"Có! Nhất định có, muội có muốn đi không?"
Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào lộ ra vài chiếc răng sữa nhỏ đáng yêu rồi gật đầu thật mạnh, nhíu mắt vui vẻ.
"Ca, muội muốn!" Giọng nói mềm mại lần nữa vang lên, xua tan lạnh giá nơi trái tim hai người.
"Được, ca dẫn muội đi."
"Ngoéo tay, ngoéo tay."
Đêm đó, tại căn phòng âm u ẩm thấp, có một loại ấm áp kì lạ bao trùm hai đứa nhỏ bẩn thỉu kia. Chúng mỉm cười, ngón út giao nhau, ngón cái nhỏ nhắn đóng dấu.
Tương lai vẫn đang chờ ở phía trước. Và chúng là người bước đến tương lai!
Đêm đã khuya, gió đêm lạnh khiến hai bóng dáng nhỏ bé bước đi khập khiễng khó khăn, nhiều lần vấp ngã. Nhưng vừa ngã, họ đã lại đứng lên, màn đêm bao chùm, không gian tĩnh lặng, gió gào thét, phía sau bỗng xuất hiện đoàn người rượt theo, tiếng bước chân, ngọn lửa lấp lóe trên đuốc, không gian trở nên hỗn loạn.
"Chúng nó đằng kia!" giọng khàn khàn của một người trong số họ hét lên.
Điềm Điềm chạy nhanh, hơi thở đứt nhịp. Gió lạnh khiến mặt nàng hồng lên nóng rát. Không vững nổi trọng tâm, nàng lảo đảo vấp ngã, một cánh tay kéo nàng vào lòng cùng ngã xuống đất.
"Điềm Điềm, muội chạy trước, cứ đi theo hướng mặt trời mọc, cha và nương muội tại nơi đó."
Tiểu Điềm Điềm ngây ngẩn nhìn hắn, nụ cười quen thuộc trên môi hắn gượng gạo khiến tâm nàng phát hoảng.
"Còn ca thì sao?"
Mắt thấy đoàn người đã tới nơi, hắn đẩy nàng ra, cười tươi "Ca sẽ đến sau, muội nhớ không được ham chơi theo người chạy loạn, ca sẽ không tìm được muội. Đi nhanh lên Điềm Điềm!"
Tiểu Điềm Điềm nhìn hắn nằm trên mặt đất lạnh giá, sau đó nhắm mắt xoay đầu chạy đi, nước mắt tràn mi, nàng sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại người ca ca tốt bụng đó.
"Muội tên là Điềm Điềm sao?"
"Ta là Triệt, chúng ta làm quen nhé?"
Nụ cười đó, ấm áp đó phải làm sao để có thể cảm nhận được lần nữa đây?