Khói thuốc trên phím dương cầm máu - Cập nhật - Nhocmuavn

Quỳnh Anh.

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/8/15
Bài viết
20
Gạo
0,0
Mình cũng có suy nghĩ giống Diễm về tục ma chay như vậy. ^^
Văn bạn rất mượt. Mình nghĩ bạn viết truyện ngắn chắc rất hợp. Ít cảnh, ít tình tiết, tả chi tiết đọng lại nhiều cảm xúc.
Nhưng, đây là truyện dài. Có thể nói rằng cùng một độ dài truyện, tình tiết và độ dài tromg mỗi tình tiết tỉ lệ nghịch. Bạn lại viết mỗi tình tiết quá dài, dễ dẫn đến ít tình tiết và không đẩy các tình tiết quan trọng lên cao trào được ( bởi mỗi tình tiết đều miêu tả chi tiết vậy cơ mà ). Bạn nên chọn lọc, tình tiết nào nên lướt, cái nào đặc tả kĩ lưỡng.
Tuy nhiên, đây chỉ là ý kiến chủ quan của mình, tham khảo thôi nhé. Bạn là người viết nên câu chuyện này, bạn là người khiến nó trở nên hay và thú vị. Thấy hợp cách viết nào thì dùng cách viết ấy. ^^
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mình cũng có suy nghĩ giống Diễm về tục ma chay như vậy. ^^
Văn bạn rất mượt. Mình nghĩ bạn viết truyện ngắn chắc rất hợp. Ít cảnh, ít tình tiết, tả chi tiết đọng lại nhiều cảm xúc.
Nhưng, đây là truyện dài. Có thể nói rằng cùng một độ dài truyện, tình tiết và độ dài tromg mỗi tình tiết tỉ lệ nghịch. Bạn lại viết mỗi tình tiết quá dài, dễ dẫn đến ít tình tiết và không đẩy các tình tiết quan trọng lên cao trào được ( bởi mỗi tình tiết đều miêu tả chi tiết vậy cơ mà ). Bạn nên chọn lọc, tình tiết nào nên lướt, cái nào đặc tả kĩ lưỡng.
Vì chỉ được like 1 lần nên ta cmt để nói like thêm lần nữa. :)):)):))
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Chương này chị thấy có vài lỗi diễn đạt.
1. Câu văn dài, rườm rà, chứa quá nhiều thông tin. Nên tách nhỏ ra để dễ hiểu hơn. Cái này chị thấy ở cả những chương trước.
Ví dụ:



2. Vài lỗi khác:

=> Chị với đẹp là nhắc lại lời của người khác, nên cho ngoặc kép em nhở?

=> Vẫn cái giọng khàn khàn ấy trả lời.
Chị nghĩ diễn đạt như vậy sẽ mềm câu văn và bớt lặp từ đàn ông được nhắc tới cả câu bên trên và bên dưới.

=> bỏ từ này đi, lặp. Nhìn tướng/xem tướng thì rõ là nhìn tướng người rồi.

=> Còn chưa?
Em sửa rồi nha chị. :)) Em rò lại mấy lần vẫn bị sót. Híc híc.
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Bạn nên chọn lọc, tình tiết nào nên lướt, cái nào đặc tả kĩ lưỡng.
Bạn với chị Ivy_Nguyen đều nói mình miêu tả nhiều khi hơi bị nhiều, có khi còn lạm dụng quá :(. Cái này vì theo thói quen hay viết tản văn nên thành ra vẫn chưa sửa được nhiều. Mình sẽ cân đối lại tốt hơn nữa.
Cám ơn hai đại ka nhiều. :D
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Ivy_Nguyen Ktmb Linhoang Mưa Mùa Hạ Quỳnh Anh....
Chương 4:
Con Diễm ghé chùa, cúng bái Hai Rớt xong thì trời đã xế chiều khi nó lầm lũi ra về. Cái dáng cúi đầu, mái tóc vàng xơ xác che phủ hết nét mặt, lầm lũi, xiêu xiêu vẹo vẹo dưới ánh ráng đỏ, soi lên lòng đường khấp khểnh một chiếc bóng nham nhở, rách tả tơi.
Còn chín ngàn trong túi, con Diễm ghé qua tiệm tạp hóa bà Tư Mập đầu xóm đĩ mua mấy điếu thuốc lá với hai gói mì. Nó đứng ngay trước cửa tiệm, đốt một điếu thuốc, rít liền ba hơi liền rồi nói to:

- Có nước cho tui ly, bà Tư.

Bà Tư là người phụ nữ không còn trẻ, mập mạp với hình xăm không rõ hình dạng trên cánh tay trái cụt đến cùi chỏ. Hướng cánh tay chỉ còn lại một nửa về cái bình nước cũ mèm chỗ góc cửa, bà Tư trề môi, lanh lảnh nói:

- Mẹ! Mày đã xấu còn không lo dưỡng da dẻ cho đẹp. Nắng đổ lửa mà cứ dang dang ra đó, riết rồi đen như con mọi. Chó nó chơi…

Nói xong, bà Tư đưa chân đá mặt chiếc quạt máy chỉa về hướng con Diễm đang ngửa cổ uống ừng ực:

- Độ này làm ở đâu mày?

- Lòng vòng ngoài cảng. – Con Diễm đưa tay quẹt nước trên miệng rồi lắc đầu, tặc lưỡi. – Chán thấy mẹ, khách đéo thấy đâu, chỉ toàn ma cô với đĩ. Tui cả tuần được đúng cuốc tàu nhanh tám chục.

Trong nghề đĩ – tàu nhanh có nghĩa là không qua đêm, khách với gái ngã giá xong, kéo nhau vào nhà nghỉ bình dân hoặc thậm chí trải miếng áo mưa xuống bãi đất kín đáo nào đó và vui vẻ. Quần áo cởi xuống rất nhanh chóng và mặc vào cũng rất nhanh, sau khi người thỏa mãn – kẻ được tiền. Khách đi một nẻo, gái trở về góc đứng quen thuộc đã được “mua” trước. Mua là sao? Là trả tiền cho những tay anh chị để được quyền tạm chiếm một khoảng trống công cộng, mà không phải vừa lả lơi đón khách vừa hồi hộp ngó chừng công an vừa lo sợ bị đánh đuổi.
Cũng từng trong nghề nên bà Tư không lấy làm lạ khi con Diễm đứng mỏi chân cả tuần lễ mà chỉ câu được một khách. Chép miệng một tiếng rõ to, bà Tư tiếp tục dán mắt vào mảnh áo đang kết cườm thành hình hoa dở dang trong khung thêu trước mặt. Một bàn tay còn lại thoăn thoắt đưa mũi kim lên xuống nhịp nhàng.

- Làm vậy rồi lấy đách gì ăn? Hay mày về làm với con Vui lại đi, ít ra còn có khách lai rai.

- Dẹp! – Con Diễm nghiến răng nói. Đôi mắt ốc của nó trừng trừng nhìn về căn phòng ở cuối dãy – nơi chỉ hơn tuần trước còn đặt một chiếc quan tài gỗ tạp, sơn nhem nhuốc. Không có gì tồn tại trong đôi mắt ấy, ngoài vài vệt nắng chiều héo hắt rọi qua. Nó đốt thêm điếu thuốc nữa, bậm môi rít lấy rít để. Khói mù mịt, mờ căm bao quanh khuôn mặt.

Mũi kim nhọn vừa luồn qua hạt cườm bé xíu, óng ánh sáng, bà Tư ngưng tay, ngẩng lên nhìn con Diễm. Lưng nó hơi còng xuống, xương bả vai nhô lên nhọn hoắt, hai ngón tay kẹp điếu thuốc run run từng đợt. Là một trong những cư dân đầu tiên của xóm đĩ nên từ chuyện con Diễm hồi nhỏ toàn thân ghẻ chóc vì thích chui vô góc nhà ngồi cho muỗi cắn, kiến đốt ra sao đến chuyện mười mấy tuổi đầu, Vui dẫn nó đi bán trinh thế nào, bà Tư đều tận mắt chứng kiến. Do vậy, bà Tư có khi còn hiểu tính nó hơn cả Hai Rớt hay Vui.
Giả lả cười, bà Tư đưa chân đá cái ghế nhựa cao chừng gang tay về phía con Diễm:

- Ngồi xuống đó đi, tao nói cái này nghe.

Rồi không đợi con Diễm ừ hử, bà Tư nhanh nhảu tiếp lời:

- Mày da ngăm ngăm, cao nhòng, ốm nhách vầy, tụi đàn ông ở đây không có khoái. Nhưng tụi Tây thì khác à, con Hoa nó nói mấy thằng Tây khoái con gái mình da đen đen, miệng rộng, gò má cao lắm. Hay mày theo nó đi làm đi, cho có tiền xài?

Con Diễm như cũng đã quên chuyện lúc nãy, hai mắt sáng rực khi nghe nhắc đến tiền nhưng nét mặt có vẻ như không tin tưởng mấy lời này. Nó trề môi:

- Có biết tiếng Tây tiếng Tàu con mẹ gì đâu mà làm, bà?

- Đ.M, tụi nó có cưới mày làm vợ đâu mà cần mày biết tiếng? Tây hay ta thì cũng chừng đó kiểu chứ mấy.

- Ít ra cũng phải biết ra giá chứ bà. – Con Diễm phẩy tay, lắc đầu.

- Vụ này mày khỏi lo đi.

Từ sau lưng con Diễm và bà Tư, một giọng đàn bà thánh thót chợt cất lên, kèm theo là tiếng dép lẹt xẹt. Hoa thình lình xuất hiện, một tay túm mái tóc dài đen óng đến thắt lưng, tay kia với đến rổ đựng thuốc lá. Rồi kệ hai người kia chờ đợi nghe tiếp, Hoa nhẹ nhàng mồi thuốc, nhẹ nhàng nhả khói. Người đẹp, đến hút thuốc cũng đẹp, khác hẳn với cái thói hùng hục, thô lỗ của con Diễm.

- Chào hàng ra sao, giá bao nhiêu, tàu nhanh hay qua đêm có má mì lo hết. Mày chỉ cần làm tụi nó sướng là được rồi, có khi còn được bo thêm. Mà tụi nó, nhiều thằng đẹp trai lắm, trắng bóc, thơm phức chớ không có thúi rình như mấy thằng cha ngoài cảng đâu.


Hoa nói tới đâu, mắt con Diễm sáng đến đó. Với nó, làm đĩ thì cũng làm rồi nên nếu được chọn thì tất nhiên chẳng ngu mà chọn hầu hạ một thằng có khi cả tuần không tắm, người lúc nào cũng mồ hôi ròng ròng, bốc mùi nồng nặc rồi hở chút là quang quác chửi rủa, nước miếng văng tứ tung. Đàn ông thì thằng nào cũng giống nhau ở cái chỗ “sướng”, không phải nói chuyện, không cần hiểu bọn họ nói gì, càng sướng! Nó thầm nghĩ rồi tự cười tít mắt. Cười xong, nó bỗng xụ mặt, nhìn Hoa như còn nghi ngờ:

- Nhưng tui vầy… tụi nó có thèm ngó tới không?

Sở dĩ nó hỏi câu này, không phải nó không tin Hoa mà vì so sánh kiểu nào đi nữa thì Hoa cũng là chim đậu trên cành, còn nó là con vịt dưới vũng nước sình. Hoa học đến lớp mười, có học nhất xóm đĩ, đẹp nhất xóm đĩ, ăn nói dịu dàng nhất xóm đĩ. Nếu là đàn ông, nó cũng chọn ôm ấp Hoa thay vì một con nhỏ đen nhẻm, xấu xí như nó. Hàng đêm, khi nó không hít bụi đường thì chui rúc trong căn phòng nhỏ xíu, kín mít cùng với cả chục ả gái khác, chờ khách chọn thì Hoa sang trọng ngời ngời, chễm chệ ở một nhà hàng đó bên quận Nhất. Quần áo Hoa mặc toàn hàng mắc tiền, mấy trăm ngàn một cái áo đầm. Nó chỉ dám mua cái quần bảy chục ngàn, áo thì năm chục ngàn ba cái. Tóm lại trong mắt nó, Hoa luôn luôn không thuộc về xóm đĩ này.

Hình như Hoa hiểu được suy nghĩ của con Diễm. Vành môi lúc nào cũng đỏ hồng nhoẻn thành nụ cười rạng rỡ, chân thành:

- Yên tâm đi, tụi Tây nó thích kỳ lắm, không giống mình. Chỗ tao, nhiều đứa còn xấu hơn mày mà đắt khách quá trời, toàn được tụi khách khen ngon, hấp dẫn.

Con Diễm trợn tròn mắt, miệng há hốc:

- Giỡn hoài bà…

- Tao quởn đâu mà giỡn. Không tin thì thôi, nói xạo mày chắc tao làm giàu?

Thấy Hoa tỏ vẻ giận, trả lời bằng kiểu nói lẫy, con Diễm luống cuống xua tay, hấp tấp giải thích:

- Hổng phải tui nói bà xạo mà tại tụi Tây ngộ quá hà. Con gái đen nhẻm, ốm nhách, vú mông lép kẹp như tui thì có mẹ gì mà ngon, mà hấp dẫn trời?

Hoa nhìn con Diễm với ý người lớn hiểu biết sự đời thương trẻ con ngây thơ. Đôi môi cánh cung, nhỏ nhắn thành thạo nhả khói thuốc thành chữ O tròn xoe, lửng lơ bay lên không trung. Vẻ hờn dỗi không còn trên nét mặt, Hoa vui vẻ mời con Diễm điếu thuốc. Bỗng, tiếng trẻ con khóc ré lên khiến Hoa lật đật đứng bật dậy, bước nhanh về hướng tấm màn vải ngăn một góc phòng thành phòng ngủ. Giọng Hoa dịu dàng, dỗ dành:

- Má đây… má đây…

Bà Tư cũng vội vàng đi tới kệ bếp. Một cánh tay thoăn thoắt lấy sữa bột, pha nước nóng, lắc đều… Sau tấm màn, tiếng khóc ngằn ngặt vẫn vang lên, lẫn vào tiếng dỗ dành kiên nhẫn, ngọt ngào của Hoa.
Con Diễm lơ ngơ đứng giữa cửa, mắt hết nhìn vô chỗ tấm màn rồi nhìn qua chỗ bà Tư. Đôi môi dày, hơi trề của nó cong lên như định nói gì đó nhưng rốt cuộc là mím chặt lại. Nó cúi đầu, cáu kỉnh đá chiếc ghế nhựa về chỗ cũ và vội vàng quay lưng. Cảm giác bức bối, chán ghét dâng lên trong lòng nó, không có lý do. Bà Tư rất tốt bụng , Hoa vui vẻ nhưng nó chỉ chủ động qua nhà bà Tư khi cần mua gì đó vì không muốn nhìn thấy đứa nhỏ con Hoa và cách hai mẹ con bà Tư chăm chút cho đứa nhỏ.

- Diễm… - Tiếng bà Tư vọng ra, đuổi theo sau lưng con Diễm. – Chừng bảy giờ là con Hoa đi làm đó nghen.

- Ờ! Cảm ơn.

Rồi chằng cần biết bà Tư có nghe được hay không, con Diễm cắm đầu bước. Về tới nhà, nó đóng kín cửa, nằm vật xuống giường. Trong ánh sáng lờ mờ, nó vừa rít thuốc lá vừa trệu trạo nhai mì sống, mắt nhìn trừng trừng lên mái tôn gỉ sét, bám đầy mạng nhện. Hình ảnh ba bà cháu bà Tư chợt xuất hiện giữa những nùi tơ rối ấy. Bà Tư cũng từng là đĩ, cũng lỡ dính bầu Hoa nhưng Hoa sinh ra không phải chỉ để làm đĩ như nó mà được đi học, được yêu thương. Nếu năm năm trước không có vụ tai nạn khiến chồng Hoa chết, bà Tư cụt một cánh tay và đứa nhỏ con Hoa bị thương ở não thì có lẽ bây giờ, Hoa vẫn là cô công nhân hiền lành, trong sáng, hạnh phúc đề huề. Đứa nhỏ con Hoa gần sáu tuổi, không biết nói, không biết đi đứng, chỉ biết khóc gào thảm thiết rồi cười hềnh hệch. Bà Tư mở một quán bán lặt vặt điếu thuốc, gói mì, chai nước mắm… trong xóm, vừa chăm sóc cháu ngoại vừa nhận thêm việc kết cườm. Hoa nối nghiệp bà Tư ngày xưa – làm đĩ, kiếm được đồng nào đều đổ hết vào sữa, thuốc men, bệnh viện cho đứa nhỏ. Vậy mà nó chưa bao giờ thấy mẹ con bà Tư than thở hay ghét bỏ đứa nhỏ. Lúc nào họ cũng dịu dàng, cưng nựng, bảo vệ đứa nhỏ hết lòng.

Bỗng... con Diễm nhìn lại bản thân mình, đi được, nói được, khóc cười được tuy nhiên lại không nên được sinh ra trong cuộc đời này.

Mấy cọng mì cứng ngắc, khô khốc trong miệng con Diễm tự nhiên đắng chằng như cái thứ thuốc đen ngòm, mùi nồng nặc mà ngày xưa nó vẫn hay nấu cho Hai Rớt uống. Nó không nuốt xuống được, có cái gì đó đã choán ngang cổ họng. Nó ngu ngốc đưa điếu thuốc lên môi xám ngắt, rít mạnh. Nó ho sặc sụa, mớ mì lẫn trong nước miếng trào ra, chảy dài theo mép miệng xuống tóc, xuống cổ. Nó vẫn nằm bất động, mắt nhìn trừng trừng vào đám mạng nhện. Nó không phải là con nhện, chỉ là thứ bụi bặm dính vào tơ nhện. Nó muốn được làm người như đứa nhỏ con của Hoa – một lần rồi chết cũng được. Nó bật cười khanh khách, nước mắt trào ra!

Cười chán chê. Cười đến đau quặn bụng xong, con Diễm lồm cồm ngồi dậy, túm mớ tóc nửa vàng nửa đen xơ xác thành một cái củ tỏi to lên đỉnh đầu rồi lao đến bếp, cầm nguyên ấm nước, ngửa cổ tu ừng ực. Cuối cùng, nó cũng đã hiểu ra rằng làm người hay làm đĩ cũng đều cần tiền để thuê nhà, ăn uống như nhau. Đứa nhỏ con Hoa có thể không cần lo gì bởi đã có bà Tư và Hoa bên cạnh nhưng nó thì một thân một mình, không tự lo thì chờ ai? Một mái nhà che nắng che mưa cho người sống lẫn tấm bài vị, một cái bụng no, tiền trong túi mới là điều nó cần lúc này, không phải một bà má.

Tự mình cười khẩy mình, con Diễm trần truồng đi vô buồng tắm. Muốn được đàn ông trả tiền thì phải sạch sẽ, son phấn thơm tho – bài học duy nhất nó học được từ bà từ mẹ.
Hết chương 4.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

luukim

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
2/5/15
Bài viết
167
Gạo
0,0
Mình thấy văn lẫn truyện rất ổn đấy chứ, đâu đến nỗi "chán" đâu.
Hôm nọ mình đọc cuốn "Xứ Cát" xếp vào hàng nổi tiếng thế giới, mình thấy nó cũng "chán ơi là chán", nhưng ráng đọc tiếp thì thấy tư tưởng và sức sáng tạo của tác giả rất đáng khâm phục, nên vấn đề phải chăng là cảm nhận của mỗi người đọc. Có lẽ chúng ta nên đọc để hiểu tác phẩm và suy tư của tác giả thì sẽ thấy nó có ý nghĩa hơn, còn nếu đọc để nhận xét thì có lẽ sẽ luôn tìm thấy khuyết điểm. Cũng rất chủ quan nếu nói một tác phẩm nào đó là "chán", vì nó có thể chán với mình nhưng sẽ rất hấp dẫn với người khác.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Đọc chương này thấm lắm em ạ. Càng viết càng lên tay rồi đấy. Chị không có góp ý nào khác cho chương này tới thời điểm này.
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Mình thấy văn lẫn truyện rất ổn đấy chứ, đâu đến nỗi "chán" đâu.
Hôm nọ mình đọc cuốn "Xứ Cát" xếp vào hàng nổi tiếng thế giới, mình thấy nó cũng "chán ơi là chán", nhưng ráng đọc tiếp thì thấy tư tưởng và sức sáng tạo của tác giả rất đáng khâm phục, nên vấn đề phải chăng là cảm nhận của mỗi người đọc. Có lẽ chúng ta nên đọc để hiểu tác phẩm và suy tư của tác giả thì sẽ thấy nó có ý nghĩa hơn, còn nếu đọc để nhận xét thì có lẽ sẽ luôn tìm thấy khuyết điểm. Cũng rất chủ quan nếu nói một tác phẩm nào đó là "chán", vì nó có thể chán với mình nhưng sẽ rất hấp dẫn với người khác.
Cám ơn bạn rất nhiều.
Dù với bất cứ khen chê, mình đều rất cám ơn, vì đó là động lực để mình viết tiếp.
Sợ nhất viết xong, không có khen chê, không có phản hồi. :(
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Đọc chương này thấm lắm em ạ. Càng viết càng lên tay rồi đấy. Chị không có góp ý nào khác cho chương này tới thời điểm này.
Em cám ơn chị nhiều ạ. Đọc bình luận của chị em thấy thích quá, như nhìn thấy mình đang lớn từng ngày luôn ạ. :))
 

Nhocmuavn

+..Gái xăm trổ..+
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/12/13
Bài viết
1.236
Gạo
50.000,0
Chương 5:

Đêm, con Diễm theo Hoa đi làm.

Quận Nhất xe cộ tấp nập qua lại, nhìn đâu đâu cũng thấy người. Nhà thì cái nào cái nấy cao chót vót, leo bậc cầu thang không biết bao giờ mới tới tầng cao nhất. Nó ngơ ngác nhìn quanh, háo hức như đứa bé lần đầu được ra phố. Mà đúng vậy thật! Mang tiếng sinh ra, lớn lên ở thành phố nhưng hai mươi mấy năm qua, chỗ xa nhất nó từng đi tới là lò thiêu xác, còn lại chỉ quanh quẩn nhà – động chứa – xa cảng. Cái thành phố này trong mắt nó giống như một động đĩ khổng lồ, cho đến hôm nay.
Chỗ Hoa làm là một nhà hàng to lớn, rực rỡ đèn màu, trang hoàng sang trọng lộng lẫy. Không giống như mấy cái quán nhậu ôm lụp xụp, tối mò tối om mà nó từng đến mỗi khi người ta thiếu gái tiếp khách, rồi vừa phải đập muỗi chan chát vừa lo khách xù tiền bo.

Hoa chỉ tay về dãy ghế cao quanh một cái bàn dài, cong cong rất lạ và nói:

- Ở đây chờ tao chút, tao đi nói với quản lý.

Con Diễm gật đầu, khép nép đứng cạnh một cái ghế và len lén đưa mắt ngó khắp nơi. Sàn nhà lót gạch gì đó sáng bóng, đến độ soi gương được. Hai dãy ghế nệm êm ái, bàn kiếng trong suốt xếp ngay ngắn, chừa một lối đi ở giữa, dẫn lên một bục cao lót thảm xanh. Có vẻ như đó là sân khấu vì nó thấy có mấy cây đàn. Ở đây, cái gì cũng khiến nó tò mò nhưng điều kỳ lạ nhất chính là không thấy cây quạt máy nào mà không khí vẫn rất mát mẻ, dễ chịu. Nó co co bờ vai, nghe dòng máu nóng hy vọng chạy dọc theo sống lưng, tràn lên ánh mắt lấp lánh và nụ cười nửa vui mừng nửa lạc lõng.

Lát sau, Hoa đi ra cùng một người phụ nữ xinh đẹp, mặc chiếc đầm hai dây màu đỏ chót, dài chấm đất, khoe cặp ngực trắng ngần, căng tròn như muốn rớt ra khỏi cổ áo theo mỗi nhịp đánh hông ẻo lả. Con Diễm nhìn hai người phụ nữ trước mặt rồi nhìn lại bản thân. May là lúc tối, Hoa đã cho nó mượn cái đầm ngắn vừa đủ che mông này. Ít ra, nó cũng không thấy mình quá thua kém.

Người phụ nữ kia đi đến trước mặt con Diễm, nở nụ cười ngọt ngào rồi nheo nheo đôi mắt gắn lông mi giả cong vút, ranh mãnh quan sát nó từ đầu xuống chân và dừng lại chỗ vòng eo nhỏ xíu:

- Cưng nhiêu tuổi rồi? Biết uống rượu không?

- Chắc hăm hai. – Con Diễm cũng cúi đầu, thắc mắc nhìn vô vòng eo của mình: - Uống được, cỡ lít đế mới hơi đơ đơ.

Gật gù tỏ ý vừa lòng, người phụ nữ cất giọng ngọt như đường mật:

- Ở đây tụi nhỏ gọi chị là chị Lena.

Nói xong, Lena ngoắc tay gọi một cậu con trai mặc đồng phục áo trắng quần đen lại gần, nghiêng đầu nói nhỏ gì đó, rồi đon đả kéo con Diễm đến chiếc bàn trong góc phòng. Con Diễm vừa ngồi xuống thì cậu trai khi nãy quay lại, đem theo hai ly rượu lớn. Lena đẩy một ly về hướng con Diễm, tiện tay bóp mạnh vào ngực nó. Giọng cười khanh khách vang lên, Lena nháy mắt:

- Ngó ốm ốm mà cũng nhiều nạc ghê ha?!

Con Diễm hơi bất ngờ nhưng không cảm thấy khó chịu hay xấu hổ vì vốn đã quá quen thuộc với mấy chuyện đụng chạm thể xác kiểu này. Nó nghênh mặt tỏ vẻ hãnh diện:

- Có nhiêu đó làm vốn liếng, không thì chó nó cũng không thèm ngửi à.

- Chị khoái cưng rồi đó. – Lena búng tay kêu cái chóc, cầm ly rượu nốc một hơi hết nửa, xong hất cằm. – Uống một hơi hết ly coi, khách ở đây uống dữ lắm. Không phải nói cưng xạo nhưng cái gì thấy tận mắt cũng hơn nghe bằng tai.

Uống thì uống, con Diễm chưa bao giờ chê rượu. Ly rượu đầu tiên nó uống hình như hồi tám hay chín tuổi gì đó. Lần đó, Vui bị thằng kép giàu đá, buồn tình mua mấy lít về nhà uống. Uống đã đời, xỉn quắc cần câu thì đè nó ra chửi rồi đánh, đánh mệt thì lăn ra ngủ. Nó ngây thơ nghĩ rằng rượu ngon lắm, uống vào vui lắm nên uống thử ít rượu còn lại trong đáy chai. Những lần uống rượu cứ tăng dần dần, mang theo tiếng rầy la của Hai Rớt, những vết tích đòn roi khi Vui phát hiện. Tuy nhiên nó chẳng sợ, càng đánh càng la, nó càng thấy rượu ngon; rượu cay xè, đăng đắng nhưng sau đắng cay ấy lại là cảm giác lâng lâng, bừng bừng và sảng khoái. Sau này, tự kiếm được tiền, nó uống tợn hơn, vui uống, buồn uống, không buồn không buồn cũng uống. Uống bù cho những đánh chửi một thời dè chừng, thậm thụt chờ đợi những giọt rượu còn sót lại ở đâu đó trong đời.

Nhanh tay cầm ly lên, con Diễm nốc ực một hơi rồi vỗ đùi cái đét, khoái chí khà thành tiếng lớn:

- Rượu gì mà ngon quá xá là ngon, cho tui ly nữa được hông?

Kiểu ăn nói nửa vô tư nửa quê mùa của con Diễm khiến những nghi ngờ, đề phòng trong lòng Lena chợt vơi đi. Cái nghề chăn dắt này kiếm tiền nhiều, rủi ro cũng nhiều nên trước mỗi một em út mới, thân làm má mì như Lena đều phải dò xét kỹ lưỡng. Lớ ngớ gặp phải chim mồi của công an gài vô là toi đời, vài cuốn lịch chứ chắng chơi. Mà cái loại đàn bà ăn chơi quen thói, lười làm giỏi tiêu tiền thì nhan sắc là quan trọng nhất. Không ít đồng nghiệp của Lena sau khi chịu vài năm tù, đã từ một má mì kiêm bà chủ quán rượu sang trọng, mởn mơ xinh đẹp biến thành hạng đĩ già đứng đường, kiếm vài chục ngàn cho một lần cởi quần. Tự nghĩ, Lena tự rùng mình ớn lạnh, liếc ngang con Diễm lần nữa, trước khi đưa tay ra dấu cho cậu trai làm phục vụ đứng gần đó.

Một ly rượu nữa được mang ra. Con Diễm háo hức nhìn chằm chằm thứ chất lỏng trong veo, màu nâu đỏ đẹp mắt trước mặt, để xa cả nửa mét mà vẫn ngửi được mùi cay nồng. Dù thèm lắm nhưng nó chưa dám vồ vập uống ngay tức thì vì ánh mắt của Lena có gì đó khiến nó không thích, không thoải mái.

- Rượu Tây, cả triệu một chai đó. – Lena cười cười, vừa nói vừa đưa tay nựng má con Diễm. – Chị có nghe Hoa nó nói qua, cưng đẹp vầy làm chi mấy động chứa cho phí? Qua đây chơi với chị, cưng khỏi lo không được ăn ngon mặc đẹp, rượu thịt ê hề. Mấy đứa ở đây, đứa nào ngoan là chị thương như em ruột mình nhưng tánh chị thẳng lắm, mất dạy là chị cho hết đường sống. Mới nhìn qua cưng là chị thấy ưng mắt rồi đó.

Con Diễm gật gật đầu, mùi nước hoa thơm nức nồng của Hoa xộc thẳng vô mũi. Nó khịt khịt mũi, ngó quanh quanh rồi dừng mắt ở khu sân khấu lấp lánh ánh đèn màu xanh, đỏ, vàng, tía. Một anh chàng tóc dài vừa xuất hiện, đang ngồi thử đàn. Vậy là chỗ này có ca hát, nó đoán vậy rồi quay sang Lena:

- Tui không biết hát, có sao không?

- Không biết hát thì không sao. – Lena cau mày trả lời, vành môi tô điểm kỹ càng mím lại: - Nhưng cách ăn nói của cưng thì có sao. Ở đây là quận Nhất, khu lịch sự, sang trọng nên phải kêu chị bằng chị, xưng em cho đàng hoàng. Với khách thì lúc nào cũng phải vui vẻ, cười nhiều, nhẹ nhàng, chìu chuộng. Vậy mới có tiền, cưng hiểu không?

Nói xong, Lena lập tức làm mẫu cho con Diễm thấy, bằng cách ngồi thẳng lưng, mắt chớp chớp gợi tình, còn môi nở nụ cười nũng nịu khi bàn tay trắng ngần, móng đính đá nhấp nhánh ẻo lả vẫy vẫy với nhóm khách vừa đến. Đó là ba người đàn ông cứng tuổi, ăn mặc lịch sự. Lena giữ nụ cười trên môi tới lúc khách ngồi vào bàn, được mấy cô gái khác vây quanh, mới quay lại nhìn con Diễm từ trên xuống dưới thêm lượt nữa. Một tay mở chiếc túi lớn bằng bàn tay vẫn luôn cầm theo bên mình, lấy ra hộp phấn, tay kia của Lena chỉ vô hộp đựng giấy trên bàn:

- Cưng lấy giấy, chùi bớt lông mày, màu mắt với son môi đi. Sau này đi làm, chỉ cần đánh chút phấn, thoa chút son hồng là được. Còn nữa, mai nhuộm đen cái đầu lại luôn đi.

Miệng nói, trong khi bàn tay Lena thoăn thoắt dặm lại phấn, tô thêm son môi. Kiểm tra thêm lần nữa lớp son phấn trên mặt xong, Lena liếc về phía con Diễm và gật đầu, đứng lên:

- Đi theo chị. Nhớ! Cưng là gái quê mới lên thành phố, không biết tiếng, nên phải tỏ ra ngây thơ, nhút nhát, khách mời rượu chỉ được nhấp môi thôi.

Gì chứ giả ngu, giả câm, giả điếc thì con Diễm không cần học cũng diễn được. Vì với một Hai Rớt hở chút là kể lễ, khóc than số phận và một Vui lấy chửi rủa, đánh đập là thú vui, nếu nó khôn hơn, nói nhiều hơn, nghe rõ hơn thì có lẽ đã không tồn tại được đến hôm nay. Nó vò nát miếng giấy trắng đã lem luốt chì kẻ mắt, son môi trong tay rồi gật đầu tự tin:

- Tui… à quên… em biết rồi.

Chữ “em” vọt ra khỏi miệng con Diễm có gì đó hơi méo mó, ngập ngừng. Thì ra đĩ cũng chia thành nhiều loại, phải học nhiều chứ không dễ như bao lâu nay nó vẫn nghĩ, vẫn làm. Từ nhà chứa đến góc đường quanh xa cảng, nó không cần kêu chị xưng em với bất kỳ ai, già trẻ lớn bé gì cũng bà – tui ngang lứa. Đám khách nó từng lăn lê qua không ai mặc áo có cổ, tay dài cài nút nên nó cũng không phải diễn ngây thơ hay e thẹn gì gì đó cho tốn sức. Kể cả nó có muốn diễn, ai rảnh hơi để ý tới? Nhưng đàn ông ở đây có vẻ không chỉ muốn cởi quần áo ra, hùng hục chọc ngoáy, hồng hộc thở mà còn cần coi diễn kịch.

Chậm chạp nhưng không lề mề, con Diễm cúi đầu đi theo sau Lena, về phía bàn khách gần sân khấu. Trên sâu khấu, anh chàng tóc dài đang ngồi ôm đàn, gẩy vài đoạn nhạc nghe chừng rất êm tai. Dù không mê đàn ca hát xướng như Hai Rớt tuy nhiên ở cùng một người coi cải lương là sự sống suốt mấy mươi năm trời, tai nó cũng không đến độ tai trâu. Nên giữa những âm điệu thánh thót, bay bổng, nó tò mò ngước đầu nhìn lên. Hình như, anh ta vừa mỉm cười và gật đầu chào nó. Hình như đây là lần đầu có một đàn ông gật đầu với nó và nụ cười cũng không phải là kiểu cười hô hố đầy dâm dục. Dẫu chỉ thoáng chốc, nó vẫn thấy được ánh mắt của anh ta rất tươi sáng, nhìn về nó như người nhìn người, không muốn lột trần, không hau háu thèm thuồng hoặc khinh rẻ, ghê tởm. Đột nhiên, nó lúng túng quay mặt đi, hai má hơi nóng nóng.

Khi tâm trí con Diễm đang còn nghĩ ngợi lung tung thì Lena bận rộn đầu mày cuối mắt với ông khách mặc áo xanh đậm, đeo kính. Kéo nhẹ tay nó, Lena khẽ nháy mắt nhẹ rồi quay sang tựa hẳn hai bầu ngực thỗn thện vào cánh tay ông khách. Giọng Lena lúc này thỏ thẻ, nhỏ nhẹ giống một bà mẹ đang cưng nựng đứa con yêu. Nó không hiểu Lena nói gì nhưng ông khách nghiêng đầu nhìn nó, nửa xem rẻ nửa ve vãn. Ánh mắt của ông ta không mềm mại như anh chàng đánh đàn cũng không thô lỗ như đám khách. Nhớ lời Lena dặn, nó chỉ đứng yên, cười nhè nhẹ, hai tay mân mê nếp váy.

Chừng đôi phút, ông khách gật đầu, vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh, kiểu người ta vẫn hay dùng để dạy chó, mèo. Lena cười ỏn ẻn, liếc mắt ra hiệu với con Diễm:

- Di, để chị giới thiệu với cưng mấy anh bạn.

Nói xong, Lena thay vì để con Diễm ngồi xuống chỗ trống bên kia, cạnh ông khách thì lại kéo nó ngồi cạnh mình. Vờ đưa tay kêu cậu trai phục vụ, Lena thì thầm vào tai nó:

- Sau này kêu cưng là Di, tên Diễm khó nhớ với bọn nước ngoài lắm. Mấy lão này người Đài, biết tiếng mình lõm bõm nên nhớ ăn nói cẩn thận.

Con Diễm cụp mắt, tỏ ý hiểu. Lena lại nhoẻn cười, ra vẻ hài lòng rồi nũng nịu nói thêm mấy câu với ông khách, trước khi đứng lên. Vị trí cạnh khách giờ là của con Diễm, nó tưởng tượng đó là mấy gã khách hung dữ say rượu vẫn thường gặp nên nhẹ nhàng ngồi sát lại, hai tay để trên đùi. Mắt nó không nhìn thẳng vào khách mà chỉ len lén quan sát. Nét mặt có chút lo lắng, có chút hiền lành được giữ nguyên, không thay đổi. Ngày xưa, đám khách luôn nói mặt nó khi im lặng, e sợ nhìn rất ngu và đáng ghét. Người đẹp dù khóc, dù giận dữ cũng thấy đẹp; còn nó vì xấu, nên làm thế nào cũng thấy khó ưa. Nhưng ở đây lại khác, ông khách có vẻ thích kiểu ngu ngu của nó. Ông ta không vồ vập, tay chân sờ mó loạn xạ, chỉ thi thoảng bẹo má hoặc choàng tay qua eo nó. Bởi phần lớn thời gian, ông ta dành cho uống rượu, nói chuyện với hai người bạn và chăm chú nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu, anh chàng tóc dài đang vừa ôm đàn vừa ngân nga một ca khúc tiếng nước ngoài. Ca khúc này có vẻ quen thuộc vì nó thấy rất nhiều khách say sưa hát theo. Cứ vậy, hết bài này lại đến bài khác, anh ta như sống một cuộc sống khác – không có rượu, khói thuốc, trai gái ve vãn nhau, những cuộc ngã giá thân xác dưới gầm bàn.

Con Diễm bâng quơ nhìn theo hướng mắt ông khách và chợt cúi gầm đầu, lúng ta lúng túng nhìn xuống hai bàn tay khẳng khiu của mình. Anh chàng tóc dài vừa nhìn nó, vừa cười với nó. Lần này là chắc chắn, không phải hình như nữa.

Nụ cười của anh ta thật đẹp, mềm mại, rất ấm áp!
Hết chương 5.
Tag: Ktmb , @Ivy_Nguyễn, Quỳnh Anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên