*
Ý Như nhận được điện thoại của Tiến, một thực tập sinh cùng đợt với cô. Anh nói sau câu nói hùng hổ của cô về hoa cúc dại, cả nhóm thực tập sinh đều bật cười khúc khích. Dẫu sao thì cũng không ai thích ông trưởng khoa cả. Tràng cười của nhóm thực tập khiến trưởng khoa mặt đỏ đến mang tai, ông vội vã về phòng thì bị vấp ngã. Làm trò cười cho mọi người. Tiếp đến hôm sau thì có ai đó cắm vào lọ hoa trong phòng ông ta hoa cúc dại thật. Ý Như nghe mà thấy mát lòng hẳn. Tiến còn nói mẹ thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh vẫn quyết định cho nó ở lại bệnh viên chữa trị. Đó là lí do mà Ý Như lại đến bệnh viện, cô muốn thăm Thiệu Khánh.
Lần này cô mang đến một giỏ hoa quả. Dẫu sao thì hoa cũng không tốt cho người bệnh, lại không thiết thực bằng đồ ăn.
Thiệu Khánh trông khoẻ mạnh hơn lần gặp trước. Khuôn mặt hồng hào và làn da bớt tím tái. Khi thấy cô, nó mỉm cười tươi chào cô. Ý Như và Thiệu Khánh nói chuyện một lúc lâu, và cô thấy ngạc nhiên vô cùng khi y tá vào tiêm cho thằng bé, nó vô cùng gan dạ xắn tay áo, không la hét cũng không có thái độ gì. Khi y tá tiêm xong, nó cũng chỉ nhăn mặt một cái rồi cười tươi. Thằng bé, còn giỏi hơn cô nữa. Ý Như xấu hổ nghĩ.
Cô nhìn quanh phòng bệnh, bỗng thấy một cây hoa xương rồng đặt trên bàn. Là cây hoa của cô. Thực ra là đã từng, cây hoa mà cô mờ mắt vì trai xinh mà bán rẻ cho người ta. Ý Như vô cùng thích thú, không ngờ cô còn nhìn thấy nó một lần nữa.
Ý Như đưa tay chạm vào nó, vân vê đầy lưu luyến. Thiệu Khánh thấy sự thích thú trong mắt cô, nói: “Anh em tặng đấy. Anh nói một cây xương rồng bé nhỏ mọc nơi sa mạc còn có thể vươn lên để tạo thành một bông hoa đẹp như vậy, tại sao em không chiến thắng bệnh tật để trở thành một người giỏi giang chứ.”
Ý Như vui vẻ xoa đầu thằng nhóc. Hoá ra bán chậu hoa đi cũng không phải không tốt, cô có thể khiến cậu bé có niềm tin chiến thắng bệnh tật. Nhưng cô không nghĩ mình và chàng trai đẹp hơn hoa kia lại có duyên như vậy.
Vừa nghĩ đến, chàng trai liền xuất hiện.
Anh bước vào phòng giống như ánh mặt trời xuất hiện trong đêm đông tăm tối. Vẫn đẹp trai y như lần đầu gặp, vẻ đẹp còn tăng tiến hơn khi trên người anh mặc sơ mi trắng. Đích thực là mỹ nam. Ý Như nhìn chằm chằm anh, định đưa tay lên vẫy vẫy thì phát hiện anh nhìn cô như một người xa lạ. Nếu giờ đưa tay lên vẫy vẫy rồi anh nói chúng ta biết nhau sao thì có quê độ lắm không? Không để Ý Như nghĩ lâu, Thiệu Khánh đã giới thiệu: “Khách của em!”
Chàng trai gật nhẹ đầu. Quả thật là đã quên cô. Còn chưa kịp cho cô gật đầu chào lại, anh đã nói: “Anh về đây, anh có chút việc.”
Nhìn chàng trai đi rồi, Ý Như cũng tụt hứng, cô đứng dậy chào Thiệu Khánh rồi cũng đi về. Khi ra đến sảnh bệnh viện, Ý Như nhìn thấy chàng trai đang nghe điện thoại. Cô vốn định không quan tâm, mà dáng đứng từ đằng sau của anh cũng vô cùng hút mắt. Ý Như nhìn mãi, nhìn đến khi bắt gặp ánh mắt của anh mới ngại ngùng quay mặt đi.
Ý Như đứng trước cửa bệnh viện đợi taxi. Khi cô định bước lên taxi, bỗng nhiên chàng trai nắm lấy tay cánh tay cô, kéo lại. Ý Như còn đang vô cùng hân hoan vì được trai đẹp nắm cánh tay, đã nghe anh nói: “Cô có thể làm người mẫu chụp hình dùm tôi được không?”
Và đến khi Ý Như và anh ngồi trên taxi, cùng nhau, Ý Như mới nhận ra mình đã nói "Yes". Rốt cuộc là cô đã đồng ý bao giờ vậy, phải chăng là lúc đang say khi được trai đẹp nắm tay, hay là lúc cô như lạc lối trong ánh mắt “nồng nàn” của anh. Cô đang vô cùng hối hận, vô cùng bất mãn, cô đã làm mẫu ảnh bao giờ đâu cơ chứ. Mà Ý Như thừa biết mình không đủ nhan sắc để làm mẫu ảnh. Giá như anh hỏi cô một lần nữa khi cô đang tỉnh táo như bây giờ, thì câu trả lời của cô sẽ là "No". Ý Như quay sang nhìn anh, định mở miệng, liền bắt gặp ánh mắt sâu của anh, cô lại quyết định thôi. Nếu một lần nữa, anh hỏi cô có thể giúp anh làm mẫu ảnh, vì công việc của anh đang bị chậm trễ, mà mẫu ảnh của anh mới bị tai nạn, thì cô cũng sẽ nói có vì đôi mắt cuốn hút của anh, một lần nhìn vào sẽ quyết định say trong đó.
Nhưng Ý Như đang có cảm giác mình bị lừa. Lúc nãy anh tha thiết như vậy, bây giờ trên taxi, anh lại không nói với cô một lời. Ý Như bứt rứt ngọ nguậy, khiến anh phải quay sang nhìn cô. Ý Như cười trừ, hỏi: “Anh tên gì?”
Ai đời lại để con gái hỏi tên cơ chứ.
“Thế Du.” Chàng trai đáp. Và hình như quên luôn hỏi tên cô nếu cô không nhìn chằm chằm: “Còn cô?”
“Ý Như.” Cô mỉm cười đáp.
Thế là hết. Cô cũng chẳng buồn nói chuyện với anh nữa. Còn Thế Du thì vẫn chẳng buồn để ý đến cô.
Mãi lúc sau, liên quan đến công việc, anh mới giải thích cho cô: “Chủ đề bộ ảnh là váy cưới.” Thấy cô trợn mắt nhìn anh, anh nói thêm, không để cô cự nự: “Dĩ nhiên là cô phải mặc váy cưới.”
Ý Như gật gật. Nhưng lòng thì đang vô cùng hoang mang, chưa có người yêu đã chụp ảnh mặc váy cưới, nếu bố mẹ cô biết có cạo sạch tóc của cô không? Nhưng sau nghĩ đến một điểm mấu chốt, Ý Như vui vẻ nói: “Hoá ra tôi cũng có thể làm mẫu ảnh hả? Vậy mà mẹ tôi toàn chê tôi xấu.”
Thế Du nhìn cô chăm chú khiến cô phát hoảng. Cô cười trừ hỏi: “Không phải vậy sao?”
“Không!” Thế Du đáp rồi quay ra nhìn cửa kính. Câu trả lời đó cũng không khiến cô vui vẻ chút nào, “không” có nghĩa là “không phải cô xinh” hay là “không phải cô không xinh”? Thế Du không chỉ khiến cô say trong đôi mắt của anh mà còn khiến cô say trong lời nói của anh nữa. Anh phải chăng trong lúc cuống quá vì biết tin mẫu ảnh gặp tai nạn mà chọn bừa cô? Và định mệnh là ở chỗ cô và anh khẽ chạm mắt khi anh nghe điện thoại ở sảnh bệnh viện?
*
Ý Như và anh đến một studio. Nhóm của anh không đông lắm, Thế Du chụp ảnh chính, có một anh khác phụ, một anh trang điểm và một cô gái phụ trách trang phục. Ý Như nhanh chóng thân với cô gái duy nhất trong nhóm – Thanh Phương. Cô ấy vừa đưa cho cô một chiếc váy cưới vừa cáu kỉnh nói: “Em bận quá! Em bận quá! Hoa còn chưa bó xong!”
Ý Như nhìn chiếc váy đặt trên tay mình mà chỉ biết cười trừ. Ngẩng đầu lên đã thấy Thanh Phương đang bận bịu với đống hoa, nào là hồng, hướng dương, tulip… Ý của Thanh Phương không phải là để cô tự mặc váy chứ? Cô ngại ngùng gọi: “Thanh Phương, em giúp chị mặc chiếc váy này được không? Bù lại chị sẽ giúp em bó hoa.”
Thanh Phương giờ này mới nhận ra mẫu mới không phải là mẫu cũ toàn năng nữa, cô gái trước mặt chỉ là gà mờ mà thôi, đành gác việc cùng cô vào phòng thay đồ. Chiếc váy trắng tinh khôi và đẹp, là ước mơ của mọi cô gái trong ngày cưới, nhưng không dễ mặc chút nào. Nó nặng, và rườm rà. Ý Như mất mười năm phút mới mặc được nhờ sự trợ giúp của Thanh Phương, và mất cả buổi chụp hình để đứng vững trong chiếc váy đó. Ý Như hứa cô sẽ phải tăng cân rồi mới lấy chồng.
Sau khi mặc váy, Ý Như giữ lời hứa giúp Thanh Phương bó hoa. Ý Như đưa tay lên cằm xoa xoa, nắn nắn. Vì chủ đề của bộ váy đầu tiên là sự tinh khôi, trong sáng, nên cô quyết định dùng hoa baby trắng. Cô cắt cắt, gói gói, cuối cùng bó baby trắng trong trắng, ngây thơ cũng hình thành. Ý Như còn tiện làm một chiếc vòng đội đầu.
Sau đó Ý Như được đưa vào phòng trang điểm, được Long Ca (mọi người gọi thế) làm đẹp. Quá trình ấy mất cả một tiếng đồng hồ. Nhưng cô thấy không phí phạm chút nào. Khi nhìn mình trước gương, Ý Như cũng bị choáng ngợp và nếu không tỉnh táo cô còn tưởng mình xuyên không vào cơ thể của ai rồi.
Thế mới nói nghệ thuật trang điểm vô cùng cao cường.
Cuối cùng, Ý Như bị Long Ca ném ra khỏi phòng. Cô bắt gặp Thế Du đang chuẩn bị máy ảnh, trái tim tự dưng đập nhanh, khiến mặt theo đó mà đỏ ửng. Cô thiết nghĩ nếu không dặm phấn má, cô cũng xinh xắn lắm.
Thế Du nhìn cô, sau năm giây nói: “Tôi vừa nhận nhầm cô thành người khác.”
Ý là chê cô đó hả? Ý Như thở dài thườn thượt, style make up này cũng có đậm lắm đâu chứ, cô vẫn thấy rõ nét của mình cơ mà.
Trong khoảnh khắc Thế Du đưa máy ảnh lên trước mắt, Ý Như bỗng thẫn thờ, trong trí nhớ của cô cũng từng có một chàng trai thích chụp ảnh như thế. Chỉ tiếc là cô chưa thấy dáng vẻ anh chụp ảnh bao giờ. Ý Như cười buồn, được lệnh triệu tập của thợ ảnh chính, Ý Như vào vị trí, cố gắng tạo hình thật tự nhiên, để anh chàng kia vô tư tác nghiệp.
Sau style tinh khôi ấy, Ý Như còn đổi thêm nhiều kiểu khác, từ nồng nàn, trang trọng đến đam mê. Khi kết thúc thì cô mệt bở người, trời cũng đã tối mịt.
Nhưng Ý Như vẫn nán lại để xem thử ảnh chụp. Những bức ảnh hiện lên trước mắt cô vô cùng sống động, những góc ảnh đẹp, những biểu cảm tự nhiên. Trong tiếng xuýt xoa của Thanh Phương, cô lại được dịp phổng mũi. Long Ca khen: “Ảnh đẹp quá, đúng là nháy ảnh xịn có khác!”
Thế Du cười, lúm đồng tiện hiện lên, có vẻ anh cũng vô cùng thoả mãn: “Một bức ảnh đẹp là do cảnh đẹp, người đẹp thôi.”
Ý Như liếc nhìn anh. Không phải anh đang khen cô sao? Vừa nãy anh còn chê cô cơ mà? Đây quả thật là chiêu vừa đấm vừa xoa. Nhưng vì tâm trạng đang tốt, Ý Như cũng khen: “Đều là anh chụp ảnh đẹp quá! Không phải ai cũng thu được những biểu cảm tự nhiên như vậy đâu!” Khen người mà khen luôn mình, quả thật vẹn toàn.
Thế Du đáp: “Đúng vậy.”
Long Ca được phen hú hồn: “Đây có phải là người tung người hứng không? Ý Như à, em thực sự rất hợp với Thế Du nha…”
Ý Như bối rối, may là được Thế Du giải vây: “Muộn rồi, chúng ta thu dọn về thôi.”
Ý Như thở hắt, cô và Thế Du mới chỉ đầu giờ chiều thôi còn là người xa lạ, sao mới có mấy tiếng đồng hồ mà đã trở thành “hai người hợp đôi” rồi? Cô nhìn Thế Du đang thu dọn dây điện, bỗng nhiên cảm thấy cũng không đến nỗi nào. “Hợp đôi” với một mỹ nam không phải lời cho cô lắm sao?