Chương hai:
Tối, nàng ngồi bên giường cặm cụi may vá, hắn ngồi bên thư án chăm chú xem sách. Trong phòng tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có tiếng lật giở trang sách loạt soạt hay tiếng kéo lách cách, lách cách...
Một chốc, khi nàng ngẩng lên, chợt thấy hắn đang ngẩn ra nhìn mình. Nàng vội cúi đầu, che giấu nét bối rối làm ửng đỏ đôi gò má, khẽ hỏi hắn:
- Cửu lang, chàng đang làm gì vậy???
- Ta đang vẽ.
Nàng nghe hắn nói vậy, không tránh nổi tò mò, hỏi:
- Thiếp có thể xem được không?
Nhưng hắn lại lắc đầu, đoạn nhìn xuống bức tranh còn dang dở, khẽ khàng:
- Khi nào đến lúc, sẽ cho nàng xem sau.
Nàng mỉm cười dịu dàng:
- Vậy thiếp sẽ đợi.
Hắn không nói gì thêm, xoay người thu bức tranh lại, cất lên giá sách. Trong chốc lát, gương mặt thoáng hiện lên sự hài lòng, thỏa mãn. Hắn đến bên giường, ngồi xuống cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng thêu hoa văn lên áo, khẽ trầm trồ:
- Ta thật không biết nàng có thể thêu đẹp như vậy. Sống động lắm.
Nàng không dừng tay, vừa thoăn thoắt làm vừa bảo hắn:
- Qua mấy hôm nữa là xong. Đến lúc đó người không chê là được.
Hắn bật cười, ngửa người dựa vào thành giường, âu yếm nhìn người con gái trước mặt. Ánh nến soi bóng nàng lên đùi hắn, nghiêng nghiêng. Hắn không kìm được, đưa tay chạm nhẹ vào cái bóng ấy, rồi lại ngẩn ra trước hành động của mình. May mà nàng không để ý.
Hắn tùy tiện lấy một quyển sách đặt gần đó, lật từng trang, nhưng rõ ràng là chẳng biết quyển sách viết về cái gì. Một chốc sau, hắn mới húng hắng ho nhẹ, khẽ bảo nàng:
- Tối nay không thấy nàng ăn nhiều. Bây giờ ta cũng thấy đói. Hay là dọn điểm tâm lên nhé.
Nàng khẽ lắng tai nghe tiếng gió rít bên ngoài, đoạn thu dọn kim chỉ, nói với hắn:
- Khuya rồi, trời lạnh lắm, để hạ nhân trong nhà nghỉ đi thôi. Thiếp xuống bếp làm là được.
Hắn ừ hữ, nhìn theo bóng dáng mảnh mai của nàng khuất sau cánh cửa, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười.
Trời đang đổ mưa tuyết, trong đêm yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng giọt tuyết đậu trên nhành cây. Nàng cẩn thận nấu một nồi canh nhỏ, bưng lên cho hắn. Nhưng lúc mở cửa phòng bước vào, đã thấy hắn gà gật bên giường. Nàng vội vàng khép chặt cửa, tránh cho gió tuyết thổi quét vào trong phòng. Rồi cứ thế đứng ngẩn ngơ nhìn. Nàng luôn nhìn hắn như thế, luôn dõi theo hắn như thế, nhưng lại chỉ có thể âm thầm. Bên cạnh hắn, trong lòng hắn, nàng biết luôn tồn tại một người con gái khác....Nàng chỉ có thể trốn đằng sau cái bóng của người đó, là cái bóng của người đó. Giống như trước đây, giống như khi cha mẹ đã từ bỏ nàng....
Nàng nhẹ nhàng đặt bát canh lên bàn, khẽ lay hắn:
- Cửu lang.....Cửu lang....
Hắn giật mình, trông thấy nàng liền vẽ ra bộ mặt lờ đờ, ngái ngủ:
- Nàng đấy à?
- Chàng lên giường ngủ đi, nằm thế này khó chịu lắm.
Hắn đưa tay gạt nàng ra, lắc đầu, rồi bỗng nhiên giở thói trẻ con, nằng nặc bảo:
- Không phải nàng đi làm điểm tâm sao? ta phải đợi để ăn đã.
Nàng chỉ vào bát canh trên bàn, nhẹ nhàng:
- Đây rồi. Nhưng không phải bánh đâu. Thiếp không biết Du Nương cất nguyên liệu ở đâu, nên nấu tạm cái này.
Hắn gật gù, đỡ lấy bát canh, đoạn lại nhìn nàng:
- Nàng không ăn sao?
- Thiếp không thấy đói. Người ăn đi.
- Ồ, ta chưa thấy loại canh này bao giờ.
Nàng gật đầu, đoạn bảo:
- Trước đây, nhũ mẫu vẫn thường nấu cho thiếp ăn. Rất tốt cho sức khỏe. Thế nào, chàng thấy sao?
Hắn gật gù, chậm rãi ăn hết sạch chỗ canh nàng nấu, sau đó chợt bảo:
- Mai ta cũng muốn ăn nữa.
Nàng nhất thời ngẩn ra, một lúc sau mới giật mình hỏi hắn:
- Người không thấy rất khó ăn sao?
- Nàng ăn được thì sao ta lại không?
- Thiếp...
- Được rồi, chỉ cần là nàng nấu, ta đều sẽ ăn hết. Thôi mau đi ngủ thôi. Muộn rồi.
Đêm nay, nàng ngủ được, chỉ có điều giấc ngủ cứ chập chờn, chập chờn....
Nàng thấy hắn đứng trong tuyết trắng, cứ thế nhàn nhạt nhìn nàng. Nàng vội vàng chạy tới bên hắn, nhưng cứ tiến một bước thì hắn lại càng ở xa nàng hơn. Nàng cuống cuồng hoảng hốt gọi:
- Cửu lang...cửu lang......
Hắn vẫn im lặng nhìn, măc cho nàng gọi đến khản giọng. Nước mắt không ngừng chảy ra, nàng bủn rủn, ngã trong tuyết trắng, chỉ đổi lại được hình bóng hắn đang xa dần. Hắn nói:
- Ta xin lỗi. Ta không yêu nàng. Ta chưa từng yêu nàng.
Nàng quỳ trên nền tuyết lạnh, nước mắt cạn khô....
Rồi nàng lại mơ thấy tỉ tỉ. Tỉ ấy đứng bên cạnh hắn, hai người họ mười ngón tay đan chặt vào nhau, hạnh phúc.
- Muôi muôi, xin lỗi, người chàng yêu là ta. Không phải muội.
Không phải muội....
Không phải .....
Nàng giật mình, mở bừng mắt, tỉnh dậy sau cơn mộng mị, cảm thấy cơ thể như bị vắt kiệt sức lực. Giấc mơ như cơn ác mộng dai dẳng, trở đi trở lại trong đầu. Nàng thở dốc, ngước mắt nhìn hoa văn thêu trên màn gấm đung đưa, đung đưa, bất giác khẽ rùng mình.....
Hắn đã rời đi từ sớm. Nàng sờ tay vào chỗ hắn nằm đêm qua, thấy đã lạnh từ bao giờ. Nhưng mùi hương của hắn thì vẫn còn vương .....Nàng hỏi:
- Cửu lang, chàng có yêu thiếp không?
Nhưng đáp lại nàng, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái ngói.....Giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, thấm vào gối, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nàng bị ốm. Đại khái là sốt nhẹ. Tiểu Thanh vô cùng lo lắng, định nói với Triệu tổng quản mời ngự y đến khám. Nhưng nàng gạt đi. Khi trước, những lúc nàng bệnh, cha mẹ có mời người đến chữa cho nàng bao giờ. Hơn nữa đây cũng chỉ là cảm vặt, nàng thấy không cần phải làm quá nên như thế.
Nàng ngồi trong phòng ấm áp, ngắm nhìn chậu mai đỏ hắn cho người đưa tới, trên cánh còn đọng lại băng tuyết chưa tan. Tiểu Thanh pha trà gừng, hơi trà tỏa ra thoang thoảng. Nàng chậm chạp nhâm nhi cốc trà nhỏ, cảm nhận cái ấm áp lan tỏa dần khắp cơ thể, trong lòng chợt thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tiểu Thanh đứng bên cạnh hầu hạ, chốc chốc lại lo lắng hỏi xem nàng có thấy mệt không? Có cần cho mời ngự y đến không? Nhưng nàng chỉ cười bảo:
- Ta không sao. Đừng làm lớn chuyện, tránh để vương gia phải lo lắng. Dạo gần đây người cũng bận đủ chuyện rồi.
Tiểu Thanh nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người bỏ thêm than vào chậu sưởi.
Nàng ngồi trong viện một chốc, chợt cảm thấy buồn chán vô cùng. Tiểu Thanh không cho nàng ra ngoài, cũng chẳng để cho nàng làm bất cứ việc gì. Nàng ngồi không cả buổi, quay đi quay lại cũng chỉ ngắm mãi một bình hoa. Hoa vốn đẹp, vốn cao quý, nhưng rồi cũng sớm tàn. Nàng vốn chẳng thích gì với những thứ mong manh như thế. Nhưng tỉ tỉ của nàng thì khác. Tỉ ấy rất yêu hoa, nàng nhớ cha mẹ còn làm riêng cho tỉ ấy một vườn hoa vô cùng lớn. Mỗi độ đông tan, xuân lại, nàng ở trong đình viện heo hút nhìn ra, chỉ thấy tràn ngập sắc hoa rực rỡ.
Trời ngừng đổ tuyết, nhưng gió vẫn rít lên từng hồi buốt giá. Nàng đưa mắt liếc nhìn chậu mai thêm một chút, sau đó chậm rãi đứng dậy, đến bên giá sách của hắn, tùy ý rút một quyển sách. Không cẩn thận làm rơi xuống đất một bức tranh. Nàng vội vàng nhặt nó lên, chợt tò mò vô cùng. Hắn vốn vẽ tranh rất đẹp. Nàng không phải là chưa từng được xem tranh hắn vẽ, chỉ là không biết hắn vẽ cái gì. Chần chừ một chút, nàng quyết định giở ra xem.
Đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Váy áo thướt tha, dưới gốc cây mai càng thêm vô cùng thoát tục, tựa như thiên tiên không vướng chút bụi trần. Nàng ôm lấy ngực, cảm thấy như tất cả không khí quanh mình đã bị rút cạn. Người con gái trong tranh kia dẫu cho gương mặt còn chưa vẽ xong, nhưng nàng vẫn nhận ra. Tỉ tỉ của nàng, à hóa ra là tỉ tỉ....Vậy mà nàng đã nghĩ rằng, đã nghĩ rằng......
Nàng lảo đảo, tay không may đánh đổ chén trà trên bàn xuống đất, nước trà bắn lên tay bỏng rát. Trái tim như bị từng mảnh sứ vỡ cứa vào, ứa máu...