Nàng co ro một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Bên ngoài, gió vần vũ, rít lên từng hồi ghê rợn, phả hơi lạnh ghì chặt lấy nàng.
Rõ ràng là cửa phòng đã được đóng kín.
Rõ ràng là trong chậu sưởi, lửa vẫn lép bép, lép bép cháy đều...
Nhưng vẫn lạnh. Thực sự rất lạnh.
Nàng run rẩy, vòng tay ông chặt lấy hai đầu gối, cả người vô lực dựa vào góc giường.
Xa xôi lắm...
Dường như nàng thấy mình trở lại trong đêm trăng năm ấy, hắn uống rượu, múa kiếm dưới trăng. nàng trốn bên gốc cây, lén lút nhìn trộm. Bóng trăng ngả lên màu áo hắn thứ màu sắc bàng bạc lấp lánh, ánh kiếm ảm đạm xé gió vun vút trong đêm... Hôm đó là ngày đại hôn của tỉ tỉ.
Dường như nàng thấy mình trong đêm hội hoa đăng, hắn kéo tay nàng chạy dọc con phố đông đúc, cố chen lên ném nguyện ước treo trên cây thần. Nàng viết: " không cầu gì hơn, chỉ mong trăm năm sớm tối bên nhau đầu bạc." Hắn đứng bên nàng, yên lặng cùng nghe tiếng chuông nhỏ rung lên từng hồi leng keng... leng keng... Bây giờ chuông bạc vẫn ngân, nhưng nguyện ước lại hóa ra hư ảo.
Dương như nàng thấy mình trong hỉ đường đỏ rực, nến mờ ảo nhảy nhót soi bóng hắn lên vách tường. Hắn dịu dáng vén khăn tân nương, mỉm cười âu yếm: " Đúng là nàng, bây giờ chúng ta đã là phu thê." Trái tim nàng phút chốc như lơ lửng, rạo rực những cảm xúc yêu thương và hạnh phúc. Nhưng tất cả lại vụt rơi xuống vực thẳm tăm tối. Bởi vì hắn đã gọi tên người đó. Hắn gọi: " Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...". Hắn gọi tên tỉ tỉ của nàng.
Khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra tất cả. Nàng hiểu thế nào là thế thân.
Thế thân...
Cố chấp bao lâu nay, những tưởng có thể hi vọng, nhưng tưởng có quên đi...
Thế thân... Nàng chỉ là thế thân...
Nàng nghe thấy giọng nói vang lên sâu thẳm trong trái tim nàng, như một mũi dao nhọn hoắt và đẫm máu:
- Ngươi không hận sao? Ngươi có thể không hận sao?
Nàng đưa tay bịt chặt lấy đầu, hét lên:
- Im đi.
- Không được đâu. Ngươi không chối bỏ ta được. Làm sao chối bỏ được. Hai chúng ta là một mà.
- Đừng nói nữa, cút đi. Mau cút đi...
Nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên, lởn vởn bên tai nàng. Nàng mơ hồ cảm nhận được làn hơi rét lạnh thấm dần vào tim, mơ hồ nghe thấy tiếng cười trùm lên.
- Hắn sẽ rời bỏ ngươi. Nhanh thôi.
Nàng run lên, cổ họng như nghẹn ứ lại:
- Nói láo. Chàng sẽ không rời bỏ ta đâu. Ngươi nói láo. Chàng đã nói thế mà, chàng nói sẽ không rời xa ta, sẽ ở bên ta, suốt đời suốt kiếp... Ngươi nói láo. Mau cút đi. Cút đi.
- Thật đáng thương, kẻ thế thân đáng thương. Ha... ha... ha...
Nàng vùng vẫy, nhưng trong đầu giọng nói ấy vẫn vang lên lạnh lùng, lặp đi lặp lại, dữ dội. Đầu nàng đau buốt như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh.
Cửu lang... Cửu lang...
Nàng bật dậy, lao ra phía ngoài, mở tung cửa phòng.
Gió ào vào, đông cứng giọt nước mắt nóng hổi, thổi tung vạt áo mỏng manh, mái tóc dài xõa rối... nàng run rẩy, đôi mắt mở to ngơ ngác...
Hắn đứng yên lặng. Trong gió. Trong tuyết. Nhưng ánh mắt nhìn nàng lại ấm áp lạ thường.
- Cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta.
Vòng tay hắn mở rộng, mạnh mẽ bao trọn lấy nàng. Hắn gọi khẽ như sợ nàng tan đi mất:
- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta.
Nàng vùi đầu vào trong lồng ngực hắn. Lại lắng nghe tiếng trái tim hắn đập liên hồi. Tất cả mọi sự lo lắng đều tan đi như bọt nước hư vô. Nàng níu chặt lấy áo hắn, nức nở. Phải rồi, hắn vẫn đang ở đây.
Hắn dịu dàng ôm nàng, cẩn thận không để chân nàng chạm đất, khẽ trách:
- Sao lại không đi giày thế này. Chân lạnh cả rồi.
Nàng níu chặt áo hắn, run rẩy:
- Cửu lang...
- Sao thế?
- Chàng sẽ không rời xa thiếp chứ?
- Sao ta lại rời xa nàng?
- Bởi vì... bởi vì...
- Ta sẽ không rời xa nàng đâu. Cả đời này tuyệt đối không rời.
Nàng quay đầu, giọt nước mắt rơi trên tà áo, ánh lên một thoáng, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cả đời... Xa vời như thế đấy...
Hết chương 4.
Bên ngoài, gió vần vũ, rít lên từng hồi ghê rợn, phả hơi lạnh ghì chặt lấy nàng.
Rõ ràng là cửa phòng đã được đóng kín.
Rõ ràng là trong chậu sưởi, lửa vẫn lép bép, lép bép cháy đều...
Nhưng vẫn lạnh. Thực sự rất lạnh.
Nàng run rẩy, vòng tay ông chặt lấy hai đầu gối, cả người vô lực dựa vào góc giường.
Xa xôi lắm...
Dường như nàng thấy mình trở lại trong đêm trăng năm ấy, hắn uống rượu, múa kiếm dưới trăng. nàng trốn bên gốc cây, lén lút nhìn trộm. Bóng trăng ngả lên màu áo hắn thứ màu sắc bàng bạc lấp lánh, ánh kiếm ảm đạm xé gió vun vút trong đêm... Hôm đó là ngày đại hôn của tỉ tỉ.
Dường như nàng thấy mình trong đêm hội hoa đăng, hắn kéo tay nàng chạy dọc con phố đông đúc, cố chen lên ném nguyện ước treo trên cây thần. Nàng viết: " không cầu gì hơn, chỉ mong trăm năm sớm tối bên nhau đầu bạc." Hắn đứng bên nàng, yên lặng cùng nghe tiếng chuông nhỏ rung lên từng hồi leng keng... leng keng... Bây giờ chuông bạc vẫn ngân, nhưng nguyện ước lại hóa ra hư ảo.
Dương như nàng thấy mình trong hỉ đường đỏ rực, nến mờ ảo nhảy nhót soi bóng hắn lên vách tường. Hắn dịu dáng vén khăn tân nương, mỉm cười âu yếm: " Đúng là nàng, bây giờ chúng ta đã là phu thê." Trái tim nàng phút chốc như lơ lửng, rạo rực những cảm xúc yêu thương và hạnh phúc. Nhưng tất cả lại vụt rơi xuống vực thẳm tăm tối. Bởi vì hắn đã gọi tên người đó. Hắn gọi: " Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...". Hắn gọi tên tỉ tỉ của nàng.
Khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra tất cả. Nàng hiểu thế nào là thế thân.
Thế thân...
Cố chấp bao lâu nay, những tưởng có thể hi vọng, nhưng tưởng có quên đi...
Thế thân... Nàng chỉ là thế thân...
Nàng nghe thấy giọng nói vang lên sâu thẳm trong trái tim nàng, như một mũi dao nhọn hoắt và đẫm máu:
- Ngươi không hận sao? Ngươi có thể không hận sao?
Nàng đưa tay bịt chặt lấy đầu, hét lên:
- Im đi.
- Không được đâu. Ngươi không chối bỏ ta được. Làm sao chối bỏ được. Hai chúng ta là một mà.
- Đừng nói nữa, cút đi. Mau cút đi...
Nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên, lởn vởn bên tai nàng. Nàng mơ hồ cảm nhận được làn hơi rét lạnh thấm dần vào tim, mơ hồ nghe thấy tiếng cười trùm lên.
- Hắn sẽ rời bỏ ngươi. Nhanh thôi.
Nàng run lên, cổ họng như nghẹn ứ lại:
- Nói láo. Chàng sẽ không rời bỏ ta đâu. Ngươi nói láo. Chàng đã nói thế mà, chàng nói sẽ không rời xa ta, sẽ ở bên ta, suốt đời suốt kiếp... Ngươi nói láo. Mau cút đi. Cút đi.
- Thật đáng thương, kẻ thế thân đáng thương. Ha... ha... ha...
Nàng vùng vẫy, nhưng trong đầu giọng nói ấy vẫn vang lên lạnh lùng, lặp đi lặp lại, dữ dội. Đầu nàng đau buốt như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh.
Cửu lang... Cửu lang...
Nàng bật dậy, lao ra phía ngoài, mở tung cửa phòng.
Gió ào vào, đông cứng giọt nước mắt nóng hổi, thổi tung vạt áo mỏng manh, mái tóc dài xõa rối... nàng run rẩy, đôi mắt mở to ngơ ngác...
Hắn đứng yên lặng. Trong gió. Trong tuyết. Nhưng ánh mắt nhìn nàng lại ấm áp lạ thường.
- Cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta.
Vòng tay hắn mở rộng, mạnh mẽ bao trọn lấy nàng. Hắn gọi khẽ như sợ nàng tan đi mất:
- Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta.
Nàng vùi đầu vào trong lồng ngực hắn. Lại lắng nghe tiếng trái tim hắn đập liên hồi. Tất cả mọi sự lo lắng đều tan đi như bọt nước hư vô. Nàng níu chặt lấy áo hắn, nức nở. Phải rồi, hắn vẫn đang ở đây.
Hắn dịu dàng ôm nàng, cẩn thận không để chân nàng chạm đất, khẽ trách:
- Sao lại không đi giày thế này. Chân lạnh cả rồi.
Nàng níu chặt áo hắn, run rẩy:
- Cửu lang...
- Sao thế?
- Chàng sẽ không rời xa thiếp chứ?
- Sao ta lại rời xa nàng?
- Bởi vì... bởi vì...
- Ta sẽ không rời xa nàng đâu. Cả đời này tuyệt đối không rời.
Nàng quay đầu, giọt nước mắt rơi trên tà áo, ánh lên một thoáng, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cả đời... Xa vời như thế đấy...
Hết chương 4.
Chỉnh sửa lần cuối: