Chương 14
Anh mõ Đốp đã đi theo cụ bá mấy hôm không có nhà, vậy nên chị Đốp là vợ anh phải thay chồng giúp việc họp làng.Chị Đốp là người ra đình trước nhất. Vừa trải chiếc chiếu để các cụ ngồi và đặt khay trầu xong, chị Đốp ngước lên đã thấy Mầu, theo sau nàng là con Nếp. Mầu lễ phép chào chị Đốp một tiếng, hai người chủ tớ đứng bên cạnh cây cột đình gần đó.
Nom sắc mặt xanh xao cùng quầng thâm ở mắt Mầu, cái bụng đã hơi nhô lên cao chẳng thể nào che đậy, chị Đốp tràn đầy thương cảm, lời nói đến miệng lại thành một câu nhẹ trách.
- Sao em dại thế hả Mầu.
Chị Đốp cũng không nói được lời nào khác, chị có thể giúp Mầu nếu nàng gặp khó khăn còn riêng chuyện này thì không thể, chỉ trách Mầu dại dột. Gái làng chửa hoang là cái tội lớn, chị Đốp đã chứng kiến biết bao lần làng phạt vạ làm sao mà không tỏ tường nỗi đau cả phần xác lẫn phần hồn của những cô gái mang tội.
Cái người bị đồn thổi gian díu với Mầu năm xưa chính là chồng chị Đốp. Cứ tưởng chị Đốp có thành kiến với Mầu nhưng không hề vậy. Sự thương cảm của chị là thật, sự lo lắng quan tâm của chị với Mầu cũng là thật. Vì chị Đốp không hề căm ghét gì Mầu, trái lại nhà chị còn mang ơn của nàng. Những lời đồn thổi trước kia hoàn toàn là bịa đặt. Chồng chị không hề gian díu với Mầu. Có uẩn khúc trong chuyện đó, mà chị Đốp lại không thể nói ra vì đã nhận lời nhờ cậy của Mầu.
Nhớ lại năm trước, nhà anh chị Đốp có đến tận mười miệng ăn, làm thuê làm mướn tối tăm mặt mũi chẳng đủ no. Thằng con út bị bệnh, anh chị chạy ngược chạy xuôi mới vời được thầy thuốc tới nhà. Tiền thuốc thang đắt đỏ chẳng thể kham nổi, mắt thấy chẳng còn hy vọng anh Đốp đã tính đến việc tìm chỗ đất để lo hậu sự cho con. Thế nhưng đúng cái lúc túng thiếu khốn khó ấy, Mầu đã đưa tay giúp đỡ anh chị cứu sống đứa con tội nghiệp. Nàng giúp người một cách vô tư, chỉ mong anh Đốp giữ kín việc này khỏi đến tai ông phú, tránh việc ông sẽ sinh ra nghi kị.
Chẳng biết kẻ nào trông thấy cảnh Mầu với anh mõ tay qua tay lại ngoài đồng, rồi lời đàm tiếu dị nghị cứ thế lan ra khắp làng. Chị Đốp chẳng đành lòng, mới đến hỏi thăm nàng, chị định nói quách cho mọi người biết chứ sao làm việc tốt lại còn bị mang tiếng. Mầu khi đó chỉ lắc đầu cam chịu, nhờ chị giữ kín chuyện nàng giúp đỡ, còn cho là lời đồn thổi cũng chỉ là ngày một ngày hai, chẳng mấy sẽ lại yên bình. Vậy mà tin đồn ngày càng lớn, còn có người nói chị Đốp gặp Mầu để đánh ghen. Chị Đốp nghe vậy tức giận lắm, đơm đặt đến mức ấy thì chị phải ngả nón ra khấn vái. Dù sau đó chị có phủ nhận việc đánh ghen, phủ nhận việc gian díu giữa chồng mình và Mầu thì chẳng có ai tin. Thật nực cười, nhiều người chỉ tin vào những điều họ thích nghe mà thôi, có phải sự thật hay không với họ không có nghĩa lý chi hết.
…
Nắng dần chạm đến những viên ngói đầu tiên của mái đình rồi từ từ chiếm cứ toàn bộ mọi vật nó ngang qua, khiến những con giống trên đầu đao rực rỡ. Ngày họp đình tiết trời rất đẹp.
Sớm nay, mõ làng đã gõ một lần, những kẻ thích buôn chuyện, những người không vướng công việc đồng áng, hay buôn bán đều ra đình xem làng ngả vạ con nhà ông phú. Đám trẻ nhỏ tuy chẳng hiểu gì cũng làm rộn một góc cây đa.
Các vị tai to mặt lớn trong làng đã lục tục đến.
Cụ đồ Siêu là bậc tiên chỉ ở làng được ông lý tận tâm sai người cho vời ra tận đình. Cụ năm nay đã chín mươi mốt tuổi, bị lãng tai, lưng còng chống gậy chậm chạp tiến đến cái chiếu hoa ngồi xuống đầu tiên. Rồi cụ thầy Hữu Đức cũng theo sau đó đặt mông ngồi xuống. Được một chốc ông hương đến, lạ một điều là dưới chân ông đã đi một đôi guốc rồi mà một bên tay còn cắp nách đôi guốc gỗ mới tinh thật chặt như sợ chỉ chút sơ sảy chúng sẽ rơi ngay xuống đất cũng đến. Trước khi ngồi ông hương còn cẩn thận cất đôi guốc đi, sau đó mới vỗ hai bàn chân lại với nhau cho sạch, lựa một chỗ ngồi có thể để ý được đôi guốc gỗ thuộc dạng “độc nhất” của mình. Cụ thầy bên cạnh trề môi nhăn mặt, lòng chẳng ưng: “Cái lão này có cái đôi guốc mà lúc nào cũng phải khoe cho bằng được. Người ta dùng guốc đi dưới chân, còn lão ấy thì nâng niu như bảo vật. Đến ghét!”
Các vị chức sắc đã ngồi chen vai trên cái chiếu hoa, kẻ ăn trầu, người hỏi thăm dăm ba điều về nhau. Sau khi đã đầy đủ, ông lý mới bắt đầu hắng giọng trình lý do họp làng. Rồi ông cho gọi Mầu lên trên đình, ở trước mặt các vị chức sắc, bậc lão làng để tra khảo.
Cụ đồ Siêu nghếch mặt thấy ông lý nói vào chiếu tưởng là nhắc mình, không nghe rõ mới hở một tiếng. Rồi quay ra cụ thầy, nói như hét vào tai cụ ấy:
- Dân ta năng việc làng gớm. Mới hôm rồi tôi ra đình mà hôm nay lại được ông lý cho mời.
Cụ thầy một bên tai đã ù đi, biết cụ Siêu nghễnh ngãng cũng lại lớn tiếng theo, giọng hai ông còn át cả ông lý đương nói.
- Hai đám chửa hoang, cụ bảo có năng được không?
Cụ Siêu nghe bập bõm vài từ, đầu gật gù ra chiều đã biết.
Mầu đứng trước mặt các ông lớn, chào hỏi theo khuôn phép, không sợ hãi, chẳng bất an. Điều này khiến ông lý lấy làm phật ý. Nó chứng tỏ uy của các ông chưa đủ lớn khiến cho Mầu run sợ.
Thế là ông lý lừ mắt, cất giọng oang oang, như đe như nạt:
- Con Mầu kia, ở trước mặt các cụ, các ông, mày hãy thành thực khai báo mọi sự. Mày có thai đã được bao lâu? Cái thai ấy là của ai? Thành khẩn khai báo sẽ được chúng ông khoan hồng độ lượng, bằng không quanh co chối tội thì gậy kia mày khó đường mà thoát.
- Đúng rồi, mày cứ thực khai, đã trót có thai với ai thì nói. Chúng ông đây vốn chẳng hẹp lòng, tiền phạt nộp đủ cho làng, rồi bọn bây cũng sẽ được kết thành một đôi chồng vợ.
Cụ thầy vừa nhai trầu vừa nói cho nên cái giọng lạo nhạo. Cụ nói xong thì cầm cái ống nhổ, nhổ bã trầu vào đó. Chẳng may làm bắn nước trầu đỏ sang người ông hương làm ông ấy nổi cáu.
- Mắt mũi cụ để đâu đấy, cụ có biết cái áo này của tôi ngốn bao nhiêu bạc không hở?
Cụ thầy cười khà khà, nhận lỗi:
- Ấy chết, là tôi không cẩn thận. Xin lỗi ông hương.
Thế nhưng ông hương nào chịu kiểu xin lỗi cho có lệ của cụ thầy, giọng điệu kia chẳng có chút ý hối lỗi nào cả. Chìa cái ống tay áo qua phía cụ thầy, ông hương không cam lòng nói:
- Cụ nói xin lỗi thế thì cái áo tôi có sạch được không chứ?
- Hay ông cởi ra, tôi đem về bắt thằng ở nó làm cho bằng sạch mới thôi. Thế được chứ ông hương? Hay là ông cũng nhai trầu, rồi tôi cho ông làm bẩn áo tôi, cho huề nhé. – Cụ thầy khó chịu ra mặt, câu chữ hết sức trêu ngươi.
- Trò mèo, tôi không có giống như cụ. – Ông hương cười khẩy.
- Ông nói thế là có ý gì? – Cụ thầy đỏ mắt trừng ông hương.
Cảnh nháo nhào trên chiếu hoa khiến cụ Siêu suýt nữa ngồi không vững, cũng lại cáu nhặng lên:
- Làm cái gì thế? Có cho người ta ngồi nữa không hả.
Mắt thấy việc tra khảo mới vừa bắt đầu đã bị chuyện các cụ, các ông ầm ĩ át hết cả, ông lý vội khuyên can.
- Thôi nào các cụ, còn ra thể thống gì nữa, dân làng người ta đang nhìn vào kia kìa. Ta phải khảo trong sáng nay mà giờ các cụ hẵng còn cãi nhau vì một chuyện cỏn con. Thử hỏi lúc nào mới xong? Các cụ bớt nóng ngồi lại với nhau để lo việc làng trước đã.
Xong rồi, ông lý lại ra lệnh cho mẹ Đốp.
- Mẹ Đốp đâu, tạm cất khay trầu. Xong công chuyện hẵng đem ra cho các cụ.
Giảng hòa cho các cụ xong, khi đã thấy không còn tranh cãi nữa, ông lý mới quay ra nghiêm mặt với Mầu, nói chính sự:
- Mầu kia, mày nghe thấy các ông hỏi chưa? Thành thực khai sẽ được tha tội, bằng không đòn roi khó thoát.
Sự láo nháo ở chiếu trên đã dứt, Mầu tưởng như mình vừa mới được xem diễn chèo. Nghe ông lý hỏi, Mầu mới thu lại ý cười trong mắt, nàng vờ yếu đuối, đôi mắt long lanh:
- Dạ thưa các ông, chắc là ai đó thêu dệt chuyện này. Tai bay vạ gió bỗng dưng con lại bị gán cho cái tội tày trời. Chứ con đâu dám.
- Mày không dám thì ai dám. Cái bụng đã ễnh lên thế kia, mày coi chúng ông đây mắt đui hết cả à? – Phó lý Nhị khinh khỉnh chỉ tay vào bụng Mầu.
- Bụng con to chẳng qua trong người xấu máu. – Mầu dối.
Cụ thầy gạt phắt đi:
- Mày đừng bẻm mép, già mồm nói láo ở đây. Má hồng nay đã thành xanh, cái bụng thì đã rõ rành chẳng cần hỏi thêm. Mày ăn nằm với ai? Lúc nào? Ông đã nói rồi, chúng ông đây không có hẹp lòng, nếu thú thực thì lệ làng cho thành chồng thành vợ, không phải chịu khổ hình. Chứ mày còn muốn thế nào nữa? Hay là mày muốn chúng ông lập cho cái đền thờ trinh tiết hở?
Cụ thầy vừa dứt lời một trận cười giòn dã vang lên. Người ta lại có dịp cười nhạo phẩm giá của Thị Mầu.
Mầu thở dài trong lòng, tiếng xấu đã mang làm sao mà chối. Nàng chỉ biết giương đôi mắt long lanh ánh nước, yếu ớt lên tiếng:
- Dạ, thưa các ông, con...
Nghe Mầu cứ chậm chạp, con cà con kê, ngập ngừng mãi được vài từ, lão hương đâm bực. Việc đình chung cốt cái miếng ăn, mà chả mấy khi cái miếng ăn nó lại béo ngậy như thế này. Hôm làng ngả vạ cái Gái, lão hương thừa biết mẹ con nhà nó nghèo kiết xác, ông chả xơi được gì nên vờ cáo ốm chẳng thèm đi. Đến hôm nay, trước khi được ăn “cỗ” vẫn là phải họp đình. Cơ mà giông dài như thế này biết khi nào mới xong. Sáng nay lão hương còn cố nhịn cơm để bụng đến ăn vạ nhà phú Lục cho thỏa, nên lão sốt ruột mắng tục một câu. Lời bật ra, theo sau lão, các vị ngồi trên chiếu cũng không kiêng nể, biết bao câu mắng nhiếc, miệt thị ném về phía Mầu. Dù sao đã ngồi ở chốn này, có trọng trách với làng, người tra khảo chính là ông lý nhưng những người khác cũng tham gia vài câu coi như tận trách. Nếu không, ăn miếng cỗ cũng có đôi phần áy náy.
Chị Đốp thấy lời khó nghe. Vừa hay khi cụ đồ mắng xong, còn Mầu đáng thương, đôi mắt ướt ướt nhìn cụ ấy, chị liền chen miệng vào:
- Cô Mầu, cô chót ăn nằm với ai thì cứ nói ra. Nếu cô có chót ăn nằm với cụ đồ thì để làng còn bắt khoán cụ đồ. – Chị Đốp cất cao giọng hướng đến chỗ cụ đồ.
Cụ đồ nghe thấy mẹ Đốp gọi, nghĩ nó xin cái ý kiến của mình, mới nhỏng người dậy, hướng ra chiếu, ừ một tiếng rõ to.
Cụ thầy bên cạnh chẳng nể tình vỗ cái đét vào đùi cụ đồ, lớn giọng:
- Cụ ừ cái gì mà ừ, con mẹ Đốp nó bảo cụ ăn nằm với con Mầu đấy.
Cụ đồ bấy giờ mới ra nhẽ. Cụ từng này tuổi, ngoại trừ việc thích ăn thịt gà dù răng đã không còn nguyên bộ thì chẳng có cái thú chi hết. Còn chuyện trai gái kia cụ có muốn cũng là lực bất tòng tâm. Thế mà con mẹ Đốp dám xỏ cụ. Cụ đồ giận đến mức hai lỗ mũi phập phồng, chỉ tay mắng:
- Tao mà lại làm cái trò ấy hả? Mày hỗn quá mẹ Đốp.
Chị Đốp cười xuề xòa:
- Dạ, đấy là con lấy ví dụ thôi cụ. Không phải thì thôi chứ có mất cụ miếng thịt nào đâu.
Chẳng thèm để cụ đồ trong mắt, chị Đốp quay ra nhìn Mầu, thân thiết:
- Em Mầu, hay là em có chót ăn nằm với ông hương thì.
Chẳng để chị Đốp nói hết, ông hương đã xửng cồ lên, cái mặt ông đỏ rực:
- A, cái con mẹ Đốp láo lếu kia, mày lại dám vu cho ông. Định làm xấu thanh danh của ông đấy hử.
Chị Đốp trong lòng không khỏi khinh thường lão hương, lão có thanh danh từ khi nào vậy? Nhà vợ con đề huề cũng vẫn đi ăn vụng như thường, có lần còn là ăn quỵt mới đáng khinh bỉ. Thử hỏi mấy người ngồi trên chiếu kia, còn ai là đức độ, ngay thẳng. Kẻ chẳng tật này thì tật nọ. Vậy mà các ông có thể đi phán xử người khác, miệng lưỡi toàn là lời độc địa, có thể mắng chửi đắc ý đến thế.
- Con chỉ giả dụ, ông đừng nóng. Ông không làm chuyện mèo mả gà đồng thì sợ cái gì.
Lão hương giận quá, đương định to tiếng thì ông lý đã can. Ông lý sẵng giọng mắng mẹ Đốp:
- Ai cho mày lẻo miệng ở đây thế con mẹ Đốp? Lại còn dám vượt quyền, lui ra chỗ khác để chúng ông tra hỏi.
Chị Đốp vẫn còn nhăn nhở cười. Chị không sợ bị làm khó hay ghi thù. Vì các ông lớn kia ngại động vào vợ thằng mõ. Nếu thế chỉ thêm xấu cái danh của các ông mà thôi. Chị Đốp nom ông lý đã nghiêm mặt biết điều im lặng lui ra, dù sao thì cuộc mắng chửi đã tạm ngưng lại.
Ông lý lệnh cho Mầu:
- Con Mầu, mày nói đi.
- Dạ, làng đã bắt trình đầu đuôi thì con xin thú thật mọi sự, không dám che dấu điều gì. – Nói đến đây Mầu khẽ cắn môi rồi tiếp. - Xưa nay con sống nơi kín cổng cao tường, chuyện tình ái vốn không ham thích, càng không dám nghĩ chuyện ong bướm gái trai.
Cụ thầy lại không nhịn được, chặn lời Mầu, trở giọng nhiếc móc:
- Mày đương thú cái gì đấy hở? Đây không phải chỗ để mày ngâm thơ nhé, lại còn vần điệu gớm. Chúng ông chỉ muốn biết mày trót ăn nằm với ai chứ không có rỗi nghe mày nói hươu nói vượn. Cái tiếng lẳng lơ đã bay khắp làng trên xóm dưới mày lại còn chối không ong bướm, không ham chuyện gái trai. Bụng như cái rổ thế kia mày nghĩ mày vẫn còn trinh trắng hở. Bớt những lời vô ích đi.
Mầu khom người, vội vàng giãi bày:
- Dạ, thưa cụ, cụ hiểu nhầm ý con rồi ạ. Không phải con đang quanh co chối tội. Các cụ, các ông đã chỉ cho con đường sáng, con cũng xin nghe lệnh thành thực khai báo. Con nghĩ đã khai báo thì phải đầu đuôi rõ ràng, không dám giấu bất cứ điều chi. Lời con vừa nói mới là bắt đầu, các cụ để con nói cho hết ý ạ.
- Nói đi. – Ông lý phất tay ra lệnh.
- Dạ, các cụ xin thứ cho con cái trí kém cỏi. Những ngày tháng trước đây có chuyện con rõ mà lại có điều mơ hồ. Thú thực với các cụ con không nhớ ra mình đã hoài thai khi nào.
Một trận xì xào trên chiếu cùng phía dưới sân đình. Có người nhếch miệng khinh thường, có người chế nhạo thành tiếng, còn có người phải thốt lên kêu trời.
Mầu không để tâm, nói tiếp:
- Dạ thưa các cụ, các ông, con là phận gái chưa trải sự đời, nhiều điều không hiểu. Mấy ngày này con thấy trong người khang khác nhưng cũng chẳng biết mình đã hoài thai. Những người con gặp không phải là ít. Đầu năm nay hình như là…
Mầu nói thật chậm, như đang cố mường tượng lại chuyện cũ. Còn chưa để Mầu nói tiếp, đã có mấy người nhớ hộ nàng. Chỗ dân làng đứng có người lên tiếng:
- Chẳng phải hôm hội làng cậu Lạc có đi tìm cái Mầu hay sao? Hội xong người ta kháo nhau ầm ĩ cả lên.
- Đúng rồi, có người còn trông thấy cậu ấy theo cái Mầu ra sau đình ấy.
- Chẳng lẽ là cậu Lạc? – Có người nghi hoặc.
- Trời đất ơi, hai người dám làm chuyện động trời ở đình, họ không sợ thánh thần nổi giận sao? – Giọng nói thảng thốt của một người đàn bà trong đám đông.
Mỗi người một câu, dần dần thêu dệt thêm những tình tiết mới, họ bắt đầu nghĩ cậu út nhà ông lý là người gây họa. Trên chiếu đã lầm rầm to nhỏ, phía dưới dân làng cũng đã nhao nhao. Đêm hội làng, rất nhiều người thấy cậu Lạc chạy đến tìm Mầu. Cũng chính cái đêm ấy, Mầu còn bị người bắt gặp đi cùng với một người đàn ông khác nữa.
Câu chuyện bắt đầu đi theo một hướng khác. Có người phỏng đoán:
- Tôi nghe chú Nhiên gù nói chú có gặp con Mầu đi cùng một người đàn ông trên đường từ hội về. Hai người đó vội vàng lắm. Tôi đoán đó mới là kẻ tằng tịu với con Mầu.
- Ông nói có lý, nghĩ mà xem trời thì tối như cái hũ nút hai người một đàn ông một đàn bà gấp gáp thì chỉ có đi ấy ấy với nhau chứ đi đâu. – Một trận cười rộ lên sau câu nói của ai đó.
- Thật không ra thể thổng gì cả. – Một người đàn bà tức giận mắng.
- Tôi chẳng hiểu đám đàn ông nghĩ sao mà cứ đâm đầu vào con Mầu.
- Ôi dào, cái làng này mười người thì đến tám chín kẻ có ý đồ với con Mầu, tôi còn nghe thấy phó lý Nhị cũng đi xin một đứa với con Mầu kia kìa. Hay đó là của ông phó nhỉ?
Lại thêm một trận ồn ào từ phía dân làng.
- Đứa nào ăn nói liên thiên ở dưới đấy hả? Ông mà làm con Mầu hoài thai thì sét đánh ông chết nhá. - Phó lý Nhị bị nhắc tên nên đôi chút chột dạ. Cái hôm hắn ngả ngớn Mầu còn có người ở đó, sự thật là hắn mới chỉ chạm được vào tay đã bị Mầu vội vã tránh đi. Ai mà ngờ giờ nó lại có chửa và người ta nhắc đến tên của hắn trong ngày hôm nay. Cứ với sự phỏng đoán của đám dân làng thì hắn về nhà sẽ chết với mụ vợ mất thôi.
Trên chiếu hoa ngoài phó lý cũng có kẻ không thể ngồi yên. Chuyện tròng ghẹo Thị Mầu một đôi câu không phải chuyện hiếm đối với đàn ông ở làng này. Thế nhưng bị xướng tên ở đình vốn chẳng vẻ vang gì, lại còn đối với những người có chức quyền.
Lý trưởng không khá hơn là mấy, mặt mày nhăn nhó, ông lo rằng thằng con mình gây họa. Đôi mày ông lý đã nhướng lên, mắt trừng trừng nhìn Mầu.
- Mọi người trật tự. Ồn ào cái gì. Con Mầu, ông cấm mày ỡm ờ, vòng vo. Mày nói thật cho ông biết cái thai kia là của ai?
Thị Mầu vội phân bua:
- Con đâu dám thưa ông. Con đã xin các ông thứ cho trí con kém cỏi, đầu óc con không sáng nên mới phải từ từ nhớ lại.
- Mày tối dạ thì mặc xác mày, chỉ bảo mày nói ra tên người làm mày hoài thai thôi chứ không bảo mày khai báo chuyện hàng ngày. Dài dòng ông gô cổ lại đánh cho nhừ xác bây giờ. – Ông lý hùng hổ quát.
Mầu vờ khó xử:
- Dạ thưa ông, thú thực giờ đầu con rất rối. Xin các ông để con ngẫm đã ạ.
- Loại gái trắc nết, ngủ với nhiều người quá nên không biết ai với ai. - Người ta lại được dịp dè bỉu, khinh thường Mầu.
- Đúng, đúng, ngay đến cả thầy tiểu nó còn không tha nữa là.
- Ôi, ông không nhắc tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này. Thật đúng là nhơ nhớp đến cả nhà chùa.
- Cũng phải trách thầy tiểu, nếu thầy ấy không có sắc tâm thì con Mầu sao mà sấn vào thầy ấy như thế được.
- Chẳng có lẽ đó là con của thầy tiểu. – Giọng một người đàn bà vang lên thất thanh, cùng với đó là gương mặt kinh sợ.
- Tôi tưởng tiểu thanh cao thế nào, phải khác đám dân thường chúng ta, nhưng cũng vẫn là chứa đầy thứ dung tục. – Có người cười khinh bỉ.
Câu chuyện lại được đám đông một lần nữa chèo lái sang hướng khác mà người bị vướng vào lần này là tiểu Kính Tâm. Bấy giờ, Mầu không thể để ngoài tai những lời nói đầy khắc nghiệt của dân làng. Họ bắt đầu nghi ngờ thầy tiểu. Nàng hướng về phía mới phát ra câu nhục mạ tiểu Kính Tâm:
- Thầy tiểu là người ngay thẳng. Chị đừng có nói bừa mà vấy bẩn thầy ấy.
- Chính mày mới là người vấy bẩn tiểu, định đổ lên đầu tao sao.
Sắc mặt Mầu tái đi. Quả thực những hành động trước kia của nàng vô tình đã làm liên lụy đến tiểu Kính Tâm. Mầu thanh minh nhưng giọng nói lại yếu ớt:
- Tôi và thầy tiểu là trong sạch.
Có người chế nhạo:
- Bà nghe thấy con Mầu nó nói gì chưa? Nó nói nó trong sạch đấy.
Tất cả những gấp gáp, thất thố của Mầu đều không tránh khỏi cặp mắt của lý trưởng. Sắc mặt biến hóa khi tức giận, lúc hổ thẹn kia chứng tỏ Mầu và thầy tiểu có sự bất thường. Chỉ khi nhắc đến tiểu Kính Tâm, Thị Mầu mới mất bình tĩnh. Ông lý dấy lên sự nghi ngờ. Mầu có tình với thầy tiểu, chuyện cũng đã bị truyền tai khắp làng. Bắt được điểm này, ông lý vội vàng trấn an dân làng, nhanh chóng sai người gọi tiểu Kính Tâm đến trong sự đồng tình của các vị chức sắc trong làng.
Mầu nghe vậy mới vội quỳ rạp xuống:
- Thưa ông lý, thực cái thai trong bụng con không phải của thầy tiểu. Con xin thề với trời.
Không để lời Thị Mầu vào tai, ông lý nào có tin, trông biểu hiện sốt sắng của nàng lão càng khẳng định Mầu nói dối, Mầu chỉ là muốn bảo vệ cho tiểu Kính Tâm mà thôi.
- Trái phải, thực giả thế nào đợi tiểu đến khác rõ. – Lý trưởng lạnh giọng.
…
Khi cả mái đình đã được nắng phủ vàng, khi mà đám trẻ nhỏ đã tụm lại một chỗ dưới gốc đa chơi ô ăn quan mà chẳng buồn quan tâm đến “chính sự” của làng cũng là lúc anh tuần dẫn trình tiểu Kính Tâm ra đình.
Tiểu Kính Tâm đến cùng với sư thầy chùa Vân, cả hai người đều ăn vận bộ đồ nâu giản dị. Sau khi ông lý đã an bài chỗ ngồi cho sư thầy, ông tiếp tục việc tra khảo. Mầu không dám đối mặt với tiểu vì hổ thẹn, cứ cúi gằm mặt xuống. Còn Kính Tâm, đứng ở ngay bên cạnh Thị Mầu, khuôn mặt lạnh nhạt lẳng lặng nghe ông lý nói về việc họp làng hôm nay.
Đối với người nhà chùa giọng điệu của lý trưởng cũng có đôi phần mềm mỏng, ông hỏi tiểu:
- Thầy tiểu, thầy đã quyết đi tu tại sao còn làm ra điều sai trái. Nếu khai báo sự thật làng sẽ tha thứ, khoan dung độ lượng cho thầy tiểu không phải chịu đòn roi.
Mặc dù Kính Tâm đã có dự liệu chẳng lành về việc mình bị dẫn trình lên đình. Nhưng việc bị vu cho cái tội danh thông dâm với Thị Mầu vẫn khiến nàng choáng váng. Kính Tâm thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hai bàn tay chắp lại với nhau tỏ rõ lòng mình:
- Nam mô a di đà phật. Tôi một lòng thờ phụng đức Phật. Không hề làm điều gì trái lương tâm. Kính mong các vị soi xét.
- Hai người không có tư tình thế sao dăm lần bảy lượt nó lên chùa gặp thầy?
Mầu phân bua:
- Con chỉ lên chùa lễ Phật, vô tình gặp tiểu.
- Còn chối, người ta nhìn tận mắt, nghe tận tai mày liếc mắt đưa tình với tiểu Kính Tâm ở trên chùa. Còn nắm tay, đưa đẩy nhau, giờ mày ở đây nói vô tình hả?
- Chính tai tôi còn nghe thấy con Mầu nó nói với thầy tiểu nó thèm thầy ấy như chửa thèm chua kia kìa. Đúng là tạo nghiệp lại còn không biết ăn năn hối cải. – Một người đàn bà phía dưới to tiếng.
- Ối chao, cái loại con gái mất nết.
- Thưa ông lý, đó chỉ là do con quá phận trêu đùa tiểu. Còn tiểu Kính Tâm không hề động lòng với con, thầy ấy không hề tham sắc mà vi phạm giới luật.
Mầu chẳng dám nói nhiều, vì nàng biết càng nói sẽ chỉ đẩy Kính Tâm vào vũng bùn. Lúc này, nàng căm ghét chính mình đã có những suy nghĩ không thấu đáo, chỉ vì bản thân mà lại làm liên lụy đến người khác. Người đàn bà kia đã đúng nàng tạo nghiệp rồi, mà nghiệp này quá mức nặng nề.
Đôi mắt Kính Tâm tràn đầy nỗi bi ai. Nàng cải trang tu hành, nếu thực khai rồi ai sẽ cho nữ đi tu. Vốn định coi cửa chùa là nơi chốn cuối cùng của đời mình, vậy giờ nói ra chân tướng thì ước nguyện nhỏ bé của nàng phải chăng sẽ vỡ vụn như bọt nước?
Ông hương ngồi trên chiếu nghe mỗi người một câu sốt hết cả ruột. Cả tiểu Kính Tâm và Thị Mầu đều chối, thề thốt trong sạch. Cứ thế này thì bao giờ ông mới được ăn cỗ. Ông hương vội giục lý trưởng:
- Không thể mềm lòng với bọn xảo ngôn này được. Ông lý cứ y quy củ mà làm. Chúng phải ăn đòn roi thì mới khai ra được, chứ cứ lề mề thế này đến mai cũng chẳng tra ra cái gì. Các ông xem sắp trưa rồi đấy.
Mấy vị khác cũng hùa theo, mỗi người một câu khuyên ông lý dùng hình tra khảo. Thị Mầu nghe vậy cuống quýt quỳ lạy cố gắng thanh minh cho tiểu nhưng nào có ai xem lời nàng nói ra gì. Vậy nên, Mầu đánh liều quay ra khuyên lơn tiểu Kính Tâm:
- Thầy tiểu, thầy đừng im lặng như vậy. Tôi xin lỗi đã làm liên lụy đến thầy. Thầy hãy nói rõ chân tướng sự thật để minh oan cho mình đi. Tôi xin thầy, xin thầy hãy nói ra sự thật.
Tiểu Kính Tâm lạnh lùng không đáp lời Mầu. Nàng nghĩ Thị Mầu muốn khuyên mình thừa nhận cái tội danh kia. Lòng đau đớn Kính Tâm nuốt nước mắt vào tim, ngẫm đời mình sao lại chua cay đến vậy, đuốc nào có thể soi thấu nỗi oan này. Nảng rốt cuộc cũng chỉ nói một lời biện hộ cho mình:
- Tôi đã là người nhà chùa, không còn thiết tha ngũ dục. Có đức Phật minh chứng Kính Tâm tôi không làm gì hổ thẹn lương tâm.
Ông hương rốt cục không bình tĩnh nữa, vội gọi hộ ông lý hai anh tuần đến. Lão gắt gỏng:
- Đòn roi hạ xuống để xem chúng mày còn chối được không.
Hai anh tuần không khoan nhượng, nể nang khi dùng hình với tiểu Kính Tâm. Mỗi lần roi quất vào người là một lần thân hình Thị Kính quặn lên, mặt mày nhăn lại. Nàng không rơi nước mắt, không kêu la thảm thiết mà chỉ mím môi nhẫn nhịn, rướn mình chịu đớn đau.
Thị Mầu ở gần đó, tiến đến định ngăn cản nhưng bị kéo ra. Lúc này đây, nước mắt Mầu đã rơi, nàng hết thanh minh cho tiểu Kính Tâm với các ông lớn rồi nàng lại quay ra chỗ tiểu. Giọng khẩn thiết:
- Thầy tiểu, thầy hãy nói sự thật đi. Không người ta đánh chết thầy mất.
Tiểu Kính Tâm nghiến răng nhẫn nhịn chịu đựng, không một lời đáp.
- Thầy tiểu, thầy nói đi. Sao thầy không nói ra chân tướng. Sao thầy phải chịu khổ như vậy. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi là tôi đã liên lụy tiểu.
Thị Mầu lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Tiểu Kính Tâm đã quyết chịu hình mà không nói ra thân phận nữ nhi ắt hẳn nàng ta có điều khó xử vì thế Thị Mầu càng không dám nói thay cho tiểu. Thị Mầu chỉ sợ mỗi câu mình nói ra sẽ làm cho mọi việc thêm rối ren. Nàng ngồi bệt dưới đất, nước mắt chảy ra cùng với đó là nỗi ân hận khôn cùng.
Cái chân tướng mà Thị Mầu nói khác hẳn với chân tướng mà tiểu Kính Tâm nghĩ cũng như mấy người chức sắc kia hiểu. Lúc này đây đám dân làng đều chắc chắn rằng tiểu Kính Tâm khiến Thị Mầu hoài thai, chứ không phải là ai khác, dù cho tiểu Kính Tâm có một mực phủ nhận, hay Thị Mầu một lời thừa nhận cũng không có.
Đòn roi chán chường, sư thầy lòng từ bi không thể để tiểu Kính Tâm chịu nhục hình như vậy nữa liền ra mặt.
- Nam mô a di đà phật. Cầu xin các ngài giơ cao đánh khẽ, bớt nổi cơn lôi đình mà mở lòng từ bi làm phúc tha thứ cho tiểu. Khoán làng đòi phạt thế nào tôi xin nộp.
Các vị chức sắc trong làng thấy sư thầy ngỏ lời muốn chịu phạt để lĩnh tiểu về cũng không làm khó mà chấp nhận. Họ nói thêm dăm ba lời răn dạy tiểu thì cũng cho đi. Tiểu Kính Tâm bị đánh đến mức không tự mình đứng dậy được, bước đi loạng choạng. Sư thầy lần nữa lại nhờ cậy một người trong đám dân làng cùng mình đỡ tiểu trở về. Người nọ vì nể mặt sư thầy mới gật đầu nhận lời, tuy vậy gương mặt hắn thực rất khó coi.
Con Nếp ở một góc gọi với ra chỗ Thị Mầu. Bấy giờ Thị Mầu mới hoàn hồn, tạm thoát khỏi sự tự trách lỗi lầm của bản thân. Nàng vội vàng đem tiền nộp vạ, dâng hai tay đến chỗ lý trưởng.
Túi tiền vừa to vừa nặng thực sự đã thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người. Không ai có thể ngờ rằng cái tục nộp vạ cho làng với mức phạt cao nhất đã có người đầu tiên chịu theo. Việc kiểm tiền được diễn ra ngay trên đình khiến mọi người không khỏi cảm thán: Hóa ra ông phú lại là kẻ thương yêu con gái đến vậy. Nhờ cái tội chửa hoang của Thị Mầu, không chỉ có mấy ông lớn được chán chê rượu thịt mà hộ nào trong làng cũng có phần.
Sự việc diễn ra sau đó thật nhanh chóng: Dưới cái nắng như đổ lửa, lý trưởng dẫn đầu đám chức sắc trong làng đến nhà phú Lục. Theo ngay sau ông lý là ông hương với niềm vui hân hoan chỉ vì với cái chức phận của mình ông sẽ được “ăn vạ” đến tận hai lần.
Họp làng đã tan, chẳng có ai còn để ý đến hai bóng người một lớn một nhỏ lầm lũi men theo con đường nhỏ trở về nhà.