Lâu lắm mới post. Tưởng đâu phải bỏ giữa chừng truyện này vì một số lý do rồi chứ nhưng mà may, ít ra mình đã tìm lại cảm xúc đề viết tiếp. Hy vọng sẽ nhanh hoàn thành em ấy. Mọi người ai còn nhớ em ấy không?
Chương 5
Chẳng phải người yêu thì sẽ là người xa lạ. Đời vốn luôn bạc bẽo đến tê tái như vậy.
***
Tôi chỉ được cái nói mồm mà thôi. Cái gì mà nếu gặp lại anh ta thì sẽ khiến anh ta cháy túi, tốn tiền cơ chứ. Không phải là run rẫy, chạy trốn như một con chuột sao? Tôi quá vô dụng mà.
Tôi không biết ngày hôm ấy lúc tôi đi tolet đã có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên mấy ngày sau Kul đối xử với tôi có hơi tốt lên hẳn. Trước đây cũng tốt nhưng mà bây giờ có cái gì đó là lạ đến cả Win cũng nhiều khi chiều tôi vô tội vạ. Thường xuyên lái xe đưa tôi đi làm khiến cho mấy chị em sắc nữ ở cơ quan hâm mộ, ghen ghét nghiến răng lườm tôi cả ngày. Lại còn mắng tôi bắt cá hai tay nữa chứ. Dù tôi đã hơn mười lần giải thích rằng chúng tôi ở cùng nhà, rằng Win với tôi chỉ là bạn nhưng bọn nó càng không tin.
Tôi bất lực.
Tôi đau khổ mặc kệ.
Tôi nản lòng rồi không muốn minh chứng gì nữa.
Người ta đã nói càng cố thanh minh chứng tỏ bạn đang giật mình.
Tôi với Win mà có tình ý Kul không giết tôi mới là lạ. Dám có ý đồ cướp người yêu anh ta. Hơn nữa tôi chỉ coi Win như chị em thôi. Thế đấy chúng tôi sống cùng nhà, dính dáng tới cùng một người đàn ông và cũng là chị em tốt.
Quá tuyệt! Quá hoàn hảo còn gì.
Tôi chán nản mặc kệ Win thay tôi thắt dây an toàn. Cả đoạn đường chỉ có Win liên thuyên còn tôi thì im lặng. Win thấy lạ liền khiều tay tôi: “Sao thế?”
“Từ mai anh không cần đưa đón em nữa đâu.” Tôi buồn bực xé một miếng bánh bao cho vào miệng. Cái này là Win mua trong lúc chờ tôi tan làm. “Mất công bị mọi người bàn tán em mệt.”
Win lái xe chậm lại hỏi: “Họ nói gì?”
“Nói em bắt cá hai tay.” Tôi hậm hực cạp một miếng bánh bao rõ to nhai ngấu nghiến. Win thì cười phá lên: “Ha ha. Em với anh? Đó là một chuyện nực cười biết bao nhiêu.”
“Thì đó. Tức chết em.”
“Thôi thôi sống miễn mình vui là được cần gì để ý đến những gì người khác nói. Sống mà cứ phải nhìn mặt người khác thì mệt mỏi lắm.”
“Em biết chứ.” Tôi rầu rĩ. “Nhưng tính em nó hâm vậy rồi. Cứ thích để bụng mọi lời đồn đại.”
“Thôi đừng buồn nữa. Anh dẫn em đi chơi đâu đó nhé.” Win an ủi.
“Em muốn làm đại gia một bữa.”
“Hả???”
“Mua sắm thỏa thích.”
“Được rồi. Em mua đi. Anh trả tiền.”
Kết quả là tôi phi như bay vào trung tâm mua sắm sang trọng mà khi trước chỉ dám đứng xem chảy nước miếng. Win nhiều tiền mà mua vài bộ đầm đẹp cho tôi xá gì hơn nữa anh ta yêu đàn ông chẳng cần tốn tiền dẫn họ đi mua sắm, làm đẹp. Hôm nay tôi mới nhận ra đàn ông yêu đàn ông tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.
Win rất nhẫn nại đi theo tôi ôm đồ giúp đôi khi còn cho tôi vài lời khuyên bổ ích. Dù sao dưới cái nhìn của đàn ông vẫn tốt hơn cái nhìn phiến diện của phụ nữ mà.
“Em sung sức thật.” Win cảm thán sau n vòng lượn lờ với tôi.
Tôi cười: “Với vấn đề làm đẹp phụ nữ luôn có sức lực vô hạn.”
“Hình như là vậy.”
“Anh mệt à?” Tôi tốt bụng lau dùm Win mấy giọt mồ hôi trên trán hỏi bằng giọng quan tâm.
“Hơi hơi.” Win thở phì phò. Buông đống đồ trong tay ra nói: “Vào thử coi sao?”
“Vậy anh chịu khó ngồi đây nghỉ tạm nhá.”
Tôi hào hứng ôm đồ đi về phía phòng thử dưới sự hướng dẫn của chị bán hàng xinh đẹp, duyên dáng. Tôi để ý nãy giờ chị ấy cứ không ngừng liếc về phía Win nhà tôi. Ôi, ai bảo anh ta đẹp trai một cách quá đáng quá làm gì. Đã đẹp rồi, mái tóc nâu đỏ còn quá nổi bật làm cho không ai có thể lơ anh ta được.
Hồng nhan họa thủy – người xưa nói cấm có sai.
Cuối cùng vào lúc bảy giờ kém mười lăm phút tôi với Win mới bước ra khỏi trung tâm mua sắm sành điệu để về nhà. Dưới con mắt thẩm mỹ của Win tôi đã mua hơn mười bộ đồ. Áo có, đầm có, quần có… đủ cả. Tôi hí hửng phụ Win xách vào phòng. Lúc hai người chúng tôi tắm xong ra ngoài Kul đã nấu cơm xong xuôi. Ngồi xuống bàn tôi nhìn mấy món ăn trên bàn vô cùng đẹp mắt mà xuýt xoa.
“Ngon quá!”
Win cốc đầu tôi mắng: “Xạo! Chưa ăn mà biết ngon.”
Tôi xoa đầu lườm Win: “Chỉ cần nhìn thôi là cũng có thể nhận ra rồi.”
“Ngon hay không phải thử mới biết được.”
“Vậy sao?” Tôi kéo dài giọng cười giảo hoạt hỏi: “Vậy Kul có ngon không?”
“Rất ngon.” Win vô tình sập bẫy.
“Anh nếm thử rồi?”
“Tất nhiên…khụ khụ…” Win chợt nhận ra ý của tôi, mặt dày hơi đỏ giả vờ ho khan liếc tôi trắng mắt.
Tôi cười híp cả mắt lại quay qua Kul nói: “Anh xem Win nói anh ấy đã nếm thử anh rồi kìa.”
Kul lại trưng ra bộ mặt ngiêm túc như kiểu nãy giờ chúng tôi đang nói ai chứ không phải anh, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”
Tôi xì một tiếng, trề môi cúi đầu yên lặng ăn cơm. Người gì đâu như cục đá. Chẳng có gì thú vị.
***
Hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời, gió mát, bầu trời cao xanh, nắng vàng dìu dịu nên sếp bự của tôi quyết định cho cả tòa soạn đi picnic. Nói là picnic cho nó oai chứ thực chất là một đám người vác ba lô leo núi làm vận động viên. Có ba mẹ làm chứng là sức khỏe tôi tốt, cơ thể khỏe mạnh nhưng mà… thể chất lại rất yếu. Vác bao gạo hai lăm ký tôi còn liêu xiêu trong khi tôi lại nặng gấp đôi nó. Bây giờ vác có cái ba lô chưa đến năm ký, leo lên chưa đầy một ki-lô-mét đường núi mà tôi đã có thể nhìn ra một bầu trời sao… giữa ban ngày.
Mồ hôi vã ra như tắm ướt nhẹp cái áo sơ mi và có nguy cơ thấm dần sang áo khoác dày cui chống nắng của tôi. Mái tóc mềm mượt nay đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi đưa gương mặt xanh mét sang Lệ Na thì thấy cô nàng cũng chẳng khác tôi là bao. Chúng tôi đúng là dân văn phòng không nhiễm hạt bụi trần nào. Bây giờ mà có chiến tranh chắc tôi chạy trước đầu hàng cho yên phận chứ sức khỏe này thì không thể giúp ích cho quốc gia được.
Đấy! Ngó thử xem công ty bạn của sếp bự kìa. Đó mới gọi là thanh niên tốt, thanh niên khỏe. Cả nam lẫn nữ mặc dù có thở dốc, có vã mồ hôi nhưng bước chân người ta vẫn thoăn thoắt, mắt vẫn sáng ngời chứ không giống bên chúng tôi. Chân liêu xiêu, mắt mờ mờ hơi nước.
Thật ra mới đầu chúng tôi nhất quyết không chịu đi leo núi đâu. Cái gì mà rèn luyện sức khỏe để mai này đi moi tin cho tốt. Cái gì mà vì nghĩ cho chúng tôi ngồi văn phòng suốt ngày không tiếp xúc với ánh nắng nhiều không tốt cho da. Cái gì mà nếu không đi sẽ bị trừ tiền thường.
Vậy đó, cái lý do cuối cùng mới là thứ ép buộc chúng tôi vào khuôn phép. Tiền a! Nhà có tiền là có tiếng nói giống sếp bự vậy đó.
Í, tôi đã giới thiệu với mọi người sếp bự của chúng tôi chưa nhỉ? Như các bạn đã biết sếp bự và chị Phương tú bà là bạn học cấp ba cho nên năm nay sếp vừa tròn ba sáu. Sếp tên Nguyễn Mạnh Tùng, vóc dáng cao ráo mỗi tội bụng bia cũng không nhỏ nên nhìn sếp mất cả sức hấp dẫn đối với lũ sắc nữ chúng tôi. Cái chúng tôi cần là cơ bụng sáu múi cuồn cuộn chứ không phải cái bụng bia như bà bầu kia. Xuỵt! Đừng có la to lên tôi nói bụng sếp như bà bầu nhé ổng sẽ trừ tiền lương của tôi.
Sếp Tùng rất thích hành động mượn việc công trả thù riêng.
E hèm, tiếp nè. Sếp đã lập gia đình và có hai cô con gái xinh xắn. Mặc dù sếp không thuộc kiều đẹp trai nghiêng nước, đổ bình nhưng vợ sếp lại là một giai nhân tuyệt sắc. Theo gen vợ hai đứa con sếp cũng là những “mỹ nhân”.
Sếp rất giản dị. Mặc đồ không thương hiệu và hay đi làm bằng chiếc Dream cũ kỹ mất phong độ cực kỳ trong khi vợ xếp chạy chiếc Elizabeth đỏ chót chói lọi, rực rỡ. Cho nên mới nói vợ chồng sếp đúng kiểu cặp đôi ăn mày và tiểu thư nhà giàu.
Khụ khụ thôi quay lại việc chính nhé. Nói ít thôi không nãy giờ sếp đang lườm tôi với ánh mắt yêu thương sặc mùi “trừ lương”. Lúc này chúng tôi đang ngồi nghỉ giữa hiệp, í lộn, giữa chặng đường núi dưới gốc cây đa to đùng. Tôi lấy khăn giấy ướt từ Túc Anh vừa lau vừa nhìn ngó lung tung. Nghe đồn cây đa có rất nhiều ma tôi phải ngó kỹ xem có thật không.
Chúng tôi tụ tập thành hai đám. Ý à, bé Minh nhà chúng tôi lại có “zai” để ý. Xem xem cái kiểu ngồi sát sát tươi cười nói chuyện của anh chàng baby kia là biết kìa. Ánh mắt sáng rực như những vì sao giữa bầu trời đêm. Aiz, tuổi trẻ thật tốt.
(Jun: Xin lỗi bà con, tôi thật không chịu nổi nữa. Chị Chu Doãn Trang chị năm nay mới sắp hai mươi tư hơn người ta tuổi nào không mà làm ra vẻ cụ non thế hả? Tức chết tôi. Tôi cho cô ba mươi bây giờ.)
“Mày ngó cái gì vậy?” Lệ Na đập một phát vào lưng tôi. Đau điếng.
Tôi nhăn mặt, nhăn mũi vác cái bản mặt thảm quay sang mếu: “Chị hai, chị tính giết em đấy à?”
Lệ Na nghiêm mặt: “Mày có chồng rồi đấy.”
Tôi ngơ ngác: “Tao biết. Mày không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở tao kiểu đó đâu. Cứ như thể mày là mẹ chồng tao không bằng.”
“Tao mà có con trai không đời nào tao gả cho mày. Phí của. Gả cho mày là vô phúc của con trai tao.” Bẻ bánh cho vào miệng nhai nhai Lệ Na khinh thường, nhếch môi liếc tôi.
“Con khốn!” Tôi giơ chân đạp cho Lệ Na một phát nhưng cô nàng nhanh nhẹn tránh thoát. Gương mặt vốn đỏ ửng vì nắng của tôi càng đỏ thêm vì tức. “Mày coi thường bạn mày thế à.”
“Tao chỉ nói sự thật.” Lệ Na còn bày ra vẻ mặt dù chết cũng phải nói lời chính nghĩa. Bố khỉ! Tức chết tôi.
Trong khi tôi và Lệ Na đang mắt đưa, mày ngài thì Châu ngồi kế bên tôi giật giật tay tôi nói: “Ê, mày xem anh chàng kia đẹp trai không?”
Tôi tò mò liếc theo ánh mắt của Châu. Ừ, đẹp. Mặt mũi khôi ngô, làn da bánh mật dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, quyến rũ, khỏe mạnh. Tôi không có khiếu tả mỹ nam đâu. Tóm lại hai chữ “tuấn tú”. Nhưng làm sao đẹp bằng Mr Kul và Mr Win nhà chúng tôi. Nhờ sống với hai mỹ nam như hoa, như ngọc nên với nhan sắc tầm thường bậc khá này tôi không bị “giật điện” đâu. Tôi nuốt xuống miếng bích quy trong miệng gật gù: “Cũng được.”
“Cũng được là thế nào?” Châu khó chịu nhìn tôi vẻ mặt rõ ràng ghi ba chữ không-hài-lòng. Sau đó như nghĩ ra cái gì đó cô nàng liền tha cho tôi. “Thôi bỏ đi. Chồng cậu xuất sắc vậy nên làm gì chứa nổi ai nữa.”
Tôi cười ngu. Cũng đúng.
Nửa tiếng sau chúng tôi tiếp tục lên đường. Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi nếu mà sớm lên đến nơi dự kiến chúng tôi sẽ có một bữa tiệc đồ nướng ngon lành và tuyệt vời. Tôi là fan ruột của các món đồ nướng.
Lệ Na đang đi bình thường tự nhiên đá nhẹ vào chân tôi khiến tôi hơi đau. Đã mệt còn bị hành tôi cau có: “Gì thế?”
“Tao có nhìn nhầm không sao tên kia nó cứ nhìn mày chằm chằm vậy?”
“Ai?” Tôi ngu ngơ.
“Kia kìa. Cái tên đó đó.” Lệ Na dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi. Tôi nhìn theo. Ớ, cái anh chàng nhan sắc bậc khá đây mà. Nhìn thì nhìn mấy cô gái xinh đẹp ý nhìn một người có gia đình như tôi làm gì. Bệnh à?
Tôi chép miệng: “Mày nhìn nhầm rồi đó. Tao đã có chồng, nhan sắc thì tầm tầm có bao nhiêu người xinh đẹp xung quanh lại nhìn tao. Vớ vẩn.”
“Ừ, mày nói cũng đúng.” Lệ Na gật gù.
Sau đó cả quãng đường chúng tôi không nói gì hết phần vì nắng, phần vì chẳng còn tí sức nào mở miệng.
Leo núi… đúng là một cách tra tấn sức khỏe của những cô gái liễu yếu đào tơ như tôi mà. Sếp bự à, anh muốn giảm bụng bia thì tự mà leo một mình hành nhân viên quèn như chúng tôi để làm gì? Đúng là nhà tư bản, hành người cũng có thể quang minh chính đại như vậy.
Cuối cùng thì công cuộc hành người cũng kết thúc. Chúng tôi hiện giờ đang dừng chân tại một đám đất bằng phẳng với một tấm thảm cỏ dài và hàng chục cây xanh cao lớn. Mỗi nhóm năm người bắt đầu chia ra, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi chuẩn bị nấu ăn.
Trong khi chị Phương tú bà đang cặm cụi nướng thịt thì tôi – một đứa chỉ biết ăn xung phong đi nhặt củi. Ít ra thì nhặt củi trong rừng nó cũng còn mát hơn ở đây bị chết vì khói hun. Chuyện gia đình chị Phương tú bà chấm hết bằng cách ra tòa với một tờ đơn ly dị. Hai con người từng gắn bó thân mật, khăng khít với nhau giờ thành người xa lạ. Thói đời nó cũng bạc bẽo thật.
Tôi bỏ mấy cây củi xuống dưới chân ngồi dựa người vào một gốc cây chẳng biết tên nghỉ ngơi. Tôi vốn ngu sinh học nên đừng hỏi tôi cây này là cây gì, thuộc họ gì. Tôi chỉ biết đồng polile với đồng tiền giấy khác nhau như thế nào thôi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần tôi nghe tiếng bước chân. Có người đến? Tôi vội vàng mở mắt ra nhìn thử. A, kia không phải là anh chàng nhan sắc khá hay sao? Đúng là con trai có khác trong khi tôi mới kiếm được mấy thanh củi nho nhỏ thì anh ta đã ôm nguyên một bó. Vấn đề thể lực quá khác xa nhau.
Anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta. Chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế đó trong vài phút sau đó tôi thấy anh ta hơi mỉm cười tiến về phía tôi.
Làm gì chứ?
Tôi giật mình, ngồi thẳng dậy nhìn anh ta đi dần tới trước mặt mình. Im lặng, nhìn và thở.
Anh ta hơi cười hỏi tôi: “Em cũng đi lấy củi?”
“Ừ.” Tôi đáp một cách máy móc. Này, có ai nói cho tôi biết cái quái gì đây hay không hả? Tuy là nhan sắc khá nhưng mà tại sao khi đứng trước mặt anh ta tôi lại sợ… đôi mắt kia. Đôi mắt này rất giống… Kul.
“Mệt sao?” Giọng nói ấm áp, nhẹ như một sợ lông vũ lướt qua tai tôi vang lên.
Tôi giả vờ cười khan che giấu bối rối: “Ha ha, em vốn dĩ thể chất kém vậy đó. A, anh kiếm được nhiều củi vậy à? Vậy thôi anh về trước đi em phải đi kiếm cho đủ đây không lát mấy người kia sẽ làm thịt em mất. Chào anh nhé.”
Tôi vội vàng đứng dậy, ôm lấy mấy thanh củi bước đi vội đến nổi không thèm phủi bụi trên quần áo. Đột nhiên nhan sắc khá gọi tôi:
“Trang?”
“Hả?” Tôi ngu ngơ quay lại.
Nhan sắc khá đưa cho tôi nguyên bó củi của anh ta, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Cho em.”
Tiếp đó anh ta đi thẳng một mạch không thèm ngoái đầu lại thêm một lần nào nữa. Còn tôi đang đứng ngây ra như phỗng chưa thể bình tĩnh lại.
Tại sao anh ta biết tên tôi?
Tại sao lại đưa củi cho tôi?
Tại sao anh ta lại có bộ dáng kia, ánh mắt đó là gì?
Tôi… đứng hình. Khó hiểu. Bla bla…
May mà có thịt nướng thơm ngon cứu tôi chứ nếu không chắc tôi vẫn còn đang mơ màng về vụ lúc nãy. Đáng sợ quá! Tôi phải về luyện lại sức đề kháng với trai thôi. Một nhan sắc khá cũng làm tôi phải lao đao rồi. Mất mặt quá.