Khói thuốc trên phím dương cầm máu - Cập nhật - Nhocmuavn

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Dấu ba chấm ở phần tag hay đấy!
Tại cũng không quen nhiều người, tag sợ mọi người thấy phiền thì chết. :3
Ngại gì, tag hết vào bắt ép họ đọc với nhận xét.:tho3:.
Tám nè! ^^

Không có lỗi thì phải, thêm nữa đọc điện thoại cũng không nhặt được. Diễn biến chương này và chương sau khá dễ đoán em ạ. Cho người đọc cảm giác hơi nhàm. Chương này chị chỉ hơi nhạc nhiên là anh Kha chủ động tiếp xúc với Diễm, còn lại kiểu như chương trước đoán được nội dung chương sau rồi, có nhảy cóc một chương vẫn hiểu.
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Tám nè! ^^

Không có lỗi thì phải, thêm nữa đọc điện thoại cũng không nhặt được. Diễn biến chương này và chương sau khá dễ đoán em ạ. Cho người đọc cảm giác hơi nhàm. Chương này chị chỉ hơi nhạc nhiên là anh Kha chủ động tiếp xúc với Diễm, còn lại kiểu như chương trước đoán được nội dung chương sau rồi, có nhảy cóc một chương vẫn hiểu.
Em cám ơn chị Ivy đọc và góp ý cho em nhiều nha. >:D<
Thú thực chương này em ngồi mần mất mười ngày mà cuối cùng không biết đẩy cao trào ra sao vì em không có nhiều kinh nghiệm. :(
Em rất muốn chương này tạo điểm nhấn chính để tạo lên nốt nhạc mới trong cuộc đời của Diễm, cơ mà chắc do không biết diễn tả ra sao nên nó cứ lùng bùng chị ạ.
Nếu có thể, chị Ivy có thể chia sẻ hay hướng dẫn thêm cho em được không. Em nản quá huhu. :((
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chương 4
Hôm nay là đám mần tuần(1) của Hai Rớt; con Diễm chẳng hiểu vì sao phải cúng bái rắc rối sau khi một người chết đủ bảy ngày, bốn mươi chín ngày, một trăm ngày. Với nó, chết là hết, nắm xương trắng hếu còn hóa thành tro tàn thì một ngày, một năm, một đời có gì khác nhau đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng nó vẫn không muốn Hai Rớt ở dưới kia tủi thân với chúng bạn ma. Người ta hay nói “dương sao âm vậy” mà xã hội này phân biệt sang hèn ghê gớm lắm. Lúc còn sống, cái phận đĩ nghèo như bà cháu nó đôi khi còn chẳng đáng giá bằng lũ chó, mèo nhà giàu – giờ chết rồi, chẳng lẽ cũng phải làm ma đĩ nghèo nữa hay sao?
Đoạn màu xanh là tách cho xuống dòng.
- Mẹ, mày đã xấu còn không lo dưỡng da dẻ cho đẹp. Nắng đổ lửa mà cứ dang dang ra đó, riết rồi đen như con mọi. Chó nó chơi…
=> Mẹ! Mày đã xấu...
Trong nghề đĩ – tàu nhanh có nghĩa là không qua đêm, khách với gái ngả giá xong,
=> ngã giá
Đoạn này bị thiên về giải thích nè.
- Tao quỡn đâu mà giỡn. Không tin thì thôi, nói xạo mày chắc tao làm giàu?
=> quởn
Nó không nuốt xuống được, có cái gì đó đã choáng ngang cổ họng.
=> choán/ chắn/ chặn/ mắc
Phần sau miêu tả suy nghĩ đó hơi lộ liễu nè. Nếu cao tay hơn thì sẽ dùng miêu tả hành động hơn là kể lể.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Mang tiếng sinh đẻ, lớn lên ở thành phố
=> Mang tiếng được sinh ra, lớn lên...
Cái thành phố này trong mắt nó giống như một động đĩ khổng lồ, cho đến hôm nay. Chỗ Hoa làm là một nhà hàng to lớn, rực rỡ đèn màu, trang hoàng sang trọng lộng lẫy. Không giống như mấy cái quán nhậu ôm lụp xụp, tối mò tối om mà nó từng đến mỗi khi người ta thiếu gái tiếp khách, rồi vừa phải đập muỗi chan chát vừa lo khách xù tiền bo.
Chỗ màu xanh là tách cho xuống dòng nha bà nó.
Sàn nhà lót gạch gì đó sáng bóng, đến độ soi mặt được.
=> soi gương
Ở đây, cái gì cũng khiến nó tò mò nhưng điều kỳ lạ nhất chính là không thấy cây quạt máy nào mà không khí vẫn rất mát mẻ, dễ chịu.
Nghĩ sao người thành phố, dù nghèo đến mày cũng phải biết cái điều hòa chứ. Hơi vô lý nha.
Tuy nhiên nó chẳng sợ, càng đánh càng la, nó càng thấy rượu ngon; Rượu cay xè,
Sao sau dấu chấm phẩy lại viết hoa?
thậm thụt chờ đợi những giọt rượu còn sót lại, ở đâu đó trong đời.
Bỏ dấu phẩy.
Đám khách nó từng lăn lê qua không ai mặt áo có cổ
=> mặc
Mặt nó cũng không trát phấn trắng bệch, tô mắt xanh lè, môi đỏ chét như lúc trước.
=> đỏ choét
Rõ ràng có một ông khách mắt xanh mũi lõ rất thích con Diễm. Cả tối cứ giữ chặt lấy nó, không ép nó uống giọt rượu nào, còn bo những năm trăm ngàn. Nhưng Lena ngó lơ, vờ không thấy, cứ lắc đầu nguầy nguậy, mặt tỏ ra khó xử khi miệng không ngừng phân bua gì đó rồi “xo-ri, xo-ri” liên tục.
Gộp 3 câu này lại.
Chương 7
Vui thì chỉ hỏi xem nó kiếm được bao nhiêu tiền.Còn lúc này,
Thiếu dấu cách sau dấu chấm.
Thích chương này. Viết tốt.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Em cám ơn chị Ivy đọc và góp ý cho em nhiều nha. >:D<
Thú thực chương này em ngồi mần mất mười ngày mà cuối cùng không biết đẩy cao trào ra sao vì em không có nhiều kinh nghiệm. :(
Em rất muốn chương này tạo điểm nhấn chính để tạo lên nốt nhạc mới trong cuộc đời của Diễm, cơ mà chắc do không biết diễn tả ra sao nên nó cứ lùng bùng chị ạ.
Nếu có thể, chị Ivy có thể chia sẻ hay hướng dẫn thêm cho em được không. Em nản quá huhu. :((
Chương này giống lúc em viết chương 1 á, như chị góp ý ấy, có mấy chỗ đáng lí là tạo điểm nhấn (ở chương 1) mà em viết bình bình quá, đọc trôi tuột.
Chị cũng là đang học viết, nên chẳng dám nói gì mà hướng dẫn em cả, chỉ chia sẻ xíu kinh nghiệm của chị thôi. Với viết hài điểm nhấn của chị là những chi tiết cười hoặc những câu thoại té ghế. Còn với truyện như em đang viết chị cũng viết ít, kinh nghiệm không có mấy để mà chia sẻ. Có điều chị thấy thế này, truyện nó giống như em xem xiếc đi dây ấy. Dù người đi trên dây có giỏi tới mấy nhưng anh ta chỉ đi từ đầu này sang đầu kia và vòng lại thì chẳng ai đủ kiên nhẫn mà xem cả. Anh ta phải đi lúc nhanh lúc chậm, lúc nhảy lên, lúc đu người xuống khiến khán giả hồi hộp thót tim...
Khi viết em cũng phải vậy. Chị thấy giọng văn của em tuyệt vời lắm, vốn từ và khả năng diễn đạt cũng tuyệt vô cùng. Nhưng em viết cứ đều đều. Phải có chỗ tạo cao trào, và phải có chỗ em dừng lại, cho cảm xúc của người đọc lắng lại, thì truyện mới hay. Như trong chương 7, em không tạo được cao trào, chi tiết em đưa ra cũng khó tạo được cao trào, nhưng bù lại em tạo được điểm lắng khi viết đoạn trò truyện giữa Kha và Diễm. Mỗi tội chị muốn chỗ này em "mạnh tay" khai thác sâu thêm chút nữa tâm lý Diễm thì tuyệt vời.

Tới thời điểm này, chị thấy cao trào em chưa tạo được nhưng em rất tốt trong việc tạo khoảng lặng. Mấy chương trước ấy, chi tiết Diễm nhìn ba mẹ con bà cháu nhà Hoa => với chị nó là một điểm nhấn rất tuyệt. Nó bộc lộ được sự khát khao thèm muốn được yêu thương, có một gia đình của Diễm. Cao trào thì cần xây dựng công phu, phải sắp xếp từ trước, cần có tình tiết đưa đẩy.
Cuộc gặp mặt mà em muốn nói là tạo nên nốt nhạc mới cho cuộc đời Diễm ấy. Chị thấy với mục đích này em đã đạt nhưng không tạo được sự thú vị với người đọc, vì: có thể đoán được Kha là nam chính, vậy gặp anh ta là nốt nhạc mới trong cuộc đời Diễm rồi. Chị chỉ nói chi tiết em sắp xếp và cách viết còn dễ đoán quá. Kể cả truyện tình cảm, diễm tình thì khiến người đọc tò mò, và khó đoán thì mới hấp dẫn đúng không? ^^. Thành thực mà nói hiện tại thì truyện vẫn đủ sức lôi cuốn để chị đọc tiếp vì chị thích giọng văn của em chứ không phải vì tình tiết truyện.
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Chương 8.
Nghe tiếng máy xe dừng lại rồi nhỏ dần, bà Tư lật đật bỏ kim chỉ xuống, sắp ngửa chạy ra sân. Đêm qua, Hoa về có nhắc qua chuyện ông khách chọn con Diễm nên không hiểu sao, bà luôn cảm thấy lo lắng. Giọng bà hốt hoảng:

- Mày sao vầy Diễm?

Dưới ánh nắng đầu ngày chưa quá bỏng rát, con Diễm cười cười bằng đôi môi sưng vều, cà nhắc bước. Mỗi lần nhấc chân lên là mỗi lần mặt nó nhăn nhúm lại. Lết được đến hè nhà bà Tư, nó không thể cố thêm nữa nên ngồi bệch xuống nền, thở hổn hển:

- Cho tui ly nước…

Tiếng dép lẹt quẹt từ trong nhà vang lên, theo sau là tiếng khóc trẻ con ngằn ngặt. Hoa vừa xoa xoa lưng đưa bé ốm yếu, xanh xao trên tay mình, vừa nghiến răng nhìn con Diễm. Nó ngồi dựa vô cửa nhà, tóc tai xơ xác, cột túm nửa trong nửa ngoài, khắp tay chân chỗ nào cũng có vết thương. Vết bầm tím, vết còn rướm máu.

- Chó đẻ!

Giọng Hoa nghèn nghẹn. Để đứa nhỏ xuống cái chiếu trải giữa nhà, Hoa nói nhanh:

- Má chạy ra chợ mua miếng thịt bò về nấu cháo đi, để nó cho con.

Bà Tư chuyền ly nước cho Hoa rồi lấy hai cái gối to, tấn quanh đứa nhỏ đang nằm ngửa trên chiếu. Tay chân đứa bé quơ quào chậm chạp. Nước mắt vẫn chảy, miệng vẫn phát ra tiếng khóc i ỉ trên khuôn mặt đờ đẫn, ngờ nghệch. Hoa nhanh nhẹn thêm mấy muỗng đường vô ly nước, đem ra cho con Diễm.

- Uống miếng nước cho có sức rồi tao đỡ mày vô nhà ngồi…

Con Diễm giương đôi mắt sưng bụp nhìn Hoa, nhìn ly nước. Hai tay run rẩy đưa ly nước lên miệng. Ngòn ngọt, mằn mặn, dễ chịu và đau rát trộn đều trong miệng nó.

- Cho tui điếu thuốc. Hút xong là khỏe hà.

Nó hơi nghẹo đầu, nhìn về chỗ tấm chiếu. Thằng nhỏ con Hoa đang bệnh, nếu thấy cái dáng gớm ghiếc của nó, chắc sẽ bệnh nặng hơn. Trên đường từ nhà lão khách về đến đây, mọi người đều nhìn nó với anh mắt như đang gặp ma giữa ban ngày. Cũng đúng thôi, giữa bao nhiêu con người bình thường bỗng dưng xuất hiện một đứa con gái xấu xí, tóc tai bù xù như mụ điên, mặc đầm ngắn ngủn, tay xách giày, tay đỡ lưng, trên người đầy vết thương, hỏi có ai không tò mò?

- Khỏe cái đầu mày. Đi vô nhà với tao… - Hoa gắt lên. Một tay xốc nách, tay kia choàng qua eo nó.

Bình thường, Hoa là người nhỏ nhẹ, yếu ớt nhất cái xóm này. Từ hồi còn cởi truồng nhong nhỏng, con Diễm đã biết Hoa nên nó không thể không ngõ ngàng trước sức mạnh kỳ lạ này. Hoa kéo nó vô nhà và ấn nó ngồi dựa lưng vô vách tường một cách rất dễ dàng. Nó nhận điếu thuốc, đưa lên miệng, hóp má rít, nhả khói trắng đục theo bản năng, khi mắt vẫn chằm chằm nhìn vào Hoa. Cái chất độc gì gì đó mà người ta hay nói trong thuốc lá giúp nó đỡ đau hơn, bớt mệt hơn.

Hoa quay lại với thau nước, cái khăn và túi bông gòn. Lúc con đi làm công nhân, công ty có từng dạy cách sơ cứu vết thương cộng thêm việc con mình không giống con người khác nên Hoa cũng không thể giống bao bà mẹ bình thường. Trong nhà luôn có sẵn bông gòn, thuốc đỏ và luôn chuẩn bị chờ đón những vết thương không hiểu từ đâu có trên người đứa nhỏ. Khi đau, khi không vui, khi đói… đứa nhỏ chỉ biết khóc và tự cấu cào. Hoa vắt ráo cái khăn, đưa cho Diễm và bắt đầu lấy bông gòn ra, mở nắp chai thuốc nhỏ màu vàng. Từng động tác đều thành thục, quen thuộc.

- Thôi khỏi đi, tui ngủ một giấc là xong. – Con Diễm kéo cánh tay đang cầm miếng bông gòn đỏ chét của Hoa. Khói thuốc vờn quanh môi nó. – Bà tốt bụng thì cho tui ly nước như hồi nãy nữa là được.

Trừng mắt, Hoa gạt tay con Diễm ra. Miếng bông đỏ chét cứ chậm rãi lướt trên những vết thương, bằng một lực hơi mạnh. Bản thân Hoa đã từng nhiều lần gặp qua loại khách này, cũng nghe bọn chị em chửi rủa thậm tệ lão khách đêm qua nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh thảm của con Diễm lúc này. Đĩ cũng là người, đĩ cũng biết đau. Cảm giác giận dữ mà không thể trút bỏ được càng làm Hoa thấy mình có lỗi với con Diễm nhiều hơn. Công việc này là do Hoa dẫn nó đi, khách là do Hoa ậm ừ không nói thiệt.

Tuy nhiên con Diễm không nghĩ được nhiều như Hoa vì bị đánh đập mà có tiền thì vẫn hơn bị đánh mà không được đồng nào. Nó nghiến răng, không cho tiếng rên phát ra, mắt vẫn chăm chú nhìn Hoa.

- Thằng nhỏ sao rồi?

- Tao định tối nay nhét bông gòn đi làm, đặng còn đưa nó đi bác sĩ coi sao. Sốt cả tuần lễ không hết, ăn nhiêu ói hết nhiêu. – Hoa vừa trả lời vừa chán nản quăng miếng bông gòn đã chuyển sang màu bầm đen vô thau nước. Mặt nước bắn lên mấy giọt, dần dần chuyển qua sắc đỏ hồng.

Bọn gái tụi nó thường nghỉ làm trong mấy ngày “đèn đỏ” nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. Lúc này, bọn nó sẽ dùng cục bông gòn dày nhét sâu vào bên trong cửa mình đàn bà để ngăn máu chảy ra. Lý do thì có rất nhiều: kẹt tiền, sợ mất lòng khách quen, chủ chứa ép… Những lần tiếp khách đó sẽ chẳng vui vẻ gì, đau rát hơn bình thường lại nơm nớp sợ khách biết. Có nhiều đứa còn gặp trường hợp cục bông gòn chui vô sâu, phải dùng tay trầy trật móc ra được hoặc có đứa phải đến các phòng khám rẻ tiền, nhờ bác sĩ gắp ra cho.

Con Diễm lần đầu nhìn thẳng vô đứa nhỏ. Hình như thằng bé đã năm tuổi, có lẽ… nhưng thân hình teo tóp chẳng khác gì trẻ lên hai lên ba. Da xanh nhợt nhạt, chiếc đầu to một cách kỳ cục gắn trên thân người queo quắt chỉ còn da bọc xương. Tay chân cong queo, luôn quơ quào loạn xạ, khó nhọc. Mắt thằng bé luôn nhìn sững về đằng trước, con ngươi rất hiếm khi chuyển động. Nó như có cảm giác, khóc và rên rỉ cũng chẳng dễ dàng gì với thằng bé.

- Đi khám hết chừng nhiêu, bà biết không?

Vừa mệt mỏi đậy lại nắp chai thuốc, Hoa vừa đưa ánh mắt đau đớn của một người mẹ bất lực về chỗ đứa nhỏ nằm:

- Chắc phải mất bạc triệu. Nó không giống mấy đứa trẻ khác nên lúc nào cũng làm tùm lum xét nghiệm. Mà tao còn có mấy trăm…

Hoa thôi không nói nữa, chỉ khép mắt, mím môi rồi quầy quả bưng thau nước đứng lên. Con Diễm cũng bám vách tường đứng lên theo sau Hoa. Nó cà nhắc đi tới chỗ rổ thuốc lá, lấy ra một điếu, châm lửa, xong bỏ ra cửa đứng. Hai bên háng càng đau nhức dữ dội khiến hai chân nó không thể khép lại. Sau lưng nó, tiếng Hoa dịu dàng dỗ dành vang lên đều đều.

Con Diễm búng tàn thuốc bay vèo lên không trung, rơi tõm xuống vũng nước đọng trước sân. Trong mắt nó, đốm đỏ xam xám dần chuyển sang màu đen. Khói đã tắt. Nó quay lưng vào bên trong nhà, hai chân vẫn dạng rộng ra.

- Tiền kia, tui đưa thẳng cho con mẻ hay bà đưa?


- Tao!

Không hỏi thêm, con Diễm biết Lena mượn Hoa đứng giữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, người gánh tội là Hoa. Bất quá Lena chỉ là kẻ tiếp tay. Nó thọc tay vào trong cổ áo, từ áo ngực lôi ra cuộn tiền cuốn tròn còn ấm hơi người. Một… hai… ba… bốn… - nó đếm thành tiếng nho nhỏ. Nghĩ cũng thiệt lạ, nó chưa rành được chục chữ cái nhưng lại nhận biết con số rất tài, tính tiền rất nhanh, không sai một cắc nào.

- Nè! – Con Diễm nhăn mặt khom lưng, nhét xấp tiền mới tinh, đỏ au xuống mép chiếu. – Tui vầy chắc không đi làm được, xin nghỉ mấy bữa không biết có được không…

- Người mày tơi tả vầy, có muốn đi làm, bà Lena cũng không chịu. Cứ nghỉ đi, khỏi lo! – Hoa nói xong lại mím môi, cúi đầu. Mùi tanh của máu con Diễm trên những tờ tiền đẹp đẽ vờn quanh chóp mũi Hoa. Trước giờ, đứa nào qua đêm với gã khách kia xong đều nghỉ làm năm ba ngày. Nhưng nếu Hoa nói thiệt với con Diễm thì biết đâu chừng cả hai đều bị cho nghỉ làm. Đứa nhỏ rồi sẽ ra sao?

Đang mải mê nghĩ ngợi, bỗng dưng Hoa khựng lại, ngước đầu lên nhìn con Diễm, thắc mắc:

- Ê Diễm, sao tới mươi lăm tờ?

Lúc này, con Diễm đã ra tới cửa, chỗ rổ đựng thuốc lá. Nó vừa đếm điếu thuốc lá vừa ơ thờ trả lời:

- Mười tờ là của mẹ Lena. Năm tờ còn lại, tui cho bà mượn để đưa thằng nhỏ đi bệnh viện.

- Sao được? – Hoa đứng phắt lên, hối hả bước về chỗ con Diễm đứng. Giữa hè, trời nắng chang chang mà sao nền nhà lạnh buốt. Lòng bàn chân tê cứng. Giọng Hoa hơi nghẹn. – Tiền này mày cực khổ lắm mới có, tao không cầm đâu.

Con Diễm châm điếu thuốc khác. Khói bao phủ đôi môi tái nhợt. Vẫn với kiểu nói chuyện cộc lốc bằng cái giọng khàn khàn:

- Nó chơi ác nhơn thiệt nhưng cũng chi đẹp lắm. Sáng về còn cho tui thêm cả triệu tiền taxi. Đau bẹn chút thôi chứ có mẹ gì mà cực với khổ?

Dứt lời, nó hất hàm về chỗ đứa nhỏ:

- Thằng nhỏ cần tiền hơn tui. Mấy bữa nữa bà đi làm lại, trả tui sau. Vậy đi…

Lần này, nó như cố gắng bước nhanh hơn, để Hoa không kịp nói thêm gì nữa.

- Cảm ơn mày, Diễm! – Hoa nói với theo. Xấp tiền trên tay Hoa run run. Hai hốc mắt vừa ửng đỏ, cay xè.

Tiếng con Diễm vọng lại:

- Nói bà Tư tui nợ mười lăm ngàn tiền thuốc.

Nó mở khóa, đứng dạng rộng chân ngay cửa nhà, miệng ngậm chặt điếu thuốc. Mắt nhìn tới bàn thờ Hai Rớt rồi chuyển qua cái giường. Tự nhiên cảm giác đau nhức chạy rần rần khắp thân thể. Hình ảnh bị trói hai tay hai chân như người ta trói một con heo, quẳng lên giường đang lởn vởn trước mặt nó. Càng lúc càng rõ rệt hơn. Bên tai nó, tiếng cười vui thú từ ông khách đêm qua bỗng từ đâu vang tới. Nó như còn cảm thấy được cả những cái tát, những đường roi, những cú giã mạnh bạo của ông ta. Cả đêm, nó gần như không được rảnh một giây phút nào nên sáng nay, trên đường về, nó đã thèm được ngả lưng xuống giường, ngủ một giấc ngon đến độ chỉ cần được như vậy rồi chết cũng sướng. Nhưng lúc này, nó chỉ thấy sợ cái giường, sợ những hình ảnh trên chiếc giường đệm dày êm ái trong căn phòng đẹp đẽ, sang trọng kia sẽ trói chặt lấy mình thêm lần nữa.

Con Diễm lê bước đến trước bàn thờ Hai Rớt, đốt ba nén nhang cùng điếu thuốc mới. Cắm tất cả vô bát nhang xong, nó tìm cái ghế để ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống ghế, nó liền nhổm lên vì đau. Miệng nó lẩm bẩm mấy câu chửi thề, trước khi nhoẻn cười. Vẫn là kiểu cười dù có cố gắng đến đâu cũng không cách nào tươi đẹp.

- Tui cũng được giá lắm đó ngoại. Bốn năm triệu một đêm lận nghen.

Đốm khói thuốc đục ngầu hòa với khói nhang nghi ngút, làm mắt nó ướt nhèm.

Trên nền nhà, quanh chỗ con Diễm ngồi vương vãi đầy tàn thuốc. Đếm sơ sơ cũng có chục cái. Cái nào cũng rách tươm, đầy dấu răng cắn. Nó cứ đốt thuốc, ngửa cổ tu nước pha lẫn rượu và lảm nhảm kể chuyện làm đĩ quận Nhất cho Hai Rớt nghe. Cho đến tận lúc giọng Hoa nhẹ nhàng vang lên, kêu nó ra lấy cháo.

Bên cạnh tô cháo thịt bò thơm lừng mùi hành tiêu còn bốc khói, nó gục đầu xuống bàn. Bả vai toàn xương lắc lư theo từng nhịp thở cô lẻ.

Hết chương 8.
Tag: Ivy_Nguyen Ktmb Kẹo Lạc Quỳnh Anh. Sâu ...
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Ivy_Nguyen Giờ em mới để ý đến bình luận của chị. :( Tại trôi thông báo mà em không biết. Em mới viết xong chương mới, hi vọng không đều đều như chương trước. :D
 
Bên trên