Chương chín. Nghi ngờ.
Hà Nội vào lúc 10 giờ đêm vẫn rất đông vui, dòng xe qua lại trên đường vẫn tấp nập, hối hả chạy lướt qua nhau. Cuộc sống vốn dĩ vẫn gấp gáp như vậy, con người ta cứ bị cái guồng quay vội vã ấy cuốn đi từng giờ từng phút mà không hề hay biết. Đôi khi, chúng ta muốn dừng lại một chút, một chút thôi để cảm nhận xem mình là ai, mình đang đứng ở đâu và mình đã làm được gì cho cuộc đời này cũng thật là khó. Đôi khi vì cái guồng quay ấy, người ta quên mất rằng, ngoài cuộc sống đầy mưu sinh, dối gian, lừa lọc kia còn biết bao điều tốt đẹp, trong sáng mà chúng ta chưa dành thời gian để khám phá ra. “Bình ơi! Sao lúc nào anh cũng phải biến mình trở nên bận rộn như thế?”
Tôi đưa tay vẫy taxi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh và hướng về phía đường Láng để di chuyển.
“Chú ơi! Không cần bật điều hòa đâu, cháu muốn mở cửa sổ xe.”
Tôi nói với chú lái xe và đưa tay ấn nút hạ cửa kính trong ô tô xuống, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào mơn man trên da mặt. Đưa đầu mình sát ra phía ngoài, tôi nhắm mắt hít một hơi sâu, cố gắng tận hưởng một chút không khí trong lành về đêm của Hà Nội.
Bất chợt, tôi giật mình khi nhìn thấy ô tô của Bình đi lướt qua taxi của tôi rất nhanh, tôi nhận ra anh qua cửa kính xe đang hé mở, bên cạnh là một cô gái. Trái tim tôi đột nhiên co rúm lại, hơi thở trở nên bất ổn. Chiếc xe chạy vụt lên rồi dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Tôi vội vàng bảo bác tài dừng lại phía sau, cách ô tô của Bình một khoảng xa.
Trong ánh đèn đường màu vàng nhạt, tôi nheo mắt nhìn thấy cô gái bước xuống xe, đóng sầm cửa rồi rảo bước rất nhanh đi vào trong ngõ tối. Cô gái đó, tôi không biết là đã gặp qua chưa, nhưng dáng người ấy rõ ràng nhìn rất quen mắt. Bình vẫn ngồi trong xe, anh không vội phóng đi mà mở cửa kính xuống thấp hơn, châm thuốc hút. Bình bỏ thuốc đã hai năm, kể từ khi tôi mang bầu Bông anh hứa với tôi sẽ bỏ thuốc và anh đã làm được. Vậy mà bây giờ, anh đang ngồi trong xe với điếu thuốc trên tay. Linh tính mách bảo tôi có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra mới khiến Bình suy tư như thế.
Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đấu tranh xem có nên gọi điện cho Bình biết mình đang ở phía sau rồi bước xuống taxi tiến về phía anh hay sẽ đi về nhà đợi anh hỏi chuyện. Tiếng bác tài giục làm tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Nỗi nghi ngờ trào lên trong tôi, đây là chuyện gấp ở công ty của Bình hay sao? Cô gái kia và anh có quan hệ gì? Có phải là đồng nghiệp ở công ty Bình tốt bụng đưa về hay đơn giản hơn chỉ là một người bạn?
Tôi nên làm gì lúc này?
Rồi chợt nghĩ lại tình huống lúc tôi và Quân ngồi cùng nhau trong quán cà phê, chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng nếu Bình nhìn thấy chúng tôi lúc ấy, chẳng lẽ anh nghi ngờ xông vào làm ầm ĩ lên, đánh nhau với Quân, mắng chửi tôi giải thích thì thế nào? Tôi đắn đo do dự một lúc. Cuối cùng thì chọn cách tin tưởng Bình. Khi xe của anh còn chưa rời đi, tôi bảo bác tài lướt qua, đưa tôi về nhà trước.
Tắm rửa thay đồ xong, tôi sang phòng bà Xuân đón con về phòng ngủ. Tôi lăn lộn trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái lạ và điệu bộ hút thuốc của Bình. Sao anh vẫn chưa về? Đã gần 12 giờ đêm rồi mà vẫn chưa hề nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa chính. Tôi lo lắng, tôi bất an, tôi tức giận, tôi đau đớn khi nghĩ rằng chồng mình đang ở cùng cô gái đó vào lúc này. Nước mắt tôi ứa ra, tôi ôm gối và òa khóc. Nếu thực sự Bình có người đàn bà khác bên ngoài, tôi nên làm thế nào?
Chẳng phải trước kia tôi hay tưởng tượng đến cảnh này lắm hay sao. Tôi tưởng tượng đến một ngày Bình không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ vui vẻ đồng ý ly hôn, chỉ cần có con gái ở bên, tôi sẽ để anh ra đi với lựa chọn của mình. Có thật tôi mạnh mẽ và can đảm không? Tại sao khi sự nghi ngờ có thể biến thành sự thật thì tôi lại đau khổ rụt đầu, tôi sợ, sợ cảm giác mất Bình, mất đi tình yêu của anh, mất đi một người duy nhất còn lại trên thế gian này đã từng yêu mình say đắm. Nước mắt cứ thế trào ra, tôi không thể nào ngưng khóc cho đến khi mệt quá thiếp đi một lúc.
Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Là Bình về, chắc chắn anh đã về, tôi nhìn đồng hồ và nhận ra anh đang tắm vào lúc một giờ sáng. Mở mắt trơ trơ nhìn trần nhà, tôi sẽ nói gì với Bình sau khi anh vào giường đây? Khắp người tôi cảm thấy vô cũng ngột ngạt, trái tim từng cơn nhức nhối cứ dồn dập, dồn dập làm tôi phải cắn chặt môi kiềm chế. Tôi muốn nhảy bổ vào kéo cánh cửa nhà tắm kia ra và gào lên: “Anh đã đi với ai, đã làm những chuyện gì mà phải tắm vào lúc này?”, nhưng đổi lại, tôi im lặng, tôi bất lực nằm im trên giường đợi Bình đi ra. Anh đã mặc lại bộ đồ ở nhà lúc tối, xoa xoa tay cho ấm rồi trèo lên giường ôm tôi kéo sát vào lòng. Tôi giả vờ tỉnh, giọng ngái ngủ:
“Sao anh về muộn vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh xin lỗi vì không thể về sớm hơn. Buổi tối hôm nay thật tệ, em đang giận anh lắm phải không?”
“Giận ư? Còn gấp trăm gấp nghìn lần giận. Em đang đợi đây. Anh nói thật đi, nói ngay đi, đừng để em phải tra hỏi anh với những câu hỏi quá đáng.”, tôi đau khổ thầm nghĩ nhưng chỉ nằm nghiêng người lại, im lặng không trả lời. Trước kia, biết là không có chuyện gì nên tôi toàn mạnh mồm hỏi này hỏi nọ, hỏi những câu nghi ngờ cho thỏa lòng để nghe Bình thề thốt không có gì rồi ôm tôi vỗ về, nịnh nọt. Tôi thích như vậy, thích hỏi những câu vớ vẩn ấy, thích được anh lo lắng, dỗ dành cưng nựng. Vậy mà khi chính mắt nhìn thấy những chuyện đã từng nghi ngờ kia, tôi lại không thể thốt lên một lời nào nói gì đến tra xét, trách mắng. Tôi có cảm giác không thể mở lời, hay nói đúng hơn tôi sợ Bình thừa nhận mọi chuyện, sợ anh thừa nhận anh và cô gái lúc tối kia có một mối quan hệ không rõ ràng, sợ anh thừa nhận anh đã yêu một người đàn bà khác.
“Em sao vậy? Mọi lần anh về muộn em thích hỏi anh lắm mà! Sao hôm nay lại nằm im thế?”
“…”
“Xảy ra chuyện gì khi em đi về một mình à?”
“…”
Tôi vẫn im lặng, thực ra là đang cố nén để cho mình không bật khóc. Cảm thấy lạ, Bình vội vàng xoay người tôi lại, nhìn vào mắt tôi hoảng hốt, gấp gáp nói:
“Em, em khóc đấy à? Đừng khóc, anh biết mình có lỗi. Là anh không nên bỏ đi, không nên hủy buổi hẹn của chúng ta, không nên để em bụng đói tự về nhà, không nên về muộn thế này…”
Bao nhiêu cái lỗi, nhưng có một "cái lỗi" Bình đã lựa chọn không nói thật với tôi. Còn tôi, tôi cũng vừa ngồi cùng với Quân, đã từng tìm hiểu về Quân, say nắng Quân, tôi cũng đã chọn cách không nói thật, tôi lấy tư cách gì để giận Bình?
“Anh… anh đừng nói nữa!” Tôi nghẹn giọng. “Chỉ là em thấy nhớ anh quá nên mới khóc.”
Nghe lý do ấy, Bình thở phào. “Ngốc ạ! Đây cũng đâu phải lần đầu anh về muộn. Nhưng em nói em nhớ anh, anh rất vui.”
“Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, khác ngày thường nên em mới nhớ anh. Anh phải bù cho em gấp ba đấy!”
“Được rồi, bù đắp gấp mười luôn. Em khóc làm anh sợ quá, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.”
Sự thật là có chuyện nghiêm trọng đấy, chỉ là chúng ta đã lựa chọn cách không thành thật với nhau thôi. Phải chăng sự thành thật sẽ làm người kia đau lòng, chúng ta chọn cách giấu đi mọi chuyện với một lý do hết sức chính đáng là “sợ làm em hoặc anh buồn”.
“Thế nếu anh có gì nghiêm trọng, anh sẽ nói với em chứ?”
“Ngoài chuyện công việc và gia đình anh vẫn nói với em, anh không có chuyện gì nghiêm trọng nữa cả.” Bình ngập ngừng đáp.
“Vậy à? Vậy thì em cũng không có gặp chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là… tự nhiên lúc này, nằm bên cạnh anh như thế này, mà lại thấy nhớ anh rất nhiều.”
Tôi nói rồi trốn mặt mình vào ngực Bình, tôi không muốn anh nhìn thấy nét mặt tôi lúc này và cũng không muốn đoán nét mặt của anh. Bình ôm tôi rất chặt, rất lâu và cũng không nói gì thêm nữa. Hai người như chìm vào hai dòng suy nghĩ khác nhau nhưng không ai mở lời hay đã ngủ. Mãi sau, tôi là người lên tiếng trước.
“Anh Bình! Thành thật trả lời em câu này được không?”
Vòng tay Bình đột nhiên cứng lại, tôi thấy anh khó nhọc cất lời: “Chuyện gì vậy em?”
“Những người con gái trước kia, khi chia tay là anh hết yêu họ hay họ hết yêu anh?”
“Em lại nghi ngờ cái gì mà hỏi anh câu này?” Bình hỏi lại thay cho câu trả lời.
“Em không nghi ngờ gì cả, tự nhiên muốn hỏi câu ấy, anh nói đi.” Tôi giục.
“Đa số là anh hết yêu họ, có một người là hết yêu anh.” Bình đáp có vẻ miễn cưỡng.
“Khi hết yêu họ thì anh ra đi, nhưng khi còn yêu một người sao anh không tìm cách giữ lại?”
“Chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay. Anh không thích níu kéo ai cả.”
“Vậy nếu sau này anh hoặc em hết yêu, chúng ta sẽ chia tay phải không?” Giọng tôi bị ứ lại ở cổ, khản đặc.
Lần này thì Bình tức giận thật rồi, giọng anh gắt lên bực bội:
“Em điên à? Tự nhiên hỏi vớ hỏi vẩn. Anh với em là vợ chồng, chứ không phải người yêu người đương. Làm sao mà hết yêu cơ chứ! Anh sẽ không để chuyện ấy xảy ra nên sẽ không có ai chia tay ai.”
Tôi biết Bình đang rất giận vì tôi lại hỏi những chuyện linh tinh nên nằm im không nói gì nữa. Cảm giác lúc này thật khó chịu. Anh đã nói chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay, đây cũng chính là quan điểm của tôi khi nói với Lan về việc dễ dàng đồng ý chấm dứt với Hoàng. Nhưng Bình nói đúng, đó chỉ là khi yêu, bây giờ chúng tôi là vợ chồng, ngoài tình yêu ra giữa chúng tôi còn có con gái, còn có trách nhiệm và nghĩa vụ xây dựng một gia đình thực sự yên ổn và hạnh phúc.
Tôi cũng không hoàn toàn là người vợ chu đáo với Bình và gia đình anh, cũng không có quá nhiều ưu điểm để đi bên cạnh một người đàn ông thành đạt, giỏi giang như anh. Rất có thể Bình cũng đang say nắng một cô gái nào đó hiểu được tâm tư tình cảm của anh, có thể giúp đỡ anh trong công việc. Chỉ cần anh không sa ngã vào yêu đương, không lên giường với cô gái đấy, nhất định tôi sẽ không tra hỏi. Thậm chí nếu như chỉ một lần Bình không kiềm chế được mà làm chuyện không nên làm, tôi cũng có thể tha thứ. Nhưng chỉ một lần, duy nhất một lần thôi, không có lần thứ hai. Nếu Bình cứ tiếp tục sa ngã hết lần này đến lần khác, lựa chọn người khác thay vì chọn tôi, có lẽ tôi sẽ phải vui vẻ mà chấp nhận sự thật. Con tôi có thể không còn có được một gia đình trọn vẹn, nhưng ít nhất nó không phải lớn lên chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, chứng kiến cảnh bố đi với người đàn bà khác, chứng kiến cảnh mẹ nó khóc thầm hàng đêm và van xin bố nó quay trở về.
“Linh này! Sáng sớm ngày mai anh phải chuẩn bị hồ sơ bay sang Singapore nửa tháng. Khi về anh sẽ bù lại cho em được không?”
Tiếng Bình thì thầm rất nhỏ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mọi lần anh đi công tác thường có lịch sắp xếp trước mấy ngày, lần này sao lại gấp gáp không báo trước?
“Sao gấp thế? Em nhớ lần nào đi anh cũng có lên lịch trước.”
“Lần này đúng là trục trặc lớn ở Singapore, lần đi trước anh vẫn chưa giải quyết xong. Chúng ta lại sắp xa nhau rồi, đừng giận dỗi nhau nữa!”
Rõ ràng là anh, anh đang giận dỗi vậy mà lại trách tôi đừng giận nữa. Tôi không phục, không cam tâm. Trong lòng tôi vẫn còn rối như tơ vò mà chưa gỡ ra được, vẫn còn hàng trăm câu hỏi mà chưa tìm ra đáp án thì bị ngay câu nói này của Bình dội một gáo nước lạnh. Vậy là ngày mai đi, ngày mai không cho tôi cơ hội tìm hiểu xem cả đêm anh đã làm gì, với ai, ở đâu?
Nói xong thì Bình đẩy người tôi lên, nâng cằm tôi về phía mặt anh và bắt đầu hôn tôi. Lưỡi anh đẩy nhẹ môi tôi, luồn vào trong và mạnh mẽ chiếm hữu, tay anh không còn vòng qua vai tôi nữa mà đưa ra phía trước vuốt ve ngực tôi, bắt tôi phải chìm vào cảm xúc đang dâng trào của anh. Tôi bối rối, tôi không tập trung. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh Bình vừa cùng người con gái khác thân mật như thế này khiến tôi rùng mình không khỏi vặn vẹo từ chối những nụ hôn nóng bỏng của anh. Như thấy tôi không hợp tác, Bình ghì tôi chặt hơn và bắt đầu cởi quần áo của tôi. Cố gắng lắm mới xua đi được những hình ảnh đen tối giữa Bình và cô gái khác trong đầu, dần dần Bình cũng kéo được tôi đi theo những cung bậc mãnh liệt anh tạo nên. Khi anh ở sâu trong tôi, dường như tôi quên hết những suy tư còn chất chứa trong lòng, tôi cùng chồng chuyển động nhịp nhàng, lạc vào trong đê mê và say đắm.
Sáng hôm sau, khi cả hai ngồi ăn cơm cùng nhau tôi mới đưa hộp quà cho Bình, rụt rè nói:
“Tối qua em quên mất chưa kịp tặng anh. Em không biết có hợp với anh không nhưng mà mua rồi, anh mở xem đi!”
Bình có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Anh nhanh chóng mở gói quà của tôi và cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía.
“Rất đẹp, chỉ cần là quà em tặng, cái gì anh cũng thích!”
“Trời ạ! Cái đồng hồ ấy hơn ba tháng lương của em đấy bảo sao không đẹp.”
Tôi buột miệng thốt lên, Bình không để ý lời vừa rồi, anh vui vẻ nhận quà, tháo luôn chiếc đồng hồ vẫn hay đeo ra, đeo luôn cái tôi tặng.
“Rất hợp. Lát nữa em cất cái đồng hồ cũ này vào tủ. Anh sẽ đeo luôn cái em tặng đi công tác. Cảm ơn vợ yêu nhé!” Bình hôn nhẹ vào má tôi, vẻ mặt hài lòng.
Tôi giả vờ cau có đưa tay tự chùi chùi má. "Bẩn chết đi được, đang ăn miệng dính đầy mỡ mà hôn vợ.”
Nếu lựa chọn để cho nỗi nghi ngờ dằn vặt và giằng xé mình, thì tốt nhất hãy tự tìm hiểu mọi chuyện trước rồi kết tội cho người khác. Còn nếu không làm được, thì hãy nên tin tưởng Bình cũng như tin tưởng bản thân mình một lần. Hôn nhân có tồn tại hay không chính là nhờ sự tin tưởng lẫn nhau, sự tin tưởng giúp cho tình yêu thêm bền vững và gắn kết. Tôi sẽ đợi Bình đi công tác về, sẽ nói rõ với anh mọi chuyện, sẽ cùng anh xây dựng lại lòng tin và bên nhau mãi mãi.
Chương tám << >>Chương mười