Lấy chồng "Gay"- Cập nhật - Junne

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Chương 1: Cuộc hôn nhân vội vàng

“Nếu một ngày nào đó em tìm được người đàn ông của mình anh sẽ trả tự do cho em.” Kul hạ cửa kính xe xuống hét lớn. Tôi giật mình nhưng không quay lại chỉ dừng chân đứng nguyên tại chỗ như bị điểm huyệt.

***

Tôi lặng người mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện bởi vì anh ta có một đôi mắt rất lạnh, vô cùng kiêu ngạo, như thể anh ta là hoàng đế tôn quý còn tôi chỉ là dân đen thấp cổ bé họng. Tôi rất muốn bỏ chạy nhưng lại không dám vì bản thân đang có việc phải nhờ vả anh ta, không, nói thẳng ra là tôi đang cầu xin anh ta giúp tôi.

Sau vài phút đồng hồ đắn đo mà tưởng chừng như cả chục năm, hai tay để trên đùi bị tôi xoắn đến mồ hôi đầm đìa. Hít một hơi thật sâu tôi lấy hết can đảm ngước nhìn người đàn ông phong độ trước mắt run run nói:

“Xin hãy cứu mẹ tôi… tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của anh.”

Người đàn ông nhướn mày nhìn thẳng vào tôi như thể tôi đang nói một việc vô cùng ngu ngốc. Anh ta không đẹp trai ngời ngời nhưng cái khí chất đàn ông trên người anh ta tỏa ra áp đảo mọi thứ. Anh ta rất cao, dáng người vững chắc được bao bởi chiếc áo Blue trắng càng làm tăng vẻ quyến rũ chết người ấy.

Anh ta là một bác sĩ giỏi và là giám đốc của bệnh viện này còn tôi chỉ là một con nhỏ nghèo khó có mẹ bị bệnh nặng mà thôi. So với anh ta tôi chẳng là gì cả nếu không vì bệnh tình của mẹ có chuyển biến xấu tôi sẽ không ngu ngốc dính vào một con người đáng sợ như anh ta. Đúng vậy, mặc dù chỉ mới gặp anh ta hai lần nhưng mà không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy anh ta là chuông cảnh báo nguy hiểm trong tôi reo vang. Mẹ tôi cần thay thận nhưng tôi và ba lại không phù hợp, mà cho dù có phù hợp thì gia đình tôi cũng không có đủ tiền cho mẹ làm phẫu thuật. Không thay thận, mẹ sẽ chết mà tôi thì dù có mất mạng cũng phải cố cứu sống người mẹ luôn yêu thương tôi hết mực này.

Kul đẩy cặp mắt kính không độ trên sống mũi cho ngay ngắn rồi lại đưa đôi mắt của mình nhìn tôi chăm chú. Chắc có lẽ anh ta đang ngầm đánh giá xem tôi là loại người như thế nào? Bản thân tôi thì chẳng có gì nổi bật cả, nhan sắc bình thường, vóc dáng mảnh mai không phải kiểu dáng bốc lửa mà anh ta thường thấy. Nói tóm lại tôi là một cô gái mà nếu lạc vào biển người sẽ rất khó để tìm ra, vì chẳng có điểm nào hơn người cả.

Kul nghe thấy tiếng nói run rẩy của tôi thì vẫn lặng thing. Có lẽ anh ta đang cho tôi thêm thời gian suy nghĩ cho kỹ, hay nói đúng hơn anh ta tự cho bản thân thêm một chút thời gian để cân nhắc thiệt hơn trong lòng. Mãi một lúc sau đôi môi mỏng của anh ta mới nhếch lên hỏi lại bằng chất giọng lạnh tanh:

“Bất cứ việc gì?”

“Vâng.”

Tôi lí nhí đáp. Đối với tôi lúc này cứu mẹ mới là tất cả còn những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Kul hơi cúi mắt xuống liếc giờ trên chiếc đồng hồ đắt tiền ở tay phải, rồi lại bình thản hỏi:

“Kể cả việc làm vợ tôi?”

Đáy lòng tôi run lên một cái. Cắn chặt răng kìm nén những cơn sóng đang cuộn trào trong lòng. Bất giác hình ảnh mẹ nằm đó mê man, khắp người toàn dây nhợ lại hiện lên trong đầu tôi khiến mắt tôi cay cay. Chắc mẹ rất đau. Tôi nhắm mắt che giấu nỗi tuyệt vọng và cả những giọt nước mắt đang ngấp nghé muốn rơi, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu cam chịu.

“Đúng vậy.”

“Tốt! Cô về đi việc của mẹ cô tôi sẽ sắp xếp. Chờ mẹ cô khỏi bệnh chúng ta sẽ làm đám cưới.”

Kul nói giọng như ngầm bảo không còn việc gì quan trọng nữa thì cô có thể đi.

“Vâng, chào anh.”

Tôi hoàn hồn trả lời. Bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn ngây người ra như vậy nữa chứ. Tôi đứng dậy, bước đi một cách chậm chạp. Lúc tay tôi vừa chạm đến núm cửa chưa kịp vặn đã nghe tiếng Kul vang lên ở phía sau:

“À! Cô tên gì nhỉ?”

Tôi xoay người cố gắng mỉm cười yếu ớt đáp:

“Tôi tên Chu Doãn Trang.”

Kul tỏ vẻ hơi hiếu kỳ nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Chu Doãn Trang? Cô là người gốc Hoa sao?”

“Không. Chỉ là vô tình trùng hợp mang họ Chu nên nghe giống người Hoa nhưng tôi là người Việt trăm phần trăm.”

Kul phất phất tay ra hiệu: “À… cô có thể gọi tôi là Kul. Được rồi. Cô đi đi.”

Trở lại phòng bệnh tôi ngồi xuống chiếc ghế sát giường nắm lấy tay mẹ, bàn tay nhăn nheo gầy dơ xương mà lòng đau nhói. Mẹ đã vất vả suốt cả cuộc đời vì chồng vì con, đến khi già cũng không được thảnh thơi mà lại bị bệnh tật hành hạ. Nghĩ đến đó nước mắt tôi không kìm nén thêm được nữa lặng lẽ tuôn rơi.

Mẹ ơi con sẽ cứu mẹ bằng mọi giá.

Hai ngày sau Kul nói với tôi đã tìm được thận phù hợp với mẹ và chuẩn bị phẫu thuật ngay. Lúc đó tôi đã rất vui mừng, vô cùng cảm kích người đàn ông này cho dù có thế nào anh ta cũng là người cứu sống mẹ tôi, là đại ân nhân của gia đình tôi.

Khi nghe được chuyện này ba tôi rất vui, ông cười rộ lên như một đứa trẻ ngây ngô và ngốc nghếch, hốc mắt hồng hồng càng làm lộ rõ vẻ khắc khổ trên khuôn mặt dầm mưa, dãi nắng, cực nhọc làm thuê cả cuộc đời.

Kìm nén nổi niềm chua xót trong lòng, sự chua xót này còn đau đớn hơn tất cả cơn đau mà tôi từng gánh chịu. Tôi tự nhắc nhở với mình rằng tôi phải cố sống, phải thật kiên cường để cho ba mẹ yên tâm, để giúp ba mẹ có một cuộc sống tốt hơn.

***

Hai tháng sau sức khỏe mẹ hồi phục và được xuất viện. Sau khi đưa mẹ về nhà an toàn tôi mới quay lại bệnh viện gặp Kul để nghe anh nói về đám cưới. Tôi ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời vẫn vậy, trong xanh và ấm áp. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ ngợi lung tung. Dù có thế nào tôi cũng phải chấp nhận sống tiếp không thể buông xuôi.

Chưa kịp để cho tôi ngồi xuống ghế Kul đã nói:

“Một tháng sau sẽ tổ chức đám cưới. Mai sẽ có người đưa em đi thử áo cưới, một tuần sau chờ tôi có thời gian thì sẽ đi chụp. Tối nay em theo tôi về nhà ăn bữa cơm cho ba mẹ tôi gặp mặt con dâu.”

Tôi giật thót trong lòng. Gặp ba mẹ anh ta. Trời ơi! Tay tôi mồ hôi lại vã ra như tắm. Dường như nhận ra sự lo lắng của tôi Kul tiếp tục nói:

“Đừng lo, ba mẹ tôi khá dễ tính.”

Tôi cắn răng hỏi: “Em… em… em có cần chuẩn bị cái gì không?”

“Không cần. Quà tôi đã mua giúp em, còn đây là đồ cho em.”

Vừa nói Kul vừa đẩy một chiếc túi về phía tôi. Tôi lẳng lặng nhìn Kul rồi run run vươn tay kéo cái túi về phía mình mở ra xem. Thì ra là một bộ váy màu xanh dương. Rất đẹp.

Kul đột nhiên gọi: “Trang!”

“Dạ?”

Đang ngắm bộ váy trong tay đến thất thần, tôi giật mình ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Kul, một trận bối rối trong chốc lát xông thẳng vào trí não của tôi. Trang à, mày bị sao thế? Sao mày lại có thể quên người đàn ông trước mắt là ai kia chứ?

Kul đột nhiên đổi cách xưng hô gọi tôi là em và xưng anh một cách rất bình tĩnh, rất tự nhiên. Nhẹ nhàng tháo cặp mắt kính ra đặt lên bàn rồi mới tiếp tục nói:

“Có chuyện này anh không muốn giấu em. Có lẽ thành thật một chút sẽ giúp cho cuộc sống sau này của chúng ta dễ sống hơn. Anh sẽ không bao giờ có thể hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng đúng nghĩa với em được. Em hiểu ý anh không?”

Tôi ngây người nhìn Kul, trong lòng vừa khổ sở vừa chua xót nghĩ chắc anh ta đã có người anh yêu vậy… tại sao lại bắt tôi phải lấy anh ta chứ? Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tôi biết thừa thân phận của mình nên chẳng dám mơ xa. Tôi cuối xuống không dám nhìn Kul uể oải đáp.

“Vâng. Em biết.”

“Ngoài ra những trách nhiệm của một người chồng anh sẽ cố gắng làm tốt.” Kul hơi suy tư có vẻ như anh đang cố gắng lựa lời để nói với tôi thì phải. “Trang, anh là… gay.”

Hả? Tôi giật mình ngẩng phắt mặt lên nhìn Kul, miệng há hốc. Anh ta không đùa tôi chứ? Cái người đàn ông vô cùng chẩn men này nói với tôi anh ta là “gay”. Đùa gì vậy? Ông trời ơi, tôi có lẽ đã chết ngồi luôn mất rồi.

“Xin lỗi! Vì ba mẹ bắt ép anh phải lấy vợ cho nên mới kéo em vào rắc rối này vì chỉ có em mới có thể giúp anh giữ bí mật được.”

Kul nhẹ nhàng nói, đây là lần đầu tiên anh ta nói nhẹ nhàng như thế với tôi. Lần đầu tiên… Qua cơn sốc tôi cố gắng bình tĩnh lại. Ít ra tôi sẽ không lo bản thân phải bán thân trả nợ.

“Không… không sao. Giúp anh là trách nhiệm của em mà vì mạng của mẹ em là do anh cứu cho nên em sẽ cố hết sức giúp anh.”

“Cám ơn em.”

Bác sĩ Kul đúng là nói ít làm nhiều. Chỉ vài ba câu đơn giản đã khiến cho một đứa sợ anh ta như sợ cọp là tôi hiểu rõ về anh ta hơn và cũng thoải mái hơn khi tiếp xúc. Dù sao anh ta thích nam không phải nữ cho nên tôi có thể an tâm làm vợ được rồi.

***

Buổi tối lúc chiếc xe đắt tiền, sang trọng của Kul dừng trước cổng căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy như cung điện vua chúa mà tim tôi đập nhanh như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Tôi sắp phải gặp ba mẹ chồng trên danh nghĩa trong truyền thuyết.

Kul mỉm cười nhẹ nắm lấy tay tôi an ủi: “Đừng lo! Anh sẽ luôn ở cạnh em.”

Gì???

Tôi đưa mắt nhìn Kul tên này từ lúc nói rõ ràng với tôi thì bớt lạnh nhạt nhiều lắm làm cho tôi nhiều lúc cứ nghĩ anh ta và người đàn ông lúc trước là hai người khác nhau. Giống như thể anh ta có anh em sinh đôi hay kiểu như bị đa nhân cách ý.

Vừa bước đến cửa tôi đã bị một phụ nữ trung niên vô cùng quý phái tươi cười nắm tay thân thiện kéo vào nhà.

“Trang phải không con? Tốt! Tốt! Rất dễ thương, rất đáng yêu. Vào nhà ngồi đi con.”

Bị sự niềm nở của mẹ Kul làm cho hoảng sợ tôi hơi đơ ra cười gượng gạo:

“Chào bác gái.”

Mắt lại lia vào bên trong thấy ba Kul đang ngồi ở phòng khách nhìn tôi chăm chú. Thì ra đôi mắt trầm tĩnh, lạnh lùng của Kul là thừa hưởng từ ba anh ta. Tôi vẫn không nhịn được rùng mình một cái khi chạm vào ánh mắt đó, lí nhí nói:

“Con… chào bác trai.”

Nhìn vẻ mặt tươi rói của mẹ Kul khiến tôi có cảm giác hoang đường là bà càng ngắm càng ưng đứa con dâu là tôi. Không phải bà thèm con dâu đến phát điên đó chứ? Tôi đâu có ngờ được lý do chính khiến bà có vẻ mặt này là do Mr. Kul vô lương tâm nhà bà năm nay đã ba mươi lăm tuổi rồi mà chưa hề có một cô bạn gái nào cả khiến cho người làm mẹ như bà đây cũng lo sốt vó.

Ba Kul mới đầu thì cũng hơi dò xét một chút vì gia thế nhà ông nên ông cũng rất đề phòng những cô gái tham vọng muốn trèo cao nhưng mà sau một thoáng trò chuyện ông cũng bắt đầu tỏ vẻ thích thích tôi. Sau này dò hỏi Kul thì tôi mới biết được ấn tượng đầu tiên của ông về tôi đó là rất ngoan ngoãn, lễ phép lại còn hiểu chuyện và quan trọng nhất là rất hiếu thảo. Dù gia cảnh nghèo khó nhưng lại biết phấn đấu, vươn lên.

Lúc ăn cơm mẹ Kul cứ gắp thức ăn lia lịa vào bắt tôi rồi còn nói sợ tôi ngại không dám ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.

“Bác thấy con gầy quá lập gia đình rồi sao đủ sức khỏe sinh con cái cho nên con phải ăn cho nhiều vào.” Nói xong liền quay sang Kul liếc mắt mắng: “Con đó! Không biết đường chăm sóc bạn gái gì cả. Con xem con bé gầy thế kia. Bình thường con làm cái gì hả? Thật là… đã không tốt đẹp gì có người chịu ưng con còn không biết quý trọng.”

Kul nuốt vội miếng cơm trong miệng xuống liền đáp: “Dạ, con sẽ chú ý.” Anh vốn lạnh nhạt xa cách với mọi người nhưng với mẹ mình anh cũng không thể nào không cởi bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng ấy ra được. Dù sao bà cũng là mẹ anh và anh thì rất yêu mẹ. Đó cũng là lý do anh không muốn việc giới tính của mình lộ ra sẽ khiến bà thất vọng, có khi còn kích thích bà phát bệnh rất nguy hiểm. Bởi vì bà vốn bị bệnh tim.

Tôi ú ớ hết nhìn bác gái lại nhìn Kul rồi mới lấy lại tinh thần nói nhỏ: “Thật ra anh ấy đối xử với con rất tốt nên bác đừng lo ạ.” Nói thì nói vậy nhưng trong lòng tôi cuộn trào một nổi niềm tội lỗi vô cùng to lớn. Hai người này đối xử với tôi rất tốt thế nhưng tôi lại bắt tay với Kul lừa dối họ. Nếu một ngày chuyện này lộ ra liệu họ có hận tôi không?

Mẹ Kul thương yêu nhìn tôi nói: “Con đừng có nói giúp cho nó. Con bác sinh ra bác làm sao không hiểu tính nó chứ. Trước giờ nó có biết chăm sóc cho ai bao giờ đâu.”

Ba Kul nãy giờ im lặng giờ mới thủng thẳng lên tiếng: “Mẹ nói thì phải ghi nhớ mà làm. Con cũng không còn trẻ nữa mà ăn chơi đàn đúm đâu. Đã đến lúc yên bề gia thất rồi.”

Kul từ tốn nói: “Việc đó con cũng đang tính nói đây ạ. Tuần sau chúng con sẽ đi chụp ảnh cưới. Hai lăm tháng sau là ngày tốt để tổ chức hôn lễ thưa ba mẹ.”

Mẹ Kul cười toe toét: “Tốt! Tốt! Ông xem cuối cùng nó cũng biết vội là gì rồi đó. Mai mẹ sẽ đi in thiệp cưới rồi còn phải chọn địa điểm đặt tiệc nữa. Ôi biết bao nhiêu là việc.” Bà cứ lẩm bẩm tự tính toán như vậy vẻ mặt không giấu nổi niềm vui và hạnh phúc.

Tôi thấy vậy liếc mắt nhìn ba người nhà Kul một cái rồi cuối nhanh đầu xuống. Trong mắt người ngoài là cử chỉ xấu hổ nhưng trong mắt tôi chỉ có tôi mới biết đây là sự day dứt và tội lỗi không thôi.

Lúc ngồi lên chiếc xe hơi đời mới với giá trị tỉ đồng do Kul lái đưa tôi về thì tôi cũng chẳng còn cảm thấy phấn khích như lúc đầu nữa. Suốt cả quãng đường về hai người chúng tôi im lặng không nói với nhau lấy một câu chỉ có tôi đôi khi lén lút quan sát sắc mặt Kul một cái rồi thôi.

Nghĩ cũng lạ một cô gái mới hai mươi ba như tôi đây sắp phải lấy một người ba mươi lăm tuổi làm chồng nhưng mà lại không hề có cảm giác hồi hộp lẫn chán ghét. Trái lại đôi lúc tôi còn thấy thương cảm với anh ta hơn. Thử nghĩ mà xem một người lạnh lùng, quyết đoán như anh ta mà cũng có lúc phó mặc cho vận mệnh không dám phản kháng. Một người đàn ông hội tụ đủ các yếu tố khiến người người thèm khát lại không thể sống đúng với con người thật của mình. Aiz, chỉ có thể trách ông trời quá trớ trêu.

Ngày xưa hồng nhan bạc mệnh để chỉ phái nữ nhưng mà theo tôi thấy thì nó luôn đúng bất kỳ nam hay nữ cứ quá tài hoa sẽ bị trời ghen ghét.

Kul mở cửa xe cho tôi chờ tôi bước xuống an toàn rồi mới nhẹ nhàng đóng lại. Trước khi cho tôi vào nhà anh ta khẽ nói:

“Hôm nay cám ơn em.”

Tôi giật mình nhìn Kul rồi cười ha ha như con ngốc nói: “Đừng khách khí. Chúng ta là bạn bè mà nên giúp nhau là điều đương nhiên.”

“Bạn bè?” Kul khẽ lẩm bẩm nhìn tôi chăm chú một lúc khiến tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tôi khẽ xua tay cắt ngang cái nhìn của anh ta và nói: “Anh về đi.”

Kul khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày nói: “Ừ. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tôi vẫy vẫy tay chào Kul rồi xoay người bước vào cánh cổng bằng gỗ lâu năm, mục nát. Về với thế giới của tôi.

“Nếu một ngày nào đó em tìm được người đàn ông của mình anh sẽ trả tự do cho em.” Kul hạ cửa kính xe xuống hét lớn. Tôi giật mình nhưng không quay lại chỉ dừng chân đứng nguyên tại chỗ như bị điểm huyệt.

Tiếng xe hơi đắt tiền đã đi xa lắm rồi một bầu không khí im lìm, đen tối bao phủ xung quanh khiến da gà tôi nổi hết lên nhưng tôi vẫn chưa thể tỉnh lại.

Người đàn ông của đời tôi ư? Người đó liệu có tồn tại? Và sẽ thông cảm với những việc tôi đang bắt buộc phải làm?

***

Cuối cùng thì cái ngày cưới hoang đường cũng được tổ chức tại một nhà hàng xa hoa tráng lệ. Không có màn tuyên thệ trước chúa sến sẩm tình cảm mà chỉ là một đám cưới bình thường với sự góp mặt của gia đình và bạn bè hai bên mà thôi.

Tôi mặc chiếc máy cưới cúp ngực ren trắng tinh rất dài, cứ nhìn trình độ lê lết quét đất của chiếc váy là biết nó dài cỡ nào. Trên đầu là một chiếc vương miện nhỏ xíu, phía sau là một tấm khăn mỏng trắng tinh, thêu hoa nổi bật trên nền vải trong suốt. Bị hành hạ ngồi im suốt hai tiếng đồng hồ để trang điểm và thành quả thu được là tôi không nhận ra bản thân mình trong gương nữa. Tóc được tết rồi búi cao quý phái, mắt đen to tròn, mi cong, môi đỏ mọng nước quyến rũ. Trời ạ! Tôi mà cũng có lúc như công chúa thế này ư?

Kul thì khỏi phải nói. Anh nổi bật như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ thế giới cổ tích với bộ vest trắng. Có vẻ như anh sinh ra đã hợp với màu trắng rồi dù anh mặc áo Blue trắng hay vest trắng đều rất đẹp trai. Mái tóc đen nhánh và đôi mắt thâm sâu đầy mê hoặc. Lấp lánh dưới tai trái là một viên kim cương nhỏ nhắn hình giọt nước mà tôi chắc chắn đó là vật đính ước tình yêu của anh.

Chúng tôi nắm tay nhau đứng trên bục nghe đại diện hai bên gia đình phát biểu rồi mới từ từ đi đến từng bàn chúc rượu. Nụ cười luôn thường trực trên môi tôi, gắng gượng đến phát mệt. Người quen gì mà nhiều thế không biết - tôi than thầm - cứ thế này chắc tôi sớm “die” quá.

Mãi mới tranh thủ trốn vào một góc ăn tạm vài miếng thì ngó qua ngó lại không thấy chú rể đâu. Tôi vội vàng đứng lên đưa mắt tìm khắp phòng cũng không thấy, vội vàng ôm váy bước ra bên ngoài. Đi mãi khắp hành lang dài, rộng, vắng lặng mà cũng không tìm ra chỉ có tiếng nhạc đám cưới vang lên nhè nhẹ nghe rất bình yên.

Tôi ấy vậy mà đã lấy chồng rồi đó.

Tôi nghiêng người vào một góc khuất trốn tránh để tự cho bản thân vài phút gặm nhấm ngắn ngủn. Chưa được bao lâu tôi liền nghe thấy tiếng đàn ông nói nho nhỏ.

“Tuần sau mình sẽ đến tìm cậu.”

“Ừ. Tạm thời phải vậy đã. Mình mới cưới không muốn làm mẹ không vui với lại cũng cho Trang thời gian thích ứng.”

Í, đây không phải là giọng của Kul sao? Lòng hiếu kỳ nổi lên tôi rón rén bước lại nơi phát ra tiếng nói cô gắng… khụ… thực hiện hành vi nghe lén không được lịch sự cho lắm.

“Cậu nói cũng đúng.” Giọng người đàn ông kia vang lên hơi ảo não. “Cuối cùng cậu vẫn phải kết hôn.”

Tiếng Kul trầm thấp: “Biết làm sao được mẹ già lấy tính mạng ra uy hiếp.”

“Cô gái đó… đáng tin chứ?” Người đàn ông kia tiếp tục hỏi bằng giọng nghi ngờ.

“Ừ. Đó là một cô gái khá hiểu chuyện cậu đừng lo.”

Thật sự thì tôi chỉ là muốn nhìn một tí xíu xem người yêu của chồng tôi trông như thế nào thôi. Tôi xin thề có cái bóng đèn tôi không hề có ý nhiều chuyện đâu. Đột nhiên do không chú ý đầu tôi đụng vào góc tường cái “cốp” đau đến nhe cả răng ra, hoa hết mặt mày.

Tiếng nói chuyện im bặt tiếp đó giọng Kul lạnh lùng vang lên: “Ai đó?” Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hai người đàn ông đã xuất hiện trước mặt tôi rồi. Trời ơi! Chạy trốn không kịp nữa, sao mà xui thế chứ.

“Trang?” Giọng Kul ngạc nhiên vang lên. “Em làm gì ở đây?”

Tôi vừa xoa đầu chỗ bị sưng vừa cười nhăn nhó nói: “Không thấy anh nên em đi tìm thử.”

Rồi liếc qua người đứng bên cạnh Kul tôi liền trợn tròn mắt, miệng há hốc không ngậm lại được. Sao có thể có người đàn ông đẹp trai đến vậy chứ? Mắt sâu như nước hồ thu phẳng phất ánh xanh lơ nhàn nhạt, mái tóc nâu đỏ, vest đen càng làm bật lên nước da sáng ngời ngời của anh ta. Người này đứng cạnh Kul chỉ có thể khiến người ta phán một câu “kim đồng, ngọc nữ”. Quá hoàn hảo, quá đẹp, quá hợp. Vốn từ ngữ có hạn khiến suy nghĩ của tôi càng trở nên hấp tấp.

“Đây là…” Tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng kẻo sợ bản thân thất thố chảy ra thì xấu hổ chết mất. “…người yêu anh sao?”

Kul đưa đôi mắt hờ hững nhìn tôi chăm chú sau đó liếc qua khuôn mặt lạnh của người bên cạnh từ tốn đáp: “Ừ.”

Chỉ chờ có thế tôi liền bật ngón tay cái với Kul nháy mắt nói: “Quá đẹp trai rồi. Anh phải giữ cho kỹ nếu không sẽ bị cả nam lẫn nữ khác cướp mất đó.” Âm thầm bổ sung thêm một câu trong đó có tôi ở trong bụng.

Phản ứng hiện giờ của hai người đàn ông rất… không thể hình dung bằng từ ngữ được. Kul khó hiểu cố gắng nhìn cho kỹ đây có phải là cô gái sợ sệt không dám nhìn thẳng vào mắt anh ngày trước hay không? Sao mà khác biệt cũng quá lớn khiến người như anh đây cũng phải giật mình.

Có điều Kul không biết trước đây do cứ nghĩ anh ta là ôn thần lại đang có việc nhờ vả nên tôi mới thế. Giờ bệnh tình mẹ tốt lên rồi tôi cũng có việc làm ổn định lại còn tạm thời coi là bạn bè kiêm vợ hờ của anh ta nữa nên tâm lý đã không còn sợ trước sợ sau mà thoải mái giống như thể anh ta là bạn lâu năm bằng vai phải lứa thôi.

Người đàn ông kia được tôi khen sau vài phút bị đơ thì hơi mỉm cười nói với Kul: “Cậu nói đúng. Cô gái này rất thú vị.”

“Anh đẹp trai à, anh đừng cười như vậy được không? Tôi sợ mình kìm lòng không được sẽ nhào đến dày vò anh mất.” Tôi choáng váng đến xây xẩm cả mặt mày mất thôi. Nhìn thôi đã chịu không nổi anh ta lại còn dám cười nhẹ một cái. Bộ tính lấy mạng tôi chắc.

“Ha ha.” Nghe vậy anh ta không những không im mà càng cười to hơn. Mặt Kul đen thui nhìn tôi chằm chằm. Tôi giật mình. Chết! Không lẽ Kul ghen sao? Má ơi, phải làm sao đây?

Tôi cứ tưởng Kul sẽ cho tôi một trận ai ngờ anh ta chỉ đơn giản giới thiệu: “Em có thể gọi cậu ta là Win.”

“Ồ! Chào anh tôi tên Trang.” Tôi cười hớn hở bắt tay làm quen với người yêu siêu đẹp trai của chồng hoàn toàn quên mất hôm nay là đám cưới của bản thân.

Win mang vẻ mặt vẫn còn hồng hồng do trận cười lúc nãy đưa tay ra nắm lấy tay tôi và nói giọng nghe rất hay, du dương như tiếng dương cầm: “Chào cô! Tôi là Win”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

triples

Gà con
Tham gia
14/7/14
Bài viết
12
Gạo
0,0
Mình rất thích lối hành văn của bạn, mượt mà, nhẹ nhàng, nội tâm nhân vật gần như được bạn tả hết. Nhân vật cũng rất vừa ý mình, hóng chương mới của bạn nhé!
 

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Mình rất thích lối hành văn của bạn, mượt mà, nhẹ nhàng, nội tâm nhân vật gần như được bạn tả hết. Nhân vật cũng rất vừa ý mình, hóng chương mới của bạn nhé!
Cám ơn bạn.
 

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Chương 2: Cuộc sống vợ chồng

Tình yêu giống như chong chóng quay có gió mới có sức mạnh xoay cánh còn không sẽ chỉ đứng lặng im tựa như một thứ vô dụng không ai màng đến.

***

Ôi trời, đến tột cùng trong hai người bọn họ ai là công ai là thụ đây? Tôi rối rắm nghĩ ngợi. Kul – chồng tôi vô cùng phong độ, lại rất đàn ông, vô cùng chuẩn men không thể là thụ được nhưng anh chàng Win kia cũng không yếu kém. Vậy tóm lại là ai? Aaaaaaaaa… nhức đầu quá. Lạy hồn! Tôi - một cô dâu mới cưới không lo tắm rửa tẩy trang mà toàn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ ba cái thứ tào lao trong đầu không là sao?

Xin hỏi não cô bị úng nước hả Trang?

Phía bên trong nhà tắm chồng hờ của tôi đang tắm rất khoái trá. Cứ nghe tiếng nước chảy mạnh và to thế là biết. Nãy giờ do tôi đang nghĩ lung tung nên không có cảm giác gì nhưng giờ nhìn thấy Kul từ nhà tắm bước ra, chỉ mặc mỗi cái quần xà lỏn thì mặt tôi tức khắc nóng lên bừng bừng. Nhìn anh túm khăn lau mái tóc ướt đẫm, nước từ tóc anh chảy xuống cổ, rồi lăn dần, lăn dần tới ngực, tiếp đó giọt nước hư đốn kia chạy thẳng vào bên trong quần anh và tiến thẳng…

Ặc… tôi không dám nghĩ tiếp liền quơ vội quần áo phi như bay vào nhà tắm trước con mắt chẳng hiểu mô tê gì của Kul. Tôi ngồi ì trong đó hận nước chảy từ vòi hoa sen sao không ngộp chết tôi luôn đi. Tôi đúng là biến thái lại dám có cảm giác với “gay”. Coi chừng Win cầm dao phi tới “thiến” tôi có ngày, mặc dù, mặc dù tôi chẳng có cái gì để “thiến” nhưng mà ánh dao sắc lạnh vẫn khiến tôi nơm nớp lo sợ. Tôi len lén thở dài rồi dơ tay tuyên thệ thầm ở trong lòng: Win, dù có chết tôi cũng sẽ không nhúng chàm người đàn ông của anh đâu. Tôi thề.

Lần đầu tiên tôi tắm với vận tốc con ốc sên, không biết qua bao lâu tôi chỉ biết là mình ngủ quên ở trong bồn tắm một lúc. Tới khi tỉnh dậy cả người lạnh buốt tôi mới vội vàng lấy khăn tắm lau khô và mặc quần áo vào cho tươm tất. Tôi không dám đi ra, không biết làm sao đối mặt với Kul vì dù sao hôm nay, hôm nay cũng là đêm “động phòng hoa trúc” trong truyền thuyết của chúng tôi. Vẫn biết anh ta là “gay” nhưng mà nhỡ đâu anh ta ăn tạp, trai gái gì đều “xử” hết ráo thì sao? Sợ vẫn cứ sợ, không dám ra cuối cùng vẫn cứ phải ra. Tôi cắn răng, hảo hán không thể trốn chạy.

Lúc tôi bước ra Kul đang ngồi dựa lưng vào đầu giường lên mạng, vừa liếc thấy đầu tóc tôi ướt nhẹp anh ta chỉ phán một câu cụt lủn: “Sấy tóc đi.”

Tôi rón rén lại ghế ngồi lấy máy sấy tóc, cắm điện, bật công tắc rồi tiếp tục công việc sấy tóc tốc độ con ốc sên. Một lúc lâu ơi là lâu sau dù cố kéo dài nhưng tóc vẫn phải khô. Tôi lại len lén ôm cái Ipad trên bàn đọc báo, chơi game cho đến tận khi mắt mỏi nhừ, miệng ngáp sái quai hàm mới bàng hoàng nhận ra bản thân từ đang yên vị trên sô pha đã lăn xuống nằm thẳng cẳng trên sàn nhà. Tôi còn đang ngơ ngơ đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kul vang lên:

“Đi ngủ. Khuya rồi.”

Ngủ?? Tôi chớp mắt rồi chợt bừng tỉnh. Tôi cũng muốn ngủ lắm nha hôm nay mệt muốn chết rồi nhưng mà… nói ngủ chung với anh ta thì tôi vẫn không dám thử.

“Lại đây, nhanh lên.” Giọng Kul mất kiên nhẫn vang lên. Tôi nhìn về phía anh ta thấy rõ vẻ không hài lòng trên mặt liền cắn răng lết người qua. Tối nay tôi đã mặc một bộ đồ ngủ vô cùng bảo thủ, kín mít nhưng mà…

Kul nhướn mày ra hiệu cho tôi trèo lên phía bên trong giường, sau đó nhanh nhẹn nằm xuống, kéo chăn đắp, nhắm mắt, ngủ. Một loạt hành động diễn ra hơi nhanh khiến tôi choáng váng. Run run trèo qua người Kul tôi len lén nằm dịch dịch sát vào bên trong không dám kéo chăn đắp. Xoay người vào tường mắt mở thao láo. Dù rất buồn ngủ lại ngủ không được.

“Tôi không có hứng thú với con gái.”

Khi tôi cho rằng Kul đã ngủ thì giọng anh ta nhàn nhạt vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng, nhưng nhờ câu nói này tôi đã an tâm kéo chăn, nhắm mắt và tiến vào mộng đẹp.

Buổi sáng tôi cố gắng dậy sớm thực hiện chức trách của một người vợ là nấu bữa sáng. Mở tủ lạnh tôi thấy có thịt nên quyết định nấu cháo thịt nạc. Thật ra không phải tôi không muốn làm đàng hoàng mà bản thân tôi chỉ biết nấu cháo, chiên cơm và nấu mì mà thôi.

Khoảng bảy giờ Kul đi tập thể dục về liền chạy vào tắm rửa thay quần áo rồi mới bước vào bếp ăn nhanh món cháo thịt nạc không tính là ngon của tôi. Trước khi đi làm không quên thông báo cho tôi một câu: “Hôm nay anh có cuộc họp nên không đưa em đi làm được. Tự đi nhé.”

Tôi vội vàng bỏ thìa cháo xuống lắc đầu ngầy nguậy: “Anh yên tâm đi. Em tự đi được mà. Anh đi làm đi.”

Kul liếc mắt nhìn tôi một cái rồi xoay lưng đi thẳng. Còn tôi tiếp tục ăn cháo của mình cho xong. Cưới được ba ngày thì tôi và Kul quyết định đi làm trở lại, lý do đơn giản là chúng tôi chẳng có hứng thú đi hưởng tuần trăng mật, vì dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả nên không cần thực hiện mấy việc vô bổ đó.

Tôi thay đồ cầm túi đi ra trạm xe buýt đón xe đi làm. Tôi làm biên tập cho một tòa soạn báo nhỏ nên cũng không vất vả lắm. Lúc đầu Kul có ý định giúp tôi tìm một công việc tốt hơn nhưng tôi từ chối vì năng lực của tôi như thế nào thì tôi hiểu rõ nhất cho nên không có ý định trèo cao.

Vừa đến chỗ làm mọi người bắt đầu mở sở trường tám không biên giới. Đầu tiên Lệ Na sẽ nhảy sát vào chiếc ghế tôi đang ngồi, hai tay khoanh trước ngực rất ra vẻ bề trên, ánh mắt như có như không trừng tôi ngầm truyền ý chỉ “thành thật sẽ được khoan hồng”. Tôi cười liếc con bạn trắng mắt từ từ hớp một ngụm cà phê sữa thơm ngon của nó vừa bưng sang. Ngon quá! Đúng là cà phê đắt tiền có khác.

“Đại nhân muốn biết gì?”

“Mau mau nói cho chị biết cảm giác khi lấy chồng ra sao?” Lệ Na vứt bỏ bộ mặt đại nhân giả tạo trong nháy mắt biến thành bà bán cá, bán thịt ngoài chợ, mắt hớn hở, mồm nói luôn hồi.

“Cũng không tệ lắm. Nếu muốn biết rõ hơn chị có thể thử là biết liền.”

Bốp! Đầu tôi bị Lệ Na cốc một cái đau điếng. Mắt nó tóe lửa hằm hằm nhìn tôi giống như hận không thể bay vào xé xác tôi ra ăn tươi nuốt sống cho hả giận. Nó nghiến răng: “Con khốn! Mày ngứa da rồi phải không? Đừng tưởng có chồng rồi là có thể ngang nhiên chạm vào nổi đau của chị em ở đây nghe chưa?”

Ấy chết! Sao tôi lại có thể quên hội phụ nữ ở đây được lập thành hội những người độc thân vui vẻ chứ. Bây giờ tôi nói thế không bị cả đám lao vào giết tập thể mới lạ. Tôi gắng gượng cười khan: “Ha ha… tiểu nhân nhất thời đầu óc ngu muội mong các đại nhân lượng thứ.”

Chị Phương tú bà là người lớn tuổi nhất ở đây nhưng cũng thuộc loại già mà không nên nết nhất. Rất thích tám truyện với những cô em mới lớn với tôn chỉ “sự xấu hổ của các ngươi là hạnh phúc cuộc đời ta” cũng lăng xăng từ xó nào đó chạy nhanh đến hỏi:

“Chồng em đẹp trai như thế sao không ở nhà đại chiến thêm vài trăm hiệp cho bõ hai mươi mấy năm đơn côi đi làm chi sớm thế?”

Tôi sặc cà phê, Lệ Na ngồi bên cạnh tốt bụng vỗ vỗ lưng dùm. Tôi thật khóc không ra nước mắt với cái hội này. Làm ơn đi người đàn ông của tôi – chồng tôi chỉ có hứng thú với nam thôi thì tôi biết đại chiến với ai chứ?

“Chị à, em là người không phải ngựa giống.” Tôi kiềm chế cơn ho khan trong cổ họng thì thào.

“Ôi dào!” Phương tú bà khoát khoát tay. “Ngựa giống hay người đều thế cả. Nhịn là hại cho sức khỏe nên không cần nhịn. Khi chưa có chồng thì thôi đã có rồi là phải ăn cho đủ, hưởng cho đã.”

“Ý chị là do chồng chị yếu rồi không đáp ứng nổi cho chị nên chị bây giờ mới thèm khát như vậy phải không?” Túc Anh chuyên gia đâm chọt chen ngang, ánh mắt híp híp lia một vòng Phương tú bà từ trên xuống dưới, xong lại từ dưới lên trên, vẻ mặt rất trầm tư tuyên bố, vờ như kiểu thì ra là thế chả trách…

Tôi cố nhịn không thổ huyết với cái lò thập cẩm bậy bạ này. Phương tú bà liếc Túc Anh chuyên gia đâm chọt bằng ánh mắt căm phẫn.

“Trạch nữ, em không hiểu được cảm giác đó thì đừng vội vàng làm ra vẻ hiểu biết.”

Túc Anh chuyên gia đâm chọt là một trạch nữ chính hiệu nổi tiếng từ hồi còn là học sinh cấp hai. Ngoài đi làm thì Túc Anh chỉ du dú ở trong nhà luyện game ngày đêm với mơ ước một ngày nào đó sẽ câu được anh rùa vàng giống vài vị đại thần trong tiểu thuyết ý. Nhưng tiểu thuyết thì mộng mơ còn thực tế thì tàn khốc. Túc Anh cô nương phấn đấu mãi cũng không lọt vào vị trí bang chủ phu nhân nên đâm ra ghen ghét mọi thứ, tất cả những thứ gì quá hạnh phúc đều ghét.

“Em có xem YD mà. Không ăn thịt heo cũng phải thấy qua heo chạy chứ.” Túc Anh nhướn mày tinh tế, tay bẻ một miếng trứng cút trong bánh bao cho vào miệng nhai nhai.

“Ôi cần gì nghĩ ngợi hỏi thẳng Trang chẳng phải sẽ biết cảm giác như thế nào sao?” Minh điệu đà ỏn ẻn tham gia.

“Đúng. Đúng.”

Hàng chục cái miệng lẫn con mắt lia thẳng về phía tôi thắp nên một con đường tươi sáng mà đói khát. Tôi cố nuốt nuốt nước miếng nhìn những đôi mắt rực cháy tò mò thầm nghĩ nếu không có câu trả lời thỏa đáng thì tôi sẽ chết rất khó coi nhưng mà… nếu nói thì tôi biết nói gì đây. Thực tế tôi còn chưa… làm mà.

“Ưm…”Tôi ậm ừ tằng hắng. “Cảm giác ấy hả? Lúc đầu hơi đau sau đó bạn sẽ có cảm giác bản thân bị cuốn vào một cơn sóng, mạnh mẽ, cháy bỏng và đầy khao khát. Kết thúc sẽ luôn là sự thỏa mãn đỉnh cao của cả thể xác lẫn tâm hồn.”

Chèm chẹp! Mẹ ơi tiếng nước miếng của đám sắc nữ… kinh quá.

***

Kết thúc ngày đầu tiên đi làm sau hôn nhân đó là tôi xém tí nữa bị chết ngạt trong dòng nước miếng đầy ham muốn của đám sắc nữ. Tôi chạy như bay ra ngoài nhảy phắt lên chuyến xe buýt quen thuộc trở về nhà làm công việc của một người vợ đảm đang.

Tôi vừa nhấc nồi canh ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng bước chân. Đoán chắc là ông chồng đại nhân đã về tôi ló đầu ra xem thử thì thấy gương mặt Kul vẫn phơi phới như lúc sáng chẳng có vẻ gì là làm việc mệt mỏi cả. Đúng là giám đốc có khác, sướng ghê. Tôi liếc Kul một cái mới khẽ cười ngọt ngào nói:

“Anh vào thay quần áo rồi ra ăn cơm.”

“Ừ.” Kul tháo cà vạt, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng tu ừng ực. Ôi chao! Trai đẹp có khác đến tư thế uống nước đầy phàm tục như thế mà cũng rất hớp hồn.

Bữa tối thì cũng đơn giản thôi vì khả năng của tôi có hạn. Thịt heo ram, trứng chiên, rau muống xào tỏi, cá hấp và một nồi canh xương hầm rau củ xanh mướt. Vì Kul là đại ân nhân kiêm chồng tôi nên mấy việc tề gia nội trợ này ít ra tôi phải làm được.

Sau khi ăn uống no nê, tắm rửa sạch sẽ tôi và Kul ngồi xuống sô pha ngoài phòng khách vừa ăn nho vừa xem tivi. Mấy lần len lén liếc trộm người đàn ông xuất chúng bên cạnh nhưng rồi tôi tự nhận ra bản thân đang làm một việc thừa thải nên dứt khoát ngồi tử tế xem phim và tập trung ăn nho.

Kul vốn rất ít nói thêm vẻ ngoài xa cách khiến người khác khi nhìn thấy anh ta chỉ là một sự lạnh lùng đáng ghét. Tuy nhiên sau một thời gian tiếp xúc tôi tự rút ra một chân lý đó là người đàn ông này thực ra không lạnh như cái cách anh ta thể hiện. Nghe nói đối với bạn bè Kul là một người anh em vô cùng nghĩa khí, còn đối với người yêu thì là một nửa hoàn hảo, chung thủy. Hơn nữa tôi tự nhận thấy anh ta rất tôn trọng mình không hề đối xử với tôi như kiểu tôi là thứ anh ta dùng tiền mua về.

Phải chăng “gay” đều dễ sống như thế?

Từ sau vụ tối hôm nọ tôi và Kul bắt đầu chia phòng. Như thế cũng tốt đỡ cho tôi cứ phải thấp thỏm lo ngay ngáy không dám ngủ say. Thật ra ngoài tình yêu thì cuộc sống hôn nhân của hai người bọn tôi rất tốt không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, tự do thoải mái, không gò bó nhưng vẫn vui vẻ chung sống trong hòa bình.

Có vẻ như khi không có tình yêu tồn tại thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

***

Hôm nay tôi trở về nhà mình thăm ba mẹ vì cả ngày hôm nay Kul không ở nhà. Anh ta bận đi hẹn hò với Win rồi nên tôi có ở nhà cũng chỉ có một mình vô cùng tẻ nhạt. Mua một đống túi lớn, túi nhỏ đồ ăn và trái cây tôi hí hửng mở cánh cửa gỗ cũ xì khoan thai đi vào. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày cưới của mình lúc đeo nhẫn cho tôi mẹ đã khóc rung rưng. Mẹ nói: “Kể từ nay trở đi con đã là người có gia đình nên phải cố sống cho trách nhiệm con nhé.”

Mẹ còn nói: “Chồng con là một người tài giỏi nên sẽ có lúc con cảm thấy áp lực nhưng con hãy luôn nhớ phụ nữ là phải biết nhẫn nhịn. Có như vậy mới giữ gìn được gia đình con ạ.”

Tôi lúc đó chẳng biết cảm xúc của mình là gì, từng giọt nước mắt lăn dài, lặng lẽ đau đớn trong lòng. Nếu một ngày mẹ phát hiện ra cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một màn kịch, mẹ sẽ thất vọng như thế nào đây?

Tôi đứng trước sân cười toe toét lớn tiếng gọi: “Ba mẹ ơi!”

Ngay lập tức bóng mẹ từ trong nhà đi vội ra kèm theo giọng nói mừng rỡ. “Sao lại về bất ngờ vậy? Vào nhà đi con, đi đường mệt không?”

“Không sao đâu mẹ.” Tôi vào nhà, đi thẳng xuống bếp bỏ hết mấy túi xuống, nhìn quanh hỏi: “Ba đâu mẹ?”

“Ba con đi bốc gạch với chú Sáu rồi trưa mới về. Chồng con đâu? Sao nó không về cùng con?” Mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Ôi anh ấy bận bịu tối ngày mẹ ơi. Chủ nhật vẫn phải đi làm” Tôi nói dối. Anh ta bận đi chơi với trai thì có.

Mẹ nhìn tôi chăm chú rồi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi hỏi nhỏ: “Cuộc sống làm vợ với bên nhà chồng con vẫn tốt chứ?”

“Vâng! Anh ấy cũng không khó tính lắm mà nhà chồng con cũng thoải mái nên mẹ đừng lo.”

Vừa nói tôi vừa sắn tay áo lôi trái cây ra rửa. Hai mẹ con bận tới bận lui cũng nấu xong bữa cơm chờ ba về rồi ăn. Cuộc sống vẫn như trước khi tôi lấy chồng không có thay đổi lắm. Mẹ thì từ khi khỏi bệnh và thoải mái không phải chịu áp lực kinh tế nên người hồng hào hẳn ra, trong khi đó ba cũng bữa làm bữa nghỉ lấy sức chứ không hùng hục suốt ngày như xưa nên cũng bớt hốc hác. Thấy ba mẹ như vậy lòng tôi vừa vui lại vừa xót.

Ở chơi cả một ngày, tối mò tôi mới lết về đến nhà. Kul vẫn chưa về. Yêu đương ngọt ngào nên có khi anh ta qua đêm luôn ở ngoài. Nghĩ thế tôi liền vui vẻ lấy cái váy ngủ mới mua tuần trước ra mặc thử. Vì nó hơi sexy một xíu nên khi Kul ở nhà tôi ngại không dám mặc, giờ chủ nhà đi vắng kẻ ở nhờ là tôi phải lên ngôi thôi.

Tắm rửa thơm tho, sấy tóc khô ráo tôi hài lòng nhìn bản thân trong gương. Thì ra tôi cũng rất nữ tính đấy chứ. Tâm trạng tốt tôi chạy vào tủ lạnh gọt một dĩa trái cây to rồi mang ra phòng khách ngồi luyện phim. Tôi hí ha hí hửng ngồi cái tướng không giống ai vì có Kul ở nhà đâu mà sợ. Chiếc váy ngủ hai dây mỏng sexy màu hồng nhạt như ẩn như hiện dưới ánh sáng mờ mờ của tivi càng thêm chọc người phạm tội.

Mãi xem phim nên tôi không hề nghe thấy tiếng mở cửa nào cả, rồi đến tiếng bước chân của Kul cũng không biết nốt. Kết quả là khi Kul sừng sững đứng nhìn tôi chăm chú một lúc thì tôi mới phát hiện ra. Tôi liếc thấy Kul liền cười với anh một tiếng rồi nói: “Anh về rồi sao?” sau đó lại chúi mắt vào xem phim tiếp.

“Chu Doãn Trang?” Giọng Kul rất lạnh vang lên khiến tôi rùng mình.

“Sao thế?”

“Em… đang làm gì?”

“Xem phim a…”

Tôi đáp bâng quơ. A…xem phim? Má ơi! Đồ ngủ sexy, dáng ngồi vô cùng khiêu gợi. Tôi hết hồn đứng phắt dậy dùng sức chín trâu hai hổ lao ngay vào phòng đóng cửa cái rầm. Xấu hổ quá! Mất mặt quá! Khi tôi trùm chăn kín mít không dám trưng cái mặt đỏ như trái cà chua nhìn người thì cái kẻ vô lương tâm kia đứng ở bên ngoài cười khùng khục. Lần đầu tiên Kul cười thất thố như thế mà tôi lại không có diễm phúc chứng kiến. Hận!

Vì vụ bê bối đáng xấu hổ ấy mà tôi tránh mặt Kul cả mấy ngày sau đó. Buổi sáng tôi sẽ nhân cơ hội anh ta đi tập thể dục mà chuồn đi làm trước, dù cho đi rất sớm cũng còn hơn không biết đối diện với anh ta như thế nào. Mãi cho đến một hôm Kul dùng thái độ lạnh như nước đá nhấn mạnh với tôi rằng anh là “gay” thì tôi mới bình thường trở lại.

Cuộc sống hôn nhân của tôi vẫn thế. Việc ai nấy làm, phòng ai nấy ngủ, không ai ảnh hưởng đến ai. Dù đã là vợ chồng cả tháng rồi mà Kul vẫn đối xử với tôi rất thờ ơ và lạnh nhạt. Haiz. Đúng là một tảng băng ngu si không biết thưởng thức cái đẹp. Ôi, tôi lại quên mất cái kẻ vô cùng chuẩn men, phong độ ngời ngời, ông xã đại nhân của mình là gay chính hiệu con cò.

Đáng lý ra theo ngay từ đầu dự tính trước thì một tuần sau khi chúng tôi cưới nhau Win sẽ dọn đến sống chung nhưng do anh ta bận đi nước ngoài vậy nên kế hoạch bị hoãn. Haiz, tôi đang nghĩ phải chăng vì lý do này mà mấy ngày gần đây mặt chồng tôi vô cùng khó chịu, cứ như thể ai thiếu anh ta mấy tỉ không bằng. Ôi đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng rất là nguy hiểm. Tôi lén cười trên sự đau đớn của chồng không thương tiếc. Ai bảo bữa trước anh dám cười tôi.

Vừa lết cái thân từ trong phòng ra thì thấy Kul đang ngồi ngả lưng trên ghế massage cao cấp đọc báo. Liếc thấy bóng dáng tôi Kul nhếch môi, dáng vẻ lười biếng nói: “Mai Win sẽ dọn đến.”

“Hôm nay anh không đi làm à?” Hai người chúng tôi ông nói gà, bà nói vịt.

“Không. Nghỉ phép dài hạn.” Kul thờ ơ đáp. Tôi bĩu môi. Nghỉ phép dài hạn. Hừ, chứ không phải muốn ở nhà quấn lấy người yêu bù đắp sau bao nhiêu ngày thiếu vắng hay sao. Bày đặt già mồm, lắt léo.

“Ờ…vậy anh ở nhà, em đi ra ngoài chút.” Tôi nói xong quẩy đít lếch thếch đi vào bếp tìm nước uống.

Cái lý do đi ra ngoài vào ngày thứ bảy này đơn giản lắm vì hôm nay là ngày “hội những người độc thân vui vẻ” tụ họp. Địa điểm quen thuộc là quán lẩu 68 trên đường X gần sát công viên A. Nói tụ họp cho hay thực chất là ăn uống với mang đàn ông ra mổ xẻ.

Tôi vừa xuống lầu liền thấy Lệ Na vẫy tay khí thế với mình. Tôi cười cười chạy qua. Nhận lấy cái nón bảo hiểm trong tay Lệ Na đội lên đầu tôi liền nói: “Bữa nay chồng tao không đi làm mới kinh chứ.”

“Ơ, thế mày bỏ ảnh ở nhà không sao chứ?”

“Ôi! Không sao đâu. Chồng tao dễ tính lắm.”

Lệ Na nói giọng thèm thuồng: “Mày lấy được ông chồng tốt lành sướng ghê.”

Tôi chỉ cười cười không đáp. Đúng là tốt, đúng là sướng. Bi hài chuyện vợ trẻ, chồng gay.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

triples

Gà con
Tham gia
14/7/14
Bài viết
12
Gạo
0,0
Kết nam chính ghê, Kul rất dễ thương, chiếu cố nhân vật này nhé! Chương này rất hay, lại tiếp tục lót dép chờ chương mới.
 

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Kết nam chính ghê, Kul rất dễ thương, chiếu cố nhân vật này nhé! Chương này rất hay, lại tiếp tục lót dép chờ chương mới.
Mình cũng rất thích cặp Kul - Win nên sẽ ưu ái 2 ảnh nhiều nhiều. Cám ơn bạn đã ủng hộ nhé! :)
 

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Chương 3. Ba người sống chung

Bạn đã từng nghe thấy có câu chuyện nào bi hài như câu chuyện về cuộc sống của tôi chưa?

Tôi, chồng tôi – bác sĩ giỏi kiêm giám đốc bệnh viện lớn Mr.Kul và người yêu của chồng Mr.Win – một lập trình viên cao cấp cùng chung sống dưới một mái nhà.

Có ai dám trắng trợn như chồng tôi nuôi tình nhân ngay trước mặt vợ mình không?

Có tình nhân nào thân thiết với vợ của người tình như Mr.win không?

Có ông chồng nào độc đáo như Mr.Kul không?

Và có bà vợ nào có thể vui vẻ trước tình huống đó như tôi không?

Thấy không? Cuộc sống của chúng tôi vô cùng thú vị.

***

Buổi chiều tôi vừa đi làm về chưa kịp đến trước cửa nhà đã thấy Win đang ngồi trên đống vali ngổn ngang chơi điện tử. Tôi nhíu mày bước tới gần gọi:

“Win, sao anh không gọi cho Kul hoặc em mà lại ngồi chờ ở đây?”

Win nhìn thấy tôi thì mặt mũi hớn hở như gặp mẹ đi chợ về. Thật là kỳ quái tại sao hai người này yêu nhau mà một kẻ thì lạnh như núi băng, một kẻ lúc nào cũng tươi cười ấm áp. Đúng là thế giới quái gở, hai tên đàn ông quái gở và một câu chuyện tình cũng quái gở không kém.

Win đứng phắt dậy cười nói với tôi: “Hi! Anh chờ em mãi. Kul bận việc rồi không về được.”

Tôi nhìn vào nụ cười tươi tắn của Win thầm ganh tỵ tên chồng nhà mình tốt số có được một tên người yêu siêu cấp đẹp trai.

“Tránh ra chút cho em đi qua thì mới mở cửa được.”

Win lanh lẹ dẹp mấy vali sang một bên nhường chỗ cho tôi chen vào mở cửa. Sau đó chưa kịp thở tôi đã phải hồng hộc phụ Win sắp xếp đồ đạc đâu ra đó. Tiếp đó lại phải đi lục cả buổi tìm cho anh ta cái chìa khóa nhà sơ cua. Xong xuôi tôi cũng mệt chết người nằm vật ra sô pha nhắm mắt và thở phì phò.

Win thấy tôi ỉu xìu như cá chết liền cười nói: “Hôm nay anh mời em một bữa ra trò. Nào thay đồ đi.”

Ít ra cũng phải vậy chứ. Tôi cố gắng lết vào phòng tắm rửa, thay quần áo rồi theo Win xuống nhà. Đúng là dân lắm tiền có khác chiếc xe anh ta đang lái cũng thuộc hàng top trên thế giới. Vừa ngồi vào trong xe tôi đã không nhịn được xoắn xuýt sờ tới, sờ lui. Thấy vậy Win cười hỏi:

“Đẹp không?”

“Rất đẹp.” Tôi gật đầu khẳng định.

Win đưa tôi đến một nhà hàng rất sang trọng để ăn sau đó anh ta còn rất ga lăng lái xe đưa tôi đi chơi cho biết. Với một người như Win thì nơi chơi lý tưởng chắc chắn không thể thoát khỏi mấy cái quán Bar rồi. Win dẫn tôi đến một quán Bar rất to tên Love & Sex với một phong cách trang trí rất… quái. Win nói đây là quán bar của bạn anh ta và Kul.

Nhạc xập xình, đèn nhấp nháy vừa đau mắt vừa đau tai chẳng có gì hay cả. Trai gái thì lắc lư, uốn éo như diễn viên múa. Tôi bám sát ngót theo Win lại quầy và ngồi xuống theo. Anh chàng bartener có vẻ như khá quen với Win nên vừa thấy mặt anh ta liền cười nói:

“Vẫn như cũ sao anh?”

Win vứt chìa khóa xe lên bàn gật đầu ra hiệu rồi quay sang tôi cười hỏi: “Em uống gì?”

“Nước cam.” Tôi đáp ngay tắp lự. Bắt đầu hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh bằng đôi mắt háo hức giống như được lì xì ý.

Win bỏ qua bản mặt của tôi quay sang hỏi anh chàng phục vụ tiếp: “Huy có đây không?”

“Ông chủ đi Úc rồi ạ. Thứ sáu tuần sau mới về.” Anh chàng phục vụ lễ phép trả lời.

“À…” Win kéo dài giọng sau đó chẳng hỏi gì nữa mà chuyên tâm nhấm nháp cái thứ rượu màu nho, sóng sánh trong tay.

Tôi ngồi vất vưởng nhìn quanh quẩn một hồi mới phát hiện ra có rất nhiều người nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng say mê. Tôi giật mình suy nghĩ không biết bọn họ nhìn gì, không lẽ do tôi quá đẹp? Nhưng tất cả mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi bị dập tắt ngay tắp lự. Sao tôi lại quên mất tôi đang đi cùng ai chứ. Đến tôi mà cũng còn không chịu được sự hấp dẫn của Win thì mấy người ở đây sao chịu được.

Tôi cười gian tiến lại gần sát Win ghé vào tai anh ta nói nhỏ. Hành động này của tôi khiến khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng mờ ám.

“Anh xem, anh rất có giá đó nha.”

Win liếc nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, đáp: “Giá thị trường của anh đây chưa bao giờ giảm xuống.”

“Kiêu quá!” Tôi lườm. “Nhưng mà cái người giá cao này lại không có hứng thú với nữ. Ôi bao trái tim mơ mộng tan nát.”

“Ai bảo thế.” Win đưa tay vòng qua eo tôi kéo tôi lại gần sát anh ta khiến chóp mũi tôi bị mùi hương đàn ông quyến rũ chết người của anh ta quấy phá. Cơ thể tôi cứng lại dưới sức mạnh của bàn tay nóng bỏng trên eo. Anh ta thì thầm: “Tôi khác Kul. Tôi ăn tạp.”

Lòng tôi run lên một cái tôi vùng vằng đẩy Win ra mắng: “Biến thái! Tôi không có hứng thú với gay nên anh tránh xa tôi ra.”

“Ha ha ha ha ha… vậy mà cũng tin sao? Nhóc con, em thật đáng yêu.” Win cười vui vẻ khi thấy bộ dạng sợ hãi, co rúm của tôi.

“Cười cái gì. Đi về.” Tôi lườm lườm, ánh mắt bùng cháy lên hai ngọn lửa thật to. Tôi muốn thiêu dụi cái tên biến thái này.

***

Và thế là cuộc sống hai vợ chồng ngọt ngào sau hôn nhân của tôi và Kul đổi thành cuộc sống ba người. Mọi thứ vẫn diễn ra như khi Win chưa dọn đến. Có điều anh chàng Win này cũng không đến nổi là cậu ấm như Kul. Anh ta nấu ăn rất ngon. Bình thường đôi khi lòng tốt không bị chó tha mất thì anh ta còn phụ tôi hút bụi với thay rèm cửa, chứ không giống như anh chồng hờ Mr.Kul của tôi chỉ biết nằm dài chờ ăn.

Tôi vẫn đi làm chăm chỉ và vẫn bị hội sắc nữ tra tấn trong vui vẻ. Vốn dĩ công việc của tôi không nhiều nên cũng không bị áp lực nhiều lắm. Trái lại Kul thì bận tối mắt tối mũi do dạo này nhiều bệnh nhân quá còn Win thì hôm nào cũng thức khuya viết phần mềm.

Ngủ không được nên tôi mò dậy đi xuống bếp nấu cho đôi uyên ương kia mỗi người một bát mì. Đêm nay chắc họ lại thức khuya nữa rồi. Lúc tôi bưng hai tô mì vào phòng làm việc thì bắt gặp một hình ảnh cấm trẻ em. Win thì gập người nằm dài trên cái bàn trong khi đó tay Kul vòng qua eo Win giữ cho anh ta khỏi ngã. Hai người đang chơi trò môi lưỡi thắm thiết. Chiếc áo thun trắng của Kul bị túm nhăn nhúm còn áo sơ mi của Win thì bung ra mấy cái cúc để lộ khuôn ngực rắn chắc khiến tôi cũng thèm đến chảy nước miếng.

Cạch! Tiếng cửa đóng vang lên khiến hai kẻ đang quấn lấy nhau kia sững sờ sau đó quay mặt lại. Tôi chỉ còn biết đứng ngơ ra tay vẫn còn đang bưng cái khay với hai tô mì, miệng thì cười ngu ngốc. Thôi rồi mặt Kul đen thui chắc chắn là chuyện tốt bị tôi phá nên giận rồi. Kul gầm lên: “Em làm gì ở đây?”

“À…” Tôi ú ớ. “Thấy mọi người thức đêm, thức hôm nên em nấu cho hai người bát mì ăn đỡ thôi. À… em để đây nhé.”

Nói xong tôi đặt lên cái bàn nhỏ gần đó rồi dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa lao ra ngoài. Má ôi, tí nữa thì tiêu. Tôi vẫn không quên ánh mắt nhuốm màu tình dục đến mơ màng của Win. Rùng mình. Tự nhiên tôi thấy ghê ghê.

Sáng hôm sau lúc tôi vừa ló đầu ra ngoài đã gặp ngay bản mặt Win liền ngượng ngùng cuối mặt xuống nói: “Chào buồi sáng.”

“Em sao thế?” Win vừa lau mặt vừa liếc tôi nhíu mày hỏi.

Tôi vội vàng xua tay. “À…không có gì.” Đùa à, nói ra để càng thêm mất mặt sao.

“Tôi muốn ăn cơm chiên dương châu.” Win bắt đầu đòi hỏi.

“Được. Tôi làm cho anh.” Trả lời Win xong tôi liền đi ngay vào bếp. Win lẻo đẻo theo sau. Anh ta mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa và bắt đầu giải quyết.

“Anh không đi tập thể dục với Kul sao?” Tôi hỏi Win khi anh ta vừa uống hết hộp sữa và đang dùng động tác vô cùng “tao nhã” ném vào thùng rác.

“Tôi chỉ thích tập thể hình thôi.” Win nói.

Kul về đến nhà thì thấy tôi và Win đang ngồi ăn cơm vui vẻ mặt lại đen thêm một tầng. Khiếp! Anh ta làm gì mà ghen kinh thế. Tôi đâu có hứng thú gì với người yêu anh ta đâu. Kul chẳng nói chẳng rằng thay quần áo đi làm không thèm ngó qua tôi với Win một cái. Tôi hơi khó hiểu ngó Win thì anh ta chỉ cười nhún vai ngụ ý - tôi chịu.

Win đẹp trai hôm nay tốt bụng cho tôi quá giang xe “xịn” đi làm đỡ phải chen lấn trên xe buýt sáng sớm vô cùng đông đúc. Nhưng mà tôi lại không dự tính trước được hậu quả của việc để trai đẹp đưa đi làm là rất nguy hiểm. Lệ Na mới thoáng thấy bóng tôi liền nhảy sổ ra tuôn một hơi: “Anh đẹp trai nào đưa mày đi làm thế? Anh ta tên gì? Mày dám ngoại tình sau lưng chồng mày hả?”

Tôi lườm Lệ Na: “Cho xin đi. Con mắt nào của mày thấy tao ngoại tình. Anh ta là bạn của Kul đang ở cùng với tụi tao nên tiện đường đưa tao đi làm thôi.”

Minh điệu đà ton hót bu lại: “Chị Trang, chị có dám chắc chị không có… tí cảm giác gì với anh ta không? Không phải anh ta có ý quyến rũ chị chứ?”

Tôi đảo mắt nhìn trời giơ tay lên tuyên thệ: “Tôi thề giữa chúng tôi vô cùng trong sáng.” Có đen tối thì chỉ với chồng của tôi thôi – tôi âm thầm bổ sung thêm một câu trong bụng.

“Được rồi giải tán. Lát nữa nghỉ trưa tra khảo tiếp bây giờ làm việc đi.” Phương tú bà vỗ vỗ tay bôm bốp giọng bề trên ra lệnh.

***

Buổi chiều lúc tôi đang hí hửng dọn dẹp chuẩn bị ra về thì Kul gọi điện tới. Bình thường tôi và Kul rất ít khi liên lạc với nhau bằng điện thoại. Dù có ở nhà cũng chẳng thân thiết nói chuyện gì nhiều cho cam. Thế nên thấy Kul gọi đến tôi hơi ngạc nhiên.

“Có chuyện gì sao?”

Giọng Kul vẫn lạnh nhạt như cũ vang lên: “Tối nay mẹ bảo về nhà ăn cơm.”

“À, ừ. Vậy còn Win?”

“Cậu ta tự lo được.”

“Vậy…được rồi em về thay đồ trước. Em chờ anh ở nhà.”

“Ừ.”

***

Dừng xe trong sân Kul dịu dàng xuống trước rồi xoay người sang mở cửa xe cho tôi. Cử chỉ yêu thương, thân thiết cứ như thể hai chúng tôi tình cảm tốt lắm ý. Tôi cũng cười tươi vòng tay ôm lấy cánh tay Kul vẻ mặt thỏa mãn. Nói thật nếu không phải chính người trong cuộc đánh chết tôi cũng không tin Kul là gay vì anh ta “men” thế này cơ mà.

Mẹ chồng tôi thì vẫn niềm nở và thân thiết với tôi như cũ. Ba chồng thì mỉm cười nhẹ nhìn tôi gật đầu rồi lại tiếp tục nghiên cứu bàn cờ. Kul phụ trách chơi cờ với ba chồng còn tôi thì bị mẹ chồng kéo vào bếp. Tôi đang phụ rửa rau thì mẹ chồng tôi xán lại gần hỏi nhỏ: “Hai đứa… cái việc kia… có đều không?”

Tôi đơ ra chục giây mới hiểu ý mẹ chồng là gì mặt liền đỏ như tôm luộc, sặc nước miếng ho khù khụ. “Cũng…thường… thường… xuyên ạ.” Tôi khóc không ra nước mắt nói dối. Mẹ ơi, con mẹ là gay thì làm sao “mần ăn” được.

Như thể sợ tôi chưa đủ sốc còn bồi thêm một câu: “Tốt! Hai đứa cố gắng sinh một đứa đi ngay đi.”

“Dạ???” Lần này là tôi bị sét đánh chết đứng luôn rồi.

Lúc tôi và Kul an ổn ngồi lên xe ra về tôi liếc mắt sang nhìn anh ta và nói: “Mẹ kêu hai chúng ta sinh con kìa.”

Két! Tiếng xe phanh mạnh mẽ chà sát lòng đường vang lên thật chói tai khiến tim tôi như muốn bắn ra ngoài. Mặt tôi tái mét, tay thì co rúm nắm chắc dây an toàn. Tôi nhìn rõ ràng tay Kul run lên và mắt anh ta tối lại. Anh ta nhìn chăm chăm về phía trước cho đến khi thật bình tĩnh mới quay sang tôi nói giọng lạnh băng.

“Đùa không vui chút nào.”

“Em không đùa.” Tôi nói từ tốn. “Anh tính giấu họ đến khi nào. Cũng không giấu được cả đời hơn nữa em không thể giả làm vợ anh mãi được.”

Kul nhìn tôi tức giận nghiến răng: “Tôi đã cứu mạng mẹ em.”

“Phải. Nhưng cũng chính anh đã nói khi nào em tìm được người mình yêu thật sự sẽ thả tự do cho em.”

“Em đã tìm thấy?” Kul hỏi bằng chất giọng vô cảm của anh ta, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tôi.

“Chưa.” Tôi đáp rồi nở một nụ cười tươi với Kul nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên bàn tay đang nắm chặt vô lăng đến trắng bệch của anh. “Anh yên tâm dù có tìm thấy nhưng chuyện của anh chưa giải quyết xong em cũng sẽ không bỏ đi đâu. Em sẽ giúp anh.”

Tôi trao cho Kul một cái nhìn đầy cương quyết rằng anh có thể tin tôi, tôi sẽ không bỏ anh một mình đấu tranh vì anh vừa là ân nhân vừa là bạn của tôi. Kul nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt lạnh lẽo tôi từng rất sợ hãi khi nhìn thẳng vào giờ đây đã bớt đáng sợ hơn, hay nói đúng ra có lẽ do tôi không còn cảm giác sợ anh ta nữa nên cũng không sợ đôi mắt này.

Mãi một lúc sau Kul mới chịu phun ra một câu: “Cám ơn.” Rồi chuyên tâm lái xe. Cả quãng đường còn lại chúng tôi lại không nói với nhau thêm một câu nào nữa.

***

Tính đến nay chúng tôi cưới nhau cũng được ba tháng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Đứng trước cửa sổ trong phòng tôi hơi ngẩn người. Có lúc tôi nghĩ nếu như bản thân không tìm được người đàn ông của mình thì tôi sẽ chấp nhận sống cuộc sống bây giờ cho đến khi chết cũng không tệ lắm. Ít ra ngoài ba mẹ tôi cũng vẫn còn có hai người bạn tuy không phải là tuyệt nhưng cũng rất tốt với tôi.

“Trang ơi!” Tiếng Win nhẹ vang lên bên ngoài cắt roẹt dòng suy nghĩ nhảm nhí của tôi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay chúng ta sẽ nấu lẩu và ăn thịt nướng cho nên em thay đồ đi rồi đi siêu thị với anh.” Win nháy mắt bộ dạng sung sướng.

“Kul đâu?”

“Vẫn đang còn ngủ, tối qua hơi mệt.” Win nói giọng ra vẻ tiếc nuối xen lẫn không thỏa mãn.

Tôi nhếch môi liếc Win đầy khinh bỉ. Tôi thừa hiểu không cần bày ra vẻ mặt thế đâu. Cũng may là tường ở đây cách âm tốt nếu không đầu óc trong sáng của tôi sẽ bị nhuộm đen mất.

“Đây có thể coi là dáng vẻ khiêu khích tình địch sau một đêm “ân sủng” không?” Tôi đá xéo Win.

“Ôi! Anh khiêu khích em làm gì?” Win chớp mắt ra vẻ vô tội.

Tôi cười cười đưa tay vuốt má Win, đúng là da dẻ đẹp thật sờ sướng tay. Mềm mịn, trắng trẻo. “Thực tế em là vợ anh ấy còn anh chỉ là người tình.”

“Anh nhớ hai người hình như chưa đăng ký kết hôn thì phải.”

Tôi tức giận. Đúng vậy, nói trắng ra là tôi và Kul chỉ làm một cái đám cưới hoành tráng cho ra vẻ thôi chứ chưa hề đi đăng ký kết hôn nên về mặt pháp luật hai chúng tôi vẫn không phải là vợ chồng. Lúc đó Kul bảo tiện cho sau này khi tôi muốn đi khỏi mất công ly hôn.

Nhớ đến đó tôi liền hận nghiến răng rít qua kẽ răng với Win: “Chờ.” Rồi đóng cửa cái rầm.

Tôi với Win đi siêu thị mua rất nhiều đồ lúc về nhà Win còn vác thêm thùng bia nữa kêu hôm nay không say, không quậy thì không dừng. Khi hai chúng tôi tay xách nách mang mọi thứ vào nhà thì thấy Kul đang nhàn nhã lên mạng bằng laptop. Thấy chúng tôi Kul chỉ liếc qua một cái rồi lại chúi mũi vào máy tính bỏ mặc hai chúng tôi tự sanh tự diệt.

Tôi than thở với Win: “Người yêu anh lạnh lùng quá!”

Win cũng không vừa rầm rì cằn nhằn lại: “Đó là chồng cô.”

“Nhưng lại là người yêu của anh.” Tôi cãi.

Sau một phút trừng mắt cả tôi và Win đều cảm thán:

“Thật là một mối quan hệ phức tạp.”

***

Win rất chuyên nghiệp lật từng miếng thịt trên bếp than còn Kul thì cầm lấy chén múc hải sản đang sôi nghi ngút trong nồi, thơm lừng cho tôi. Tôi vừa ăn vừa uống cười híp cả mắt lại.

Chúng tôi giơ lon bia lên cụng lon một cái rất vang tôi cười hồ hởi:

“Chúc cho mối quan hệ của chúng ta luôn luôn tốt đẹp. Chúc hai người sớm được ở bên nhau.”

Kul nói giọng dịu dàng hiếm thấy: “Cám ơn.”

Win khịt mũi tu một hơi ừng ực hết gần nửa lon mới ngừng lại nói với tôi: “Em cũng hãy tìm một bờ vai đi như thế chúng ta bốn người sẽ vui vẻ hơn.”

“Ha ha ha, nhất định rồi.” Tôi cười nham nhở. “Em cũng phải có người yêu mới được chứ.”

Tối đó chúng tôi uống đến say mèm rồi nằm vật ra sàn nhà ngáy o o mặc kệ mọi thứ. Tôi nhớ lúc mình quay mặt về phía chân ghế nước mắt không tự chủ được lặng lẽ rơi.

Kul ôm lấy Win từ phía sau gương mặt bình thản dần dần chìm vào giấc ngủ còn Win nắm chặt tay tôi trong khi tôi lại xoay người đưa lưng về phía bọn họ.

Mối quan hệ này của chúng tôi thật sự vô cùng rắc rối.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shimizu Yuki

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/14
Bài viết
23
Gạo
0,0
Nội dung và cách hành văn khá tốt, nhưng dấu phẩy hơi ít quá, khiến cho lối suy nghĩ cũng như câu văn không nhịp nhàng lắm mà lại vội vàng. Cách bạn dùng ngôi thứ nhất khá ổn, nhưng nếu là ngôi thứ nhất và còn là hồi ức của Trang nữa thì thay đổi carmera và suy nghĩ từ người này sang người kia có phần ko hợp lắm, với một số miêu tả trong suy nghĩ của Trang giống người ngoài nhìn cô mà tả hơn. Còn lại là vài lỗi chính tả và gõ nhầm dấu câu.

Kul và Win là Shounen Ai hết truyện luôn à? Theo mình thấy, Win đẹp hơn và dịu dàng ấm áp thì có vẻ giống thụ hơn Kul cứng cỏi lạnh lùng menly :) Nhưng sao cả ba đều là nam chính? Hai anh chàng này khá nổi bật vậy thì Huy phải ko được kém cạnh đấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

keobacha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/6/14
Bài viết
96
Gạo
0,0
Vợ chồng không thành tình địch nhưng mà vợ và người yêu của chồng thành "chị em" tốt :v
Vậy có giống với mô-tuýp phim Người tình của chồng tôi không? Sau này 2 vợ chồng là chị em tốt với nhau:|.
 

Junne Tran

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/2/14
Bài viết
216
Gạo
180,0
Nội dung và cách hành văn khá tốt, nhưng dấu phẩy hơi ít quá, khiến cho lối suy nghĩ cũng như câu văn không nhịp nhàng lắm mà lại vội vàng. Cách bạn dùng ngôi thứ nhất khá ổn, nhưng nếu là ngôi thứ nhất và còn là hồi ức của Trang nữa thì thay đổi carmera và suy nghĩ từ người này sang người kia có phần ko hợp lắm, với một số miêu tả trong suy nghĩ của Trang giống người ngoài nhìn cô mà tả hơn. Còn lại là vài lỗi chính tả và gõ nhầm dấu câu.

Kul và Win là Shounen Ai hết truyện luôn à? Theo mình thấy, Win đẹp hơn và dịu dàng ấm áp thì có vẻ giống thụ hơn Kul cứng cỏi lạnh lùng menly :) Nhưng sao cả ba đều là nam chính? Hai anh chàng này khá nổi bật vậy thì Huy phải ko được kém cạnh đấy.
Cám ơn bạn mình sẽ cố gắng viết tốt hơn sau đó sẽ sửa lại cho hoàn chỉnh. Lúc này Huy chưa lên sóng nên chưa thể phát huy hết. He he còn vấn đề công thụ thì để độc giả tự tưởng tượng thôi. :3
 
Bên trên