Hinata cười dài cay đắng. Cô nào biết cái chết của cha mẹ lại có nhiều khuất tất đến vậy?
Ánh mắt tỏa hàn khí lạnh người. Bây giờ cô chẳng còn là con bé nhu nhược nữa!
- Toneri… Hãy chờ. - Hinata cười băng lãnh - Nợ cũ, nợ mới, ta sẽ tính đủ.
Vừa nói cô vừa nhìn vào lòng bàn tay. Nơi đó đang phát ra tia sáng tím chói ngời. Trong tia sáng đó, bỗng xuất hiện một kí hiệu ma quái đỏ rực như máu.
Đôi mắt oải hương chằm chằm nhìn kí hiệu yêu dị hồi lâu. Cô siết chặt tay lại.
- Yêu Tôn?
Sau tất cả, Hinata quyết định ở lại nhân gian thêm một thời gian.
Cô cần làm rõ mọi chuyện, không riêng gì cái chết của cha mẹ cô mà còn là kẻ chủ mưu đằng sau.
Hinata biết, ngoài Toneri và vây cánh của hắn còn một kẻ khác tham gia vụ việc. Kẻ đó rất mạnh, có lẽ ngay cả cô cũng không địch nổi.
Đôi mắt oải hương nheo lại, Hinata cau mày - Làm sao hắn thức tỉnh được chứ?
Đúng là, cô cần phải ở lại đây.
Vừa nghĩ Hinata vừa trở về ngôi đình tối qua. Tạm thời cô sẽ tá túc ở đó. Mặc dù không được tiện nghi như Thủy Tinh Cung nhưng nhìn chung cũng khá yên tĩnh.
…
Đang thong thả đi thì bỗng nhiên tay bị kéo lại.
Hinata nhíu mày.
- Nàng đi đâu vậy!
Naruto không biết từ bao giờ đã đuổi kịp cô. Anh lớn tiếng nói. Ngay lập tức khiến những người xung quanh chú ý, họ nhìn hai người chằm chằm.
Hinata mở to mắt nhìn gương mặt chưa hết hốt hoảng của anh
- Ngươi... Theo ta từ lúc nào?
- Điều đó không quan trọng! - Anh ngắt lời cô, tay siết chặt hơn - Nàng lại định đi đâu nữa? Vì sao không gọi ta?
- Sao phải gọi ngươi? - Cô lạnh lùng, giằng mạnh tay ra khỏi anh - Tốt nhất chúng ta không nên dính dáng nữa.
- Tại sao chứ?! - Naruto chạy theo cô, đi song song bên cạnh. Hinata thì càng lúc càng bước nhanh.
- Rốt cuộc ngươi muốn gây phiền cho ta đến bao giờ?
- Ta… - Naruto ngẩn người, ánh mắt lạnh lẽo của cô khiến anh cảm thấy ngực như bị thắt lại. Lần đầu trong đời anh có cảm giác này. Thế nhưng, lại không sao nói rõ được.
Cô cười nhạt, tiếp tục đi.
Anh lại chạy theo.
- Nói cho ta nghe nàng định đi đâu?
- Đi tìm chỗ ở. – Cô đáp.
- Chỗ ở? Nàng muốn ở đâu?
Hinata nghiến răng, hàn khí sộc thẳng lên não. Cô trầm giọng gần như gầm gừ - Trên cây!
- Cái gì?! - Naruto kinh ngạc, đôi mắt xanh mở lớn - Đ… Đừng nói là… Giống hôm đó nhé?
Cô cảm thấy lòng cực kì tồi tệ. Chẳng buồn đáp nữa, cô cứ vậy đi thẳng. Nhưng chẳng đi được bao xa lại bị anh giữ chặt.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Đôi mắt xanh như bầu trời nhìn cô thật lâu. Ánh mắt vững vàng đến mức khiến cô phải chú ý. Naruto đặt nhẹ tay lên vai cô, nghiêm giọng
- Hãy đến ở cùng ta!
C… Cùng??? Hinata lặp lại với tâm trạng chết chóc - Ngươi!
- Ừm! – Anh thản nhiên gật đầu. - Nếu nàng chỉ muốn tìm một nơi trú chân thì hãy đến chỗ ta. Ở đó vừa rộng vừa thoải mái! Trên cây có gì tốt chứ?
- Naruto nói phải đấy! - Đúng lúc này thì Shikamaru cùng những người khác cũng xuất hiện. Anh trầm tĩnh quan sát Hinata.
- Không phải ai cũng có phúc phận này. Ta đoán nàng không biết thân phận của cậu ấy nhưng Naruto tuyệt đối không phải loại người có thể hạ mình trước một nhi nữ.
Hinata lạnh lùng cười. Cô gạt phắt đôi tay đang siết lấy vai mình của anh chàng tóc vàng ra.
Đôi mày của Shikamaru cau lại.
- Có vẻ nàng ấy thật sự không biết gì. - Thấy Shikamaru bó tay trước một Hinata bất trị, Sai nhàn nhạt lên tiếng - Naruto chính là con trai của quốc mẫu Tịnh Quốc. Cậu ấy là tam hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý - Ánh mắt Sai nhìn sang Shikamaru – Hơn nữa… Cậu ấy cũng chính là thái tử.
- Thái tử? - Hinata liếc sang Naruto - Hắn?
- Đúng vậy. - Shikamaru điềm đạm - Dù chưa chính thức sắc phong nhưng khắp Tịnh Quốc ai cũng biết tam hoàng tử là người được hoàng đế yêu thương nhất, ngay từ bé đã được định sẽ trở thành Quốc vương. Ngoài kia biết bao công chúa tiểu thư ngưỡng vọng cậu ấy, vậy mà một nữ nhi nhỏ bé như nàng lại dám từ chối sao?
- Chả trách.
Hinata cười nhẹ nhàng. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao gã tóc vàng đó lại có thể nhìn thấy kết giới của mình.
- Hóa ra ngươi chính là người được chọn. - Đôi mắt oải hương thích thú nhìn anh.
- Ưm… Ừm… - Lần đầu tiên được cô nhìn bằng ánh mắt như thế khiến Naruto hơi căng thẳng. Anh hắng giọng, quay sang hướng khác - Chuyện đó nàng đừng bận tâm… Còn lại… Nàng sẽ đến chỗ ta chứ?
Cô thong thả cười, đôi mắt trở nên nhu hòa hơn. Bao nhiêu tính toán chạy qua đầu, cô gật nhẹ - Được thôi. Nếu ngươi là người được chọn thì ta chấp nhận đề nghị này.
- Thật sao?! - Naruto mừng rỡ - Nàng thật sự đồng ý?
- Đúng vậy. - Hinata đáp, sự xác nhận của cô khiến Naruto vui sướng vô cùng, Shikamaru và Sai thì thấy nhẹ cả người.
Đối với bọn họ, giúp Naruto đạt thành tâm nguyện là việc quan trọng nhất.
Nhưng, với cô, tìm ra kẻ đó mới là mục đích.
Theo lời Shikamaru, Naruto là tam hoàng tử của Tịnh Quốc, chiếu theo quy tắc không được sống ở hoàng cung. Thế nhưng anh không chỉ là một hoàng tử nhỏ nhoi mà là người kế vị, vì vậy, ngay khi chưa được sắc phong, anh đã được đặt cách sống ở Đông Cung.
Hinata vì thế cũng phải tá túc ở Đông Cung.
Đông Cung của tam hoàng tử quả thật là một cung điện nguy nga lộng lẫy. Kiến trúc tráng lệ, đình đài tinh xảo.
Khi cô mới đến, Naruto đã sai người chuẩn bị sẵn cho cô một phòng. Dù theo lẽ thường, cô nên được đưa đến cung điện dành riêng cho thê thiếp.
Căn phòng mà Hinata được cấp rất đặc biệt. Nó nằm hẳn trong tẩm cung của Naruto, chỉ cách tẩm điện của anh một đoạn ngắn.
Như vậy, mỗi ngày hai người đều sẽ gặp nhau.
Lúc này Hinata đang đứng bên cửa sổ.
Đôi mắt cô lặng lẽ đặt lên những đóa hoa nở rộ. Vô số tia nắng vàng rãi lên cánh hoa mềm như nhung, khiến chúng tỏa sáng rực rỡ rất bắt mắt.
Làn môi đẹp khẽ mỉm cười, cô rót một ly trà vừa nhâm nhi vừa thưởng hoa.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ nhẹ nhàng.
Cô ngẩng lên nhìn.
Bên ngoài cửa sổ, anh chàng tóc vàng đang hớn hở mỉm cười. Lưng anh tựa vào thành cửa, đôi mắt xanh nhìn cô hấp háy, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, quả thật khiến người ta say mê.
Hinata nhíu mày.
Hôm nay, Naruto ăn mặc khác với thường ngày. Có lẽ vì đang ở trong cung, không phải rong chơi ngoài kinh thành nên không thể tùy tiện. Anh khoác trên người một tấm hoàng bào đen tuyền với điểm nhấn là những đường viền tinh tế sắc cam. Áo bào của anh cũng thêu hoa văn rồng nhưng bằng chỉ bạc, khiến anh trở nên uy nghiêm và anh tuấn vạn phần.
Dù thế, nụ cười ngốc nghếch đó lại hoàn toàn đối lập với bề ngoài sang trọng.
Vì vậy Hinata cứ nhìn anh mãi.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Naruto thôi cười. Anh ngạc nhiên
- Sao nàng cứ nhìn ta mãi vậy?
Đôi mắt oải hương lạnh lùng thu lại. Cô không đáp, chỉ lẳng lặng đóng cửa sổ.
- Oái! - Naruto sững người trước hai cánh cửa đóng sầm. - Này! Không muốn gặp ta à?!
Nhưng bên trong không có câu trả lời nào vọng ra.
Naruto thất vọng.
- Uề… - Anh dài mặt - Nàng ấy thật là lạnh lùng! - Vừa nói anh lại vừa liếc nhìn cửa phòng lần nữa, định bụng sẽ đứng đây đợi cho đến khi cô mở cửa ra.
Tuy nhiên, chẳng đợi được bao lâu thì Shikamaru đến. Gã bạn yêu cầu anh phải giải quyết một số chuyện cùng mình. Thế là Naruto đành phải rời đi. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn ngập tràn tiếc nuối.
Còn Hinata bên trong đã sớm đắp chăn đi ngủ rồi.
Khi Hinata tỉnh giấc, Naruto đã đi khá lâu, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, tập trung tinh thần kiểm tra, đến khi không cảm nhận thấy sự hiện diện của anh chàng tóc vàng mới hài lòng mở cửa.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã sẩm tối. Hinata thong thả dạo trong hoa viên, khi đi ngang qua một cây liễu cô bèn nhún người nhảy lên cành cây, ngồi trên đó hóng gió.
Gió đêm mát rượi, màn liễu lung lay. Hinata ngước mắt ngắm trăng, khuôn mặt đẹp chất chứa suy tư.
Thật ra ban đầu cô đã sớm biết thân phận của Naruto. Cô biết anh là hoàng tử của Tịnh Quốc nên mới cố gắng dĩ hòa vi quý, nhưng không ngờ anh lại là thái tử.
Từ xa xưa, rất lâu về trước, khi Thượng cổ Long Thần còn cai trị, Ngài đã có một lời hứa trọng đại rằng sẽ đời đời tôn kính người của hoàng tộc Tịnh Quốc. Lời hứa này truyền lại bao đời Long Thần, đến nay đã trở thành trách nhiệm, đó là lý do vì sao Hinata hết lần này đến lần khác nhường nhịn Naruto.
Thế nhưng nếu anh là thái tử - tức hoàng đế tương lai thì trách nhiệm của cô đối với anh sẽ càng nặng nề hơn.
Đôi mắt oải hương nheo lại.
- Không ngờ chuyến du hành đầu tiên của ta lại trúng ngay kẻ này. - Hinata thở dài.
Loạt soạt…
Đột nhiên có tiếng động, Hinata quay lại nhìn, đôi mắt oải hương ngước lên, qua tấm màn liễu mượt mà, cô nhìn thấy một bóng bạch y đang dần đi đến.
Hinata nhíu mày quan sát.
Đó là một nam tử tuấn mĩ vô song. Chàng khoác áo bào màu nguyệt bạch, dáng vẻ tao nhã cao quý. Mái tóc chàng đen tuyền, buộc hờ hững bên vai, đôi mắt bạc ánh lên tia sáng thông thái nghiêm trang.
Ngay lúc này, đôi mắt bạc sáng ngời ấy cũng vừa hay chú ý đến Hinata. Chàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô lần đầu, đôi mắt bạc nhướn lên.
Ánh mắt hai người giao nhau, vượt qua hoa viên rộng lớn.
- Ai! - Ngay lập tức những cận vệ bên cạnh chàng cũng nhận ra sự xuất hiện của kẻ lạ. Họ tuốt gươm lao đến bao vây Hinata. Giữa những ánh gươm sáng choang, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên, lạnh lùng. Cô dựa người vào thân cây, không buồn liếc nhìn.
Nam tử bạch y nhanh chóng tiến lại chỗ cô.
- Nàng là… - Chàng cất giọng trầm ấm, đôi mắt bạc nhìn cô thật lâu, đôi mắt chàng như ẩn hiện sau làn khói mờ, một ký ức xa xăm chợt ùa về trong tâm trí.
Hinata vẫn không lên tiếng, cô lãnh đạm nhìn chàng, rồi lại ngẩng nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Thấy cô có thái độ dửng dưng, trưởng hộ về của chàng phẫn nộ quát lớn - Hỗn xược! Nhị điện hạ hỏi mà dám không trả lời?!
Hinata chỉ nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
Bạch y điện hạ đưa tay lên, lập tức đám thuộc hạ lùi ra sau.
Một cơn gió đêm mát rượi lùa đến, thổi tung mái tóc dài. Bạch y nam tử lặng lẽ đứng cạnh Hinata dưới ánh trăng. Chiếc bóng của họ kéo dài trên mặt đất, hai cái bóng thẳng tắp, song song.
- Hừm - Đột nhiên bạch y nam tử mỉm cười, nụ cười của chàng điềm đạm nhẹ nhàng nhưng đôi mắt bạc sáng hẳn lên.
Hinata khẽ liếc chàng.
- Nàng… Biết ta chứ? - Chàng hỏi, giọng chàng trầm ấm và dịu dàng, như thể với chàng, Hinata không phải là một người xa lạ.
Tất nhiên, điều chàng thắc mắc không là vấn đề với Hinata, cô vẫn lãnh đạm nhưng chí ít cũng trả lời ngắn gọn với chàng.
- Ngươi là Nhị hoàng tử Neji, nhi tử của Ngọc Lộ phu nhân.
- Đúng vậy. - Chàng cười. Không hiểu vì sao, nụ cười của chàng lại chất chứa nỗi buồn man mác. - Còn nàng… - Câu nói của chàng bỗng dưng bị bỏ lửng, đôi mắt bạc nhìn bóng lưng kiều diễm của Hinata, dường như chàng không cất nổi thành lời nữa.
- Ngươi không cần quan tâm. - Hinata chỉnh lại tà áo tím mềm mại, cô hơi nghiên đầu, dưới ánh trăng, đôi mắt oải hương chứa đựng mị lực siêu phàm. Câu nói của cô khiến Neji hơi sững người, chàng nhìn sâu vào mắt cô, thật lâu.
- Như nàng muốn. - Cuối cùng, Neji nhắm mắt lại, trút một tiếng thở u sầu. Chàng không nói thêm lời nào nữa, cũng không ở lại chỗ Hinata, chàng quay lưng rời khỏi.
Bóng áo trắng cứ vậy khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch.
Còn Hinata, cô cũng không lưu tâm nhiều đến tà áo nguyệt bạch ấy, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên nhìn ánh trăng.
Ánh mắt tỏa hàn khí lạnh người. Bây giờ cô chẳng còn là con bé nhu nhược nữa!
- Toneri… Hãy chờ. - Hinata cười băng lãnh - Nợ cũ, nợ mới, ta sẽ tính đủ.
Vừa nói cô vừa nhìn vào lòng bàn tay. Nơi đó đang phát ra tia sáng tím chói ngời. Trong tia sáng đó, bỗng xuất hiện một kí hiệu ma quái đỏ rực như máu.
Đôi mắt oải hương chằm chằm nhìn kí hiệu yêu dị hồi lâu. Cô siết chặt tay lại.
- Yêu Tôn?
oOo
Sau tất cả, Hinata quyết định ở lại nhân gian thêm một thời gian.
Cô cần làm rõ mọi chuyện, không riêng gì cái chết của cha mẹ cô mà còn là kẻ chủ mưu đằng sau.
Hinata biết, ngoài Toneri và vây cánh của hắn còn một kẻ khác tham gia vụ việc. Kẻ đó rất mạnh, có lẽ ngay cả cô cũng không địch nổi.
Đôi mắt oải hương nheo lại, Hinata cau mày - Làm sao hắn thức tỉnh được chứ?
Đúng là, cô cần phải ở lại đây.
Vừa nghĩ Hinata vừa trở về ngôi đình tối qua. Tạm thời cô sẽ tá túc ở đó. Mặc dù không được tiện nghi như Thủy Tinh Cung nhưng nhìn chung cũng khá yên tĩnh.
…
Đang thong thả đi thì bỗng nhiên tay bị kéo lại.
Hinata nhíu mày.
- Nàng đi đâu vậy!
Naruto không biết từ bao giờ đã đuổi kịp cô. Anh lớn tiếng nói. Ngay lập tức khiến những người xung quanh chú ý, họ nhìn hai người chằm chằm.
Hinata mở to mắt nhìn gương mặt chưa hết hốt hoảng của anh
- Ngươi... Theo ta từ lúc nào?
- Điều đó không quan trọng! - Anh ngắt lời cô, tay siết chặt hơn - Nàng lại định đi đâu nữa? Vì sao không gọi ta?
- Sao phải gọi ngươi? - Cô lạnh lùng, giằng mạnh tay ra khỏi anh - Tốt nhất chúng ta không nên dính dáng nữa.
- Tại sao chứ?! - Naruto chạy theo cô, đi song song bên cạnh. Hinata thì càng lúc càng bước nhanh.
- Rốt cuộc ngươi muốn gây phiền cho ta đến bao giờ?
- Ta… - Naruto ngẩn người, ánh mắt lạnh lẽo của cô khiến anh cảm thấy ngực như bị thắt lại. Lần đầu trong đời anh có cảm giác này. Thế nhưng, lại không sao nói rõ được.
Cô cười nhạt, tiếp tục đi.
Anh lại chạy theo.
- Nói cho ta nghe nàng định đi đâu?
- Đi tìm chỗ ở. – Cô đáp.
- Chỗ ở? Nàng muốn ở đâu?
Hinata nghiến răng, hàn khí sộc thẳng lên não. Cô trầm giọng gần như gầm gừ - Trên cây!
- Cái gì?! - Naruto kinh ngạc, đôi mắt xanh mở lớn - Đ… Đừng nói là… Giống hôm đó nhé?
Cô cảm thấy lòng cực kì tồi tệ. Chẳng buồn đáp nữa, cô cứ vậy đi thẳng. Nhưng chẳng đi được bao xa lại bị anh giữ chặt.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
oOo
Đôi mắt xanh như bầu trời nhìn cô thật lâu. Ánh mắt vững vàng đến mức khiến cô phải chú ý. Naruto đặt nhẹ tay lên vai cô, nghiêm giọng
- Hãy đến ở cùng ta!
C… Cùng??? Hinata lặp lại với tâm trạng chết chóc - Ngươi!
- Ừm! – Anh thản nhiên gật đầu. - Nếu nàng chỉ muốn tìm một nơi trú chân thì hãy đến chỗ ta. Ở đó vừa rộng vừa thoải mái! Trên cây có gì tốt chứ?
- Naruto nói phải đấy! - Đúng lúc này thì Shikamaru cùng những người khác cũng xuất hiện. Anh trầm tĩnh quan sát Hinata.
- Không phải ai cũng có phúc phận này. Ta đoán nàng không biết thân phận của cậu ấy nhưng Naruto tuyệt đối không phải loại người có thể hạ mình trước một nhi nữ.
Hinata lạnh lùng cười. Cô gạt phắt đôi tay đang siết lấy vai mình của anh chàng tóc vàng ra.
Đôi mày của Shikamaru cau lại.
- Có vẻ nàng ấy thật sự không biết gì. - Thấy Shikamaru bó tay trước một Hinata bất trị, Sai nhàn nhạt lên tiếng - Naruto chính là con trai của quốc mẫu Tịnh Quốc. Cậu ấy là tam hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý - Ánh mắt Sai nhìn sang Shikamaru – Hơn nữa… Cậu ấy cũng chính là thái tử.
- Thái tử? - Hinata liếc sang Naruto - Hắn?
- Đúng vậy. - Shikamaru điềm đạm - Dù chưa chính thức sắc phong nhưng khắp Tịnh Quốc ai cũng biết tam hoàng tử là người được hoàng đế yêu thương nhất, ngay từ bé đã được định sẽ trở thành Quốc vương. Ngoài kia biết bao công chúa tiểu thư ngưỡng vọng cậu ấy, vậy mà một nữ nhi nhỏ bé như nàng lại dám từ chối sao?
- Chả trách.
Hinata cười nhẹ nhàng. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao gã tóc vàng đó lại có thể nhìn thấy kết giới của mình.
- Hóa ra ngươi chính là người được chọn. - Đôi mắt oải hương thích thú nhìn anh.
- Ưm… Ừm… - Lần đầu tiên được cô nhìn bằng ánh mắt như thế khiến Naruto hơi căng thẳng. Anh hắng giọng, quay sang hướng khác - Chuyện đó nàng đừng bận tâm… Còn lại… Nàng sẽ đến chỗ ta chứ?
Cô thong thả cười, đôi mắt trở nên nhu hòa hơn. Bao nhiêu tính toán chạy qua đầu, cô gật nhẹ - Được thôi. Nếu ngươi là người được chọn thì ta chấp nhận đề nghị này.
- Thật sao?! - Naruto mừng rỡ - Nàng thật sự đồng ý?
- Đúng vậy. - Hinata đáp, sự xác nhận của cô khiến Naruto vui sướng vô cùng, Shikamaru và Sai thì thấy nhẹ cả người.
Đối với bọn họ, giúp Naruto đạt thành tâm nguyện là việc quan trọng nhất.
Nhưng, với cô, tìm ra kẻ đó mới là mục đích.
oOo
Theo lời Shikamaru, Naruto là tam hoàng tử của Tịnh Quốc, chiếu theo quy tắc không được sống ở hoàng cung. Thế nhưng anh không chỉ là một hoàng tử nhỏ nhoi mà là người kế vị, vì vậy, ngay khi chưa được sắc phong, anh đã được đặt cách sống ở Đông Cung.
Hinata vì thế cũng phải tá túc ở Đông Cung.
Đông Cung của tam hoàng tử quả thật là một cung điện nguy nga lộng lẫy. Kiến trúc tráng lệ, đình đài tinh xảo.
Khi cô mới đến, Naruto đã sai người chuẩn bị sẵn cho cô một phòng. Dù theo lẽ thường, cô nên được đưa đến cung điện dành riêng cho thê thiếp.
Căn phòng mà Hinata được cấp rất đặc biệt. Nó nằm hẳn trong tẩm cung của Naruto, chỉ cách tẩm điện của anh một đoạn ngắn.
Như vậy, mỗi ngày hai người đều sẽ gặp nhau.
oOo
Lúc này Hinata đang đứng bên cửa sổ.
Đôi mắt cô lặng lẽ đặt lên những đóa hoa nở rộ. Vô số tia nắng vàng rãi lên cánh hoa mềm như nhung, khiến chúng tỏa sáng rực rỡ rất bắt mắt.
Làn môi đẹp khẽ mỉm cười, cô rót một ly trà vừa nhâm nhi vừa thưởng hoa.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ nhẹ nhàng.
Cô ngẩng lên nhìn.
Bên ngoài cửa sổ, anh chàng tóc vàng đang hớn hở mỉm cười. Lưng anh tựa vào thành cửa, đôi mắt xanh nhìn cô hấp háy, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, quả thật khiến người ta say mê.
Hinata nhíu mày.
Hôm nay, Naruto ăn mặc khác với thường ngày. Có lẽ vì đang ở trong cung, không phải rong chơi ngoài kinh thành nên không thể tùy tiện. Anh khoác trên người một tấm hoàng bào đen tuyền với điểm nhấn là những đường viền tinh tế sắc cam. Áo bào của anh cũng thêu hoa văn rồng nhưng bằng chỉ bạc, khiến anh trở nên uy nghiêm và anh tuấn vạn phần.
Dù thế, nụ cười ngốc nghếch đó lại hoàn toàn đối lập với bề ngoài sang trọng.
Vì vậy Hinata cứ nhìn anh mãi.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Naruto thôi cười. Anh ngạc nhiên
- Sao nàng cứ nhìn ta mãi vậy?
Đôi mắt oải hương lạnh lùng thu lại. Cô không đáp, chỉ lẳng lặng đóng cửa sổ.
- Oái! - Naruto sững người trước hai cánh cửa đóng sầm. - Này! Không muốn gặp ta à?!
Nhưng bên trong không có câu trả lời nào vọng ra.
Naruto thất vọng.
- Uề… - Anh dài mặt - Nàng ấy thật là lạnh lùng! - Vừa nói anh lại vừa liếc nhìn cửa phòng lần nữa, định bụng sẽ đứng đây đợi cho đến khi cô mở cửa ra.
Tuy nhiên, chẳng đợi được bao lâu thì Shikamaru đến. Gã bạn yêu cầu anh phải giải quyết một số chuyện cùng mình. Thế là Naruto đành phải rời đi. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn ngập tràn tiếc nuối.
Còn Hinata bên trong đã sớm đắp chăn đi ngủ rồi.
oOo
Khi Hinata tỉnh giấc, Naruto đã đi khá lâu, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, tập trung tinh thần kiểm tra, đến khi không cảm nhận thấy sự hiện diện của anh chàng tóc vàng mới hài lòng mở cửa.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã sẩm tối. Hinata thong thả dạo trong hoa viên, khi đi ngang qua một cây liễu cô bèn nhún người nhảy lên cành cây, ngồi trên đó hóng gió.
Gió đêm mát rượi, màn liễu lung lay. Hinata ngước mắt ngắm trăng, khuôn mặt đẹp chất chứa suy tư.
Thật ra ban đầu cô đã sớm biết thân phận của Naruto. Cô biết anh là hoàng tử của Tịnh Quốc nên mới cố gắng dĩ hòa vi quý, nhưng không ngờ anh lại là thái tử.
Từ xa xưa, rất lâu về trước, khi Thượng cổ Long Thần còn cai trị, Ngài đã có một lời hứa trọng đại rằng sẽ đời đời tôn kính người của hoàng tộc Tịnh Quốc. Lời hứa này truyền lại bao đời Long Thần, đến nay đã trở thành trách nhiệm, đó là lý do vì sao Hinata hết lần này đến lần khác nhường nhịn Naruto.
Thế nhưng nếu anh là thái tử - tức hoàng đế tương lai thì trách nhiệm của cô đối với anh sẽ càng nặng nề hơn.
Đôi mắt oải hương nheo lại.
- Không ngờ chuyến du hành đầu tiên của ta lại trúng ngay kẻ này. - Hinata thở dài.
Loạt soạt…
Đột nhiên có tiếng động, Hinata quay lại nhìn, đôi mắt oải hương ngước lên, qua tấm màn liễu mượt mà, cô nhìn thấy một bóng bạch y đang dần đi đến.
Hinata nhíu mày quan sát.
Đó là một nam tử tuấn mĩ vô song. Chàng khoác áo bào màu nguyệt bạch, dáng vẻ tao nhã cao quý. Mái tóc chàng đen tuyền, buộc hờ hững bên vai, đôi mắt bạc ánh lên tia sáng thông thái nghiêm trang.
Ngay lúc này, đôi mắt bạc sáng ngời ấy cũng vừa hay chú ý đến Hinata. Chàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô lần đầu, đôi mắt bạc nhướn lên.
Ánh mắt hai người giao nhau, vượt qua hoa viên rộng lớn.
- Ai! - Ngay lập tức những cận vệ bên cạnh chàng cũng nhận ra sự xuất hiện của kẻ lạ. Họ tuốt gươm lao đến bao vây Hinata. Giữa những ánh gươm sáng choang, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên, lạnh lùng. Cô dựa người vào thân cây, không buồn liếc nhìn.
Nam tử bạch y nhanh chóng tiến lại chỗ cô.
- Nàng là… - Chàng cất giọng trầm ấm, đôi mắt bạc nhìn cô thật lâu, đôi mắt chàng như ẩn hiện sau làn khói mờ, một ký ức xa xăm chợt ùa về trong tâm trí.
Hinata vẫn không lên tiếng, cô lãnh đạm nhìn chàng, rồi lại ngẩng nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Thấy cô có thái độ dửng dưng, trưởng hộ về của chàng phẫn nộ quát lớn - Hỗn xược! Nhị điện hạ hỏi mà dám không trả lời?!
Hinata chỉ nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
Bạch y điện hạ đưa tay lên, lập tức đám thuộc hạ lùi ra sau.
Một cơn gió đêm mát rượi lùa đến, thổi tung mái tóc dài. Bạch y nam tử lặng lẽ đứng cạnh Hinata dưới ánh trăng. Chiếc bóng của họ kéo dài trên mặt đất, hai cái bóng thẳng tắp, song song.
- Hừm - Đột nhiên bạch y nam tử mỉm cười, nụ cười của chàng điềm đạm nhẹ nhàng nhưng đôi mắt bạc sáng hẳn lên.
Hinata khẽ liếc chàng.
- Nàng… Biết ta chứ? - Chàng hỏi, giọng chàng trầm ấm và dịu dàng, như thể với chàng, Hinata không phải là một người xa lạ.
Tất nhiên, điều chàng thắc mắc không là vấn đề với Hinata, cô vẫn lãnh đạm nhưng chí ít cũng trả lời ngắn gọn với chàng.
- Ngươi là Nhị hoàng tử Neji, nhi tử của Ngọc Lộ phu nhân.
- Đúng vậy. - Chàng cười. Không hiểu vì sao, nụ cười của chàng lại chất chứa nỗi buồn man mác. - Còn nàng… - Câu nói của chàng bỗng dưng bị bỏ lửng, đôi mắt bạc nhìn bóng lưng kiều diễm của Hinata, dường như chàng không cất nổi thành lời nữa.
- Ngươi không cần quan tâm. - Hinata chỉnh lại tà áo tím mềm mại, cô hơi nghiên đầu, dưới ánh trăng, đôi mắt oải hương chứa đựng mị lực siêu phàm. Câu nói của cô khiến Neji hơi sững người, chàng nhìn sâu vào mắt cô, thật lâu.
- Như nàng muốn. - Cuối cùng, Neji nhắm mắt lại, trút một tiếng thở u sầu. Chàng không nói thêm lời nào nữa, cũng không ở lại chỗ Hinata, chàng quay lưng rời khỏi.
Bóng áo trắng cứ vậy khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch.
Còn Hinata, cô cũng không lưu tâm nhiều đến tà áo nguyệt bạch ấy, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên nhìn ánh trăng.
Chương 9 --- Chương 11
Chỉnh sửa lần cuối: