Lùi bước về xa - Cập nhật - Halla Lasbler

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Tất nhiên là được rồi nếu em thích. Nhưng mà có gì thỉnh thoảng vào nhận xét cho chị 1 tí là chị vui rồi. :D
Vâng, bấm theo dõi luôn, có chương mới là vào hóng. :x
P.s: Chị trả lời đúng lúc em phải tắt máy. Hy vọng ngày nào vào Gác Sách cũng thấy chương mới của chị! :v
 

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Chương 4: Thay đổi!
(Mở Đầu)

63024f3b-3c7f-4b5f-a266-a44996e9c2ff_zps0c2620d1.jpg

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Buổi tối hôm ấy, tôi ngủ không ngon.

Thực ra tôi cũng không biết được bản thân có ngủ được hay không nữa. Tôi cứ nằm trằn trọc trở mình liên tục. Cảm giác chới với bao phủ cơ thể, tôi thấy mình như đang rơi mãi rơi mãi vào bóng tối. Rồi có những tiếng hú, tiếng cười man rợ vang lên, những tiếng la hét kinh hoàng bủa vây lấy tôi từ tứ phía. Tôi cố bảo chúng im đi, nhưng tiếng hét của tôi lạc lõng cùng những tiếng động hỗn loạn ấy rồi tan biến vào thinh không. Cảm thấy khó thở, tôi muốn ngồi dậy, tôi biết đây là một cơn ác mộng và tôi phải ngồi dậy!

Tôi cứ la hét giãy giụa như thế trong tuyệt vọng, cố đánh thức bản thân tỉnh giấc, nhưng cơ thể tôi sao lại cứng ngắc không chịu theo sự điều khiển của trí não. Và đến cuối cùng, có vẻ như sự phản kháng của tôi cũng được hồi đáp, tôi nghe xung quanh yên tĩnh hẳn, không còn chút tiếng động. Hơi thở đã quay trở lại, tôi bò dậy từ trong bóng tối.

Rồi, xung quanh chợt sáng dần, sáng dần đến sáng chói. Và có một bóng người từ từ hiện lên từ trong ánh sáng đó. Người đó mặc bộ váy đen, quay lưng với tôi, đang ngồi co quắp dưới đất và ôm lấy một vật gì đó.

Tôi từ từ đi vòng lại để có thể nhìn người đó rõ hơn, đến khi đối diện với người đó, hơi thở của tôi một lần nữa đứt đoạn.

Người đó, chính là tôi, đang nhồm nhoàm nhai một khối thịt róc ra từ cánh tay còn rỏ máu, với gương mặt đầy hưng phấn và hoang dại!

Tôi choàng tỉnh bật dậy…

Trời đã sáng, ánh nắng sớm mờ ảo luồn lách vào cửa sổ, xuyên qua tấm màn mỏng manh để soi sáng căn phòng ngủ ấm áp tiện nghi của tôi một cách yếu ớt nhạt nhòa.

Tôi ngồi trên giường, thở hồng hộc sợ hãi, có lẽ cơ thể này đã không còn có thể chảy mồ hôi, nhưng dù không có mồ hôi thì tôi vẫn cảm nhận được từng trận giá lạnh quét qua trong lòng, khiến tôi không tự chủ run lên bần bật. Tôi vô thức co người ôm lấy cơ thể, thầm cảm thấy bản thân thật yếu đuối, và một lần nữa hận vì sao mình không thể rơi nước mắt.

Là tên khốn nào đã tước đi của tôi quá nhiều như thế?

Chỉ có một người có thể giải đáp. Và không biết vì lẽ gì, tôi hiểu rõ người đó đang đợi tôi, ở một nơi nào đó.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi đành bước xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh qua loa rồi thay bộ đồ ngủ rườm rà tôi được phát cho tối qua, mặc vào bộ đồ Tây thoải mái quen thuộc, cột cao tóc và đeo đôi găng tay. Nhìn bản thân trong gương, tôi thầm an ủi rằng ít ra thì từ nay về sau tôi sẽ không lo mắt mình bị thâm nữa. Bởi dù sao làn da của tôi bây giờ chỉ còn có một màu trắng mà thôi, cho dù có trải qua một đêm đầy ác mộng, màu sắc ấy vẫn không thay đổi.

Tôi ra khỏi phòng, định bụng đi tìm Lâm nhưng tôi biết bản thân vốn là một đứa mù đường. Thành thử quay trở vào, lắc cái chuông trong phòng khách để gọi Hương, nhờ cô bé dẫn đường cho. Sau hôm qua thì Hương đã được phân công phục vụ tôi. Cô bé có vẻ không thoải mái, nhưng cũng không còn sợ hãi lẩy bẩy như ban đầu. Trong khi ngồi chờ, tôi tự hỏi không biết có quá mất lịch sự không khi mới sáng sớm đã tìm thằng bé gây chuyện. Tối qua cả hai đều đi ngủ rất trễ, và bây giờ thì trời mới chỉ hửng sáng, tôi ước chừng thời gian trôi qua chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà thôi.

Nhưng tôi không ngủ được nữa, cũng không muốn ở một mình. Nếu như đến phòng Lâm mà thằng bé vẫn chưa dậy, tôi sẽ ngồi nhìn nó ngủ.

Khi Hương đến, tôi mới biết Lâm đã về nhà riêng của thằng bé. Hóa ra, hội đồng pháp sư cũng rất ưu đãi những thành viên của mình. Chỉ cần vượt qua được Cự Kiếm, pháp sư đó sẽ được thưởng nhà cửa người hầu, thậm chí mỗi tháng đều chu cấp một phần lương thực cùng nhu yếu phẩm. Cho nên dù Cự Kiếm là một thử thách khó nhằn tới vô nhân đạo, thì vẫn có hằng hà sa số pháp sư học việc lao đầu vào thi thử. Cứ mỗi năm trên diện một tỉnh thành cũng chỉ vài pháp sư có thể vượt qua Cự Kiếm, ít ỏi đến đáng thương! Và thằng bé… được coi là pháp sư thần đồng, khi mới mười tuổi đã vượt qua thử thách Cự Kiếm!

Tôi bảo Hương dẫn đường cho tôi đến nhà Lâm, cô bé khuyên răn một hồi nhưng thấy tôi cương quyết quá, đành ra ngoài tìm xe ngựa chở tôi đi. Lúc này tôi mới thấy mình hơi bị làm phiền người khác. Nhưng cái tính tôi là vậy, chưa quyết thì dùng dằng do dự đủ kiểu, đã quyết thì làm tới cùng. Cho nên chỉ đành khổ cái Hương một tí, dù sao nếu Lâm có nhà riêng thì tôi cũng chả muốn ở trong cái “nhà tù” này thêm một lúc nào nữa.

Xe ngựa rất nhanh được điều đến, nói chung thì cũng không khác tưởng tượng của tôi lắm, xe cũng hơi hơi giống kiểu xe ngựa thời thế kỷ mười tám mười chín của Âu Châu. Xe kéo bởi hai con ngựa, rất to, khác hẳn loại ngựa còi cọc bé tẹo bé teo mà ngày ấy điện ảnh Việt Nam thường mướn để quay phim. Những con ngựa này cao lớn vạm vỡ, nhìn cặp chân giò đầy gân săn chắc của nó mà tôi ơn ớn, bị đá khéo lòi cả ruột gan ra ấy chứ. Trong khi Hương dặn dò người lái đích đến thì tôi cẩn thận né xa hai con ngựa ấy để lên xe.

Xe được làm từ một buồng kim loại, cửa chính cửa sổ lắp kính, phía dưới ghế có cửa thông gió nên ngồi bên trong rất thông thoáng. Nhưng có vẻ cải tiến ở chỗ hệ thống giảm xóc, tôi ngồi trong xe mà không hề có cảm giác xe nhún nhẩy như người ta miêu tả khi đi xe ngựa. Tôi nghĩ đến mấy cái lò xo thủy lực gì đó không chừng cũng được áp dụng vào đây. Nói chung là rất thoải mái, ngồi trên hàng ghế được lót da thuộc, tôi ngả lưng ra sau nhìn ngắm cảnh vật phố Pháp Sư này vào sáng sớm. Cả con phố hãy còn yên tĩnh, rất bình yên.

Người lái đưa tôi qua vài con đường với những ngôi biệt thự thiết kế theo kiểu Âu Châu tương tự nhau, đến một ngôi nhà nhỏ nhắn hơn thì dừng lại. Tôi đoán đây là nhà Lâm, nó khiến tôi hơi ngạc nhiên một tẹo. Những tưởng căn nhà của một đứa bé kiêu ngạo như thế cũng sẽ giống chủ nhân, to lớn và phô trương, nhưng hóa ra lại hoàn toàn khác hẳn.

Căn nhà rất đơn giản, chỉ có hai tầng và không hề điêu khắc vẽ vợi gì như nhũng căn còn lại trong khu phố, chỉ có hai tầng, cửa sổ được thiết kế đối xứng nhau tạo cảm giác đều đặn gọn gàng, nhưng tất cả đều đóng kín. Nhìn căn nhà hơi cũ,được lợp mái ngói màu xanh rêu (hoặc giả nó từng có màu khác, nhưng giờ đã ngả sang cái màu tối tăm này), gạch sơn cũng không còn màu trắng nguyên bản mà đã chuyển sang ngà ngà. Cửa chính làm bằng kim loại đen nhìn hơi lạnh lùng, trên cửa được đúc một chữ số “37”, tôi đoán là số nhà. Nhìn tổng thể, tôi có thể kết luận thằng bé này thích tông màu trầm tĩnh.

Quả là một đứa trẻ buồn chán!

Nhưng còn may, căn nhà được trồng khá nhiều cây cối hoa cỏ, cũng tạo nên chút sinh khí. Chứ nếu cứ trơ trơ một mảnh như thế không khéo tôi còn tưởng là nhà ma.

Tài xế xe ngựa thả tôi xuống rồi ngồi im chờ đợi, tôi đoán anh ta cũng không muốn đến gần tôi, cho nên tôi cực kỳ phối hợp bảo anh ta về trước, rồi bình thản nhìn anh ta mừng húm vội vàng quay xe ngựa chạy mất.

Tôi đứng bần thần một lúc mới quay đầu tiến về phía nhà Lâm. Vốn tôi định gõ cửa, nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đẩy cửa vào luôn. Ấy vậy mà cửa lại mở ra dễ dàng! Tôi sợ hãi nhìn kỹ lại cánh cửa, chỉ e dùng lực quá mạnh đẩy gãy luôn cả khóa nhà người ta thì tôi cũng chả có tiền mà đền nổi. Bây giờ tôi đang là đại diện cho giai cấp vô sản đấy. Nhưng nhìn kỹ ngó nghiêng một hồi thì quả thật là cửa không hề khóa.

Sao thằng bé lại bất cẩn vậy nhỉ?

Đang lúc tôi còn đang ngơ ngác, thì nghe giọng Lâm đều đều vang lên, không hề có chút bất ngờ hay kinh ngạc nào:

- Cô đến rồi à?

Tôi quay sang hướng phát ra tiếng động, phát hiện thằng bé đứng đó từ lúc nào. Hôm nay thằng bé không mặc áo dài như bình thường, mà nó mặc áo sơ mi quần tây, bên ngoài khoác vét và dưới chân cũng đi giày da bóng lộn. Nhìn thì sang trọng nhưng một thằng bé con mặc đồ nghiêm nghị như thế quả thật buồn cười không chịu nổi. Cho nên tôi chỉ gật đầu không nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng đã phá ra cười sằng sặc. Gì thì gì chứ tôi biết với tánh sĩ diện của thằng bé, nếu tôi mà cười chắc nó đuổi cổ tôi ra khỏi nhà không thương tiếc ấy chứ.

- Theo tôi!

Nói rồi thằng bé quay lưng đi thẳng. Tôi lại than thở trong lòng, ôi chao, mầm non tương lai ơi mầm non tương lai, sao lại ra nông nỗi này à!

Nó dẫn tôi đi ngang qua một hàng lang mà chả có bất cứ một thứ đồ nội thất nào để trang trí, và nhìn qua mấy cái cửa đang mở, thì tôi phát hiện nội thất bài trí căn nhà này ít ỏi đến đáng thương. Căn phòng nào cũng chỉ có vài món đồ với công dụng thể hiện chức năng của căn phòng đó, tuyệt không có đồ vật thừa. Ví dụ phòng khách thì hai trường kỷ một tủ trà, phòng ăn thì một bàn ăn một góc bếp một tủ đựng đồ, phòng tắm thì bồn tắm bồn rửa bồn cầu, còn không thèm có gương! Cũng may nhà nhiều cửa sổ nên nhìn bớt trơ trọi, ấy vậy mà thằng bé lại đóng kín mít, làm cả mấy căn phòng trông chán không chịu được.

- Sao em không mở cửa sổ?

- Tôi không thường xuyên ở đây.

Câu trả lời ngắn gọn xúc tích đầy đủ quá. Tôi chỉ hỏi nó câu đơn giản như thế mà nó đã giải đáp toàn bộ thắc mắc của tôi về nội thất của căn nhà rồi.

- Vậy bình thường em ở đâu?

- Trường tập pháp sự.

- Sao em ăn nói vô lễ vậy hả?

- Cô thuộc quyền sở hữu của tôi.

Đến đây thì tôi câm nín luôn, thầm cảm thấy mình phí công bắt chuyện với thằng nhóc kiêu ngạo này làm chi không biết để rước bực mình vào người. Thôi tốt nhất thì “Im lặng là vàng”.

Thằng bé dẫn tôi vào căn phòng trong cùng của hành lang, đây hẳn là thư phòng, bởi căn phòng được bao phủ bởi rất nhiều giá sách, có thể cho là một thư viện thu nhỏ cũng không sai. Trong phòng ngoài tủ sách, cũng chỉ có một bộ bàn làm việc trơ trọi ở giữa, trên bàn là bộ bình trà vuông vức men trắng, quai được bện bằng dây mây và đặt trong khay gỗ, đằng sau bàn là một ghế da màu đen tiện nghi sang trọng, thế nhưng đối diện bàn lại chỉ có một chiếc ghế gỗ không lưng dựa không đệm lót mà tôi đoán là cho khách ngồi. Với tính cách của thằng bé, chắc chẳng bao giờ mang ai đến thư phòng làm việc của nó, cho nên tôi biết cái ghế kia chỉ dành riêng cho tôi, đành nghiến răng nghiến lợi nén câu chửi thề suýt bật khỏi miệng. Thằng bé tiến vào ngồi lên cái ghế da sau bàn làm việc, rồi hất mặt ra hiệu cho tôi ngồi lên cái ghế gỗ kia, tôi lại một lần nữa muốn đập chết thằng ranh con này.

Nhưng đành nhịn xuống, nó đau thì tôi còn đau hơn ấy chứ.

Yên vị rồi, ấy vậy mà cả hai lại chả nói được câu nào. Tôi vốn có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại chả biết bắt đầu từ đâu. Còn thằng bé thì có lẽ cũng có quá nhiều điều để nói, nên nhìn nó cứ đăm chiêu vô định. Mãi một lúc, tôi mới lên tiếng trước:

- Nhiệm vụ họ giao cho chúng ta là gì?

Thằng bé lúc này đang cúi gằm đầu suy tư, nghe câu hỏi của tôi thì ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú một lúc, hỏi lại:

- Cô thật sự muốn hỏi câu này hay sao?

- Thú thực là đây không phải là câu chị muốn hỏi nhất, nhưng cũng là một trong số đó. Hơn nữa, cũng dễ trả lời hơn những câu kia.

Thằng bé lắc đầu, nói với vẻ hơi bất lực:

- Đây không phải là câu dễ trả lời. Tốt nhất là cô nên hỏi tôi điều cô đang thắc mắc nhất.

Tôi ngẩn ra, điều tôi thắc mắc nhất là gì tôi còn chả rõ. Bởi lẽ, chỉ trong một ngày hôm qua, tôi đã phải đón nhận bao nhiêu sự thực đau lòng. Những điều đó phi lý đến mức khó mà chấp nhận, với tôi, rõ ràng chỉ mới ngày hôm kia, gia đình tôi còn quây quần chuẩn bị đón tết, vậy mà đùng một cái, qua một đêm, tôi mất tất cả! Thế giới của tôi, thế giới quen thuộc với tôi trong suốt hai lăm năm xáo động thay đổi hoàn toàn thành một diện mạo mà tôi không hề quen biết! Rồi bây giờ thằng bé lại hỏi tôi, điều tôi thắc mắc nhất là gì?

- Hãy cho chị biết, ai là kẻ gây ra chuyện này?! – Câu nói đó vô thức buột ra khỏi miệng tôi ngay khi tôi còn phân vân tư lự. Tôi giật mình phát hiện, hóa ra câu hỏi này đã nung nấu trong tôi từ lúc đọc quyển Sử ký kia. Vậy mà tôi chẳng hề nhận ra. Hoặc có thể, tôi quá sợ hãi hoang mang chưa thể đối mặt với câu trả lời.

Lâm nhìn tôi, khóe miệng nó từ từ nhếch lên. Tôi biết mình đã nói đúng câu hỏi mà thằng bé mong muốn được nghe. Rồi, nó chậm rãi trả lời:

- Quỷ Chủ!
(Hết đoạn mở đầu)...
Mạt Họa: Tag theo yêu cầu, chương mới nhé, hị hị. :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Đọc phần cuối mà tò mò ghê quá, luôn là vậy, dừng đúng chỗ hay, làm người ta tò mò.
May mà bấm nút theo dõi, em còn cắm rễ ở đây dài dài. Mà bật mí xíu cho em đi, truyện này khoảng bao nhiêu chương ạ? :D
 

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Đọc phần cuối mà tò mò ghê quá, luôn là vậy, dừng đúng chỗ hay, làm người ta tò mò.
May mà bấm nút theo dõi, em còn cắm rễ ở đây dài dài. Mà bật mí xíu cho em đi, truyện này khoảng bao nhiêu chương ạ? :D
Khụ khụ, thú thực là chị cũng còn chưa biết truyện có bao nhiêu chương nữa, vì vẫn đang đến chương 12 mà chưa ra đâu vào đâu. Dự là nếu em có biết truyện One Piece thì chị cũng muốn nó... như thế. Nhưng chắc sẽ chia ra làm nhiều phần, phần 1 chỉ chừng 2-3 mấy chương mà thôi. :D
Các ngắt từng đoạn thì chị quen thế, hy vọng không khiến mọi người nhàm chán, hị hị. :">
 

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Khụ khụ, thú thực là chị cũng còn chưa biết truyện có bao nhiêu chương nữa, vì vẫn đang đến chương 12 mà chưa ra đâu vào đâu. Dự là nếu em có biết truyện One Piece thì chị cũng muốn nó... như thế. Nhưng chắc sẽ chia ra làm nhiều phần, phần 1 chỉ chừng 2-3 mấy chương mà thôi. :D
Các ngắt từng đoạn thì chị quen thế, hy vọng không khiến mọi người nhàm chán, hị hị. :">
Không ạ, nhìn như thế sẽ đỡ rối, với cả sẽ tạo sự hứng thú và gợi sự tò mò nơi người đọc, tốt mà chị. :x
 

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Chương 4: Thay đổi!
(Trung Đoạn)
Lifestream_by_Ravensilver_zps293b1f7e.jpg

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

- Trần Việt Linh! Trước hết, cô phải biết một điều, Thế giới này từ khi khai sinh đến nay đều vận hành theo một quy luật bất biến. Quy luật đó, con người chúng ta vốn đã tìm ra từ rất lâu nhưng lại không thèm để ý, hay nói cách khác, họ quan tâm đến những thứ mà họ cho là quan trọng và có tính thách thức hơn, như khoa học, vật lý, hay hóa học. Tôi không bảo những thứ đó là vô ích, ngược lại chúng giúp đỡ loài người rất nhiều. Thế nhưng, nó không bao giờ có thể thay thế được quy luật vận hành thế giới kia. Nói đơn giản, cái mà con người chúng ta tìm tòi bao nhiêu lâu, chỉ là những phần rìa, là cành lá của một cây cổ thụ to lớn, còn thân cây chứa bao nhiêu nhựa sống và kiến thức quý giá, thì loài người lại bỏ quên hoàn toàn.

- Do Quy Luật đó quá phức tạp ư?

Lâm rót trà vào cốc, thản nhiên uống không đếm xỉa gì đến người làm khách là tôi đây. Mà thôi, với kiểu nói của nó thì tôi nào phải khách, tôi là “đồ vật” thuộc quyền sở hữu của nó đấy chứ. Đặt tách trà xuống, thằng bé mới nói tiếp:

- Trái lại, là do nó quá đơn giản. Đơn giản đến mức người ta cứ nghĩ hiển nhiên là nó như thế nên không thèm tìm tòi. Cô cứ nghĩ mà xem, cây cổ thụ thì đương nhiên là người ta nhìn thấy thân cây trước, sau mới đến cành lá. Nhưng cái thân to lớn chỉ một màu nâu ấy làm sao mà bắt mắt bằng đống lá cây đầy màu sắc đậm nhạt được. Quy luật ấy, chính là quy luật của sự sống! Con người từ lâu đã biết đến những định luật chọn lọc tự nhiên, thậm chí xác định được nguyên nhân thời tiết, nghiên cứu nguyên nhân hệ quả. Mà lại không suy xét kỹ càng vì sao nó lại như thế. Nguyên nhân nào mà chúng ta lại có thể tiến hóa, nguyên nhân nào mà một người phụ nữ có thể thụ thai, hay nguyên nhân nào một cái cây ngọn cỏ lại nảy mầm. Do nghiên cứu khoa học, nên tất nhiên loài người bị bó buộc vào những kiểu a b c d, họ giải thích nhờ các nhân tố thiên thời địa lợi gì đó. Vậy những nguyên tố đó từ đâu mà ra? Lại bắt đầu đi sâu vào phân tích khoa học, và càng đi thì sâu thì càng thấy rõ sự bế tắc vì đến cuối cùng có rất nhiều nguyên tố không hiểu rõ làm sao lại tồn tại. Thật ra, trước năm đại họa, chúng tôi không thể thấy được, nhưng từ sau năm ấy, những pháp sư chúng tôi có thể thấy rõ… Dòng chảy sự sống!

Tôi ngẩn người, lờ mờ cảm giác được mình đang nắm bắt được điều gì đó, nhưng chưa thể xác định được. Lâm nhìn tôi một lúc rồi cười cười nói:

- Dòng chảy sự sống tồn tại quanh ta, nó chảy đều đặn êm dịu xung quanh mỗi cá thể. Khi một người chuẩn bị được sinh ra, nó cấp cho một vài giọt sự sống, còn gọi là Sinh Khí, như thế là tạo ra sinh mệnh, động thực vật mỗi loài đều khác nhau, nhưng có điểm chung là ra đời như thế, mỗi loài chỉ đều được cấp cho vài giọt không hơn. Cho nên cô thấy đó, không loài nào là hoàn hảo. Trong quá trình trưởng thành trao đổi chất, bất cứ loài nào cũng tiếp thu thêm Sinh Khí, nếu trân trọng số Sinh Khí, cô sẽ mạnh mẽ, nếu không, cô sẽ từ từ mất Sinh Khí và kết quả cuối cùng là chết! Vài giọt Sinh Khí được ban cho sẽ quay về dòng chảy, tiếp tục xoay vòng như thế. Hơn nữa, dòng chảy này không chỉ khống chế tình trạng sức khỏe của chúng ta, nó còn khống chế cả tâm tính tình cảm loài người. Những thứ như Yêu từ cái nhìn đầu tiên, Định mệnh.v.v… đều được góp công không nhỏ bởi nó. Nói đơn giản mọi hoạt động của chúng ta, đều được Dòng chảy quan sát, theo dõi, và thưởng phạt rất công bằng. Dòng chảy này không phải là bất kỳ ai hay bất kỳ loài nào, nói đơn giản, nó chính là linh hồn của Trái Đất này.

- Chị hiểu rồi. Ý em là từ trước tới nay chúng ta, loài người, chỉ tìm hiểu về vẻ ngoài của Trái Đất mà không thèm nhìn đến linh hồn của nó phải không?

- Không sai. – Lâm cao ngạo gật đầu. – Trước năm đại nạn, không ai nghĩ đến chuyện tìm hiểu, bởi loài người đã sống quá tiện nghi, quá hạnh phúc. Khi đã đi trên một con đường đầy màu sắc vui vẻ như thế, nếu có người bảo cô đi sai đường, liệu cô có quay lại không? Tất nhiên là không. Nhưng vấn đề ở đây, Dòng chảy sự sống tuy không có tình cảm hay trí khôn, nhưng sự công bằng của nó là tuyệt đối. Như một cán cân, nếu như loài người phát triển quá mạnh mẽ thì sẽ dẫn đến nhiều loài khác, thậm chí hệ sinh thái bị ảnh hưởng. Số Sinh Khí trong dòng chảy được chứng thực là bất biến, nếu chia quá nhiều cho loài người, những loài khác sẽ ra sao? Đó là lý do vì sao mà có khi không hề do con người săn bắt, cũng có nhiều loài động thực vật tuyệt chủng, và Trái Đất nóng lên, không hẳn là do tác hại của của khoa học, và hơn cả… không phải tự nhiên con người kích động chiến tranh.

Tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo, cứ như thể bản thân đang là một con rối bị một thứ gì đó điều khiển. Tôi vội rót trà ra tách rồi uống cạn sạch trong hai hớp liền. Lâm đợi tôi uống xong mới nói tiếp:

- Thực ra, dòng chảy không hề can thiệp vào suy nghĩ hay quyết định bất cứ ai. Nhưng, nó lại quan tâm đến sự cân bằng của mọi giống loài. Còn chúng ta, cũng giống như những con thuyền đang lênh đênh trên biển, một gợn sóng nhỏ lăn tăn thôi nhưng cả thân thuyền vẫn sẽ cảm nhận được. Dù cho có chọn hướng đi nào, vẫn sẽ cảm thấy sóng biển cuồn cuộn nâng đỡ ở dưới thân, và con thuyền cũng theo đó đung đưa cùng dòng chảy. Quay lại vấn đề loài người. Thực ra theo nghiên cứu của tổ tiên tri thuộc Đồng Pháp, nếu năm ấy đại nạn không xảy ra, dòng chảy cũng sẽ nhanh chóng xô đẩy kích động các cuộc chiến hoặc bệnh dịch, nhằm thu hồi những giọt sinh khí chia cho những loài khác. Thế nhưng, sự ra đời của Địa Ấn Quỷ Chủ đã thay đổi toàn bộ cục diện.

- Hắn là ai?!

Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, cho dù sự thực về cái dòng chảy này cũng khiến tôi chấn động, nhưng dù sao bản thân tôi cũng lờ mờ hiểu rằng, Dòng chảy sự sống chỉ quan tâm đến sự cân bằng, có nghĩa là tuy nó có thể làm con người khốn khổ, nhưng sẽ không tiệt đường sống của loài người hay bất kỳ loài nào. Còn đằng này, Quỷ chủ lại là nhân tố đuổi cùng giết tận loài người, những người thân của tôi, hỏi sao tôi không hận! Lâm im lặng, tôi nghĩ thằng bé đang đắn đo xem có nên nói ra hay không. Tôi cũng rất kiên nhẫn và kiên định chờ đợi, được một lúc mới nghe thằng bé trả lời:

- Không ai cả. Địa ấn Quỷ Chủ là một lời nguyền.

Tôi lặng người, đầu óc trống rỗng không hiểu nổi, rõ ràng đã cảm thấy mình sắp đến được đích, chớp mắt nhìn lại thì hóa ra cái đích còn xa tít mù tắp thế kia.

- Nói cách khác, trong lúc loài người mải mê với khoa học kỹ thuật, có một cá thể đã tìm ra được Dòng chảy sự sống, và lợi dụng nó để nguyền rủa loài người. Tuy tôi ghét phải thừa nhận, nhưng gã đó đích thực là một thiên tài, thiên tài điên loạn! Bùa chú tạo nên Địa ấn Quỷ Chủ quyền lực cao siêu tới nỗi cả mấy trăm ngàn pháp sư thuộc Đồng Pháp không thể phân tích nổi. Thế mà gã lại tạo ra trong thời kỳ mà con người không hề tin vào phép thuật.

- Cho dù gián tiếp hay trực tiếp thì sát nhân vẫn là sát nhân! Gã đó đâu? – Tôi nói gần như thét.

- Chắc chắn đã chết, một lời nguyền hùng mạnh tới đâu cũng sẽ bốc hơi theo thời gian, cho nên gã phải tạo nên Địa Ấn, có nghĩa là phong ấn trú ngụ, cho lời nguyền đó. Đồng nghĩa với lão phải hy sinh cả thể xác lẫn linh hồn để củng cố Địa Ấn. Nói về Quỷ Chủ, nó cũng không phải thực thể của riêng con quỷ nào, mà nó là tất cả, đồng nghĩa với những con Quỷ đang hiện diện, hay cô của ngày trước, đều chịu sự chi phối của nó. Tất cả mọi con quỷ đều liên kết với nó theo một mạng lưới pháp thuật mà không bị khoảng cách địa lý ngăn trở. Cho nên chúng không có tình cảm, không có lòng từ bi, bởi vì Quỷ Chủ không có, chúng làm theo mệnh lệnh là truy sát hủy diệt loài người một cách tuyệt đối. Còn về lý do vì sao Quỷ lại mạnh như thế, là bởi vì Quỷ Chủ đã đồng ý trả lại giọt sự sống trên từng cá thể loài người mà chúng ký sinh cho dòng chảy, bù lại chúng muốn một thứ khác từ dòng chảy mà đến hiện tại chúng tôi cũng không thể tìm ra là cái gì.

- Trả lại giọt sự sống…

Tôi lẩm bẩm, không tin được những gì mình đang nghe, ý Lâm là như thế nào, trả lại sự sống có nghĩa là… Tôi chậm chạp, chậm thật chậm như không muốn xác nhận, đặt bàn tay phải lên ngực trái…

Nơi đó, không hề có nhịp đập. Cho dù tôi để tay ở đó lâu như thế nào, cũng không hề có nhịp đập!

- Cô chưa chết.

Giọng nói Lâm vang lên kéo tôi về lại hiện thực, nó giống như cái phao cứu sinh cứu vớt tôi khỏi biển cả mênh mông đang nhấn chìm. Tôi nhìn thằng bé dò hỏi.

- Đến cả bốn nguyên tố lớn Gió Lửa Đất Nước, vốn được loài người quan điểm là nguyên tố không có sự sống, nhưng chúng vẫn sống và tồn tại theo cách riêng. Cho nên bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì trên Trái Đất này đều sống, cùng tồn tại với Dòng chảy, chỉ khi Dòng chảy tan biến. Mọi thứ mới chết!

Câu trả lời này nói thật có cũng như không, nhưng không hiểu sao cái giọng nói đều đều vô cảm của thằng bé lại khiến tôi cảm thấy khá hơn nhiều. Tôi bình tĩnh hỏi:

- Thế hiện giờ chị là gì?

Lâm nhấp ngụm trà, đặt tách trà trống không lên bàn rồi nhịp tay đều đặn. Tôi hết sức phối hợp rót cho nó tách khác rồi cười nịnh nọt. Thằng bé nhướn nhướn mày nhìn tôi, tổng kết một câu:

- Một loài mới!

Đang lúc tôi nghĩ xem có nên bất chấp tất cả đập chết thằng nhóc kiêu ngạo này hay không. Thì nó đã lên tiếng phá ngang suy nghĩ của tôi:

- Trước nhất cơ bản là thế. Cô có câu hỏi gì không?

Tôi ngẩn ra, tuy rằng hiện tại tôi đã có khái niệm sơ lược và hiểu biết rõ hơn về Thế Giới mà tôi luôn sống cùng nó. Nhưng cái vấn đề cao siêu như nên hỏi gì thì quả thực hơi quá sức với tôi hiện giờ, tôi đăm chiêu tổng kết lại những sự kiện mà mình gặp phải ngày hôm qua. Phát hiện trong cuốn Sử ký quả thật có mấy chỗ mà tôi thắc mắc:

- Chị nhớ năm hai nghìn mười sáu Việt Nhật có tiến hành kế hoạch tổng truy quét gì gì đó. Nhưng tại sao lại thất bại? Nếu như Quỷ có thể tiêu diệt được từ phép thuật, thì vì sao những pháp sư Nhật lại có thể thất bại, không phải trước đó tại Nhật họ rất thành công hay sao?

Thằng bé nhìn tôi một lúc, lại cười cười kiểu khinh khi rất đáng đánh đòn:

- Câu hỏi cũng thông minh đấy! Để trả lời câu này, trước hết cô nên biết một chút về khởi nguồn của Pháp thuật. Pháp thuật được hình thành trên cơ bản của Sinh khí, nói cách khác các Pháp sư khi dùng pháp thuật coi như đã chấp nhận lấy một phần sức khỏe của mình để thi pháp, nhưng nó cũng giống như thể lực, có thể tăng mạnh do luyện tập. Tuy nhiên Sinh khí không phải là vô hạn, và chúng chỉ cho phép loài người sử dụng trong một hạn định nào đó. Cái tăng mạnh, chính là thứ mà chỉ riêng loài người mới có, chính là sức mạnh của lòng tin, gọi là Linh Khí, cũng được coi là ý chí, là ngọn lửa trong tâm hồn, là khởi nguồn của khả năng sử dụng pháp thuật. Đó cũng là lý do mà tất cả các giống loài đều được trao sinh khí nhưng chỉ có loài người sử dụng được Pháp thuật. Để kích hoạt Linh Khí, cần phải dựa trên Sinh Khí và ngược lại. Cho nên từ trước loài người cứ đi trong một vòng luẩn quẩn không thể tìm ra Pháp thuật thật sự là thế.

- À à, đó là lý do em đã mười một mà vẫn như đứa trẻ bảy tám chứ gì?

Tôi thành công nhìn thằng bé nghẹn lời, mặt lại một lần nữa chuyển từ trắng sang đỏ rồi biến vàng, ai dà, không giống cột đèn giao thông lắm. Chậc chậc, nhóc con, nên biết “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn” đấy nhé! Sau một phen chuyển màu hết sức sinh động, thằng bé quyết định làm lơ câu hỏi của tôi, nhấp ngụm trà và nói tiếp:

- Tóm lại, bắt nguồn từ nhân tố lòng tin và ý chí, pháp thuật của các Pháp sư ảnh hưởng đến Quỷ sẽ khác nhau. Lấy ví dụ, cùng là táo Fuji, nhưng xuất xứ tại Trung Quốc có màu hồng, còn xuất xứ tại Mỹ lại có màu đỏ với các chấm từ đỏ hồng tới đỏ đậm. Với động vật, cùng là Hổ, nhưng loài Hổ Siberi sống tại Nga lại to và nặng hơn loài Hổ sống tại Ấn Độ. Nói nôm na, Quỷ Chủ đã gieo Lời nguyền Quỷ Ám, gọi tắt là Hóa Quỷ lên con người cũng giống như gieo hạt giống, mọi hạt giống đều được Quỷ Chủ chăm bón như nhau, thế nhưng phát triển như thế nào còn tùy thuộc một phần vào nguyên tố nơi chúng sinh ra, ở đây là con người đó. Cho nên, Quỷ sinh ra tại Việt Nam, mang trong mình đậm chất nhân dân Việt Nam, với những đức tin về tôn giáo, chính trị, thậm chí lối sống khác hẳn Quỷ sinh ra tại Nhật Bản. Cho nên đa số pháp thuật bùa chú người Nhật thiết lập để giết Quỷ Nhật Bản không hề có tác dụng. Tuy nhiên nhờ cội nguồn pháp thuật và bản chất Quỷ là như nhau, nên tình trạng của chiến dịch đó không đến nỗi quá tệ, chúng ta vẫn lui quân được.

- Vậy có nghĩa là pháp sư Việt Nam mặc áo dài giết quỷ, còn pháp sư Nhật, Hàn hay Thái thì mặc trang phục truyền thống của họ ư? Lại sử dụng các pháp thuật khác nhau hoàn toàn sao?

Thằng bé nhìn tôi như thể tôi ngớ ngẩn lắm, rồi than vãn một câu chả đâu ra đâu:

- Đàn bà con gái suốt ngày lo áo với quần! Phiền phức thật đấy!

Gì chứ! Với tôi chuyện này cũng quan trọng lắm đấy, cả một hình tượng Pháp sư trong tôi được xây dựng nên bởi quần áo mà! Tôi trừng mắt nhìn thằng bé, còn nó thì có vẻ bực bội không muốn trả lời:

- Cô nghĩ chúng tôi thiết lập liên minh pháp sư Đồng Pháp làm gì? Đánh cờ uống trà sao? Cả mấy chục năm qua chúng tôi đã nghiên cứu, tổng hợp thành nhiều loại bùa chú pháp thuật khác nhau. Về cơ bản thì một pháp sư hùng mạnh sẽ không e sợ Quỷ đến từ bất cứ vùng miền nào, nhưng tất nhiên nếu có hiểu biết rộng về vùng miền đó sẽ tiện cho chuyện diệt Quỷ. Cho nên các Pháp sư thường du hành sang các nước khác thuộc liên minh để tu luyện. Còn về vấn đề quần áo, do sở thích thôi, lòng tin ở trong lòng, hiểu chưa?!

Tôi gật đầu, không phải mặc áo dài là tốt rồi. Lâm tức tối rót đầy ly trà uống ừng ực, xong nó mới hỏi tiếp:

- Còn gì nữa?

- Theo như em nói, cội nguồn pháp thuật và bản chất quỷ là như nhau, chỉ cần có lòng tin thì có thể đẩy lùi Quỷ dữ. Nhưng chị không hiểu vì sao Châu Âu hay Châu Mỹ lại thất thủ, chị công nhận họ đa số theo triết lý duy vật hay vô thần. Nhưng đạo Chúa phổ biến rất mạnh mẽ, đồng nghĩa với việc có nhiều nhà thờ mục sư, không lẽ những người đó không trốn chạy được sao?

- Cô nghĩ lòng tin là lòng tin về cái gì? – Lâm đều đều hỏi bằng giọng vô cảm, ngón tay nhịp nhịp trên bàn có vẻ mất kiên nhẫn.

Tôi bối rối trong giây lát, có lẽ bản thân tôi cũng không chắc chắn lắm câu trả lời, nhưng…

- Lòng tin vào điều thiện, đúng không?

- Không! Lòng tin vào Sự Sống.

Tôi ngẩn người nhìn Lâm, một lần nữa cảm giác chơi vơi giữa đại dương. Nếu nói như thằng bé, khác nào tất cả những gì tôi và nhiều người khác tin tưởng về tôn giáo là sai? Như đọc được suy nghĩ của tôi, thằng bé nói tiếp:

- Tôi không nói tin tưởng vào tôn giáo là sai, ngược lại, niềm tin đó giúp chúng ta biết chăm sóc cho cộng đồng người thân, biết hướng đến những gì chúng ta cho là tốt, đó là quan điểm đạo đức mà chúng ta gầy dựng từ bao đời nay. Nhưng vấn đề ở đây là, Dòng Chảy Sự Sống cũng như Trái Đất, không quan tâm đến điều đó. Với dòng chảy, không có cái gì gọi là thiện hay ác, không có đạo đức cũng chả hề có quyền lợi nào. Nó công bằng, nên nó chỉ biết đến sự sống. Nói đơn giản thế này, bản thân cô nghĩ ăn chay là tốt, không sát sinh, nhưng thực ra với dòng chảy thì cây cỏ cũng được phân phát cho những giọt sự sống y như mọi giống loài khác. Nhưng do nó cộng sinh với gió nước lửa đất, thậm chí cộng sinh với chính bản thân nó. Hơn nữa, ánh sáng mặt trời là năng lượng đến từ ngoài Trái Đất, đó cũng là thức ăn giúp dòng chảy ổn định không tan biến trong suốt mấy tỷ năm qua, cho nên thực vật không cần đến năng lượng của những vật thể khác. Còn động vật hay bò sát thì không thể cộng sinh với nhiều thứ như thế, chúng sống độc lập, nên chúng chỉ có cách ăn thực vật hoặc ăn thịt lẫn nhau. Cũng giống như, trong mắt chúng ta, người giết người mới thực là vô nhân đạo, nhưng dòng chảy không thấy thế, nó thấy chúng ta giết người hay giết gà cũng như nhau thôi. Tuy nghe có vẻ nó tàn nhẫn, nhưng tất cả những gì chúng ta sử dụng đều là một phần của nó, dòng chảy là cội nguồn của vạn vật, là điểm xuất phát mà bất cứ ai trong chúng ta đều bắt đầu. Tin vào nó, cũng như tin vào chính bản thân mình vậy. Bởi vì, dòng chảy luôn hòa quyện trong chúng ta. Và vô hình trung, mọi cá thể trên Thế Giới này đều được kết nối bằng dòng chảy!

Tôi bần thần ngồi đó, trong lòng tĩnh lặng, tôi đã hiểu! Hóa ra, mọi thứ lại đơn giản như vậy. Đúng như Lâm nói, ngay từ đầu có thể con người đã đi sai hướng, thứ chúng ta cần phải tin, từ trước đến giờ vẫn… luôn luôn là chính bản thân chúng ta!
(Hết đoạn giữa)...
P.s 1: Mạt Họa ơi, đoạn mới em nhé. :D
P.s 2: Viết đến đoạn đánh "chùm" rồi. Trời ơi là trời! Hận vì sao lại tạo ra con "chùm" mạnh như vậy à. Giờ đánh đấm sao đây.
disapointed.gif
ghost3.gif
dead.gif
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Truyện của chị em mãi mới tìm được sạn nè:

- Tôi không nói tin tưởng vào tôn giáo là sai, ngược lại, niềm tin đó giúp chúng ta biết chăm sóc cho cộng đồng người thân, biết hướng đến những gì chúng ta cho là tốt, đó là quan điểm đạo đức mà chúng ta gầy dựng từ bao đời nay. => gây dựng.

P.s: Chương này... lý luận nhiều thật đấy. :3
 

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Truyện của chị em mãi mới tìm được sạn nè:

- Tôi không nói tin tưởng vào tôn giáo là sai, ngược lại, niềm tin đó giúp chúng ta biết chăm sóc cho cộng đồng người thân, biết hướng đến những gì chúng ta cho là tốt, đó là quan điểm đạo đức mà chúng ta gầy dựng từ bao đời nay. => gây dựng.

P.s: Chương này... lý luận nhiều thật đấy. :3
Em ơi Gầy dựng cũng đúng mà, theo cách nói của người Bắc ấy, VD http://www.saigondautu.com.vn/Pages/20140614/Gay-dung-niem-tin.aspx. Vì lúc Lâm nói là văn nói nên thỉnh thoảng chị dùng từ ngữ kiểu nói ấy. =))
 

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
P.s thêm: Chém gió nhiều đâm ra thành bão ấy mà. =))
 

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Bên trên