Chỉ thấy nam tử trường bào xám đơ người, mặt xám xịt nhìn cô gấp gáp “An Bình, nàng ở đây đợi ta, ta lập tức quay lại.”
Chưa kịp đáp ứng đã không còn thấy bóng dáng hắn, cô thần mặt, ôm đầu choáng váng, cố lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống gốc cây.
“An Bình, phù, may quá, không được, nàng vẫn là đi cùng ta, nếu nàng có chuyện gì ta không sống được với tên kia mất!”
An Bình ngu ngơ chưa rõ đã thấy mình bị vác lên vai hắn. Bao tử rỗng bị chèn ép, đảo ngược không báo trước khiến cô khó chịu muốn nôn. Tiếng gió vùn vụt qua tai, mắt cô chuyển trắng, mặt hóa xanh thì cuối cùng cũng đã được hắn đặt xuống.
“A, may cho ngươi, ta đến sớm!”
Cô không nghe rõ âm thanh của hắn nữa, trước mắt đã tối sầm, bầu trời xoay chuyển, chân cô mất sức ngã khụy. Nhận thấy đất ấm, cô lần đầu tiên có cảm giác yên tâm lạ thường, ỷ lại vào đó, nhắm mắt ngủ yên.
“A, Dật!”
Giọng Cố Kỳ vang lên, mắt cô nặng trĩu bỏ mặc.
“Nàng… Bình…”
Trong lúc mơ màng, một giọng nói trầm thấp mang chút ý cười vang lên bên tai khiến cô cảm thấy quen thuộc, An Bình muốn mở mắt để nhìn rõ người đó nhưng lại không thể, kể cả lời nói của hắn, cô cũng chỉ nghe thấy mơ hồ, đầu lại thêm choáng váng, tay cô vô thức níu chặt lấy hơi ấm trước người, bất tỉnh.
Cố Dật nhìn khuôn mặt trắng bệch của An Bình, mày hơi nhíu, hắn nhẹ nhàng nâng nàng lên, tà áo trắng tung bay trong ngọn gió lớn càng toát ra vẻ lãnh đạm. Hắn đứng đó như cách biệt mọi thứ. Sự xa cách, vẻ lạnh lùng như thể hắn có mặt ở đó từ rất lâu.
Một chút ấm áp len lỏi vào lòng, Cố Dật ôm nữ nhân ôn nhu trước người, kéo kéo khóe miệng, cười sủng nịch “An Bình, nhớ ta không?”
Thức dậy trong ánh nắng nhu hòa, An Bình hé đôi mắt mỏi mệt, hôm qua cô mơ một giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình lạc vào một nơi tối đen, khắp nơi ẩm thấp, hôi hám, nước mắt cô rơi không ngừng. Một nam tử áo trắng bước đến mang cô rời đi, hắn dẫn cô đến nơi có những ngọn cỏ xanh, ánh nắng chan hòa, hắn ôm cô vào lòng, trao cho cô hơi ấm. Khi cô hoàn toàn tham luyến hơi ấm đó, hắn lại rời đi bỏ mặc cô lần nữa rơi vào lạnh lẽo.
“Tiểu Điềm Điềm, con tỉnh dậy rồi.”
Lý Thừa ngồi bên giường, nắm lấy tay cô, mỉm cười hiền hậu. Trông ông lúc này không khác gì những người cha bình thường khác trên thế gian, mặt đầy lo lắng nhìn cô.
“Vâng, cha. Con đã ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày rồi, con bị nhiễm phong hàn, sau đó sốt cao li bì không dứt, haiz.”
Cô mỉm cười, gật đầu. Linh Lung lúc này đỡ cô tựa vào giường, đưa cho cô tách trà, mắt phiếm hồng “Tiểu thư, người đã tỉnh.”
“Ừ.”
Nhấp nháy đôi môi khô nứt, cô nhìn quanh, Lý Thừa hiểu ý, lên tiếng cưng chiều “Các nương con đều đi lên chùa cầu bình an rồi, chỉ còn tam nương đang trong bếp sắc thuốc mà thôi.”
Cô cười cười, mỉm cười nhấc đầu nặng nề “Con đã biết, khiến các người lo lắng rồi. Con xin lỗi.”
Nam tử áo trắng ôm đàn nhìn trời, tầm nhìn xa vời không cự ly. Đôi mắt đen dài hơi nhíu, môi mỏng trắng bạc mím lại, một tia chất lỏng màu đỏ chói mắt tràn ra. Sự đối lập cũng là sự cuốn hút, mị mắt người nhìn.
“Dật, ngươi vẫn nên cứu sống bản thân mình trước đi!”
Giọng nói phát ra phía sau người nam tử áo trắng, giữa những cây cổ thụ cao lớn, một thân ảnh màu xám bước ra, khuôn mặt không phân biệt rõ với người áo trắng kia.
“Nàng sao rồi?”
Cố Kỳ thở dài, mím môi đầy khó chịu “Đã tỉnh.”
Nam tử áo trắng nghe vậy vẫn chỉ đứng đó sừng sững như pho tượng, tà áo trắng bay bay trong gió giờ đã nhiễm đỏ một vùng như cánh hoa mê hoặc, cuốn hút.
“Xử lý tên đó đi.”
Giọng nói lành lạnh lại vang lên đánh tan sự im lặng. Cố Kỳ nhếch môi cười giễu “Ta thấy ngươi giống như đang tự xử lý mình hơn. Hắn cũng không làm gì…”
“Ta nói xử lý hắn đi!”
Cố Kỳ thở dài, than thở trong lòng. Trong nhân gian này, phàm là những gì quá đẹp đều có độc, kiểu đẹp mị hoặc như đại ca hắn lại càng độc hơn. Nhưng không phải hễ có độc là sẽ hại người, đôi lúc nọc độc đó chính là vũ khí duy nhất có thể bảo toàn sự sống cho bản thân song đó cũng là con dao hai lưỡi tùy thời có thể khiến sự sống bản thân biến mất.