, Violin cũng ngừng réo rắt, trống và kèn sẽ chẳng bao giờ còn nhộn nhịp. Căn nhà trống vắng, mẹ cô đi đã đem theo tất cả hạnh phúc. Bố lao vào làm việc, có lẽ là để quên đi nỗi đau. Bố dần gây dựng tài sản của riêng mình. Rồi một ngày kia, bố cô đem về một người phụ nữ, bảo sau này đó sẽ là mẹ cô.

Manchi không nhìn thấy trong mắt bố tình yêu như khi nhìn người mẹ quá cố. Bố không yêu, nhưng vẫn lấy, vì người đó phù hợp với điều ông mong muốn. Thay vì nói lấy về một người vợ, chẳng bằng nói thuê về một vị quản gia, sau này vị quản gia ấy sẽ chăm sóc cho cuộc sống của hai cha con. Đó là một vụ giao dịch.


Dì đối với cô rất tốt, từ ăn mặc ngủ nghỉ, Manchi chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì hết. Nhưng dì vĩnh viễn cũng không thể thay thế được mẹ. Dì sẽ không đàn và hát cho cô nghe, vì giống như bố, dì cũng chỉ yêu công việc sổ sách của mình. Dì sẽ không dạy cô khiêu vũ, mà mời người đến chỉ cô phép tắc lễ nghi, rèn giũa cô thành một viên ngọc hoàn mĩ - người thừa kế sau này.

Bố khóa chặt cửa phòng nhạc. Không một ai được phép đàn hát trong căn nhà. Âm nhạc bỗng trở thành một điều luật cấm kị ở nơi đây.

Manchi khi đó vẫn còn nhỏ, sự cấm đoán của bố chỉ càng làm lòng cô thêm phản nghịch. Khi bố không có ở nhà, cô vẫn lôi cây Violin ra chơi, những nốt nhạc dập dìu êm ái, trái tim của một người nghệ sĩ nảy lên, dòng máu nóng bừng như sống lại. Cô chơi say mê, mà không hề biết bố đã trở về.

Đó là lần đầu tiên Manchi thấy ông nổi giận như thế. Mặc tiếng cầu xin của cô, ông đập vỡ cây Violin.

"Bố đã nói không ai được chơi đàn trong căn nhà này!" Ông gầm nên với một giọng cuồng nộ, đôi mắt ông đỏ bừng như sắp khóc, gân xanh trên trán nổi lên.

"Tại sao lại không được?" Manchi cũng hét lên, mặt cô đầy nước mắt, tay cô ghì chặt lấy cây đàn, sự phẫn nộ trong đôi mắt xanh trào dâng như sóng dữ.

Tại sao vậy? Không phải bố rất yêu âm nhạc sao? Tại sao bố lại làm thế?

Tại sao hả bố?

Bố có biết con gái bố đau thế nào không?

Bố ơi bố... nói con nghe, sao bố lại thành ra như vậy?

Con đã làm gì sai? Tại sao không cho con chơi đàn?


Con đã làm gì sai...?


Đó là một trận cãi nhau rất to. Sau cùng, ai cũng bị tổn thương, họ nép mình trong thế giới riêng và lặng lẽ ôm lấy vết thương lòng. Manchi cất cây đàn vào trong tủ, cũng như cô chôn khát khao được trở thành nghệ sĩ kia vào sâu trong trái tim.

Từ ngày khóa kín chiếc hộp, cô trở nên lặng thầm. Hai bố con, cùng sống dưới một mái nhà, nhưng những lời nói với nhau chẳng mang chút tình cảm. Có lẽ không phải họ không thương nhau, nhưng vết thương dù thành sẹo vẫn mãi là gút mắc, nên chẳng ai muốn mở cửa lòng.


Manchi vuốt ve cây đàn, ôm ghì lấy và hôn lên nó. Sự mệt mỏi và bất lực lan tràn trong tâm trí cô.

Ước gì... ước gì...


[*] Cơm Risotto là một món cơm khá nổi tiếng ở Ý, thu hút khách du lịch. Món cơm Risotto có 4 thành phần chính: nước thịt, cơm, rau xào và gia vị. Trong Risotto, bơ sẽ thay thế cho dầu ăn hoặc thêm một chút dầu ăn, rau được xào cùng hành tây đã xắt nhỏ. Nước thịt được dùng có thể là nước dùng bò, nước dùng gà hoặc nước dùng heo. Còn gạo sẽ được nấu nhão. Ngoài ra, để làm tăng độ thơm ngon của Risotto, người ta có thể thêm các loại rau củ như nấm, rau diếp… hay từ đồ biển, phomat và một chút nghệ cho màu sắc thêm hấp dẫn.

[**] Panna cotta thực chất là một món kem nấu của Ý. Món ăn này được làm ra bằng cách đun liu riu kem, sữa, đường và gelatin với nhau, sau đó để lạnh cho đông lại. Panna cotta có nguồn gốc từ vùng Piedmont của Ý. Nó có độ đông vừa phải, độ béo vừa đúng và độ ngọt phù hợp. Tất cả tạo nên một Panna cotta thanh lịch, sang trọng. Bánh thường ăn kèm với hoa quả tươi, chocolate hoặc caramen.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên