Ktmb, Ivy_Nguyen, @Quỳnh Anh, Sienna...
Chương 6:
Thấm thoắt, con Diễm đã làm ở chỗ Lena được gần tuần. Ngày nào nó cũng diễn vai gái quê ít nói chỉ biết cười, hay e thẹn cúi đầu và rất được khách yêu thích, nhất là mấy ông khách tóc không đen, mắt không đen. Đúng ra là có muốn nói cũng không biết nói gì vì khách nói – nó không hiểu, nó nói – khách cũng không hiểu. Do vậy nó rất thích làm ở đây, ngoại trừ việc số tiền kiếm được vẫn chưa nhiều như mong ước. Đêm nào, Lena cũng kéo nó từ bàn này qua bàn khác, chỉ nhấp môi rượu cũng đủ ngà ngà, ỏn ẻn cười đến mỏi miệng, được ít tiền bo nhưng vẫn chưa có khách nào chọn nó cho công việc làm đĩ đúng nghĩa. Từ nhà nó qua quận Nhất không thể đi bộ nên xe ôm hai lượt đi về, ăn uống, mua sắm này nọ, may lắm chỉ vừa đủ tiền nhà. Mà nó cần tiền, rất nhiều tiền bởi đời đĩ nghèo như Hai Rớt luôn làm nó sợ. Nó càng sợ hơn cảnh phải quay về làm tôi mọi dưới chân Vui, để mặc Vui đánh chửi cho đỡ buồn.
Hôm nay, tóc con Diễm đã trở về màu đen mun, cắt ngang vai. Nó mặc cái đầm hoa li ti sát nách, ngắn ngang gối, vừa mới được bà Tư dẫn đi mua ở chợ sida trưa nay. Mặt nó cũng không trát phấn trắng bệch, tô mắt xanh lè, môi đỏ chét như lúc trước. Nhìn thoáng qua, nó rất hợp để sắm vai gái quê ngây thơ trót sa chân chốn đô thành đèn màu tranh tối tranh sáng. Vừa vô đến cửa quán, nó liền dáo dát tìm Lena. Đằng góc quầy tính tiền, Lena đang nói chuyện với anh chàng tóc dài. Nó thấy anh ta, liền lập tức quay mặt đi. Gần tuần nay, ngày nào nó cũng lượn lờ quanh các gã đàn ông, còn trên sân khấu, anh ta ôm đàn ngồi hát. Hai bên chưa lần nói chuyện với nhau nhưng nó luôn cảm nhận được ánh mắt mềm mại hướng về mình, bằng trực giác của đàn bà.
Đĩ cũng là đàn bà!
Giờ này còn sớm, khách thường ghé qua sau tám giờ nên con Diễm chui vô chiếc bàn trong góc, ngồi đốt thuốc. Mắt nhìn bâng quơ ra đường phố bên ngoài, qua những ô cửa kính gắn đèn màu chớp tắt liên hồi. Chập chập, nó lại liếc về hướng quầy tính tiền. Không biết hai người họ nói gì mà lâu dữ? Nó chép miệng, thở dài.
- Cưng tìm chị hở?
Giọng nói ngọt ngào của Lena vang lên bên tai con Diễm, kèm theo mùi nước hoa sực nức.
Con Diễm hơi giật mình, mở to mắt nhìn Lena:
- Ủa, mà sao chị biết?
- Chị Lena của cưng mà…
Lena nheo mắt, cười cười, ngồi xuống cạnh con Diễm. Trên nét mặt lúc nào cũng trang điểm kỹ lưỡng hiện lên vẻ từng trải, chứng tỏ bản thân chỉ cần liếc qua là đã nhìn rõ được ý đồ của người khác. Như cũng muốn nói với đám em út như con Diễm rằng, đừng hòng dở trò ma mãnh nếu không muốn nhận lại hậu quả tệ hại. Đưa mắt nhìn vô điếu thuốc trên tay con Diễm, Lena cau mày:
- Chị đã nói là muốn hút thuốc thì vô toilet, không hút ở đây, lỡ khách thấy thì còn gì hình ảnh gái quê. Còn lần nữa là phạt tiền, nghe chưa?
Con Diễm nghe phạt tiền liền lật đật dập tắt điếu thuốc mới hút được nửa. Lè lưỡi như biết lỗi, nó hạ giọng:
- Không có lần sau, em hứa! Chị đừng có giận, coi chừng có nếp nhăn đó…
Mặc kệ con Diễm cười khì khì, giở trò nịnh nọt, Lena liếc nó một cái dài:
- Thôi, khỏi nịnh. Muốn chị giúp gì cưng đây?
- Em muốn đi khách. – Con Diễm không làm trò nữa, nói thẳng. Chữ “đi khách” dễ dàng bật ra khỏi miệng nó, giống như người ta hỏi giá con cá, chọn lựa mớ rau ngoài chợ.
Mắt dù ánh lên ý cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra không hài lòng, Lena nhăn mặt:
- Quán chị làm ăn đàng hoàng, cưng đừng nói bậy. Ai nghe được, nghĩ chị làm má mì dắt mối thì mệt cho chị lắm nghen.
Ngót nghét gần chục năm làm nghề đĩ, con Diễm đâu còn xa lạ gì với kiểu giãy nãy “làm ăn chân chính” này. Nhất là chiều nay, Hoa đã nói qua về tính cẩn thận của Lena. Gái ngu quá hay khôn quá đều không được Lena chọn làm em út dưới tay. Khôn quá thì dễ bị phản hoặc tay trong do bên Công An gài. Ngu quá thì lỡ bị bắt, chưa cần hỏi đã khai sạch sẽ. Hiểu vậy nên nó không vòng vo:
- Em với bà Hoa là hàng xóm từ hồi nhỏ tới giờ, chị hổng tin thì về chỗ em mà hỏi coi.
Lena nheo nheo đuôi mắt gắn mi giả dày rợp, che mất ánh suy tính. Giọng nói ngọt ngào đều đều vang lên bên tai con Diễm:
- Cưng thân với con Hoa vậy thì nói chuyện với nó đi. Chị không biết chuyện của hai đứa đâu à!
Nói xong, Lena nháy mắt, cười ẩn ý rồi tha thướt đứng lên. Tà váy lụa màu hồng thơm phức quét ngang mặt con Diễm. Như muốn nói, con Diễm muốn được đẹp được thơm thì còn cần phải học thêm nhiều mánh khóe. Ai bảo làm đĩ mà dễ?
Một đêm vô ích nữa lại trôi qua. Rõ ràng có một ông khách mắt xanh mũi lõ rất thích con Diễm. Cả tối cứ giữ chặt lấy nó, không ép nó uống giọt rượu nào, còn bo những năm trăm ngàn. Nhưng Lena ngó lơ, vờ không thấy, cứ lắc đầu nguầy nguậy, mặt tỏ ra khó xử khi miệng không ngừng phân bua gì đó rồi “xo-ri, xo-ri” liên tục. Qua hơn tuần làm ở đây, nó cũng lờ mờ biết “xo-ri” có nghĩa là xin lỗi và càng hiểu rõ hơn, Lena đang ngăn cản nó nhét tiền vào túi. Nó ấm ức ngiếng răng, cố nặn ra nụ cười méo xẹo cho đến lúc quán rượu lên đèn sáng trưng.
Khách về, đám gái không được chọn qua đêm chán nản kéo nhau về theo. Trên mỗi người, mùi rượu nồng nặc với khuôn mặt nhợt nhạt phấn son, bỏ lại sau lưng một không gian tăm tối giữa sáng ánh neon trắng lóa. Trên những mặt bàn, ly dĩa chổng chơ. Tiếng cười nói ve vãn lẫn trong tiếng đàn réo rắt đã im bặt. Thì ra… sân khấu, màn nhung hiện diện khắp nơi, chẳng cần tích tuồng cũng trở thành đêm diễn.
Con Diễm với Hoa kẹp ba trên chiếc xe ôm quen thuộc, xuyên qua quận nhất giàu có, rẽ gió đêm trở về xóm đĩ bên mé rạch đen ngòm, chuột nhiều hơn người này. Mọi ngày, con Diễm về chỉ một mình nhưng hôm nay, Hoa vừa đến chu kỳ đàn bà. Nét mệt mỏi hiện rõ trên cái nhăn mặt của Hoa:
- Có kiếp sau thiệt thì tao không làm đàn bà nữa đâu. Tháng nào cũng có, đã mất thu nhập còn đau chết mẹ!
Vừa nhích người về phía sau như muốn Hoa có thêm chút khoảng trống, con Diễm vừa cất giọng khàn khàn, câu được câu mất trong tiếng gió ngược chiều:
- Kiếp này chưa xong, bà lo chi kiếp sau cho nó mệt. Có kinh đúng bực thiệt nhưng không làm đàn bà thì lấy gì dạng háng kiếm tiền giờ?
Dứt lời, nó bật cười ha hả. Loại người sống bữa nào hay bữa nấy như nó thì được làm đàn bà đã là may mắn lắm rồi. Ít ra còn có nghề đĩ kiếm miếng ăn.
Hoa nhún vai, gục gặt đầu có vẻ đồng tình:
- Ờ, nói thì nói vậy chứ tháng nào trễ, lo gần chết.
- Bà không đi bao hả? – Giọng con Diễm có vẻ lo lo.
- Có thì có… - Hoa thở dài, tặc lưỡi. – Sau này mày làm rồi biết, gặp mấy thằng hàng bự, sức trâu, bao rách lúc nào ai biết được đâu.
Nhắc đến vụ đi khách, mặt con Diễm liền thay đổi. Môi nó cong lên, bực bội lầm bầm:
- Còn khướt mới được đi! Lúc chiều, tui nói với con mẻ rồi mà con mẻ kêu hổng biết, muốn gì thì nói với bà.
- Ủa, gì kỳ vậy? – Hoa ngoái đầu ra đằng sau, cau mày khó hiểu. – Hôm bữa tao nói vụ mày, bả kêu mày phải tự mở miệng thì bả mới biết đường giúp mà.
Mắt con Diễm ngó lung tung đâu đó trên quãng đường về rồi nhếch môi. Giọng nửa chán chường nửa buồn bã:
- Chắc con mẻ sợ tui gài hàng. Mặt tui nhìn giống mấy con thích đập chén cơm người khác lắm hả?
Hoa với tay ngược ra sau, vỗ nhẹ vô hông con Diễm, yếu ớt nói:
- Để mai tao nói với bả coi sao. Tao nhảy nhiều chỗ rồi, bà Lena ghê gớm thiệt nhưng được cái ăn chia sòng phẳng, biết cách hét cao giá. Mày cũng đừng có nản!
Con Diễm bạnh cái miệng ra cười, kiểu cười không tươi cũng chẳng héo. Như một cách để nói cái Hoa đừng lo, nó lớn lên trong xóm đĩ nên mấy chiêu trò của Lena đâu còn xa lạ. Vui vẫn hay đóng vai người tốt muốn giúp đỡ mấy em gái ngó được mắt, nhà nghèo lên thành phố kiếm tiền. Mồi câu giăng ra thường là công việc nhẹ nhàng, lương cao, chẳng mấy bữa là da trắng tóc dài, ăn mặc sang trọng, đeo vàng đầy người như Vui. Hoặc như kiểu của Hai Rớt là hiểu rõ đời đĩ khốn nạn, nhục nhã ê chề nhưng vẫn không dám thoát ra bởi ngoài mấy ngón nghề khiến đàn ông vui vẻ, Hai Rớt chẳng còn gì khác. Sức khỏe không! Tiền bạc không! Nghề nghiệp không! Chịu cực chịu khổ lại càng không! Và nó rồi cũng sẽ sống, sẽ chết như hai người đàn bà khác trong gia đình mình.
Chiếc xe ôm ghé qua hàng mì vịt tiềm ngon có tiếng cho con Diễm mua ba phần đặc biệt rồi lại lướt gió đêm lành lạnh. Xóm đĩ thấp thoáng ẩn hiện sau những dãy nhà cao tầng đã tối đèn. Con đường trải nhựa bằng phẳng được thay thế bằng con ngõ nhỏ lúc nào nhày nhụa bùn sình, cỏ hoang cao hơn đầu người đầy những tiếng ếch nhái ồm ộp. Nó nhét vô tay người đàn ông đen nhẻm tờ trăm ngàn, xong liền kéo tay Hoa bước nhanh như sợ hơi ấm từ món mì sẽ nhanh chóng tan biến. Sau những đêm ngụp lặn ngoài kia, nơi nó muốn về nhất luôn là cái ổ nồng nặc mùi ẩm mốc với những chiếc mạng nhện giăng bụi của mình. Một nơi thật sự thuộc về nó cho đến khi còn có thể trả tiền thuê.
Hoa vừa về đến nhà đã vội vội vàng vàng lao đến chiếc giường sau tấm màn vải. Trong sự lo lắng vẫn tràn trề yêu thương:
- Chiều giờ nó đỡ sốt chưa má? Có ăn được miếng cháo nào không má?
Bà Tư gật gật đầu, miệng cố nặn ra nụ cười méo xẹo khi chân bước đều theo Hoa. Nơi cửa, con Diễm chăm chăm nhìn theo mẹ con họ. Mắt nó cụp xuống, chìm vào bóng đêm đen kịt bên ngoài. Câu trả lời nho nhỏ vọng vào tai nó:
- Mát hơn rồi. Nó ăn được lưng chén cháo, cũng ít khóc hơn lúc trưa. Ơn Trời Phật…
Chuyện nhà người ta, vốn không liên quan gì nhưng con Diễm cứ chôn chân đứng một chỗ, dỏng tai lắng nghe từng âm thanh, mắt không rời khỏi khỏi hai bóng người sau tấm màn vải đã cũ sờn. Chiếc quai túi đựng ba tô mì vịt tiềm như đang oằn mình oán than trong bàn tay nắm chặt của nó.
Một lúc sau, hai mẹ con bà Tư đi ra. Nét yên tâm tạm bợ hiện lên ánh mắt mỗi người. Hoa nhìn về phía con Diễm:
- Diễm, mày đứng đó chi cho muỗi cắn mà không vô nhà ngồi?
Con Diễm không trả lời, chỉ cười cười rồi bước thêm hai bước. Thân hình ốm nhách choán ngay giữa cửa nhà:
- Lấy tui mười lăm ngàn thuốc đi Tư.
Bà Tư chỉ tay về cái rổ đựng thuốc lá chỗ bàn nước gần cửa:
- Đó, mày lấy đi.
Theo giá chung, bán lẻ thì năm ngàn sáu điếu, còn bán cả gói thì mười lăm ngàn nhưng con Diễm không cầm cả gói mà lấy ra hai điếu. Xong, nó móc túi, vuốt thẳng tờ mười ngàn và tờ năm ngàn.
- Mười lăm ngàn nguyên gói mà… - Bà Tư nhắc.
- Tui mua mười lăm ngàn chứ có nói mua nguyên gói đâu. – Con Diễm vừa đốp chát lại, vừa nhét hai tờ tiền xuống mép rổ rồi lấy ra hai túi mì. – Bà với bà Hoa ăn luôn đi cho nóng.
Và không đợi bà Tư nói thêm, nó quay lưng. Chớp mắt, cái dáng mỏng dính như tấm ván phóng dao của nó đã chìm vào bóng đêm đen kịt ngoài trời.
Bà Tư nhìn theo, lắc đầu, chép miệng:
- Cái con nhỏ này thiệt khùng…
- Tính lâu nay vậy mà.
Hoa vừa lau chùi son phấn vừa góp lời. Có lẽ vì cái khùng đó mà cả xóm trọ này không ai nỡ ghét bỏ dù con Diễm suốt ngày lầm lì, họa hoằn lắm mới mở miệng nói dăm câu ba chuyện, bằng cái giọng khàn khàn cộc lốc.
Tất nhiên bà Tư không lạ tính con Diễm nên cũng chỉ cười xòa thương mến. Một cánh tay nhanh nhẹn mở túi mì nóng hổi, rồi như chợt nghĩ ra chuyện gì, bà Tư hỏi:
- À, nó làm được không?
- Cũng được nhưng má mì còn ỏng ẹo, chưa muốn làm mối khách cho nó.
- Sao vậy?
- Một phần sợ bị gài, một phần muốn ăn dày hơn. Con đoán vậy. – Hoa trả lời nhỏ, nhẹ nhàng vén màn nhìn đứa con tội nghiệp đang say ngủ của mình thêm lần nữa.
Bà Tư gật đầu ra vẻ hiểu chuyện:
- Con coi sao, nói giúp nó mấy câu nghen. Thôi, ra ăn đi.
Trong khi mẹ con Hoa ngồi bên nhau, cùng ăn mì, thỉnh thoảng nói cười thì trong ánh sáng đỏ âm u từ bóng đèn trái ớt chỗ bàn thờ Hai Rớt tỏa ra, con Diễm ngồi xổm trên nền nhà, trệu trạo nhai. Nó đưa bàn tay lấm lem với lấy chai rượu, rót một ly đầy rồi nốc cạn. Hai điếu thuốc vừa được châm lửa, nó gắn một điếu vào bát nhang, lẩm bẩm một mình:
- Bữa nay kiếm được kha khá, mai tui đi mua tiền về đốt cho ngoại. Ngoại còn thiếu gì nữa thì nói tui biết.
Nói xong, nó rít mạnh một hơi thuốc, nhả khói mịt mờ rồi rót thêm ly rượu nữa nhưng lần này không nốc liền mà chậm chạp đưa lên môi:
- Người ta nói làm ma cũng mệt lắm, phải học đủ thứ dưới âm phủ nên ngoại cần gì thì nhớ nói, tui lo được đến đâu hay đến đó. Nghen!?
Ngày nào cũng vậy, vòng quay nhai – uống – rít thuốc lá – lẩm bẩm – lặp đi lặp lại cho đến khi hai mắt sụp xuống, con Diễm mới chịu leo lên giường.
Ngoài trời, ngày đã chớm tỏ. Bên trong nó, đêm vừa buông.
Chương 6:
Thấm thoắt, con Diễm đã làm ở chỗ Lena được gần tuần. Ngày nào nó cũng diễn vai gái quê ít nói chỉ biết cười, hay e thẹn cúi đầu và rất được khách yêu thích, nhất là mấy ông khách tóc không đen, mắt không đen. Đúng ra là có muốn nói cũng không biết nói gì vì khách nói – nó không hiểu, nó nói – khách cũng không hiểu. Do vậy nó rất thích làm ở đây, ngoại trừ việc số tiền kiếm được vẫn chưa nhiều như mong ước. Đêm nào, Lena cũng kéo nó từ bàn này qua bàn khác, chỉ nhấp môi rượu cũng đủ ngà ngà, ỏn ẻn cười đến mỏi miệng, được ít tiền bo nhưng vẫn chưa có khách nào chọn nó cho công việc làm đĩ đúng nghĩa. Từ nhà nó qua quận Nhất không thể đi bộ nên xe ôm hai lượt đi về, ăn uống, mua sắm này nọ, may lắm chỉ vừa đủ tiền nhà. Mà nó cần tiền, rất nhiều tiền bởi đời đĩ nghèo như Hai Rớt luôn làm nó sợ. Nó càng sợ hơn cảnh phải quay về làm tôi mọi dưới chân Vui, để mặc Vui đánh chửi cho đỡ buồn.
Hôm nay, tóc con Diễm đã trở về màu đen mun, cắt ngang vai. Nó mặc cái đầm hoa li ti sát nách, ngắn ngang gối, vừa mới được bà Tư dẫn đi mua ở chợ sida trưa nay. Mặt nó cũng không trát phấn trắng bệch, tô mắt xanh lè, môi đỏ chét như lúc trước. Nhìn thoáng qua, nó rất hợp để sắm vai gái quê ngây thơ trót sa chân chốn đô thành đèn màu tranh tối tranh sáng. Vừa vô đến cửa quán, nó liền dáo dát tìm Lena. Đằng góc quầy tính tiền, Lena đang nói chuyện với anh chàng tóc dài. Nó thấy anh ta, liền lập tức quay mặt đi. Gần tuần nay, ngày nào nó cũng lượn lờ quanh các gã đàn ông, còn trên sân khấu, anh ta ôm đàn ngồi hát. Hai bên chưa lần nói chuyện với nhau nhưng nó luôn cảm nhận được ánh mắt mềm mại hướng về mình, bằng trực giác của đàn bà.
Đĩ cũng là đàn bà!
Giờ này còn sớm, khách thường ghé qua sau tám giờ nên con Diễm chui vô chiếc bàn trong góc, ngồi đốt thuốc. Mắt nhìn bâng quơ ra đường phố bên ngoài, qua những ô cửa kính gắn đèn màu chớp tắt liên hồi. Chập chập, nó lại liếc về hướng quầy tính tiền. Không biết hai người họ nói gì mà lâu dữ? Nó chép miệng, thở dài.
- Cưng tìm chị hở?
Giọng nói ngọt ngào của Lena vang lên bên tai con Diễm, kèm theo mùi nước hoa sực nức.
Con Diễm hơi giật mình, mở to mắt nhìn Lena:
- Ủa, mà sao chị biết?
- Chị Lena của cưng mà…
Lena nheo mắt, cười cười, ngồi xuống cạnh con Diễm. Trên nét mặt lúc nào cũng trang điểm kỹ lưỡng hiện lên vẻ từng trải, chứng tỏ bản thân chỉ cần liếc qua là đã nhìn rõ được ý đồ của người khác. Như cũng muốn nói với đám em út như con Diễm rằng, đừng hòng dở trò ma mãnh nếu không muốn nhận lại hậu quả tệ hại. Đưa mắt nhìn vô điếu thuốc trên tay con Diễm, Lena cau mày:
- Chị đã nói là muốn hút thuốc thì vô toilet, không hút ở đây, lỡ khách thấy thì còn gì hình ảnh gái quê. Còn lần nữa là phạt tiền, nghe chưa?
Con Diễm nghe phạt tiền liền lật đật dập tắt điếu thuốc mới hút được nửa. Lè lưỡi như biết lỗi, nó hạ giọng:
- Không có lần sau, em hứa! Chị đừng có giận, coi chừng có nếp nhăn đó…
Mặc kệ con Diễm cười khì khì, giở trò nịnh nọt, Lena liếc nó một cái dài:
- Thôi, khỏi nịnh. Muốn chị giúp gì cưng đây?
- Em muốn đi khách. – Con Diễm không làm trò nữa, nói thẳng. Chữ “đi khách” dễ dàng bật ra khỏi miệng nó, giống như người ta hỏi giá con cá, chọn lựa mớ rau ngoài chợ.
Mắt dù ánh lên ý cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra không hài lòng, Lena nhăn mặt:
- Quán chị làm ăn đàng hoàng, cưng đừng nói bậy. Ai nghe được, nghĩ chị làm má mì dắt mối thì mệt cho chị lắm nghen.
Ngót nghét gần chục năm làm nghề đĩ, con Diễm đâu còn xa lạ gì với kiểu giãy nãy “làm ăn chân chính” này. Nhất là chiều nay, Hoa đã nói qua về tính cẩn thận của Lena. Gái ngu quá hay khôn quá đều không được Lena chọn làm em út dưới tay. Khôn quá thì dễ bị phản hoặc tay trong do bên Công An gài. Ngu quá thì lỡ bị bắt, chưa cần hỏi đã khai sạch sẽ. Hiểu vậy nên nó không vòng vo:
- Em với bà Hoa là hàng xóm từ hồi nhỏ tới giờ, chị hổng tin thì về chỗ em mà hỏi coi.
Lena nheo nheo đuôi mắt gắn mi giả dày rợp, che mất ánh suy tính. Giọng nói ngọt ngào đều đều vang lên bên tai con Diễm:
- Cưng thân với con Hoa vậy thì nói chuyện với nó đi. Chị không biết chuyện của hai đứa đâu à!
Nói xong, Lena nháy mắt, cười ẩn ý rồi tha thướt đứng lên. Tà váy lụa màu hồng thơm phức quét ngang mặt con Diễm. Như muốn nói, con Diễm muốn được đẹp được thơm thì còn cần phải học thêm nhiều mánh khóe. Ai bảo làm đĩ mà dễ?
Một đêm vô ích nữa lại trôi qua. Rõ ràng có một ông khách mắt xanh mũi lõ rất thích con Diễm. Cả tối cứ giữ chặt lấy nó, không ép nó uống giọt rượu nào, còn bo những năm trăm ngàn. Nhưng Lena ngó lơ, vờ không thấy, cứ lắc đầu nguầy nguậy, mặt tỏ ra khó xử khi miệng không ngừng phân bua gì đó rồi “xo-ri, xo-ri” liên tục. Qua hơn tuần làm ở đây, nó cũng lờ mờ biết “xo-ri” có nghĩa là xin lỗi và càng hiểu rõ hơn, Lena đang ngăn cản nó nhét tiền vào túi. Nó ấm ức ngiếng răng, cố nặn ra nụ cười méo xẹo cho đến lúc quán rượu lên đèn sáng trưng.
Khách về, đám gái không được chọn qua đêm chán nản kéo nhau về theo. Trên mỗi người, mùi rượu nồng nặc với khuôn mặt nhợt nhạt phấn son, bỏ lại sau lưng một không gian tăm tối giữa sáng ánh neon trắng lóa. Trên những mặt bàn, ly dĩa chổng chơ. Tiếng cười nói ve vãn lẫn trong tiếng đàn réo rắt đã im bặt. Thì ra… sân khấu, màn nhung hiện diện khắp nơi, chẳng cần tích tuồng cũng trở thành đêm diễn.
Con Diễm với Hoa kẹp ba trên chiếc xe ôm quen thuộc, xuyên qua quận nhất giàu có, rẽ gió đêm trở về xóm đĩ bên mé rạch đen ngòm, chuột nhiều hơn người này. Mọi ngày, con Diễm về chỉ một mình nhưng hôm nay, Hoa vừa đến chu kỳ đàn bà. Nét mệt mỏi hiện rõ trên cái nhăn mặt của Hoa:
- Có kiếp sau thiệt thì tao không làm đàn bà nữa đâu. Tháng nào cũng có, đã mất thu nhập còn đau chết mẹ!
Vừa nhích người về phía sau như muốn Hoa có thêm chút khoảng trống, con Diễm vừa cất giọng khàn khàn, câu được câu mất trong tiếng gió ngược chiều:
- Kiếp này chưa xong, bà lo chi kiếp sau cho nó mệt. Có kinh đúng bực thiệt nhưng không làm đàn bà thì lấy gì dạng háng kiếm tiền giờ?
Dứt lời, nó bật cười ha hả. Loại người sống bữa nào hay bữa nấy như nó thì được làm đàn bà đã là may mắn lắm rồi. Ít ra còn có nghề đĩ kiếm miếng ăn.
Hoa nhún vai, gục gặt đầu có vẻ đồng tình:
- Ờ, nói thì nói vậy chứ tháng nào trễ, lo gần chết.
- Bà không đi bao hả? – Giọng con Diễm có vẻ lo lo.
- Có thì có… - Hoa thở dài, tặc lưỡi. – Sau này mày làm rồi biết, gặp mấy thằng hàng bự, sức trâu, bao rách lúc nào ai biết được đâu.
Nhắc đến vụ đi khách, mặt con Diễm liền thay đổi. Môi nó cong lên, bực bội lầm bầm:
- Còn khướt mới được đi! Lúc chiều, tui nói với con mẻ rồi mà con mẻ kêu hổng biết, muốn gì thì nói với bà.
- Ủa, gì kỳ vậy? – Hoa ngoái đầu ra đằng sau, cau mày khó hiểu. – Hôm bữa tao nói vụ mày, bả kêu mày phải tự mở miệng thì bả mới biết đường giúp mà.
Mắt con Diễm ngó lung tung đâu đó trên quãng đường về rồi nhếch môi. Giọng nửa chán chường nửa buồn bã:
- Chắc con mẻ sợ tui gài hàng. Mặt tui nhìn giống mấy con thích đập chén cơm người khác lắm hả?
Hoa với tay ngược ra sau, vỗ nhẹ vô hông con Diễm, yếu ớt nói:
- Để mai tao nói với bả coi sao. Tao nhảy nhiều chỗ rồi, bà Lena ghê gớm thiệt nhưng được cái ăn chia sòng phẳng, biết cách hét cao giá. Mày cũng đừng có nản!
Con Diễm bạnh cái miệng ra cười, kiểu cười không tươi cũng chẳng héo. Như một cách để nói cái Hoa đừng lo, nó lớn lên trong xóm đĩ nên mấy chiêu trò của Lena đâu còn xa lạ. Vui vẫn hay đóng vai người tốt muốn giúp đỡ mấy em gái ngó được mắt, nhà nghèo lên thành phố kiếm tiền. Mồi câu giăng ra thường là công việc nhẹ nhàng, lương cao, chẳng mấy bữa là da trắng tóc dài, ăn mặc sang trọng, đeo vàng đầy người như Vui. Hoặc như kiểu của Hai Rớt là hiểu rõ đời đĩ khốn nạn, nhục nhã ê chề nhưng vẫn không dám thoát ra bởi ngoài mấy ngón nghề khiến đàn ông vui vẻ, Hai Rớt chẳng còn gì khác. Sức khỏe không! Tiền bạc không! Nghề nghiệp không! Chịu cực chịu khổ lại càng không! Và nó rồi cũng sẽ sống, sẽ chết như hai người đàn bà khác trong gia đình mình.
Chiếc xe ôm ghé qua hàng mì vịt tiềm ngon có tiếng cho con Diễm mua ba phần đặc biệt rồi lại lướt gió đêm lành lạnh. Xóm đĩ thấp thoáng ẩn hiện sau những dãy nhà cao tầng đã tối đèn. Con đường trải nhựa bằng phẳng được thay thế bằng con ngõ nhỏ lúc nào nhày nhụa bùn sình, cỏ hoang cao hơn đầu người đầy những tiếng ếch nhái ồm ộp. Nó nhét vô tay người đàn ông đen nhẻm tờ trăm ngàn, xong liền kéo tay Hoa bước nhanh như sợ hơi ấm từ món mì sẽ nhanh chóng tan biến. Sau những đêm ngụp lặn ngoài kia, nơi nó muốn về nhất luôn là cái ổ nồng nặc mùi ẩm mốc với những chiếc mạng nhện giăng bụi của mình. Một nơi thật sự thuộc về nó cho đến khi còn có thể trả tiền thuê.
Hoa vừa về đến nhà đã vội vội vàng vàng lao đến chiếc giường sau tấm màn vải. Trong sự lo lắng vẫn tràn trề yêu thương:
- Chiều giờ nó đỡ sốt chưa má? Có ăn được miếng cháo nào không má?
Bà Tư gật gật đầu, miệng cố nặn ra nụ cười méo xẹo khi chân bước đều theo Hoa. Nơi cửa, con Diễm chăm chăm nhìn theo mẹ con họ. Mắt nó cụp xuống, chìm vào bóng đêm đen kịt bên ngoài. Câu trả lời nho nhỏ vọng vào tai nó:
- Mát hơn rồi. Nó ăn được lưng chén cháo, cũng ít khóc hơn lúc trưa. Ơn Trời Phật…
Chuyện nhà người ta, vốn không liên quan gì nhưng con Diễm cứ chôn chân đứng một chỗ, dỏng tai lắng nghe từng âm thanh, mắt không rời khỏi khỏi hai bóng người sau tấm màn vải đã cũ sờn. Chiếc quai túi đựng ba tô mì vịt tiềm như đang oằn mình oán than trong bàn tay nắm chặt của nó.
Một lúc sau, hai mẹ con bà Tư đi ra. Nét yên tâm tạm bợ hiện lên ánh mắt mỗi người. Hoa nhìn về phía con Diễm:
- Diễm, mày đứng đó chi cho muỗi cắn mà không vô nhà ngồi?
Con Diễm không trả lời, chỉ cười cười rồi bước thêm hai bước. Thân hình ốm nhách choán ngay giữa cửa nhà:
- Lấy tui mười lăm ngàn thuốc đi Tư.
Bà Tư chỉ tay về cái rổ đựng thuốc lá chỗ bàn nước gần cửa:
- Đó, mày lấy đi.
Theo giá chung, bán lẻ thì năm ngàn sáu điếu, còn bán cả gói thì mười lăm ngàn nhưng con Diễm không cầm cả gói mà lấy ra hai điếu. Xong, nó móc túi, vuốt thẳng tờ mười ngàn và tờ năm ngàn.
- Mười lăm ngàn nguyên gói mà… - Bà Tư nhắc.
- Tui mua mười lăm ngàn chứ có nói mua nguyên gói đâu. – Con Diễm vừa đốp chát lại, vừa nhét hai tờ tiền xuống mép rổ rồi lấy ra hai túi mì. – Bà với bà Hoa ăn luôn đi cho nóng.
Và không đợi bà Tư nói thêm, nó quay lưng. Chớp mắt, cái dáng mỏng dính như tấm ván phóng dao của nó đã chìm vào bóng đêm đen kịt ngoài trời.
Bà Tư nhìn theo, lắc đầu, chép miệng:
- Cái con nhỏ này thiệt khùng…
- Tính lâu nay vậy mà.
Hoa vừa lau chùi son phấn vừa góp lời. Có lẽ vì cái khùng đó mà cả xóm trọ này không ai nỡ ghét bỏ dù con Diễm suốt ngày lầm lì, họa hoằn lắm mới mở miệng nói dăm câu ba chuyện, bằng cái giọng khàn khàn cộc lốc.
Tất nhiên bà Tư không lạ tính con Diễm nên cũng chỉ cười xòa thương mến. Một cánh tay nhanh nhẹn mở túi mì nóng hổi, rồi như chợt nghĩ ra chuyện gì, bà Tư hỏi:
- À, nó làm được không?
- Cũng được nhưng má mì còn ỏng ẹo, chưa muốn làm mối khách cho nó.
- Sao vậy?
- Một phần sợ bị gài, một phần muốn ăn dày hơn. Con đoán vậy. – Hoa trả lời nhỏ, nhẹ nhàng vén màn nhìn đứa con tội nghiệp đang say ngủ của mình thêm lần nữa.
Bà Tư gật đầu ra vẻ hiểu chuyện:
- Con coi sao, nói giúp nó mấy câu nghen. Thôi, ra ăn đi.
Trong khi mẹ con Hoa ngồi bên nhau, cùng ăn mì, thỉnh thoảng nói cười thì trong ánh sáng đỏ âm u từ bóng đèn trái ớt chỗ bàn thờ Hai Rớt tỏa ra, con Diễm ngồi xổm trên nền nhà, trệu trạo nhai. Nó đưa bàn tay lấm lem với lấy chai rượu, rót một ly đầy rồi nốc cạn. Hai điếu thuốc vừa được châm lửa, nó gắn một điếu vào bát nhang, lẩm bẩm một mình:
- Bữa nay kiếm được kha khá, mai tui đi mua tiền về đốt cho ngoại. Ngoại còn thiếu gì nữa thì nói tui biết.
Nói xong, nó rít mạnh một hơi thuốc, nhả khói mịt mờ rồi rót thêm ly rượu nữa nhưng lần này không nốc liền mà chậm chạp đưa lên môi:
- Người ta nói làm ma cũng mệt lắm, phải học đủ thứ dưới âm phủ nên ngoại cần gì thì nhớ nói, tui lo được đến đâu hay đến đó. Nghen!?
Ngày nào cũng vậy, vòng quay nhai – uống – rít thuốc lá – lẩm bẩm – lặp đi lặp lại cho đến khi hai mắt sụp xuống, con Diễm mới chịu leo lên giường.
Ngoài trời, ngày đã chớm tỏ. Bên trong nó, đêm vừa buông.
Hết chương 06.
Chỉnh sửa lần cuối: