Kiếp duyên sóng gió - Cập nhật - Đoãn Bích

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Kiếp duyên sóng gió - Đoãn Bích.jpg

Nguồn: Internet
Tên truyện: Kiếp duyên sóng gió
Tên tác giả: Đoãn Bích
Thể loại: ngôn tình cổ đại
Tình trạng truyện: đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn
Cảnh báo nội dung: Các nhân vật trong truyện đều là hư cấu
Giới thiệu truyện:
Đem lòng yêu chàng sáu năm, hy sinh cho chàng ba năm.
Có thể làm tất cả vì người, thay đổi vì người, hy sinh vì người.
Nhiều năm sau, trải qua bao cực khổ chỉ cần nhớ đến chàng, nhớ lại kỉ niệm xưa đã rất mãn nguyện. Chỉ mong sớm gặp lại chàng, sớm nhìn thấy chàng.
Nhưng mọi chuyện thường theo ý trời…
Vì người, người không vì mình.
Chờ chàng, chàng chẳng chờ ta...
Mục lục:
Chương 1 (*)~o~(*) Chương 6 (*)~~~(*)
Chương 2 (*)~o~(*) Chương 7 (*)~~~(*)
Chương 3 (*)~o~(*) Chương 8 (*)~~~(*)
Chương 4 (*)~o~(*) Chương 9 (*)~~~(*)
Chương 5 (*)~o~(*) Chương 10 (*)~~~(*)
Lời tác giả: Mình sẽ tạm dừng một thời gian vì đang bắt đầu vào học.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương 1: Núi Tương Trường

Núi Tương Trường quanh năm luôn mát mẻ, bình yên, trời xanh, nước trong. Trên đỉnh núi là nơi ở của phái Tương Trường do Tương Đặc sư phụ làm trưởng môn đời thứ năm.

Đối với giang hồ, phái Tương Trường không nổi danh gì lắm, chỉ nổi bởi một chữ tu. Tu ở đây có hai loại cũng như phái có hai lớp. Lớp thứ nhất là lớp Học, học chữ nghĩa, học đạo lý, học làm người. Còn lớp thứ hai là lớp Làm, làm để biết đối mặt với gian lao, thử thách, làm để hiểu được làm người khó và khổ như thế nào.

Nếu muốn nói đến cái khác nhau giữa hai lớp thì câu trả lời là lời của Tương sư phụ dịp tựu trường, trước mặt đông đủ các đệ tử trong phái, ông vuốt râu, phất cây phất trần, ung dung nói:

“Hai lớp Học và Làm đều có mục đích giống nhau là để làm người tốt, có ích cho thiên hạ. Nhưng phương thức học hoàn toàn khác nhau. Lớp Học nhẹ nhàng, lớp Làm vất vả. Làm tuy gian khổ nhưng cái kết quả đạt được luôn hơn lớp Học. Các đệ tử đã học xong lớp Làm, chính thức xuống núi, họ hiện tại toàn là những anh hùng hảo hán, hay những vị quan trung vua, yêu dân. Lớp Học cũng rất nhiều người thành công nhưng không bằng lớp Làm.”

Tương sư phụ năm nay tuổi thọ đã cao nhưng lời nói vô cùng chính xác và được các đệ tử trong phái nghe kỹ từng chi tiết. Bằng chứng là trong phái có hai trăm bốn mươi hai đệ tử mà chỉ có mười sáu đệ tử theo học lớp Làm và Tương sư phụ làm chưởng môn đã hơn bốn mươi năm, chỉ có năm đệ tử lớp Làm học thành tài và xuống núi. Rất chính xác với lời Tương sư phụ nói, số học sinh lớp Làm xuống núi luôn thành công.

Lớp Làm có mười đệ tử, nguồn gốc của họ đa số là những trẻ mồ côi hoặc những người bị xã hội ghét bỏ khinh thường. Họ vào đây để học làm, nên tính tình của họ rất kì quái, người thì quá nghiêm, người thì khó gần.

Tuy nhiên, ở đây cũng vài đệ tử ngoại lệ, vì họ là những trường hợp ngoại lệ, tính tình dễ gần, dễ mến, hòa đồng. Như là Tương Hồng con gái của Tương sư phụ, được sư phụ đưa vào đây để thành công, Tương Hồng xinh đẹp, thanh tú, tính tình rất là tốt bụng, đối với mọi người đều vui vẻ. Tuẫn Hước cao lớn, bờ vai vững chắc, anh tuấn hơn người, cha anh là Tuẫn Húc đại nguyên soái, Tuẫn Húc nghe danh lớp nên đưa anh vào đây để rèn luyện thân thể, học đạo lý làm người. Và Nhược Yến và Tả Hữu, con của Nhược viên ngoại và Tả viên ngoại, hai người vào đây vừa gặp đã yêu, tạo nên chuyện tình đẹp, khắp cả lớp Làm mười sáu người ai ai cũng biết.

Còn Tưởng Trân, vào đây để cứu người, hai từ "cứu người" để hình dung cô ấy vào đây thì thật là cao cả, thật ra cô vào đây để cứu người cô yêu.

“Tiểu Trân, mốt là muội về rồi, tỷ không nỡ xa muội.” Tiếng nói như nức của Nhược tỷ làm Tưởng Trân đau lòng.

Tưởng Trân lấy hai tay vỗ nhẹ trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Yến, nhìn đôi mắt rưng rưng đã hoe hoe đỏ: “Tỷ tỷ à, muội cũng sẽ lên đây thăm mọi người mà, với lại Tương sư phụ đã cho mỗi lần muội lên đây thì khỏi cần xin phép rồi đấy.”

“Nhược Yến, tỷ cũng không nỡ, Trân nhi mà đi rồi, quần áo, chén bát, cây trồng, chúng ta phải làm sao đây?”

“Hồng tỷ à, bây giờ tỷ mới biết giá trị của muội à? Muộn rồi chăng?”

“Muộn, muộn rồi.” Tương Hồng trừng mắt, gật gật đầu.

Bọn họ đang trò chuyện với nhau gần gốc cây đào. Ban ngày, họ cùng nhau làm việc, cùng ăn uống, cùng tắm rửa, cùng chơi đùa. Còn ban đêm, thì lại ra gốc cây đào này trò chuyện. Nếu ở đây, không vất vả, mệt mỏi, thì chắc có lẽ quãng thời gian ba năm ở đây là quãng thời gian rất tuyệt vời. Nhưng không sao, hiện tại, mọi người cũng rất vui vì có những người bạn như vậy.

“Trân nhi à!”

“Dạ?” Nhược tỷ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tưởng Trân.

“Xuống núi rồi em có dự tính gì không?”

“Thì chạy về nhà gặp cha và Nghiêm Ly tỷ thôi, muội nhớ họ lắm rồi!”

Nhược Yến nhìn Tưởng Trân một lúc rồi hơi lớn giọng nói: “Chỉ có vậy thôi à? Còn cái chàng Tĩnh Tĩnh Phong Phong mà nằm mơ muội cũng kêu tên hắn ta đấy, muội hy sinh nhiều cho hắn như vậy, xuống núi là phải bắt hắn cưới muội liền.”

Tưởng Trân phì cười: “Sao lại như vậy được, tỷ thiệt tình.”

Mà nghĩ lại cũng đúng, cô ấy đã vì chàng ấy làm quá nhiều thứ, hy sinh quá nhiều, nhưng điều quan trọng là cô yêu chàng và chàng cũng yêu cô. Nhược tỷ nói đúng, Nhược tỷ nói đúng. Xuống núi sẽ cưới, xuống núi sẽ cưới.

“Cơ mà tỷ nói đúng đấy! Nhưng mà muội mới mười bảy tuổi thôi! Còn nhỏ nên chỉ đính hôn thôi nhỉ!“

Hai người Tương Hồng và Nhược Yến phì cười.

Cười được một lúc rồi, Tương Hồng nhếch môi khinh bỉ nói: “Nó làm thiệt đấy!”

Tưởng Trân lườm tỷ ấy một cái rồi thầm nghĩ xuống núi sẽ đính hôn, xuống núi sẽ đính hôn.

Mọi người nói vài câu nữa rồi chuẩn bị ngủ để mai thức dậy sớm.


Đêm đã khuya, trời yên lặng, tĩnh mịch.

Chắc có lẽ cái cảm giác nôn nao khiến Tưởng Trân không ngủ được.

Cô ấy quay qua nhìn Tương Hồng và Nhược Yến đang ngủ.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi cô chợt nghĩ đến nếu Nhược Yến hoặc Tương Hồng hoặc cả hai đột nhiên tỉnh dậy thấy cô đang nhìn họ như vậy không biết họ sẽ làm gì nhỉ?

Một là họ trợn mắt, hét to và thẳng tay giáng cho Tưởng Trân một cú đấm như trời giáng thẳng vào mặt. Rồi sau đó, họ xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp bầm tím của cô. Rồi sau đó họ lăn ra ngủ mà không quên ném lại một câu: “Muội làm cái gì mà nhìn tỷ như vậy?”

Hai là họ mở to mắt, nhìn Tưởng Trân chằm chằm, im lặng quay sang hướng khác, rồi cũng như Tưởng Trân khó khăn lắm mới chợp mắt được. Sáng mai Tưởng Trân mở mắt thức dậy sẽ không thấy họ đâu mà sẽ thấy các đệ tử trong phái né tránh cô, khinh thường cô. Sau vài phút hoặc vài giờ hoặc vài ngày cô sẽ nghe được tin: “Huân Tưởng Trân – Người đẹp nhất phái Tương Trường và là học sinh lớp Làm trái với luân thường đạo lý yêu người sư tỷ đồng môn của mình.”

Không! Không thể! Cô sắp là học sinh thứ sáu của lớp Làm xuống núi, sắp vang danh thiên hạ, cô không muốn ra đi bằng đôi bàn tay trắng.

Nghĩ đến đây, Tưởng Trân rợn người, nằm thẳng, nhìn lên trần nhà, trần nhà tuy không đẹp bằng bọn họ nhưng mang lại cho cô an toàn hơn lẫn thể xác và tinh thần.

Nhắm mắt lại, dòng kí ức trào về.

May mắn hơn những người khác, cô sinh ra trong một gia cảnh giàu có, muốn gì được đó, được gia đình tạo điều kiện để phát triển hơn người. Cô có cha và một chị gái cùng cha khác mẹ, cô và chị giống nhau, từ nhỏ đã thiếu hơi ấm của mẹ, mẹ cô và Nghiêm Ly mất khi họ còn rất nhỏ.

Cha cô là Huân Dận Lý, Huân viên ngoại giàu có nổi tiếng khắp trấn. Ông đã hơn năm mươi tuổi, thời gian cũng để lại trên mặt ông nhiều dấu vết, nhưng nó cũng chứng minh ngày xưa ông là một chàng trai tuấn tú biết chừng nào.

Ông có hai người vợ, Tưởng Trân là con vợ cả còn Nghiêm Ly tỷ là con vợ lẽ. Khi sinh cô được vài tháng thì mẹ cô và dì đã mất trong một tai nạn. Từ nhỏ đến nay, cô ít nghe mọi người nhắc đến mẹ cô, đa phần là nhắc đến dì, họ nói dì xinh đẹp, dịu dàng. Còn mẹ cô, ít ai biết gì nhiều về bà ấy, chỉ biết cha cô rất yêu bà, yêu bà hơn dì.

Còn tỷ tỷ Nghiêm Ly hơn cô ba tuổi, tỷ xinh đẹp dịu dàng. Dáng người thanh mảnh, cử chỉ tao nhã, từng động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ là tiểu thư con nhà quyền quý.

Từ nhỏ, Tưởng Trân đã hiếu động hơn người, khắp cả trấn ai cũng nghe danh nhị tiểu thư Huân viên ngoại quậy phá, tinh nghịch. Cô ở ngoài đường nhiều hơn trong nhà, dường như cái phủ của cha cô không đủ để cô hoạt động chân tay.

Nếu không tính cái tính trời sinh đã nhiều người ghét, ít ra cô cũng là một cô nhóc dễ thương thông minh hơn người. Nghiêm Ly ngoại hình thanh tú, duyên dáng có nét giống cha, lại nghe nói có nét giống mẹ. Còn cô, cô chẳng giống ai, không giống cha cũng chẳng nghe ai nói giống mẹ, đây là nét đẹp riêng, cô gọi là thế.

Vốn là đứa bé thông minh nhưng cũng là đứa bé hiếu động, nên Tưởng Trân chỉ cần vài ngày là biết chữ, còn học sâu thêm thì để dành cho Nghiêm Ly.

Cuộc sống cứ diễn ra đều đều như vậy, đến khi Tưởng Trân lên tám thì cuộc đời cô rẽ sang hướng khác.

Mở đầu <<<<< ~oo~ >>>>>Chương2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tus

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/15
Bài viết
124
Gạo
400,0

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương 2: Tình Yêu Bắt Đầu


Hôm đó là một ngày đẹp trời.

“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư! Xuống đi! Xuống đi!”

“Nhị tiểu thư! Xuống đây đi! Trả quần áo lại cho chúng tôi! Nhị tiểu thư!”

Nhìn cả đám gia đinh khoảng vài chục tên đang kêu gào, than khóc ở dưới mà Tưởng Trân có cảm giác vui sướng ngập tràn.

Nước sông không đụng nước giếng, ta chưa làm gì người mà người bới móc ta.

Chẳng qua là hôm nay Tưởng Trân đang dạo quanh phủ, đi qua phòng tắm của bọn gia đinh vô ý nghe được bọn họ trò chuyện: “Đại tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp lớn lên chắc là một mỹ nhân giống như Thiếu phu nhân vậy đó!”

Một giọng khàn khàn chen ngang: “Đúng là một mỹ nhân lại còn rất dịu dàng nhưng xét công bằng mà nói thì nhị tiểu thư cũng rất được nha! Lớn lên chắc là một đại mỹ nhân ấy.”

Ha ha ha! Người này rất được, nhìn ra ta là một đại mỹ nhân cơ đấy! Quả là có mắt nhìn người.

Đang hả hê, Tưởng Trân ghé tai lại gần cửa để nghe rõ hơn. Bọn gia đinh này cũng nhiều lúc có vài chủ đề đáng để nghe nên cô phải bảo đảm mình nghe kỹ càng và rõ ràng.

“Mỹ nhân, mỹ nhân cái con khỉ… con nhóc đó vừa hung dữ vừa quậy phá tại sao chị khác em một trời một vực vậy nhỉ?” Hắn lớn giọng quát.

Cả đám người hùa theo: “Phải đó!”

Hỗn láo dám nói chủ nhân nhà các ngươi như vậy, nào là khỉ, quậy, dữ, các người dám ăn cháo đá bát. Được thôi! Ta sẽ cho các ngươi có cháo ăn mà không dám nuốt, khỏi mơ mộng đến việc hất nó đi. Quá đáng!

Vừa nghĩ đột nhiên Tưởng Trân nghĩ đến một sáng kiến vô cùng hay. Cô len lén chui vào phòng thay đồ lấy trộm hết quần dài của họ rồi chạy thẳng ra ngoài sân phụ, sân này thường dành cho khách quý nên thường ngày ít có người qua lại, cô leo lên nóc nhà cao.

Và thế là, hiện tại, họ đang đứng ở dưới la toáng.

Đây là kết quả dám chọc vào bổn tiểu thư đây, chuyện mình không lo mà dám chỉ trỏ, nói xấu sau lưng người khác: “Các ngươi mà dám lên đây là ta nhảy xuống đó!” Tưởng Trân lên tiếng, nói vậy thôi chứ cô nào dám làm như vậy.

“Ây! Tiểu thư! Đừng, đừng nhảy, lão gia đánh chết chúng tôi mất!” Ở dưới bọn họ đang nôn nao, phần thì muốn lên, phần thì lại không dám.

Hù thì hù như vậy, chứ nóc nhà khá cao với thân hình nhỏ bé này mà té xuống không méo miệng thì cũng gãy răng. Tưởng Trân giơ giơ chân, tay cầm một số ít quần áo quơ qua quơ lại: “Các ngươi dám lên đây!”

Thật vui quá đi! Mấy người này thật là ngốc, cao như vậy làm sao ta dám nhảy.

Tưởng Trân đổi chân liên tục, nhướng nhướng người để hù bọn người ở dưới.

Ầm!

“Á! Tiểu thư!” Cả đám người ở dưới mặt xanh lè, hoảng sợ.

“A a a!” Tưởng Trân hét đến chói tai.

Thế là xong! Cô đang đổi chân thì vướng phải miếng ngói nào đó và với trong tư thế nhướng người cô theo đà mà bay thẳng xuống đất.

Giá như mông chạm đất còn đỡ đằng này là đầu cắm xuống đất không gãy răng cũng méo miệng, không sứt đầu cũng mẻ trán.

Nhắm mắt lại, cô đã định sẵn một thứ gì đó không tốt đẹp đang chờ đợi mình.

Thời gian cứ như ngưng đọng, cô nghe được mùi hương thoang thoảng, dịu dàng khiến cho đáy lòng cô dâng lên cảm giác lâng lâng bay bổng.

Cô không cảm thấy đau. Từ từ hé mắt, ánh sáng dịu dàng chiếu vào mắt cô. Một làn da trắng, một khuôn mặt tuấn tú, một tà áo màu ngọc bích. Một thứ gì đó làm trái tim cô rung động.

Khi Tưởng Trân từ trên cao té xuống may mà có một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô xoay người cô lại. Tiếp đất an toàn, mắt đối mắt.

“Tiểu thư! Cô… cô không sao chứ?” Tiếng nói của bọn gia đinh làm cô hoàn hồn lại.

“Không… không sao.” Cô thẫn thờ đáp.

Chàng trai vừa mới cứu cô thật đẹp, rất đẹp. Dáng người anh dũng, khuôn mặt tuấn mỹ kết hợp với tà áo màu ngọc bích toát lên khí chất hơn người, không giống người phàm.

Chàng buông cô ra đặt xuống đất rồi từ từ bước đi.

Nhìn bóng lưng anh Tưởng Trân lên tiếng: “Ê… mỹ… ấy… vị sư… vị sư huynh… ây, không phải…”. Không biết tại sao cô không thể nói thành câu được. Ngay cả khi xưng hô là gì cô còn không biết.

Bình tĩnh một chút thì chàng đã cách cô mấy chục bược.

Cô chạy lại gần hơn: “Vị công tử! Cảm ơn huynh! Xin huynh cho biết quý danh!”

“Tĩnh Phong.” Chàng không dừng bước, tiếp tục bước đi xa dần.

Tĩnh Phong là gió lặng, tên nghe thật ấm áp, giọng nói chàng cũng rất ấm áp.

***

Cả ngày hôm đó Tưởng Trân cứ ngẩn ngơ, thỉnh thoảng cười cười.

Cô đã biết thế nào là yêu. Cô đã tin yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cô chỉ mới tám tuổi đã biết yêu, yêu một chàng trai vừa gặp, yêu chàng mà không biết chàng là ai.

Có đôi khi tình yêu đến thật bất chợt.

Không đúng! Tại sao chàng lại xuất hiện ở phủ nhà ta? Chàng là ai? Phủ của Huân viên ngoại đâu phải ai cũng đến được. Nhìn phong thái, khí chất của chàng chắc chắn không phải người bình thường.

Đến hỏi cha là biết được thôi.

Trời đã tối, Tưởng Trân chạy một mạch đến phòng chính của Huân Dận Lý.

Ông ở chỉ có một mình, khi hai người vợ qua đời ông dốc hết sức vào việc làm ăn còn việc bước thêm bước nữa ông chưa bao giờ nghĩ tới.

Tưởng Trân rất kính trọng và thương yêu ông, từ nhỏ đến lớn ông chưa làm từng làm gì để cô thất vọng. Đối với hai chị em cô, ông đều đối xử công bằng, không thiên vị ai.

Đứng trước cửa phòng ông, đèn vẫn còn sáng chứng tỏ ông chưa ngủ, Tưởng Trân gõ cửa.

“Ai đó?” Giọng ông khàn khàn vang lên.

“Cha! Là con. Tiểu Trân.”

Ông mở cửa, cười nói: “Con gái ngoan, vào đi!”

Cô nhanh nhảu bước vào phòng, chạy đến cái ghế chính của ông ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà.

Ông cười to, ngồi xuống ghế cách cô bàn trà, ông nói:

“Bảo bối! Tối rồi con tìm cha có việc gì không?”

“Cha! Cha nói vậy là không phải rồi. Con đến đây thăm cha mà!” Cô nhăn nhăn mặt, tay cầm ly nước trà vội cho vào miệng uống.

“Không biết bảo bối cha ngoan ngoãn từ khi nào nữa! Con gái! Có việc gì cứ nói đi ta sẽ giúp!” Ông vừa cười vừa lắc lắc đầu.

Thật lợi hại! Không lừa được cha rồi. Tưởng Trân lên tiếng: “Cha à! Hồi sáng con có gặp vị công tử tên Tĩnh Phong, vị công tử đó là ai vậy cha?”

Huân Dận Lý ngừng cười, vuốt vuốt râu: “Gặp cậu ấy? Con có làm gì cậu ấy không?” Ông trầm ngâm hỏi.

“Dạ… con bị té từ mái phủ chính xuống, hên là vị công tử ấy cứu con!” Vừa nhắc Tưởng Trân vừa cười.

“Cậu ấy tên Tĩnh Phong, là vương gia Vĩnh Khắc – anh trai hoàng đế Đường Nhân Tông.” Đôi mắt Huân Dận Lý toát lên vẻ kính trọng.

“Vương Gia?” Tưởng Trân bất ngờ lớn giọng.

Huynh ấy là vương gia, là anh trai hoàng đế. Không thể tin được? Tại sao anh ấy lại ở đây?

“Cha và vương gia Vĩnh Khắc quen nhau đã ba năm, năm nay cậu ấy mười bảy tuổi. Nhà của chúng ta là một bộ phận của vương gia tức là cha là thuộc hạ của vương gia.

Ba năm trước, trong cuộc khủng hoảng kinh tế nhà chúng ta sắp bị phá sảng may mà nhờ vương gia cứu giúp. Bây giờ, những mặt hàng chúng ta kinh doanh nhu buôn bán, tiệm thuốc, quần áo đều có vốn của vương gia. Nhà chúng ta giàu có được như ngày hôm nay đều nhờ vương gia Vĩnh Khắc.”

Thì ra là như vậy, huynh ấy là ân nhân của nhà mình, thật không ngờ: “Cha, sao trước giờ con chưa gặp huynh ấy?”

“Vương gia rất ít khi đến đây, nếu có cũng chỉ vài giờ. Nhưng mà hiện tại, trong các chi nhánh của vương gia, Huân gia ta là phát triển thịnh vượng nhất nên vương gia sẽ thường xuyên ghé lại đây xem xét.”

“Vậy cha ơi! Huynh ấy có phu thê hay vị hôn thê hay người yêu gì chưa cha?” Đôi mắt Tưởng Trân sáng rực.

“Vương gia tuy tuổi trẻ tài cao nhưng chưa có thê tử còn người yêu thì ta chưa biết… con đừng nói… con bé này! Con không hợp với vương gia đâu.” Ông lắc lắc đầu.

Khi ta yêu một người mà người khác nói người ta yêu không hợp với ta cái cảm giác đầu tiên không phải là tức giận mà là tò mò. Khuôn mặt Tưởng Trân nhăn nhó, lớn giọng nói: “Sao?”

Ông nói tiếp: “Gả cho hoàng thất không phải là dễ dàng với kiểu người như con không hợp. Với lại con còn quá nhỏ đừng nên nghĩ đến chuyện này nữa. Ta đi ngủ đây, con gái ngoan cũng về ngủ đi.”

“Cha! Sao lại không… a… cha!”

Đang nói cô bị Huân Dận Lý túm tay kéo ra ngoài.

Rầm. Cửa đóng lại.

“Cha! Cha! Con chưa nói xong mà.” Cô đập cửa.

“Đợi con nói xong ta không ngủ được mất, con gái à về ngủ đi! Ta đã hất con ra ngoài rồi mà sao lì lợm quá vậy?” Giọng ông pha một chút đùa giỡn.

Không mở cửa thì thôi, không cần: “Con không hỏi cha nữa. Con tự tìm hiểu.”

Dứt lời, cô giậm chân, đùng đùng bỏ đi.

***

“Tỷ tỷ à! Tại sao kiểu người như muội không hợp với hoàng thất vậy?” Tưởng Trân hỏi Nghiêm Ly.

Nghiêm Ly mỉm mỉm môi: “Sao muội hỏi như vậy?”

“Thì tỷ cứ trả lời đi! Muội tò mò thôi!” Cô chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

Thật sự là cô không biết tại sao cha lại nói cô không hợp với hoàng thất. Hỏi cha, cha không trả lời nhưng hỏi Nghiêm Ly tỷ chắc chắn sẽ có đáp án. Vì từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ rất thương yêu cô, nhường nhịn cô.

“Bây giờ tỷ nói sơ sơ thôi nhé! Mẫu phụ nữ hợp với hoàng thất đầu tiên là phải biết lễ nghi, muội không có. Cầm kì thi họa phải tinh thông, muội không biết. Đại khái là vậy?” Cô nhéo nhéo hai má phúng phính của Tưởng Trân.

Con bé này càng lớn càng đáng yêu!

Tưởng Trân suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Muốn làm người hoàng thất bắt buộc phải có những như trên à? Không có không được hả tỷ?”

“Cũng không phải, đó là những thứ nên có thôi! Tùy thuộc vào vị công tử đó thích muội như thế nào, tất cả tùy thuộc vào vị công tử đó.”

Con bé này sao lạ nhỉ? Hôm nay lại hỏi những chuyện này, chẳng lẽ…

“Muội thích ai trong vương thất à?” Nghiêm Ly hỏi.

A! Sao tỷ ấy lại phát hiện ra nhỉ? Nên hay không nên cho tỷ ấy biết đây? Thôi không nói thì hơn, mọi chuyện chưa đâu vào đâu mà. Tưởng Trân đứng dậy: “Tỷ tỷ, muội về đây, tỷ ngủ ngon.” Vừa dứt lời cô mở cửa chạy thẳng về phòng.

“Tưởng Trân… Tưởng Trân.” Con bé này sao lạ quá!

***

Buổi sớm, sương vẫn còn đọng lại trên lá.

“Tiểu thư! Sao người thức dậy sớm vậy?” Cô a hoàn Xuân Cúc hớn hở hỏi.

A hoàn của cô có hai người là Xuân Cúc, Xuân Đào và đương nhiên họ rất nghe lời và trung thành với cô. Họ cũng chỉ là những cô gái trẻ, tuổi đời xấp xỉ cô mà phải làm a hoàn cho người khác nên cô đối xử với họ rất tốt, coi họ như chị em trong nhà.

“Ngươi làm việc đi!” Cô vừa đi vừa nói.

Đi đến gần vườn hoa, cô thấy Xuân Đào đang tỉa cây, cô ấy cũng nhìn thấy cô: “Tiểu thư! Sao người thức dậy sớm vậy?”

“Làm việc đi!” Cô cũng vừa đi vừa nói. Mọi người có cần ngạc nhiên quá vậy không? Ta dậy sớm thôi mà.

Đến sân phụ, cô đi đến bàn ghế đá dưới gốc cây rồi ngồi xuống, rót mình ly nước. Cô đang ngồi ở đây để chờ người.

Tỷ tỷ đã nói tùy thuộc vào người mình thích muốn mình như thế nào. Như vậy thì rất đơn giản, chỉ cần hỏi là biết được.

Hôm qua, cô gặp huynh ấy ở đây nên mong rằng hôm nay cũng sẽ gặp được.

Mặt trời đã bắt đầu lên rồi cũng bắt đầu lặn. Mấy canh giờ trôi qua, cũng chưa thấy bóng dáng chàng. Cô vẫn chờ, cô tin cô sẽ gặp chàng.

Mọi người không ai tìm cô cũng rất bình thường vì hằng ngày cô thường xuyên đi chơi đến tối mới về. Họ chắc cũng sẽ không nghĩ tới cô nhóc tinh nghịch đang ngồi sau gốc cây lớn, chẳng ai phát hiện ra cô cả.

Lạnh quá! Trời đã chuyển màu đen mà vẫn chưa thấy người.

Người ở đâu, tại sao chưa về? Hay, người không về, người đã về kinh thành. Không thể! Cha nói dạo này công việc ở cha nhiều hơn nên người ở lại vài ba ngày rồi mới đi mà.

Tiếng gió thổi, tiếng lá kêu, và tiếng bước chân, có người di chuyển. Cô ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn ra sân.

Bóng dáng ấy là huynh, Tĩnh Phong. Hôm nay, chàng khoác lên mình tà áo màu lam tôn lên vẻ đẹp tuấn mỹ hơn người. Lần trước, trong lần gặp phút chốc, cô đã cảm nhận được khí chất của huynh ấy cao quý hơn người, lần này, cô cảm nhận càng rõ hơn.

Đúng là một đấng vương gia, khí chất ung dung tự tại, hào quang sáng ngời.

Cô chạy nhanh đến phía huynh: “Tĩnh Phong ca ca! Tĩnh Phong ca!”

Tĩnh Phong dừng lại, quay đầu.

Cô bé này là cô bé hôm qua sao? Tìm ta có việc gì?

Tưởng Trân nhanh chóng đến gần Tĩnh Phong, cô phải ngước hẳn đầu lên mới nhìn thấy anh.

Cô ấp úng mở miệng: “Chào… chào huynh!” Không biết tại sao lại không được như hồi nãy nhỉ? Tại sao tim cô đập nhanh, miệng lưỡi lại co rụt không nói nên lời thế này?

“Có việc gì?” Tĩnh Phong lạnh lùng hỏi.

Cô càng ấp úng: “Muội muốn… muốn… hỏi… hỏi huynh…”

“Huynh thích người con gái như thế nào?” Cô nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí để nói.

Tĩnh Phong nhếch môi. Cô bé này thật thú vị! Còn nhỏ thế này mà lại đã biết đến chuyện tình cảm. Đương nhiên cô bé cũng rất dũng cảm nữa.

“A! Muội muốn hỏi huynh đã có ý chung nhân chưa?” Tưởng Trân cuối đầu nói nhỏ nhẹ.

“Muội là?” Tĩnh Phong hỏi.

“Muội tên Huân Tưởng Trân, tám tuổi, con gái thứ hai của Huân viên ngoại Huân Dận Lý.”

À! Thì ra là con gái thứ hai của Huân viên ngoại. Tĩnh Phong thường nghe Huân viên ngoại than là cô bé này quậy phá, tinh nghịch chẳng chịu học hành. Ông chỉ mong sao để cô bé chăm chỉ, nữ tính như các tiểu thư khác.

Thôi được! Coi như Tĩnh Phong ta sẽ giúp Huân viên ngoại thực hiện được ý nguyện.

Một lúc sau.

“Ta chưa có ý chung nhân. Còn việc người mẫu người con gái ta thích thì…” Tĩnh Phong ấp úng.

“Thì sao ạ?” Tưởng Trân hồi hộp hỏi.

“Tại sao muội lại muốn biết?”

“Vì… muội… muội muốn biết.”

“Được rồi! Ta hiểu rồi.”

Tưởng Trân ngượng đỏ mặt. Huynh ấy nói hiểu là hiểu cái gì, hiểu ta thích huynh ấy à?

Tĩnh Phong mỉm cười: “Mẫu người ta thích không giống muội đâu.”

Tưởng Trân im lặng. Tĩnh Phong quay người bước đi vào phòng của khách.

Sững người một lúc, Tưởng Trân thấy Tĩnh Phong bước đi liền hoàn hồn đi theo. Cô níu ống tay áo của Tĩnh Phong, thấy chàng đờ người cô hoảng hồn buông ra. Cô buồn buồn hỏi: “Vậy mẫu người huynh thích là gì?”

Tuy cô không phải là mẫu người huynh thích nhưng cô sẽ cố gắng. Bất cứ người huynh thích là như thế nào cô cũng sẽ cố hết sức.

“Mẫu người ta thích không cần nghiêng nước, nghiêng thành nhưng phải xinh đẹp, ưa nhìn. Biết hát, biết múa, tinh thông cầm kì thi họa, còn thêu thùa, chế hương biết một chút càng tốt. Không cần phải dịu dàng nhưng phải biết lễ nghĩa. Còn nữa, phải học giỏi, tinh thông các tác phẩm văn học. Không được đi ra ngoài nhiều, phải ở trong nhà thường xuyên.”

Trời ơi! Tại sao mẫu người con gái của huynh ấy lại giống của cha ta quá vậy! Hay là đàn ông ai cũng thích những người con gái như vậy.

“Làm được như vậy đi rồi hãy đến tìm ta.” Nói xong Tĩnh Phong liền bỏ đi.

Chương 1<<<<< ~o~ >>>>>Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương này ngắn quá. Em đừng mỗi câu mỗi xuống dòng, chuyện này làm truyện có vẻ nên rời rạc khiến độc giả thấy mệt nữa. Thoại nhiều, cần phải thêm những mô tả về bối cảnh cũng như tâm lý nhân vật nhiều hơn.
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương này ngắn quá. Em đừng mỗi câu mỗi xuống dòng, chuyện này làm truyện có vẻ nên rời rạc khiến độc giả thấy mệt nữa. Thoại nhiều, cần phải thêm những mô tả về bối cảnh cũng như tâm lý nhân vật nhiều hơn.
Vâng chị! Em rút kinh nghiệm vào chương sau nhé!
 

Tus

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/15
Bài viết
124
Gạo
400,0
Thiếu dấu cách này.
hoàn hồn
Nghiêm Ly
thức dậy
Chẳng qua là hômTưởng Trân đang dạo quanh phủ, đi qua phòng tắm của bọn gia đinh vô ý nghe được bọn họ trò chuyện
Tĩnh Phong thường nghe Huân viên ngoại than là cô bé này quậy phá, tinh nghịch chẳng chịu học hành. Ông chỉ mong sao để cô bé chăm chỉ, nữ tính như các tiểu thư khác
Thiếu dấu kết câu.
muốn biết
hiện tại.
Hê hê. Tôi chỉ soi được từng ấy lỗi thôi. :))
Mà chương này nhiều thoại quá. :D
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Thiếu dấu cách này.

hoàn hồn

Nghiêm Ly

thức dậy


Thiếu dấu kết câu.

muốn biết

hiện tại.
Hê hê. Tôi chỉ soi được từng ấy lỗi thôi. :))
Mà chương này nhiều thoại quá. :D
Bà soi ghê thật! Không ngờ tui mắc nhiều lỗi quá! Cảm ơn bà.
Tui rút kinh nghiệm chương sau.
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương 3: Theo đuổi tình yêu

"Có rất nhiều điều chỉ có người nghe mới ghi nhớ còn người nói đã lãng quên từ lâu."


Hai năm sau, Tưởng Trân lên mười.

Cô không còn ham chơi, không còn chạy nhảy, không còn quậy phá. Nhưng vẫn còn một chút tinh nghịch, một chút hung dữ, một chút đáng yêu.

Trải qua hai năm, đối với đời người không nhiều cũng không ít, nhưng đối với cô hai năm ấy như một cột mốc đánh dấu sự thay đổi của cô. Cô không hề đi tìm chàng mà làm theo lời chàng, biết văn, biết thơ, biết ca, biết múa, biết đàn, biết sáo.

Sáng mai, sau ngày hôm cô gặp chàng, cô bắt đầu đến lớp học dưới sự ngỡ ngàng của mọi người trong phủ.

Rồi cô đi theo tỷ tỷ học đàn, cô chỉ là một cô nhóc tám tuổi, bàn tay còn non nớt, những ngày đầu học đàn tay cô rớm máu, cô cảm thấy rất đau nhưng có một động lực nào đó đã thúc đẩy cô. Từ từ, cô cũng biết đánh những bản cơ bản. Nhạc sư khen cô rất có tài, mới học đã có thể biết đánh mong cô có thể học sâu hơn chắc chắn sẽ thành công.

Cô chỉ mỉm cười, cô học không phải vì cô mà là vì chàng.

Cùng lúc đó, cô đi học họa, chỉ một mình cô đi, Ngiêm Ly nói không có hứng thú với môn này. Sau hai tháng, cô bắt đầu khá rành hai môn này. Rồi từ từ cô bắt đầu học múa, học hát.

Sau hai năm, cô trải qua khoảng thời gian phải nói là khó khăn, rốt cuộc cô cũng có thể tới tìm Tĩnh Phong huynh.

Sáng đó, cô đến gặp cha, cha cô nói là Tĩnh Phong đã ở đây hai ngày, ngày mai cậu ấy ở đi.

Cô mang cây đàn đến sân phụ, đi đến bên gốc cây nay đã cao lớn hơn, ngồi xuống, chờ người giống như trước kia.

Hai năm qua, cô cũng cao hơn, khuôn mặt càng rõ nét xinh đẹp. Cô thay đổi nhiều, còn chàng, chàng như thế nào, không biết có thay đổi như cô không.

Cũng là lạnh! Cũng có gió thổi nhưng không biết tại sao gió năm nay dường như ấm áp hơn nhiều so với hai năm trước. Cô liên tục ngoảnh mặt nhìn ra sân nhưng vẫn không thấy ai, cô không tuyệt vọng, mà cứ mỉm cười.

Đêm đã khuya, Tĩnh Phong còn chưa về, cô đã chờ chàng hết cả ngày không ăn, không uống, may mà cô có dặn Xuân Cúc, Xuân Đào tối nay cô mới về nếu không thì mọi người sẽ chạy toán loạn tìm cô.

Nhìn xuống đất một hồi, cô lấy cây đàn đặt trên bàn gõ điệu Tương Tư Tình mà cô rất thích. Giai điệu của bài này dịu dàng, thoang thoảng dễ đi vào lòng người. Kỹ thuật bài này rất khó, Nghiêm Ly tỷ không tấu được, cô phải học nó rất lâu mới tấu được thành thục. Đối với cô bài này rất ý nghĩa vì nó giống tâm trạng của cô vì tình mà tương tư.

Tưởng Trân say mê trong điệu nhạc, cảm giác một cái gì đó ấm áp ở bên cạnh mình, cô dừng tay ngẩng đầu.

Mắt đối mắt. Là chàng, người mà cô vì chàng để học điệu nhạc này, Tĩnh Phong.

Sau hai năm, chàng không thay đổi gì nhiều, khuôn mặt vẫn tuấn tú, khí chất càng cao quý hơn người.

“Tĩnh Phong huynh!” Cô tròn mắt gọi.

“Ừ. Cô đến tìm ta?”

“Vâng. Muội đã thực hiện được lời hứa của mình, muội đến tìm huynh.”

Hai năm rồi, cô muốn nói với chàng câu này hai năm rồi mà bây giờ mới mở miệng được.

Lời hứa? Lời hứa gì nhỉ? Tĩnh Phong suy nghĩ. À! Ta nhớ ra rồi. Cô bé này lạ thật! Trước kia ta chỉ nói suông không ngờ cô ấy coi là thật.

“Ừ.” Tĩnh Phong bước đi.

Ừ là sao? Tại sao lại ừ? Tưởng Trân đuổi theo níu ống tay áo Tĩnh Phong, thấy huynh ấy sững người nhưng cô không hề buông ra như lần trước mà giữ càng chặt hơn.

“Ý huynh là sao? Huynh làm như vậy không phải là nuốt lời à?”

“Nuốt lời? Ta có nói cô đến tìm ta nhưng ta còn nói gì nữa sao, tại sao lại nuốt lời?” Tĩnh Phong bình thản nói.

“Huynh…” Cô tức giận lớn tiếng.

Hai năm trời, cô đã cố gắng hai năm trời chỉ để đổi lại mấy lời này thôi sao?

Những uất ức, ủy khúc trong hai năm tuôn trào thành những giọt lệ. Nước mắt như mưa tràn xuống. Cô buông tay Tĩnh Phong ra ngồi xuống ôm mặt khóc, nước mắt theo kẽ tay rơi xuống đất.

Huynh ấy thật vô tình. Sự cố gắng của cô trong hai năm mà chỉ được nhận những câu đó, cô chỉ biết khóc, không biết trách ai, nước mắt không dừng được mà cứ rơi.

Tĩnh Phong thấy cô khóc lớn như vậy mà có cảm giác hơi hối hận. Cô ấy chỉ là một cô bé mà bị ta lừa gạt, rồi lại nói những câu vô tình như vậy. Nhưng chàng từ nhỏ đến lớn sống ở hoàng thất chưa từng biết dỗ dành ai? Nhìn cô càng khóc lớn như vậy càng thấy rối rắm và bất lực. Đây cũng là lần đầu tiên chàng bất lực trước một cô gái.

Tĩnh Phong ngồi xuống: “Thôi được rồi, ta xin lỗi, muội muốn làm sao thì mới thôi khóc đây.”

Cô dần dần im lặng, ngước mặt nhìn Tĩnh Phong: “Muội muốn huynh phải hứa với muội, không được nuốt lời!” Cô nức nở nói.

“Được! Quân tử nhất ngôn, ta sẽ không nuốt lời.”

“Huynh phải hứa với muội, cho muội ở bên cạnh huynh.” Cô chớp đôi mắt đỏ hoe nhìn Tĩnh Phong.

Tưởng Trân vừa mới nói ra Tĩnh Phong đã cảm thấy hối hận. Ta đã bị cô bé này lừa rồi, vừa nãy cô bé khóc lớn nên ta vội hứa. Nhưng cũng không sao, dù sao thì ta đối với cô bé này cũng vài phần thiện cảm, coi như có thêm một người em gái thông minh.

“Được.”

“A! Muội đi đây! Mai muội sẽ gặp huynh!” Vừa đứng lên Tưởng Trân liền nhào đến ôm lấy Tĩnh Phong rồi chạy một mạch chạy về phòng.

Khi cô đi cô không biết có một người đang sững người hồi lâu, rồi mỉm cười, lắc đầu.

Cô bé này thật đáng yêu!

***

Vào sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Trân tay xách hành lý lon ton chạy đến sân phụ.

Đi đến bên vườn hoa gặp Xuân Đào, Xuân Cúc và mấy a hoàn khác đang trò chuyện, họ nhìn thấy cô thì ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, người mang hành lý đi đâu vậy?”

Cô cười tủm tỉm: “Các ngươi nhớ xin cha ta cho ta đi chơi vài ba ngày ta sẽ về.”

“Cô đi đâu vậy tiểu thư?” Đám a hoàn hỏi.

Cô cười cười bỏ đi.

Đến sân phụ, cô đi tìm phòng của Tĩnh Phong. Tìm mãi không cũng không kiếm ra được, cô la làng: “Tĩnh Phong ca! Tĩnh Phong”.

“Mới sáng sớm mà muội đã om sòm rồi ư?”

Tĩnh Phong từ lối đi bước vào, hôm nay chàng mặc bộ áo màu lam như màu áo lần cuối cùng mà cô gặp chàng vào hai năm trước. Nhưng hôm nay chàng thêm một cây quạt vẽ tranh sơn thủy làm điểm nhấn càng tôn lên vẻ tuấn mỹ, thư sinh mà không ẻo lả.

Với dung mạo, khí chất của chàng đi đến đâu cũng sẽ khiến cảnh vật ở đó trở nên tuyệt mỹ.

“Tĩnh Phong ca! Ca mới vừa đi ra ngoài à?” Cô lon ton chạy đến cạnh Tĩnh Phong.

“Ừ.” Tĩnh Phong phe phẩy cây quạt, nhìn Tưởng Trân, thấy tay cô xách hành lý thì hơi ngạc nhiên: “Muội tính dọn qua đây ở hả?” Tĩnh Phong nói đùa.

Tưởng Trân chu chu miệng: “Muội đâu có! Muội chỉ theo huynh thôi!”

“Theo ta?”

“Phải! Muội muốn theo huynh về kinh thành. Cha muội nói là hết ngày nay là huynh phải về đó rồi mà huynh hứa là phải cho muội ở bên huynh. Muội đã nhờ người xin phép cha rồi." Tưởng Trấn chớp đôi mắt tròn xóe nói.

“Muội… muội muốn ta phải ăn nói thế nào với cha muội.” Một lần nữa Tĩnh Phong lại cảm thấy mình bất lực.

Tĩnh Phong phẩy tay áo, đi đến bàn ghế đá dưới gốc cây đào, ngồi xuống. Tưởng Trân cũng đi theo, ngồi xuống đối diện Tĩnh Phong.

“Muội không cần đi theo ta!”

“Huynh lại nuốt lời à?”

“Không phải vậy. Vì ta lên kinh thành cũng sẽ không thể ở bên cạnh muội. Muội cứ ở đây, khi nào ta đến, ta sẽ sai người báo với muội. Được không?”

Vậy là phải xa huynh ấy nữa. Mình không muốn xa huynh Tĩnh Phong. Nhưng mà…

“Vậy khi nào huynh về?” Dù sao mình cũng không thể xa gia đình được, huynh ấy lên kinh thành cũng sẽ không có thời gian ở bên mình.

“Có thể là một tháng, hai tháng hoặc ba tháng ta sẽ đến.”

Lâu như vậy sao? Tưởng Trân phụng phịu, giận dỗi, ngoảnh mặt nhìn chỗ khác không thèm để ý đến Tĩnh Phong.

“Tưởng Trân, muội qua đây!”

Cô quay lại nhìn Tĩnh Phong, mặt liền cười rồi bước sang ngồi kế bên Tĩnh Phong. Háo sắc là bản tính con người ai cũng có.

“Muội vào phòng ta lấy cây đàn tranh ra đây! Phòng ấy.” Tĩnh phong cầm cây quạt hướng về phòng giữa.

Tưởng Trân liền lon ton chạy đến, mở cửa, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là một cái kệ để dụng cụ âm nhạc.

Trời ạ! Tuyệt thật! Đàn tranh làm bằng gỗ quý, sáo trúc làm bằng đá ngọc cẩm thạch, đàn tỳ bà, đàn nguyệt…

Cô nhẹ nhàng đi đến kệ, nhẹ nhàng nâng cây đàn, nhẹ nhàng đi ra và đóng cửa. Cô đi đến phía Tĩnh Phong đặt cây đàn xuống, rồi ngồi kế bên cạnh huynh: “Cây đàn đẹp quá!” Cô khen thật lòng.

“Nó là kỉ niệm của huynh, thất vương gia Hàm Nguyên, và Hiển Đức hoàng thượng. Bọn huynh ai cũng có một cái.” Tĩnh Phong nhìn nói.

“A! Quý thật.” Cô thích thú: “Huynh thích sử dụng đàn tranh nhất à?”

“Ừ. Huynh và thất hoàng đệ thích đàn tranh, còn lục hoàng đệ thích sáo.”

“Lục hoàng đệ là hoàng thượng à? Xem ra tình cảnh của ba người rất tốt nhỉ?”

“Ừ. Rất tốt!” Đôi mắt Tĩnh Phong hiện lên ý dịu dàng: “À! Khi ta đi muội nhớ tập tấu khúc Tương Tư Tình. Muội đàn rất hay nhưng dường như chưa được hoàn thiện lắm!”

“Huynh cũng nghe rồi ư?” Ánh mắt cô lóe lên tia sáng.

“Muội đàn đi!”

Tưởng Trân bắt đầu gẩy đàn, âm nhạc du dương, xao xuyến vang lên.

Tĩnh Phong nhìn cô đang say mê tấu điệu Tương Tư.

Sao lại không nghe được chứ? Khi huynh mới bước vào sân phụ đã nghe tiếng đàn, tiếng đàn du dương và đầy tình cảm. Nghe cô đàn, anh đã biết tình cảm cô dành cho anh đậm sau cỡ nào. Tuy cô đàn điệu này không phải là rất hay nhưng tình cảm của cô thì lại rất nhiều.

Tương Tư Tình không phải là một điệu dễ đàn, rất khó, chỉ có những người thấu được tình cảm của điệu mới tấu lên được.

Tĩnh Phong đã bắt đầu có một thứ tình cảm đặc biệt với cô và cuối cùng anh đã hứa để cô ở bên cạnh anh.

Điệu Tương Tư Tình vẫn còn vang, làm say lòng hai con người đang đắm say vào nó.

Chương 2<<<<< ~o~ >>>>>Chương4
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên