Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
À, cái câu để trang trí là chị hay hỏi xã nhà chị, nhưng lão ý còn có nhiều câu chọc tức vợ khủng hơn, để hôm nào áp dụng vào truyện kiểu như "đầu em dùng để trồng hoa à?" (đầu đất ý); "đầu em dùng để nuôi heo nhanh lớn à?" (óc bã đậu ý)... Rồi thì còn nhiều câu buồn cười lắm, may quá, em thích là được rồi. Cứ lo... :D
Ôi giời, chẳng biết sao những xã nhà chị thế là tuyệt vời lắm rồi. Để vợ on lai thế này cơ mà! Chắc nhiều điều hay ho là chị đưa từ cuộc sống thật của chị vào đây mà ;)).
Em thì em thích những gì mới mẻ :"> (em suốt ngày ngủ tư thế biển khơi =))) kể cả những ngày không đèn đỏ).
Ồ, Chíp là tên em gái em à? Thực ra nếu đi đến hết truyện sẽ còn có nhiều chi tiết chị cảm thấy sẽ giống em đấy, cứ từ từ mà nhận ra nhé.
Uầy, tò mò! :)) háo hức quá!
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Thiên nhiên đẹp lên trong mắt người có tình, tôi nghĩ vậy.
Là sao hả nàng? Cái câu này mình nghĩ là nên dùng lúc yêu nhau thôi.
Thái độ của Linh đối với Quân hình như hơi bị cực đoan đó. Linh có phải là người dễ mềm lòng và yếu đuối không nàng? Anh Quân chẳng làm gì gọi là sai cả (cho tới chương 7, ta mới đọc tới chương này thuiX_X), cũng chưa làm gì gọi là uy hiếp Linh hết, theo ta là nàng cho Linh quá nhạy cảm. Bản thân ta cũng đã lập gia đình (ta bằng tuổi nàng đấy), dù chưa có con nhưng ta phải thừa nhận là từ lúc cưới nhau tới giờ đã hơn 1 năm nhưng ta sống với chồng chủ yếu là vì nghĩa vợ chồng chứ không phải vì tình yêu lãng mạn năm xưa. Chồng ta cũng hay đi công tác, nhưng không tâm lý, ngọt ngào và biết cách thể hiện sự thương vợ như Bình nhưng bản thân ta thấy không dễ gì say nắng người khác nhanh và dễ dàng như thế. Ta thiết nghĩ nàng nên đưa vài tình huống nữa hẵng cho nàng Linh có thái độ cực đoan đến mức "người muốn tránh thì cứ gặp".
Trên đây là ý kiến cá nhân của ta thôi, có vẻ hơi cực đoan hỉ !:D:D:D
P/s: nàng với Giản đơn và Ngọc đình làm ta chóng hết cả mặt rồi.
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Chương chín. Nghi ngờ.

Hà Nội vào lúc 10 giờ đêm vẫn rất đông vui, dòng xe qua lại trên đường vẫn tấp nập, hối hả chạy lướt qua nhau. Cuộc sống vốn dĩ vẫn gấp gáp như vậy, con người ta cứ bị cái guồng quay vội vã ấy cuốn đi từng giờ từng phút mà không hề hay biết. Đôi khi, chúng ta muốn dừng lại một chút, một chút thôi để cảm nhận xem mình là ai, mình đang đứng ở đâu và mình đã làm được gì cho cuộc đời này cũng thật là khó. Đôi khi vì cái guồng quay ấy, người ta quên mất rằng, ngoài cuộc sống đầy mưu sinh, dối gian, lừa lọc kia còn biết bao điều tốt đẹp, trong sáng mà chúng ta chưa dành thời gian để khám phá ra. “Bình ơi! Sao lúc nào anh cũng phải biến mình trở nên bận rộn như thế?”

Tôi đưa tay vẫy taxi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh và hướng về phía đường Láng để di chuyển.

“Chú ơi! Không cần bật điều hòa đâu, cháu muốn mở cửa sổ xe.”

Tôi nói với chú lái xe và đưa tay ấn nút hạ cửa kính trong ô tô xuống, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào mơn man trên da mặt. Đưa đầu mình sát ra phía ngoài, tôi nhắm mắt hít một hơi sâu, cố gắng tận hưởng một chút không khí trong lành về đêm của Hà Nội.

Bất chợt, tôi giật mình khi nhìn thấy ô tô của Bình đi lướt qua taxi của tôi rất nhanh, tôi nhận ra anh qua cửa kính xe đang hé mở, bên cạnh là một cô gái. Trái tim tôi đột nhiên co rúm lại, hơi thở trở nên bất ổn. Chiếc xe chạy vụt lên rồi dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Tôi vội vàng bảo bác tài dừng lại phía sau, cách ô tô của Bình một khoảng xa.

Trong ánh đèn đường màu vàng nhạt, tôi nheo mắt nhìn thấy cô gái bước xuống xe, đóng sầm cửa rồi rảo bước rất nhanh đi vào trong ngõ tối. Cô gái đó, tôi không biết là đã gặp qua chưa, nhưng dáng người ấy rõ ràng nhìn rất quen mắt. Bình vẫn ngồi trong xe, anh không vội phóng đi mà mở cửa kính xuống thấp hơn, châm thuốc hút. Bình bỏ thuốc đã hai năm, kể từ khi tôi mang bầu Bông anh hứa với tôi sẽ bỏ thuốc và anh đã làm được. Vậy mà bây giờ, anh đang ngồi trong xe với điếu thuốc trên tay. Linh tính mách bảo tôi có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra mới khiến Bình suy tư như thế.

Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi đấu tranh xem có nên gọi điện cho Bình biết mình đang ở phía sau rồi bước xuống taxi tiến về phía anh hay sẽ đi về nhà đợi anh hỏi chuyện. Tiếng bác tài giục làm tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Nỗi nghi ngờ trào lên trong tôi, đây là chuyện gấp ở công ty của Bình hay sao? Cô gái kia và anh có quan hệ gì? Có phải là đồng nghiệp ở công ty Bình tốt bụng đưa về hay đơn giản hơn chỉ là một người bạn?

Tôi nên làm gì lúc này?

Rồi chợt nghĩ lại tình huống lúc tôi và Quân ngồi cùng nhau trong quán cà phê, chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng nếu Bình nhìn thấy chúng tôi lúc ấy, chẳng lẽ anh nghi ngờ xông vào làm ầm ĩ lên, đánh nhau với Quân, mắng chửi tôi giải thích thì thế nào? Tôi đắn đo do dự một lúc. Cuối cùng thì chọn cách tin tưởng Bình. Khi xe của anh còn chưa rời đi, tôi bảo bác tài lướt qua, đưa tôi về nhà trước.

Tắm rửa thay đồ xong, tôi sang phòng bà Xuân đón con về phòng ngủ. Tôi lăn lộn trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái lạ và điệu bộ hút thuốc của Bình. Sao anh vẫn chưa về? Đã gần 12 giờ đêm rồi mà vẫn chưa hề nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa chính. Tôi lo lắng, tôi bất an, tôi tức giận, tôi đau đớn khi nghĩ rằng chồng mình đang ở cùng cô gái đó vào lúc này. Nước mắt tôi ứa ra, tôi ôm gối và òa khóc. Nếu thực sự Bình có người đàn bà khác bên ngoài, tôi nên làm thế nào?

Chẳng phải trước kia tôi hay tưởng tượng đến cảnh này lắm hay sao. Tôi tưởng tượng đến một ngày Bình không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ vui vẻ đồng ý ly hôn, chỉ cần có con gái ở bên, tôi sẽ để anh ra đi với lựa chọn của mình. Có thật tôi mạnh mẽ và can đảm không? Tại sao khi sự nghi ngờ có thể biến thành sự thật thì tôi lại đau khổ rụt đầu, tôi sợ, sợ cảm giác mất Bình, mất đi tình yêu của anh, mất đi một người duy nhất còn lại trên thế gian này đã từng yêu mình say đắm. Nước mắt cứ thế trào ra, tôi không thể nào ngưng khóc cho đến khi mệt quá thiếp đi một lúc.

Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Là Bình về, chắc chắn anh đã về, tôi nhìn đồng hồ và nhận ra anh đang tắm vào lúc một giờ sáng. Mở mắt trơ trơ nhìn trần nhà, tôi sẽ nói gì với Bình sau khi anh vào giường đây? Khắp người tôi cảm thấy vô cũng ngột ngạt, trái tim từng cơn nhức nhối cứ dồn dập, dồn dập làm tôi phải cắn chặt môi kiềm chế. Tôi muốn nhảy bổ vào kéo cánh cửa nhà tắm kia ra và gào lên: “Anh đã đi với ai, đã làm những chuyện gì mà phải tắm vào lúc này?”, nhưng đổi lại, tôi im lặng, tôi bất lực nằm im trên giường đợi Bình đi ra. Anh đã mặc lại bộ đồ ở nhà lúc tối, xoa xoa tay cho ấm rồi trèo lên giường ôm tôi kéo sát vào lòng. Tôi giả vờ tỉnh, giọng ngái ngủ:

“Sao anh về muộn vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh xin lỗi vì không thể về sớm hơn. Buổi tối hôm nay thật tệ, em đang giận anh lắm phải không?”

“Giận ư? Còn gấp trăm gấp nghìn lần giận. Em đang đợi đây. Anh nói thật đi, nói ngay đi, đừng để em phải tra hỏi anh với những câu hỏi quá đáng.”, tôi đau khổ thầm nghĩ nhưng chỉ nằm nghiêng người lại, im lặng không trả lời. Trước kia, biết là không có chuyện gì nên tôi toàn mạnh mồm hỏi này hỏi nọ, hỏi những câu nghi ngờ cho thỏa lòng để nghe Bình thề thốt không có gì rồi ôm tôi vỗ về, nịnh nọt. Tôi thích như vậy, thích hỏi những câu vớ vẩn ấy, thích được anh lo lắng, dỗ dành cưng nựng. Vậy mà khi chính mắt nhìn thấy những chuyện đã từng nghi ngờ kia, tôi lại không thể thốt lên một lời nào nói gì đến tra xét, trách mắng. Tôi có cảm giác không thể mở lời, hay nói đúng hơn tôi sợ Bình thừa nhận mọi chuyện, sợ anh thừa nhận anh và cô gái lúc tối kia có một mối quan hệ không rõ ràng, sợ anh thừa nhận anh đã yêu một người đàn bà khác.

“Em sao vậy? Mọi lần anh về muộn em thích hỏi anh lắm mà! Sao hôm nay lại nằm im thế?”

“…”

“Xảy ra chuyện gì khi em đi về một mình à?”

“…”

Tôi vẫn im lặng, thực ra là đang cố nén để cho mình không bật khóc. Cảm thấy lạ, Bình vội vàng xoay người tôi lại, nhìn vào mắt tôi hoảng hốt, gấp gáp nói:

“Em, em khóc đấy à? Đừng khóc, anh biết mình có lỗi. Là anh không nên bỏ đi, không nên hủy buổi hẹn của chúng ta, không nên để em bụng đói tự về nhà, không nên về muộn thế này…”

Bao nhiêu cái lỗi, nhưng có một "cái lỗi" Bình đã lựa chọn không nói thật với tôi. Còn tôi, tôi cũng vừa ngồi cùng với Quân, đã từng tìm hiểu về Quân, say nắng Quân, tôi cũng đã chọn cách không nói thật, tôi lấy tư cách gì để giận Bình?

“Anh… anh đừng nói nữa!” Tôi nghẹn giọng. “Chỉ là em thấy nhớ anh quá nên mới khóc.”

Nghe lý do ấy, Bình thở phào. “Ngốc ạ! Đây cũng đâu phải lần đầu anh về muộn. Nhưng em nói em nhớ anh, anh rất vui.”

“Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, khác ngày thường nên em mới nhớ anh. Anh phải bù cho em gấp ba đấy!”

“Được rồi, bù đắp gấp mười luôn. Em khóc làm anh sợ quá, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.”

Sự thật là có chuyện nghiêm trọng đấy, chỉ là chúng ta đã lựa chọn cách không thành thật với nhau thôi. Phải chăng sự thành thật sẽ làm người kia đau lòng, chúng ta chọn cách giấu đi mọi chuyện với một lý do hết sức chính đáng là “sợ làm em hoặc anh buồn”.

“Thế nếu anh có gì nghiêm trọng, anh sẽ nói với em chứ?”

“Ngoài chuyện công việc và gia đình anh vẫn nói với em, anh không có chuyện gì nghiêm trọng nữa cả.” Bình ngập ngừng đáp.

“Vậy à? Vậy thì em cũng không có gặp chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là… tự nhiên lúc này, nằm bên cạnh anh như thế này, mà lại thấy nhớ anh rất nhiều.”

Tôi nói rồi trốn mặt mình vào ngực Bình, tôi không muốn anh nhìn thấy nét mặt tôi lúc này và cũng không muốn đoán nét mặt của anh. Bình ôm tôi rất chặt, rất lâu và cũng không nói gì thêm nữa. Hai người như chìm vào hai dòng suy nghĩ khác nhau nhưng không ai mở lời hay đã ngủ. Mãi sau, tôi là người lên tiếng trước.

“Anh Bình! Thành thật trả lời em câu này được không?”

Vòng tay Bình đột nhiên cứng lại, tôi thấy anh khó nhọc cất lời: “Chuyện gì vậy em?”

“Những người con gái trước kia, khi chia tay là anh hết yêu họ hay họ hết yêu anh?”

“Em lại nghi ngờ cái gì mà hỏi anh câu này?” Bình hỏi lại thay cho câu trả lời.

“Em không nghi ngờ gì cả, tự nhiên muốn hỏi câu ấy, anh nói đi.” Tôi giục.

“Đa số là anh hết yêu họ, có một người là hết yêu anh.” Bình đáp có vẻ miễn cưỡng.

“Khi hết yêu họ thì anh ra đi, nhưng khi còn yêu một người sao anh không tìm cách giữ lại?”

“Chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay. Anh không thích níu kéo ai cả.”

“Vậy nếu sau này anh hoặc em hết yêu, chúng ta sẽ chia tay phải không?” Giọng tôi bị ứ lại ở cổ, khản đặc.

Lần này thì Bình tức giận thật rồi, giọng anh gắt lên bực bội:

“Em điên à? Tự nhiên hỏi vớ hỏi vẩn. Anh với em là vợ chồng, chứ không phải người yêu người đương. Làm sao mà hết yêu cơ chứ! Anh sẽ không để chuyện ấy xảy ra nên sẽ không có ai chia tay ai.”

Tôi biết Bình đang rất giận vì tôi lại hỏi những chuyện linh tinh nên nằm im không nói gì nữa. Cảm giác lúc này thật khó chịu. Anh đã nói chỉ cần một người hết yêu thì nên buông tay, đây cũng chính là quan điểm của tôi khi nói với Lan về việc dễ dàng đồng ý chấm dứt với Hoàng. Nhưng Bình nói đúng, đó chỉ là khi yêu, bây giờ chúng tôi là vợ chồng, ngoài tình yêu ra giữa chúng tôi còn có con gái, còn có trách nhiệm và nghĩa vụ xây dựng một gia đình thực sự yên ổn và hạnh phúc.

Tôi cũng không hoàn toàn là người vợ chu đáo với Bình và gia đình anh, cũng không có quá nhiều ưu điểm để đi bên cạnh một người đàn ông thành đạt, giỏi giang như anh. Rất có thể Bình cũng đang say nắng một cô gái nào đó hiểu được tâm tư tình cảm của anh, có thể giúp đỡ anh trong công việc. Chỉ cần anh không sa ngã vào yêu đương, không lên giường với cô gái đấy, nhất định tôi sẽ không tra hỏi. Thậm chí nếu như chỉ một lần Bình không kiềm chế được mà làm chuyện không nên làm, tôi cũng có thể tha thứ. Nhưng chỉ một lần, duy nhất một lần thôi, không có lần thứ hai. Nếu Bình cứ tiếp tục sa ngã hết lần này đến lần khác, lựa chọn người khác thay vì chọn tôi, có lẽ tôi sẽ phải vui vẻ mà chấp nhận sự thật. Con tôi có thể không còn có được một gia đình trọn vẹn, nhưng ít nhất nó không phải lớn lên chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, chứng kiến cảnh bố đi với người đàn bà khác, chứng kiến cảnh mẹ nó khóc thầm hàng đêm và van xin bố nó quay trở về.

“Linh này! Sáng sớm ngày mai anh phải chuẩn bị hồ sơ bay sang Singapore nửa tháng. Khi về anh sẽ bù lại cho em được không?”

Tiếng Bình thì thầm rất nhỏ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mọi lần anh đi công tác thường có lịch sắp xếp trước mấy ngày, lần này sao lại gấp gáp không báo trước?

“Sao gấp thế? Em nhớ lần nào đi anh cũng có lên lịch trước.”

“Lần này đúng là trục trặc lớn ở Singapore, lần đi trước anh vẫn chưa giải quyết xong. Chúng ta lại sắp xa nhau rồi, đừng giận dỗi nhau nữa!”

Rõ ràng là anh, anh đang giận dỗi vậy mà lại trách tôi đừng giận nữa. Tôi không phục, không cam tâm. Trong lòng tôi vẫn còn rối như tơ vò mà chưa gỡ ra được, vẫn còn hàng trăm câu hỏi mà chưa tìm ra đáp án thì bị ngay câu nói này của Bình dội một gáo nước lạnh. Vậy là ngày mai đi, ngày mai không cho tôi cơ hội tìm hiểu xem cả đêm anh đã làm gì, với ai, ở đâu?

Nói xong thì Bình đẩy người tôi lên, nâng cằm tôi về phía mặt anh và bắt đầu hôn tôi. Lưỡi anh đẩy nhẹ môi tôi, luồn vào trong và mạnh mẽ chiếm hữu, tay anh không còn vòng qua vai tôi nữa mà đưa ra phía trước vuốt ve ngực tôi, bắt tôi phải chìm vào cảm xúc đang dâng trào của anh. Tôi bối rối, tôi không tập trung. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh Bình vừa cùng người con gái khác thân mật như thế này khiến tôi rùng mình không khỏi vặn vẹo từ chối những nụ hôn nóng bỏng của anh. Như thấy tôi không hợp tác, Bình ghì tôi chặt hơn và bắt đầu cởi quần áo của tôi. Cố gắng lắm mới xua đi được những hình ảnh đen tối giữa Bình và cô gái khác trong đầu, dần dần Bình cũng kéo được tôi đi theo những cung bậc mãnh liệt anh tạo nên. Khi anh ở sâu trong tôi, dường như tôi quên hết những suy tư còn chất chứa trong lòng, tôi cùng chồng chuyển động nhịp nhàng, lạc vào trong đê mê và say đắm.

Sáng hôm sau, khi cả hai ngồi ăn cơm cùng nhau tôi mới đưa hộp quà cho Bình, rụt rè nói:

“Tối qua em quên mất chưa kịp tặng anh. Em không biết có hợp với anh không nhưng mà mua rồi, anh mở xem đi!”

Bình có phần ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Anh nhanh chóng mở gói quà của tôi và cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía.

“Rất đẹp, chỉ cần là quà em tặng, cái gì anh cũng thích!”

“Trời ạ! Cái đồng hồ ấy hơn ba tháng lương của em đấy bảo sao không đẹp.”

Tôi buột miệng thốt lên, Bình không để ý lời vừa rồi, anh vui vẻ nhận quà, tháo luôn chiếc đồng hồ vẫn hay đeo ra, đeo luôn cái tôi tặng.

“Rất hợp. Lát nữa em cất cái đồng hồ cũ này vào tủ. Anh sẽ đeo luôn cái em tặng đi công tác. Cảm ơn vợ yêu nhé!” Bình hôn nhẹ vào má tôi, vẻ mặt hài lòng.

Tôi giả vờ cau có đưa tay tự chùi chùi má. "Bẩn chết đi được, đang ăn miệng dính đầy mỡ mà hôn vợ.”

Nếu lựa chọn để cho nỗi nghi ngờ dằn vặt và giằng xé mình, thì tốt nhất hãy tự tìm hiểu mọi chuyện trước rồi kết tội cho người khác. Còn nếu không làm được, thì hãy nên tin tưởng Bình cũng như tin tưởng bản thân mình một lần. Hôn nhân có tồn tại hay không chính là nhờ sự tin tưởng lẫn nhau, sự tin tưởng giúp cho tình yêu thêm bền vững và gắn kết. Tôi sẽ đợi Bình đi công tác về, sẽ nói rõ với anh mọi chuyện, sẽ cùng anh xây dựng lại lòng tin và bên nhau mãi mãi.

Chương tám << >>Chương mười
Ta thích chương này. Sâu sắc và ý nghĩa. Nhưng nếu là ta thì ta kiên quyết không để bị "ăn thịt" một cách dễ dàng trong khi đang có trăm điều ấm ức vậy đâu.
Cảm ơn nàng!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Em thích cách chị đặt tên chương lắm ấy :x.
Chương mười lăm.
Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một vài giây im lặng đột nhiên anh bật cười nho nhỏ bên tai tôi. “Này, này! Vợ ơi, em giận anh vì đã về muộn đấy à? Lâu nay anh cứ nghĩ em là một người máy không biết giẫn dỗi chứ!”
"giẫn dỗi" --> "giận dỗi"
Bình choàng tay qua ôm tôi, tôi lại gạt ra, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần. Bình không chịu thêm nữa, lần này anh ôm tôi rất chặt không cho tôi giãy giụa. “Em giận thế này anh lại thấy vui đấy! Vì thế có nghĩ là em quan tâm đến anh.”
Đàn ông thật lắm chiêu trò :)).
“Không phải như thế, chẳng biết nói thế nào với em nữa, nhưng mà anh đang vui… Thôi mà, đừng giận nữa, xoay mặt lại đây… đấy… muốn cười thì cười đi, sao cứ phải úp mặt xuống gối nhịn cười thế làm gì cho khổ?” Giọng Bình bỡn cợt.
:))
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là lúc chiều tôi nhìn nhầm, không thể là Bình được. “Sếp nam sao người anh không có mùi rượu, các anh tiếp đón sếp mà không uống rượu?”

“Trời, sao cái gì em cũng giỏi đoán thế. Sếp đang phải kiêng không uống rượu làm sao bọn anh dám uống.” Bình khẽ kêu lên. “Em đa nghi quá đấy!”
Hay! Giỏi cãi gớm! Đàn bà mà không đa nghi để bọn đàn ông qua mặt hết à?:)). hehe.
Dường như còn bất ngờ vì thái độ thay đổi đột ngột và câu hỏi vớ vẩn của tôi, Bình chưa biết trả lời thế nào.
Bỏ từ "vớ vẩn" đi chị. Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào, hỏi đúng quá còn gì.
Tôi chủ động hôn Bình, tôi muốn được hôn anh để che giấu đi cái cảm giác lo lắng không đâu, để xóa đi dấu môi tội lỗi của người khác, để khẳng định với bản thân rằng tôi vẫn yêu anh say đắm... Chỉ hơi bất ngờ rồi rất nhanh Bình đưa tay lên ghì nhẹ cổ tôi xuống và đáp lại nụ hôn của tôi. Chúng tôi hôn nhau, chỉ là hôn nhau thôi nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc trong vòng tay Bình.
Em thích những nụ hôn!
Đúng, tôi đang rất sợ mất Bình, sợ gia đình sẽ gặp sóng gió. Khi người ta đắm chìm trong một cảm giác quá đỗi bình yên, thỉnh thoảng người ta sẽ liên tưởng đến những con sóng thần hung dữ. Mặt biển mới đầu nhìn sẽ rất im ắng, yên ả vì vậy khi ở xa bờ chúng ta khó mà nhận diện được nó, chúng ta chỉ có thể cảm nhận một con sóng cồn trải dài và không có quá nhiều nguy hiểm. Trong khi đó, sự thật nằm ở dưới đáy đại dương, những con sóng ngầm đã được hình thành với năng lượng rất lớn, lan truyền với tốc độ cực cao và bất ngờ xuất hiện có thể gây ra thiệt hại trên bờ biển có thể cách hàng nghìn cây số nơi nó phát sinh. Cảm giác của tôi lúc này chính là như vậy. Phải chăng cuộc sống tự nhiên quá ưu ái với tôi khiến cho tôi cảm thấy nhiều chuyện dường như đang trở nên rất mờ ảo và khó nắm bắt.
Wow, em thích ý văn này!
À, chị cho mấy đấu ***** căn giữa cho đẹp.
Hà Nội đang trong tuần lễ đón Noel và tết dương lịch nên đi đâu cũng thấy đường phố được trang hoàng đèn điện, cây thông noel và những bộ trang phục ông già tuyết được bày bán khắp nơi. Nhà thờ Lớn và các khu trung tâm thương mại như Tràng Tiền plaza, Vincom city, Royal city… thu hút nhiều gia đình đưa con cái đến vui chơi giải trí, rất nhiều những cây thông cao lớn được dựng trước cửa chính được chăng đèn rực rỡ bên cạnh là ông già tuyết, những chú tuần lộc và rất nhiều hộp quà to nhỏ được bọc bằng giấy gói rất bắt mắt.
"noel" --> "Noel"
"tết dương lịch" --> "Tết Dương lịch"
"Tràng Tiền plaza" --> "Tràng Tiền Plaza"
"VinCom city" --> "VinCom City" (nhà em gần Ngân hàng Phụ nữ, gần Siu Thị Zịt Con đấy :))).
Royal City và Time City nữa chị ạ. Em nghĩ là phải viết hoa như thế.
Thúy xoa xoa đầu Chíp và giải thích với tôi: “Anh Quân có tìm gặp em để nhờ em phụ trách chương trình này với chị vì thời gian tới anh ấy bận một số việc. À, còn bé Chíp hôm nay ông bà nội đi chơi Tam Đảo với hội người cao tuổi, anh Quân không muốn đưa con bé đến viện nên nhờ em trông giúp. Vưa hay nghĩ đến chuyện gặp chị bàn công việc nên tiện em dẫn cháu đi cùng luôn.”
"vưa hay" --> "vừa hay"
“Ừ, cô cảm ơn Chíp!” Thúy nói và nhận điện thoại nghe máy. Không biết có chuyện gì gấp không mà mặt Thúy có vẻ rất lo lắng, nói lắp bắp điều gì đấy xong dập máy quay sang nhìn Chip rồi lại nhìn tôi hoảng hốt. “Chị Linh, chị là họ hàng của anh Quân, nhà em xảy ra chút việc, em đành nhờ chị trông Chíp đến lúc em xong việc sẽ quay lại đón cháu được không? Việc này không thể đưa con bé đi cùng được.” Rồi chẳng để tôi nhận lời hay từ chối, Thúy cầm luôn chiếc túi xách và đi nhanh ra cửa. “Chị giúp em với nhé! Nhất định em sẽ quay lại sớm đón Chíp.”
"Chip" --> "Chíp"
“Không, không phải vậy đâu.” Con bé làm tôi giật mình nên vội vàng trả lời. Không ngờ một con bé bốn tuổi mà đã nhận ra sự bất đắc dĩ của tôi khi ở trong trường hợp này. “Chỉ là cô hơi bất ngờ thôi, vì cô và cháu chưa gặp nhau lần nào mà cô Thúy lại để cháu ở lại đây với cô.”
Con bé học được cách biết chấp nhận rồi đấy:)).

Cả đoạn sau em đều thích, trẻ con đáng yêu quá. Chị có kinh nghiệm vết về bọn trẻ đấy!
 

Giản Đơn

Gà BT
Tham gia
23/8/14
Bài viết
1.557
Gạo
400,0
Chương mười sáu.
Vừa mới lên tiếng mà Quân đã chọc giận ngay được tôi, nếu không phải vì con gái anh ta đang ngồi ở đây thì tôi đã chẳng thèm gọi chứ nói gì đến chuyện đòi nợ hay cáu gắt với anh ta. “Anh nói gì lạ vậy? Thúy để con gái anh ở với tôi cả buổi chiều và hiện tại thì không thể nào gọi được cho cô ấy. Hy vọng anh đến đón Chíp sớm vì tôi còn phải về nhà.”
"Vừa mới lên tiếng mà Quân đã chọc giận ngay được tôi" --> "Vừa mới lên tiếng mà Quân đã chọc giận tôi ngay được".
“Cái gì? Con gái tôi đang ở với cô?” Giọng Quân trở nên kinh ngạc và nói lớn làm tôi phải đưa điện thoại ra xa xa khẽ nhăn mặt.
Một chữ "xa" thôi chị ơi. --> "đưa điện thoại ra xa và khẽ nhăn mặt"
Chíp hình như nghe thấy giọng bố vọng ra từ điện thoại, còn bé cười toe toét rồi ghé sát đầu sát đầu tôi, nói vọng vào trong: “Bố Quân, con là Chíp đây, con đang ở với cô Linh thật đó, bố đến đón con nhé!”
"còn bé" --> "con bé"
"ghé sát đầu sát đầu tôi" :)) --> "con bé cười toe toét rồi ghé đầu vào gần điện thoại". Câu trên chị bỏ chữ "điện thoại" đi, đỡ lặp từ, và không cần thì cũng biết là từ điện thoại rồi, còn từ đâu được nữa. :D
Ôi, cái con bé này, đến hắt xì mà tôi còn không nhận ra vậy mà nó lại biết và nhắc tôi mặc áo. Tôi gật đầu với tay lấy áo khoác, vừa mặc vào thì cũng là lúc hắt xì hơi liên tục mấy cái thật. Chíp ngồi bên cạnh xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của mình vào tay tôi. “Cháu làm cô ốm rồi đúng không? Nhưng bố cháu là bác sĩ, cháu sẽ bảo bố cháu chữa bệnh cho cô, cô yên tâm, bố cháu chữa bệnh giỏi lắm, lát nữa bố đến cháu sẽ bảo bố.”
So cuteeeee! :x
Trời đất như quay cuồng trước mắt, Bình đi cùng một cô gái vào khu trung cư sau khi tan giờ làm, liệu mối quan hệ này có còn được gọi là trong sáng không? Điều quan trọng cô gái đó là Dung hay là ai? Họ đến đây làm gì? Rất nhiều những câu hỏi tôi không thể trả lời được. Tôi có nên đứng đây đợi Bình hay gọi điện hỏi anh rằng em đã vừa nhìn thấy anh đi cùng ai đó đến chỗ này? Không, tôi chẳng nên làm điều gì trong hai điều ấy cả, nếu Bình đã có ý định giấu hoặc nói dối tôi thì hỏi là một cách ngu xuẩn nhất. Điều bây giờ tôi nên làm là mua khẩu trang y tế để đeo tránh lây bệnh cho người nhà và mua thuốc cảm, ăn cơm xong sẽ uống để còn có sức khỏe mà tìm hiểu về những câu hỏi đang nhảy múa trong đầu mình.
"trung cư" --> "chung cư"
Ôi, chị ơi, cao trào quá. Đọc chương 15,16 của chị mà em chỉ muốn đọc miết, không muốn beta gì cả :)). Người đọc như bị cuốn theo, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Diễn biến tâm lý, thoại và tả cảnh đều lên tay lắm chị.
“Hôm nay cháu bị cảm rồi, có lẽ cháu sẽ lên phòng nằm nghỉ, bà cho Bông ăn rồi chơi trong phòng bà nhé! Tránh gặp mẹ không sợ cháu sẽ làm con bé lây bệnh.” Tôi thì thầm dặn dò bà Xuân ở ngoài phòng khách khi Bông còn đang mải chơi trong bếp không biết mẹ về nhà.
"rồi chơi trong phòng bà" --> "rồi chơi bên phòng bà".
“Bảy giờ rồi, anh vừa mới từ công ty về.” Bình trả lời tôi, giọng bình thường giống như mọi ngày.
Đấy, em nói có sai đâu, đã bảo là Bình sẽ nói dối mà :)).
Tôi hơi nhíu mày suy nghĩ rồi nói dối. “Em mệt quá, lúc 5 giờ định qua công ty anh gửi xe máy ở đấy để anh chở về nhưng lại thôi, cố gắng tự về nhà không sợ anh vẫn còn bận việc.”
Linh thăm dò khôn khéo ghê! ;)).
“Chết, em quên mất. Em đang bị cảm, anh đừng lại gần em không sẽ lây bệnh từ em rồi lại lây sang Bông. Giờ em đang phải cách ly con, nếu anh cũng ốm nữa thì ai chơi cùng và chăm con. Tối nay nó phải ngủ với bà Xuân đấ!.” Suy nghĩ thêm một lát, tôi nhanh ý, “Hay là tối anh ngủ với con đi, con không quen ngủ với bà vào ban đêm đâu. Tối nay em sẽ ngủ trên tầng ba, đợi một hai hôm nữa khỏe hơn em sẽ về phòng với hai bố con.”
"đấ" --> "đấy"

Chị ơi, viết tiếp đi :)).
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Là sao hả nàng? Cái câu này mình nghĩ là nên dùng lúc yêu nhau thôi.
Thái độ của Linh đối với Quân hình như hơi bị cực đoan đó. Linh có phải là người dễ mềm lòng và yếu đuối không nàng? Anh Quân chẳng làm gì gọi là sai cả (cho tới chương 7, ta mới đọc tới chương này thuiX_X), cũng chưa làm gì gọi là uy hiếp Linh hết, theo ta là nàng cho Linh quá nhạy cảm. Bản thân ta cũng đã lập gia đình (ta bằng tuổi nàng đấy), dù chưa có con nhưng ta phải thừa nhận là từ lúc cưới nhau tới giờ đã hơn 1 năm nhưng ta sống với chồng chủ yếu là vì nghĩa vợ chồng chứ không phải vì tình yêu lãng mạn năm xưa. Chồng ta cũng hay đi công tác, nhưng không tâm lý, ngọt ngào và biết cách thể hiện sự thương vợ như Bình nhưng bản thân ta thấy không dễ gì say nắng người khác nhanh và dễ dàng như thế. Ta thiết nghĩ nàng nên đưa vài tình huống nữa hẵng cho nàng Linh có thái độ cực đoan đến mức "người muốn tránh thì cứ gặp".
Trên đây là ý kiến cá nhân của ta thôi, có vẻ hơi cực đoan hỉ !:D:D:D
P/s: nàng với Giản đơn và Ngọc đình làm ta chóng hết cả mặt rồi.

1. Cái câu "Thiên nhiên đẹp hơn trong mắt người có tình" là của Giản Đơn cho ta đấy. Chỉ vì Bình thay đổi, dành nhiều thời gian hơn cho vợ con nên Khánh Linh rất vui và hạnh phúc. Mà người phụ nữ khi hạnh phúc vì được yêu thì dù mới tìm hiểu hay đã là vợ chồng họ nhìn đời rất phấn chấn. Chỉ vì 4 năm thiếu thốn thời gian cùng chồng nên sự thay đổi của Bình càng làm Linh thấy vui hơn bao giờ hết, nên cô nhìn đời tươi vui như vậy. Tình đây là tình với Bình.

2. Quân chẳng làm gì gọi là sai cả (cho tới chương 7, ta mới đọc tới chương này thuiX_X), cũng chưa làm gì gọi là uy hiếp Linh hết, theo ta là nàng cho Linh quá nhạy cảm. => Có một đoạn ở chương bốn ta giải thích Linh đã từng gặp nhiều người có ý đồ và tỏ rõ ý đồ với cô khi Bình đi vắng nhưng cô đều tránh xa, cô cũng không quá yếu đuối phải dựa vào một người đàn ông khi xa chồng. Nhưng chính là với Quân, chính là Quân không làm gì giống như bạn nói ý mà cô ấy lại vẫn bị ám ảnh. Có ai giải thích được không? Híc, đến mình cũng không giải thích được, cảm giác mà gặp một người thấy mến mến, thích thích... là hoàn toàn tự nhiên, không có lý do cụ thể... Ta cũng khó diễn đạt ý này quá. Đúng là Linh nhạy cảm. Nhưng chỉ nhạy cảm với Quân thôi à.

bản thân ta thấy không dễ gì say nắng người khác nhanh và dễ dàng như thế => nàng vào webtretho, ta sinh hoạt bên đấy, có nàng còn vừa gặp một anh, chỉ nói chuyện thôi chứ chưa nói được sự giúp đỡ của anh ý khi hai mẹ con ốm đau trọng viện còn say nắng đó. Cái nè chúng ta không áp đặt theo bản thân được ha. :D

Ta thiết nghĩ nàng nên đưa vài tình huống nữa hẵng cho nàng Linh có thái độ cực đoan đến mức "người muốn tránh thì cứ gặp". => tại ta nghĩ chỉ cần anh ý tỏ ra quan tâm hơi quá, và điều quan trọng là Linh, chính là ở Linh cảm thấy ám ảnh với Quân nên mới muốn tránh, tránh vì sợ sẽ tiếp tục bị sa đà vào nỗi ám ảnh nhiều hơn. :-/

Ta thích chương này. Sâu sắc và ý nghĩa. Nhưng nếu là ta thì ta kiên quyết không để bị "ăn thịt" một cách dễ dàng trong khi đang có trăm điều ấm ức vậy đâu.
Cảm ơn nàng!
Hí Hí... Cái này thảo luận rất thú vị đây. Nàng có gia đình rồi nên hiểu ta quá. Ý ý, nàng biết đấy, phụ nữa dễ mềm lòng lắm, bảo sao rõ ràng nhìn thấy chồng đi với nhân tình mà vẫn dễ dàng tha thứ, đa số là tha thứ giữ gia đình êm ấm nên Linh chỉ là gặp đi cùng nhau thôi, chưa biết là mối quan hệ gì nên cũng dễ bị chồng "dụ dỗ" mà, hơn nữa chồng lại cố tình "vây hãm" như thế, trừ khi chống đối kịch liệt như kiểu bị "hấp diêm" thì may ra chồng nó "tụt hứng" mà tha cho ý. =))=))=))=))

Toàn bộ diễn giải ở trên là ý của riêng ta, cũng là cá nhân nên không tránh khỏi không giống với nhiều suy nghĩ của nàng. Cảm ơn nhận xét của nàng nhé. Ta sẽ từ từ nghiên cứu thêm. :-*

Giản Đơn chị cũng đã sửa chương 15-16 rồi. Bé Chíp là coppy của con anh họ chị, bé xíu mà nói khôn lắm. Sắp tới đúng là sẽ có "sóng thần". Con "sóng thần" này viết được như vậy chính là nhờ nhận xét của Ngọc đình ở chương 13, cảm ơn hai em đã cho chị ý tưởng. >:D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Ta hiểu ý nàng, nhưng thật ra tư cũng muốn nàng đưa vào một chi tiết gì đó đặc biệt, thực ra tầm thường cũng được nhưng lại đặc biệt với Linh từ anh chàng Quân này để làm main nữ nhà nàng ám ảnh đến mức muốn tránh mặt.>:D<:x
Nhưng mà nè, ta vẫn lấn cấn câu của em Giản Đơn lắm đấy!:-/:-/:-/
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Ta hiểu ý nàng, nhưng thật ra tư cũng muốn nàng đưa vào một chi tiết gì đó đặc biệt, thực ra tầm thường cũng được nhưng lại đặc biệt với Linh từ anh chàng Quân này để làm main nữ nhà nàng ám ảnh đến mức muốn tránh mặt.>:D<:x
Ôi, nàng đúng là tác giả nha, nàng đi đúng ý của ta đó. Chỉ có điều cái "chi tiết gì đó đặc biệt, thực ra tầm thường cũng được nhưng lại đặc biệt với Linh từ anh chàng Quân này để làm main nữ nhà nàng ám ảnh đến mức muốn tránh mặt" ta đặt ở chương 14: Anh muốn chơi trò gì? Vì truyện còn kéo dài nhiều chương mà. Cảm ơn nàng nhé, hì, góp ý rất đúng và hợp lý. :-*
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Ôi, nàng đúng là tác giả nha, nàng đi đúng ý của ta đó. Chỉ có điều cái "chi tiết gì đó đặc biệt, thực ra tầm thường cũng được nhưng lại đặc biệt với Linh từ anh chàng Quân này để làm main nữ nhà nàng ám ảnh đến mức muốn tránh mặt" ta đặt ở chương 14: Anh muốn chơi trò gì? Vì truyện còn kéo dài nhiều chương mà. Cảm ơn nàng nhé, hì, góp ý rất đúng và hợp lý. :-*
Là thái độ tưởng chừng như dửng dưng mà lại biết hết sao? Kiểu như nhìn thấu tâm can người khác ấy.
 
Bên trên