Hoàng tử ác ma - Cập nhật - Yu Cherry

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
:xTruyện rất hay, mình thích thể loại này lắm! Hihi
Cơ mà bạn có thể cho phép mình chia sẻ tác phẩm này đến với các bạn độc giả tại diễn đàn Kênh Truyện thì có được không? Mình cảm kết sẽ ghi chép một cách đầy đủ nhất có thể. Mình rất mong sẽ nhận được sự đồng ý từ bạn! Hihi ^^
Được bạn nhé, nhưng bạn nhớ dẫn link về đây cho mình nhé.
Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ truyện của mình :).
 

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 22.

“Chết tiệt!”

Dương Tuyết Hạ và Hàn Tử Phong vừa chạy đến nơi thì đã chẳng còn thấy bóng dáng chiếc xe du lịch màu đỏ đâu nữa, xung quanh chỉ còn lại những giọt nắng nhàn nhạt.

Không thể tin nổi, bọn họ đi mà không có cô sao? Trịnh Khanh Nhi không thấy cô trên xe đáng lí phải báo cáo với cô chủ nhiệm chứ? Bọn họ cũng nên điểm danh trước khi xe chuyển bánh, tại sao lại có thể để hai người bọn họ lại nơi hoang vu này được?

A, không được rồi!

Tuyết Hạ lo lắng lục túi xách để gọi cho Khanh Nhi, lúc này cô mới phát hoảng vì để quên điện thoại và ví tiền trên xe mất rồi!

“Chắc họ đi chưa xa đâu, cậu có số cô chủ nhiệm hay bạn bè trong lớp không?”

Thay vì hoảng hốt như Tuyết Hạ, Hàn Tử Phong vẫn bình tĩnh nhìn con đường dài hun hút chỉ có vài chiếc xe máy đi ngược chiều nhau, từ từ rút điện thoại trong túi quần ra. May mà máy vẫn còn pin.

“Chuyện này, tôi chỉ nhớ số của Khanh Nhi thôi.” Tuyết Hạ thành thật.

Lâu nay cô phụ thuộc vào điện thoại gần như tuyệt đối, chỉ cần vào danh bạ là có thể gọi cho mọi người thế nên cô không có thói quen học thuộc lòng số điện thoại của từng người một, tất nhiên là trừ ba mẹ và Khanh Nhi. Vả lại xã hội ngày càng phát triển thì điện thoại càng là phương tiện thiết yếu của con người, cô làm sao có thể lo xa đến một ngày mình không có nó bên cạnh. Ây dà, chắc lần này về cô phải học thuộc số từng người mất.

“Vậy cũng được!”

Hàn Tử Phong đưa máy cho Tuyết Hạ. Cô chăm chú bấm bấm lướt lướt. Một giây sau cả hai cứng đờ người giữa trời nắng. Điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Thế là xong, “vị cứu tinh” duy nhất cuối cùng cũng từ biệt hai con người xấu số mà ra đi để chọn người phù hợp hơn với mình rồi!

“Giờ thì tốt rồi, vì ai mà tôi lại phải đứng ở đây dưới cái nắng 37 độ thế này?” Đứng dưới gốc cây to bên đường, Dương Tuyết Hạ liếc xéo người con trai đang lười biếng tựa lưng vào gốc cây, thản nhiên như không có chuyện gì.

“Ai bảo cậu đi theo tôi làm gì để mà lỡ xe? Đừng có càu nhàu như bà cô thế nữa, nếu thích cậu có thể đi bộ tới địa điểm cắm trại, chắc cũng không đến một tiếng đồng hồ đâu.” Vẫn cái giọng bất cần đến đáng chết đó.

Nhưng biết làm sao được, hắn nói cũng đúng mà, chỉ tại cô tự rước họa vào thân, nếu cô chịu ở yên một chỗ, không tò mò đi lung tung thì đã chẳng có cái kết quả đáng nguyền rủa này. Haiz, mà nói nhiều chỉ tổ khát nước chứ có được gì, im lặng có khi còn đỡ nóng hơn ấy chứ.

Đang khi hai người chỉ còn biết đem hết hi vọng của đời người trông chờ vào những chiếc xe qua đoạn đường vắng như chùa bà đanh này để xin quá giang, thì sau lưng Tuyết Hạ chợt vang lên tiếng thở hổn hển như sắp đứt hơi.

Ma hiện hình chăng? Vẫn chưa đến 12 giờ trưa mà, có quá sớm không? Cô giật mình quay lại, suýt ngã ngửa vì gương mặt nhễ nhại mồ hôi của kẻ đứng phía sau.

“Sẻ con yêu quý, cậu đi đâu vậy?”

“M… Ma…” Cô lùi về sau một bước, lông mày chếch hình chữ V kì quái. “Ma Đức Tuấn, sao cậu lại ở đây?”

“Gặp được cậu tốt quá!” Ma Đức Tuấn hắng giọng. “Cậu có mang theo nước khoáng không?”

Tuyết Hạ gật đầu, mở túi lấy một chai nước khoáng, đưa cho cậu. Cậu nhanh chóng đỡ lấy chai nước, vặn nắp tu một mạch hết phân nửa. Sau khi đã nạp đủ nước cho cơ thể, cậu mới quay sang nhìn người con trai đứng ở gốc cây, khuôn mặt tỏ vẻ không vui:

“Tại sao cậu ta cũng ở đây? Hai người đã đi đâu với nhau à?” Tự dưng cảm thấy không vui, càng lúc càng khó chịu, Ma Đức Tuấn chau mày.

“À, không phải, chỉ là cậu ta cũng bị lỡ xe như tôi.” Như bị bắt được làm điều gì đó vụng trộm, Tuyết Hạ cúi đầu, hai má đỏ ửng.

Rõ ràng cô và hắn ta đâu có làm gì mờ ám, việc gì cô phải tỏ ra sợ hãi như vậy? Vả lại Ma Đức Tuấn là gì của cô mà dám tra khảo cô như kiểu những người yêu nhau hay làm chứ? Hừ, thật vớ vẩn!

“Đó là chuyện của cậu sao?” Hàn Tử Phong nãy giờ đứng im lặng vội lên tiếng, khuôn miệng nhếch 45 độ, giọng nói lạnh lùng của hắn như bám chắc vào lớp da nóng bỏng của Tuyết Hạ khiến cô bỗng rùng mình như thể vì nhiệt độ cơ thể thay đổi.

“Đó cũng không phải chuyện của cậu, tôi đang hỏi sẻ con yêu quý cơ mà.” Ma Đức Tuấn không hề run sợ trước ánh mắt sắc lẻm của người con trai kia, sẵn sàng “nhe nanh” nghênh chiến, khuôn miệng cũng nhếch lên 45 độ hoàn hảo.

A, hai tên ác ma này sắp hiện nguyên hình rồi! Hai gã này sắp ăn thịt Dương Tuyết Hạ cô và khai trừ nhau rồi! Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chạy hay ở lại? Có phải cô nên giữ lấy cái mạng quý giá mà Chúa ban cho không?

“Ha ha, một điều nhịn là chín điều lành, cô giáo dạy bạn bè không được so đo tính toán, ha ha, vì thế hòa bình là giải pháp tốt nhất.”

Đúng là trong cái khó ló cái khôn! Cô đã nói đến như vậy chắc hai con người hiếu chiến kia sẽ hiểu và nghe theo thôi.

Nhưng sự thật luôn luôn phũ phàng, câu nói của cô không những không can ngăn gì được họ mà còn khiến hai người đó đấu khẩu ác liệt hơn, cứ như sắp xảy ra thế chiến thứ ba đến nơi.

“Bạn bè? Ai là bạn với cậu ta?” Hàn Tử Phong nhếch mép.

“Tôi cũng không bao giờ muốn làm bạn với cậu. Cậu nghĩ mình là ai? Một người sẵn sàng làm tổn thương người khác thì đừng bao giờ mong muốn làm bạn với Ma Đức Tuấn tôi.” Ma Đức Tuấn không chịu lép vế, gương mặt bắt đầu đỏ lên, sung sức đáp trả.

Cậu đã cố kìm nén tất cả, không có ý muốn nói những lời này, nhưng tất cả là tại Hàn Tử Phong, tại lòng tự trọng quá cao của cậu ta, nếu biết trước Hàn Tử Phong sẽ thế này, ngày xưa cậu đã không để mọi chuyện xảy ra.

Hàn Tử Phong khẽ chau mày khó chịu, vành tai cậu cũng bắt đầu đỏ lên, toàn thân bất động, chỉ có chiếc khuyên đeo trên tai là tỏa ánh hào quang lấp lánh như chứa đựng cả thảy linh hồn chủ nhân. Mãi một lúc lâu sau cậu mới đau khổ mấp máy, giọng nói vô cùng lạnh lùng, gương mặt cũng vô cùng xa lạ:

“Làm tổn thương người khác? Tôi? Hay ai khác? Tất cả những gì cậu nghe và nhìn thấy có phải đều là sự thật?”

Tuyết Hạ ngỡ ngàng trước những lời nói đầy ẩn ý và bóng gió của hai người bọn họ, rốt cuộc cũng bị không khí căng thẳng làm cho khó chịu mà xen ngang vào. Chẳng cần biết họ đang nói những gì, chỉ cần họ chịu ngậm miệng là cô thoải mái lắm rồi.

“Có phải sự thật hay không tự cậu là người biết rõ nhất, không phải sao?”

“Hai người thôi đi, trời nóng mà còn đá qua đá lại thế này không thấy mệt à?”

Cả hai chàng trai nhìn nhau bắn đạn “pằng pằng” rồi mới chịu mỗi người quay mặt đi mỗi hướng. Dương Tuyết Hạ thở phào nhẹ nhõm như cất được gánh nặng trên vai.

“Hay để tôi gọi điện cho người nhà đến đón?” Mãi một lúc sau Ma Đức Tuấn mới quay sang đề nghị. Cứ đứng dưới gốc cây làm manơcanh xin xe như thế này thật đánh mất hết cả hình tượng, chi bằng để cậu gọi điện thoại về nhà cho rồi.

“Vô ích, ở đây ngoài vùng phủ sóng.” Cô gái chán nản dập tắt hi vọng cuối cùng.

Nhưng người xưa có câu “trời không tuyệt đường sống của con người”, rốt cuộc sau gần hai mươi phút đứng đợi dưới cơn nắng bắt đầu di chuyển dần lên đỉnh đầu, nhóm Dương Tuyết Hạ cũng xin đi nhờ được một chiếc xe gia đình đang tiến về phía núi Evil. May mắn làm sao khi người ta cho cả ba quá giang mà không phàn nàn về chuyện cô gái trẻ cứ liến thoáng cái miệng không ngừng. Chắc Tuyết Hạ đang… nói bù cho việc đứng mãi dưới nắng mà không được nói câu nào vì mệt đây mà!

Trong khi đó, ở địa điểm tập trung của trường Thánh An.

Trên chiếc xe số 9 màu đỏ mang biển số XXX đang rẽ vào bãi đỗ.

“Dương Tuyết Hạ? Dương Tuyết Hạ cùng Hàn Tử Phong và Ma Đức Tuấn biến mất rồi!” Đến bây giờ mới có người để ý đến sự bốc hơi của ba người bọn họ, vội vàng hét toáng lên.

Chương 21.
Chương 23.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 23

Gió đêm lả lướt thổi đến. Mặt đất lạnh lẽo. Cây cối kêu lên xào xạc.

Gió xuyên qua kẽ lá, nhành cây, thốc mạnh vào mái tóc dài mềm mại như một tấm lụa quý của cô gái nhỏ.

Sau khi đến nơi, “sạc” cho Khanh Nhi một trận về tội bỏ mặc bạn bè, tham gia một loạt các hoạt động cho buổi cắm trại, tối đến, Tuyết Hạ lại một mình thong thả đi loanh quanh trên đường núi. Khanh Nhi lúc này đang hớn hở tám phét với mấy anh chàng đẹp trai vui tính khóa trên là cái chắc, cô thầm nghĩ.

Làn gió mát thổi đến mang theo hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không trung khiến thần kinh cô đang căng thẳng giãn ra đôi chút. Một ngày thật dài, cuối cùng trải qua biết bao mệt nhọc cô cũng đã được “thưởng thức” thứ không khí đầy tinh sạch hiếm có này, phải hít thật nhiều vào mới được!

Cốp!

“Á!!!”

Một vật thể bay không xác định đáp ngay xuống đầu Tuyết Hạ khiến cô la lên, vừa đưa tay xoa xoa chỗ tiếp xúc với vật thể lạ vừa đảo mắt ra tứ phương tám hướng tìm thủ phạm – kẻ ném lon nước đã bị bóp méo mó đang nằm chễm chệ ngay dưới mặt đất khô nóng.

Không biết đứa ngu ngốc nào lại dám “ám sát” cô ngay giữa khung cảnh đẹp đẽ này? Thật là không biết tự lượng sức mình!

“Dương Tuyết Hạ?” Một giọng nam trong trẻo vang lên, mang theo chút hơi nước lành lạnh.

Không cần nhìn cô cũng có thể đoán được kẻ vừa ném lon nước vào đầu mình là ai. Hừ, đang yên đang lành lại gặp hắn ở đây, không phải kiếp trước cô có thù oán với hắn đấy chứ, hay hắn là ma nên cứ ám cô suốt, khiến cô nghĩ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà không chút nghi ngờ, cảnh giác gì? Tên này… thật là bí ẩn nha!

“Xin hỏi, bạn Tử Phong vừa làm cái quái gì thế hả? Ném lon nước vào đầu tôi xong mà một câu xin lỗi cũng không có sao?” Tuyết Hạ trừng mắt nhìn chàng trai ngồi cách đó không xa, đôi mắt to tròn trong bóng đêm sáng lấp lánh như tinh tú trên bầu trời cao.

Hàn Tử Phong im lặng nhìn cô, rồi như phát hiện ra hành động bất lịch sự của mình, hắn quay đi: “Tôi không cố ý!”

Tôi không cố ý? Nói vậy có được xem là xin lỗi không đây? Tên này đúng là mắc bệnh tự cao, đến một lời xin lỗi người khác mà cũng không có.

Tuyết Hạ không thèm so đo tính toán với loại người khó ưa này, bực dọc quay người, toan bước đi. Ở lại đây làm bóng ma trông giữ hắn ư, cô không rảnh!

“Cậu đã bao giờ được ngắm nhiều sao thế này chưa?”

Bỗng dưng Hàn Tử Phong lên tiếng, níu giữ bước chân của Tuyết Hạ khiến cô phải dừng ý định bước tiếp. Cô khó hiểu quay người nhìn về tấm lưng cô độc trong bóng đêm đen ngòm của hắn. Hôm nay hắn bị sao vậy? Ngắm sao? Sao thì cô không phải là chưa nhìn thấy… nhưng, hắn cũng lãng mạn đến mức ngồi đây ngắm sao ư, lại còn có ý định rủ cô cùng ngồi ngắm sao nữa chứ?

Ngắm sao trên núi mới lãng mạn làm sao, nhưng rất tiếc cô không phải đứa cuồng tiểu thuyết “rồ man tíc” như Khanh Nhi thế nên cũng chẳng phấn khởi mấy với lời đề nghị của chàng trai tuấn tú này.

Tử Phong lại không nói thêm điều gì khiến Tuyết Hạ nghĩ rằng hắn có vấn đề về thần kinh. Hắn lẳng lặng chống tay ra sau, ngước mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn.

Lúc này phía bên kia bầu trời đang được nhuộm một màu đen tuyền huyền ảo nhưng đẹp đẽ. Vòm trời hàng ngàn hàng vạn ngôi sao ganh nhau lấp lánh, lẫn với vệt sáng của những con đom đóm bay là là trên mặt đất hay lẫn vào những bụi cây to rậm rạp. Vũ trụ bao la đối với chúng ta thật là một nơi đầy bí ẩn và xa lạ khiến cho con người luôn khao khát được khám phá.

Cô nhìn thấy khoảng tối u buồn nơi đáy mắt hắn.

“Có chuyện gì sao?” Tuyết Hạ tiến về phía người con trai, nhẹ nhàng như một vệt gió ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, cô không khỏi xao lòng, căn bản cô cũng là người khá tinh tế.

Cô biết, con người đôi khi có những bí mật rất riêng tư và thầm kín khiến họ phản ứng gay gắt với cuộc sống bằng những cách khác nhau. Có người tự chui vào vỏ ốc để gặm nhấm nỗi đau một mình. Có người tỏ ra dửng dưng để tách biệt với tập thể, không muốn giao hòa với họ. Có người lại chọn cách làm tổn thương người khác để thỏa mãn lòng ham muốn trong mình. Nhưng cô không biết người con trai này thuộc về loại người nào. Hắn kín miệng. Sống tách biệt. Cư xử lạnh lùng. Nhưng đôi khi cũng ma mãnh không kém những chàng trai cùng tuổi, có khi còn ranh mãnh thái quá. Vậy đâu mới là tính cách thật sự của hắn?

“Có người đã từng nói với tôi khi trên trời xuất hiện thêm một ngôi sao thì đồng nghĩa với việc một linh hồn vừa lìa khỏi xác. Cậu có tin vào điều đó không?” Giọng Hàn Tử Phong nhẹ và xa như không phải từ chính khuôn miệng hắn phát ra, mà từ một nơi xa xăm vọng lại, một miền kí ức xưa cũ trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

“Tất nhiên!” Cô bỗng cảm thấy hào hứng lạ kì, ít ra cũng cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với hắn. “Mẹ tôi cũng từng nói với tôi như vậy, cái gì mà khi người ta chết đi thì linh hồn sẽ nhập vào các vì sao trên trời; cái gì mà vì sao đó sẽ luôn dõi theo những người mà họ thương yêu dù có xa nhau cách mấy… Nói chung là tôi đã từng không tin!”

“Đã từng? Vậy tại sao bây giờ cậu lại tin vào những điều đó?” Chàng trai hiếu kì nheo mắt, nhưng vẫn nhìn vào khoảng vô định xa xăm, nơi những vì sao lấp lánh như đang nháy mắt với cậu.

“Cho đến năm năm trước khi con mèo mà tôi yêu quý nhất chết.” Tuyết Hạ nhoẻn miệng cười chua xót, vầng trán cao nhăn lại. “Nó bị bệnh, và tôi đem nó đến bác sĩ thú y quá muộn.”

“Cậu nghĩ chính mình đã khiến nó chết?”

Cô nhẹ gật đầu.

Rõ ràng quá còn gì, nếu hôm đó cô chịu nghe lời mẹ đem Black đi khám bệnh sớm hơn thì nó đã không chết, không phải sao? Đúng là cô đã gián tiếp gây nên cái chết cho nó còn gì?

“Nhưng không sao.” Gương mặt cô bỗng trở nên rạng rỡ hơn, đôi môi anh đào cũng nở nụ cười ngây ngốc. “Mẹ bảo nó không chết, nó chỉ đến một nơi thật xa thôi, nơi đó nó sẽ không phải đau buồn vì bất cứ điều gì nữa, cứ sống vui, sống hạnh phúc, rồi nó sẽ luôn ở đó dõi theo tôi. Và tôi nhớ đến những gì mẹ từng nói…”

Hàn Tử Phong im lặng, tỏ vẻ lắng nghe. Dường như hắn đã bị những lời nói chân thành của cô mê hoặc mất rồi!

“Thì ra ở trên thiên đàng Black vẫn không quên mà vẫn dõi theo tôi.” Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi. “Mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm, tôi lại thấy vì sao sáng nhất đó, và có cảm giác như vì sao đó đang ‘meo meo’ nhìn mình âu yếm, chắc chắn vì sao đó là Black thân yêu của tôi rồi, cậu nói xem có đúng không?”

Một làn gió thổi tới, nâng tà áo cô gái bay phất phơ. Trông cô hiền lành như một đứa trẻ đang kể về người bạn tốt nhất của mình thời thơ ấu. Thật giống hắn, ít ra hắn cũng đã từng có khuôn mặt như cô lúc này!

Hàn Tử Phong nhếch mép.

“Tôi cũng từng nuôi một con mèo tên Miu. Đó là món quà của một người bạn… đã từng rất đặc biệt. Nó cũng bị bệnh mà chết, và khi ấy người đó nói với tôi giống y như mẹ cậu. Tôi không tin, và chưa bao giờ tin vào những điều khoa học chưa thể giải thích hay chứng minh.” Lần đầu tiên Hàn Tử Phong nói nhiều hơn, trong bóng tối, hắn mỉm cười cay đắng, đau đớn đến tột cùng trái tim khiến khuôn miệng phát ra những lời thô bạo: “Bởi đó là món quà tôi không bao giờ muốn nhìn thấy nữa. Thế nên tôi chẳng được như cậu, vẫn có thể cảm nhận được con mèo đang nhìn mình từ một nơi rất rất xa!”

Tuyết Hạ quay sang nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm cùng nụ cười kì dị của chàng trai, im lặng hồi lâu. Cô suy nghĩ nhiều hơn về những gì hắn nói. Người đặc biệt có thể khiến hắn như vậy, phải chăng là… Lưu Diệp Yến? Tại sao hắn lại phải suy nghĩ nhiều về cô ấy như vậy, nếu đã không còn yêu nhau, hay bởi một lí do nào đó khiến họ không thể không chia tay? Là hắn bị cô bỏ rơi trong khi vẫn còn yêu cô sao?

Tuyết Hạ khẽ cười khẩy. May mắn quanh đây là bóng tối, nếu không Hàn Tử Phong đã có thể nhìn thấy nụ cười chua chát của cô.

Cô suy nghĩ cái gì vậy, cậu ta thì có can hệ gì tới cô? Chẳng phải cô chỉ nên tư vấn cho cậu ta về một vài thứ sách vở không có, chứ không ai khiến cô quan tâm đến chuyện riêng tư của cậu ta?

Cô cười trừ, nhún vai, cũng không ngờ rằng mình sẽ nói ra những điều ngớ ngẩn ngay sau đây. Cô đâu được lợi gì từ việc này? Rước tên Ma Đức Tuấn phiền toái vào cuộc đời học sinh cũng đủ lắm rồi, nhưng ít ra cô có thể giúp con người thoát khỏi những suy nghĩ đâu đâu, nhỉ?

“Nếu người đặc biệt cậu nhắc tới là một cô gái, và rằng cậu không muốn biết đến sự tồn tại của Miu trên bầu trời cao kia, thì chắc chắn cậu sợ đối mặt với thực tại, cũng như sợ phải đối mặt với cô gái đó. Con người chúng ta luôn có nhiều điều để sợ hãi hơn là cái chết, và họ cũng luôn có những cách giải quyết nhiều hơn là chấp nhận. Khoa học không phải lúc nào cũng đúng, và trên thế gian này có rất nhiều điều khoa học không giải thích hay chứng minh được, tất cả đều là bí mật chưa được bật mí của tạo hóa. Ví như việc người ta yêu nhau, khoa học cũng chỉ có thể định nghĩa đó là hiện tượng tim đập mạnh hơn khi hai người gần nhau, không phải sao? Vì thế với tôi mà nói, khoa học chỉ là một phần của xã hội phát triển, phần còn lại phải do con người tự mày mò mà tìm ra.”

Lá cây lạo xạo trong gió.

Những thân cổ thụ thẫm đen trải dài bóng trên các mô đất nhấp nhô.

Hai cái bóng nhỏ của họ cùng nhau đổ dài thượt.

Nỗi buồn của chàng trai cũng phần nào được gió cuốn đi xa tít tắp, tận bên kia bầu trời xa xôi.

Ánh đèn của những ngôi nhà nhỏ dưới chân núi ẩn hiện lấp ló qua kẽ lá.

Tiếng côn trùng kêu rả rích xung quanh. Phía xa, tiếng ồn ào của đám học sinh đang cùng nhau đốt lửa trại văng vẳng đầy nhộn nhịp.

Tử Phong dường như nhận ra một vài điều thú vị từ cô gái này, hắn nhếch môi cười hiền. Nhưng lúc đó Tuyết Hạ đang bận nhìn chăm chú ngôi sao sáng nhất trên bầu trời – Black – nên không thể phát hiện ra nụ cười đặc biệt đó.

Hắn chăm chú nhìn đôi mắt sáng rỡ đầy thích thú của cô, ngây người ngắm nhìn khuôn mặt hồn nhiên chẳng mấy phiền muộn của cô, đắm đuối nhìn dáng vẻ đầy thanh thản của cô, bỗng thấy tim mình rộn ràng hơn.

“Này, cậu mà cũng nói được những câu đó sao?” Hắn giả bộ trêu chọc làm gián đoạn hành vi ngắm sao của cô.

“A, cậu lại định nói móc tôi đấy ư?” Cô quay sang, cũng giả vờ trừng mắt tức giận kiểu “làm ơn mắc oán”.

Dẫu sao điều đó cũng làm cho cô vui, một niềm vui mơ hồ, tựa như sương mù, đã từng ở ngay đấy nhưng rất có thể sẽ tan biến chỉ trong khoảnh khắc.

Tiếng nói cười của họ vang xa trong không gian rộng lớn nhưng cũng đầy tạp âm ồn ào, nơi cắm trại lí tưởng của những con người ưa trải nghiệm, một đêm ngủ chung với… muỗi.

Chương 22.
Chương 24.

P/s: lần đầu tiên trở lại sau một khoảng thời gian dài im hơi lặng tiếng của Yu, xin lỗi vì đã để fic lưng chừng như vậy, và cảm ơn mọi người đã ủng hộ Yu trong suốt thời gian viết fic này. Từ hôm nay Yu sẽ cố gắng post fic đều đặn hơn, mong rằng mọi người vẫn ủng hộ và yêu quý Yu như trước. Hy vọng sẽ nhận được những nhận xét, đóng góp của mọi người để giúp Yu hoàn thiện tác phẩm đầu tay của mình hơn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
ngocnungocnu Ngọc đình Ktmb Mưa Mùa Hạ Nhất Sky Munn97 khanhnguyen1246 Giản Đơn bupbecaumua Cốc cafe tối Starlight Tang Ngư
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Yu Cherry

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
118
Gạo
200,0
Chương 24

Rốt cuộc buổi cắm trại được chờ đợi nhất cũng kết thúc, thế là học sinh Thánh An bắt đầu bước vào kì nghỉ hè.

Sau một quãng đường dài ngồi xe ê mông và đứng chờ xe bus tận hai mươi phút, cuối cùng Tuyết Hạ cũng về đến nhà.

Sáng sớm.

Bầu trời cao và trong xanh. Nắng trải dài trên con phố xinh đẹp.

Xe cộ đi qua đi lại thưa thớt, chủ yếu là những người tập thể dục buổi sáng đang đi trên vỉa hè, dưới những tán bằng lăng tím thơ mộng, trò chuyện với nhau những câu chuyện xung quanh cuộc sống bận rộn của họ.

Nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên cửa kính, hắt ra những tia sáng chói mắt.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo inh ỏi trong căn phòng màu hồng phấn nhưng ngay lập tức bị một bàn chân nhỏ đá văng xuống tận góc giường, “reng reng” mấy tiếng trước khi tắt ngúm.

Không dừng lại ở đó, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khiến cô gái nằm ườn trên giường ngủ nướng không khỏi tức giận, lấy gối trùm lên đầu.



Khi cơn gió đêm nhè nhẹ lướt đôi cánh đen tới
Em bất chợt cảm thấy trống rỗng lạ lùng
Gió phả hơi lạnh đến tê tái
Nhìn quanh
Chợt nhận ra bên cạnh em chẳng còn ai ngoài căn phòng rộng rãi
Và em nhớ tới anh
Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những gì anh dành trọn cho em
Là do em đã sai
Em đã không thể giữ anh bên cạnh
Ngày lại ngày trôi qua, tình cảm trong em cứ lớn dần lên
Cho đến khi con tim này gào thét tên anh
Có lẽ anh cũng chẳng thể nghe được một câu một chữ nào nữa.



Tiếng chuông cứ thế vang lên trong phòng, còn cô gái vẫn cứ mặc kệ ôm gối ngủ tiếp. Cho đến khi có tiếng gõ cửa cùng tiếng con trai kêu la ở bên ngoài, Tuyết Hạ mới ngồi bật dậy như lò xo, dụi dụi mắt y hệt một chú mèo lười.

“Tuyết Hạ! Tuyết Hạ! Bắt máy đi, ồn ào quá đấy!”

“Hừm!” Cô gái chau mày khó chịu, ngáp mấy cái rộng toác, cằn nhằn như cắn hạt dưa, “Làm gì mà cứ như bản sao của mẹ tôi vậy!"

“Bắt máy đi!” Một tiếng quát lạnh lùng.

Mới sáng ngày ra đã có người gọi đến, lại còn để điện thoại réo inh ỏi làm phiền đến người khác mà cứ bình chân như vại thế à? Con nhỏ này đúng là dễ khiến người ta tức giận.

“OK. OK. Cậu bình tĩnh đi!” Tuyết Hạ ngái ngủ sờ loạn xạ em điện thoại hồng phấn, mắt liếc ra cửa, chu mỏ.

“Nhanh xuống nhà phân công công việc, hôm nay cô chú đi chơi rồi, không có ai ở nhà đâu.” Hàn Tử Phong lạnh nhạt bỏ lại một câu đầy uy lực trước khi tiếng bước chân hắn đang đi xuống nhà dưới vang lên “bẹp bẹp”.

Ba mẹ đi chơi rồi? Vậy là chỉ còn mình cô và gã này ở nhà thôi sao? Ô, một nam một nữ ở chung một nhà, liệu hắn có… A, cô đang nghĩ cái gì vậy? Thật biến thái quá đi!!!

“Biết… biết rồi!” Gương mặt Tuyết Hạ bỗng đỏ như gấc, lắp bắp như gà mắc tóc.

Cô đảo mắt ra tám phương bốn hướng, may mắn thay không ai có thể nhìn thấy bộ dạng đầy ngốc nghếch cùng ý nghĩ điên rồ của cô.

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên một lần nữa, kéo cô gái ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

Tên người gọi hiển thị trên màn hình nhấp nháy là Ma Đức Tuấn.

Mới bảnh mắt ra hắn đã gọi cho cô làm gì thế nhỉ? Gã này đúng là con nhà giàu không có gì để làm nên mới kiếm cô giết thời gian đây mà.

“Lại chuyện gì đây?”

“Sẻ con, cậu đang ở đâu vậy?” Giọng hắn trầm trầm vang lên trong điện thoại.

Hỏi kì lạ, mới sáng ra không ở nhà chẳng lẽ ở ngoài đường?

“Ở nhà chứ ở đâu.” Cô thản nhiên đáp, không hề nhớ đến những gì cậu ta nói mấy tối trước đó.

“Nhà cậu? Sẻ con, cậu đùa đấy à? 7 giờ 30 rồi cậu có biết không hả, giờ này đáng ra cậu phải xuất hiện ở nhà tôi rồi chứ?” Ma Đức Tuấn không kìm nổi cơn giận quát té tát vào điện thoại, có khi chiêu “Sư Tử hống” của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn cũng không thể địch nổi chiêu này của cậu ta.

“Có mặt ở nhà cậu? Tôi đâu phải giúp việc.”

“Sẻ… con…” Hắn gằn giọng, “Cậu không nhớ hay cố tình không nhớ thế hả? Nếu không mau đến nhà tôi thì cậu chết chắc, nhớ mang theo sách vở, tút… tút…”

Điện thoại vang lên những tiếng “tút tút” khó chịu.

Tuy nhiên, vì quá bất ngờ trước một lô từ ngữ của kẻ bên kia đường dây mà Tuyết Hạ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại. Đem theo sách vở đến nhà hắn làm gì, cô đâu có thiếu điểm để phải ôn luyện trong hè? A, ôn luyện?

Ý nghĩ vụt qua như sét rạch ngang bầu trời đầy mây giông khiến Tuyết Hạ sợ đến đứng tim. Não bộ bắt đầu tua lại hình ảnh của vài ngày trước, những tạp âm u u bên tai.

“Cậu muốn gì?”

“A, tôi chờ câu này nãy giờ!”

“Nói đi!”

“Tôi học không giỏi ngoại ngữ cho lắm, mà tiền học ở trung tâm thì khá ‘chát’. Cậu biết đấy, tiếng Anh đối với học sinh chúng ta là vô cùng quan trọng.”

“Lôi thôi, vào chủ đề chính luôn đi!”

“Ha ha, nghe nói cậu học rất giỏi môn Anh văn, vậy cậu có vui lòng làm gia sư… miễn phí cho tôi?”

“Cái gì? Gia sư miễn phí? Không đời nào! Cậu nghĩ tôi có thời gian rảnh rỗi mà dạy kẻ đầu đất như cậu học miễn phí sao?”

“A, vậy cũng không sao. Nếu cậu không muốn thì cũng được thôi, nhưng tôi không dám chắc rằng đoạn video này có vào tay ba mẹ cậu không?”

“Cậu!”

“Sao? Đồng ý hay không?”

“Được, cậu chờ đấy, thù này tôi nhất định sẽ trả!”

“Sẵn sàng thôi!”

Boong!

Đoạn đối thoại vang lên như một hồi chuông gióng ngay hai bên màng nhĩ của Tuyết Hạ. Khuôn mặt ngái ngủ đỏ rần rần. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, cả Ma Đức Tuấn lẫn Hàn Tử Phong, hai người họ đúng là chung một ruột. Hừ, đấy, mấy thằng đẹp trai đâu đã tốt lành gì, toàn gây tai họa cho người khác thôi, cô chỉ hận không thể lao vào mà xé xác cả hai người bọn họ ra trăm mảnh cho hả giận.

Nắng đã lên cao.

Từng dải ánh sáng vàng ruộm bao trùm khu phố D. Bóng cây rậm rạp in dưới nền đất như những bức họa đen trắng thời xưa.

Chùm hoa bằng lăng tím đung đưa trong gió. Những cánh hoa mỏng manh suýt chút nữa bị gió làm cho nhàu nát.

“Cậu định đi đâu?” Hàn Tử Phong ngồi trong bếp nhìn chằm chằm cô gái đang lao như tên bắn xuống cầu thang, ăn mặc rất chỉnh chu, lại còn đeo thêm ba lô nữa.

“Tôi có việc cần ra ngoài, cậu trông nhà cẩn thận nhé!” Tuyết Hạ hấp tấp vuốt vuốt mái tóc tổ quạ, không nhìn về chàng trai tuấn tú.

“Đứng lại! Chẳng phải tôi đã nói là phân công công việc nhà rồi sao? Cậu bận gì mặc kệ, phải làm cho xong việc mới được phép đi.” Hắn từ tốn nhấp một ngụm cà phê sữa, chau mày ra lệnh.

Dù gì thì đây cũng đâu phải nhà cậu ta, có cần phải làm quá lên như vậy không? Hơn nữa nhà cô thì cần gì phải dọn dẹp? Nếu là thức ăn cho bữa trưa và bữa tối thì lát cô chạy ùa ra cửa hàng tạp hóa đầu phố mua mấy hộp mì ăn liền là được chứ gì, mẹ không có nhà, có ai quản lí vấn đề ăn uống đâu chứ? Với cả cô chỉ rành làm trứng ốp lết, trứng luộc với trứng rán thôi.

“Có gì đâu mà phân công?” Cô không đồng ý, quay phắt lại cãi cố.

Một giây sau chỉ tay xuống sàn: “Cậu không thấy à? Sàn nhà sạch bóng có thể soi gương.”

Chỉ tay tiếp lên cửa: “Cửa không bám bụi.”

Lại chỉ tay về bàn bếp: “Bếp núc rất ngăn nắp và sạch sẽ.”

Cuối cùng ngẩng mặt nhìn Hàn Tử Phong: “Cậu bảo tôi phải làm cái gì?”

“Đi chợ đi, cậu nghĩ tôi có thể ăn mấy thứ mì ăn liền không tí ti chất dinh dưỡng đó sao?” Như đoán được suy nghĩ trong đầu của Dương Tuyết Hạ, Hàn Tử Phong nhún vai, mặt không chút cảm xúc nhìn cô như ra lệnh.

Với nhịp sống hối hả và bận rộn của thời hiện đại, những thực phẩm tiện lợi luôn là lựa chọn hàng đầu của người tiêu dùng. Tuy nhiên, ăn nhiều mì ăn liền sẽ không tốt cho sức khỏe. Thứ nhất, dễ mọc “đèn pin”. Thứ hai, dễ mắc bệnh về tim mạch như xơ vữa động mạch, đột quỵ. Thứ ba, dễ bị ung thư. Thứ tư, dễ bị loãng xương, mất xương, răng yếu dần, vân vân và vân vân. Nói tóm lại, cậu làm sao có thể mang tính mạng mình ra đùa giỡn được.

“Xin lỗi, tôi không rảnh!”

Đi chợ á? Cậu ta định bảo cô ra chợ, thực hành một mớ hành động các bà mẹ thường làm như: lựa chọn, mua rồi trả giá hay sao? Ha ha, cô chưa muốn học làm nội trợ, chỉ nấu bữa tối thôi đã là cả một vấn đề, và cô càng chưa muốn làm một người vợ lí tưởng, cậu ta cần gì phải thúc giục cô như vậy?

“Không cần biết cậu rảnh hay không, cậu phải đi chợ!”

“Không!” Cô cương quyết.

Tính mạng cô đâu nằm trong tay cậu ta, mà là tên Ma Đức Tuấn kìa, hắn chỉ cần gửi đoạn băng đó cho mẹ là cô cũng đủ tiêu đời rồi!

Chẳng cần biết Hàn Tử Phong có đồng ý hay không, Tuyết Hạ xỏ giày vào chân, phi như bay ra khỏi nhà trước khi bị hắn chặn lại.

Hàn Tử Phong nhìn theo dáng người nhỏ nhắn đang dần mất khỏi tầm mắt, chau mày khó chịu.

Chương 23
Chương 25
 
Bên trên