Khí chất tiểu thư - Tạm dừng - Tiểu Mễ Mễ

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Mà quan trọng là quyển này mình viết tới đâu thì mới suy nghĩ tới đó nên sau đó dù có viết lại nhưng tình tiết đã khác đi T.T
Ý mình là bạn cứ viết rồi sau đó liên kết lại thành một chương dài mới đăng ấy. Đồng cảm ghê, hông có láp là hông mần ăn gì được hết. Xài máy công cộng thì... sượng. Xài ipad thì... tèo. 0w0. Thôi cứ có lap rồi vô chơi. Bởi vì mình thấy truyện của bạn nếu trao đổi thì sẽ có nhiều người bơi vào đọc, sợ bạn mãi không thấy comment rồi nản thôi. =W=
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Ý mình là bạn cứ viết rồi sau đó liên kết lại thành một chương dài mới đăng ấy. Đồng cảm ghê, hông có láp là hông mần ăn gì được hết. Xài máy công cộng thì... sượng. Xài ipad thì... tèo. 0w0. Thôi cứ có lap rồi vô chơi. Bởi vì mình thấy truyện của bạn nếu trao đổi thì sẽ có nhiều người bơi vào đọc, sợ bạn mãi không thấy comment rồi nản thôi. =W=
:)) Ý mình là cái điện thoại hay giở chứng, mình viết nhiều là nó đá mình ra không thương tiếc kiểu như chán khi có con chủ phiền phức vậy \(π.π)/. Nên sau mấy lần như vậy mình đành chia ra trước khi bị đá. T.T
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
:)) Ý mình là cái điện thoại hay giở chứng, mình viết nhiều là nó đá mình ra không thương tiếc kiểu như chán khi có con chủ phiền phức vậy \(π.π)/. Nên sau mấy lần như vậy mình đành chia ra trước khi bị đá. T.T
A... khổ bạn nhỉ. TAT
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 12: ký ức
"Điềm Điềm, ca dẫn ngươi rời khỏi đây! Chúng ta đến nơi quanh năm suốt tháng hoa cỏ đều xanh tươi, nơi có nắng vàng, có cây cao, có đàn bò gặm cỏ, muội muốn không?" Nam tử nhỏ nhắn nắm lấy tay tiểu cô nương xinh xắn nói giọng kiên định.

"Sẽ có cha và các nương sao?" giọng nói non nớt có chút mong chờ vang lên.

"Có! Nhất định có, muội có muốn đi không?"

Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào lộ ra vài chiếc răng sữa nhỏ đáng yêu rồi gật đầu thật mạnh, nhíu mắt vui vẻ.

"Ca, muội muốn!" Giọng nói mềm mại lần nữa vang lên, xua tan lạnh giá nơi trái tim hai người.

"Được, ca dẫn muội đi."

"Ngoéo tay, ngoéo tay."

Đêm đó, tại căn phòng âm u ẩm thấp, có một loại ấm áp kì lạ bao trùm hai đứa nhỏ bẩn thỉu kia. Chúng mỉm cười, ngón út giao nhau, ngón cái nhỏ nhắn đóng dấu.

Tương lai vẫn đang chờ ở phía trước. Và chúng là người bước đến tương lai!

Đêm đã khuya, gió đêm lạnh khiến hai bóng dáng nhỏ bé bước đi khập khiễng khó khăn, nhiều lần vấp ngã. Nhưng vừa ngã, họ đã lại đứng lên, màn đêm bao chùm, không gian tĩnh lặng, gió gào thét, phía sau bỗng xuất hiện đoàn người rượt theo, tiếng bước chân, ngọn lửa lấp lóe trên đuốc, không gian trở nên hỗn loạn.

"Chúng nó đằng kia!" giọng khàn khàn của một người trong số họ hét lên.

Điềm Điềm chạy nhanh, hơi thở đứt nhịp. Gió lạnh khiến mặt nàng hồng lên nóng rát. Không vững nổi trọng tâm, nàng lảo đảo vấp ngã, một cánh tay kéo nàng vào lòng cùng ngã xuống đất.

"Điềm Điềm, muội chạy trước, cứ đi theo hướng mặt trời mọc, cha và nương muội tại nơi đó."

Tiểu Điềm Điềm ngây ngẩn nhìn hắn, nụ cười quen thuộc trên môi hắn gượng gạo khiến tâm nàng phát hoảng.

"Còn ca thì sao?"

Mắt thấy đoàn người đã tới nơi, hắn đẩy nàng ra, cười tươi "Ca sẽ đến sau, muội nhớ không được ham chơi theo người chạy loạn, ca sẽ không tìm được muội. Đi nhanh lên Điềm Điềm!"

Tiểu Điềm Điềm nhìn hắn nằm trên mặt đất lạnh giá, sau đó nhắm mắt xoay đầu chạy đi, nước mắt tràn mi, nàng sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại người ca ca tốt bụng đó.

"Muội tên là Điềm Điềm sao?"

"Ta là Triệt, chúng ta làm quen nhé?"

Nụ cười đó, ấm áp đó phải làm sao để có thể cảm nhận được lần nữa đây?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 13:
Trong đêm tối, sâu trong cánh rừng, một bóng dáng nhỏ bé khập khiễng chạy, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, chiếc áo rách mỏng manh không đủ giữ ấm cho nàng, dưới chân đã nhuốm đỏ song cơn đau rát lại không khiến nàng ngừng bước chân.

Rất lâu, rất lâu sau, trời đã hừng sáng, tiếng ồn ào của bọn người kia cũng không còn, Điềm Điềm mới dám ngồi bệt xuống đất thở dốc, cả người nàng nóng rực, miệng lưỡi khô rát, nàng đảo mắt nhìn xung quanh đầy cực nhọc với mong muốn có được con sông để uống ngụm nước, nhưng sông không thấy, trước mắt nàng chỉ có một ngôi nhà, Điềm Điềm hoảng sợ, lập tức nâng cao cảnh giác, vội vàng nấp thân hình nhỏ bé vào sau thân cây.

Đó là ngôi nhà tranh đơn sơ, bên phải ngôi nhà là cái chuồng gà nhỏ xíu, bên cạnh chuồng gà còn trồng vài loại cải, Điềm Điềm nhìn quanh thì phát hiện bên trái ngôi nhà này cư nhiên có người.

Là một ông lão có khuôn mặt hiền lành và hai ca ca xinh đẹp, họ ngồi đối diện nhau không nói một lời. Điềm Điềm nhìn họ lo lắng, lòng phân vân không biết có nên tới xin trợ giúp không thì một ca ca đã tiến đến.

Chờ vị ca ca này đến gần, Điềm Điềm mới nhận ra rằng hắn rất cao, nàng đứng cũng chỉ tới ngực hắn, Điềm Điềm há miệng muốn nói chuyện nhưng hình ảnh phía trước trở nên quay cuồng, mắt choáng váng, mồ hôi ứa ra đầy trán, nàng mệt mỏi thiếp đi. Trong lúc mơ màng, nàng nghe được một giọng nói êm như tiếng đàn vang lên bên tai như có như không.

"Muội là ai?"

Cơn đói kéo Điềm Điềm khỏi cơn mộng mị, nàng mở mắt nhìn xung quanh thì thấy trời đã ngả chiều, nhà tranh không một bóng người. Ngửi thấy hương thơm, Điềm Điềm đưa mắt tìm kiếm.

Trên chiếc bàn gỗ giữa phòng có cái bánh bao còn bốc hơi nóng. Ngoài cửa, mưa phùn bắt đầu lất phất rơi.

Bụng lại sôi sục, Điềm Điềm lê đôi chân đau nhức đến cạnh chiếc bàn mới phát hiện những vết thương trên người đã được xử lí.

Nàng nhìn cái bánh bao thèm thuồng, tay vươn rồi lại rút không biết bao nhiêu lần thì có tiếng cười vang lên khiến nàng giật mình lùi lại hai bước nhìn ông lão đang bước đến cùng hai vị ca ca.

"Tiểu cô nương sao lại trở nên như vậy?"

Không nhận được câu trả lời, ông lão mỉm cười kéo hai tiểu nam tử đến trước mặt nàng.

"Ta là Cố Nam, còn đây là hai đứa cháu của ta, đứa lớn là Cố Dật, nhỏ là Cố Kỳ, còn con gọi là gì?"

Điềm Điềm nhìn hai vị ca ca giống nhau như hai giọt nước kia ngẩn người.

"Đẹp quá!"

Tiếng cười của Cố Nam vang lên khiến Điềm Điềm ngại ngùng trước sự thất thố của mình. Nàng lảng tránh, mở lời "Cố gia gia, con là Điềm Điềm, ngài... có thể cho con ăn nó được không?"

Chiếc bánh bao trên bàn tỏa hương thơm như mời gọi cái bao tử tí hon đang sôi ùng ục, nàng bất giác nuốt nước miếng, mắt chằm chằm nhìn nó.

"Đó là dành cho muội, muội nhanh ăn đi!" Giọng Cố Kỳ non nớt vang lên nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn trước mặt mỉm cười. Hắn vẫn luôn mong có muội muội để cùng chơi đùa nhưng gia hắn lại không chịu sinh cho hắn, đối với điều này hắn vẫn luôn quấy nháo nhưng gia gia vẫn ngó lơ. Giờ gặp được tiểu cô nương đáng yêu như Điềm Điềm liền đem lòng yêu mến, muốn nàng làm muội muội của hắn.

Cóc cần gia gia hắn sinh nữa.

"Điềm Điềm sau này muội sống lại đây cùng bọn ta nhé?"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Yo o o o o o o o~~~~~~0w0, tui lại ghé đây.
Cái lỗi hiếm hoi tui lụm được. 0w0
Chương 12: ký ức
Nhưng vừa ngã, họ đã lại đứng lên, màn đêm bao chùm
-> trùm


một vòng tay kéo nàng vào lòng cùn gngã xuống
Khúc đầu tui nghĩ để như vậy không hợp lí. Tui nghĩ sẽ là một cánh tay kéo... hoặc là một vòng tay bao bọc (ôm)... trong lòng... 0w0
Khúc sau dính với cách nhần á bạn.
Cho tui xin bày tỏ chút cảm nghĩ nha. =W=
Người mà những chàng trai yêu là Điềm Điềm chứ không phải An Bình phải không? Đành rằng biết là đó cũng là An Bình nhưng mình cứ thấy nó trái trái sao ấy. Trước khi An Bình xuyên đến thì Điềm Điềm với cô như hai mảng đối lập, người nhút nhát, kẻ mạnh mẻ. Vậy thì khi các chàng trai yêu sâu nặng với Điềm Điềm thì các chàng làm thể nào có thể yêu cả An Bình? Nếu như các chàng trai vẫn tiếp tục theo đuổi Điềm Điềm mà không biết đó là An Bình, còn An Bình lại dành tình cảm cho một trong các chàng thì theo như cảm nhĩ của mình, nó đã trở thành tình tay ba. =-= Kiểu như chàng yêu em của quá khứ, em của hiện tại thì yêu chàng. =-=
Tui chẳng có ý gì đâu tại, ba cái chuyện dính đến tình cảm nam nữ mà hông rõ ràng tui cứ kị kị sao á, hy vọng không là phiền bạn. =W=
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Yo o o o o o o o~~~~~~0w0, tui lại ghé đây.
Cái lỗi hiếm hoi tui lụm được. 0w0
Chương 12: ký ức

-> trùm



Khúc đầu tui nghĩ để như vậy không hợp lí. Tui nghĩ sẽ là một cánh tay kéo... hoặc là một vòng tay bao bọc (ôm)... trong lòng... 0w0
Khúc sau dính với cách nhần á bạn.
Cho tui xin bày tỏ chút cảm nghĩ nha. =W=
Người mà những chàng trai yêu là Điềm Điềm chứ không phải An Bình phải không? Đành rằng biết là đó cũng là An Bình nhưng mình cứ thấy nó trái trái sao ấy. Trước khi An Bình xuyên đến thì Điềm Điềm với cô như hai mảng đối lập, người nhút nhát, kẻ mạnh mẻ. Vậy thì khi các chàng trai yêu sâu nặng với Điềm Điềm thì các chàng làm thể nào có thể yêu cả An Bình? Nếu như các chàng trai vẫn tiếp tục theo đuổi Điềm Điềm mà không biết đó là An Bình, còn An Bình lại dành tình cảm cho một trong các chàng thì theo như cảm nhĩ của mình, nó đã trở thành tình tay ba. =-= Kiểu như chàng yêu em của quá khứ, em của hiện tại thì yêu chàng. =-=
Tui chẳng có ý gì đâu tại, ba cái chuyện dính đến tình cảm nam nữ mà hông rõ ràng tui cứ kị kị sao á, hy vọng không là phiền bạn. =W=
Hello~ rất vui khi bạn quay lại nhé. Cũng như trước, mình trả lời từng cái nhé ^_^.

- Mình sẽ sửa những lỗi đó, cảm ơn đã kiếm ra giùm mình nha nha :'>.

- Cái này mình sẽ coi lại ^.^.

- Bật mí với bạn ;), thật ra Điềm Điềm không hề yếu đuối đâu bạn :3 chỉ là chưa tới lúc mạnh mẽ thôi :)). Với tính cách Điềm Điềm và An Bình là không hề khác nhé :') (đều lên cơn bất chợt =))).
Về phần các chàng trai thì chắc chắn chỉ có một người là nam chính biết, hiểu, yêu và thông cảm cho nàng ta. Và đây thật sự là tình tay ba nhưng là tình tay ba giữa hai nam một nữ. Tuy thế nếu nói tình tay ba thì hơi gượng ép vì nói đúng hơn thì là hai người yêu nhau, một người đơn phương mà thôi. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng An Bình cũng về với hiện đại, biết đâu có thêm thằng oắt nào nhảy ra giành vai nam chính thì sao =)).

P/s: Mình sẽ tạm ngưng truyện đến hết tuần sau để ôn và thi, khi quay lại mong bạn vẫn sẽ ủng hộ cũng như giúp đỡ mình nhé. Thi xong lap có lẽ sẽ về, lúc đó mình cùng trò chuyện làm quen ^.^.
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 14:
“Nếu thời gian có thể trôi chậm lại có phải nổi đau của mỗi người cũng sẽ giảm bớt đi?”

An Bình đờ đẫn nhìn về hướng mặt trời lặn, vài vệt nắng vàng rơi trước hiên nhà khiến cô nghĩ đến những đoạn hình ảnh kì lạ song quen thuộc luôn xuất hiện mấy ngày qua trong mỗi giấc ngủ dài.

Thả hồn theo cơn gió thoảng hương lài trong lành, cô vươn tay đón nhận chiếc lá vàng vừa rời cành, buông nhẹ giọng như có như không “Ít nhất, chúng cũng sẽ không đến cùng lúc khiến ta không kịp xử lí đi?”

Ánh hoàng hôn cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng, nhiệt độ theo đó giảm đi khiến chiếc áo voan mỏng trên người An Bình không còn đủ giữ ấm. Nhưng cô vẫn đứng đó, nhíu đôi mày ngài chịu lạnh.

“Còn muốn ta cùng ngươi chịu lạnh thêm bao lâu?”

Không gian xung quanh vẫn chỉ có tiếng côn trùng vo ve, An Bình nản lòng cúi đầu mỉm cười toan về phòng nhưng tiếng động trên mái nhà khiến cô ngừng lại. Chỉ trong vòng mười giây, một dáng người cao lớn xuất hiện trong bóng đêm.

“Có chuyện quan trọng sao?”

Mây đen rời khỏi ánh trăng, đối phương cũng bước đến gần cô hơn, mỗi bước đến gần, nhiệt độ xung quanh cô lại tăng lên khiến cô cảm thấy thoải mái, người cũng không còn run như trước. Một tà áo trắng hiện ra chắn tầm nhìn, cái trắng này như phát sáng trong đêm, nó đối ngược hoàn toàn với cái đen của màn đêm vô tận trông thật chói mắt, nó phất phơ nhẹ nhàng bởi cơn gió lạnh cùng hương lài thơm ngát, nó khiến An Bình nhìn đến ngây người, chìm tron mớ hỗn độn. Trong khoảnh khắc, có gì đó dấy lên trong tim cô.

“Cố Dật.”

Khuôn mặt băng tạc như tan ra bởi hai từ ngắn ngủi, đôi mắt đó sáng ngời nhìn cô kinh ngạc. An Bình bỗng cảm thấy lòng gấp rút không rõ, cô bước đến gần hơn, lại gần thêm, gần đến khi cô nghe được nhịp đập trầm ổn của tim hắn, mặc kệ khuôn mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt nóng rực của hắn, cô dang tay ôm hắn, áp sát tai vào lồng ngực ấm áp.

An Bình cảm thấy lòng hoảng sợ. Nhưng do đâu cô lại sợ hắn sẽ rời đi?

“Làm ơn, nói cho ta biết… ngươi là ai?”

Nhận thấy sự giãy giụa yếu ớt của hắn, cô siết tay chặt hơn “Ngươi đứng yên cho ta, ngươi là nam tử hán, sợ gì thua thiệt chứ?!”

Cả người hắn cứng lại, cô nhận ra cái thở dài rất nhẹ trên đỉnh đầu làm cho tóc mai cô tinh nghịch chuyển động, có chút khó chịu bởi sự việc này, An Bình đưa tay véo hông hắn.

“Hưm…”

“A, xin…” Cô giật mình bởi tiếng hít sâu của hắn, muốn buông tay rời khỏi lồng ngực hắn thì bị một vòng ôm bao lấy “Đứng yên, giờ thấy bản thân mình thua thiệt cũng vô ích.”

An Bình, mày sao vậy? Đâu ra cái thói véo người thế này? Ai, ngượng chết mất.

Cô vùi khuôn mặt hồng lên vì ngượng của mình vào lồng ngực hắn, tiếng cười khẽ vọng ra run run khiến lòng cô rối loạn.
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
=w=, Mì đã trở về.~~~~~~~~ Mừng Mì trở về.~~~~~~~~~~~~~
Hai người gặp rồi, gặp rồi nhỉ. >W<
Cái vụ véo vào hông hơi bị thốn...
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
=w=, Mì đã trở về.~~~~~~~~ Mừng Mì trở về.~~~~~~~~~~~~~
Hai người gặp rồi, gặp rồi nhỉ. >W<
Cái vụ véo vào hông hơi bị thốn...
=)) Mì thi xong rồi, tái xuất giang hồ. :))
Sau này có thể thốn hơn rất nhiều . :3
PS: Haiz, Akai cứ nồng nhiệt như vậy, Mì yêu Akai mất thôi :3.
 
Bên trên