Chương 5:
Hạ Doãn sau khi ôm ôm ấp ấp áo của Mạnh Thiếu Kỳ đưa được vài ngày thì mang đi giặt rồi quyết tâm trả lại cho anh. Thật ra cô có ý muốn chiếm giữ nó cho riêng mình, dù gì anh cũng quá nhiều áo, có khi cũng chả nhớ được có đưa cho cô hay không. Tuy nhiên, vật vẫn là nên hoàn cố chủ thì hơn.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng cô lại nhớ đến anh, rất muốn gặp anh. Hạ Doãn gọi điện cho Mạnh Thiếu Kỳ, chuông reo rất lâu mới được anh trả lời:
“Hạ Doãn?” Mạnh Thiếu Kỳ hỏi cô.
“Là tôi, anh có đang ở công ty không? Tôi mang áo trả cho anh, đã giặt sạch rồi.”
“Không cần đâu, cuối tuần cô mang đến cũng được, tôi sắp có cuộc họp quan trọng rồi, không biết khi nào mới có thể kết thúc”.
“Tôi đang ở gần công ty của anh rồi, áo cũng mang theo luôn, tôi đợi anh!”
Được sự đồng ý của Mạnh Thiếu Kỳ, Hạ Doãn vui vẻ bước vào công ty. Anh đã dặn dò thư ký nên khi cô đến, họ đưa cô vào phòng khách đợi anh.
Hạ Doãn không biết mình đã đợi bao lâu, lâu đến mất cô ngủ quên luôn trên sofa. Lúc tỉnh dậy, vừa vươn hai tay lên làm điệu bộ sảng khoái, lại phát hiện Mạnh Thiếu Kỳ đang ngồi sau bàn làm việc, chăm chú đọc tài liệu. Khi thấy cô thức dậy, anh nâng đầu lên, mỉm cười nhìn cô.
Thật là mất mặt, sao cô có thể ngủ quên được chứ? Hạ Doãn tự nguyền rủa chính mình.
“Cái đó... hihi, tôi ngủ quên mất.”
Mạnh Thiếu Kỳ cười cười:
“Không sao”.
Hai người bổng nhiên rơi vào một trạng thái trầm lặng khó thở, không biết phải nói gì với đối phương. Hạ Doãn chợt nhớ ra lý do mình đến nơi này, đứng lên lấy túi đựng áo đưa đến cho anh.
“Áo của anh, rất cảm ơn anh, tôi mặc vào rất ấm”.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lôi Nghị tay cầm theo sấp hồ sơ bước vào.
“Oh my God, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Lôi nghị reo lên, đôi mắt cố làm ra vẻ kinh ngạc.
“Cậu không thể gõ cửa trước khi vào sao?” Mạnh Thiếu Kỳ bất mãn.
Hạ Doãn cũng hơi bất ngờ, chỉ có thể im lặng gật đầu chào Lôi Nghị. Sau đó lại lên tiếng:
“Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại sau nha!”
“Ầy, đã đến rồi, cùng nhau đi ăn trưa đi, Doãn Doãn”.
Lúc Hạ Doãn sắp chạm tay vào cánh cửa thì lại nghe được hai tiếng Doãn Doãn từ miệng của Lôi Nghị, cô cảm thấy bị sốc, cô với anh ta thân thiết lắm sao? Vì vậy, cô quay lại, nhìn thẳng vào Lôi Nghị.
“Tôi với anh không thân đến mức phải gọi như vậy đâu, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi phải về rồi. Quán còn rất nhiều việc chờ tôi xử lý, tạm biệt.”
Nói xong một hơi, không đợi Lôi Nghị trả lời lại, Hạ Doãn đã nhanh chóng rời đi.
“hahaha, Thiếu Kỳ, cô ấy rất đáng yêu, có phải không?” Sau khi hoàn hồn, Lôi Nghị đã bò lăn ra cười trên sofa.
“Cậu đừng gặp ai cũng trêu chọc, cô ấy không phải đối thủ của cậu đâu.”
“Tớ đâu có coi cô ấy là đối thủ, tớ coi cô ấy là đối tượng, đối tượng tìm hiểu”.
Mạnh Thiếu Kỳ khi nghe được lời này, cảm thấy rất khó chịu, nhanh chóng cắt ngang.
“Đừng đùa nữa, chúng ta sắp có một dự án, cậu đã chuẩn bị gói thầu xong hết chưa?"
“Xong rồi, nhưng đối thủ của chúng ta lần này là một tập đoàn lớn, tôi không có tự tin lắm, nhưng cứ cố gắng hết mình thôi.”
Mạnh Thiếu Kỳ gật đầu.
“Ưm, coi như là một thử thách.”
“Lâm An vừa gọi điện mời chúng ta ăn cơm, cậu đi không?
“... cũng được.”
Lâm An cũng về được một tuần rồi, những biểu hiện của cô Mạnh Thiếu Kỳ có thể nhìn ra được, cô là muốn quay lại với anh. Đáng tiếc, anh luôn làm ngơ trước cô, coi cô như một người bạn. Quá khứ đã qua, anh không muốn đào xới thêm nữa. Ngày Lâm An rời đi, cô mang theo trái tim tan nát của anh, ba năm sau, cô trở về, trả lại anh một trái tim có quá nhiều lỗ thủng, không thể chất chứa nổi bất cứ điều gì, bất cứ ai - ngay cả cô.
Lúc anh cùng Lôi Nghị đến nhà hàng, Lâm An đã đợi sẵn ở đó. Thấy hai người, cô đứng lên, vui vẻ chào.
“Tốt quá, em cũng vừa đến, mình gọi món đi”.
Trò chuyện với nhau được một lúc, Lâm An nói với Mạnh Thiếu Kỳ, người bạn của cô bên Paris sắp về nước, đó là một người thầy, một người chị mà cô vô cùng yêu quý. Trong những lúc cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn, người đó đã giúp đỡ cô về chuyên môn, an ủi cô về tinh thần. Cô muốn Mạnh Thiếu Kỳ nhờ Hạ Doãn nấu cho cô một bữa để chào đón người kia.
Mạnh Thiếu Kỳ ban đầu rất khó xử, Lâm An muốn xin số điện thoại Hạ Doãn, anh lại không thể cho. Dù sao, anh không muốn làm phiền đến Hạ Doãn, số điện thoại của cô cũng không thể tùy tiện đưa cho người khác. Cuối cùng, anh nói anh sẽ hỏi ý kiến của Hạ Doãn, nếu cô đồng ý, anh sẽ nói lại với Lâm An.
Lâm An trong lòng cũng không thiết tha gì với Hạ Doãn, cô biết, Hạ Doãn không thích cô. Cô cũng biết được, Hạ Doãn có ý với Mạnh Thiếu Kỳ. Lâm An cười mỉa mai trong lòng, đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người như Hạ Doãn sao có thể xứng với Mạnh Thiếu Kỳ, người có thể xứng với anh ấy, được anh ấy yêu thương chỉ có Lâm An cô mà thôi.
Khi Hạ Doãn một lần nữa đến nhà của Mạnh Thiếu Kỷ, cô được trò chuyện với bà của anh. Bà cho cô xem hình lúc anh còn nhỏ, rất hiếu động, những đường nét trên gương mặt qua năm tháng càng phát họa rõ hơn con người bất phàm của anh. Thông qua bà, cô biết được, ba năm trước anh sang Mỹ du học, vừa trở về đã cùng Lôi Nghị thành lập công ty, càng ngày càng phát triển. Hạ Doãn ngưỡng mộ anh, càng mến anh nhiều hơn.
Lúc Hạ Doãn đang hâm lại canh trong bếp, Mạnh Thiếu Ky bước vào, nói là có chuyện muốn hỏi ý kiến cô, Hạ Doãn đương nhiên chăm chú lắng nghe.
“Lâm An muốn nhờ cô nấu một bữa, một người bạn của cô ấy sắp từ Paris trở về, cô thấy thế nào?”
Lúc này, Hạ Doãn đang cầm trên tay nồi canh vừa hâm xong, chuẩn bị đổ sang tô lớn đem ra bàn, nghe được câu nói của Mạnh Thiếu Kỳ, cô bất giác run rẩy, tay mất sức nên nồi canh rơi thẳng xuống đất, nước sôi bắn vào chân cô, Hạ Doãn cảm thấy đau rát, là cảm giác ở chân hay là ở tim, cô cũng không biết được.
Mạnh Thiếu Kỳ bị cô dọa cho hết hồn, tiến lại bồng cô lên, mang cô vào phòng tắm, để cô trên bồn rồi vặn nước vào chân cô xoa dịu vết bỏng. Hạ Doãn không chịu được nữa, nước mắt bắt đầu trào ra. Mạnh Thiếu Kỳ thấy vậy, xoa nhẹ chân cô.
“Đau lắm sao, chờ cho vết thương dịu đi một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện”
Im lặng là những gì Hạ Doãn có thể làm lúc này, tuy là đang dựa vào vòng tay của anh nhưng vẫn cảm thấy rất cô độc, rất uất ức, những lúc anh nhờ đến cô, chủ động nói chuyện với cô chỉ là vì Lâm An, thật sự chua xót.
Mạnh Thiếu Kỳ thấy vết thương của cô dịu đi, liền bồng cô lên xe đến bệnh viện. Lúc đi trên hành lang bệnh viện, tất cả mọi người đều ngoái nhìn, điều này làm cho Hạ Doãn rất xấu hổ, chỉ biết vùi đầu vào ngực anh. Chân của cô cũng không có gì nghiêm trọng, thoa thuốc hai tuần có thể không để lại sẹo. Hạ Doãn lúc này mới cất tiếng:
“Khi nào bạn của cô ấy về?"
“... sắp rồi, một vài tuần nữa.”
“Ưm, tới lúc đó anh nhớ thông báo với tôi, tôi sẽ sang giúp cô ấy”.
“Thật ra cô không đồng ý cũng không sao.”
Hạ Doãn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt rưng rưng sắp chực trào rơi lệ, Mạnh Thiếu Kỳ cảm thấy như có một cái đuôi chó, không ngừng phe phẩy trong lòng anh, rất khó chịu. Nghĩ rằng cô còn đau, anh vội để tay lên vai cô, muốn an ủi cô. Hạ Doãn nhận được sự dịu dàng của anh, cảm thấy bị bỏng cũng rất đáng, cười với anh.
“Tôi là tự nguyện mà, lúc nãy do tôi sơ ý thôi.”
Nghe được câu trả lời từ cô, Mạnh Thiếu Kỳ cũng không hỏi thêm gì, lấy thuốc rồi bồng cô ra xe, chở cô về nhà nghỉ ngơi.
Đương nhiên cô có thể tự đi được, mặc dù có chút xấu hổ, cô vẫn để Mạnh Thiếu Kỳ bồng đi bồng lại, tâm trạng cũng bớt nặng nề. Lúc đi vào chung cư chỗ cô, bác bảo vệ cười cười nói vài câu trêu ghẹo, cô cũng không giải thích gì nhiều. Hiểu lầm? Được thôi, cứ hiểu lầm tiếp đi, haha.
Lúc bồng cô đến nơi, Đinh Đinh vẫn còn làm việc ở quán, chưa thể về chăm sóc cô. Mạnh Thiếu Kỳ nói anh sẽ ở lại đến khi Đinh Đinh trở về, như vậy mới yên tâm. Trong lòng của Hạ Doãn giờ phút này như nở hoa, lợi dụng anh một chút cũng không sao, anh tự nguyện nha.
Lúc ở nhà anh bị canh làm bỏng chân, canh đã vấy vào quần dài của cô rồi, thêm nữa vào bệnh viện làm khắp người cô đều là thuốc sát trùng, cô cứ bức rức khó chịu. Vì vậy cô nhờ Mạnh Thiếu Kỳ bồng mình đến phòng tắm. Anh cũng rất nghe lời, làm theo ý cô, đưa cô vào phòng tắm rồi ra ngoài ngồi trên ghế sô pha xem ti vi chờ cô.
Ngâm mình vào bồn tắm, tâm trạng của Hạ Doãn đã thả lỏng hoàn toàn, vui vẻ thổi bọt xà phòng, ngâm nga một mình.
“Chân ơi là chân, lần này vất vả cho cưng rồi, hắc hắc hắc.”
Sau khi xong xuôi tất cả, Hạ Doãn mới phát hiện cô vẫn chưa mang đồ vào thay, đầu hiện đầy hắc tuyến, nhìn thấy áo tắm treo trên sào, cô nhảy một chân lại gần.
“Á”.
Mạnh Thiếu Kỳ đang xem ti vi thì nghe được tiếng kêu của cô, bước lại gần phòng tắm, cũng không dám sổ sàng bước vào.
“Hạ Doãn, cô có sao không?”
Không nghe được câu trả lời của Hạ Doãn, anh cảm thấy rất lo lắng, sau đó anh ra sức gõ cửa, cô cũng không trả lời, anh vặn cửa bước vào, cũng may của không bị khóa trái.
Lúc Mạnh Thiếu Kỳ bước vào, chỉ thấy Hạ Doãn đang nằm ngửa cạnh bồn tắm, quần áo còn chưa kịp mặc vào, điều này làm anh bối rối vô cùng.
Về phần Hạ Doãn, lúc cô nhảy đến sào treo áo, xà phòng trong bồn đã văng tung tóe ra ngòai, rất trơn, cô bị trợt chân chân ngã ngửa về sau, đau đến nổi không nói thành lời. Nghe được câu hỏi cùng tiếng gõ cửa, cô rất muốn trả lời, nhưng cơn đau đã lấn át tất cả. Cô sống ở đây cùng Đinh Đinh, không có thói quen khóa cửa khi tắm, chỉ đóng lại thôi, cô không ngờ Mạnh Thiếu Kỳ sẽ bước vào, nhìn thấy anh, Hạ Doãn lại không thể kiềm nổi nước mắt, là nước mắt ê chề đó!!
Mạnh Thiếu Kỳ không biết nên làm thế nào, ngồi xuống chỉ dám nhìn đến gương mặt cô, không dám đưa mắt đi lung tung. Anh vươn tay đỡ lấy cổ cô, tay còn lại luồn qua chân cô, nhấc bổng cô mang đến giường. Hạ cô nằm xuống, anh vươn tay lấy chăn đắp lại cho cô. Hạ Doãn lúc này không nói cũng không hành động gì, nằm im như xác chết, nhắm chặt hai mắt mặc kệ anh. Cô không còn can đảm để nhìn anh được nữa, huhuhu, cô bị thấy hết rồi. Quan trọng hơn hết, cô vẫn thấy ngực cô hơi nhỏ, anh có chê không vậy?
Lúc này Đinh Đinh đã trở về, thấy trong nhà có người, lại còn có giày của đàn ông, phòng khách không có người, Đinh Đinh di chuyển nhanh đến phòng ngủ, chỉ thấy người đàn ông đang đứng cạnh giường còn cô bạn Hạ Doãn của cô thì nằm im như chết. Hạ Doãn mở mắt ra nhìn về phía cửa, vội kêu:
“Đinh Đang”
“Doãn Doãn, cậu làm sao vậy?”
Lúc Đinh Đinh đến gần, cảm thấy có điều gì không đúng, sao Hạ Doãn lại để vai trần, cô mặc áo ống sao? Sao cô lại đắp chăn, Đinh Đinh nghĩ bạn mình bị thương, không nói hai lời, giựt mạnh chăn trên người Hạ Doãn.
“AAAAAA, cậu làm gì vậy?”
“AAAAAA, xin lỗi xin lỗi, tớ không cố ý, không cố ý”.
Mạnh Thiếu Kỳ đứng ở một bên im lặng, lúc nãy anh cũng đang chăm chú nhìn Hạ Doãn, không biết cô có đau ở đâu không, hỏi mãi mà cô không chịu nói, cũng không chịu mở mắt ra nhìn anh. Lúc Đinh Đinh trở về, anh thấy rất may mắn, thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Đinh Đinh lại làm cái hành động giựt chăn của Hạ Doãn trước mặt anh. Khiến cảnh xuân một lần nữa đập vào mắt.
Đinh Đinh lúc này hoàn hồn, thấy có điều gì đó không đúng, Hạ Doãn thì không mặc quần áo, lại nằm trên giường, bên cạnh giường lại có đàn ông. Không phải là có gian tình chứ? Đinh Đinh quan sát kĩ người đàn ông, nhận ra anh là người thuê Hạ Doãn làm đầu bếp, Hạ Doãn cũng từng nói là có ý với anh. Ây da, cô hiện tại đang phá hỏng chuyện vui của Hạ Doãn rồi sao. Không được, Đinh Đinh cười với Mạnh Thiếu Kỳ, lại quay sang cười với Hạ Doãn.
“Xin lỗi, làm phiền rồi, hai người... tiếp tục đi”.
Nói xong quay đầu đi một mạch, Mạnh Thiếu Kỳ lên tiếng kêu cô cũng không quay lại, đóng cửa rồi đi ra khỏi nhà.
Hạ Doãn lúc này rất uất ức, cô phải làm sao bây giờ, cô không muốn một mình đối mặt với anh đâu.
“Anh về đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Đinh Đang trở lại, anh đừng lo, anh ở đây tôi khó xử lắm, nên... anh về đi”.
“Em đọc số đi, tôi gọi cô ấy trở lại”.
Sau khi Đinh Đinh trở lại, Mạnh Thiếu Kỳ cũng rời đi, dặn cô nghĩ ngơi cho tốt. Hạ Doãn không trả lời, chỉ nhắm mắt im lặng, giả vờ ngủ.
Lúc chỉ còn lại Đinh Đinh, cô hỏi nhỏ:
“Đinh Đang, cậu thấy ngực tớ có nhỏ không?”
“Mẹ kiếp, nhỏ như cậu tớ cũng rất muốn đó!!”
Đinh Đinh hỏi cô có thể đi đứng được không, Hạ Doãn gật đầu, cô cũng bớt đau rồi. Đêm đến, Đinh Đinh nằm bên cạnh đã ngủ, Hạ Doãn không tài nào chợp mắt được, cô với tay cầm lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn, cô soạn rất lâu, xóa rồi viết lại cả trăm lần mới dám gửi đi.
Đang hút thuốc cạnh cửa sổ, nhìn đèn điện thoại nhấp nháy, anh thuận tay mở ra xem, là tin nhắn của Hạ Doãn, cô hỏi anh:
“Anh có bị đau mắt không?”
Anh bật cười, nhắn lại “ Rất đau”.