Chương 15. Gặp gỡ bé Chíp.
Tôi cứ nằm trên giường xoay người liên tục không thể nào ngủ được. Một phần tôi đợi Bình vì lâu rồi anh không đi làm về muộn, hôm nay chắc do phải tiếp sếp lớn nên 11 giờ đêm rồi vẫn chưa nghe thấy tiếng anh mở cửa. Một phần tôi cứ nghĩ mãi đến hành động trơ tráo của Quân hồi chiều mà không sao lý giải được. Đầu óc vốn rất tỉnh táo bây giờ lại trở nên mờ mịt và đau nhức.
Hơn nữa, hình ảnh quen thuộc của người đàn ông lúc chiều tối ở sảnh khách sạn Daewoo rất giống Bình, nếu là Bình, anh làm gì ở đấy? Người con gái đi cùng anh là ai? Cô ấy chắc chắn không phải là Dung, bóng dáng đó hoàn toàn mới lạ với tôi. Tôi có nên đợi Bình về và hỏi xem anh đã ở đâu? Ồ không, nếu chính là Bình, vậy từ bên kia đường anh có nhận ra tôi, có nhìn thấy vợ mình bị một người đàn ông khác hôn ở nơi công cộng.
Tôi lẩm bẩm cầu xin, ngàn vạn lần là tôi nhìn nhầm, trên đời này thiếu gì người giống nhau và hy vọng rằng đó không phải là Bình.
Khi Bình về đến nhà thì đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, anh rón rén bước vào phòng ngủ như sợ mẹ con tôi tỉnh giấc. Tôi giả vờ ngủ, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Bình. Bình im lặng thay đồ xong rồi trèo lên giường luồn bàn tay lành lạnh của anh vào trong áo xoa xoa bụng tôi, giọng thì thầm:
- Này, vợ ơi! Em ngủ chưa?
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy giận khi Bình về muộn, bao nhiêu năm rồi tôi chẳng còn nhớ nổi cái cảm giác giận dỗi ấy. Có phải vì mấy tháng nay Bình thay đổi, tôi đã quen với việc buổi tối anh về sớm ăn cơm và chơi cùng hai mẹ con nên khi anh về muộn tôi lại thấy lo lắng và hụt hẫng. Tôi gạt tay anh ra, giọng không được vui vẻ.
- Bỏ tay anh ra đi, lạnh chết đi được.
Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một vài giây im lặng đột nhiên anh bật cười nho nhỏ bên tai tôi.
- Này, này! Vợ ơi, em giận anh vì đã về muộn đấy à? Lâu nay anh cứ nghĩ em là một người máy không biết giận dỗi chứ!
- Ai thèm giận anh. Anh về muộn có phải lần đầu đâu, mấy năm qua chẳng phải anh về muộn suốt hay sao, em đâu có bắt anh phải giải thích này nọ. Bây giờ cũng vậy, em đang mệt, ngủ đi! - Tôi vẫn không xoay người lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Bình choàng tay qua ôm tôi, tôi lại gạt ra, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần. Bình không chịu thêm nữa, lần này anh ôm tôi rất chặt không cho tôi giãy giụa.
- Em giận thế này anh lại thấy vui đấy! Vì thế có nghĩ là em quan tâm đến anh.
- Chẳng lẽ lâu nay anh cho rằng em không quan tâm đến anh? Hừm… - Tôi thở dài.
- Không phải như thế, chẳng biết nói thế nào với em nữa, nhưng mà anh đang vui… Thôi mà, đừng giận nữa, xoay mặt lại đây… đấy… muốn cười thì cười đi, sao cứ phải úp mặt xuống gối nhịn cười thế làm gì cho khổ? - Giọng Bình bỡn cợt.
Đúng thật là thái độ của Bình làm tôi rất muốn cười nhưng phải nén nhịn thế mà anh cũng phát hiện ra càng làm tôi vừa tức vừa xấu hổ nhất quyết không ngẩng đầu lên, tuy tiếng cười không phát ra vai tôi vẫn không tránh khỏi việc đang rung rung lên trong tay Bình.
- Thôi nào, em giận cái gì, anh về nguyên vẹn thế này còn gì?
Lúc này đã cười xong, lại nghe thấy câu này của Bình, tôi không thể im lặng nữa.
- Ai biết anh nguyên vẹn hay không? Anh đi gặp sếp nam hay nữ. Gặp ở đâu?
- Sếp nam. Ở một nhà hàng Nhật gần công ty anh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là lúc chiều tôi nhìn nhầm, không thể là Bình được.
- Sếp nam sao người anh không có mùi rượu, các anh tiếp đón sếp mà không uống rượu?
- Trời, sao cái gì em cũng giỏi đoán thế. Sếp đang phải kiêng không uống rượu làm sao bọn anh dám uống. - Bình khẽ kêu lên. - Em đa nghi quá đấy!
Đa nghi. Nghe thấy hai từ ấy thốt ra đột nhiên tôi có cảm giác chán nản. Nếu thực sự tôi là người đa nghi, liệu trong bốn năm hôn nhân Bình có thể tự do tự tại đi sớm về muộn, có thể đi công tác hết nơi này đến nơi khác, có thể để mẹ con tôi thường xuyên ở nhà mà không có anh hay không?
Tôi đã hai mươi bảy tuổi, cũng sắp sang hai mươi tám tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung gì nữa trong khi bên cạnh Bình là các cô gái xinh đẹp đang muốn lọt vào tầm ngắm của Trưởng phòng cao cấp như anh. Giọng tôi chùng xuống:
- Anh xem, sinh Bông xong da em cũng sạm đi, tóc em cũng rụng nhiều, bụng và đùi thì đầy những vết rạn xấu xí, vết mổ thì thỉnh thoảng trở trời lại đau nhức… càng ngày em càng thấy mình già đi, vậy anh còn cảm thấy yêu em như trước không? Em có nên lo lắng và đa nghi không?
- …
Dường như còn bất ngờ vì thái độ thay đổi đột ngột và câu hỏi của tôi, Bình chưa biết trả lời thế nào. Tôi lại tiếp tục:
- Nếu anh không muốn em đa nghi, thì đừng làm gì để em cảm thấy đa nghi. Em biết hôm nay anh về muộn vì công việc. Chỉ là dạo này có vẻ được anh nuông chiều quá, được ở gần anh nhiều nên càng tham lam muốn gần anh nhiều hơn nữa nên mới thế. Lâu rồi em cũng chỉ quen đòi hỏi anh thể hiện tình yêu với em, chứng tỏ vẫn yêu em mà quên mất rằng mình cũng nên làm điều ngược lại… - Tôi dừng lại, nhổm người lên và nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Bình. - Em vẫn yêu anh nhiều lắm, sẽ chẳng ai hay điều gì có thể làm em hết yêu anh đâu.
Tôi chủ động hôn Bình, tôi muốn được hôn anh để che giấu đi cái cảm giác lo lắng không đâu, để xóa đi dấu môi tội lỗi của người khác, để khẳng định với bản thân rằng tôi vẫn yêu anh say đắm... Chỉ hơi bất ngờ rồi rất nhanh Bình đưa tay lên ghì nhẹ cổ tôi xuống và đáp lại nụ hôn của tôi. Chúng tôi hôn nhau, chỉ là hôn nhau thôi nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc trong vòng tay Bình.
Đúng, tôi đang rất sợ mất Bình, sợ gia đình sẽ gặp sóng gió. Khi người ta đắm chìm trong một cảm giác quá đỗi bình yên, thỉnh thoảng người ta sẽ liên tưởng đến những con sóng thần hung dữ. Mặt biển mới đầu nhìn sẽ rất im ắng, yên ả vì vậy khi ở xa bờ chúng ta khó mà nhận diện được nó, chúng ta chỉ có thể cảm nhận một con sóng cồn trải dài và không có quá nhiều nguy hiểm.
Trong khi đó, sự thật nằm ở dưới đáy đại dương, những con sóng ngầm đã được hình thành với năng lượng rất lớn, bất ngờ xuất hiện và lan truyền với tốc độ cực cao, gây ra thiệt hại trên bờ biển với diện tích vô cùng rộng. Cảm giác của tôi lúc này chính là như vậy. Phải chăng cuộc sống tự nhiên quá ưu ái với tôi khiến cho tôi cảm thấy nhiều chuyện dường như đang trở nên rất mờ ảo và khó nắm bắt.
*****
Hà Nội đang trong tuần lễ đón Noel và tết dương lịch nên đi đâu cũng thấy đường phố được trang hoàng đèn điện, cây thông Noel và những bộ trang phục ông già tuyết được bày bán khắp nơi. Nhà thờ Lớn và các khu trung tâm thương mại như Tràng Tiền Plaza, VinCom City, Royal City… thu hút nhiều gia đình đưa con cái đến vui chơi giải trí, rất nhiều những cây thông cao lớn dựng trước cửa chính được chăng đèn rực rỡ bên cạnh là ông già tuyết, những chú tuần lộc và rất nhiều hộp quà to nhỏ được bọc bằng giấy gói rất bắt mắt.
Năm nay Bình đưa mẹ con tôi đến khu trung tâm mới khai trương ở phía nam Hà Nội, đó là khu đô thị mới Time City với một quần thể kiến trúc độc đáo và một siêu thị nằm dưới lòng đất trải dài hàng nghìn mét vuông để vào khu Thủy cung thăm quan các loài sinh vật biển.
Bông được đi cùng bố mẹ đến chỗ đông người và được chơi nhiều trò chơi nên con bé tỏ ra rất phấn khích. Bông được Bình bế trên người luôn chân luôn tay vung khua nhặng cả lên khiến Bình khá vất vả để giữ được con bé không bị tuột xuống. Đấy là đêm Noel đầu tiên Bình đưa mẹ con tôi đi chơi đến tận 10 giờ đêm mới về đến nhà.
Sáng hôm sau tôi đến cơ quan với đôi bàn chân đau nhức vì tối qua đã đi bộ thăm quan Time city một đoạn đường dài. Ngón út chà xát vào giầy cao gót nên bị sưng lên một cục to và đỏ tấy. Đang ngồi xoa xoa hai bàn chân cho đỡ đau thì tôi nhận được điện thoại của một số máy lạ.
- Chị Linh có phải không ạ? Em là Thúy, bác sĩ bên bệnh viện Nhi được điều thay anh Quân làm việc về chương trình
Hy Vọng Xanh với chị. Hôm nay em được nghỉ sau ca trực nên chúng ta có thể gặp nhau để trao đổi công việc không?
Tuy bất ngờ vì Quân đã giữ đúng lời hứa đổi người với tôi nhưng tôi cũng không tỏ ra vẻ quá vui mừng. Cô gái này chủ động xưng em nên tôi cũng tự nhiên mà xưng chị.
- Được, giờ em qua cơ quan chị được không?
- Được chị ạ. Em qua ngay đây!
Tôi giở bản kế hoạch vừa mới phác thảo trong mấy hôm nay ra đọc, cảm thấy khá ổn và hài lòng. Khoảng ba mươi phút sau thì Thúy gọi điện bảo đang đợi ở dưới sảnh tiếp khách tầng một, tôi ôm tập hồ sơ và đi xuống gặp Thúy. Dưới sảnh có một cô gái ăn mặc giản dị, tay dắt một đứa nhỏ khoảng bốn hay năm tuổi gì đó đứng xoay lưng lại với tôi, tôi không nghĩ là Thúy vì đi bàn công việc chẳng lẽ dắt theo con nhỏ nên định lướt qua.
Vừa lúc đó cô nhân viên lễ tân nhìn tôi cười niềm nở:
- Chị Linh xuống rồi ạ? Đây là khách của chị. Cô bé này dễ thương quá!
Tôi đang ngơ ngác thì thấy cô gái và đừa trẻ xoay người lại, càng ngạc nhiên hơn khi người đừng trước mặt tôi là Thúy - cô bác sĩ trẻ hôm tôi gặp ở phòng khám số bốn khi lần đầu Quân khám cho Bông, đứa trẻ bên cạnh Thúy kia chính là con gái Quân, tôi không thể nhìn nhầm được. Sao Thúy lại dẫn cả con gái Quân đến đây gặp tôi?
- Ồ, thì ra chị là chị Linh, chúng ta đã gặp nhau rồi. Chị là người nhà bác sĩ Quân?
- Cô này là người nhà với bố cháu á? - Con gái Quân nói chen vào. Tôi gượng cười.
- Chỉ là họ hàng xa ở dưới quê thôi. Không ngờ em chính là cô bác sĩ ở phòng số bốn, chắc chúng ta có duyên rồi. Sao em đến lại dẫn theo con gái anh Quân, cháu bé tên là gì?
- Cháu tên là Chíp. - Con bé nhanh nhảu đáp trước.
Thúy xoa xoa đầu Chíp và giải thích với tôi:
- Anh Quân có tìm gặp em để nhờ em phụ trách chương trình này với chị vì thời gian tới anh ấy bận một số việc. À, còn bé Chíp hôm nay ông bà nội đi chơi Tam Đảo với hội người cao tuổi, anh Quân không muốn đưa con bé đến viện nên nhờ em trông giúp. Vừa hay nghĩ đến chuyện gặp chị bàn công việc nên tiện em dẫn cháu đi cùng luôn.
- Ơ, thế mẹ con bé đâu sao em lại phải trông? - Tôi buột miệng hỏi.
- Mẹ cháu cũng đi làm mà cô. Không có nhà đâu. Cháu chơi với cô Thúy rất ngoan, cô yên tâm, cháu cũng không làm ồn để các cô còn làm việc… Cô tên là gì ạ? - Giọng Chíp dễ thương cất lên.
- Cô tên là Khánh Linh, thế tên thật của cháu là gì?
- A, cô tên là Linh… - Chíp gật gật đầu tỏ ra kiểu đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi lại nói tiếp: - Mẹ cháu đặt tên cháu là Minh Châu, bố bảo cháu là viên ngọc quý của bố mẹ đấy! - Con bé rất tự hào khi nói đến tên của mình.
Tôi băn khoăn không biết Thúy và Quân có quan hệ gì nhưng nghĩ lại đó cũng không phải là chuyện của mình nên chỉ bảo Thúy và Chíp cùng tôi đến văn phòng tiếp khách của cơ quan ngồi bàn việc. Chip tỏ ra rất ngoan và biết ý, không hề giống với đứa trẻ bốn tuổi ham chơi hay nghịch. Con bé ngồi im một chỗ và chơi trò chơi trong điện thoại của Thúy, không làm ồn cũng như chạy nhảy lung tung. Khi chúng tôi bàn bạc gần xong thì chuông điện thoại của Thúy vang lên, Chíp dừng chơi, ngẩng mặt lên và đưa điện thoại cho Thúy.
- Điện thoại của cô này.
- Ừ, cô cảm ơn Chíp! - Thúy nói và nhận điện thoại nghe máy.
Không biết có chuyện gì gấp không mà mặt Thúy có vẻ rất lo lắng, nói lắp bắp điều gì đấy xong dập máy quay sang nhìn Chíp rồi lại nhìn tôi hoảng hốt:
- Chị Linh, chị là họ hàng của anh Quân, nhà em xảy ra chút việc, em đành nhờ chị trông Chíp đến lúc em xong việc sẽ quay lại đón cháu được không? Việc này không thể đưa con bé đi cùng được. - Rồi chẳng để tôi nhận lời hay từ chối, Thúy cầm luôn chiếc túi xách và đi nhanh ra cửa. - Chị giúp em với nhé! Nhất định em sẽ quay lại sớm đón Chíp.
Vẫn còn ngạc nhiên trước hành động của Thúy, khi quay đầu lại thì tôi thấy Chíp vẫn ngồi im trên ghế nhìn tôi chăm chú.
- Cô không thích cháu ở đây với cô?
- Không, không phải vậy đâu. - Con bé làm tôi giật mình nên vội vàng trả lời. Không ngờ một con bé bốn tuổi mà đã nhận ra sự bất đắc dĩ của tôi khi ở trong trường hợp này. - Chỉ là cô hơi bất ngờ thôi, vì cô và cháu chưa gặp nhau lần nào mà cô Thúy lại để cháu ở lại đây với cô.
- Nhưng cô là họ hàng xa của bố cháu còn gì. Vậy cũng là người nhà đúng không?
- Ừ… đúng rồi, người nhà… - Tôi ậm ừ trả lời Chíp.
Mắt con bé sáng lên khi nghe thấy câu nói ấy của tôi.
Bây giờ đã gần trưa, tự nhiên tôi lại đưa một con bé lạ hoắc đến chỗ làm việc của mình thể nào mọi người lại dò hỏi này nọ. Vốn đang thoải mái về thời gian nên tôi đành gọi điện báo với trưởng phòng buổi chiều đi công việc cho chương trình
Hy vọng xanh, về văn phòng lấy túi xách, laptop.
Tôi chở Chíp đến một quán trà kiểu Nhật nằm trong một con ngõ nhỏ trên đường Thái Hà, ở đây phục vụ cả đồ ăn nên sau khi ngồi xuống tấm thảm lông trải dưới sàn tôi hỏi Chíp:
- Cháu đói không? Cô gọi súp cho cháu nhé!
- Dạ, cái gì cháu cũng ăn được. - Con bé tỏ ra rất biết vâng lời.
Tôi gọi súp gà cho Chíp và cơm rang thập cẩm cho mình, bỗng tôi nhớ đến Bông, không biết khi bằng tầm này tuổi con gái tôi có ngoan ngoãn và lém lỉnh như Chíp không? Nếu như Chíp không phải con gái Quân, chắc tôi sẽ dẫn con bé về nhà để nó chơi cùng với Bông và bà Xuân, nhưng sự thật thì tôi không làm vậy được, tôi chỉ nên đưa con bé đến đây và sẽ gọi điện cho Thúy đến đón.
Chíp đã biết tự xúc ăn, con bé xúc từng thìa súp đưa vào mồm rất gọn gàng và sạch sẽ, trong lòng tôi không khỏi thầm thán phục vợ chồng Quân rất biết cách dạy bảo con. Chíp dường như cũng cảm thấy tôi và nó chưa được thân quen lắm nên làm gì, nói gì nó cứ như phải nhìn nhìn thái độ và nét mặt của tôi như thế nào. Tôi bật cười với Chíp:
- Cháu không phải sợ cô thế đâu. Cô rất thích cháu. Cô cũng có một bé gái, nhưng em bé nhỏ hơn cháu rất nhiều. Vì thế mà cô cũng rất yêu trẻ con, cháu hiểu không?
Chíp lúc này đã ăn xong, cầm giấy ăn lau miệng rất đáng yêu.
- Dạ, cháu biết ạ. Cháu cũng rất thích có em nhưng bố bảo bố mẹ cháu chỉ cần mình cháu là đủ, không phải sinh thêm em bé làm gì nữa. - Con bé có vẻ hơi buồn khi nhắc đến chuyện này. - Nhưng cháu vẫn thích em lắm, ông bà nội chưa cho cháu đi học mẫu giáo giống các bạn nên ở nhà chán ơi là chán, bà nội bảo sang năm cháu năm tuổi mới cho đi học.
- Chắc ông bà và bố mẹ yêu Chíp quá, sợ Chíp đi học ở nhà nhớ ơi là nhớ nên mới đợi đến sang năm đấy.
- Nhưng ông bà già lắm, cháu thích chơi với các bạn nhỏ như cháu cơ… Hoặc chơi với cô Thúy hay chơi với cô cũng được… Cô ơi, cháu buồn ngủ rồi… - Chíp dừng lại giữa chừng rụt rè nói: - Cô ôm cháu ngủ ở đây được không?
Lại một lần nữa Chíp làm tôi lúng túng, đôi mắt con bé đang nhìn tôi như năn nỉ, cầu xin, đôi mắt giống hệt đôi mắt của Quân, nó vẫn nhìn tôi chờ đợi. Tôi gật đầu đồng ý, vẫy tay bảo Chíp đứng lên đi sang phía tôi ngồi. Con bé lập tức làm theo, nó kéo tấm thảm lông lại nằm lên trên, đầu gối lên đùi tôi.
Tôi cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người cho Chíp, xoa xoa đầu con bé và rất nhanh chóng nó chìm sâu vào giấc ngủ, trên môi còn đọng lại một nụ cười.
Chương 14 << >> CHương 16