Khí chất tiểu thư - Tạm dừng - Tiểu Mễ Mễ

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
hieuunganh-com_57d53b000409d.png

Tên truyện: KHÍ CHẤT TIỂU THƯ

Tác giả: Tiểu Mễ Mễ
Tình trạng sáng tác: Cập nhật | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 2 ngày/chương (Từ chương 6)
Thể loại: Xuyên không, nữ cường
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không | Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu:
Lý An Bình là người của thế kỉ 21 do một lần bị tai nạn giao thông liền xuyên không đến cổ đại. Ở nơi này cô gặp được người mình yêu thương, vốn nghĩ rằng sẽ để bản thân lãng quên cuộc sống kia để có thể tiếp tục tận hưởng giây phút bình yên diễn ra đến cuối đời thì cô mới biết Lý An Bình của quá khứ – cũng chính là cô của hiện tại lại là kiếp trước của Lý An Bình sống ở thế kỉ 21. Do một số sai sót xảy ra khiến cô dương thọ chưa tận đã bị kéo hồn nên nay thừa dịp thân xác cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê Diêm Vương đem cô trở về sửa chữa lỗi lầm. Thời hạn đã đến, cô buộc phải rời đi, trở về tương lai, nơi cô phải một mình chống chọi với cuộc sống.
Mục lục:
Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chuơng 5
Chương 6 | Chương 7 | Chương 8 | Chương 9 | Chương 10
Chương 11 | Chương 12 | Chương 13 | Chương 14 | Chương 15
Chương 16 | Chương 17 | Chương 18 | Chương 19 | Chương 20
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 1: Điềm Điềm
Cảm nhận từng cơn đau từ đầu truyền đến cùng những hình ảnh xa lạ cứ đánh ập vào tri giác khiến cô bất giác nghiến răng đầy đau đớn, chúng như từng đợt sóng lớn, quấy nhiễu trí não cô và dường như không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. An Bình bực bội khẽ động đôi mày ngài sắc sảo, cố gắng mở hờ đôi mắt mang điểm lười biếng nhìn xung quanh.

Đập vào mắt cô là căn phòng kiểu cổ đại thường gặp trên tivi. Đối với cô, cách bố trí nơi này có điểm xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Xa lạ là vì chắc chắn từ trước đến giờ cô chưa từng đến đây, quen thuộc là vì hình ảnh này cư nhiên lại có trong trí nhớ của mình!

Đảo mắt qua chiếc bàn tròn được khắc tinh xảo đặt ngay giữa phòng, cô nhếch môi mỏng anh đào thở dài. Thôi rồi, đây không phải là xuyên không trong truyền thuyết đi?

Thật mong đây chỉ là mộng.

“Đã dậy rồi thì ta đây đi báo cho lão gia, nằm yên đó giùm!”

Nghe giọng nói có chút khinh thường vang lên, An Bình giật mình nhận ra thì ra trong phòng này ngoài cô ra còn có người khác. Lười biếng chuyển ánh nhìn từ bức họa mỹ nhân trên tường sang người bên cạnh. Cô cảm thấy lòng rất không thoải mái.

Người vừa dùng giọng điệu khinh khỉnh với cô chính là bé gái nhỏ nhắn này sao? Thật không dám tin. Nhìn vẻ ngoài đáng yêu này, cô cho rằng cô ta mười tám vẫn chưa tròn mà lại có thể dùng giọng điệu khinh người thuần thục đến vậy. Chắc để đạt đến trinh độ này, cô ta đã lặp đi lặp lại hành động này rất nhiều lần trước đó.

An Bình không chút che giấu đảo ánh mắt quan sát cô gái trẻ, khiến cô ta nhíu mày bức bối.

A, nếu cô không lầm thì cách ăn vận này chính là nha hoàn đi?

Linh Lung thấy tiểu thư của mình sắc mặt vẫn còn trắng bệch nằm trên giường không nói chỉ khẽ đưa mắt quan sát thì liền khiến cô khó chịu trong lòng. Nàng xoay người, bước đi tỏ vẻ không quan tâm. Theo từng bước chân, tiếng leng keng va chạm của hai viên ngọc nhỏ nhắn đính trên cây trâm của nàng khiến cho tâm An Bình càng thêm chán ghét.

Thật ồn ào!

Chỉ một hồi sau khi Linh Lung rời khỏi thì đã thấy một người đàn ông và ba người phụ nữ xinh đẹp cùng chạy vào. Cô tin rằng đây là người nhà của khối thân thể này vì trên mặt họ khi này cô thấy được sự lo lắng và khẩn trương vô cùng chân thật.

“Ai ui, cuối cùng con cũng đã tỉnh rồi! Tiểu Điềm Điềm đã đỡ hơn chưa? Thật khiến cha khiếp sợ.”

An Bình không trả lời, cô ngoan ngoãn im lặng đánh giá “thân nhân” của mình. Mắt thấy ai cũng có họ hàng với gấu trúc, y phục trên người tuy thượng hạng nhưng nhăn nheo, xộc xệch, có lẽ họ thật sự rất quan tâm đến người tên Tiểu Điềm Điềm này. Và Tiểu Điềm Điềm này hiện tại là cô?

Lúc này, cô mới gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng, hé môi cười nhẹ.

Lý Thừa cùng ba người vợ ông hiện tại lại không quá quan tâm đến vẻ ngoài lôi thôi đó, môi họ nở nụ cười hạnh phúc, người phụ nữ áo vàng còn không kiềm được mà ôm lấy cô thúc thít. Trong lòng An Bình bỗng cảm thấy có chút gì đó dâng trào. Chắc đây là “tình thương” phải không? Lâu rồi không được cảm nhận, lâu đến nỗi không còn nhận định rõ ràng được nữa.

Cô nở nụ cười bất đắc dĩ vươn tay vỗ nhẹ lưng an ủi người phụ nữ đó.

Đột nhiên trong đầu lại hiện lên những hình ảnh trong kí ức, cô nhận ra người mặc áo xanh vẻ ngoài phúc hậu đứng cạnh Lý Thừa hẳn là đại nương, người áo hồng đứng bên đang đưa khăn lau nước mắt là nhị nương, còn người cuối cùng với chiếc áo vàng đang ôm lấy cô này là tam nương đi?

Lúc này đại nương đã bước tới ngồi bên giường của An Bình xoa đầu cưng chiều “Chúng ta thật bị con dọa sợ, còn đang hớt hải tìm đại phu tốt nhất tới chữa cho con, nhưng may là ông trời có mắt phù hộ con tỉnh. Đứa bé này, con làm ngôi nhà này loạn hết cả lên.”

Nhìn khuôn mặt phúc hậu cùng cưng chiều của bà, cô bất giác nhớ đến người mẹ quá cố của mình mà mắt hồng hồng, hai người rất giống nhau, đều luôn dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương như vậy nhìn cô.

Nhị nương mỉm cười dịu dàng nâng chén canh đến gần đưa cho cô “Thôi nào, tỷ cũng đừng trách Điềm Điềm, nào phải nó muốn ngã xuống sông đâu chứ!”

A! Thì ra mình bị ngã xuống sông sao?

Dường như nhớ được chút gì, cô đưa mắt nhìn Linh Lung đang đứng ngoài cửa.

Thấy nữ nhi khóe mắt phiếm hồng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt không nói, tam nương cho rằng cô đã mệt nên khẽ buông cô ra, nhẹ giọng khuyên bảo “Thôi đi nào, Điềm Điềm vừa tỉnh dậy, chắc còn rất mệt mỏi, chúng ta ra ngoài cho con bé nghỉ ngơi.”

“Đúng vậy, chúng ta trở về thôi, cho con bé còn nghỉ ngơi.” Đại nương nói rồi kéo tay những người còn lại rời đi. Đến trước cửa phòng mới quay sang nhìn Linh Lung “Chăm sóc tiểu thư cho tốt, có chuyện gì thì lập tức thông báo, đã rõ chưa?”

“Vâng, nô tỳ đã hiểu.”

Tiếng bước chân xa dần, Linh Lung gỡ lớp mặt nạ hiền lành bước vào phòng nhìn cô chán ghét.

“Chưa chết mà cứ như tới để khóc tang vậy.”

An Bình mặt không biểu cảm nhìn lướt qua Linh Lung rồi ngẫm lại những kí ức không thuộc về cô để tìm hiểu kĩ về tiểu cô nương không chút phép tắc này.

Từ trước đến giờ cô luôn không thích những người như vậy. Những người không hiểu rõ thân phận của mình!

“Nếu không có gì làm, ta đây đi trước!”

Nói rồi không đợi An Bình đáp lại liền bước tới cửa vươn tay đẩy mạnh ra định rời khỏi.

“Đứng lại!”

Giọng nói ngọt ngào xen chút lười biếng vang lên khiến cho bước chân của Linh Lung ngừng lại đôi chút rồi mới quay sang nhìn cô với vẻ bực bội, nào ngờ nàng vừa quay sang, cái gì cũng chưa nhìn rõ thì đã nhận ngay cái tát đau điếng của An Bình khiến trọng tâm cả người không giữ vững nên ngã nằm cả người trên nền đất lạnh băng.

Viền mắt Linh Lung ngay lập tức phiếm đỏ, tay ôm lấy má trái nóng rát, trừng mắt quát “Ngươi bị thần kinh à? Sao lại tát tôi?”

An Bình không đáp lời, chỉ ngồi xổm xuống nhìn Linh Lung rồi nhếch nhẹ đôi môi anh đào có chút tái nhợt, tay vung lên giáng thêm một bạt tay vào má phải của nàng khiến nước mắt Linh Lung chảy ra không ngừng “Khi trước ta hiền lành, bị ngươi khi dễ. Hiện nay ta thức tỉnh, ta liền không ngu muội như vậy nữa.”

“Ta…”

Bốp.

Cái tát thứ ba này đã khiến môi Linh Lung rách ra, máu tươi nhiễm đỏ một bên khóe.

“Nên nhớ! Ta đây dù nhu nhược như thế nào thì vẫn là tiểu thư. Mà tiểu thư thì đến lượt một kẻ nô tì như ngươi khi dễ sao, hửm?”

Linh Lung vùng dậy muốn bỏ chạy liền bị An Bình kéo ngược về khiến nàng té nhào vào chiếc ghế gỗ, tay đập mạnh vào cạnh bàn.

Đau!

“Bổn tiểu thư không nhớ mình đã cho ngươi rời đi.”

“Ngươi!”

An Bình nhếch mày, mặt hứng thú “Ngươi?”

Nhìn thấy Linh Lung không nói gì chỉ mím môi căm hận nhìn mình, cô bỗng cảm thấy rất tội nghiệp cho Điềm Điềm. Đường đường là một tiểu thư lại bị một ả nô tỳ không biết trời cao đất dày này ức hiếp.

Ngu ngốc!

“Hôm nay, nếu ngươi không trở nên ngoan ngoãn thì từ nay về sau đừng mong lần nữa thấy được ánh mặt trời.”

Giọng nói của An Bình rất nhẹ lại ngọt ngào tựa chiếc lông vũ mong manh sẵn sàng vuốt ve mọi vết thương khiến người khác cảm thấy thật vui tai, thế nhưng lúc này, khi giọng nói của cô lọt vào tai Linh Lung thì chẳng khác nào tiếng gọi hồn chốn âm phủ.

Thật ra trước giờ Linh Lung vẫn khi dễ tiểu thư là do nàng ta rất nhu nhược, đụng chuyện chỉ biết khóc. Nhưng không ngờ sau khi bị mình lỡ tay xô ngã xuống sông, nàng tiểu thư luôn tỏ ra sợ chuyện này lại trở nên đáng sợ như vậy.

Dù gì, nàng cũng chỉ là một nha đầu mười lăm tuổi, nghe lời kẻ khác nên mới dám khi dễ tiểu thư. Thấy nàng hiền lành lại xinh đẹp mà còn được nhiều người quan tâm, lòng đố kỵ trời sinh của người phụ nữ dâng lên sau những lời dụ dỗ của người khác nên mới xảy ra chuyện như hôm nay.

Nàng hối hận rồi.

Vốn bản thân không nên khi dễ tiểu thư, vốn không nên nghe lời khích bác của những kẻ đó.

An Bình nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Linh Lung cười mỉa. Thật là cổ đại a, chỉ một tiểu cô nương chưa tròn mười tám đã trở nên như vậy. Đáng buồn cho xã hội phong kiến chỉ biết khiến con người trở nên tâm cơ.

Không sao, nếu hiện tại thân thể này là do cô chiếm dụng, cô sẽ không phiền khi giúp cho cô nương hư hỏng này cải tà quy chính.

Thật ra cô nghĩ, ở nơi xa lạ này, ngoài việc vô bổ như vậy chắc cũng không còn gì thích hợp cho cô làm rồi…

Hưm, dù sao đi nữa cô cũng thật mong, ngày mai khi thức dậy, tất cả sẽ trở về nguyên trạng, mọi việc hôm nay chỉ là giấc mơ!

Chỉ là trong lòng có chút luyến tiếc cái cảm giác có người thân quan tâm…

Trở về thế giới của mình sẽ phải tiếp tục mạnh mẽ một mình sao?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 2: Nghi ngờ
Đánh một giấc dài tận sáng hôm sau, An Bình vẫn còn vương vấn giấc mộng chưa muốn rời thì ngoài cửa đã nghe tiếng nói hơi khàn của Lý Thừa vọng vào, nhưng kỳ lạ là tiếng nói của ông khi này rất khẽ, khẽ đến cả tiếng gió ngoài kia cũng đủ át đi câu nói của ông. Cô nhíu mày suy ngẫm, bỗng chốc tâm liền trở nên ấm áp, đã bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi cô không được người khác quan tâm nhiều như vậy?

“Tiểu Điềm Điềm, con đã tỉnh dậy chưa?”

An Bình lười biếng không muốn mở miệng nên vẫn im lặng, cô đảo mắt nhìn một loạt những vật dụng cổ đại thở dài. Thì ra cuối cùng, mọi chuyện vẫn không được như cô mong ước...

Lần nữa ngửa đầu nhìn bức họa mỹ nhân trên tường, cô bất giác thần người có chút không tin. Nữ tử trong tranh khoác trên người bộ hỷ phục chói mắt, nàng đưa lưng tránh mọi ánh nhìn chỉ để lộ nửa khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đang ngượng ngùng của mình. Mái tóc đen dài tung bay trong gió như làn khói mờ đầy huyền ảo muốn dùng bản thân che khuất cả nhân gian. Tuy chỉ thấy được bóng lưng đỏ tươi cùng nửa gương mặt mơ hồ nơi nàng nhưng lòng An Bình rõ ràng rất tin tưởng.

Người trong hoạ chính là mẹ cô!

“Haiz, nếu chưa tỉnh thì thôi vậy...”

Nhận ra Lý Thừa muốn rời đi, cô mới dứt khỏi suy nghĩ, đảo mắt lên trần nhà cố gắng lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Có lẽ chỉ là người giống người thôi, phải không?

Mẹ, thật rất nhớ người.

Khoé môi cô nâng lên hạ xuống nhiều lần rồi mới nhàn nhạt lên tiếng “Cha, con thức dậy rồi, người đợi một chút.”

Với tay khoác chiếc áo ngoài che kín yếm ngủ màu đào ngọt ngào, An Bình nhẹ bước đến cửa, bàn tay cô trắng mịn, vươn ra khỏi lớp vải xanh nổi bật, cánh cửa gỗ mở ra, nhất thời cả căn phòng chìm trong mùi hương của hoa lài thơm ngát. Cô tránh đường để Lý Thừa vào phòng, giọng êm ái “Cha, người vào ngồi.”

Mắt thấy Linh Lung đứng cúi đầu cạnh cửa, hai má nàng vẫn hồng hồng, khoé môi mơ hồ còn thấy rõ vết rách, An Bình thờ ơ lên tiếng, lạnh lùng "Linh Lung, pha trà, chuẩn bị cả vật dụng cho ta tẩy rửa.”

“Vâng.”

Khi bóng hình Linh Lung biến mất sau ngã rẽ, An Bình mới nở nụ cười nhạt quay người bước vào phòng, cô thản nhiên ngồi đối diện Lý Thừa, ánh mắt không hề né tránh.

“Cha, Linh Lung đi pha trà, cha có chuyện tìm con?”

Lý Thừa từ lúc bước vào phòng đã luôn dõi theo An Bình, ông trơ mắt thu một loạt những hành động khác thường của nữ nhi bảo bối này. Thoáng chốc, tất cả suy nghĩ của ông rối ren cả lên, có ai không biết, nữ nhi này của ông vẫn luôn nhút nhát sợ người? Nàng sẽ không có thể sử dụng được ánh nhìn lạnh lùng thành thạo như vậy. Tuy biết thế nhưng Lý Thừa lại không dám mở miệng chất vấn mặc dù bản thân rất không cam lòng im lặng giả vờ mình không nhận ra. Khác biệt trước sau nơi nàng quá lớn, ông không thể không lo lắng rằng vị nữ nhi bảo bối của mình tại sao lại trở nên lãnh đạm và mạnh mẽ đến như vậy. Vốn khi Điềm Điềm mới tỉnh dậy, ông đã nghi ngờ, nữ nhi luôn nhút nhát, luôn ỷ lại ông sao hôm nay lại trở nên lạnh nhạt đến thế? Ngày thường, chỉ cần xảy ra một chút chuyện nhỏ, Điềm Điềm sẽ liền rơi nước mắt chui tọt vào lòng ông làm nũng, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn đến thế, sau khi thức dậy, Điềm Điềm không chỉ không khóc mà còn rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó khiến cho người làm cha như ông có chút hoảng hốt...

Nghĩ đến đây, đầu ông đau buốt, ông đành ngưng lại mọi ý nghĩ, đưa tay xoa huyệt thái dương của mình.

Nhớ đến lời La quản gia ngày hôm qua, sự nghi ngờ trong lòng ông hiện tại càng lớn. Nhưng ngay giờ phút này, một người luôn thẳng tính như ông lại không biết phải lựa lời mở miệng như thế nào.

An Bình bình tĩnh nhìn sâu vào ánh mắt phức tạp của Lý Thừa, cô đoán được một ít nghi ngờ từ sâu trong đáy mắt đó nên đành giả vờ mỉm cười ngọt ngào “Cha, nữ nhi đã lớn khôn, không thể luôn ỷ lại vào cha, khiến cha thêm phiền phức.”

Nào ngờ, chỉ một câu đơn giản mà lại khiến người bao năm chinh chiến trên quan trường như ông rơi nước mắt. Ông không biết đây có phải nữ nhi của ông thật hay không. Nhưng ông biết, bản thân mình không muốn lại mất đi nữ nhi của mình thêm một lần nào nữa.

Cảm giác đánh mất người mình yêu thương, thật sự rất đáng sợ!

An Bình có chút luống cuống tay chân, trước giờ cô chưa từng khiến ai phải khóc. Hoặc cũng có thể nói, trước giờ chưa ai ngoài mẹ sẽ vì cô mà rơi lệ nên hiện tại nhìn người cô gọi là "cha" này, cô cảm thấy tay chân mình phút chốc trở nên dư thừa. Lòng bỗng có chút nhói đau. Có chăng là do Điềm Điềm trong cô đau lòng hoặc là do chính bản thân cô kiềm không được hạnh phúc vì có người quan tâm dù biết rằng người được quan tâm vốn chẳng phải là mình?

Vươn tay lau đi giọt lệ nơi khoé mắt đã có nhiều dấu vết của thời gian, An Bình nhẹ giọng khuyên nhủ “Cha, ngươi đã lớn rồi sao lại vẫn giống một tiểu hài nhi như vậy?”

“Ha ha, ta đây hạnh phúc khi thấy con gái ta trưởng thành, biết suy nghĩ cho ta thì có gì sai?” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nở nụ cười rực rỡ.

“Cha, Linh Lung trở về thấy cảnh này thì…”

“Ui, ui, cha phải đi trước, các nương đang chờ, họ rất muốn đến thăm con nhưng lại sợ làm phiền con nghỉ ngơi nên mới phái cha đến đây. Hiện tại, cha phải về báo cho họ nghe tin, vậy con nghỉ ngơi cho tốt nhé, cha đi trước đây!”

Nói rồi, Lý Thừa lập tức rời đi. An Bình mỉm cười lắc đầu nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của ông, lòng tràn ngập ấm áp. Cô còn chưa kịp nói rằng mình đã khỏe để mọi người đừng lo lắng mà?

Nhớ đến tương lai, nụ cười trên môi cô liền tắt. Nơi đó mới là nơi cô thuộc về nhưng nơi này mới chính là nơi cô muốn tồn tại...

Thôi thì dù sao cũng chẳng về được, bản thân cứ thế tồn tại qua ngày ở nơi đây cũng không tệ. Nghĩ vậy, đôi mắt An Bình cong cong đầy vui vẻ, cô nghiêng đầu sang một bên, chống khủy tay nhắm mắt nghĩ dưỡng.

Khi Linh Lung bước vào thấy cảnh này lập tức theo bản năng muốn dùng giọng điệu khinh khỉnh gọi cô dậy. Nhưng khoé môi vẫn còn đau rát đã nhắc nàng nhớ rõ chuyện hôm qua, cả người bất giác run lên, miệng nàng ngậm chặt muốn lui xuống.

“Để đó, ra ngoài.”

Giọng nói uể oải vang lên chầm chậm, nhẹ như không thể chạm tới đất liền đủ khiến sống lưng Linh Lung phủ một tầng mồ hooi mỏng, nàng nhanh tay đặt thùng nước xuống rồi chuồn khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.

Trong phòng, hàng mi đen dài của An Bình nhẹ run rồi mới tách ra để lộ đôi con ngươi điềm tĩnh, cô đảo mắt nhìn sang thùng gỗ đang toả lên một làn khói mỏng được đặt trên bàn, môi anh đào mím lại kéo lên một đường cung nhỏ đẹp mắt.

Thật kì lạ, nhưng trên đời thật sự có một số người, phải đánh mới biết vâng lời...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 3: Rời nhà
Hôm nay nắng đẹp, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, An Bình cảm thấy chính bản thân mình không nên tiếp tục ở trong phòng này phát ngốc thế là đứng dậy di chuyển về hướng tủ đồ. Chiếc váy lụa mỏng không che được từng đường cong đẹp mắt, theo mỗi bước chân, tà váy lắc lư trắng xóa như không nhuốm bụi trần, hai bàn tay ngọc ngà của An Bình nhẹ đẩy cánh cửa. Mặt vẫn lười biếng nhìn đến những bộ trang phục nhưng lòng đã sớm phát hoảng.

Màu sắc này cũng không phải là… quá đi?

Cô nhìn một loạt những bộ váy rườm rà cam, đỏ, vàng lắc đầu. Phẩm vị của chủ nhân cũ quá nặng rồi. An Bình cô không chịu nổi.

Hồi lâu, cô mới lấy ra chiếc váy xanh nhạt ở sâu trong tủ, nhìn cách thiết kế trang nhã, rõ ràng không phải cùng một người mà có, vốn muốn tự thay nhưng nhớ lại cô chưa từng tự mặc qua dạng trang phục này nên đành lên tiếng gọi Linh Lung vào.

Chiếc váy vạt mỏng, đuôi váy điểm vài bông hoa màu trắng thanh khiết, phối thêm chiếc thắt lưng bản to đồng màu với những bông hoa nhỏ phía đuôi càng làm cho bộ ngực cô thêm đẫy đà. An Bình duỗi tay, mái tóc đen bóng theo chuyển động của cô mà rơi xuống ngực, khung cảnh này rơi vào mắt Linh Lung chẳng khác gì bức tranh tiên nữ hạ phàm. An Bình chưa vấn tóc gọn gàng, làm nổi bật lên sự mơ màng, mông lung không phân biệt nổi thực hư.

Linh Lung nhìn đến có chút ngu muội, khi nghe âm thanh lười biếng của An Bình mới giật mình chạy đến gần giúp cô vấn tóc.

Theo lời tiểu thư, Linh Lung chỉ đơn giản thắt một chiếc nơ lệch sang trái cho An Bình rồi ghim cây trâm lưu ly vào để giữ lại. Phần tóc còn lại, Linh Lung cầm chiếc lược đơn giản chải sang đã đủ giúp tóc khôi phục suông mượt.

An Bình nhìn mình trong chiếc gương đồng, dù không thể thấy rõ nhưng cô biết người trong gương rất đẹp. Thật ra gương mặt này cô đã đối diện với nó hai mươi sáu năm rồi chỉ là hiện nay cách ăn mặc khác đi khiến cô khó kiềm muốn nhìn rõ bản thân hơn.

Linh Lung tiến đến mở hộp phấn muốn trang điểm cho cô, An Bình vừa ngửi được mùi son phấn đã lập tức nhíu mày.

“Không cần.”

Thấy Linh Lung mắt mở to nghi ngờ, An Bình lại bồi một câu “Nặng, chỉ cần thêm son là đủ.”

Hoàn thành mọi chuyện, cô rời phòng men theo kí ức không rõ ràng đi về hướng cửa lớn thì bị tam nương đang múa kiếm chặn lại phía khu vườn.

“Điềm Điềm, con muốn đi đâu mà lại ăn mặc xinh đẹp như vậy?”

Nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Mạc thị, cô mỉm môi nhẹ giọng “Con định ra chợ mua ít đồ.”

Mạc thị có chút khó hiểu nhìn cô “Con chưa bao giờ rời nhà.”

An Bình điểm đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.

“Con muốn mua gì? Để ta đi mua giúp con, con vừa tỉnh dậy không nên làm chính mình mệt mỏi.”

“Sẽ không, con tự mình đi là được.”

Cung kính nhún người chào rồi liền bước đi “Tam nương, con rời đi trước.”

“Nhưng… Điềm Điềm để ta gọi chiếc kiệu cho con.”

Cô cảm thấy vậy cũng tốt, dù sao tam nương cũng đã lùi một bước, cô không nên khăng khăng làm theo ý mình thế nên cô dừng cước bộ hướng tam nương gật đầu.

Tựa người trên chiếc kiệu, An Bình khép hờ mắt, giọng điệu vẫn lười biếng hỏi Linh Lung đang đi bên cạnh “Linh Lung, nay đã ngày mấy?”

Linh Lung nhẩm tính trong đầu “Thưa tiểu thư, nay đã là ngày 13.”

“Tháng?” Giọng nữ biếng nhát lại vọng ra.

“Dạ? A, tháng 8.” Dù có chút kì lạ khi tiểu thư hỏi tháng nhưng Linh Lung cũng không suy nghĩ nhiều.

Bên trong kiệu, ngón tay mềm mại, nhỏ nhắn gõ vào vách kiệu từng nhịp.

Đây không phải hai ngày nữa sẽ là tết trung thu?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 4: Nam Cung Hàn Triệt
Khi kiệu đã xa nhà một khoảng, An Bình lệnh ngừng, bước xuống kiệu. Ngay lập tức ánh mắt của mọi người liền tụ lại trên người cô. Những tiếng xì xào bàn tán không khỏi khiến cô nhíu mày.

“Đây là tiểu thư nhà ai nhỉ? Thật xinh đẹp.”

“Này, này không phải còn đẹp hơn Hạ cô nương sao?”

“Đúng đúng, khí chất thanh cao như vậy a.”

“Nhìn trang phục dường như là tiểu thư một gia đình phú quý nha.”

“…”

Đây là chuyện gì? Thật ra cô thấy nhan sắc này chưa đủ khiến bọn họ phải trầm trồ như vậy. Còn Hạ cô nương trong miệng họ chắc không cùng Hạ cô nương trong kí ức của cô phải không?

An Bình trở lại vẻ lạnh nhạt, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi ồn ào đó. Đi ngang qua một khách điếm, cô vốn không muốn ngừng lại nhưng lại nghe giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vọng tới “Diệp Chi, nàng muốn điểm món nào liền điểm.”

Khuôn mặt cô bình thản, chuyện này không phải chuyện của cô, nhưng cô đã chiếm dụng thân thể của người ta rồi thì cũng nên vì người ta làm một chút chuyện đi? Còn chút chuyện đó điển hình như trả đũa kẻ luôn ức hiếp người ta cũng không tệ đâu.

An Bình nghĩ xong liền thay đổi hướng đi bước vào khách điếm đi thẳng lên lầu hai.

Sự xuất hiện của cô khiến những vị công tử, tiểu thư ở đây giật mình ngơ ngác nhìn. Riêng Hạ Diệp Chi cũng nhìn nhưng lại nhìn với ánh mắt khinh thường và có chút gì đó gọi là… căm ghét?

Không phải chỉ chiếm được lòng người nàng ta yêu thương thôi sao?

An Bình vẫn một mực bỏ qua ánh mắt của mọi người đi đến chiếc bàn trong góc phòng ngồi xuống. Linh Lung từ nãy giờ vẫn đi theo phía sau tiểu thư mình, nhận biết bao ánh mắt cuồng dã như vậy thật khiến cho trái tim cô sợ hãi. Vậy mà tiểu thư cô – người vẫn luôn nhút nhát lại lạnh nhạt như vậy.

Một tiểu nhị chạy tới lau sạch chiếc bàn của An Bình, mở miệng cười hỏi “Tiểu thư, không biết tiểu thư muốn điểm món gì?”

An Bình nhìn tiểu nhị đang tươi cười kia, thản nhiên đưa tay chỉ về hướng bàn của Hạ Diệp Chi “Bàn đó điểm gì, ta liền điểm đó."

Nghe vậy người tiểu nhị chà sát hai tay vào nhau nói giọng khó xử “Vị tiểu thư này thật ra bàn đó vẫn chưa điểm món nên sợ sẽ khiến tiểu thư đợi lâu.”

An Bình nhướn mày, điềm đạm cười “Không quan trọng, cứ theo đó mà làm.”

Mọi người ai còn quan tâm đến việc điểm món hay không điểm món chỉ kịp trông thấy giai nhân trước mắt nhẹ cười liền khó khống chế tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Hạ Diệp Chi nóng nảy, mắt như phát hỏa trừng An Bình.

Nàng ta lại muốn giở trò gì với đám nam nhân đây?

Lúc bầu không khí hãy còn ngưng trọng, từ hướng cầu thang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, người đến là một vị công tử dung mạo thư sinh, một thân trường bào màu trắng phiêu dật, thanh thoát không nhuốm bụi trần.

“Công tử, xin thứ lỗi nhưng lầu hai đã đầy không biết công tử có thể lên lầu ba không?”

Vị công tử vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi nhìn tiểu nhị “Liền không cần” bước đến gần An Bình “Cô nương, có phiền khi cùng tại hạ chung bàn không?”

Linh Lung muốn ngăn cản thì bị cánh tay của An Bình kéo lại, cô cất giọng biếng nhác “Không phiền, nếu như hôm nay ngươi mời.”

“Được.” Giọng nói nhanh gọn hàm chứa ý cười của người áo trắng vang lên khiến An Bình không khỏi ngẩng đầu quan sát hắn thật kĩ “Tốt, rất hào sảng, mời ngồi!”

Vị công tử nhìn thấy mặt An Bình thì hơi ngây ra nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường. “Mạo phạm hỏi cô nương là tiểu thư nhà ai?”

“Lý Thừa, cha ta.”

Xung quanh vang lên tiếng hút khí hàng loạt, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không tin vào câu nói mình vừa nghe được.

Riêng nam tử ngồi đối diện vẫn giữ trên môi nụ cười nhạt, điểm đầu, mở miệng “Thì ra là Lý thiên kim, cửu ngưỡng, tại hạ Nam Cung Hàn Triệt.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 6:

Bữa ăn kết thúc, An Bình ngửa đầu thì thấy sắc trời đã ngã chiều “Đã không còn sớm, chúng ta nên về rồi.”

Cô lạnh nhạt nhìn vị vương gia đối diện, giọng điệu nhẹ nhàng không nhìn ra cảm xúc “Đa tạ tam vương gia, sau này có dịp tiểu nữ nhất định chiêu đãi nồng hậu.”

Nam Cung Hàn Triệt chỉ gật đầu ra hiệu đã nghe rồi tiếp tục nghiên cứu tách trà trên tay. Đến khi Lý An Bình rời đi, hắn mới ngẩng đầu nhìn về chỗ ngồi đã trống, mỉm cười “Một chút thành ý cũng không có.”

Khi An Bình về phủ, trên đường vẫn không quên rẽ vào cửa tiệm bán trang sức nhặt bừa một món rồi đi. Cô không muốn phải nghe các vị nương trong phủ hỏi nhiều về việc này vì thế vừa tới phủ đã đi thẳng vào phòng, hạ lệnh Linh Lung chuẩn bị nước cho cô tắm rửa.

Chỉ một lát sau mọi thứ cô cần đã đầy đủ, An Bình phất tay cho lui Linh Lung. Cô vốn là người hiện đại nên không có thói quen ngay cả việc tắm cũng phải tìm người hầu hạ.

Thả mình trong dòng nước ấm nhàn nhạt hương hoa, An Bình suy tính cho bản thân mình. Ở hiện đại, cô là người cuồng công việc, nay xuyên không trở thành tiểu thư khuê các trăm việc không động đến đầu ngón tay liền cảm thấy nhàm chán. Vì thế cô quyết định sẽ tìm một việc gì đó để tiêu khiển. Tâm vừa động, não liền cho ra một ý tưởng càng nghĩ càng khiến cô hài lòng. Cô thoải mái buông mình chìm xuống dưới làn khói nhàn nhạt, miệng lẩm bẩm vài câu hát không rõ giai điệu.

An Bình thuộc phái hành động, tối vừa nghĩ đến, sáng dậy lập tức muốn tiến hành. Cô vạch sẵn kế hoạch trong đầu. Tin tưởng việc này dù có chút khó khăn nhưng chắc chắn sẽ thành công. Tâm tình tốt nên khuôn mặt cũng phơi phới gió xuân, dù không biểu lộ ra ngoài bằng nụ cười nhưng khi Linh Lung giúp cô thay y phục, nhìn thấy vị tiểu thư luôn mang dáng vẻ lười nhác của mấy ngày qua thế nhưng lại biến mất.

An Bình đang thả hồn theo suy nghĩ thì thấy ánh mắt nhìn mình đầy nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi “Sao vậy?”

Sau một thời gian hầu hạ vị tiểu thư lạnh nhạt này, Linh Lung biết thật ra nàng ta sau khi tỉnh dậy dù không còn nhu nhược như trước nhưng tính cách cũng không tệ. Trừ bỏ lần đó đánh nàng vì nàng không biết tốt xấu khi dễ tiểu thư thì ngoài ra đối đãi với nàng rất tốt. Nên cũng can đảm thắc mắc “Nô tỳ là thấy hôm nay tiểu thư dường như có chuyện vui nên hơi có chút kì lạ.”

An Bình nhìn tiểu cô nương đang khoác áo cho nàng, mắt phát sáng nhưng vẫn giả vờ bình thản cười nhẹ “Ừ, bổn tiểu thư có chuyện vui, muốn nghe sao?”

Thấy Linh Lung ngước đôi con ngươi ngây ngô nhìn mình dò hỏi, cô chỉ nhướn mày thay câu trả lời, được tiểu thư khuyến khích, Linh Lung hưng phấn reo lên “Muốn a tiểu thư, ta muốn nghe.”

An Bình hài lòng, điểm nhẹ đầu, chân hướng về phía bàn trà bước đến, thong thả ngồi xuống mặc kệ khuôn mặt chờ mong của Linh Lung “Ta khát.”

Đôi mắt xẹt qua tia thất vọng nhưng Linh Lung liền chạy tới rót cho cô tách trà.

“Ưm…” Cảm thấy trà thơm chảy nương theo yết hầu, một hương vị nhàn nhạt hơi nhẫn nơi đầu lưỡi khiến cô thỏa mãn, thấm nhuần giọng An Bình mới lần nữa mở miệng “Tiểu thư ngươi muốn mở một tửu lâu!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 5:

Lại một tiếng hút khí vang lên, thời gian như ngưng trọng, nhiều người muốn hét lên nhưng lại không đủ can đảm, chỉ có thể tự hỏi bản thân hôm nay ra đường đã đạp phải vận gì mà lại may mắn gặp được hai vị này.

Một người là Lý An Bình – viên ngọc quý của phủ thừa tướng. Một người là Nam Cung Hàn Triệt – hoàng đệ ruột của đương kim hoàng thượng.

Không bàn đến tài mạo, chỉ nghe danh đã khiến người khác kính sợ. Huống chi Lý An Bình từ lâu đã được mọi người ca tụng về tài cầm – kỳ - thi – họa, lại từng nghe qua lời đồn viên ngọc này của phủ thừa tướng là một đại mĩ nhân nhưng do không được nhiều người chứng thực nên dần dần bị lãng quên. Còn Nam Cung Hàn Triệt có công dẹp giặc phương Bắc, đánh tan âm mưu tạo phản của Tào Chung, công danh to lớn, người đời kính trọng nay lại thêm dung mạo thư sinh sạch sẽ, khiến cô nương nhà nhà nhớ mong.

“Thì ra là tam vương gia, tiểu nữ thất lễ.”

Bấy giờ Hạ Diệp Chi hốt hoảng, trước nay nàng khinh khi Lý An Bình vì cho rằng nàng ta quá lắm cũng chỉ là tiểu thư một gia đình khá giả. Nào ngờ nàng ta lại là viên ngọc quý trong truyền thuyết của phủ thừa tướng, những hình ảnh nàng khi dễ Lý An Bình trước kia hiện lên trước mắt rõ mồn một. Hạ Diệp Chi sắc mặt hơi tái dùng sức cắn môi giữ bình tĩnh.

Nam nhân ngồi bên Hạ Diệp Chi thấy vậy liền có chút lo lắng đỡ thân hình run lên nhè nhẹ của nàng “Diệp Chi, nàng cảm thấy không khỏe sao?”

Hạ Diệp Chi cười gượng.

Không thể dễ dàng tin được, dù sao cũng chỉ là lời nói đơn phương chưa được xác định, ai biết ả ta có đang xảo trá không. Huống chi nếu là thật thì người yếu đuối như ả cũng chẳng thể khiến nàng tổn thương! Nghĩ vậy khuôn mặt tái xanh dần trở nên có chút huyết sắc.

“Không sao, Minh, ta chỉ cảm thấy hơi mệt, chàng có thể đưa ta về phủ không?”

“Được.”

Tô Hạo Minh dìu nàng ta hướng cầu thang bước đến , khi đã sắp lướt qua bàn của An Bình hắn dừng cước bộ, mỉm cười “An Bình, đã lâu không gặp.”

An Bình nhìn hắn lạnh nhạt điểm đầu, cánh môi anh đào chín mọng hé ra “Đã lâu không gặp, Tô công tử.”

Tô Hạo Minh cảm thấy trong lòng có gì đó rơi xuống, lạnh buốt, hắn chưa bao giờ nghe qua giọng điệu này của An Bình, chưa bao giờ nhận qua ánh mắt không độ ấm này từ nàng hướng đến, giờ phút này hắn có chút khó chịu. Trái tim có chút lạc lõng nhưng nhanh chóng xốc lại tinh thần.

Tô Hạo Minh, cô ta đã từ bỏ ngươi rồi, hiện tại có biểu hiện này cũng không có gì lạ. Tại sao ngươi không cứ thế bước tiếp mà lại ngừng lại? Tại sao ngươi không giả vờ không quen biết mà cứ quẩn quanh không nỡ rời?

“À, Tô công tử, sau này vẫn nên gọi ta là Lý cô nương hoặc Lý tiểu thư sẽ tốt hơn.”

Cảm nhận được ánh mắt hắn rối rắm, Hạ Diệp Chi cuống lên “Lý An Bình, ngươi lại muốn giở trò gì?”

An Bình tay đang cầm tách trà hơi ngưng, ánh mắt ánh lên hàn quang nhếch miệng lười nhác “Ngươi là tôm? Con mắt nào ngươi thấy ta đang muốn giở trò, hửm?”

Hạ Diệp Chi trừng mắt “Ngươi! Thứ đàn bà vô liêm sỉ!”

Không gian trở nên im ắng, khách ngồi trong tửu lâu đến thở cũng không dám vì sợ mình sẽ bỏ qua màn kịch hay. Nhưng An Bình vẫn nhàn nhã ngồi đó nhìn Hạ Diệp Chi.

“Ta đã làm gì?”

Hạ Diệp Chi máu lên não, hơi nóng xông mặt nàng nóng hầm hập, nàng quát lên không còn thể thống “Ngươi từng hứa sẽ rời xa Minh!”

“Ừm.” Nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.

“Ngươi đã hứa nay lại thất hứa. Đồ tiểu nhân!”

An Bình khép hờ mắt giấu đi tia sát khí chợt lóe “Nói đủ chưa?”

Không nhận được câu trả lời, cô tách hàng mi dài ra nhìn Hạ Diệp Chi “Khi ấy ngươi nói ngươi mắc bệnh vô phương cứu chữa.”

“Ta…” Hạ Diệp Chi run sợ, liếc mắt nhìn người đứng bên.

“Khi đó ngươi nói ngươi sắp chết rồi.” An Bình cuối đầu nhấp trà nhưng vẫn không buông tha.

“…”

“Khi đó ngươi nói ngươi đã có hài nhi của Tô công tử.”

“Ngươi nói bậy! ta chưa từng nói ta có hài nhi của Minh!”

Khóe môi An Bình kéo nhẹ “A, vậy là ta nhớ nhầm, ngươi chỉ nói ngươi bạo bệnh sắp chết thôi, xin thứ lỗi.”

Nghe đến đây Tô Hạo Minh mặt sầm xuống nhìn Hạ Diệp Chi. Thì ra bao lâu nay là hắn hiểu lầm An Bình, cho rằng nàng thay lòng đổi dạ. Nhìn thấy khuôn mặt như vôi của Hạ Diệp Chi lòng hắn đầy phiền chán.

“An Bình, thì ra…”

“Thôi nào, ngưng đi, Tô công tử, ta đã nói hãy gọi ta là Lý cô nương.”

Nhận thấy hắn ta có ý định giải thích, An Bình không kiên nhẫn cắt ngang.

“Điềm…”

“Shut up!”

Mọi người ngây ra không hiểu. Cô cũng không muốn giảng giải nhiều về câu ngoại ngữ đó nên chỉ nhíu mày nhìn hắn.

Bấy giờ Nam Cung Hàn Triệt cũng nhìn về hướng An Bình muốn tìm câu giải đáp nhưng An Bình chỉ ngó lơ như không thấy.

“Khi trước dây thần kinh thị giác ta bị kẹp nên yêu phải dạng hàng như ngươi, nay ta chữa khỏi, nhìn ngươi chỉ khiến ta buồn nôn.”

Bỏ mặt thần sắc xanh xao của hắn, cô quay sang nghiêm giọng với Linh Lung “Tiễn khách!”

Mắt thấy bầu không khí có chút quỷ dị, tiểu nhị như thấy chết không sờn đến gần, miệng cười nịnh, thăm dò “Không biết vị tiểu thư này còn muốn điểm món không?”

An Bình cảm thấy tâm trạng không tệ, môi mỏng nhếch lên “Điểm, tất nhiên điểm, có người đãi ngươi, ngươi có ngu ngốc bỏ về hay không?”

Nói rồi, An Bình quay sang nhìn khuôn mặt của Nam Cung Hàn Triệt – người từ đầu chí cuối đều im lặng chỉ nhàn nhạt cười, đợi trò vui.

Ánh mắt cô nheo nheo, giọng nói trở về lười biếng “Vương gia, ta điểm hay ngài điểm?”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 7:
Hôm nay là tết trung thu, An Bình lại nhân cơ hội này chạy khỏi phủ để xem náo nhiệt. Dù tính cách cô khá lãnh đạm nhưng lại rất có hứng thú với những chuyện mới mẻ. Điển hình như hiện tại, đây là lần đầu tiên cô tham gia lễ hội này ở cổ đại nên khó tránh khỏi có chút mong chờ.

Đi trên con đường đông đúc, tâm trạng An Bình vui vẻ lạ thường, rất lâu rồi cô không có cảm giác này, từ khi mẹ cô mất cô liền không còn cảm nhận được niềm vui thật sự nữa.

“Tiểu thư, thật đẹp a!” Từ lúc 5 tuổi Linh Lung đã bị bán vào phủ phục vụ tiểu thư mà tiểu thư của nàng lại là thiên kim thừa tướng, không rời phủ một bước nên tính đến nay cũng đã mười hai năm nàng không được đón Trung thu vui vẻ vậy rồi.

“Ta biết ta đẹp, không cần ồn ào như vậy, ngươi xem ai cũng nhìn về nơi này rồi.” An Bình vui vẻ nói đùa, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Linh Lung cười “Ha ha" rồi bước đi.

“Tiểu thư, ngươi… thật không biết xấu hổ” Linh Lung nghẹn họng đuổi theo, khuôn mặt vẫn chưa hết hồng.

An Bình nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ tiếp tục hướng về phía trước, cô không phải một người khắt khe những chuyện không đáng huống chi cô lại đến từ thế giới bình đẳng. Chuyện lần trước xảy ra là vì cô biết, nếu cô không ra tay thì sẽ không lấy lại được cái uy nên có của người chủ nhân.

Nhưng câu nói đùa của cô cũng không hẳn là giả vì hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, váy lụa hồng thướt tha lung lay theo mỗi bước chân, con bướm ngọc trên cây trâm cứ lắc lư như đang quấn quýt mùi hương trên mái tóc đen mượt. Bước chân cô không lớn nhưng cũng không nhỏ như các tiểu thư quyền quý khác, có một chút nhẹ nhàng của nữ nhi nhưng cũng có một chút phóng khoáng của nam nhân, nhìn vào, nếu không nhìn rõ sẽ tưởng rằng cô là từ trong tranh bước ra. Có lẽ là do vẻ đẹp của cô rất nhẹ nhàng nhưng nhẹ nhàng quá lại như cơn gió thoảng khiến cho người khác mông lung, không nắm chắc rằng cô có thật đang tồn tại hay chỉ là hư ảo.

“A, tiểu thư, họ đang làm gì mà lại đông vui vậy nhỉ?" Linh Lung đi theo sau An Bình được một đoạn thì liền ham chơi chạy đến đám đông xem náo nhiệt khiến cô quay sang lắc đầu cười ngán ngẩm, suy nghĩ đôi chút rồi cũng cất bước nối gót theo Linh Lung.

Bước đến nơi thì thấy nơi này xung quanh đều treo lồng đèn, trên mỗi lồng đèn được đính một tờ giấy nhỏ viết đầy những câu hỏi chờ người tới giải đáp.

Linh Lung lúc này lại từ đâu ló đầu sang phía cô cười hì hì “Tiểu thư a, tửu quán này thật sáng tạo, biết làm những câu đố như thế này ra để câu kéo khách!”

An Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, mắt nhìn chăm chú một loạt những cái lồng đèn đỏ thẫm. Hồi lâu sau mới nhẹ buông giọng “Phần thưởng là gì?”

“Dạ? A, tiểu thư người muốn thử sức? Nhưng hình như rất khó đó nha!”

Không nhận được câu trả lời, Linh Lung lấy gan kéo nhẹ áo An Bình “Phần thưởng là một bàn tiệc đấy ạ.”

Nhận được đáp án, An Bình đưa tay xoa nhẹ đầu Linh Lung, mắt vẫn chưa từng dời đi khỏi những ngọn đèn lồng "Không phải là thử sức mà là mang ngươi đến ăn cả bàn tiệc!"

Lúc này, trước mặt mọi người, trưởng quầy của “Lạc An Đường” nói to, giọng ồm ồm “Không biết có vị công tử, tiểu thư nào muốn thử sức nữa không?”

Xung quanh vang đầy tiếng ồn ào nhưng chẳng một ai bước ra. An Bình nhếch nhẹ môi mỏng “Ta.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô khiến cô hơi khó chịu nhưng vì sự nghiệp của mình, cô phải chịu đựng.

“Được, tiểu thư, mời!” Sắc mặt của vị trưởng quầy run run vì cười, hòa nhã đưa tay làm động tác mời với An Bình.

Trước mắt mọi người bây giờ chỉ thấy tà váy hồng nhạt bị gió trêu đùa, theo từng bước chân chú bướm ngọc lại lay động vấn vương không rời trên mái tóc đen dài. Một giọng nói trong như tiếng suối, nhẹ như tiếng đàn, ngọt ngào như hương hoa nhài vang lên như muốn đánh tan ý thức.

“Duy cầu ái vĩnh hằng nhất sinh đồng bạn lữ

Đản nguyện nhân trường cửu thiên lý cộng thiền quyền.



Hỗ kính hỗ ái hỗ tương học tập

Đồng đức đồng tâm đồng kiến gia đình.



Ái mạo ái tài vưu ái chí

Tri nhân tri diện cánh tri tâm.”

Tiếng bàn tán xì xào mỗi lúc một to, cũng không trách cô được, ở hiện đại, cô tốt nghiệp khoa hán văn, khi xuyên không về đây do không việc gì làm nên đã lấy những quyển sách đọc giải trí. Huống chi thân thể thật sự của vị tiểu thư này cũng đã tài trí hơn người nên nay được cô rảnh rỗi trau dồi lại càng thêm ưu tú.

Một loạt mười chín câu đối đều được cô đáp lại dễ dàng, đến câu cuối cùng, An Bình im lặng, không phải là không đáp được, chỉ là không muốn đáp nữa. Tiếng đàn vọng tới đã khiến cô phân tâm.

“Tâm đau giọt lệ tuôn, sầu!

Hạnh hoa khai cánh, điệp rời cố hương?”

Bất tri bất giác, cô hướng theo tiếng đàn bỏ đi, mặc kệ sự kinh ngạc của những người xung quanh, cô đâu biết rằng, tiếng hát đó, chỉ duy mình cô cảm nhận được.

Linh Lung thấy vậy muốn đuổi theo nhưng lại vì số người vây quanh quá đông mà để lạc dấu vết, quá hoảng sợ, cuối cùng nàng cũng đành chuyển hướng bước chân, chạy về đứng trước cửa phủ thấp thỏm mong đợi sự xuất hiện của tiều thư nhà mình.

“Tiểu thư, hu hu, ngài mau chóng... nấc, quay về a, Linh Lung sẽ bị đánh chết mất, hu hu!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 8:
An Bình không biết mình đã ngây ngốc đi theo tiếng đàn bao lâu, chỉ rõ là khi cô lấy lại ý thức, tiếng đàn đã dứt còn cô thì đứng chơi vơi giữa cánh rừng.

Lưu chuyển cặp mắt sáng ngời nhìn xung quanh. Cô thầm đánh giá khung cảnh nơi này để tìm căn cứ xác thực những tin đồn ma quái Linh Lung đã kể.

Một loạt những cây cổ thụ sừng sững đứng đó, im lặng mà mang đến cho người khác cảm giác lo sợ. Hình ảnh trong những bộ phim kinh dị cô từng xem hiện ra chân thật khiến cô hơi hoảng sợ, tự đánh giá hoàn cảnh của bản thân thì nhận ra rằng mình quá nhỏ bé vì hiện tại cô chẳng khác gì chú cún lọt thỏm giữa đám bùn lầy, mất hết phương hướng, mỏng manh đến đáng thương. Khung trời trên đầu đã tối đen, gió lạnh ập tới lạnh buốt cuốn theo tà váy hồng của cô phấp phới càng thêm quỷ dị.

“A! Quỷ a!”

Tiếng hét lớn khiến An Bình nhíu mày, quay sang nhìn thì thấy là một thanh niên gầy gò đang liều mạng chạy nhưng vẫn không quên xoay đầu ngó vì sợ cô rượt theo.

Bộ dạng này có chút tức cười nhưng An Bình biết điều quan trọng nhất bây giờ là giữ người đó lại giải thích rõ để còn nhờ hắn dẫn cô rời khỏi nơi này. Chân cô vẫn nhẹ nhàng từng bước như trước nhưng theo tiếng gió, biết được bước chân cô không hề chậm.

“Rầm! A ui!”

Đôi chân khựng lại, cô nhìn hắn diễn ra một loạt hành động nhanh chóng. Chạy, vấp, đập đầu vào thân cây, ngã và giờ là… ngất?

Trên trán cơ hồ có ba vạch đen rơi xuống, khuôn mặt chìm trong bóng tối nhìn không ra cảm xúc nhưng đôi mắt sáng hơi nheo của cô đã bán đứng cô.

“Đã dọa người ngất còn cười? Tiểu cô nương tinh nghịch!”

Giọng nói trầm trầm xen ý cười vang lên khiến An Bình hơi hoảng, cô quay sang nhìn xung quanh nhưng không rõ âm thanh là từ đâu truyền đến. Lại một tiếng cười khẽ nhưng lần này rõ ràng là ở ngay sau lưng cô, nghĩ vậy cả sống lưng An Bình lạnh toát nhưng vẫn cố gắng trấn định, giả vờ bình tĩnh từ từ quay lại nhìn khuôn mặt đang phả khí nóng vào gáy mình.

Thời gian như ngưng đọng, quá khứ ùa về khiến nam nhân mang vẻ tinh nghịch kia cứng người. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, có chút nghi ngờ, có chút không tin sau lại thay bằng ánh mắt có chút vui vẻ, có chút hài lòng.

Lần đầu tiên cô thấy được người có ánh mắt đẹp đến vậy, chỉ một cái nhìn đã thể hiện biết bao cảm xúc. Nhưng những cảm xúc ấy chỉ ngừng lại đôi chút trong đôi mắt kia. Hắn quay đi, cô đứng yên bình tĩnh lại, thầm đánh giá hắn.

Ừm, cao khoảng 1m83, trường bào xám, sườn mặt nghiêng góc cạnh, mũi cao, mắt phượng, môi mỏng hồng hào, ở hắn toát lên vẻ tinh nghịch. Đúng là một người tuyệt mỹ.

“Tiểu cô nương, khuya vậy đi gặp tình lang sao?”

An Bình nhận ra giọng nói này, là giọng nói khi nãy khiến cô nghi thần nghi quỷ, khẽ uốn cái lưỡi đã cứng vì lạnh, cô mới hé môi “Ngươi có thấy ai đánh đàn gần đây không?”

Khuôn mặt bất cần kia hơi đông lại, hắn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đen nhưng sáng, nhướn mày “Cô nghe được?”

“Ta không điếc.”

Một vệt sáng lóe nhanh qua đôi con ngươi tinh nghịch kia, An Bình nhìn thấy nhưng lại chọn giả vờ ngu ngơ. Cô luôn tuân theo ý nghĩ “Biết càng ít, sống càng lâu.”

Cố Kỳ kéo khóe miệng, một đường cong đẹp mắt hiện ra “Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”

An Bình ôm lòng thấp thỏm, dù cô luôn trấn định nhưng đây chính là trong rừng. Nếu xảy ra chuyện gì, lo rằng cô có hét nát cổ họng cũng không ai hay biết.

“An Bình.”

Chỉ thấy tên kia gật gật đầu, lẩm nhẩm tên cô “An Bình, An Bình, ta là Cố Kỳ. Nhớ kĩ tên này cho ta!”

An Bình chỉ gật đầu lấy lệ, cô không muốn làm ngược ý hắn vì hiện tại cô cần hắn giúp “Cố công tử, ngài có thể chỉ đường cho tiểu nữ rời khỏi đây không?”

Cố Kỳ nhíu mày “Gọi ta là Cố Kỳ.”

“Cố Kỳ.”

“Lặp lại!”

“Cố Kỳ.”

“Lần nữa!”

“Cố Kỳ!”

“Tốt, về thôi, An Bình, ha ha.”

Nhín bóng lưng hắn, cô có cảm tưởng muốn đánh hắn một trận, nếu lúc đó hắn dám kêu cô lặp lại lần nữa cô nghĩ sẽ bỏ cả hình tượng lãnh đạm thường ngày mà phóng qua đánh hắn, nhưng cô tự biết thân biết phận, loại người này tốt nhất không nên đụng vào, sẽ nhiễm khuẩn…

Khi hai người rời đi, An Bình vẫn không biết phía sau những cây cổ thụ đang ngủ yên là vị công tử áo trắng – người cô đang tìm. Hắn ngồi đó, mắt khép hờ, cây đàn tranh bằng gỗ trong lòng rung nhẹ, ngón tay thon dài mơn trớn trên thân đàn dịu dàng. Tuy yên lặng nhưng lại như thu hút vạn vật xung quanh.

Dung nhan hắn và Cố Kỳ như nhau chỉ khác ở Cố Kỳ là toát ra vẻ tinh nghịch, bất cần còn ở hắn lại toát ra vẻ thanh nhàn, sạch sẽ. Nếu mắt Cố Kỳ đen sáng, đầy cảm xúc thì ở hắn chỉ có một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, nếu ở Cố Kỳ môi hồng hào, đào hoa thì ở hắn môi lại trắng bệch như người mang trọng bệnh lâu năm. Tuy thế nhưng ở hắn lại toát ra vẻ quyến rũ khác thường.

Nam tử ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần như có thể xuyên thấu, môi hắn nhè nhẹ gợi, một âm thanh nhàn nhạt như có như không vang lên trong không gian tĩnh lặng đặc biệt mê người “An Bình, Cố Dật mới là tên nàng cần ghi nhớ...”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Đọc 2 chương xong, mình nêu luôn cảm nhận nha. Về văn phong của bạn thì đã ổn rồi (mình nghĩ vậy), mình đọc không thấy sượng. =W= Chương 1 mình không thấy lỗi chính tả hay lỗi đánh máy. Còn ở chương 2 thì mình cảm thấy bất hợp lý ở những chỗ này.
Sự bình tĩnh đó làm ông hoảng thốt
Hay là hoảng hốt? 0.0?

Haha, ta đây hạnh phúc khi thấy con gái ta trưởng thành, biết suy nghĩ cho ta thì có gì sai? Haha.”

haha cha đi đây

haha, họ muốn đến thăm con nhưng lại sợ làm phiền con nghỉ ngơi nên mới phái cha tới đây, haha cha đi đây.”
Thứ nhất, bạn nên cách giữa hai chữ. Thứ hai, mình nghĩ nếu là văn cổ trang bạn không nên lạm dụng những chữ như ha ha, hi hi,... Xài một ít cũng được nhưng sử dụng nhiều sẽ làm mất chất cổ trang. Thay vì sử dụng những từ tượng thanh như vậy trong lời thoại thì bạn thử sử dụng văn miêu tả thì sao? Mình nghĩ văn miêu tả sẽ giúp người đọc dễ hình dung hơn. =w=
Còn có một chi tiết mình chưa rõ cũng như chưa hình dung được là nỗi sợ của Linh Lung do đâu mà ra. Lúc mình đọc lời giáo huấn của An Bình mình không thấy đáng sợ cũng không cảm thấy có gì phải sợ cả. Bạn hãy thử đặc tả thêm một chút về chi tiết này thử xem, hoặc là thêm vào một vài chi tiết nhỏ nữa. Mình nghĩ như vậy sẽ hợp lí hơn.
Thân =W=~~~.
 
Bên trên