Khí chất tiểu thư - Tạm dừng - Tiểu Mễ Mễ

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 15:

Qua một hồi lâu, cảm thấy khuôn mặt mình đã trở lại bình thường, An Bình lúc này nhận ra không khí quái dị bao quanh hai người. Cô muốn lui ra nhưng dường như có thứ gì đó níu trái tim lại.

Nếu hiện tại đột ngột lui ra thì hắn sẽ biết mình ngượng ngùng rồi? Ừ, vậy cứ mặc kệ chuyện đó đi, sưởi ấm thân thể vẫn là trên hết.

“An Bình, ngủ?”

Giọng nói nhàn nhạt chứa ý cười vang lên bên tai, thật ra cô không hề buồn ngủ nhưng sau khi nghe câu nói này, mắt cô lại lim dim, cảm giác lời nói cho cô rất dễ chịu. Cô lười biếng động đậy.

Aiz, thật muốn phụ thuộc vào chủ nhân giọng nói đó.

“Ưm... ngoan, đừng động.”

Xung quanh lại trở về yên tĩnh. Cô tưởng rằng hắn sẽ không nói thêm gì nhưng giọng nói ấy lần nữa đều đều vang lên, hơi thở ấm áp phà cạnh tai.

“Muốn nghe ta kể sao?”

Cô không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Lại một tiếng thở dài vang lên, nhẹ rất nhẹ.

“Rất lâu trước kia, có một tiểu cô nương vì để lấy lòng ta ngày ngày líu ríu bên tai, đến khi ta chê phiền liền trở nên yên tĩnh ngồi cạnh, thay ta mài mực, châm trà. Thời gian trôi, đến năm nàng tròn mười, gia ta bị cừu nhân hại chết, gia đình nàng cũng tìm đến đưa nàng rời đi...”

Hình ảnh lờ mờ ngang qua não An Bình. Cô nhíu mày khó tin.

Tiểu cô nương trong mỗi giấc mơ vẫn còn nhỏ nay cao lên trông thấy đang mỉm cười, đôi mắt tròn nheo lại đáng yêu ôm lấy một dáng người anh tuấn. Chiếc răng trắng nhỏ nhắn lộ ra như chú thỏ vui vẻ vì có củ cải ăn.

Rồi hình ảnh khác lại vụt qua, dừng lại trước mắt cô.

Tiểu cô nương mặt mũi lèm nhèm nhìn bóng dáng màu trắng nhòa đi, vươn tay muốn níu giữ nhưng cuối cùng vẫn không thể. Rồi một giọng nói lạnh lẽo nhưng cho nàng dũng khí vang lên, nước mắt nàng ngưng lại, chỉ một câu nói thôi, thế mà còn hơn cả những chiếc khăn mềm mại “Ngoan, Bình nhi nghe lời, trở về trước, sau đó ta sẽ đến tìm sau, được chứ?”

Tất cả ngừng lại, hình ảnh trở về tối đen một mảng, cô hé hàng mi dài, giọng nói xót lại cũng xa xôi khó bắt.

“Hứa với ta, không được làm những việc từng làm cho ta với nam tử khác, cũng không được khiến nam tử khác yêu quý nàng, được chứ?”

Khuôn mặt cô bị nâng lên, đôi mắt đờ đẫn được cánh môi bạc lạnh lẽo phủ lấp “Bình nhi, nàng lãng quên ta.”

Câu nói ngắn ngủi nhưng lại như bản tình ca buồn chất chứa bao chua xót, vừa như muốn lên án lại như không đành lòng lên án.

An Bình thẫn thờ, trái tim cô siết lại, cảm giác xa lạ xâm nhập vào tim.

Điềm Điềm nàng đang đau lòng sao?
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Em ơi, cho chị hỏi cái. Đầu để thread ghi là tạm dừng. Vậy truyện này em còn viết không vậy?
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Giọng văn bạn vẫn ổn. Có phải ảo giác của tui không mà tui thấy tình cảm của Điềm Điềm hơi nhanh nhỉ?
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Giọng văn bạn vẫn ổn. Có phải ảo giác của tui không mà tui thấy tình cảm của Điềm Điềm hơi nhanh nhỉ?
Nếu bạn nói về tiểu Điềm thì tình cảm của nàng phát triển khá lâu, hình như khoảng 6 năm thì phải :). Nên mình nghĩ bạn đang nói về An Bình? Nếu vậy thì tình cảm của An Bình là do "thừa hưởng" của Điềm Điềm í ^.^ (mình không tìm được từ ngữ để diễn đạt ý :3). Sau này truyện sẽ nói rõ hơn vì sao lại có những tiến triển nhanh như này ;).
Với cốt truyện này mình nghĩ nó sẽ hơi phức tạp giữa Điềm và Bình, một mà hai, hai mà một nên có thể sẽ khiến người khác bấn loạn >.< và mình cũng bấn loạn, nhưng lỡ đào nên mình chỉ còn cách cố lấp, lấp bất chấp thôi :'(.
 

heoyeubanhbao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương 16:

Cả người cô được hắn bồng lên, hướng phòng trở về, giọng nói hắn hòa cùng ngọn gió ngào ngạt “Khi ta tìm đến, nàng thay đổi. Yếu ớt, sợ chuyện, hay khóc và lãng quên ta. Ở một khắc đó, ta hoảng sợ, cô nương ta yêu mến còn tồn tại không?”

An Bình chỉ quan tâm đến từng câu từ của hắn rồi khắc sâu vào tim mình, đến khi lấy lại nhận thức đã thấy hắn đặt cô lên giường và quấn cô lại như gói nem. Hắn chuyển người, muốn rời đi, cô bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt giữ lại.
“Bình, ngoan, sau này đừng mặc như hôm nay để nói chuyện… Rất lạnh.”

Bóng lưng hắn cao lớn, khuất dần trong màn đêm.

“Vậy, hiện giờ ngươi nghĩ, còn tồn tại không?”

Đêm khuya tĩnh lặng, câu hỏi của cô vẫn chưa được giải đáp. Nhưng đâu ai hay biết, có sợi dây từng đứt, đang lặng thầm tìm về nhau, bên nhau, hàn gắn lại bằng nút thắt lỏng lẽo nhưng không hề dễ gỡ bỏ.

An Bình cười nhẹ, khép hờ đôi mắt sáng.

“Tuổi thơ, thì ra có thể đẹp đến thế.”

Nơi rừng già hoang vắng, Cố Dật từng bước trầm ổn đến gần con sông. Càng đến gần, mắt hắn càng tối sẫm, bước chân cũng trở nên rối loạn.

Nơi khóe môi nồng đậm vị ngọt quen thuộc, hắn đưa bàn tay thon dài sang lau một cách hờ hững.

“Nhìn ngươi ra dạng gì rồi?”

Cố Dật không nói, chỉ nhếch mếch rồi bước đến gần cổ đàn đang tựa vào cây cổ thụ gần đó. Màu nước đen nhánh phản chiếu ánh trăng tạo nên một quầng mờ ảo, Cố Dật chuyển mắt theo chiếc lá vàng rơi đến bên chân. Hình ảnh hắn lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng trong mặt nước.

Thật thảm hại.

Màu đỏ tươi của máu, màu trắng xóa của vải, mùi tanh truyền trong không khí, vị lạnh từ gió, thân nhiệt như băng.

Cả người tuy không bị xước rách nhưng xem ra hắn bị thương không hề nhẹ.

“Đi gặp tình nhân lại có thể thành ra dạng này, thật đáng khâm phục ngươi, Dật.”

Giọng nói mỉa mai lần nữa vang lên. Cố Dật kéo khóe môi tạo thành một đường cong nhỏ đẹp mắt “Hưm, là vậy sao?”

Tiếng cười khẽ hòa quyện vào không khí, đông đã sắp tàn, nhưng hơi lạnh vẫn chưa dứt.

“Ngươi đến đây chỉ để cười thôi sao, Triệt?”

Nam Cung Hàn Triệt từ nhành cây đáp xuống bên cạnh Cố Dật, một thân bạch y lạnh lẽo, đôi mắt phượng híp lại toát ra mùi vị nguy hiểm.

“Nếu ta nói, ta là đến lấy mạng ngươi thì sao?”
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Chương 16:

Cả người cô được hắn bồng lên, hướng phòng trở về, giọng nói hắn hòa cùng ngọn gió ngào ngạt “Khi ta tìm đến, nàng thay đổi. Yếu ớt, sợ chuyện, hay khóc và lãng quên ta. Ở một khắc đó, ta hoảng sợ, cô nương ta yêu mến còn tồn tại không?”

An Bình chỉ quan tâm đến từng câu từ của hắn rồi khắc sâu vào tim mình, đến khi lấy lại nhận thức đã thấy hắn đặt cô lên giường và quấn cô lại như gói nem. Hắn chuyển người, muốn rời đi, cô bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt giữ lại.
“Bình, ngoan, sau này đừng mặc như hôm nay để nói chuyện… Rất lạnh.”

Bóng lưng hắn cao lớn, khuất dần trong màn đêm.

“Vậy, hiện giờ ngươi nghĩ, còn tồn tại không?”

Đêm khuya tĩnh lặng, câu hỏi của cô vẫn chưa được giải đáp. Nhưng đâu ai hay biết, có sợi dây từng đứt, đang lặng thầm tìm về nhau, bên nhau, hàn gắn lại bằng nút thắt lỏng lẽo nhưng không hề dễ gỡ bỏ.

An Bình cười nhẹ, khép hờ đôi mắt sáng.

“Tuổi thơ, thì ra có thể đẹp đến thế.”

Nơi rừng già hoang vắng, Cố Dật từng bước trầm ổn đến gần con sông. Càng đến gần, mắt hắn càng tối sẫm, bước chân cũng trở nên rối loạn.

Nơi khóe môi nồng đậm vị ngọt quen thuộc, hắn đưa bàn tay thon dài sang lau một cách hờ hững.

“Nhìn ngươi ra dạng gì rồi?”

Cố Dật không nói, chỉ nhếch mếch rồi bước đến gần cổ đàn đang tựa vào cây cổ thụ gần đó. Màu nước đen nhánh phản chiếu ánh trăng tạo nên một quầng mờ ảo, Cố Dật chuyển mắt theo chiếc lá vàng rơi đến bên chân. Hình ảnh hắn lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng trong mặt nước.

Thật thảm hại.

Màu đỏ tươi của máu, màu trắng xóa của vải, mùi tanh truyền trong không khí, vị lạnh từ gió, thân nhiệt như băng.

Cả người tuy không bị xước rách nhưng xem ra hắn bị thương không hề nhẹ.

“Đi gặp tình nhân lại có thể thành ra dạng này, thật đáng khâm phục ngươi, Dật.”

Giọng nói mỉa mai lần nữa vang lên. Cố Dật kéo khóe môi tạo thành một đường cong nhỏ đẹp mắt “Hưm, là vậy sao?”

Tiếng cười khẽ hòa quyện vào không khí, đông đã sắp tàn, nhưng hơi lạnh vẫn chưa dứt.

“Ngươi đến đây chỉ để cười thôi sao, Triệt?”

Nam Cung Hàn Triệt từ nhành cây đáp xuống bên cạnh Cố Dật, một thân bạch y lạnh lẽo, đôi mắt phượng híp lại toát ra mùi vị nguy hiểm.

“Nếu ta nói, ta là đến lấy mạng ngươi thì sao?”
Sao tui có cảm giác nam chính bị bệnh nan y thời kì cuối nhỡ? >w<
 
Bên trên