Chương 6
Mới sáng sớm, đã có thợ cày đến gọi cổng để đem trâu ra đồng. Thị Mầu đương trong bếp nghe tiếng chó sủa vội vàng chạy ra giữ chó cho người ta vào.
Nhà ông phú nuôi tận bốn người ở, thế nhưng đến ngày mùa mỗi người mỗi việc, chẳng có ai ra đánh chó cho thợ cày đến dắt trâu đi.
Việc giữ chó không phải chuyện Mầu mới làm, cơ mà tình cảnh bây giờ khiến nàng có chút xấu hổ. Anh Lộ đang đứng trước mặt, cũng lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
Hai con chó bị Mầu giữ lại vẫn cứ trực xông ra khiến nàng rất vất vả. Trong lòng Mầu thầm trách thầy mình sao lại mua cái thứ chó hung hãn như vậy.
Nhớ cái hôm, thầy đem chúng nó về nhà. Ông hào hứng kể về hai con chó đến độ nước miếng văng tứ tung như mưa phùn mùa xuân. Ông say mê đến độ đem Mầu với anh Tịu đứng đó mãi mới chịu cho đi chỉ vì ông rất ưng hai con chó kia. Ông chỉ tay vào một con lông màu xám đen nói nó có tướng “bát long cẩu” là thứ chó tốt nhất trong tất cả các loại huyền đề, nhà nào có con chó này thì phát phú quý nhanh vô cùng. Con chó còn lại toàn thân màu đen, dong dỏng cao, trên lưng nó lông mọc xuôi từ đầu cho đến đuôi, làm thành hình một cây kiếm nằm dọc theo lưng. Theo như lời ông phú, con này là “bối kiếm cẩu” thuộc vào loại “đệ nhị cẩu tướng”, tạo ra uy quyền sinh sát, trông nhà rất tốt. Rồi thì ông còn không quên nể phục tài chọn chó của chính mình, rồi thì chốc nhát ông lại quay ra hỏi câu “Thế nào?” xong tự đáp luôn rằng “Đúng là giống tốt”.
Cái gì mà “bát long cẩu” với chả “bối kiếm cẩu” chẳng phải đều là chó thôi sao. Thế mà chúng làm Mầu trông quẫn bách như thế này đây. Mầu nghiêm giọng quát chó nhưng chúng chẳng chịu nghe lời. Nàng buồn bực lắm, vốn dĩ trước mặt anh Lộ muốn ăn nói nhẹ nhàng từ tốn, thể hiện sự duyên dáng, dịu dàng của mình ấy thế mà chỉ vì hai con bát long với chả bối kiếm làm cho chất giọng vốn không được hay của Mầu càng thêm chói tai, cái dáng người giữ chó cũng đã đánh bay mong muốn tạo sự tao nhã của nàng.
Cảm thấy ái ngại khi trông cảnh Thị Mầu giữ lấy hai con chó, anh Lộ rất nhanh đi về phía chuồng trâu, đây có lẽ là cách tốt nhất để giúp nàng. Anh Lộ đã giúp việc cho nhà ông phú từ lâu đâm ra rất rành chỗ để trâu nên chỉ một chốc đã dắt theo hai con ra khỏi cổng.
Tiễn chân anh Lộ, Mầu đỏ bừng mặt vì xấu hổ cùng tức giận hai con chó của thầy. Xong rồi, trong đầu Mầu băn khoăn không biết anh Lộ nghĩ gì về đám hỏi của nàng với cậu út Lạc. Với Thị Mầu, nàng có thể không để tâm đến chuyện người khác nghĩ mình thế nào nhưng những người khác này không bao gồm cả anh Lộ.
Mầu biết anh Lộ là chuyện đã lâu. Lần gặp ban đầu vì sự tò mò mà Mầu nhớ mãi.
Năm em trai Bính của Mầu lên mười, mẹ nàng biên một bức thư rồi bảo nàng sang đưa cho bác cả, người sắp sửa chuyển lên kinh sinh sống. Trong thư mẹ nàng có lời cậy nhờ bác cả chăm sóc cho thằng Bính, đem nó theo cùng.
Mầu vâng lời đem thư tới nhà bác. Trên đường về, qua một cái ngõ chỗ gốc cây bồ kết bên ngoài nhà thầy đồ, một người con trai đứng ở đó. Hôm ấy trời trong vắt, nắng vàng ruộm những mái nhà. Ánh nắng chiếu xiên qua tán lá bồ kết tạo thành những chấm đậm nhạt đậu trên khuôn mặt người con trai đó. Có lẽ là vì thần thái quá mức chuyên chú kia làm cho mặt anh ta rất thu hút, Mầu tò mò bước thêm vài bước mới biết anh ta đang học lỏm bài giảng của thầy bên trong. Mầu đoán anh ta không có tiền vì hành vi và thứ áo quần đã vài chỗ vá vận trên người anh. Điều làm Mầu thắc mắc hơn chính là anh ta không còn bé nữa, học như vậy thì chẳng thể nào mà đi thi cho được.
Mầu đương nghĩ ngợi thì anh ta phát hiện ra nàng. Sau một thoáng hốt hoảng anh chàng cảm thấy xấu hổ, vội bước đi ra khỏi cái ngõ nhỏ.
Đó là lần đầu tiên Mầu gặp anh, khi đó nàng mười ba tuổi.
Đối với lần gặp ấy Mầu chỉ biết đó là một người ham học nhưng không có tiền. Bẵng một thời gian, Mầu thấy trong đám người làm thuê cho nhà mình có một khuôn mặt xa lạ mà như quen thuộc. Rồi nàng biết tên của anh là Lộ.
Để có tiền thuốc thang cho mẹ. Anh Lộ việc gì cũng làm, nhà anh không có ruộng, cái vườn nhỏ chẳng gieo trồng được gì. Bệnh tật rơi vào đầu nhà nghèo chả khác gì chó cắn áo rách. Tiền kiếm được chẳng có bao nhưng phải trang trải tiền ăn uống, thuốc thang, tiền mời thầy lang khám chữa. Người ta thấy hoàn cảnh túng bấn của anh cũng chẳng buồn cho vay nữa chỉ có ông phú là người đưa tay ra giúp đỡ. Chẳng phải ông tốt bụng gì mà vì ông nhìn ra được sức dài vai rộng của anh Lộ, mang ơn của ông một thì phải trả cho ông gấp mười.
Anh Lộ tận tình chăm sóc mẹ già tới tận khi bà nhắm mắt xuôi tay, chữ hiếu coi như đã vẹn tròn. Chuỗi ngày sau đấy của anh Lộ là quãng thời gian bắt đầu trả nợ cho ông phú.
Biết chuyện của anh Lộ, Mầu cảm động lắm. Nhân gian có câu chớ thấy áo rách mà cười. Người ta nghèo nhưng sống có tình nghĩa còn hơn những kẻ giàu sang lòng dạ lại bạc bẽo như vôi.
Người trong làng ai cũng quý anh Lộ, vì cái đức hiếu thảo, vì bản tính tốt đẹp thiện lương của mình, anh chăm chỉ, cần cù nết nào cũng được. Nhưng đám con gái lại chẳng ai muốn lấy anh làm chồng.
Họ thấy anh nghèo.
Cái hôm đám cưới em Hồng với cậu nghè. Nhà ông phú từ sáng sớm đã rất nhộn nhịp, từ nhà trên xuống nhà dưới lúc nào cũng thấy bóng người xuôi ngược. Mầu ở trong đám đàn bà con gái tất bật quét tước, têm trầu, đi gánh nước, lấy mâm, lấy nồi, lau rửa bát đĩa… Lẫn trong đám đàn ông dựng rạp, kê bàn ghế, sắp mâm cỗ… Mầu thấy anh Lộ.
Chẳng phải Mầu chủ ý tìm anh, hay là làm biếng chỉ đứng một chỗ ngắm người qua lại. Anh Lộ không chọn việc nhẹ chỗ mát mới làm mà chẳng nề hà những việc nặng nhọc. Từ nhà bếp, ngoài sân, bên cầu ao hay ở vườn, Mầu gặp anh Lộ nhiều lắm.
Ngày ấy, Thị Mầu ngây ngấy sốt, hơi thở nóng ran thế nhưng nàng vẫn cố gắng làm. Đám cưới em Hồng, họ hàng làng xóm người ta còn nhìn cả vào Mầu. Biết bao con mắt thương hại trông đến nàng, cũng có biết bao ánh mắt khinh nhờn nàng, người ta nhỏ to sau lưng, người ta xì xào ngay trước mặt. Mầu một mực gánh đỡ tới tận khi cậu nghè tới rước em Hồng, cho tới khi thấy đám người rồng rắn nhau ra khỏi cổng.
Buổi chiều hôm ấy, anh em, họ hàng nhà ông phú vẫn tới chúc tụng tuy thế người đã vãn hẳn. Trời tối, Mầu chưa nghỉ ngơi, nàng còn phải đi gánh thêm nước ở ngoài ao.
Lúc bước lên bậc thềm, đầu nàng choáng váng. Gánh nước chao nghiêng rơi xuống đất. Mầu may thay được người ta đỡ nên không bị ngã.
Đó là anh Lộ.
Anh Lộ chỉ mới chạm qua tay Mầu mà như phải bỏng.
- Cô Mầu, người cô nóng quá. Hay là cô đi nghỉ đi, để tôi gánh giúp cho.
Đó là một sự quan tâm đầy thiện ý, là người đầu tiên lo lắng cho Mầu.
- Tôi không sao, ngồi một lúc là khỏi.
Mầu rất thực sự cảm thấy rất biết ơn anh Lộ ra tay giúp đỡ. Tuy nàng mạnh miệng nói không sao, nhưng cả người đã ngồi bệt xuống đất.
Mầu thực sự mệt mỏi rồi, bị ốm mà phải kiên trì ra vẻ bình thường cho đến lúc này đã đạt đến cực hạn chịu đựng của nàng.
Mầu giả bộ tươi cười chỉ vì muốn giữ lấy tôn nghiêm của mình. Mang tiếng xấu đã đành, nàng không muốn chồng chất thêm những dị nghị. Rằng họ đã nhầm về nàng rồi, nàng sẽ không để cho người ta có cơ hội được phép thương hại mình, nàng cũng sẽ không cho phép bọn họ được thỏa mãn thú vui khinh thường nàng. Ý chí của Mầu hóa thành nụ cười đáp trả lại tất cả ý xấu mà người ta dành cho nàng.
Lần đầu tiên nàng thấy có người không dùng ánh mắt thương hại, khinh thường nhìn mình thì đã là cuối ngày. Nhưng thế đối với Mầu như là cả một ân huệ trời ban. Nàng yếu lòng, bỗng muốn thanh minh một chút cho mình với người trước mặt. Thế rồi nàng ngước lên hỏi:
- Anh Lộ, anh có nghe được người ta đồn đoán về chuyện của tôi không?
Anh Lộ hơi ngạc nhiên khi Mầu chuyển câu chuyện sang hướng này, anh do dự gật đầu.
Mầu không biết tiếp tục như thế nào nữa. Chuyện nàng với anh mõ chẳng thể nói cho rõ ràng, chỉ phủ nhận nhưng lại chẳng thể chứng minh. Nàng thở dài, trông về phía vườn tối, cố vớt vát bằng một câu nói.
- Dù sao, chuyện tôi với anh mõ không phải như mọi người nghĩ.
- Tôi tin cô không phải người như vậy.
Mầu đưa mắt nhìn anh Lộ, nhưng nàng chẳng thể thấy rõ hết khuôn mặt anh. Vui mừng chỉ thoáng qua trong đôi mắt Mầu, nàng nghi ngờ hỏi lại:
- Anh thực sự tin sao?
- Trước giờ tôi chưa từng nói dối.
Không thấy Mầu nói gì thêm, anh Lộ bèn lên tiếng:
- Công chuyện cũng đã thư thả, cô về nghỉ ngơi đi thôi. Tôi xin phép.
Nói rồi, anh Lộ đi xuống dưới ao gánh nước, lúc đi lên anh còn trông thấy Mầu vẫn ngồi bệt ở dưới đất, có chút không đành lòng.
- Cô có đi được không, tôi gọi người đưa cô về nhé.
Mầu gật rồi lại lắc đầu. Nàng từ từ đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của anh Lộ, Mầu nhoẻn miệng cười bảo mình có thể tự đi. Anh Lộ cũng không nói lời dư thừa chào Mầu rẽ qua lùm dâm bụt đi về phía nhà bếp.
Dõi theo bóng lưng anh, đôi mắt Mầu ươn ướt, nàng nhanh chóng gạt đi những giọt lệ đương thành hình. Mẹ nói đúng: Hóa ra ở đâu cũng có người tốt chỉ là Mầu chưa gặp được mà thôi. Có lẽ anh Lộ sẽ chẳng nhớ gì chuyện hôm ấy, nhưng với Mầu thì nàng đã khắc trong tim.
Chỉnh sửa lần cuối: