Liệu có là ngoại tình - Tạm dừng - Vũ Yến Vũ

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Ktmb Mẹ Hớn Truyện mới của chị, mời hai em vào hố dạo chơi. :))
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Nếu chẳng may mà dừng lại ở "ly hôn" thì tác giả tình nguyện độc thân đến cuối đời cho nhàn thân, rảnh nợ. Hú hú... Đùa thôi! Ai mong thế đâu.
Chờ tí tớ đăng chương mới, vừa viết vừa up nên mong mọi người tìm giúp lỗi nha!
Ui, tốc độ viết tên lửa thật! Bạn đúng là dân viết lách thứ thiệt...
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Ui, tốc độ viết tên lửa thật! Bạn đúng là dân viết lách thứ thiệt...
Không, mở đầu và chương 1 viết lúc chiều. Tối quyết định up nên đang viết dở chương 2. Làm gì mà gõ siêu tốc đến thế. Ngại quá. ;;)
Ps: gõ truyện bằng máy tính, đọc bình luận bằng iphone, tránh mất tập trung.
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Không, mở đầu và chương 1 viết lúc chiều. Tối quyết định up nên đang viết dở chương 2. Làm gì mà gõ siêu tốc đến thế. Ngại quá. ;;)
Ps: gõ truyện bằng máy tính, đọc bình luận bằng iphone, tránh mất tập trung.
Nghe bạn nói mình muốn đập đầu vào gối tự tử quá!
Ôi, số kiếp con rùa của mình biết bao giờ mới thành thỏ đây!
Cố lên bạn!
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 2. Tụt huyết áp

Bé Bông - con gái tôi được kết luận bị viêm phổi. Ngay sau khi có kết quả thử máu và chụp X-quang, bác sĩ Quân báo lại Bông phải tiêm thuốc ít nhất năm đến bảy ngày mới có thể được ra viện. Tôi vô cùng lo lắng và xót con, Bình vẫn bảo sẽ thu xếp về sớm nhưng tôi biết chuyện đó không thể xảy ra, tôi cũng không thể để bà Xuân vào chăm sóc Bông nên đã xin cơ quan nghỉ phép để trông con trong viện.

Khoa Hô hấp là khoa cách ly, chỉ được một bé và một người nhà trông nom, nếu muốn đổi người thì phải ra ngoài cửa chính của khoa thay ca cho nhau. Bà Xuân thì không trông được Bông, ông bà nội thì chỉ đến thăm được một lúc ở ngoài cửa, Duyên – em gái Bình thì cũng đã có gia đình riêng, thằng nhỏ bằng tuổi với Bông nên cũng cần mẹ ở nhà, không ai có thể giúp tôi lúc này. Vì cách ly nên tôi bảo Lan và các đồng nghiệp khác không nên đến thăm, thành ra, suốt những ngày Bông nằm viện, chỉ có một mình tôi chăm sóc con.

Bông được xếp vào phòng “tiêu chuẩn” của khoa Hô hấp trên tầng bốn, sau một ngày ở viện tôi mới biết phòng này có hai giường, có điều hòa, có nhà vệ sinh riêng và thường chỉ dành cho con em hoặc người quen biết của các bác sĩ, y tá trong khoa. Bác sĩ Quân dù không hề quen biết mẹ con tôi nhưng lại giúp đỡ nhiệt tình làm tôi rất cảm kích, phòng Bông nằm cũng chính là phòng bác sĩ Quân phụ trách theo dõi, hàng ngày cứ khoảng hơn 8 giờ sáng bác sĩ Quân sẽ qua phòng trực tiếp khám cho Bông và một bạn gái hai tuổi khác cùng phòng.

Bông được các y tá tiêm ven hai lần vào buổi sáng và chiều, ba ngày đầu con bé còn phải chịu một mũi tiêm máy vào buổi tối. Do tiêm nhiều kháng sinh vào người, Bông ăn ít và bỏ sữa. Từ hồi Bông tám tháng tôi bị mất sữa nên giờ con bé bú bình hoàn toàn, đang là một đứa trẻ bụ bẫm vậy mà mấy ngày Bông sụt đi trông thấy. Tôi nhìn con cảm thấy xót xa trong lòng.

Bình không thu xếp được công việc để về sớm hơn, tôi cũng chẳng trách Bình, hàng ngày anh gọi điện hỏi thăm, động viên mẹ con tôi thế là đủ rồi. Đôi khi người ta sống với nhau, cư xử với nhau, nhiều việc đã trở thành thói quen thì việc thói quen ấy lặp đi lặp lại, dù nhàm chán hay hưng phấn thì cũng không làm ta bị phân tâm, ảnh hưởng.

Bông đưa bàn tay nhỏ xíu không bị cắm kim luồn lên nghịch ngợm mấy sợi tóc của tôi, con bé tròn xoe mắt ê a điều gì đấy. Tôi cúi xuống nhìn con mỉm cười, ngay khi vừa ngẩng mặt lên thì thấy bác sĩ Quân đang đứng bên cạnh giường nhìn xuống mẹ con tôi. Giật mình, tôi lắp bắp:
- Bác sĩ, Bông… Bông nhà tôi có chuyện gì không ổn à? - Nghe thấy tôi hỏi, chính bác sĩ Quân cũng giật mình.

- Bông nhà chị tiến triển tốt, tiêm thuốc năm ngày rồi, kết quả thử máu và chụp X-quang hôm nay cho thấy vùng tổn thương ở phổi đã mờ đi rất nhiều. Hết ngày mai là có thể ra viện.

- Thật vậy ạ? - Mắt tôi sáng lên rạng ngời.

Còn gì vui hơn khi nghe con gái mình sắp được ra viện.

- Hôm nay bệnh nhân ở phòng chị ra viện rồi. Suốt mấy ngày qua tôi thấy chỉ có mình chị chăm con. Nếu cần đi đâu hay có việc gì chị có thể gọi điều dưỡng Hương ở phòng trực, tôi đã dặn cô ấy để ý phòng này. Với lại, hôm nay tôi trực ca đêm, chị có số điện thoại của tôi, nếu xảy ra chuyện gì có thể trực tiếp gọi cho tôi.

Dặn dò xong bác sĩ Quân đưa tay nhéo hai má Bông rồi đi ra khỏi phòng. Tôi chớp chớp mắt lấy làm lạ trước sự quan tâm của vị bác sĩ này. Mấy hôm nay tâm trí chỉ dành cho con gái nên tôi không để ý, vừa nãy lúc bác sĩ Quân đưa tay trêu Bông tôi mới liếc mắt, cảm thấy rằng anh ta rất đẹp trai, sau cặp kính cận là đôi mắt to, hai hàng lông mày rậm và cương nghị. Quân có vầng trán cao thông minh, mũi cũng không đến nỗi tệ, còn cái miệng thì khỏi chê, rộng nhưng mà nhìn đúng kiểu “miệng rộng thì sang” như các cụ ngày xưa đã nói.

Nhắc đến trai đẹp thì tôi cũng gặp nhiều rồi, Bình cũng là một trong số đó. Việc anh yêu và lấy một cô gái “nửa quê mùa” như tôi khiến không biết bao cô nàng thành phố xinh đẹp ghen tuông và tiếc ngơ tiếc ngẩn. Ngày cưới của chúng tôi còn có một cô gái uống rượu mừng đến say xỉn, khóc lóc tại hội trường.

Lúc ấy đông khách, không chủ tâm để ý lắm nên tôi chỉ thoáng thấy cô ấy bị một cô bé gái khác kéo về, bóng lưng của hai cô gái đó cao ráo như người mẫu, nhìn từ phía sau đã đẹp như thế rồi không biết nhìn đằng trước còn đẹp như thế nào nữa. Tôi đem nỗi tiếc nuối không được nhìn thấy mặt ấy nói với Bình, thực ra thì tôi đợi câu giải thích của Bình nhưng rất tiếc anh chỉ cười trừ không nói gì.

Tôi đến với Bình rất tự nhiên và thành thật. Sau lần gặp gỡ thứ hai Bình chủ động theo đuổi tôi. Lúc ấy bố vừa mới qua đời, lại có một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có, thành đạt, một chỗ dựa vững chắc theo đuổi mình, chẳng mấy mà tôi đầu hàng.

Trước Bình tôi đã có một tình yêu đẹp hai năm đại học với Hoàng - cậu bạn học khoa Xuất bản, còn tôi học khoa Phát thanh - Truyền hình trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Tình yêu sinh viên ấy đến thì rất đẹp nhưng đi lại thật buồn. Hoàng bỏ rơi tôi để yêu một người con gái khác học cùng khoa Xuất bản với cậu ấy, nghe nói người con gái đó trước kia là bạn gái thân với Hoàng từ nhỏ. Thì ra là thanh mai trúc mã của nhau.

Tôi không làm ầm lên, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình và tôi nghĩ, có thể họ yêu nhau nhưng vì không chịu thừa nhận hoặc không nhận ra nên họ mới đi lạc nhau vài năm. Hai năm qua chắc tôi đã làm một người thay thế, tôi đau đớn, âm thầm chịu đựng rời xa Hoàng không một lời oán hận. Nhiều năm sau tôi lại nghĩ đó là điều may mắn, vì khi kết thúc câu chuyện tình ấy, số phận đã cho tôi gặp Bình, tuy Bình không dành nhiều thời gian cho vợ con, nhưng anh rất yêu thương và lo cho mẹ con tôi đầy đủ. Hạnh phúc với tôi chỉ cần có vậy.

Hôm nay Bông khỏe hơn một chút, con bé bú hết bình sữa khoảng một trăm ml rồi ôm gấu bông ngủ. Lạ thật, Bình không gọi điện về. Đã hai ngày rồi Bình không hỏi thăm gì về con, chẳng giống tính cách anh chút nào.

Mấy ngày nay đêm nào cũng phải dỗ dành Bông nên tôi hay bị mất ngủ. Thêm vào đó, một phần vì lo cho con, một phần vì lười không chịu xuống căng tin mua cơm thành ra việc ăn uống của tôi có phần bị chểnh mảng, cả cơ thể mệt mỏi. Tôi uể oải mở ba lô lấy quần áo rồi đi tắm rửa, thay đồ.

Khi đã xong xuôi, bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì đầu óc tôi choáng váng, vốn có chứng bệnh tụt huyết áp nên tôi loạng choạng, mọi vật quay tròn trước mắt và tôi ngã gục xuống sàn nhà. Trán tôi bị đập mạnh vào chân giường, chỗ va chạm truyền đến một cảm giác đau nhức. Máu, là máu, một chút máu đã chảy ra. Cả người tôi như không còn một chút sức lực.

Tôi ngước mắt nhìn lên thì thấy con gái đang say sưa ngủ, cái miệng con bé chu lên như đang chuẩn bị bú sữa. Còn điều gì có thể đáng yêu và bình yên đến vậy? Bất giác tôi mỉm cười, quên hết cảm giác đau đớn. Tôi cố nâng người để đứng dậy nhưng cố mãi không được, chẳng còn cách nào đành phải khổ sở bấm số cho bác sĩ Quân. Bây giờ là nửa đêm và tôi thì đang gọi điện cho một người đàn ông không phải chồng mình đến giúp. Thật là trớ trêu, tôi tự nghĩ.

- Xảy ra chuyện gì à?

Bên tai truyền đến một giọng nói như đang ngái ngủ. Tôi đắn đo:

- Bác sĩ có thể nhờ điều dưỡng Hương qua phòng tôi có chút việc được không? Tôi, tôi không thể tự đi ra được?

- Sao vậy? Chị không ổn chỗ nào à? - Giọng bác sĩ Quân tỉnh táo trở lại.

- Cũng không hẳn có chuyện, chỉ là, chỉ là tôi bị ngã… không thể tự đứng lên được.

Tôi nói yếu hẳn đi. Không có tiếng trả lời mà thay bằng tiếng tút tút, điện thoại đã ngắt. Có lẽ bị làm phiền lúc đang ngủ nên anh ta cáu và sẽ gọi điều dưỡng Hương đến giúp mình? Chưa đầy hai phút sau thì cửa phòng tôi được mở ra nhè nhẹ, dưới ánh đèn sáng trưng tôi nhìn thấy bác sĩ Quân, anh ta không khoác áo blouse trắng như mọi lần tôi gặp, anh ta vận một chiếc quần bò xanh rêu, áo sơ mi kẻ ca rô trên người nhàu nhĩ chạy đến đỡ tôi dậy. Hình như vì lo lắng cho tôi nên bác sĩ Quân thay cách gọi từ “chị” chuyển sang “cô” mà không hề hay biết.

- Cô làm sao mã ngã ra thế này? Có biết mình đang chảy máu không?

Tôi không trả lời, dựa tay vào vai bác sĩ Quân, cố gắng dùng sức để đứng dậy nhưng vẫn bất lực, gần như anh ta phải bế hẳn người tôi lên và đỡ tôi nằm xuống chiếc giường trống đối diện giường con gái tôi đang nằm. Bấy giờ, tôi hơi đỏ mặt, lí nhí nói:

- Chắc tôi bị tụt huyết áp, tôi không tự mình đứng dậy được, sao anh không gọi điều dưỡng Hương? Xin lỗi lại gây phiền phức cho anh vào giờ này.

Tôi cũng tự nhiên chuyển cách gọi từ “bác sĩ Quân” thành “anh” một cách nhanh chóng, không hề cảm thấy mất tự nhiên.

- Cô nằm im đấy, đợi tôi đi lấy bông băng rửa vết thương cho cô.

Chẳng để tôi nói lời từ chối, rất nhanh sau đó Quân đã quay trở lại với hộp thuốc trên tay. Anh ta đỡ tôi ngồi dậy dựa vào tường, Quân ngồi bên cạnh, dùng bông đã tẩm dung dịch sát trùng khéo léo lau vệt máu dài trên trán, vì đau nên tôi khẽ cứng người lại. Tay Quân dừng trong một vài giây rồi tiếp tục công việc. Tôi chẳng biết nói gì, im lặng đợi được dán một miếng băng lên trán rồi mới cảm ơn. Quân xếp dụng cụ vào hộp thuốc, đứng dậy hỏi:

- Cô có tự nằm xuống được không?

- Ấy, ấy, tôi tự nằm được. - Tôi đáp rất nhanh. - Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh về phòng nghỉ đi, công việc của anh cả ngày đã bận lắm rồi. Vả lại nửa đêm, anh ở trong phòng tôi thế này, sợ…

- Cô yên tâm, tôi đã nói với khoa cô là họ hàng của tôi. - Quân ngắt lời tôi. - Vậy cô tự nằm nghỉ đi, tôi sẽ gọi cho cô một suất ăn đêm, lát nữa đem vào.

- Ối, không cần đâu bác sĩ. - Tôi xua xua tay từ chối.

- Nếu cô muốn chăm con tốt, thì bản thân mình phải giữ sức khỏe. Cứ thế đi!

Quân nói như ra lệnh rồi đi ra khỏi phòng bấm điện thoại. Một lúc sau anh ta mang vào cho tôi hộp bún gà của cửa hàng ăn đêm Thiên Ý, cửa hàng này khá nổi tiếng ở Hà Nội nên tôi rất lấy làm cảm kích, sẵn lúc đói không khách khí gì mà ăn hết. Ăn xong định bụng nói lời cảm ơn thì tôi không thấy bóng Quân trong phòng nữa. Cả người tôi tỉnh táo hơn hẳn, Bông của tôi vẫn ngủ say như không hề biết mọi chuyện vừa xảy ra. Tôi trèo sang giường Bông, đẩy con vào trong và nằm bên cạnh con từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chương 1 << >>Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 3. Say nắng?

Tôi choàng tỉnh khi bên ngoài có tiếng người phụ nữ đi dọc hành lang gọi mọi người ra mua nước sôi. Theo thói quen định bật dậy xuống giường lấy phích trước khi con gái thức thì tôi thấy một chiếc khăn ẩm từ trên trán rơi xuống. Nhìn vào phía bên trong không thấy Bông đâu, một nỗi sợ hãi chạy dọc từ đầu xuống chân làm tôi hoảng hốt quay đầu tìm kiếm. Vừa quay ra phía ngoài thì thấy Quân đang bế Bông, con bé đang uống sữa và người cầm bình cho con bé uống chính là Quân. Với bộ dạng ấy, Quân nhìn không khác gì người cha đang cưng nựng đứa con gái yêu của mình, nét mặt Quân đang rất vui và trên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười ấm áp nhìn Bông chăm chú.

Tôi kinh ngạc:

- Sao… sao anh lại ở đây? Sao lại cho Bông uống sữa?

Quân đáp như không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

- Cô sốt cả đêm hôm qua, tôi quay lại định đưa thuốc giảm đau cho cô nhưng cô đã thiếp đi miên man. Con bé đói dậy khóc mà cô không biết, thấy bình sữa cô để trên bàn, tôi tự ý pha sữa cho nó uống.

Quân dứt lời khiến tôi càng ngạc nhiên hơn, tôi làm mẹ kiểu gì mà con khóc lại không hề hay biết? Tôi mang máng nhớ ra đêm qua khi chìm vào giấc ngủ, khắp người nóng ran và nhức mỏi, nhớ ra có ai đó đắp khăn lên trán mình, rồi… rồi tôi còn nắm chặt tay ai đó không chịu buông, còn thì thầm bảo đừng đi.

Ôi, đúng rồi, ai đó chính là bác sĩ Quân, còn kẻ lợi dụng nắm tay là tôi. Vô cùng xấu hổ, rồi lại từ xấu hổ chuyển sang khó hiểu và tức giận, anh ta là gì của tôi mà lại tự tiện xông vào đây lo chuyện bao đồng, tôi đứng xuống giường, giành lấy Bông bé nhỏ lúc này đã uống xong bình sữa.

- Thực sự không biết cảm ơn anh thế nào nữa. Giờ tôi ổn rồi, tôi có thể tự lo cho mình và con. Anh thức đêm qua chắc cũng đủ mệt rồi, mau mau đưa về nghỉ ngơi đi!

Tôi ôm vội lấy con gái và không dám nhìn thẳng vào Quân, lạ thật, trống ngực đập thình thình. Tôi đã hai mươi bảy tuổi, đã có chồng con rồi làm gì có phải gái mười bảy nữa đâu mà e thẹn, hồi hộp. Phải chăng là do tức quá và xấu hổ quá? Vừa hay có chuông điện thoại, tôi một tay ôm con, một tay nghe máy. Là Bình gọi điện, tôi gấp gáp:

- Chồng à, sao bây giờ mới gọi điện?

Tôi nói to hai tiếng “chồng à” cố tình để Quân nghe thấy. Anh ta đã bước ra đến cửa, bước chân hơi mất một nhịp rồi lại tiếp tục thong dong bước đi. Cứ như trút bỏ được một ngàn cân trên người, tôi đặt Bông xuống giường và nói chuyện với Bình.

- Anh xin lỗi, mấy ngày này công việc bận quá. Sáng sớm ngày mai anh có mặt ở Hà Nội.

- Ồ, vậy tốt quá, con khỏe lên nhiều rồi, sáng mai con ra viện. Con sẽ rất vui khi được gặp bố.

- Thế vợ có vui khi được gặp chồng không? - Bình trêu chọc.

- Tất nhiên là vui, về mà trông con đi. Một tuần nay em đủ mệt rồi. - Tôi vui vẻ đáp trả.

- Em yêu con nhất mà, sao mệt được.

- Anh làm bố vậy à? Lại định ghen với con gái? Thôi, tranh thủ con ngủ em phải đi mua nước sôi. Hẹn anh sáng mai nhé!

- Vất vả cho mẹ con em rồi. Mai gặp…

Tôi cúp máy trước khi Bình nói hết câu, những lần vợ chồng nói chuyện điện thoại đa phần tôi là người chủ động tắt máy. Sợ cảm giác nói chuyện với chồng lâu quá tôi sẽ vì nhớ anh, vì tủi thân một mình mà khóc, hoặc tôi lại đa nghi anh có thể đang vui vẻ với một cô gái nào đó bị mình làm ảnh hưởng.

Sau khi chia tay Hoàng một năm, tôi chấp nhận yêu Bình nhưng tính tình lại trở nên có phần ghen tuông, nghi ngờ. Bình là một người đàn ông hội tụ đủ tiêu chuẩn để đám con gái tình nguyện theo đuổi, không lo mới là lạ. Công việc của Bình lại thường xuyên phải đi tiếp khách về muộn, thêm vào đó việc anh hay đi công tác khiến tôi không tránh khỏi việc thích tra xét chồng.
Năm đầu của hôn nhân tôi thường đợi Bình về ăn cơm cùng và càu nhàu trách mắng. Đến năm thứ hai thì tôi không muốn đợi cơm nữa, chủ động ăn trước nhưng vẫn thức để đèn sáng đợi anh về. Năm thứ ba tôi mang bầu Bông, đúng là ngay từ khi mang bầu tôi đã phần nào quên mất chồng, hơn nữa, phụ nữ mang thai phải ăn ngủ đúng giờ, điều độ nên thường khi Bình đi làm về tôi đã lên giường đi ngủ trước.

Khi tôi sinh Bông phải thuê bà Xuân giúp việc cùng chăm sóc con gái, sáu tháng sau thì tôi đi làm lại, Bông ở nhà giao cho bà Xuân trông đến khi mẹ về. Tất cả tình yêu và thời gian ở nhà tôi dành hết cho Bông, công việc của Bình đòi hỏi đi xa thường xuyên hơn nên chúng tôi cứ như Ngưu Lang, Chức Nữ, hai vợ chồng có rất ít thời gian dành cho nhau, chỉ có thể nói chuyện quan tâm đến nhau qua điện thoại.

Bình cho rằng tôi có trí tưởng tượng quá phong phú và thích suy diễn mọi chuyện, nếu suy diễn theo chiều hướng tốt thì không nói làm gì, chỉ là lối suy diễn ấy có phần cực đoan, tiêu cực. Có lần khi xếp đồ cho Bình, tôi hỏi đùa.

- Anh có muốn em bỏ bao cao su vào vali không?

- Sao phải bỏ? Trong khách sạn, ngoài hiệu thuốc bán đầy. - Bình châm biếm, trêu lại tôi. Tôi cằn nhằn:

- Đấy, đúng rồi, có làm gì thì cũng nhớ đeo bao cao su, đừng mang bệnh về cho em là được.

- Em không ghen? Em đồng ý à? - Bình nhún vai rồi bước lại gần ôm eo, tì cằm lên đầu tôi đợi câu trả lời.

- Điên à mà đồng ý, có điên mới không ghen… Nhưng nếu có làm gì sai, tốt nhất đừng để em biết. Anh nghe chị em trên các diễn đàn chia sẻ chưa, “mắt không thấy, tim không đau”, anh hiểu chứ? - Tôi cao giọng dặn dò.

- À, ừ… Hiểu và tuân lệnh vợ!

Bình xoay người tôi lại rồi hôn tôi, anh đẩy mạnh tôi xuống giường cười gian xảo:

- Nhưng anh không thích dùng bao cao su, em thì lại không muốn bị lây bệnh, thế nên anh chỉ có thể “ăn thịt” mình em thôi.

Rồi chẳng cần biết tôi đang phải gấp một đống quần áo, Bình ôm tôi lăn tròn trên giường, đống quần áo vừa được gấp theo đó bị xô đẩy lộn xộn, cái rơi xuống giường, cái bị chúng tôi đè lên không thương tiếc. Vì hay phải xa nhau, nên mỗi lần trước khi Bình đi công tác hoặc sau khi anh về thì những cuộc “ăn thịt” của anh lúc nào cũng nóng bỏng và nhiệt tình như lửa. Tôi luôn bị cháy rụi trong cảm giác yêu đương cùng Bình, luôn nghĩ Bình sẽ là người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời.

Cuộc hôn nhân này với tôi rất đáng để quý trọng, tuy thỉnh thoảng tỏ ra ghen tuông, nghi ngờ nhưng trong sâu thẳm trái tim của người vợ được yêu sâu đậm, tôi tin Bình sẽ không phản bội mình. Tôi yêu Bình và anh cũng yêu tôi. Chỉ cần trên đời này còn có một người khác không phải là bố mẹ mình, yêu mình, thế là đủ để tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.

Khi tôi mua xong phích nước sôi về phòng thì cũng vừa lúc Bông dậy. Con bé ê a như gọi mẹ bế rồi ngồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng chứ không khóc hay ăn vạ như mọi ngày. Bác sĩ Quân không đến khám vào lúc tám giờ sáng vì hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày nghỉ sau ca trực của anh ta. Suốt hơn năm ngày qua tôi đã quen với sự xuất hiện của Quân, mọi chuyện đêm qua vẫn cứ như tái hiện trong tâm trí, tự nhiên tôi cảm thấy nhơ nhớ cái bóng dáng cao gầy đấy.

Tôi điên thật rồi, có lẽ cơn sốt hôm qua làm đầu óc không được tỉnh táo, tôi lắc mạnh đầu mình xua đi hình ảnh Quân lúc băng vết thương trên trán và lúc bế Bông cho uống sữa. Bình còn chưa bao giờ biết pha sữa cho con vậy mà anh ta lại biết pha sữa, lại bế Bông, cho con bé ăn cứ như thân quen lắm. Còn tôi, tôi bị làm sao, cả ngày chỉ bị ám ảnh bởi đôi mắt ấy, gương mặt ấy, bàn tay ấy… sao lại có thể như vậy được?

Một tiếng nói cứ thế vọng trong đầu như mỉa mai, khuyên bảo: mày là người đang có một gia đình hạnh phúc và yên ổn. Anh ta chắc chắn cũng đã có gia đình rồi. Mày định làm gì, định phá hoại chính gia đình mình và gia đình người khác? Nhớ nhung anh ta? Mày thật chẳng ra làm sao.

Bất chợt có điện thoại reo, tôi sững người, là Quân gọi đến. Giờ này anh ta đang ở nhà với vợ con, gọi đến có việc gì? Tôi lưỡng lự, cuối cùng thì để chế độ im lặng và không bắt máy. Một đêm trước khi Bông xuất viện, tôi hoàn toàn mất ngủ vì một người đàn ông không phải chồng mình. Tôi đang say nắng? Tôi bấn loạn và lo sợ.

Chương 2 << >> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mẹ Hớn

Gà con
Tham gia
22/8/14
Bài viết
41
Gạo
100,0
Hihi em nhảy hố liền, nhưng em đọc truyện dài thì chậm lắm chị ạ, vì em con mọn nên bận quá. Nhưng em sẽ cố gắng đọc hết. Truyện hoàn chưa chị? Mà nghe khaonr 15+ mà thấy bà chị em hăng máu quá hihi :x
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Hihi em nhảy hố liền, nhưng em đọc truyện dài thì chậm lắm chị ạ, vì em con mọn nên bận quá. Nhưng em sẽ cố gắng đọc hết. Truyện hoàn chưa chị? Mà nghe khaonr 15+ mà thấy bà chị em hăng máu quá hihi :x
Chị đây còn hai con mọn nè. Toàn phải đợi 22 giờ con ngủ mới bắt đầu viết. Ban ngày thì có giúp việc trông nhưng cứ một chốc chúng lại mò lên phòng làm việc la hét ầm ĩ, không làm gì được. Mang máy tình bảng hay điện thoại xuống làm thì chúng nó giằng nhau đòi chơi điện tử hoặc cầm giấu đi không cho mẹ xem, rõ khổ, thành ra lúc có cảm xúc thì không có thời gian viết, lúc có thời gian viết thì buồn ngủ díp cả mắt.
Cái 15+ thực ra cũng chẳng biết giới hạn như thế nào. Cứ ghi bừa vào thôi ấy mà. :">
 

Mẹ Hớn

Gà con
Tham gia
22/8/14
Bài viết
41
Gạo
100,0
Ôi chị ơi bắt tay luôn và ngay. Có nó thì không lướt web được chứ đừng nói là viết. Ban ngày thì em đi làm, thường là chỉ dám đọc truyện ngắn ở cơ quan thôi chứ không dám đọc truyện dài hihi. Tối em cũng toàn phải đợi nó ngủ, nhưng nó ngủ xong thì em cũng díp mắt mất rồi :( Nhà em trước giúp việc, nhưng xong rồi có mấy vụ nên em chẳng dám thuê nữa, 2 vợ chồng tự thân vận động nản quá chị ạ :( Nhiều lúc muốn viết mà oải quá, chẳng viết được nữa. Đến lúc ngồi viết được thì trôi mất cái mạch văn rồi hihi :P
 
Bên trên