Chương mười ba.
“Ăn sáng xong chúng mình về nhà bố mẹ rồi ăn trưa ở đấy nhé!”. Em thấy tự dưng vừa ăn sáng xong đã đề cập bữa trưa, cứ kì kì --> “Ăn sáng xong, mình cho con qua nhà ông bà nội chơi, rồi ở lại ăn trưa luôn, được không em?”
“Mẹ gọi điện giục anh về, lâu rồi vợ chồng mình cũng chưa về qua nhà ông bà” --> Lặp từ “về”
--> “Mẹ gọi điện giục anh về, lâu rồi vợ chồng mình cũng chưa qua nhà mà” là đủ hiểu rồi ạ.
--> “Cu Zin đẻ sau Bông nửa tháng, cả hai đứa còn chưa biết đi nên chỉ bò quanh quẩn trong phòng khách và nghịch đồ chơi”
“Bữa cơm hôm đấy ở nhà chồng diễn ra cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều trong lòng tôi có một sự thay đổi nho nhỏ” --> “Bữa cơm hôm đấy ở nhà chồng diễn ra cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều suy nghĩ trong tôi đã có một chút thay đổi”
“thanh bình” là cảm giác phần nhiều xuất hiện khi về vùng nông thôn chị ạ. Không xô bồ, ngột ngạt. Thế nên chị dùng “bình yên” đi ạ. Đó là khi người ta vứt bỏ tất cả mọi bộn bề sang một bên, sống chậm lại để cảm nhận từng khoảng khắc cuộc sống.
Đọc đoạn sau gato quá! .
“giòn giã” --> “khach khách” – thường dùng để tả nụ cười trẻ con.
“Bông thích lắm, chân nó rối rít bước đi dựa vào lực đỡ của bố mẹ, miệng cười giòn giã” --> “Bông thích lắm, nó chập chững bước đi dựa vào lực đỡ của bố mẹ, miệng cười khanh khách”
Chị có vẻ thích màu vàng nhạt .
Đoạn dưới hơi hẫng, nếu không chị thêm dấu này *** rồi căn giữa để tỏ ý là sang đoạn văn khác .
Chị thấy việc bắt đầu bằng tả cảnh có phải là “gợi cảm” hơn không? Hì hì.Khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào giường ngủ, tôi dụi mắt tỉnh giấc. Sau cơn mưa ngày hôm qua, không gian mang một vẻ đẹp thuần khiết, thoáng đãng, ánh nắng xuất hiện cũng dịu nhẹ và nhuốm màu vàng nhạt.
Ngọt ngào quá!Bình cùng con gái vẫn còn đang ngủ rất say, hôm nay là chủ nhật, cả nhà có thể cùng nhau ngủ mà không cần quan tâm đến thời gian. Dưới ánh nắng ban mai nhè nhẹ của mùa đông, nhìn hai bố con ngủ thật là đẹp. Bông giống bố nhiều hơn giống mẹ, con bé có chiếc mũi cao và đôi mắt hai mí to sắc nét giống Bình, nó chỉ giống tôi mỗi cái miệng nhỏ, môi hơi mỏng và hiện tại đang cong lên như một nụ cười. Còn Bình, anh ngủ rất say, tóc anh đã mọc hơi dài và lòe xòe vài lọn trước trán, tôi đưa tay vuốt nhẹ chỗ tóc ấy sang một bên, ngắm nhìn gương mặt khá mệt mỏi của anh. Khi tay tôi chạm vào trán Bình, đôi lông mày rậm của anh thoáng nhíu lại rồi giãn ra, bờ môi của anh vẫn gợi cảm như thế, dư âm của buổi tối hôm qua vẫn còn đọng lại khiến tôi không kìm lòng được mà đặt vào đấy một nụ hôn rất nhẹ rồi mỉm cười. Tôi rời giường, vươn vai trong một tâm trạng vô cùng phấn chấn.
“chỉ cần là thức ăn tôi nấu, chưa bao giờ thấy anh không hài lòng về món gì” --> “chỉ cần là thức ăn tôi nấu thì bất kì món nào anh cũng rất hài lòng”Bông líu ríu ngồi trong lòng bố gặm một mẩu bánh nhỏ còn Bình thì đang ăn một miếng bánh lớn trông rất ngon miệng, chỉ cần là thức ăn tôi nấu, chưa bao giờ thấy anh không hài lòng về món gì. Thậm chí đi đâu Bình cũng khoe với mọi người tôi có tài nấu ăn khiến bạn bè, nhân viên của anh rất ngưỡng mộ tôi có được người chồng yêu vợ như thế.
Thừa dấu ngoặc kép cuối câu chị ạ.“Ăn sáng xong chúng mình về nhà bố mẹ rồi ăn trưa ở đấy nhé! Mẹ gọi điện giục anh về, lâu rồi vợ chồng mình cũng chưa về qua nhà ông bà.” Bình hỏi sau khi ăn xong miếng pizza cuối cùng.”
“Vâng, mẹ đã gọi điện thì chúng ta nên về.” Tôi đáp.
“Ăn sáng xong chúng mình về nhà bố mẹ rồi ăn trưa ở đấy nhé!”. Em thấy tự dưng vừa ăn sáng xong đã đề cập bữa trưa, cứ kì kì --> “Ăn sáng xong, mình cho con qua nhà ông bà nội chơi, rồi ở lại ăn trưa luôn, được không em?”
“Mẹ gọi điện giục anh về, lâu rồi vợ chồng mình cũng chưa về qua nhà ông bà” --> Lặp từ “về”
--> “Mẹ gọi điện giục anh về, lâu rồi vợ chồng mình cũng chưa qua nhà mà” là đủ hiểu rồi ạ.
“Cu Zin đẻ sau Bông nửa tháng, cả hai đứa trẻ còn chưa biết đi nên chỉ bò quanh phòng khách chơi đồ chơi” --> Bỏ chữ “trẻ” vì không cần thiết, và bị lặp từ “chơi” chị ạ. Thường thì người ta vẫn hay nói thế, nhưng viết mình mình dùng từ khác hay hơn được ạ.Bình đưa mẹ con tôi về nhà bố mẹ ở Kim Mã, đoạn đường ngắn nên chúng tôi đi xe máy cho tiện. Quả nhiên khi bước vào nhà đã thấy Duyên và Thắng – chồng Duyên cùng con trai ở đấy. Cu Zin đẻ sau Bông nửa tháng, cả hai đứa trẻ còn chưa biết đi nên chỉ bò quanh phòng khách chơi đồ chơi, thỉnh thoảng lại chọc nhau khóc ầm ĩ. Bố chồng thấy con cháu đầy đủ thì vui ra mặt, ông ngồi chơi với hai đứa nhỏ cùng Thắng và Bình.
--> “Cu Zin đẻ sau Bông nửa tháng, cả hai đứa còn chưa biết đi nên chỉ bò quanh quẩn trong phòng khách và nghịch đồ chơi”
GATO .Tôi vốn có nhiệm vụ nấu ăn nên đến nơi là vào bếp luôn, mẹ chồng đã để sẵn đồ ăn trên bệ để tôi tự ý mà chế biến. Trong khi tôi bận luôn tay trong bếp thì mẹ chồng và Duyên ngồi ở phòng bà nhàn nhã nói chuyện gì đó. Khi đã chuẩn bị xong mâm cơm đầy đủ đồ ăn, đang rửa tay thì Bình bỗng nhiên đi vào và ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng thích thú, đây mới chính là Bình của tôi trước kia.
Em nghĩ thay từ “líu ríu” bằng từ “tíu tít”.Cứ như không có chuyện gì xảy ra, hai chúng tôi lại líu ríu như mọi ngày khiến mẹ chồng tôi bước vào bếp nhìn thấy có vẻ không vui.
“mọi sự thật” --> “tất cả sự thật”’Bữa cơm hôm đấy ở nhà chồng diễn ra cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều trong lòng tôi có một sự thay đổi nho nhỏ. Liệu tôi có cần phải biết hết mọi sự thật không hay cứ bình yên mà sống những tháng ngày hạnh phúc như thế này với Bình?
“Bữa cơm hôm đấy ở nhà chồng diễn ra cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều trong lòng tôi có một sự thay đổi nho nhỏ” --> “Bữa cơm hôm đấy ở nhà chồng diễn ra cũng không mấy khác biệt, chỉ có điều suy nghĩ trong tôi đã có một chút thay đổi”
--> “Buổi chiều sau khi từ nhà bố mẹ chồng về tôi gợi ý Bình chở hai mẹ con ra Bờ Hồ đi dạo, Bình vui vẻ đồng ý ngay khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, một thứ cảm giác dịu êm khó tả. Tôi biết anh đang mệt mỏi nên muốn anh hãy dừng lại một chút để tận hưởng cảm giác bình yên khi ở cùng vợ con.”Buổi chiều sau khi từ nhà bố mẹ chồng về tôi gợi ý Bình chở hai mẹ con ra Bờ Hồ đi dạo, tôi biết anh đang mệt mỏi nên muốn anh hãy dừng lại một chút để tận hưởng cảm giác thanh bình khi ở cùng vợ con.
“thanh bình” là cảm giác phần nhiều xuất hiện khi về vùng nông thôn chị ạ. Không xô bồ, ngột ngạt. Thế nên chị dùng “bình yên” đi ạ. Đó là khi người ta vứt bỏ tất cả mọi bộn bề sang một bên, sống chậm lại để cảm nhận từng khoảng khắc cuộc sống.
Đọc đoạn sau gato quá! .
--> tả thêm tí tâm trạng của Linh đi chị.Bình chỉ trả lời có ba chữ như vậy rồi nắm tay tôi siết chặt.
“rối rít” thường chỉ tả hành động nói thôi ạ. Chị thay bằng “chập chững”Bông thích lắm, chân nó rối rít bước đi dựa vào lực đỡ của bố mẹ, miệng cười giòn giã. Ánh mặt trời đã gần tắt hẳn, phố xá đã sáng đèn, bóng hai người lớn một trẻ con trải dài trên vỉa hè Hồ Gươm trong ráng chiều và ánh đèn vàng nhạt.
“giòn giã” --> “khach khách” – thường dùng để tả nụ cười trẻ con.
“Bông thích lắm, chân nó rối rít bước đi dựa vào lực đỡ của bố mẹ, miệng cười giòn giã” --> “Bông thích lắm, nó chập chững bước đi dựa vào lực đỡ của bố mẹ, miệng cười khanh khách”
Chị có vẻ thích màu vàng nhạt .
Đoạn dưới hơi hẫng, nếu không chị thêm dấu này *** rồi căn giữa để tỏ ý là sang đoạn văn khác .
--> “sao tự nhiên anh lại nói vậy”“Sao tự nhiên anh lại nói câu này với?”