Nàng ngã người xuống ghế, bật khóc, nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt diễm lệ.
- Cửu lang, có phải thiếp đã quá vọng tưởng không?
Nàng rời khỏi thư phòng của hắn, đi như đang chạy trốn. Gió tuyết thổi quất vào người từng đợt buốt giá, lòng nàng run rẩy, trống rỗng...
Điệp luyến hoa (Người dịch:
Nguyễn Xuân Tảo)
Hạm cúc sầu yên lan khấp lộ,
La mạc khinh hàn,
Yến tử song phi khứ.
Minh nguyệt bất am ly hận khổ,
Tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.
Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.
Dục ký thái tiên kiêm xích tố,
Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ ?
Dịch thơ:
Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng,
Lạnh thấm màn là,
Cặp én bay đi thẳng.
Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống.
Đêm qua gió tây, cây biếc rụng,
Lần bước lên lầu,
Nẻo chân trờ xa ngóng.
Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng,
Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.
Tiểu Thanh nhìn vương phi ngồi lặng lẽ như vô hồn , trong lòng vô cùng hốt hoảng, vội chạy đi tìm Triệu tổng quản. Nhưng vừa bước ra đến ngoài cửa phòng, đã bắt gặp ông ấy vội vã chạy lại.
- Triệu tổng quản...
- Vương phi có trong phòng không?
- Có, nhưng...
Triệu tổng quản trực tiếp đẩy Tiểu Thanh sang bên cạnh, hấp tấp chạy vào trong phòng:
- Vương phi, có chuyện lớn rồi.
Nàng nhìn Triệu tổng quản, như người vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, yếu ớt hỏi:
- Chuyện gì thế?
Triệu tổng quản bấy giờ mới trông rõ thần sắc của nàng, không khỏi hốt hoảng. Gương mặt nàng tái nhợt, khí sắc yếu ơt, tựa như chẳng còn lấy chút sinh khí nào. Ông bỗng chần chừ, không biết có nên nói cho vương phi nghe tin không, chỉ sợ vương phi không chịu nổi .
Tiểu Thanh đứng phía sau ông ta, sốt ruột:
- Triệu tổng quản, rốt cuộc là chuyện gì thế?
- Cái này... - Ông ta quay nhìn Tiểu Thanh, đoạn lại nhìn nàng. Nàng gật đầu bảo:
- Nói đi.
- Nô tài vừa nghe người trong cung thông báo... vương gia... vương gia...
- Vương gia làm sao?
- Vương gia vì cầu xin hoàng thượng thả thái tử phi, làm hoàng thượng nổi giận, sai người giam vương gia lại rồi...
Nàng ngơ ngác nhìn Triệu tổng quản, giống như vẫn chưa hiểu hết những lời mà ông ấy nói. Nhưng rồi tất cả mọi thứ đều trở nên thật rõ ràng. Nàng cười lạnh, nhìn tuyết rơi trắng ngoài trời...
Hắn vì cứu tỉ tỉ ngay cả mạng sống cũng đem ra đặt cược. Nàng còn có thể nói gì nữa đây? Làm gì nữa đây? Cửu lang, cuối cùng trong lòng chàng có mảy may chút nào nghĩ đến thiếp?
Nàng run rẩy đứng dậy, phân phó:
- Triệu tổng quản, chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ tiến cung.
- Vương phi, nhưng người...
- Tiểu Thanh thay y phục cho ta. Cứu vương gia quan trọng hơn.
Triệu tổng quản không dám chần chừ, vội vàng đi ngay. Nàng ở trong phòng, nhìn bóng hắn vừa khuất, liền gập người ho ra ngụm máu...
Triệu tổng quản nói vương gia đang bị giam ở Trùng Khánh điện, nàng liền vội vã chạy đến đó. Nhưng thị vệ gác cửa còn chưa kịp nhe nàng nói đã mở miệng ngăn cản:
- Mong vương phi hãy hồi phủ. Hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không thể đến thăm vương gia.
Nàng khẽ ra hiệu, Tiểu Thanh ở phía sau vội tiến lên, dúi vào tay mấy người thị vệ chút bạc:
- Các vị quan gia, xin các người hãy để cho vương phi vào một chút...
Nhưng đám thị vệ vẫn khăng khăng:
- Vương phi, xin người đừng làm khó chúng thuộc hạ. Người mau rời đi thôi.
Nàng không để ý đến đám người trước mặt, trong tâm chỉ muốn chạy đến nhìn hắn một chút. Hắn không yêu nàng, không sao cả, lúc này, nàng chỉ muốn hắn được bình an.
- Các người cứ để vương phi vào. Nếu hoàng thượng trách tội, bổn vương sẽ chịu hết.
Nàng xoay người, nhìn người vừa đến đầy cảm kích. Tiểu Thanh ở đằng sau khẽ quát:
- Có lệnh của Ngũ gia, các ngươi còn không mau tránh đường.
- Việc này... Ngũ gia chúng thuộc hạ...
- Đây là kim bài của hoàng thượng. Trông thấy nó như trông thấy hoàng thượng, bổn vương nói, các ngươi mau cút sang một bên.
Đám người kia tái mặt không dám tiếp tục ngăn cản, đành phải nhường đường cho nàng. Mà nàng cũng chỉ kịp quay đầu nhìn Ngũ gia một cái, đoạn vội chạy vào Trùng Khánh điện.
Ngũ vương gia đứng đằng sau nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của nàng, hai bàn tay giấu trong ống tay áo gắt gao nắm chặt. Một chốc sau hắn mới quay người rời đi, trên gương mặt lạnh lùng thoáng nét chua xót.
Duệ vương ngồi trầm ngâm trên ghế, trong lòng thoáng chút bất an cùng khó chịu. Tất nhiên hắn đã lường trước được phụ hoàng sẽ nổi giận như thế, chỉ trách là hắn đã quá hấp tấp rồi.
Sáng nay, trời mới ngừng đổ tuyết một lúc, nhưng bây giờ lại bắt đầu rơi tiếp, cơ chừng còn lớn hơn nữa. Hắn lơ đễnh đưa mắt nhìn ra rừng đào bên ngoài, thấy tuyết trắng phủ kín cả hoa. Lẫn trong màu tuyết chợt thấp thoáng một bóng hình quen thuộc. Hắn ngơ ngẩn đứng nhìn. Bao năm rồi, nàng vẫn chẳng thay đổi, vẫn là nữ tử thuần khiết năm ấy hắn đã gặp trên đỉnh núi Vu. Hắn bất giác mỉm cười, những buồn bực ban đầu cơ chừng đã bị thổi bay biến. Lúc này đây, ánh mắt hắn chỉ đọng lại mỗi bóng dáng nàng...
Nàng chật vật chạy trên nền tuyết trắng, hướng về phía Trùng Khánh điện. Hoa đào nở ngập trời...
Cửa điện Trung Khánh bị khóa, không có lính gác hay cung nữ gì hết. Nàng vội vàng tiến đến gần, cũng không kịp giũ hết tuyết đang bám trên người, cứ thế gấp gáp:
- Cửu lang... Cửu lang...
- Sao nàng lại đến đây?
Nàng nghe hắn nói vậy, trong lòng có chút buồn bã, nhưng vẫn cố nén lại, hỏi hắn:
- Chàng có sao không?
- Ta không sao. Nàng mau về đi. Bên ngoài trời lạnh lắm.
Nàng nghẹn ngào, chực bật khóc:
- Thiếp không về.
Nàng không thể trông thấy gương mặt hắn lúc này, nhưng rõ ràng nghe thấy tiếng hắn thở dài. Lòng nàng đau như cắt, những lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ, không thoát ra được. Hai người bọn họ cứ như thế, người ở ngoài, kẻ ở trong, ngăn cách nhau qua một bức tường... Nàng đưa tay áp lên mặt cửa gỗ lạnh lẽo, nước mắt chảy theo khóe mắt rơi xuống đất, thấm vào tuyết trắng. Nàng hỏi:
- Cửu lang, chàng nhất định phải làm như thế này sao?
Hắn trầm mặc, không trả lời. Nhưng rõ ràng là nàng đã biết trước câu trả lời của hắn. Nàng bật cười, đưa tay lau lau mắt, đoạn lại bảo:
- Chàng đừng lo. Thiếp không sao đâu. Cửu lang, kì thật thiếp không hề thích hoa mai đỏ, chưa từng thích, thế nên chàng đừng bao giờ đem đến nữa nhé? Cửu lang?
Hắn ở bên trong phòng, nghe nàng nói vậy nhất thời ngạc nhiên, tự nhiên lại thấy có điều không ổn, nhưng không thể nghĩ ra là không ổn chỗ nào. Hắn nhìn bóng dáng nàng mờ mờ bên ngoài cánh cửa, thấy đôi vai nàng run lên từng chặp. Lòng hắn như bị trăm ngàn mũi kiếm đâm vào, nhói buốt. Nhưng cuối cùng, hắn lại bảo:
- Nếu nàng không thích, thì từ nay về sau, ta sẽ không đem chúng đến chỗ nàng nữa.
Nàng nghĩ rằng, như vậy cũng tốt.
Cửu lang, phải chăng mọi chuyện nên kết thúc đi thôi. Chàng không biết thiếp mệt mỏi quá rồi...
Nàng đến Trường Sinh điện cầu kiến hoàng thượng, nhưng người từ chối không gặp. Nàng vẫn kiên trì, đứng giữa trời tuyết lạnh, mỗi khi Vương công công có việc ra bên ngoài đều bị nàng chặn lại:
- Vương công công, phiền ông vào báo với hoàng thượng, ta...
- Vương phi, người đừng làm khó nô tài, hoàng thượng hiện tại không muốn gặp ai.
- Không sao, ta có thể đợi.
Vương công công lắc đầu thở dài, nói với nàng:
- Vương phi, chuyện này không phải chuyện đùa. Người mau về đi. Hoàng thượng hết giận, sẽ thả vương gia ra thôi.
Nàng lắc đầu, mỉm cười:
- Đa tạ ông đã nhắc nhở. Ta sẽ đợi hoàng thượng cho đến khi nào người đồng ý gặp ta.
Vương công công không nói thêm gì nữa, lại chỉ thở dài, đoạn quay người bước vào bên trong đại điện. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu sớ, thấy hắn vào, không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Đã đi chưa?
- Bẩm hoàng thượng, nô tài đã nói, nhưng vương phi không chịu nghe.
Hoàng thượng nghe xong, sắc mặt xấu vô cùng. Hắn ném cây bút xuống mặt đất, đùng đùng nổi giận:
- Vương Nhĩ Đản, ngươi nói xem, sao trẫm lại có hai đứa con cứng đầu như chúng nó?
Vương công công ở bên tái mét:
- Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.
Nhưng mà câu nói của Vương công công càng chọc cho hoàng đế bực hơn. Hắn phất tay áo, hằm hằm bước ra ngoài.
Nàng kiên nhẫn đứng đợi, quả nhiên cuối cùng cũng thấy bóng dáng hoàng thượng. Nàng vội vàng chạy tới hành lễ:
- Phụ hoàng...
Nhưng hoàng đế đã lạnh lùng ngắt lời nàng:
- Nếu con muốn cầu xin, thì quỳ ở đây cho trẫm.
Nàng không nói gì, ngoan ngoãn quỳ xuống. Hoàng đế càng nổi giận hơn. Hắn tuy rất yêu thích hai đứa con này, nhưng mà cũng không thể dung túng làm loạn. Hơn nữa còn là chuyện chính sự. Hai đứa con này thật là chọc cho hắn tức chết.
- Được lắm, con quỳ ở đây cho trẫm. Không kẻ nào được phép cầu xin.
Nàng quỳ trên mặt tuyết lạnh, nhìn hoàng đế quay trở lại trong điện, trong lòng dấy lên sự buồn bã. Nàng đã đứng ở đây đợi suốt một canh giờ, cơ thể đã lạnh đến không còn cảm giác. Chân tay nàng tím lại, cứng đờ, nay lại bị bắt quỳ, nàng thật không biết chúng có còn là bộ phận cơ thể nàng không nữa.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, nàng càng lúc càng cảm thấy thật mệt mỏi, tới mức chỉ muốn nằm lăn ra thôi. Gió thổi từng cơn buốt giá, nàng run lên từng hồi, ngay cả nước mắt dường như cũng bị đóng băng. Nàng bỗng nhớ lại những ngày tháng trước đây... Dường như đã xa lắm... Hắn ngồi đọc sách bên bàn, nàng ngồi cặm cụi may vá... Cuộc sống ấy từng tươi đẹp biết bao nhiêu... Chỉ là...
Nàng lả dần... lả dần...
Đúng lúc ấy, chợt có một bàn tay đỡ lấy nàng. Nàng mơ hồ, mơ hồ nhìn người trước mặt, yếu ớt định mở miệng nói, nhưng một ngụm máu tươi lại trào ra. Nàng bụm miệng, thấy vị tanh lòm trong cổ họng, nhưng vẫn cố gượng dậy đẩy hắn ra:
- Ngũ gia, ngài...
Ngũ vương gia đưa tay lau máu trên khóe miệng nàng, tay hắn run bắn lên, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Nàng vẫn dùng sức đẩy hắn ra. Bàn tay hắn chới với giữa không trung, hắn ngơ ngác, hết đưa mắt nhìn nàng rồi lại nhìn sang tay mình. Rồi chợt nhận ra hành động của mình, hắn cúi đầu cười buồn.
- Chuyện của đệ ấy, ta sẽ tìm cách giúp. Mau về đi.
Nàng vẫn thủy chung không rời bước, cũng không ngước mắt nhìn hắn, lại chậm chậm hạ gối quỳ xuống đất. Tuyết đậu trắng trên tóc nàng, lạnh lẽo. Hai tay hắn gắt gao nắm chặt, hắn muốn kéo nàng đứng dậy ngay lập tức, ngay lúc này. Nhưng ý chí hắn không cho phép làm vậy. Hắn vẫn nhớ nàng đã là nữ nhân của người khác, hắn vẫn nhớ đây là hoàng cung, hắn vẫn nhớ thân phận của mình. Lòng hắn chua xót. Nàng vì phu quân của nàng, nhưng còn hắn, hắn lấy tư cách gì? Hắn có tư cách gì?
Không có...
Hết rồi...
Thật sự đã hết rồi...
Những ngày ấy...
Hắn lảo đảo quay người, nhưng vừa nhấc chân đã nghe thấy đằng sau có tiếng người đổ ập xuống...
Kí ức cuối cùng của nàng... vẫn chỉ đọng một màu tuyết trắng xóa, trong vắt...
Hết chương 2.