Nhắc lại chương trước: "Nhìn tình cảnh nháo nhào trước mắt, Trần Chu An mất một lúc lâu mới nhận thức được mình đang sống lại, nhưng ở một thời không khác, ở đây cũng có một Chu An và gia đình của cô ta. Ôi trời ơi, sao có thể tự dưng nhắm mắt mở mắt thì sống lại vậy hả?"
Cô đánh mắt nhìn xung quanh, với đoạn ký ức không hiểu sao lại tồn tại trong đầu thì cô biết được người trước mắt là mẹ của thân thể này. Vì quá ngạc nhiên và không biết phải phản ứng thế nào với tình cảnh trước mắt, cứ nghĩ chết là hết ai mà biết được tự dưng sống lại đâu. Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt khóc đến đau lòng thì như một phản xạ tự nhiên, Trần Chu An ôm người trước mắt với mong muốn bà đừng khóc nữa, thấy bà khóc tim của cô lại nhói lên.
- Mẹ.
Cô cất tiếng gọi, người phụ nữ trước mặt vẫn khóc nhưng là mừng mà khóc, người trong phòng vẫn đi đi lại lại, người mẹ bên cạnh cứ nói lại nói nhưng chẳng lọt vào tai cô, Trần Chu An bị thu hút bởi kiến trúc và cách ăn mặc của người ở đây hơn. Như người phụ nữ trước mặc một chiếc áo vàng cổ tròn, vạt áo dài, tay áo cũng dài nốt, váy màu lam nhạc, có thể do trời đã tối nên tóc dài của bà xõa chứ không cột hay búi. Đằng xa là có ha người nữ trẻ tuổi, cũng mặc trang phục tương tự nhưng màu xanh nhạt, tóc tai búi gọn gàng, lúc nãy thấy mẹ của thân thể này sai bảo họ, chắc là người hầu trong nhà. Vậy là thân thể này xem ra xuất thân giàu có nhỉ?
- Gương, tôi cần gương.
Cô bé mặc áo xanh nhạt nghe thế vội lấy một cái gương đồng đến cho Trần Chu An, qua chiếc gương đồng phản chiếu hình ảnh ngả vàng, nhìn không quen cho lắm nhưng cô cũng thấy được. Trong gương phản chiếu một thiếu nữ tầm 14 15 tuổi, gương mặt hao hao giống cô ở kiếp trước nhưng có phần ngây thơ hơn, đầu mũi nhỏ hơn, gương mặt cũng thanh thoát hơn. Vậy có lẽ nào đây là kiếp trước của cô, một ý nghĩ chợt loé trong đầu.
- Mẹ, năm nay là năm mấy?
Người phụ nữ trước mắt thấy cô hỏi câu này thì ngơ ngác, sau đó đau lòng trả lời.
- Nguyên Phong năm thứ 7, con à con làm sao, đến năm tháng cũng không nhớ thế này, mau mau đi gọi thầy lang.
Nguyên Phong năm thứ 7, Trần Chu An lẩm nhẩm trong đầu cố gắng nhớ lại trong lịch sử có triều đại nào lấy niên hiệu này hay không, nghe thì có nghe qua nhưng cố nhớ mãi vẫn không nhớ ra được triều đại nào, hậu quả của việc bỏ rơi môn sử đây mà.
- Nơi này có vua cai trị không mẹ, nhà chúng ta họ gì, đây là triều đại nào?
Vị phu nhân trước mắt thấy cô hỏi những câu kỳ lạ, thì nước mắt lại tuôn như suối đưa tay ôm lấy cô.
- Thống Thiên Ngự Cực Long Công Hậu Đức Hiền Công Hựu Thuận Thánh Văn Thần Vũ Hiếu Nguyên Hoàng đế, Trần triều hoàng tộc, nhà chúng ta cũng có thể coi là hoàng thân.
Lần này thì đến Trần Chu An ngơ người, ngôn ngữ này cô không hiểu, cái gì mà Thống Thiên nhưng mà cô vẫn nắm được trọng điểm, thế mà quay lại Trần triều thật này, một nghìn câu hỏi vì sao chạy qua trong não. Cô đây là thật sự xuyên không như các câu chuyện huyền huyễn à. Thấy con gái nhỏ ngày ngày hoạt bát tinh nghịch nay lại ngơ ngẩn không nói không cười còn hỏi những câu kỳ lạ, đau lòng chỉ biết ôm con khóc nức nở. Trần Chu An cũng thật là dài dòng bảo bà đừng khóc nữa, cô không sao.
- Thưa bà, thầy lang đến rồi ạ.
Sau khi tì nữ mời thầy lang vào, thì Trần phu nhân mới ngưng khóc nép qua bên giường đỡ Trần Chu An cho thầy lang khám. Thầy Lang tóc hoa râm, đưa tay bắt mạch cho Trần Chu An trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Cô nương mạch đập ổn định, không có dấu hiệu bệnh chỉ là tinh thần hoảng sợ quá độ nên mới như thế, Trần phu nhân không cần lo ngại nhiều.
- Thầy lang, ông xem kỹ một chút nữa có được không. Xem đầu có va đập ở đâu không, tôi e là...
- Tôi đã xem cho cô nhà rất kỹ rồi thưa bà, không nên lo lắng quá độ ảnh hưởng sức khoẻ. Cô nương chỉ là bị kinh hoảng nên ảnh hưởng đến tinh thần thôi, nghỉ ngơi vài này là khỏi.
Thầy lang cũng phải nói hết lời mới trấn an được Trần phu nhân, kê một đơn toàn là thuốc bổ đưa cho tì nữ rồi rời đi. Yên ổn được một lúc, Trần Chu An tò mò xuống giường đi ra khỏi phòng. Hiện cô đang ở trong một gian phòng rộng nằm ở một góc trong khu nhà, Chu An bị kiến trúc ở đây dọa cho ngu người luôn rồi, trước mắt cô là kiến trúc cổ kính, độc đáo. Bố cục ngôi nhà gồm một trục đối xứng từ ngoài vào trong, từ cổng đi vào một khoảng sân có ba lối sẽ dẫn vào ba gian nhà gồm nhà chính và hai nhà phụ. Ba gian nhà được liên kết với nhau bằng tường gạch, có cửa sổ và cửa chính đều làm bằng gỗ, dán giấy lồng thay cho kính ngày nay. Chu An hiếu kỳ chạy một mạch ra cổng nhà, khuôn viên sân có hòn non bộ, vườn hoa và một vài pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ. Phía xa là cổng chính cũng là đối xứng, ở giữa cao rộng hai bên thấp nhỏ hơn, một hàng bốn cột tròn, bên trên có mái đưa rộng ra, mái đỡ hình dáng tàu đao vút cong, hao hao giống đình miếu mà cô đã từng nhìn thấy khi đi thăm Hội An. Hai vòm mái treo hai chiếc lồng đèn đỏ, ở giữa có một tấm bảng đỏ đề chữ vàng, chữ trên đó Chu An không đọc được. Chữ trên bảng là chữ tượng hình trông giống chữ Hán, cô nghĩ một lúc mới nhớ ra thời nhà Trần vẫn còn dùng chữ Nôm. Thế là Chu An từ mười hai năm đèn sách, bốn năm học nghiệp vụ vụt một cái thành mù chữ, cô mặc niệm cho kiến thức tích lũy của mình bao nhiêu năm trời năm phút.
- An à, con mau vào nhà, vừa khỏi bệnh không được chạy lung tung.
Tiếng mẹ Trần gọi, có một hầu nữ chạy theo cô nãy giờ cũng đến gần đỡ cô đi vào, cô nhớ trong ký ức ít ỏi của thân thể này để lại, thì có một bé nô tì hay đi theo cô hầu hạ, nhỏ hơn cô một tuổi nhưng cố nhớ mãi vẫn không nghĩ ra tên gì.
- Bé à, em tên gì?
Thiếu nữ mặc áo lam đang dìu cô, nghe hỏi thì trố mắt ngạc nhiên nhưng sau đó là lễ phép trả lời.
- Em tên là Yến, em theo hầu cô được bốn năm rồi. Cô hai, có phải cô còn khó chịu ở đâu không, sao tên em mà cô không nhớ.
Xẹt một cái đôi mắt Yến đỏ bừng chực khóc, Chu An con nhà lính chưa bao giờ chịu nổi nước mắt, nghĩ trong bụng sao người ở đây thích khóc thế nhỉ.
- Không, tôi không sao, em buông tay được rồi, không cần đỡ.
Yến nghe thấy cô hai bảo thế ngoan ngoãn buông tay nhưng trong lòng lại dâng lên một tia uất ức, có phải mình nói gì làm cô hai không vui rồi không, rõ ràng từ trước nay mình thân cận cô nhất mà. Chu An không hề biết vì bản thân không quen có người cứ dìu dắt mà làm cho nô tì thân cận buồn đỏ cả mắt, te te đi theo sau cô.
- Cô hai à, em chuẩn bị nước để cô rửa mặt rồi đi ngủ nhé.
Đây là nhắc mình skincare à, Trần Chu An nghĩ bụng nhà giàu ngày xưa sướng quá nhỉ, cơm dường nước rót, tới việc ăn mặc chăm sóc này kia cũng có người lo cho. Này là đang hưởng phúc đấy hả, không thể có việc hời như vậy được chắc chắn đây là mơ. Nghĩ thế Trần Chu An đưa tay lên miệng cắn thật mạnh một cái, đau nha, không phải là mơ. Tự dưng cô lại đưa tay lên miệng cắn, dọa cô hầu Yến bên cạnh lo sốt vó, ngay lập tức ngăn cô lại rồi mếu máo.
- Cô hai giận cũng không nên hành hạ bản thân mình như vậy, em làm sai thì cô đánh em đi.
Trần Chu An nghe thế thì lại một lần nữa nhận thức thực trạng về chế độ phong kiến, chênh lệch giữa địa chủ và bần nông. Cô mỉm cười lắc đầu, trấn an người trước mặt.
- Không có, vậy em đi chuẩn bị đi.
Trần Yến nghe thì lập tức chạy đi chuẩn bị nước rửa mặt, cô hai thích nhất là rửa mặt bằng nước trà pha ấm ngâm hoa cúc, cô nhất định phải chuẩn bị chu đáo mới được.
Chu An thấy mẹ vẫn đứng chờ trước cửa phòng thì nhẹ giọng an ủi, nhìn thấy dưới mắt của bà một quầng thâm nhạt màu, có ngốc cũng đoán được bà quá lo lắng cho thân thể này nên ăn ngủ không yên đây mà. Chu An ngồi một chút với mẹ, rồi khuyên bà đi ngủ, dĩ nhiên là cô cũng lưu luyến bởi vì người mẹ trước mặt có khuôn mặt hao hao giống mẹ cô nhưng không nỡ thấy bà mệt mỏi vẫn gắng gượng ở bên cạnh, nên khuyên bà sớm đi nghỉ ngơi. Nói một lúc thì Trần phu nhân cũng yên tâm, buông bỏ lo lắng trong lòng mà đi nghỉ. Điều làm Trần Chu An thắc mắc là mãi không thấy cha của thân thể này xuất hiện, theo lẽ thì con gái bệnh cũng đến nhìn một cái chứ, với lại anh em gì đâu cũng không thấy, không lẽ nhà giàu thế này mà neo đơn mẹ quá con côi à?
Trần Yến đi chuẩn bị nước cho cô cuối cùng cũng trở lại, đặt một chiếc thau đồng lên kệ rồi đến dìu cô rửa mặt, ngoan ngoãn cầm khăn đứng bên cạnh. Chu An vốc nước lên mặt rửa sơ, nước thoang thoảng mùi trà còn có mùi hương nhè nhẹ của hoa cúc, rửa mặt xong một thân thư thái. Trong lòng chợt lóe, thì ra người xưa đã có cách chăm sóc da mặt thuần thiên nhiên nhưng đầy khoa học thế này rồi à. Tuy thời thế có thể thay đổi nhưng một lòng hướng về cái đẹp vẫn là chân ái của nhân loại mà. Trần Chu An lấy khăn lau mặt làm từ vải sợi tre trên tay Yến, nhẹ nhàng lau mặt hỏi.
- Cha của tôi đâu rồi, tôi có anh em gì không?
Chu An lấy khăn lau mặt làm từ vải sợi tre trên tay Trần Yến, nhẹ nhàng lau mặt hỏi.
- Trần Thái Úy đang bận đón sứ giả Trung Nguyên sang thăm, mấy ngày nay bận rộn trong cung chưa có hồi phủ.
Chà, làm đến Thái Úy cơ đấy, vậy là hoàng tộc thật à, trong lòng Trần Chu An lóe qua một người trong sách sử thời Trần mà cô nhớ.
- Cha ta là Trần Thủ Độ à?
Yến nghe thấy thế thì mở to mắt nhìn nàng, cô hai có thể không nhớ ra cha mình thì thôi sao lại nghĩ là con của Trần quốc công cơ chứ.
- Không phải ạ, tên của Thái Úy là Trần Nhật Hiệu, em to gan nhắc tên của Thái úy, cô đừng trách phạt.
Sau khi nghe Yến nói thì Chu An nhanh chóng nhận ra, cô nóng lòng muốn biết gia thế như thế nào, bảo Yến không cần kiêng dè gì hãy nói cho cô biết. Cho đến khi cô hầu Yến kể mỏi hết cả răng, miệng lưỡi khô khốc thì Chu An phần nào hình dung được gia thế của mình. Cha cô xuất thân từ dòng dõi chính thống của vua Trần Thái Tông - Trần Cảnh (1) được phong làm Quận vương, phong đất ở Định Nguyên, hiện đang nhậm chức Thái Úy, nắm giữ binh quyền có tên là Tinh Cương đại quân(2). Đại Việt vào tháng 8 Nguyên Phong năm thứ 7 thì có tin sứ giả Trung Nguyên đến thăm, nên Trần Nhật Hiệu tất bật lo việc tiếp đón không dám buông thả nên mấy ngày liền không có về nhà. Còn anh của Trần Chu An tên là Trần Chu Dã năm nay 16 tuổi, đang theo học ở Chùa Phổ Minh, không thường xuyên về nhà. Vậy hiện tại trong phủ chỉ có mẹ con nhà Trần và gia đinh. Trần Chu An ngồi sắp xếp lại thông tin vừa nhận được, đến khi mi mắt có dấu hiệu mệt mõi, cô nghĩ chắc cũng đã khuya rồi nhưng bất tiện là không có đồng hồ nên không thể biết được hiện là mấy giờ. Nhìn ra cửa sổ thì thấy một tốp binh lính đang tuần tra quanh phủ, Chu An nhận thức được cô không những xuyên không về quá khứ mà còn đang trải nghiệm lịch sử một cách không thể nào thật hơn nữa. Trời cũng khuya không thể chạy ra ngoài xem bên ngoài thế nào, ngày mai tỉnh dậy phải đi một vòng quanh đây xem mới được.
(1) Trần Cảnh: Vua đầu tiên của nhà Trần, Trần Cảnh dưới sự dìu dắt của Trần Thủ Độ lên ngôi vua, chi tiết nhiều hơn thì tìm hiểu lịch sử nhé.
(2) Quân Tinh Cương là đội quân có thật trong lịch sử, hoạt động dưới sự chỉ huy của Trần Nhật Hiệu, quân số không rõ do không có nguồn tài liệu.
(3) Định Nguyên: dưới thời nhà Trần thì Định Nguyên gồm Định Hoá và Đại Từ, là một huyện thuộc phủ Thái Nguyên, trấn Kinh Bắc, nay thuộc thành phố Thái Nguyên, tỉnh Thái Nguyên.