[Linh dị] Chàng Nam Thần Này Không Khoa Học - Cập nhật - Lại Nhĩ (Cao Huỳnh Bích Thủy dịch)

Tác phẩm: Chàng Nam Thần Này Không Khoa Học
Tác giả: Lại Nhĩ
Dịch giả: Cao Huỳnh Bích Thủy
Thể loại:
Linh dị, huyền ảo.
Độ dài: 137 chương.
Lịch cập nhật: Không xác định.
Nguồn:
http://www.kewaishu.org/yuedu/117/117951/
Cảnh báo: Truyện thể loại linh dị, ma quái, không dành cho người yếu tim.

Thật ra vì truyện này không hợp gu nhiều người, mình dịch vì thích chị tác giả + thể loại này + luyện tiếng Bông cho vui, nên lịch cập nhật sẽ không xác định, mình đã dịch được nhiều chương hơn so với số chương đăng trên diễn đàn, nhưng chưa đăng. :D
BT - T3, Ngày 27/6/2017 - VN 7h36pm

Tóm tắt nội dung:
Sân Trường Đại Học đột nhiên phát sinh sự kiện kỳ dị! Nữ sinh viên Lưu Quân Thu chết bất đắc kỳ tử trong giảng đường, người bạn thân của cô vì muốn cầu hồn cô trở về, đã cùng chơi trò chơi gọi hồn “bốn người vỗ lưng”, không ngờ lại khiến Thượng Cổ Thần Thú ma quái xuất hiện. Trong khoảnh khắc nguy hiểm tột cùng, người tự xưng “Ông chủ hiệu sách bình thường” – Sở Thụy Chi đẹp trai phong độ đột nhiên xuất hiện, anh ấy sử dụng phép thuật cổ đại thất truyền, cứu được Chỉ Thanh và những người khác.

Càng ly kỳ hơn chính là, cô nữ sinh Lưu Quân Thu, bề ngoài trông rất đơn giản bình thường, nhưng lại biến thân trở thành đạo tặc đánh cắp văn vật, lúc còn sống đã trộm lấy Đào Mộc Kiếm trong Viện Bảo Tàng. Mà ngôi làng nhỏ nơi cô sinh ra, trong vòng một năm ngắn ngủi lại chết hơn trăm người… Vì điều tra chân tướng sự việc, cô nàng mọt sách Chỉ Thanh cùng Sở Thụy Chi, bắt đầu tiến vào trong tầng tầng lớp lớp sương mù.

Âm mưu quỷ kế, xuất hiện thiên đạo báo ứng ngay trong vườn trường, rốt cuộc cái gì đang tác quái?
Sở Thụy Chi – Ông chủ dịu dàng hài hước, đạo pháp cao siêu, thật ra có lai lịch như thế nào?
Phong Túy Sơn – Chàng Cảnh Sát tính tình trầm lặng kiệm lời, luôn mang theo thanh trường đao, lại đang cất giữ bí mật ra sao?

Lời thì thầm của Ác ma, nguy cơ cận kề, thân phận thần bí dần dần lộ diện, âm mưu trùng trùng cũng phơi bày từng chút một…
Thần quái, mạo hiểm! Đạo pháp thất truyền ngàn năm, xuất hiện lại trên thế giới!
Nhiệt huyết, tình bạn! Không có gì không thể vượt qua, tình nghĩa vô giá!

“Chàng Nam Thần Này Không Khoa Học”, tổ thám hiểm ba người làm cách nào đại sát tứ phương, phá bỏ cục diện tăm tối u mê quỷ dị?

Giới thiệu nhân vật:
• Chỉ Thanh:
Là cô gái tràn đầy nhiệt huyết dũng cảm, chính trực lương thiện, thuộc dạng mọt sách siêu cấp, tin vào khoa học, vì bị cuốn vào sự kiện thần bí mà kết bạn với hai vị nam thần, đối mặt với những hành động phi khoa học của hai vị nam thần, cô cố gắng tìm kiếm lời giải thích hợp lý bằng khoa học.

• Sở Thụy Chi:

Đẹp trai, dịu dàng, ôn hòa, hài hước. Là ông chủ tiệm sách “Không Gì Phiền Phức Cả” trước cổng Trường, trên thực tế là truyền nhân Thiên Sư, đạo pháp cao siêu, thân phận là câu đố bí ẩn.

• Phong Túy Sơn:
Đẹp trai, tính tình trầm lặng, thành thục, thận trọng. Là Cảnh sát, nhưng lưng lại luôn đeo theo một thanh ngân đao kỳ dị, quá trình anh cùng Sở Thụy Chi quen biết kết bạn, tựa hồ ẩn giấu một bí mật cực kỳ lớn.


Giới thiệu sơ lược Tác giả:
Châu Lệ, bút danh “Lại Nhĩ”, nhà văn, Thạc sĩ ngành Luật, hội viên hội Nhà Văn Tỉnh Giang Tô.
Đã xuất bản hơn ba mươi bộ truyện dài, là tác giả bản quyền của rất nhiệu bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, tác phẩm được dịch ra nhiều ngôn ngữ ngôn, xuất bản ra nước ngoài.

Truyện: Chàng Nam Thần Này Không Khoa Học
Sáng tác: Lại Nhĩ

Mục Lục:
Câu Chuyện Thứ Nhất (6 Chương)
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5
Chương 6
Câu Chuyện Thứ 2 (7 chương)
Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10
Chương 11 - Chương 12 - Chương 13
Câu Chuyện Thứ 3
Chương 14 - Chương 15 - Chương 16 - Chương 17
Chương 18
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cao Huỳnh Bích Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
18/1/17
Bài viết
64
Gạo
1,0

Căn cứ theo tin tức cung cấp từ chàng Cảnh sát Phong Túy Sơn, cô gái bị Vương Tiếu Văn đè chết dưới dãy lầu 11, tên là Lưu Giai Yến, lúc còn sống cũng là sinh viên năm tư Đại Học N. Đáng tiếc tạo hóa trêu người, hai tháng ngay trước khi tốt nghiệp, gặp ngay tai họa bất ngờ, chết ngay nơi ấy.


Hồn phách Lưu Giai Yến nâng tay lên, chỉ hướng phía bắc xa xăm. Cô ấy há miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không phát ra một tia âm thanh. Cô lo lắng nhìn hai người trước mặt, vội vã muốn biểu đạt, nhưng trước sau không thể nói ra tiếng, điều này làm cho cô gấp đến nỗi muốn rơi nước mắt, chỉ có thể dùng thần sắc bi thương hơn nữa, nhìn về hai người, một lần lại một lần chắp tay trước ngực, cầu xin trong im lặng.


"Anh Sở, anh cho chị ấy nhập hồn vào em đi, được không?" Chỉ Thanh đề nghị, cô nhìn người về phía Sở Thụy Chi, khẩn cầu nói, "Có anh Sở ở đây mà, tuyệt đối em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, phải không nè?"


"Nhập hồn", cách nói này chỉ thời phong kiến mê tín mới có, ban đầu Chỉ Thanh cũng hoàn toàn không tin. Nhưng từ sự kiện nhảy lầu liên tiếp trong vườn trường lần trước, cô phát hiện những hành động vô cùng kỳ lạ quái dị của mỗi một đàn chị khóa trên, thật sự trái ngược so với lý luận kiến thức thông thường. Sau việc đó, Chỉ Thanh luôn tự suy nghĩ, muốn tìm ra nguyên nhân trong đó:


Cô cảm thấy, "Linh hồn" là một loại sóng dẫn lực, "Đạo thuật" thật ra càng giống như một dạng thực nghiệm vật lý, dùng sóng dẫn lực này tiến hành triển khai biểu thị hóa cụ thể. Mà cái gọi là "Nhập hồn", là sử dụng dạng sóng dẫn lực này kích thích vào não bộ con người, cho nên mới biểu hiện ra ngoài thông qua hành động kỳ lạ của con người.


Nếu giải thích như vậy, thì rõ ràng cả rồi. Chỉ Thanh không hề cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, cô liền đề nghị điều này.


Lưu Giai Yến thể hiện biểu tình vui sướng, cô ấy bay về hướng Chỉ Thanh, cúi đầu nói lời cảm ơn. Sở Thụy Chi đắn đo suy nghĩ một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Trước tiên anh liếc một ánh mắt cảnh cáo đến Lưu Giai Yến, sau đó dùng phiến quạt làm bút, viết một chữ "Về" tựa rồng bay phượng múa giữa không trung:


"Hồn xác rơi xuống, khí tri ở trên. Hồn nhập xác, thần vào nhà."


Nhất thời, ánh sáng trắng bừng sáng giữa trời đêm, hồn khí từ trong màn sương trắng, dưới sự dẫn dắt trong phiến quạt của Sở Thụy Chi, nhập vào giữa trán của Chỉ Thanh. Ngay sau đó, khi cô mở hai mắt ra, tròng mắt dần hiện ra ánh nhìn yêu ma quái dị.


"HELLO, anh đẹp trai!"


Chỉ Thanh bị Lưu Giai Yến nhập xác, vãy vẫy tay cười với Sở Thụy Chi vẫy, còn đá lông nheo với anh nữa chứ. Biểu hiện của cô ta, so với nỗi u uất bi thương lúc trước hoàn toàn trái ngược, mặc dù Sở Thụy Chi là người có hiểu biết rộng, cũng không tránh được việc hơi kinh ngạc. Mà Chỉ Thanh lại chấn động, nghi ngờ nói lên:


"Chị giả bộ hả?"


"Không giả tội nghiệp, sao cô có thể đồng ý cho tôi nhập hồn chứ?"


Ngay giờ phút này, hai cái hồn dùng chung một thân xác. Chỉ Thanh và Lưu Giai Yến, cuộc đối thoại của hai người, nói ra từ cùng một cái miệng, nếu người ngoài nhìn vào, chắc nghĩ cô đang hát bè vậy.


Vừa trả lời nghi vấn của Chỉ Thanh, Lưu Giai Yến vừa giơ hai tay, làm động tác "đầu hàng" với Sở Thụy Chi: "Anh đẹp trai đừng giận đừng giận mà, người ta sợ đó! Em còn chưa muốn bị anh đưa đến thế giới cực lạc đâu."


Giọng điệu này, cũng quá tràn ngập sức sống rồi đó, rốt cuộc người này có ý thức được bản thân đang là hồn ma có nỗi oán hận không vậy?


Chỉ Thanh mới vừa nghĩ như vậy, Lưu Giai Yến đã đọc được suy nghĩ của cô, cười nói: "Đó là đương nhiên, bởi vì tôi căn bản không phải hồn ma có nỗi oán hận mà! Bé khóa dưới à, em cũng đừng giận, tôi cũng không phải cố ý gạt lấy thân thể của em, thật sự là có một việc nhỏ muốn nhờ cậy, đành làm phiền hai người vậy."


"Nếu không phải hồn ma có nỗi oán hận, vì sao không muốn chịu đi về miền cực lạc? Mấy năm nay, cô cũng không có quấy phá, thể hiện cô cũng không oán hận người làm cô chết là Vương Tiếu Văn. Chẳng lẽ cô còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành?"


Trước nghi vấn của Sở Thụy Chi, Lưu Giai Yến gật đầu nói: "Đúng vậy á, tôi còn có một chút vướng bận nhỏ, thật sự là chưa làm được. Lần này gặp được chàng đẹp trai lợi hai như anh, dẫu thế nào cũng không thể để hai người rời đi được! Tôi biết, bé khóa dưới rất tốt bụng, nghĩ là tôi muốn tháo bỏ vướng mắc trong lòng Vương Tiếu Văn, đúng không?"


Chỉ Thanh "Ừ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Em biết chị là người bị hại, nói như vậy có chút quá đáng, nhưng mà dù sao, hai năm nay anh khóa trên cũng không sống tốt, anh ấy luôn sống trong nỗi tự trách và hối hận…"


Nói xong, Chỉ Thanh lại kể về việc hàng đêm Vương Tiếu Văn mộng du nói "Ở đâu vậy", còn cả chuyện tưởng lầm cô là hồn ma ôm chầm lấy khóc thê thảm nói "Xin lỗi", thêm mắm dặm muối kể lại cho Lưu Giai Yến nghe, ý định khiến cô ấy cảm động.


"Những việc em nói tôi biết hết, mỗi ngày tôi ở trong này, sao có thể không nhìn thấy chuyện như vậy?" Lưu Giai Yến buông thõng tay, bất đắc dĩ nói, "Lúc đầu đúng là tôi hận thấu xương cậu ta! Bà nội hắn, chần chừ cả nửa ngày nhảy lầu, sau khi hại tôi chết, mạng chó của cái tên trời đánh ấy vẫn sống nhăng, thật ức chế muốn lôi hắn nhảy lầu thêm lần nữa. Nhưng mà, tiếp sau đó, ngược lại đã nhìn rõ – sống chết có số, phú quý do trời. Nên tôi nhớ lại ngày GAME OVER đó, đúng thật cũng hết cách rồi."
 
Bên trên