Hoa trên tay ai? - Cập nhật - Ngọc Mai

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Mấy bữa chị không có thời gian vào Gác, em đã kịp thêm nhiều chương và có cả hố mới nữa, năng suất ghê! Trong khi chị vẫn chưa úp chương mới của truyện chị được :((.
Truyện mới này của em hình như có nhiều chất thơ hơn truyện kia. Viết tốt nha cô bé! Có thời gian chị sẽ đọc và nhận xét kĩ hơn ;).

Rực rỡ và rắc rối là em viết từ trước rồi mà. ^^ Chỉ đến thời gian thích hợp là post thôi. :))
Chị gắng post truyện của chị sớm nha. Em cũng đang thắc mắc sao lâu rồi không thấy truyện của chị xuất hiện. =.=
Tại em cũng muốn viết cái gì đó nên thơ, nhẹ nhàng đó mà. :3
Cảm ơn chị. :'>
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 1.2

Ý Như ngẩn ngơ ngắm trai đẹp, hẳn nhiên quên luôn mình là người làm của tiệm hoa, đáng ra phải tư vấn chọn hoa cho anh chàng, nhưng Ý Như thiệt không hiểu anh ta đã là một đoá hoa đẹp như vậy rồi, tặng bản thân mình cho bất kì ai thì người ta chẳng sung sướng nhận lấy. Sao phải đến tiệm hoa bé bé con con của cô làm gì để làm lu mờ vẻ đẹp của những bông hoa khác ra.

Hằng Nga đã bỏ đồ nghề làm móng lại, đến bên đứng cạnh cô từ lúc nào. Nhưng một nhân viên chăm chỉ như cô còn bị đốn gục bởi sắc hương của “bông hoa” trước mặt thì không cớ gì mà bà chủ bù nhìn lại nhanh nhẹn hơn nhân viên. Thế nên mới có tình trạng cả chủ cả tớ đỏ mặt rần rần khi anh chàng đẹp hơn hoa hắng giọng.

Ý Như vội vã rời mắt khỏi khuôn mặt kia, hỏi: “Anh muốn hoa gì ạ?”

Chàng trai đáp: “Tôi muốn đi thăm người bệnh. Cô có thể tư vấn dùm tôi loại hoa nào thích hợp không?”

Đúng chuyên môn của mình rồi. Ý Như mừng rơn. Cô nhếch môi tạo nụ cười hoàn hảo, vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu: “Vì anh thăm người bệnh nên hoa cần phải tươi thật lâu, và không có mùi quá nồng. Tôi nghĩ hoa hồng, cẩm chướng, ly ly, hoặc hoa hướng dương là thích hợp. Theo tôi thì cẩm chướng và hướng dương có ý nghĩa đặc biệt hơn, đều hướng đến sự hy vọng, đến những gì tốt đẹp, nên sẽ khiến tâm trạng người bệnh lạc quan hơn.”

Ý Như chấm câu bằng một nụ cười. Những tưởng chàng trai sẽ thấy ấn tượng, ai ngờ anh chẳng mảy may quan tâm đến công sức diễn thuyết của cô, chỉ nói đơn giản: “Vậy cô lấy cho tôi một bó hoa thích hợp đi.”

Ý Như gật gật đầu. Cô quay người định kiếm hoa, ai dè, trong tiệm trống trơn, chỉ còn lại vài bông hoa héo từ ngày hôm qua, và chẳng còn một bông hoa cẩm chướng hay hướng dương nào cả, ngoại trừ mấy bông cô mới mua về cắm trên bình. Ý Như liếc Hằng Nga, cười trừ. Cô nhớ rồi, sáng nay cô đi vội, đã đặt hoa cho tiệm đâu mà. Vậy giờ cô phải nói sao với anh chàng đẹp hơn hoa kia giờ? Cô sao có thể nói xin lỗi anh, em chỉ lấy tiền tư vấn thôi còn đặt hoa thì mời anh sang tiệm khác? Cô không nỡ đặt lên khuôn mặt ấy một nỗi buồn và thất vọng, để hai khoé môi kia trĩu xuống cằm.

Ý Như cười mà như mếu, đến khi nhìn thấy cây hoa xương rồng đặt trên bàn, cô chợt nảy ra ý tưởng làm ‘mỹ nhân cứu anh hùng’ vô cùng tuyệt vời. Cô quay ra gọi: “Anh ơi!”

Chàng trai gật đầu nhẹ tỏ ý đang nghe. Ý Như nói tiếp: “Em cảm thấy hoa nào cũng sẽ tàn, không thích hợp với tâm trạng người bệnh. Biết đâu bệnh nhân lại có ý nghĩ khi bông hoa cuối cùng tàn nghĩa là mình cũng hết đời. Thế nên em muốn đề cử một loại hoa khác.”

Chàng trai nhướm mày, còn Ý Như vội vã che giấu bối rối bằng cách đẩy chậu hoa lên trước. Cây hoa xương rồng này đã ở bên cô không dưới một năm, nó giống như một cục tròn vo màu xanh, nếu không tính đến những chiếc gai chằng chịt của nó, thì nó cũng đáng yêu như cục bông ra phết. Bông hoa màu hồng phấn trên đỉnh, một bông độc nhất, và đẹp vô cùng.

Ý Như nhìn biểu cảm của chàng trai, thấy anh hơi nhăn mặt, khiến Ý Như phát hoảng. Mãi đến khi chàng trai mở lời trái tim cô mới trở lại lồng ngực: “Không phải hoa xương rồng đại diện cho tình yêu vượt qua nhiều thử thách sao?”

Ý Như cảm thấy vô cùng thú vị, thông điệp ấy của hoa xương rồng không phải ai cũng biết. Cô mỉm cười đáp: “Đó đúng là ý nghĩa của loài hoa ấy, nhưng bên cạnh đó, hoa xương rồng còn đại diện cho một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong là một trái tim ấm áp.”

Chàng trai liếc nhìn cô, lần đầu tiên từ khi bước chân vào tiệm hoa vì cái tên của tiệm rất thu hút, anh mới nhìn cô gái trước mắt lâu như vậy. Cô gái với làn da trắng, mái tóc dài ngang lưng buộc hờ, đôi mắt tròn và bờ môi hồng. Cũng từng có một cô gái nói với anh giống như vậy. “Hoa xương rồng còn đại diện cho một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong là một trái tim ấm áp. Nhưng đối với một người bị bệnh, hoa xương rồng còn khiến người ta có thêm ý chí và niềm hy vọng, một loài hoa có môi trường sống khắc nghiệt như vậy còn có thể nuôi nấng một bông hoa rực rỡ như thế, tại sao con người không thể?” Nhưng tiếc rằng anh không biết khuôn mặt hay hình dáng cô gái ấy như thế nào. Đang bồi hồi nhớ lại kỉ niệm cũ, bỗng anh nghe thấy tiếng Ý Như, nhắc lại đúng những gì anh từng nghe từ người bạn cũ kia, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Anh hoảng hốt nhìn cô, nhìn thật lâu, đến khi có vẻ anh khiến cô ngại ngùng, anh mới rời mắt đi, giải vây cho cô: “Cảm ơn, tôi sẽ lấy chậu hoa này.”

Sau khi thanh toán xong, Ý Như nhìn chàng trai bước lên taxi, ngẩn ngơ đến mức Hằng Nga khua tay trước mặt cô cũng không biết. Hằng Nga hắng giọng: “Mê trai đến nỗi cho cả “đứa con” yêu thương của mình đi luôn hả?”

Biết Hằng Nga nói đến cây hoa xương rồng, Ý Như cũng cảm thấy tiếc tiếc. Nhưng chẳng làm thế nào được, người đã cao chạy xa bay rồi: “Tại anh ấy khiến tôi nhớ đến một người. Nhưng người ấy không có đôi mắt đẹp như anh!”

Hay là tại cô chưa từng được thấy đôi mắt của người ấy, biết đầu đằng sau tấm vải trắng là một đôi mắt thật sâu và hút hồn.

***

Ý Như ủ rũ kiếm một chỗ ngồi trong giảng đường, nơi mà mới hôm qua thôi cô còn quyết tâm bỏ, bỏ hết. Chỉ tại tối qua bố gọi điện mắng cô một trận vì thái độ thất lễ với trưởng khoa Ngoại. Vốn tưởng chỉ bị mắng một lúc rồi bố sẽ chấp nhận rằng cô không thể làm ngành Y, thì mẹ lại khóc um lên và nói, bà ngoại đã khuất muốn cháu gái bà học y. Thế rồi cô cũng đành nhăn mặt chịu thua và chấp nhận sẽ thực tập ở một khoa khác nhẹ nhàng hơn, theo lời đề nghị của bố cô.

Ý Như uể oải ngáp một hơi dài khi lớp học kết thúc. Cô xoa xoa cái gáy sau một giấc ngủ mụ mị không đúng tư thế. Lúc mà cô định thu dọn đi về, trước mắt cô xuất hiện một bó hoa tulip. Những bông hoa tulip giống như những chiếc chuông ngược đỏ rực đẹp đẽ. Ý Như đưa mắt lên, thấy Tiến Đạt đang nhìn mình mỉm cười. Không hiểu chuyện gì, cô cũng đưa tay đỡ mấy bông hoa tulip. Cho đến khi nghe Đạt nói: “Tặng cậu! Chắc cậu cũng biết nó biểu đạt điều gì.”

Ý Như tỉnh lại khỏi cơn mộng mị, những bông hoa tulip vốn đẹp đẽ là thế nay giống như đốm lửa nhảy trong tay cô, khiến cô muốn buông ra mà không dám. Dĩ nhiên Ý Như biết hoa tulip đỏ dại diện cho điều gì, nó thể hiện một tình yêu nồng cháy. Nhưng Ý Như không thích Tiến Đạt, thực ra là có, nhưng bây giờ thì hết rồi. Ý Như đưa trả những bông hoa cho Tiến Đạt, thiết nghĩ không cần nói gì thì cậu đã biết ý nghĩa rồi.

Cô và Tiến Đạt học cùng trường, khác ngành. Cậu học Xét nghiệm, nhưng thỉnh thoảng cô và cậu có gặp nhau ở giảng đường do cùng môn học. Cậu là một chàng trai hoàn hảo, và đẹp. Tiến Đạt đối xử rất tốt với Ý Như, hai người tình cờ quen biết khi ngồi chung một bàn, cậu nói chuyện rất có duyên, thành ra quen biết. Có một lần Ý Như và bạn bè đi ăn tối cùng cậu, lúc về bị mắc mưa, Tiến Đạt nhắn tin nhắc cô tắm nước nóng. Đôi khi thấy cô nói muốn ăn gì, cậu lại mua đến cho cô. Cũng hay nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Mua thuốc cho cô khi thấy cô sụt sịt, mà thậm chí cô còn không để ý...

Bất cứ một cô gái nào mà trái tim không làm bằng đá sẽ đều rung động. Ý Như cũng vậy. Cô cảm thấy mình thinh thích cậu cho đến khi biết đối với ai, Tiến Đạt cũng ân cần như vậy. Lúc đó trái tim vốn đang nóng bỏng bỗng cũng nguội dần. Đối với Tiến Đạt, Ý Như chỉ đối xử chừng mực như với một người bạn.

Ý Như thuộc tuýp người, thích một người đối xử lạnh nhạt với cả thế giới ngoài mình. Chứ không phải đối xử tốt với tất cả mọi người. Tiến Đạt khiến cô có cảm giác cậu đang chinh phục cô, chứ không hề thích cô. Một chàng trai như Tiến Đạt, có ước mơ chinh phục cả thế giới. Còn cô, có ước mơ về một người coi mình là cả thế giới.

Thật không ngờ hôm nay cậu lại bày tỏ với cô bằng tulip đỏ.

Tiến Đạt nắm chặt bó hoa trên tay, hoang mang hỏi: “Tại sao?”

“Tớ không thích cậu.”

“Tớ đang hỏi lý do vì sao cậu không thích tớ mà.” Tiến Đạt dở khóc dở cười.

“Không thích một người còn cần lý do sao? Tớ không thấy thích cậu.”

Tiến Đạt há hốc miệng, rồi cậu bật cười. Tiến Đạt nói: “Nhưng tớ thích cậu. Tớ có quyền bày tỏ với cậu đúng không?”

Thấy cô không có ý định nhận bó hoa, cậu đặt nó xuống bàn, rồi buồn bã rời đi. Lớp học chỉ còn vài người ở lại hóng chuyện, thật ra chuyện tình yêu trai gái đối với sinh viên đã chẳng phải điều gì khó hiểu hay ngượng ngùng nữa rồi, nhưng Tiến Đạt lại khác, cậu là một chàng trai được nhiều người săn đón, nên cũng có nhiều người ở lại xem hết màn tỏ tình của cậu. Ý Như nghĩ hẳn ngày mai cô sẽ được lên bảng tin của trường.

Cô nhìn những bông tulip đỏ rạng rỡ trên bàn, để chúng bơ vơ ở đây cô không nỡ, nhưng nếu mang đi, cô sợ Tiến Đạt nghĩ rằng cô lưu luyến cậu. Vậy nên dù không đành lòng, Ý Như cũng rời đi.

Ý Như cũng từng thích Tiến Đạt, nhưng chỉ là từng thích, giống như hoa tulip quanh năm cũng chỉ đẹp duy nhất một mùa.

Thật ra, đối với cặp đôi yêu nhau, hoa tulip đỏ có nghĩa là một tình yêu nồng cháy. Còn ngược lại, nếu không yêu, hoa tulip rực rỡ bao nhiêu thì cũng chóng tàn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Chị thích cách viết truyện mới này của em, rất mượt mà và trau chuốt. Cô bé Ý Như có vẻ là một nàng tiểu thư quá hiền lành, quá ngoan ngoãn khi nhất nhất nghe lời bố mẹ. Mong là cô ấy sẽ có cá tính một chút, chứ đừng bánh bèo quá ;). Giống như cái đoạn hét thẳng vào mặt ông trưởng khoa và cởi áo blouse ấy.
Một chàng trai, đẹp hơn hoa.
Nam chính đẹp vậy hả? Chị cũng muốn nhìn thấy chàng trai này quá! :D
Chương 1.2 của em có khá nhiều lỗi nha:
Anh hoảng hốt nhìn cô, nhìn thật lâu, đến khi có vẻ anh khiến cô ngại ngùng, anh mới rời mắt đi. Giải vây cho cô: “Cảm ơn, tôi sẽ lấy chậu hoa này.”
Chỗ này chị thấy cụm từ "giải vây cho cô" bị thừa nên câu cú hơi lủng củng. "Anh mới rời mắt đi: Cảm ơn..." là được rồi.
Nhưng chẳng làm thế nào được, người đã cao chay xa bay rồi:
Cao chạy xa bay.
bà ngoại đã khuất muốn cháu gái bà học y
Chỗ này em thiếu từ gì đó hoặc thừa từ "có" phải không?
Cô nhìn những bông tulip đỏ rạng rỡ trên bàn, để chúng bơ vơ ở đây cô không lỡ
Không nỡ.
Tiến Đạt đối xử rất tốt với Dĩ An
Em bị truyện kia nhập rồi :)).
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Mong là cô ấy sẽ có cá tính một chút, chứ đừng bánh bèo quá ;). Giống như cái đoạn hét thẳng vào mặt ông trưởng khoa và cởi áo blouse ấy.

Ý Như hông bánh bèo đâu chị. :'>
Cô ấy chỉ hơi hiền thôi. :))

Em bị truyện kia nhập rồi :)).
Chương 1.1 em cũng bị vậy đó. T^T
Em đã ngừng viết truyện kia cả tháng trời rồi mà. ~.~
 

Canlie

Gà con
Tham gia
2/9/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
Không hiểu sao nghe phần giới thiệu, em lại thấy rất bình yên, nhẹ nhàng! Cảm giác rất thích ngòi bút chị trong này!
 

meodinhdang

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/16
Bài viết
122
Gạo
0,0
Chẳng hiểu sao em cực thích cách unnie lồng những thông điệp của các loài hoa vào trong các câu chữ. :x Nó tạo cho em cảm giác thích thú vô cùng, không chỉ với câu chuyện mà còn về các loài hoa. Chắc unnie phải tâm huyết lắm với mấy thông điệp của hoa này nhỉ? :D
Chàng trai nhướm mày, còn Ý Như vội vã che giấu bối rối bằng cách đẩy chậu hoa lên trước.
=> Em nghĩ chỗ này là nhướn mày.
Chị mau ra chương mới nha! Hóng hóng. :D
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Không hiểu sao nghe phần giới thiệu, em lại thấy rất bình yên, nhẹ nhàng! Cảm giác rất thích ngòi bút chị trong này!

Cảm ơn em nha. :'>

Chẳng hiểu sao em cực thích cách unnie lồng những thông điệp của các loài hoa vào trong các câu chữ. :x Nó tạo cho em cảm giác thích thú vô cùng, không chỉ với câu chuyện mà còn về các loài hoa. Chắc unnie phải tâm huyết lắm với mấy thông điệp của hoa này nhỉ? :D

=> Em nghĩ chỗ này là nhướn mày.
Chị mau ra chương mới nha! Hóng hóng. :D
:v nghĩ tình huống để lồng ý nghĩa của hoa cũng khốn khó ghê á. ~.~
Unnie mới tra gg xong. Đúng là "nhướn mày". Mà từ trước đến giờ chị toàn dùng "nhướm" không á. Cũng không biết là sai. T^T
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 1.3

Quả thật Ý Như đoán không sai. Tiến Đạt mới chỉ tỏ tình với cô vài tiếng trước, ngay sau đó liền có đoạn clip quay lại cảnh tượng ấy. Mà người đăng cũng có tâm ghê, làm mờ mặt cô còn không quên chú thích: “Dương Ý Như, Điều dưỡng khoá 54”. Cô chán nản lướt bình luận, toàn là bình luận cảm thông, chia sẻ sâu sắc, lại có cả bình luận bày cách tán cô. Ý Như dở khóc dở cười khi đọc đến câu: “Người anh em hãy gắng lên, một bó hoa không làm nên chuyện thì rất nhiều bó hoa sẽ làm được.”

Và Tiến Đạt bình luận lại: “Tôi sẽ cố gắng bằng cả trái tim mình.”

Ý Như cạn lời ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, quyết định gập máy tính thật mạnh để trôi cơn bực bội.

*

Ý Như nhận được điện thoại của Tiến, một thực tập sinh cùng đợt với cô. Anh nói sau câu nói hùng hổ của cô về hoa cúc dại, cả nhóm thực tập sinh đều bật cười khúc khích. Dẫu sao thì cũng không ai thích ông trưởng khoa cả. Tràng cười của nhóm thực tập khiến trưởng khoa mặt đỏ đến mang tai, ông vội vã về phòng thì bị vấp ngã. Làm trò cười cho mọi người. Tiếp đến hôm sau thì có ai đó cắm vào lọ hoa trong phòng ông ta hoa cúc dại thật. Ý Như nghe mà thấy mát lòng hẳn. Tiến còn nói mẹ thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh vẫn quyết định cho nó ở lại bệnh viên chữa trị. Đó là lí do mà Ý Như lại đến bệnh viện, cô muốn thăm Thiệu Khánh.

Lần này cô mang đến một giỏ hoa quả. Dẫu sao thì hoa cũng không tốt cho người bệnh, lại không thiết thực bằng đồ ăn.

Thiệu Khánh trông khoẻ mạnh hơn lần gặp trước. Khuôn mặt hồng hào và làn da bớt tím tái. Khi thấy cô, nó mỉm cười tươi chào cô. Ý Như và Thiệu Khánh nói chuyện một lúc lâu, và cô thấy ngạc nhiên vô cùng khi y tá vào tiêm cho thằng bé, nó vô cùng gan dạ xắn tay áo, không la hét cũng không có thái độ gì. Khi y tá tiêm xong, nó cũng chỉ nhăn mặt một cái rồi cười tươi. Thằng bé, còn giỏi hơn cô nữa. Ý Như xấu hổ nghĩ.

Cô nhìn quanh phòng bệnh, bỗng thấy một cây hoa xương rồng đặt trên bàn. Là cây hoa của cô. Thực ra là đã từng, cây hoa mà cô mờ mắt vì trai xinh mà bán rẻ cho người ta. Ý Như vô cùng thích thú, không ngờ cô còn nhìn thấy nó một lần nữa.

Ý Như đưa tay chạm vào nó, vân vê đầy lưu luyến. Thiệu Khánh thấy sự thích thú trong mắt cô, nói: “Anh em tặng đấy. Anh nói một cây xương rồng bé nhỏ mọc nơi sa mạc còn có thể vươn lên để tạo thành một bông hoa đẹp như vậy, tại sao em không chiến thắng bệnh tật để trở thành một người giỏi giang chứ.”

Ý Như vui vẻ xoa đầu thằng nhóc. Hoá ra bán chậu hoa đi cũng không phải không tốt, cô có thể khiến cậu bé có niềm tin chiến thắng bệnh tật. Nhưng cô không nghĩ mình và chàng trai đẹp hơn hoa kia lại có duyên như vậy.

Vừa nghĩ đến, chàng trai liền xuất hiện.

Anh bước vào phòng giống như ánh mặt trời xuất hiện trong đêm đông tăm tối. Vẫn đẹp trai y như lần đầu gặp, vẻ đẹp còn tăng tiến hơn khi trên người anh mặc sơ mi trắng. Đích thực là mỹ nam. Ý Như nhìn chằm chằm anh, định đưa tay lên vẫy vẫy thì phát hiện anh nhìn cô như một người xa lạ. Nếu giờ đưa tay lên vẫy vẫy rồi anh nói chúng ta biết nhau sao thì có quê độ lắm không? Không để Ý Như nghĩ lâu, Thiệu Khánh đã giới thiệu: “Khách của em!”

Chàng trai gật nhẹ đầu. Quả thật là đã quên cô. Còn chưa kịp cho cô gật đầu chào lại, anh đã nói: “Anh về đây, anh có chút việc.”

Nhìn chàng trai đi rồi, Ý Như cũng tụt hứng, cô đứng dậy chào Thiệu Khánh rồi cũng đi về. Khi ra đến sảnh bệnh viện, Ý Như nhìn thấy chàng trai đang nghe điện thoại. Cô vốn định không quan tâm, mà dáng đứng từ đằng sau của anh cũng vô cùng hút mắt. Ý Như nhìn mãi, nhìn đến khi bắt gặp ánh mắt của anh mới ngại ngùng quay mặt đi.

Ý Như đứng trước cửa bệnh viện đợi taxi. Khi cô định bước lên taxi, bỗng nhiên chàng trai nắm lấy tay cánh tay cô, kéo lại. Ý Như còn đang vô cùng hân hoan vì được trai đẹp nắm cánh tay, đã nghe anh nói: “Cô có thể làm người mẫu chụp hình dùm tôi được không?”

Và đến khi Ý Như và anh ngồi trên taxi, cùng nhau, Ý Như mới nhận ra mình đã nói "Yes". Rốt cuộc là cô đã đồng ý bao giờ vậy, phải chăng là lúc đang say khi được trai đẹp nắm tay, hay là lúc cô như lạc lối trong ánh mắt “nồng nàn” của anh. Cô đang vô cùng hối hận, vô cùng bất mãn, cô đã làm mẫu ảnh bao giờ đâu cơ chứ. Mà Ý Như thừa biết mình không đủ nhan sắc để làm mẫu ảnh. Giá như anh hỏi cô một lần nữa khi cô đang tỉnh táo như bây giờ, thì câu trả lời của cô sẽ là "No". Ý Như quay sang nhìn anh, định mở miệng, liền bắt gặp ánh mắt sâu của anh, cô lại quyết định thôi. Nếu một lần nữa, anh hỏi cô có thể giúp anh làm mẫu ảnh, vì công việc của anh đang bị chậm trễ, mà mẫu ảnh của anh mới bị tai nạn, thì cô cũng sẽ nói có vì đôi mắt cuốn hút của anh, một lần nhìn vào sẽ quyết định say trong đó.

Nhưng Ý Như đang có cảm giác mình bị lừa. Lúc nãy anh tha thiết như vậy, bây giờ trên taxi, anh lại không nói với cô một lời. Ý Như bứt rứt ngọ nguậy, khiến anh phải quay sang nhìn cô. Ý Như cười trừ, hỏi: “Anh tên gì?”

Ai đời lại để con gái hỏi tên cơ chứ.

“Thế Du.” Chàng trai đáp. Và hình như quên luôn hỏi tên cô nếu cô không nhìn chằm chằm: “Còn cô?”

“Ý Như.” Cô mỉm cười đáp.

Thế là hết. Cô cũng chẳng buồn nói chuyện với anh nữa. Còn Thế Du thì vẫn chẳng buồn để ý đến cô.

Mãi lúc sau, liên quan đến công việc, anh mới giải thích cho cô: “Chủ đề bộ ảnh là váy cưới.” Thấy cô trợn mắt nhìn anh, anh nói thêm, không để cô cự nự: “Dĩ nhiên là cô phải mặc váy cưới.”

Ý Như gật gật. Nhưng lòng thì đang vô cùng hoang mang, chưa có người yêu đã chụp ảnh mặc váy cưới, nếu bố mẹ cô biết có cạo sạch tóc của cô không? Nhưng sau nghĩ đến một điểm mấu chốt, Ý Như vui vẻ nói: “Hoá ra tôi cũng có thể làm mẫu ảnh hả? Vậy mà mẹ tôi toàn chê tôi xấu.”

Thế Du nhìn cô chăm chú khiến cô phát hoảng. Cô cười trừ hỏi: “Không phải vậy sao?”

“Không!” Thế Du đáp rồi quay ra nhìn cửa kính. Câu trả lời đó cũng không khiến cô vui vẻ chút nào, “không” có nghĩa là “không phải cô xinh” hay là “không phải cô không xinh”? Thế Du không chỉ khiến cô say trong đôi mắt của anh mà còn khiến cô say trong lời nói của anh nữa. Anh phải chăng trong lúc cuống quá vì biết tin mẫu ảnh gặp tai nạn mà chọn bừa cô? Và định mệnh là ở chỗ cô và anh khẽ chạm mắt khi anh nghe điện thoại ở sảnh bệnh viện?

*

Ý Như và anh đến một studio. Nhóm của anh không đông lắm, Thế Du chụp ảnh chính, có một anh khác phụ, một anh trang điểm và một cô gái phụ trách trang phục. Ý Như nhanh chóng thân với cô gái duy nhất trong nhóm – Thanh Phương. Cô ấy vừa đưa cho cô một chiếc váy cưới vừa cáu kỉnh nói: “Em bận quá! Em bận quá! Hoa còn chưa bó xong!”

Ý Như nhìn chiếc váy đặt trên tay mình mà chỉ biết cười trừ. Ngẩng đầu lên đã thấy Thanh Phương đang bận bịu với đống hoa, nào là hồng, hướng dương, tulip… Ý của Thanh Phương không phải là để cô tự mặc váy chứ? Cô ngại ngùng gọi: “Thanh Phương, em giúp chị mặc chiếc váy này được không? Bù lại chị sẽ giúp em bó hoa.”

Thanh Phương giờ này mới nhận ra mẫu mới không phải là mẫu cũ toàn năng nữa, cô gái trước mặt chỉ là gà mờ mà thôi, đành gác việc cùng cô vào phòng thay đồ. Chiếc váy trắng tinh khôi và đẹp, là ước mơ của mọi cô gái trong ngày cưới, nhưng không dễ mặc chút nào. Nó nặng, và rườm rà. Ý Như mất mười năm phút mới mặc được nhờ sự trợ giúp của Thanh Phương, và mất cả buổi chụp hình để đứng vững trong chiếc váy đó. Ý Như hứa cô sẽ phải tăng cân rồi mới lấy chồng.

Sau khi mặc váy, Ý Như giữ lời hứa giúp Thanh Phương bó hoa. Ý Như đưa tay lên cằm xoa xoa, nắn nắn. Vì chủ đề của bộ váy đầu tiên là sự tinh khôi, trong sáng, nên cô quyết định dùng hoa baby trắng. Cô cắt cắt, gói gói, cuối cùng bó baby trắng trong trắng, ngây thơ cũng hình thành. Ý Như còn tiện làm một chiếc vòng đội đầu.

Sau đó Ý Như được đưa vào phòng trang điểm, được Long Ca (mọi người gọi thế) làm đẹp. Quá trình ấy mất cả một tiếng đồng hồ. Nhưng cô thấy không phí phạm chút nào. Khi nhìn mình trước gương, Ý Như cũng bị choáng ngợp và nếu không tỉnh táo cô còn tưởng mình xuyên không vào cơ thể của ai rồi.

Thế mới nói nghệ thuật trang điểm vô cùng cao cường.

Cuối cùng, Ý Như bị Long Ca ném ra khỏi phòng. Cô bắt gặp Thế Du đang chuẩn bị máy ảnh, trái tim tự dưng đập nhanh, khiến mặt theo đó mà đỏ ửng. Cô thiết nghĩ nếu không dặm phấn má, cô cũng xinh xắn lắm.

Thế Du nhìn cô, sau năm giây nói: “Tôi vừa nhận nhầm cô thành người khác.”

Ý là chê cô đó hả? Ý Như thở dài thườn thượt, style make up này cũng có đậm lắm đâu chứ, cô vẫn thấy rõ nét của mình cơ mà.

Trong khoảnh khắc Thế Du đưa máy ảnh lên trước mắt, Ý Như bỗng thẫn thờ, trong trí nhớ của cô cũng từng có một chàng trai thích chụp ảnh như thế. Chỉ tiếc là cô chưa thấy dáng vẻ anh chụp ảnh bao giờ. Ý Như cười buồn, được lệnh triệu tập của thợ ảnh chính, Ý Như vào vị trí, cố gắng tạo hình thật tự nhiên, để anh chàng kia vô tư tác nghiệp.

Sau style tinh khôi ấy, Ý Như còn đổi thêm nhiều kiểu khác, từ nồng nàn, trang trọng đến đam mê. Khi kết thúc thì cô mệt bở người, trời cũng đã tối mịt.

Nhưng Ý Như vẫn nán lại để xem thử ảnh chụp. Những bức ảnh hiện lên trước mắt cô vô cùng sống động, những góc ảnh đẹp, những biểu cảm tự nhiên. Trong tiếng xuýt xoa của Thanh Phương, cô lại được dịp phổng mũi. Long Ca khen: “Ảnh đẹp quá, đúng là nháy ảnh xịn có khác!”

Thế Du cười, lúm đồng tiện hiện lên, có vẻ anh cũng vô cùng thoả mãn: “Một bức ảnh đẹp là do cảnh đẹp, người đẹp thôi.”

Ý Như liếc nhìn anh. Không phải anh đang khen cô sao? Vừa nãy anh còn chê cô cơ mà? Đây quả thật là chiêu vừa đấm vừa xoa. Nhưng vì tâm trạng đang tốt, Ý Như cũng khen: “Đều là anh chụp ảnh đẹp quá! Không phải ai cũng thu được những biểu cảm tự nhiên như vậy đâu!” Khen người mà khen luôn mình, quả thật vẹn toàn.

Thế Du đáp: “Đúng vậy.”

Long Ca được phen hú hồn: “Đây có phải là người tung người hứng không? Ý Như à, em thực sự rất hợp với Thế Du nha…”

Ý Như bối rối, may là được Thế Du giải vây: “Muộn rồi, chúng ta thu dọn về thôi.”

Ý Như thở hắt, cô và Thế Du mới chỉ đầu giờ chiều thôi còn là người xa lạ, sao mới có mấy tiếng đồng hồ mà đã trở thành “hai người hợp đôi” rồi? Cô nhìn Thế Du đang thu dọn dây điện, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đến nỗi nào. “Hợp đôi” với một mỹ nam không phải lời cho cô lắm sao?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Chương 2 không chứa nhiều nội dung cho lắm và thật sự không có điểm nhấn nên dù bạn gộp vào chương 1 cũng sẽ không khác bao nhiêu. Hơn nữa mình muốn lưu ý rằng những từ tiếng Anh bạn chèn vào dịch ra tiếng Việt được thì càng tốt nhưng nếu không muốn thì nên để trong dấu ngoặc kép.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 2 không chứa nhiều nội dung cho lắm và thật sự không có điểm nhấn nên dù bạn gộp vào chương 1 cũng sẽ không khác bao nhiêu. Hơn nữa mình muốn lưu ý rằng những từ tiếng Anh bạn chèn vào dịch ra tiếng Việt được thì càng tốt nhưng nếu không muốn thì nên để trong dấu ngoặc kép.

Tớ cũng có ý định gộp nhưng mà sợ gộp vào thì một chương sẽ dài quá, những chương sau không theo kịp. Nhưng có lẽ tớ sẽ gộp thôi. ^^
Về mấy từ tiếng anh thì tớ sẽ cho vào trong ngoặc kép.
Cảm ơn bạn đã thăm truyện. :'>
 
Bên trên