Tình yêu Nam tình - Cập nhật - Nô

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Chương 10: Đêm lạnh.

Những ngày thu tuy mưa nhiều nhưng đến rằm thì trăng lại rất sáng, đủ để soi rõ mọi ngóc ngách tối tăm. Hôm nay cũng vậy, buổi sáng trời đã mưa rả rích, không khí lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt, khiến cho tâm trạng của con người thêm phần lâng lâng đến ảo não. Nhưng đến lúc xẩm tối, khi gió bắt đầu thổi thì cũng là lúc trời bắt đầu se se lạnh, khiến bất cứ ai cũng tự thấy khoan khoái.

Dưới ánh trăng rằm, cảnh vật nhuốm hai màu đen trắng. Cái thứ ánh sáng ấy lúc tỏ, lúc mờ hắt vào hành lang, làm hiện ra một bóng đen cao lớn của người đàn ông đang dò dẫm từng bước. Đột nhiên, hắn ta đứng khựng lại, lấy tay che mặt. Dường như ánh sáng trăng bất chợt chiều vào hành lang, vô tình làm hắn giật mình. Ban đêm hắn ta lén lút đi vào nơi tối tăm lạnh lẽo như thế này để làm gì?

Hắn lần mò trong bóng tối nhưng rồi cũng dần quen mắt. Ở cự ly gần, mọi thứ bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn. Hắn có thể thấy đây là một khuôn viên rộng lớn gồm nhiều dãy nhà, nhiều hành lang và cách nơi hắn đứng không xa lắm là một sảnh lớn. Mỗi dãy nhà đều được chia ra thành các phòng nhỏ, chúng được phân biệt với nhau bởi các biển hiệu.

Vẫn tiếp túc lần mò nhưng bất chợt, hắn tăng tốc rẽ vào một khu hành lang khác, bước chân cũng thoăn thoắt hơn trước. Hắn lấy tay đẩy từng cánh cửa, vặn xoành xoạch từng cái chốt nhưng dường như cửa vẫn đóng. Hắn luống cuống chạy và đẩy những cánh cửa khác nhưng không cái nào chịu mở ra.

Hắn đứng chết lặng một lúc rồi quay ngược trở lại hành lang cũ, hốt hoảng như một con thú đi lạc không lối thoát.

Khi đã mất phương hướng, từ con thú đến con người thường mang tâm trạng hoảng sợ đến mất tự chủ. Lúc này, hắn ta cũng vậy. Trăng trên bầu trời cao vời cứ thản nhiên đổ từng luồng sáng xuống mặt đất, chỗ sáng chỗ tối như để trêu chọc người kẻ lạc đường. Ánh trăng lạnh lẽo rơi nhòa trên sân thượng rồi đổ xuống hành lang, khiến những chiếc bóng được hắt xuống siêu vẹo một cách quỷ dị lạ thường.

Hắn ta vẫn chạy, chạy điên cuồng, vồ vập từng cánh cửa nhưng không một chiếc nào bật ra. Rồi như kiệt sức, hắn mệt nhọc ngồi phịch xuống, tựa lưng trước một căn phòng và bắt đầu thở dốc, tay không ngừng vò rối mái tóc và khóc thút thít.

Dưới con mắt nhạt nhòa, mọi thứ đều chuyển động sóng sánh như ảo ảnh, phải khó khăn lắm hắn mới nhìn thấy rõ tấm biển màu xanh phía trên cánh cửa có in chữ màu trắng mờ ảo. Hắn dụi mắt và cố trấn tĩnh. Nhưng khi sự bình tĩnh chưa kịp quay về thì hắn lại thấy gáy lạnh toát, mặt tái nhợt tường chừng cắt không còn giọt máu rồi người mềm nhũn. Tấm biển màu xanh in chữ “Nhà Xác” màu trắng thật nổi bật đến rợn người. Hắn đang lạc trong bệnh viện!

Hắn vội vàng quẫy chân và chống hai tay lùi về phía sau. Xê dịch được một đoạn ngắn thì vô tình lờ mờ nhìn thấy một cánh cổng phía xa. Hắn lồm cồm nhổm dậy, quay đầu chạy thộc mạng, vừa chạy vừa lẩm bẩm như chửi rủa. Chết tiệt, hắn sợ ma.

Hành lang nhà xác dài đến lạ. Hắn chạy đến mức lục phủ ngũ tạng chỉ còn đường đảo lộn mà chân vẫn chỉ mấp mé ở cửa ra như chẳng thể thoát. Bất chợt, hắn giảm tốc độ và cố nghe ngóng. Rồi lại như chết lặng, hắn dừng lại, chỉ biết đứng chôn chân. Hai hàm răng run rẩy va đập vào nhau phát ra tiếng lộc cộc đều đều, tiếng “thình thịch” ở lồng ngực trái cứ văng vẳng bên tai. Phía cuối hành lang tối om của nhà xác, hắn nghe thấy tiếng khóc thút thít dù rất nhỏ. Tiếng khóc nghe mỏng manhh tựa gió rít qua từng kẽ hở nhưng lại sắc lạnh đến rùng rợn. Lúc này, tử khí lạnh lẽo cùng mùi thuốc sát trùng hòa quyện vào nhau có thể khiến bất cứ ai hít phải cũng đều muốn nôn mửa. Thứ mùi ấy cũng bắt đầu sộc ra từ những khe cửa và dần bao trùm khắp hành lang hun hút.

“Hơ hơ…” Hắn run thành tiếng rồi lấy hết sức bình sinh, cùng sự can đảm cuối cùng và bỏ chạy.

Nhưng chỉ chạy được chừng hai, ba bước chân, tiếng khóc cuối hành lang chợt dứt và lúc đó câu nói “Anh lại bỏ em mà đi sao?” lại phát ra đầy ai oán.

Hắn không thể tiếp tục chạy nữa, vì giọng nói này quá quen thuộc và thân thương, đến nỗi chỉ cần nghe thôi là hắn muốn cất giữ giọng nói ấy vào trong tim mình. Giọng nói của người mà hắn yêu thương nhất.

“Ơ, là ... Có phải là em không?”

Phía cuối hành lang vẫn lặng im. Chỉ có bóng tối bao trùm.

“Em nói đi. Anh vẫn ở đây, không đi đâu cả.”

“Thật không?” Cuối cùng cũng có tiếng nói phát ra từ bóng tối.

Giọng nói trầm bổng như thể không phải nói ra ở thực tại mà có lẽ được vang vọng từ một nơi xa. Giọng nói giống thật đấy, nhưng sao hắn lại thấy sống lưng gai lạnh vì âm thanh ấy như thể lời thì thầm của linh hồn.

Chỉ nghĩ đến thôi, cũng phải run rẩy.

Vốn dĩ sợ ma, nhưng hắn cố gắng gạt hết nỗi sợ hãi ra khỏi tâm trí và tin rằng đó là người mình yêu, hắn nói “Thật mà. Anh vẫn đứng đây. Em không thấy à?”

“Anh có yêu em không?”

“Anh yêu em!” Hắn nói chắc như đinh đóng cột, như thể điều đó đã khắc ghi vào trong trái tim.

“Đi cùng em nhé?”

“Đi đâu cơ?”

“Là một nơi anh chưa từng nghĩ đến.”

“Ừ đi.” Hắn nở một nụ cười vui vẻ rồi tiếp bước.

“Đến với em đi. Nào, đến đây.” Vừa mới dứt lời, một bàn tay trắng nhợt nhạt lạnh lẽo đưa ra khỏi bóng tối cuối hành lang.

Nhìn thấy cánh tay, hắn thoáng ngập ngừng, chỉ dám bước từng bước nhỏ. Không hiểu sao, càng tiến đến gần, mùi thuốc khử trùng cùng mùi tử khí cũng dần mất đi, thay vào đó là một mùi tanh nồng, mùi máu đã lâu ngày, mùi ngột ngạt của chết chóc. Hắn trấn tĩnh, thầm nhủ “Nếu thơm tho thì chắc không phải nhà xác.”

Hắn cứ tiếp bước, cánh tay phía trước vẫn giơ ra đầy mời gọi. Chỉ một lát nữa, hắn sẽ nắm lấy bàn tay ấy và sẽ cũng người mình yêu thoát khỏi nơi này. Nghĩ được đến đó, cái thứ mùi kinh tởm kia cũng đã dễ chịu hơn phần nào.

Chỉ còn khoảng vài bước chân nữa thôi là hắn đến phía cuối hành lang. Bàn tay kia vẫn bất động giơ ra, còn hắn vẫn hào hứng bước tiếp đến phía bàn tay trắng bệch đó. Vừa đi hắn vừa nở một nụ cười tươi chẳng hề suy nghĩ.

Cuối cùng cũng đến nơi, hắn đứng cách bàn tay khoảng nửa bước chân. Bàn tay kia bỗng rụt trở về, trước mặt hắn lại trở thành một màn đêm đen kịt, chỉ có một luồng khí hôi tanh phả ra trước mặt. Hắn thấy lạ rồi thầm cho rằng thứ mùi đó phát ra từ nhà xác. Hắn tự cho là vậy. Chứ chẳng lẽ thứ mùi đó phát ra từ phía người hắn yêu. Hắn tự nhếch mép, cho điều đó là không thể.

“Giờ mình đi đâu?” Hắn cất tiếng.

“Đến một nơi xa, không còn phiền muộn.”

“Là ở đâu?”

“Đưa tay anh đây, em dẫn anh đi.”

Giọng nói vang vọng khắp hành lang. Bàn tay trắng bệch lại được giơ lên. Lúc này, nhìn ở cự li gần hắn mới thấy thật kì dị. Bàn tay trắng không chút sức sống, nổi gân xanh yếu ớt tưởng chừng chỉ chọc một lần là mục nát đến tận xương hoặc chỉ bẻ nhẹ là gãy.

Hắn hơi sợ, nhưng bỗng hắn thấy trên cổ tay kia có một chiếc vòng. Hắn nhận ra đó là chiếc vòng đôi mà hắn đã tặng cho người mình yêu. Hắn cho rằng mình đã nghĩ ngợi quá nhiều nên cố gắng điềm tĩnh, thở hắt ra rồi giơ tay lên:

“Mình sẽ đi đâu nào?”

“Địa ngục!”

Cánh tay đột ngột cử động. Bất thình lình, trong bóng tối hiện ra một khuôn mặt tái nhợt. Khuôn mặt của một nam nhân nhưng không phải người hắn yêu. Đôi mắt đã không còn trên khuôn mặt. Mà không, nói đúng hơn đó chỉ là hai hốc mắt đen ngòm sâu hoắm đang chảy ra từng giọt máu thâm đen. Máu nhỏ giọt xuống đất, bốc mùi tanh tưởi. Lúc này, chắc hắn cũng đã nhận ra sai lầm của mình khi nhận định về nguồn gốc của thứ mùi kinh tởm lúc trước.

Chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là hai bàn tay chạm lấy nhau. Hắn á khẩu, mắt mở trừng trừng, run rẩy đến mức không làm cách nào khiến cánh tay của mình buông xuống được.

Cái thứ ma quỷ kia đã dần áp sát hắn và mở ra cái miệng đen ngòm rộng toác rồi gào lên “Đi theo em” nói hết thì lại phát ra một tràng cười rùng rợn. Tiếng cười càng lớn, khóe miệng càng bị xé toác rách nát như thể chỉ chực rơi xuống. Tình thế quá dồn dập khiến hắn không kịp trở tay, cứ há mồm cứng ngắc rồi phát ra những tiếng ú ớ.

Muốn chạy mà không được, có lẽ là sự tột cùng của đau khổ.

Khi bàn tay quỷ dị kia chỉ tích tắc nữa thôi là đã tóm được cánh tay hắn nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác có một luồng khí lạnh phả đến từ ngay sau lưng mình. Một bàn tay lạnh buốt chạm lên bả vai khiến hắn sửng sốt rồi buông xuống cánh tay đang giơ ra của mình. Cảm thấy gai ốc nổi như nấm sau mưa, mọi giác quan của hắn như tê cứng đến mức chỉ kịp nghe thấy tiếng cười của nam nhân quỷ dị đã biến thành tiếng kêu thống thiết đầy ma dại.

***

Trời đã gần về đêm, cả thành phố lại lên đèn, cảnh vật trở nên tĩnh lặng như thể muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài. Ánh đèn đường màu vàng tối hắt những chiếc bóng dài lê thê xuống lòng đường xiêu vẹo một cách ngán ngẩm. Gần bệnh viện, mọi thứ đâu có ồn ào cho được. Khu hành lang của bệnh viện vô cùng lạnh lẽo, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lộc cộc của những đôi giày cao gót hoặc tấp nập hơn cả là tiếng loẹt xoẹt phát ra từ những đôi dép của mấy cô y tá vội vã đi kiểm tra các phòng bệnh.

Trong khu hành lang ấy, trên chiếc ghế dài được đặt sát tường, có một thanh niên đang nằm co quắp. Dường như chiếc ghế không đủ kích cỡ để có thể chứa trọn vẹn thân hình, khiến anh ta trông như một gã ăn mày điển trai may mắn tìm được chỗ qua đêm tạm bợ để ngon giấc.

Có một bà lão chậm chạp đi đến bên cạnh anh ta. Bà ta đội một chiếc nón rách nát, đến việc đựng thứ gì đó cũng không nổi, huống hồ là đội lên đầu để che mưa nắng. Mái tóc bạc rối bời che đã che đi khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn in dấu thời gian kham khổ. Chiếc lưng đã còng cũng được phủ bởi tấm áo nâu nhàu nhĩ.

Bà ta mặc một chiếc quần vải đen ống rộng nhăn nhúm, ngắn cũn cỡn còn không đủ chạm đến mắt cá chân, làm hiện ra đôi dép tổ ong huyền thoại đã mòn gần hết đế. Nhìn bà lão thật khổ cực. Bà ta khom lưng đứng bên cạnh người thanh niên đang ngủ trong trạng thái không ngừng co giật.

Bà lão đưa cánh tay chỉ còn chút da nhăn nheo bọc xương để lay vai chàng trai và luôn miệng gọi như hối thúc: “Cậu gì ơi! Này cậu…”

Chàng trai kia bất giác vùng vẫy chân tay rồi ngã bịch xuống sàn hành lang.

“Á, ma!…” Anh ta vừa mở mắt thì lập tức giật bắn người lùi về phía sau rồi chau mày nhìn chằm chằm vào bà lão. Những người đi qua đi lại ngơ ngác nhìn anh ta với một ánh mắt đầy khó hiểu. Bà lão thấy vậy liền mỉm cười rồi nói:

“Ta nhìn giống ma thật. Nhưng ta là người, muốn thành ma thì chắc phải vài năm nữa.”

“Bà là người?” Anh ta ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, rồi thận trọng nhổm người dậy và ngồi gọn gàng lên chiếc ghế dài, nhìn bộ dạng vẫn còn vô cùng đề phòng bà lão.

“Còn trẻ vậy mà đã muốn rủa bà già này chết đi sao? Chậc, lũ trẻ giờ thật độc miệng.”

Bà lão thở dài rồi ngồi xuống ngay bên cạnh chàng trai. Ngay lập tức, anh ta lại nhích ra một chút như thể anh ta vẫn chưa chịu chấp nhận bà ấy là người. Bà lão thấy vậy liền tủm tỉm cười rồi ôn tồn nói:

“Hầy, thôi cháu nghĩ ta là mà hay người cũng được. À, tại sao vừa nãy nằm ngủ mà run rẩy? Ác mộng hả?”

Chàng trai kia không nói gì, vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà lão. Thấy vậy, bà ta phẩy phẩy cái nón rách: “Bệnh tò mò của người già mà. Cháu không nói thì thôi!” nói rồi ngoảnh mặt ra ngoài đường.

Chút đèn vàng đỏ trong hành lang chiếu lên khuôn mặt kham khổ, làm thần sắc của bà bỗng trở nên ưu tư, phiền não, khiến chàng trai cảm thấy dấy lên trong mình lòng thương cảm. Khuôn mặt ấy làm anh ta nhớ đến bà của mình, người bà đã từng chịu khổ cực mà chăm sóc và thương yêu anh ta từ nhỏ. Giờ đây, khi đi làm xa nhà, ít có cơ hội về quê, hình ảnh về ba mẹ, về người bà vẫn luôn hiện hữu. Đôi khi anh ta chỉ hận mình không thể quay về để rồi những lúc nhớ chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm.

“Cháu gặp ác mộng. Đáng sợ lắm bà…” Chàng trai nhỏ nhẹ như đứa cháu ngoan kể cho bà mình nghe sự tình một cách đầy ấm ức. Anh ta ngồi sát lại gần và nắm lấy bàn tay khô cằn của bà lão.

“Cháu cảm ơn bà. Vừa nãy không có bà đánh thức, chắc cháu không thể ngồi đây nói chuyện với bà nữa. Mà tay bà lạnh quá. Bà lạnh lắm phải không? Chết thật, ngồi hành lang sương đêm lạnh không tốt, để cháu dìu bà đi kiếm chút gì ăn cho ấm bụng.”

“Thôi nào! Bà vẫn khỏe. Gì mà vừa nãy kêu ta là ma, giờ lại tốt bụng. Định mưu mô gì hả?” Bà lão ném cho chàng trai một ánh nhìn đầy châm chọc.

“Ấy chết! Cháu không dám đâu. Cháu xin lỗi bà. Mà tối rồi, bà còn vào đây làm gì?” Chàng trai xun xoe tỏ vẻ hối lỗi.

Bà lão bỗng dưng bật ra tiếng cười lớn: “Đùa cháu thôi. Lũ trẻ bây giờ, khờ khạo thật. Ta vào thăm người ốm.”

Chàng trai nghe xong, hướng mắt nhìn ra phía trước, run rẩy mường tượng lại giấc mơ quái ác của mình.

“Cháu mơ thấy mình bị lạc trong trạng thái hoảng loạn. Lúc đầu, cháu cũng không biết đó là chỗ nào bởi trời tối lắm. Nhưng khi cháu nhìn thấy Nhà Xác thì mới biết mình đang đứng trong hành lang của một bệnh viện. Lúc mơ hồ nhìn thấy cánh cửa ra vào, định chạy thật nhanh ra bên ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc nghe ghê tai lắm bà ơi. Lại còn cả cái thứ mùi chết chóc buồn nôn nữa. Cháu sợ quá định bỏ chạy nhưng ở phía cuối hành lang lại phát ra tiếng nói của em ấy.”

Chàng trai bỗng dừng lại như để lấy hơi: “Lúc đó, cháu không biết rằng mình đang mơ nên tiến lại gần nơi có tiếng khóc. Rồi cháu thấy một cánh tay chìa ra. Nếu cánh tay đó không đeo chiếc vòng mà cháu tặng cho em ấy, thì cháu đã chắc chắn đó là cánh tay của người chết. Nhưng ngờ đâu, cháu đã sai, đó không phải là em ấy. Đó là, là… là ma quỷ. Cháu cảm ơn bàn tay của bà đã kéo cháu lại, nếu không chỉ một tích tắc nữa, nếu nó nắm được tay cháu, chắc cháu sẽ cùng nó xuống âm phủ mất rồi.”

Anh ta nói một hồi dài như muốn trút bỏ một gánh nặng ghê rợn trong tâm trí. Nghe thấy vậy, bà lão liền nói: “Ai có tà tâm, thì ắt sẽ gặp ma quỷ. Quỷ không được sinh ra, mà nó được tạo thành. Cháu có dám chắc, mình chưa từng có tà tâm?” Bà lão quắc mắt nhìn trực diện vào mắt chàng trai. Anh ta khoáng ngập ngừng, tròng mắt khẽ rung rung nhưng rồi chỉ lắp bắp: “Cháu... cháu...”

Bà lão hiểu ý, lắc đầu, thở hắt ra: “Trong giấc mơ, cháu gặp được thứ không sạch sẽ ấy, mà nó còn mang theo vật tượng trưng cho tình yêu của cháu để lừa gạt. Theo ta, tình yêu của cháu đang không được bình yên. Người cháu yêu đang gặp nguy hiểm. Nếu thật sự cháu muốn giữ lại tình yêu này, thì nên cứng rắn. Loại bỏ tất cả những suy nghĩ cũng như ham muốn không sạch sẽ. Hãy yêu bằng một trái tim nồng ấm cùng với cái đầu lạnh giá. Đừng bao giờ để ma quỷ cám dỗ, lừa gạt. Hãy nhớ, ma quỷ là do con người tạo ra. Hãy nhanh chóng đến với người cháu yêu và nói tất cả những gì cháu suy nghĩ bằng chính con tim của mình. Đi ngay đi!”

Chàng trai vẫn chăm chú lắng nghe từng câu chữ, nhưng dường như anh ta vẫn không hiểu cho lắm. Anh ta gập lưng, nhìn chằm chằm xuống nền nhà, tự vấn lương tâm. Loại bỏ tà tâm? Anh ta thoáng nhíu mày. Đúng lúc định quay ra hỏi thêm bà lão thì từ xa chạy đến một người đàn ông trung niên quen thuộc. Lúc này, chàng trai giật bắn mình như chợt nhớ một điều quan trọng nên hỏi gấp:

“Em ấy sao rồi bác?”

Người đàn ông đó nói trong trạng thái vội vàng: “Nhanh chân lên. Nghe chừng yếu lắm. Còn đang hôn mê. Bác sĩ nói rằng cần theo dõi thêm hai, ba ngày. Bác đang định chạy nhanh ra ngoài mua chút đồ ăn cho mọi người. Này, nhớ đi thẳng rồi rẽ trái, sau đó đi thẳng. Đến cuối hành lang là phòng hồi sức. Cẩn thận lạc đường.”

Thấy nhắc tới “cuối hành lang”, “lạc đường”, anh ta bỗng nhớ đến bà lão đáng thương mà tốt bụng liền quay ra nhìn.

Lúc này, bà lão vẫn ngồi trên ghế, đầu đội chiếc nón rách vẫn cúi xuống đất, mái tóc bạc rối tung vẫn đung đưa theo chút gió đêm. Dù trời có sương đêm nhưng vẫn không lạnh lắm, ấy vậy mà người bà lão run bần bần từng hồi.

Thấy thế, chàng trai nghĩ bà đã đói nên chỉ tay hướng về phía bà lão và nói với người đàn ông: “Bác mua giúp cháu đồ ăn và cốc nước ấm cho bà ấy. Khổ, bà ấy chắc đói và lạnh lắm.”

Nói rồi ngay lập tức chạy đi theo lời chỉ đường, để lại người đàn ông với bộ mặt ngơ ngác. Ông ta chẹp miệng thầm trách: “Cái thằng này! Vẫn còn ngủ mơ hay sao? Làm gì có bà già nào ở đây?!”

Lời nói bà lão nhắc nhở chàng trai vẫn ghi nhớ trong đầu. Càng nghĩ vậy, anh ta càng rảo bước và nhận ra dãy hành lang này thật giống trong cơn ác mộng, nhưng đã không còn đen tối và ở nơi cuối hành lang, chắc chắn người anh ta yêu sẽ ở đó, chứ không phải là ma quỷ.

Đến cuối hành lang, anh ta gặp một cô y tá đứng túc trực ngoài cửa. Khi được cô ta hỏi danh tính, anh bình tĩnh trả lời:

“Tôi là Hà Trấn Bình, người thân của bệnh nhân Hà Quang Bảo!”


Bà Hiền đang ngồi thẫn thờ nhìn đứa con nhỏ dại. Đối với những người làm cha mẹ, những đứa con của họ dù đã trải qua bao nhiêu tuổi đời thì vẫn chưa bao giờ lớn khôn.

Nghe thấy giọng nói của Bình, biết rằng anh đã đến, bà quay đi, lấy cùi tay lau nhanh nước mắt rồi quay ra cố mỉm cười:

“Bình hả cháu. Nào, vào đây!” Thấy biểu cảm của Bình có chút không tự nhiên có lẽ vì thấy mình khóc, bà nhanh chóng đưa cánh tay gọi Bình lại, rồi mỉm cười: “Bác xin lỗi. Sau phẫu thuật, bác sĩ nói tình trạng của thằng Bảo rất nguy cấp. Chỉ e là...”

Nói đến đó, bà lại nghen ngào rồi lấy tay chấm nhanh nước mắt. Phụ nữ, rốt cuộc vẫn là những người yếu lòng, thật khó để họ che đậy cảm xúc. Bình ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng an ủi:

“Dù phẫu thuật não rất nguy hiểm, nhưng cũng không thể để Bảo sống mà không có quá khứ được. Lúc này, đành trông mong vào nghị lực của em nó thôi. Bác đừng quá đau lòng, chúng ta phải là hậu phương vững chắc để em ấy cố gắng. Tất cả chúng ta đều phải cố gắng!”

“Cảm ơn cháu. Lúc này có cháu ở bên, ta với ông ấy cũng được an ủi phần nào. Thằng Sắc còn nhỏ dại, đành phải nhờ họ hàng trông coi giúp.”

Bà Hiền vừa nói dứt lời thì phía cửa ra vào phát lên giọng nói khàn đặc của một bà lão.

“Chị cho tôi hỏi đây có phải phòng của bệnh nhân Hà Quang Bảo không?” Bà lão cố gắng nhìn vào tờ giấy nhăn nhúm, rồi ngước nhìn lên bên trên phía cánh cửa ra vào rồi hỏi cô y tá đứng ngoài cửa.

“Dạ đúng rồi. Xin hỏi bà có quan hệ thế nào với bệnh nhân ạ?” Cô y tá niềm nở.

Bà Hiền nghe thấy nhắc đến tên con trai mình liền ngó ra ngoài, nhìn thấy bà lão, ngay lập tức đứng bật dậy chạy nhanh ra cửa, khom lưng nhẹ nhàng nói.

“Ấy chết! Sao mẹ lại vào đây! Anh chị đâu hết rồi sao để mẹ đi có một mình? Trời ạ, tối sương rơi lạnh lắm, sao mẹ không mặc thêm áo. Chỉ trách con lo lắng quá mà không nghĩ ngợi được chu toàn.”

“Không sao. Chị cứ lắm chuyện! Tôi còn khỏe, còn đi được. Nghe tin thằng Bảo đi viện, tôi sốt ruột quá, bắt thằng anh cô lái xe đưa vào tận đây ngay nên có chuẩn bị được gì đâu. Cái thằng cũng lề mề quá mức, bảo tôi đứng đợi nó gửi xe xong sẽ đưa lên, nhưng nóng ruột nên tôi đòi đi trước.”

“Chậc, sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi, mai chồng con về rồi đưa mẹ vào thăm cháu. Muộn thế này mẹ còn vào đây. Quần áo còn không mặc đủ ấm. Trời ạ, còn đôi dép nữa kìa. Dù có lo lắng cho cháu thế nào đi nữa thì sức khỏe của mẹ vẫn là quan trọng.” Bà Hiền nói một hơi dài, có chút trách móc người mẹ già cả.

“Trời tối rồi nên cũng lạnh lắm. Đi được một đoạn ngắn thì chân đã mỏi nhừ ra rồi. Nhưng không sao, tuổi già, ngồi nhiều sinh bệnh thì mệt.” Bà lão vừa nói vừa cúi chiếc lưng còng xuống để nắn bóp đôi chân gầy guộc.

“Thôi mẹ vào đây ngồi không lạnh. Thằng Bảo còn yếu lắm.”

“Thằng bé mới tý tuổi đầu mà đã đau ốm triền miên. Rõ khổ!” Bà lão lắc đầu, lọm khọm chậm rãi tiến vào bên trong giường bệnh, nhưng rồi ngay lập tức đứng khựng lại với biểu cảm khó hiểu, ngay cả bà Hiền thấy vậy cũng tò mò.

“Ơ, bà là...” Bình mở to mắt, mặt ngây ra đứng dậy hỏi bà lão.

Bà lão vừa trông thấy Bình đã tỏ vẻ bất ngờ, liền hỏi: “Ủa chàng trai trẻ, sao cậu lại ở đây?”

“Ơ... dạ...” Bình bối rối như gà mắc tóc nói không lên lời. Thấy vậy, bà Hiền liền giải thích.

“À, đây là Bình, bạn của thằng Bảo. Lần nào thằng Bảo gặp chuyện xấu, cũng đều có mặt nó đấy.”

“Hả?!” Bà lão không tin vào mắt mình, chân tay cứng đờ.

Thấy Bình lắc đầu, nhăn mặt mếu máo với ánh mắt cầu xin, bà Hiền hiểu ý liền vội vàng giải thích: “Ấy chết, không phải như mẹ nghĩ đâu. Ý con là lần nào thằng Bảo gặp chuyện xấu, thằng Bình đều sẵn sàng chăm sóc và giúp đỡ.”

Bà lão nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn. Bình từ đó cũng thấy nhẹ người.

“Mà hai bà cháu quen nhau hay sao?” Bà Hiền hỏi.

“Tôi mới gặp nó ngoài hành lang ra vào bệnh viện lúc xẩm tối.”

“Dạ đúng rồi ạ. Vậy ra, bà là bà ngoại của Bảo.” Lúc này Bình mới cảm thấy có chút lạnh gáy. Một trong những điều đáng sợ lúc này là làm phật ý người già, mà lúc này lại là bà ngoại của người yêu. Giờ nghĩ lại, vừa nãy vẫn chưa đắc tội quá lớn với bà quả thật là điều may mắn.

“Thì ra hai đứa là bạn thân. Thôi, ngồi hết xuống đi. Để ta xem đứa cháu ngoại khờ khạo này bệnh tình ra sao. Khổ thân thằng bé, từ nhỏ đã thiệt thòi.”

Cả ba người tiến lại giường bệnh. Bà lão nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh giường. Bà đưa hai bàn tay gầy guộc run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Bảo như thể đang muốn truyền lại chút sinh lực cuối cùng cho đứa cháu yếu ớt. Không kìm được lòng mình, bà thốt lên giọng nói run run: “Cháu tôi...”

Dứt lời, hai giọt nước từ khóe mắt vội vã lăn dài trên gò má xương xẩu đã điểm chi chít những chấm đồi mồi của năm tháng. Bà Hiền thấy vậy cũng thút thít, nấc lên từng hồi. Giọng nói nghẹn ngào được cất lên rồi cũng nhanh chóng dứt, bỏ lại căn phòng với không gian tĩnh mịch. Thời gian trong phòng dường như đông cứng. Bên ngoài, chị y tá cũng đã nhẹ nhàng khép cánh cửa ra vào lại như một hành động đầy tế nhị.

Màn đêm đã thống trị toàn bộ mặt đất. Chút đèn đường vàng hắt hiu cũng chỉ đủ làm sáng một đoạn đường nhỏ của một vài con hẻm. Bình lặng lẽ ngồi nhìn khung cảnh bên ngoài bệnh viện. Qua ô cửa kính chật hẹp, mọi thứ rộng lớn bên ngoài đã nhòa đi trong mờ ảo. Những chiếc xe dù to hay nhỏ thì giờ cũng chỉ là những chấm vàng, chấm đỏ bé nhỏ di chuyển trong màn đêm đen đặc.

Bình bỗng thấy lòng mình trùng xuống rồi nhìn lại Bảo vẫn đang hôn mê, chưa biết chừng nào mới tỉnh lại.

Đồ quỷ! Em là kẻ tàn nhẫn, không chỉ với anh, mà còn với tất cả mọi người.

Bà đang khóc vì em, mẹ lo cho em từng ngày, ba vì em mà chạy ngược chạy xuôi từ sáng khi chưa có chút gì vào bụng. Còn anh, anh không làm gì được cho em cả. Ừ! Anh yếu đuối. Điều anh làm được chỉ là dõi theo em mỗi ngày và mong em sớm tỉnh lại mà thôi. Vậy mà em vẫn cứ nằm yên đó trước mong đợi mòn mỏi của mọi người. Em, đúng là kẻ tàn nhẫn mà!

Đêm lạnh lắm, có biết không hả thằng ngốc?!

Mắt cứ thế mà ứa lệ. Bình thầm nhủ trong chua xót.

Mời đọc tiếp: Chương 11 - Cám dỗ
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Ui Tú ơi ghê quá... Chắc là Bình mơ rồi.
Cậu cũng có khiếu viết truyện kinh dị phết nhỉ? ;))
Nhá hàng vừa thôi nhé. Người ta đợi dài cổ rồi mà cứ... :(( :(( :((
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
“Giờ mình đi đâu?”, hắn cất tiếng. => “Giờ mình đi đâu?” Hắn cất tiếng.
Lỗi này vẫn bị sai nhiều lắm.
Starlight Ừm... nãy đọc làm sao lại nghĩ Bảo mơ, đây là Bình mơ mới đúng nhỉ? :D
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
“Giờ mình đi đâu?”, hắn cất tiếng. => “Giờ mình đi đâu?” Hắn cất tiếng.
Lỗi này vẫn bị sai nhiều lắm.
Starlight Ừm... nãy đọc làm sao lại nghĩ Bảo mơ, đây là Bình mơ mới đúng nhỉ? :D
Vâng... Do chị nhầm giữa Bình và Bảo thôi nà.
Hình như không liên quan lắm nhưng tên Bảo và Bình ghép lại là Bảo Bình, cung hoàng đạo của Tú Nô chăng? ;))
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Mưa Mùa Hạ : Vâng, em cứ soát đi soát lại mà vẫn không hết lỗi. Đây chỉ là giấc mơ thôi ạ :P Truyện đóa quỳnh của chị em sẽ theo dõi, cái bìa truyện đó ấn tượng quá đi. :3
Starlight : Ôi tại hôm qua tớ đi xem phim kinh dị về có hứng nên viết chèn phần này vào truyện tình cảm :)).
Tớ là fan của kinh dị, cả truyện và phim luôn :3
Tớ có viết 1 truyện kinh dị, đăng lên gác xong lại xóa tại đọc không thấy sợ =)) Dự hoàn truyện Bảo Bình rồi mới viết tiếp.
Kể cả phần này, không thấy sợ gì. :(|)
Bảo - Bình là tên kỷ niệm thôi. Tớ là Ma Kết. =))
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Starlight : Ôi tại hôm qua tớ đi xem phim kinh dị về có hứng nên viết chèn phần này vào truyện tình cảm :)).
Tớ là fan của kinh dị, cả truyện và phim luôn :3
Tớ có viết 1 truyện kinh dị, đăng lên gác xong lại xóa tại đọc không thấy sợ =)) Dự hoàn truyện Bảo Bình rồi mới viết tiếp.
Kể cả phần này, không thấy sợ gì. :(|)
Bảo - Bình là tên kỷ niệm thôi. Tớ là Ma Kết. =))
:3 Cứ tưởng...
Dạo này tớ hay xem phim kinh dị nên đọc phần này có vẻ không sợ lắm.
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Tội cho người nhà Bảo và anh Bình quá. :(( :((
Không biết bà có nhận ra Bình là người yêu Bảo không nhỉ? Không biết Bảo có nhớ lại hết không nhỉ?
Tò mò -ing.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chương 9.
Rồi như sợ hãi trước cơn thịnh nộ, xe cũng chịu nổ máy, Bình tiêp tục nhấn ga rồi chạy thẳng trên con đường ngập nước.
=> tiếp tục
Giờ hãy nói rõ ràng rất có thể. Tôi sẽ cố gắng nghe.
=> nhất
“Tôi cũng đã già rồi.” Vị bác sĩ mỉm cười, rồi lại tiếp tục nói: “Thật tiếc vì giờ đã quá muộn, nếu cậu liên lạc sớm hơn, chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp. Giờ hãy nói rõ ràng rất có thể. Tôi sẽ cố gắng nghe.”
Bình cố gắng giữ bình tĩnh rồi tường thuật lại cho bác sĩ toàn bộ những gì xảy ra. Vị bác sĩ ấy cũng vừa áp điện thoại vào tai, vừa dùng giấy bút ghi lại nhanh nhất có thể. Một lúc sau, ông mới thở dài rồi nói:
=> lặp từ. Thay từ khác.
“Cháu chào bác. Cháu đến lại phiền bác dậy sớm.” Bình nói
Thiếu dấu chấm.
“Bim bim cơ.” thằng bé nhăn nhó.
Dấu cách giữa câu thoại và lời dẫn.

Chương 10.
Thay cụm từ bàn tay trắng dã bằng cụm từ khác. Trắng bệch hoặc trắng nhợt.

Chương 10.1.
Nói đến đó, bà lại nghen ngào rồi lấy tay chấm nhanh nước mắt. Đàn bà, rốt cuộc cũng luôn là phái yếu, thật khó để họ che đậy cảm xúc. Bình thấy vậy liền an ủi:
=> Phụ nữ, rốt cuộc vẫn là phái yếu, thật khó để họ che đậy cảm xúc. Bình ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng an ủi.
 

Tú Nô

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/14
Bài viết
111
Gạo
100,0
Chương 11: Cám dỗ.

Gần một tháng đi qua, ngày nào Bình cũng túc trực bên cạnh giường bệnh của Bảo. Lần đầu tiên trong đời, thời gian biểu của anh được thực hiện chuẩn xác và đều đặn mỗi ngày. Buổi sáng tới công ty giải quyết một số công việc nhỏ còn tồn đọng. Bình không muốn lao đầu vào những việc lớn cũng chỉ vì sợ làm hỏng mọi thứ do phân tâm. Tâm trạng không ổn định, Bình không muốn làm bất cứ việc gì, kể cả tư duy sáng tạo.

Thực ra, nhiều lúc Bình chỉ muốn buông xuôi, buông xuôi tất cả. Áp lực từ nhiều phía khiến anh dường như muốn nổ tung. Đáng sợ nhất là thời gian không chờ đợi bất cứ ai. Bình cũng đã trưởng thành và sớm già đi, công việc cũng đang trên đà tiến triển nên ba mẹ anh thường xuyên nhắc tới chuyện lập gia đình. Các bậc phụ huynh chỉ mong muốn con cháu đầy nhà mà không biết đó là nỗi lo, nỗi đáng sợ nhất của tất cả những người như anh và Bảo. Những lúc muốn buông, Bình lại nhìn Bảo rồi tự thấy mình thật kém cỏi. Cậu đã vì anh mà chịu biết bao cay đắng, ấy vậy mà một chút nhẫn nại bản thân anh cũng không có. Bình đã chờ được cậu bốn năm, vậy hà cớ gì không đợi lâu thêm một chút.

Nhưng sao bản thân anh thấy khó quá! Và bốn năm chờ đợi ấy, cũng đâu thể nói là toàn tâm toàn ý?

Mỗi ngày, Bình chỉ làm một nửa thời gian, đến trưa lại lóc cóc chạy xe đến bệnh viện, mặc kệ cho ba mẹ Bảo áy náy vì anh quá nhiệt tình. Họ nghĩ, Bình đã trưởng thành, còn cả tương lai và công việc phía trước, nay vì con mình mà từng ngày uể oải, với tư cách là bạn bè suy cho cùng làm như vậy thật không đáng. Bình hiểu tâm tư của hai bậc phụ huynh, nhưng anh cũng không phản ứng gì, chỉ mỉm cười nói không sao vì dự án ở công ty vẫn chưa khởi động.

Vì công ty cách xa bệnh viện, nên hiếm hoi lắm mới có lần Bình ngủ lại cùng Bảo ở bệnh viện thâu đêm, trừ những ngày cuối tuần. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, trong khi bà Hiền ra ngoài mua đồ ăn sáng, Bình thường lấy báo, đọc cho Bảo nghe những tin nóng trong ngày, hoặc mở ti vi và thao thao bất tuyệt về những chương trình được phát, mặc kệ cho Bảo có nghe được hay không, mặc kệ cho cậu có tỉnh lại nữa hay không.

Từng ngày, từng tuần cứ đều đều trôi qua như vậy. Cho đến hôm nay, một sự kiện tưởng chừng chỉ là hòn đá nhỏ bé nhưng lại làm rúng động cả hồ nước đã có những tháng ngày phẳng lặng.

Âm thanh ồn ào, náo nhiệt của ngày mới chốn thị thành khiến Bình tỉnh giấc. Ánh nắng chói chang len lỏi qua khe cửa sổ, tạo thành những vệt dài xiên thẳng vào khuôn mặt nhăn nhó còn ngái ngủ của Bình. Anh bất giác lấy tay che mặt.

Phòng hồi sức vẫn tĩnh lặng, thỉnh thoảng ngoài hành lang phát ra tiếng giày dép lộc cộc. Nhìn quanh phòng, mọi người đã ra ngoài, chỉ còn lại anh và Bảo. Cậu vẫn đang nằm bất động trên giường bệnh. Bình nén tiếng thở dài trong lồng ngực.

Bình lấy tay che miệng sắp sửa ngáp, tay còn lại với cái điều khiển từ xa trên bàn.

“Biết chừng nào em mới tỉnh lại đây? Chắc giờ này, mẹ em đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi đấy.” Bình thầm nhủ rồi đi về phía cửa sổ, mở tung hai cánh cửa. Ánh nắng ban mai cùng làn gió trong trẻo vội ùa vào phòng, mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu.

“Đã dậy rồi à?” Bà hiền tay xách một vài túi đựng đồ ăn sáng. Bà vừa lên tiếng hỏi, vừa đi về phía bàn để đặt đồ ăn.

“Dạ, cháu vừa mới tỉnh. Phòng ngột ngạt quá, cháu mở cửa ra cho thoáng.”

“Ừ, nhanh đi rửa mặt rồi vào ăn sáng không đói. Bác có mua chút cháo gà, để nguội là không còn ngon đâu.”

“Vâng, phiền bác quá. À, bà ngoại đâu rồi ạ?”

“Đêm hôm qua lúc cháu ngủ sớm, bà đã về rồi. À đây, trước khi đi bà có dặn phải đưa cho cháu tận tay mảnh giấy này” Bà Hiền nói rồi mở ngăn kéo của chiếc bàn, lấy ra một mảnh giấy màu đen rồi đưa cho Bình.

Nhận lấy mảnh giấy, Bình chau mày tỏ vẻ không hiểu. Thấy vậy, bà Hiền hỏi:

“Bà có nhắn lại gì cho cháu không?”

“Dạ không có gì quan trọng đâu ạ. Cháu đi rửa mặt một lát rồi về ngay.” Bình nói rồi nhanh chóng nhét tờ giấy vào túi quần và chạy ra ngoài.

“Cái thằng này, làm gì cũng hấp tấp...” Bà Hiền thầm nhủ rồi nhìn theo, chỉ biết thở dài.

Mặt trời đã lên cao, hành lang bệnh viện cũng đã sáng sủa hơn, chứ không còn lạnh lẽo và u ám. Bình nhanh chóng tiến về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Vì ở góc khuất, mặt trời không thể chiếu đến được nên nhà vệ sinh luôn sáng đèn.

“Ọc ọc…” Bình ôm bụng xuýt xoa. Từ tối hôm qua anh vẫn chưa có gì vào bụng. Bình vội vã vặn núm cửa còn đang đóng rồi đẩy mạnh vào. Bỗng một tiếng “cốp” chắc nịch phát ra, rồi kèm theo là tiếng rên rỉ đau đớn.

Bình hốt hoảng tiến vào bên trong, vội vàng nói: “Xin lỗi tôi không để ý.”

Đang đứng cúi mặt vào tường là một cậu bé có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nhăn nhó được che bởi bàn tay trắng ngần. Có lẽ khi Bình mở cửa, khuôn mặt nhỏ bé của cậu đã dính gọn vào cánh cửa nhà vệ sinh.

“Đi đứng kiểu gì thế. Bị mù... Ấy chết...”

Cậu bé với khuôn mặt thanh tú nhưng đỏ ửng định quay ra buông lời quát mắng vì cú va chạm đau điếng, nhưng khi nhìn thấy Bình thì lập tức nhỏ nhẹ như chú mèo con.

“Ui da...” Cậu bé đưa tay lên ôm mặt tỏ vẻ đau đớn. Thấy vậy, Bình chạy nhanh đến gỡ bàn tay ra rồi dùng hai bàn tay của mình nâng lên khuôn mặt đang đỏ ửng: “Em có đau lắm không, vừa nãy anh vô ý quá. Anh xin lỗi.”

Mặt cậu bé chẳng bảo trước mà đỏ ửng hơn trước. Không rõ là do đau hay vì điều gì khác. Cậu ấp úng: “Ơ... dạ, cũng hơi đau nhưng không sao đâu. Một chút là khỏi.”

“Hầy, mặt đỏ bừng thế này còn nói không sao. Để anh đưa em đến phòng khám.”

“Em đã nói là không sao mà! Ui da...”

Vừa dứt lời, cậu bé lại đưa tay lên ôm mặt. Lúc này, khi đã bình tĩnh hơn, Bình mới nhận ra trên tay cậu có đeo một chiếc vòng nhìn rất quen mắt, chiếc vòng tay bằng da có màu nâu và đỏ. Chính nó, chiếc vòng giống hệt cặp vòng của Bình và Bảo.

“Anh sao vậy?” Thấy mắt Bình cứ dán chặt vào cánh tay trắng ngần, cậu bé ngại ngùng hỏi.

“Không, không có gì... À, chiếc vòng, chiếc vòng đẹp.” Vừa nói Bình vừa gãi đầu cười xòa.

“Thật hả anh. Anh thích không, em mua tặng anh một cái.”

“À, không cần đâu. Anh có một cái rồi.”

“Nói dối nha. Làm sao mà trùng hợp thế được chứ!” Cậu bé bĩu môi, xị mặt như thể quên cả đau đớn.

“Anh không nói dối đâu. Mà hình như em hết đau rồi hả.”

“Cũng còn hơi đau một chút.” Cậu bé mở to mắt nhìn Bình, để lộ đôi mắt to tròn. Đôi mắt nâu trong trẻo như muốn hút người đối diện vào sâu bên trong. Một đôi mắt đẹp khiến Bình không thể bỏ qua, dường như anh đã bắt gặp ở đâu đó.

“Em dùng kính áp tròng hả? Hay đó là màu mắt thật của em.”

“Mắt thật ạ.” Cậu bé nở nụ cười tươi roi rói. Nhìn nụ cười trong sáng vô tư, Bình buột miệng: “Đẹp lắm.”

“Cảm ơn anh. Mà anh đi đâu, sao vội vàng thế?”

“À, anh đi làm vệ sinh cá nhân thôi.” Bình vừa nói xong thì cái bụng anh lại đòi ăn.

Bình ngại ngùng, gãi đầu “Hì, thực ra là đói. Từ tối qua anh chưa ăn gì. Đói quá nên hành động hơi hấp tấp.”

“Hay mình đi ăn luôn đi. Sáng nay em cũng chưa kịp ăn gì. Bữa nay anh mời em, coi như đền bù vụ làm em đau. Đồng ý?”

“Nhưng mà anh còn...”

“Không nhưng nhị gì cả. Sao đây, giờ anh muốn trốn tránh trách nhiệm phải không?” Bình chưa nói hết câu thì cậu bé bỗng làm mặt buồn rầu. Đôi mắt cậu bé buồn bã, khuôn mặt thanh tú cũng vì thế mà trở nên rất đáng yêu. Nghĩ ngợi một lúc, Bình nói, “Thôi được rồi. Em ra ngoài đợi anh một chút, anh rửa mặt xong mình cùng đi.”

Nghe thấy vậy, cậu bé cười vui sướng.

“Đúng là trẻ con.” Bình thầm nhủ rồi lắc đầu và nở nụ cười.

Làm vệ sinh cá nhân xong, Bình quay ra hành lang. Cậu bé đang dựa lưng vào tường, bàn tay không ngừng nghịch ngợm chiếc điện thoại.

“Mình đi thôi.”

“Vâng. À, anh cho em số điện thoại. Biết đâu, về nhà mặt em bị đau, cần đi bệnh viện thì sao. Lúc đó, em phải gọi cho anh để bắt đền chứ.”

Bình thừa biết đó chỉ là cái cớ, nhưng nghĩ đến cú va đập “trời giáng” vừa nãy, anh cũng cảm thấy việc cậu bé nói cũng không phải là khó xảy ra. Ngay lập tức, anh rút chiếc điện thoại ra và đọc số của mình nhưng đã vô tình làm rơi một vật trong túi ra bên ngoài.

Sau khi đã lưu lại số điện thoại của Bình, cậu bé vui vẻ chạy lên phía trước.

“Mình đi thôi.” Cậu bé cười nói rất hồn nhiên. Bình thấy vậy cũng nhanh chóng tiến đến. Hai bờ vai nhấp nhô tiến ra cổng bệnh viện.

Sau bao ngày mưa gió thì sáng nay trời cũng đã đổ xuống mặt đất chút nắng mới. Nắng hôm nay gay gắt và bỏng rát khiến ai cũng phải nhăn nhó. Chút nắng sớm chiếu vào hành lang, làm hiện rõ một mảnh giấy màu đen nhàu nát nằm trên nền gạch.

Một chị lao công loẹt quẹt với tiếng chổi tre ngoài sân bỗng xầm mặt tức tối khi nhìn vào hành lang, nơi chị vừa dọn dẹp sạch sẽ, nay lại có giấy rơi vãi. Chị ta hậm hực tiến đến gần, cúi xuống nhặt tờ giấy, ném vào thùng rác ngay bên cạnh một cách không thương tiếc, miệng còn lẩm bẩm câu từ gì đó.

Trong thùng rác với vô vàn thứ phế thải nặng mùi chất chồng lên nhau, mảnh giấy nhàu nát màu đen tự dưng lại vô cùng nổi bật. Nó bị nắng chiếu tới lập tức lộ ra một chữ “Nhẫn” được viết nguệch ngoạc bằng phấn trắng.


Trước cổng bệnh viện, hàng loạt những quán ăn ven đường mọc lên như nấm. Bệnh nhân càng nhiều thì số lượng người thân đến chăm sóc lại càng lớn tạo ra nhu cầu ăn uống ngày một tăng cao, điều đó có nghĩa cửa hàng sẽ ngày một làm ăn thuận lợi. Do vậy, các quán ăn từ sang trọng đến bình dân không thương tiếc mà nâng giá cao đến tận trời xanh. Họ biết rằng có mấy ai tiếc rẻ mấy đồng bạc lóc cóc để rồi đi thật xa tìm quán ăn. Thôi thì thực khách đành phải ngậm ngùi bị “chặt chém”.

“Em ăn gì?”

Hai người ra khỏi cổng và dừng chân trước một dãy cửa hàng chuyên bán đồ ăn sáng.

“Em ăn phở.” Cậu bé trả lời.

Bình ngạc nhiên: “Phở?”

Cậu bé tròn xoe mắt ngơ ngác, đầu gật gật.

Lồng ngực Bình bỗng đánh “thịch” một nhịp. Chẳng là, đã lâu rồi từ khi quen và yêu Bảo, Bình đã không ăn phở. Những ngày tháng bên nhau trước kia, chủ yếu hai người thường ăn bún vì đó là món ăn Bảo cực kì thích.

“À không, không có gì. Vậy mình ra đằng kia.”

Bình chỉ tay về hướng có một quán phở khói bay nghi ngút. Mới sáng sớm nên cửa hàng nào cũng tràn ngập khói. Mùi thức ăn theo gió lan tỏa khắp nơi, đánh thức cái bụng của mỗi người kêu ầm ĩ.

Hai người cùng tiến vào làm dấy lên con mắt tò mò của những người trong quán. Cậu bé dễ thương còn chàng trai đĩnh đạc với khuôn mặt phong trần. Một vài cô gái đang ngồi ăn cũng phải dừng đũa để cười khúc khích, không ngừng đưa ánh mắt đầy phấn khích về phía cặp đôi trong tầm ngắm.

Bình gọi hai bát phở cùng một vài chiếc quẩy nóng giòn. Phở được đưa đến cùng làn khói bay nghi ngút, cậu bé đưa mặt tiến gần tô phở, hít hà một hơi rồi khen tấm tắc: “Thơm quá. Lâu lắm không được ăn. Em ăn trước nhé?”

Nói xong, chẳng đợi phản ứng của Bình, cậu bé hì hụp ăn rất say sưa. Bình chăm chú ngắm nhìn mà quên cả ăn. Chỉ đến khi cái bụng anh lại “ì ọp” thì mới đưa đũa gắp những sợi đầu tiên đưa vào miệng.

“Ấy chết, em mải ăn quên chưa hỏi tên anh.” Cậu bé cố gắng nuốt ực một tiếng rồi hỏi. Đôi môi vốn dĩ đã hồng hào, nay vì phở nóng lại càng ửng đỏ khiến Bình quên cả đói mà đáp lời ngay.

“Anh tên Bình. Còn em?”

“Em là Nguyên Khôi.”

Hai người ăn xong cùng ra ngoài đường trở về bệnh viện. Nắng bỗng trở nên dịu dàng, hai người chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện.

“Hôm nay em không phải đi học à. Học lớp mấy rồi?”

“Hôm nay cuối tuần mà. Em học lớp 12. Anh đến bệnh viện làm gì mà sớm vậy?”

“Đâu có, anh ngủ qua đêm ở bệnh viện mà. Anh đến chăm sóc người bệnh”

“Phải chăm sóc, chắc người đó bị nặng lắm?”

Mặt Bình trở nên u ám, buồn rầu hơn, anh thở hắt ra rồi nói: “Ừ, đang hôn mê sau ca phẫu thuật não, chưa rõ bao giờ mới tỉnh lại.”

“Anh đừng lo lắng quá. Có người lo lắng như vậy, người bệnh chắc chắn sẽ vượt qua và tỉnh lại thôi.”

Cậu bé Khôi nở một nụ cười tươi tắn trong nắng mới. Khuôn mặt ngây thơ, thanh tú bỗng rạng rỡ đầy sức sống. Lồng ngực phập phồng, Bình rạo rực thấy có cảm xúc lạ tự trôi đến.

“Được anh quan tâm như vậy, người đó chắc là người thân của anh rồi?”

Thấy Bình im lặng, Khôi tiếp tục hỏi. Vừa dứt lời, cậu lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay của Bình. Bình thoáng bất ngờ rồi lắp bắp: “À, à... Ừ, là người thân của anh.”

Nói xong, tay Bình cũng siết chặt hơn bàn tay nhỏ bé của Khôi. Khôi hít một hơi dài rồi thở hắt ra. Miệng cậu bé mỉm cười, đôi mắt trong veo màu nâu nhạt bỗng trở nên sắc lém nhìn xa xăm đầy ẩn ý.

Hai người dừng chân trước sảnh bệnh viện. Khôi tươi tắn quay sang nói cảm ơn vì bữa sáng, rồi nói mình có việc phải đi. Bình gật đầu chào tạm biệt. Khi Khôi đã rời khỏi tầm mắt, Bình bất giác nhoẻn miệng cười rồi từng bước quay về phòng hồi sức.

“Cháu đi đâu mà không về ăn sáng. Đã ăn gì chưa?” Bà Hiền vừa nói, vừa sắp xếp lại đống đồ ăn đã dùng xong.

“Cháu ăn rồi. Bảo ra sao rồi bác?”

Bà Hiền thở dài: “Vẫn chưa có gì đáng mừng. Bác sĩ nói cần phải có thời gian và nghị lực của nó nữa. Không biết thằng bé giờ đang mải chơi ở đâu mà chưa chịu về để tỉnh lại.”

Bình cười cười:“Bác đừng lo lắng quá. Rồi em ấy sẽ tỉnh lại thôi.”

Bình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Tiếng tút tút đơn điệu của máy đo nhịp tim và huyết áp cứ vang lên tẻ nhạt. Bình chẹp miệng. Bỗng điện thoại đổ chuông, một tin nhắn mới và ngay lập tức theo sau là cuộc gọi từ số máy của cấp trên.

Bình đi nhanh ra ngoài hành lang, thầm lẩm bẩm “đã về rồi cơ à”, rồi bấm nút nghe máy.

“Alo, em nghe.”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn alo với chả em nghe. Cậu thử tính xem đã nghỉ bao nhiêu giờ. Ngày nào cũng chỉ làm nửa ngày, tính thôi việc luôn hả!?” Âm thanh giận dữ phát ra từ loa điện thoại khiến Bình phải đưa ra xa, cách tai vài centimet. Những ngày này, cấp trên trực tiếp của anh đi công tác nước ngoài nên Bình dũng cảm tự cho mình quyền được nghỉ tự do.

“Gia đình em đang bận việc. Em xin nghỉ thêm vài buổi. Em vẫn sẽ cố gắng làm thêm tại nhà để theo kịp tiến độ.”

“Thôi đi! Nếu tình trạng này còn kéo dài, dự án sẽ đổ bể. Hiện tại, bản kế hoạch triển khai sơ lược còn chưa có. Dự án sẽ đi đến đâu? Cậu còn muốn tiếp tục tình trạng này, thì sáng ngày mai, ngay lập tức để đơn nghỉ việc trên bàn làm việc của tôi. Tôi không chấp nhận một người làm việc thiếu chuyên nghiệp. Tôi sẽ giao vị trí trưởng nhóm lập trình cho người khác.”

“Nhưng mà...”

“Tút tút tút…”

“Mẹ kiếp!” Bình chưa kịp nói thì bên kia đã tắt máy. Anh buông một tiếng chửi thề. Quả thực, dự án đang có những khởi đầu rất tốt, nếu chỉ thiếu một mắt xích là tất cả mọi thứ đều đổ xuống sông bể. Nếu còn tiếp tục tình trạng nghỉ vô tổ chức, Bình sẽ mất việc và tự đào thải mình. Anh thở dài rồi mở tin nhắn, là một số lạ.

“Hôm nay gặp được anh tuy rất “đau” nhưng khá vui. Nếu được, anh và em có thể gặp nhau một lần vào lúc nào đó?”

“Ai vậy?” Bình nhắn tin trả lời.

“Thì ra anh cũng chưa lưu số điện thoại của em. Em là Khôi. Sáng nay anh đập cả cánh cửa vào mặt em. Anh quên rồi sao?”

“À vẫn nhớ. Lúc đó anh quên chưa kịp lưu lại. Em còn đau không. Nhớ dai thế?”

“Hì, cũng còn hơi đau. Vậy em có thể gặp lại anh chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Bình nhắn tin trả lời rồi quay trở lại phòng hồi sức. Bảo vẫn nằm đó, mắt nhắm tịt, không một chút nhúc nhích. Bình ngồi xuống ghế, nắm lấy tay của Bảo, lẩm bẩm điều gì đó rồi quay sang nói với bà Hiền:

“Cháu có việc nên xin phép về trước. Em Bảo phiền bác trông nom.”

“Thằng Bảo là con trai bác mà. Làm sao bỏ nó được? Cháu bận thì cứ về trước, mọi việc để bác lo.”

“Vậy cháu xin phép.” Bình nói rồi nhanh chóng quay xuống lấy xe, chạy thẳng về phòng trọ.

Dãy nhà trọ vắng bóng người, tất cả các phòng đã khóa cửa. Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần, mấy người thuê phòng đã về quê. Căn phòng đã mấy ngày thiếu vắng hơi người nên bốc mùi ẩm mốc.

Bình mở hết cửa ra. Chút nắng chiếu qua cửa sổ, len lỏi vào trong phòng làm không gian trở nên dễ chịu hơn. Bình ngồi vào bàn làm việc, anh mở máy tính rồi lấy ra từ ngăn kéo một tờ giấy cùng chiếc bút quen thuộc và bắt đầu viết.

Trời đã dần về chiều, nắng cũng đã yếu ớt. Con hẻm đã ồn ã hơn lúc trưa. Giờ tan tầm, tiếng xe cộ rì rầm trên ngoài đường phố. Chút gió thoảng qua phòng, cuốn lấy tầm rèm cửa khẽ đung đưa. Trên bàn làm việc, Bình gục ngủ ngon lành.

Điện thoại lại réo chuông khiến Bình tỉnh giấc. Anh dựng người dậy, dụi mắt rồi nghe máy còn chẳng nhìn màn hình.

“Alo.” Giọng ậm ọe còn ngái ngủ.

“Nói chuyện với em chán lắm hay sao mà giọng điệu mệt mỏi vậy?”

Bình vội nhìn vào màn hình, là Khôi.

“À không, anh mới ngủ dậy. Có chuyện gì không?”

“Phải có chuyện thì mới được gọi cho anh à. Tối anh rảnh không. Mình đi cà phê nha?”

Bình nghĩ ít ra cũng cần gặp mặt để xem sức khỏe thằng nhóc thế nào. Anh ậm ừ một lúc rồi nói đồng ý.

“Ok, nhưng em đang ở đâu?”

“Em ở Cầu Giấy. Bảy giờ em đợi anh ở Indochina nhé.” Bình cúp máy rồi nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn. Anh vội vã chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hẹn.

Bình đóng cửa phòng rồi bước vào phòng tắm. Chút nước ấm còn sót trên bình nóng lạnh tuôn xối xả vào cơ thể săn chắc đang trần trụi. Nhìn vào gương, Bình thấy mình đã tiều tụy đi rất nhiều. Bảo yếu ớt, Bình cũng từ đó mà héo úa.

Nước như muốn rửa trôi tất cả những phiền muộn, lo lâu những ngày qua Bình phải mang theo. Bảo vẫn vậy, lặng im buông xuôi mọi lo lắng và cố gắng của Bình, của mọi người xung quanh cậu.

Đang nghĩ ngợi, Bình nghe thấy điện thoại đổ chuông. Lại có một tin nhắn mới. Bình chợt nghĩ đến Khôi, cậu bé trẻ trung, vui vẻ đầy sức sống. Anh bất giác nhắm mắt, bàn tay vô thức tự vuốt ve lồng ngực nở nang chắc nịch của mình. Nước lạnh bất ngờ dội xuống, Bình giật mình trở về thực tại. Cảm xúc dồn nén, anh lấy tay đấm thẳng vào thành tường, sau đó ngồi xuống và gào lên. Trong Bình dấy lên cảm giác bất lực thật khó tả.

Đã rất lâu, lâu tới mức được tính bằng năm, Bình đã không có được cảm giác gần gũi thể xác với người yêu. Nhiệt huyết tuổi trẻ còn hừng hực, chàng trai đang tuổi thanh xuân có biết bao khao khát mê dại đến cuồng nhiệt, chỉ chực bùng cháy. Bình cũng là con người, đâu thể kìm nén mãi được những nhu cầu sinh lý thiết yếu. Vì Bảo, Bình phải hy sinh tuổi xuân trong đợi chờ, như vậy liệu có đáng? Trong khi đó, với tài năng, công việc cùng diện mạo căng đầy sức sống, ngoài kia còn biết bao chàng trai, cô gái đang chờ đợi, sẵn sàng dâng hiến cả tuổi xuân của mình cho anh. Vậy mà anh vẫn đợi Bảo. Bốn năm ròng rã anh đợi cậu, chỉ mong cậu toàn tâm toàn ý trở về bên anh.

Nhưng cuối cùng anh nhận được gì? Đâu có giây phút nào cậu tự nguyện vùi đầu vào vòng tay của anh? Qua bốn năm ấy, chẳng phải cậu vẫn cự tuyệt, đến mức nhiều lần anh phải gồng mình lên để cưỡng chế?

Hay bốn năm vẫn là chưa đủ? Vậy phải bao nhiêu mới lấp đầy được trái tim của cậu. Năm năm, nười năm, mười lăm năm, hai mươi năm... nhiều hơn thế, hay là phải chờ đợi cả đời này?!

Mẹ kiếp, cậu có thiết tha gì tôi đâu cơ chứ?!

Bình bỗng bật lên tiếng cười lớn, lạ lẫm như thể tiếng gầm của con thú cùng đường.

Chỉ đến khi điện thoại tiếp tục đổ chuông báo có tin nhắn, Bình mới lấy chiếc khăn mỏng quấn quanh hông rồi bước ra ngoài. Trời đã nhá nhem tối, căn phòng chìm trong câm lặng. Cũng đúng thôi, Bình đã ở trong nhà tắm quá lâu. Anh mò mẫm với lấy chiếc điện thoại, màn hình bật sáng hiện lên hai tin nhắn của Khôi nói rằng mình sẽ đến trễ mười phút. Bình nhắn lại nói rằng không sao, anh sẽ đến đúng giờ và ngồi chờ.

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại có báo cáo gửi về rằng Khôi đã nhận được. Nhờ màn hình điện thoại, căn phòng cũng rõ ràng hơn chút ít. Bình tháo chiếc khăn mỏng trên hông, ném nó lên giường rồi trần trụi tiến đến bên tủ quần áo.

“Tít tít”

Bình nhanh chóng quay về hướng cửa sổ khi nghe thấy âm thanh lạ. Không một bóng người, cửa sổ mở chỉ có chiếc rèm cửa bay phần phật vì bị gió thổi tung. Bên ngoài vẫn là bóng đen dày đặc.

Nghĩ rằng cả dãy nhà trọ đã đi vắng hết, Bình chỉ “xùy” một tiếng rồi bật đèn, căn phòng bừng sáng.

Bốn năm xa cách Bảo, Bình chỉ biết vùi đầu vào công việc cho quên đi nỗi nhớ. Mỗi buổi chiều tan làm, anh đều đến trung tâm thể hình bên cạnh công ty để luyện tập. Ngày tháng trôi đi, nhờ tính kiên trì bên bỉ cùng những góc khuất chẳng thể tránh trong phòng tập, chàng thư sinh hiền lành Trấn Bình đã được huấn luyện để trở thành một Hà Trấn Bình phong trần thành thục mọi thói đời và sở hữu thân hình đầy mê dại, hút mắt biết bao kẻ đứng trên máy tập, chỉ biết nuốt nước bọt lén lút nhìn đến nỗi quên cả nhiệm vụ chính của mình là rèn luyện cơ thể.

Dưới ánh đèn điện, một tấm thân trần khiêu khích hiện ra như đầy thách thức bất cứ ai đứng đối diện. Bình lau khô người rồi mặc quần áo. Anh nhìn đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi phút. Bình mở cửa ra, gió ùa vào phòng, anh bất giác xuýt xoa trước cái lạnh bất chợt của Hà Nội.

“Ầy, gần đây mình hay xao nhãng quá. Cứ nghĩ là đã đóng rồi.” Bình nhìn về phía cổng, cửa vẫn mở. Con hẻm vẫn lặng lẽ chứ không ồn ào như ban ngày. Cuối tuần, chắc mọi người đã ra ngoài đi chơi hết. Nghĩ đến đó, Bình nhớ về cuộc hẹn. Anh nhanh chóng dắt xe ra rồi khóa cửa cổng. Đã rất lâu, hôm nay Bình mới lại hẹn hò.

Tiếng máy nổ phá tan cái tĩnh lặng thoáng ghê rợn của con hẻm. Bình nhấn mạnh ga, phóng nhanh xe ra ngoài đường lớn, trả lại cho con hẻm sự câm lặng.

Chỉ được vài phút, sau khi Bình đã đi khỏi, dãy nhà trọ vốn không một bóng người của anh phát ra tiếng “lạch cạch”, âm thanh của kim loại chạm vào nhau tạo ra tiếng ken két đến ghê tai. Gió thốc, bụi bay mù mịt, cánh cổng rung lên bần bật như thể có người đứng dưới mà đẩy mạnh.

Tay cầm quả bóng bay, một bé gái từ ngoài chạy nhanh vào bên trong con hẻm. Khi đi ngang qua cổng nhà trọ của Bình, nó chợt dừng lại rồi bỗng khóc thét lên khi nghe thấy đằng sau cánh cổng đang đóng phát ra tiếng thở gấp, tiếp sau đó là tiếng rên rỉ rất nhẹ rồi cuối cùng là một thứ sáng trắng cứ ẩn hiện lập lờ sau cánh cổng.

Con bé con sợ hãi gào thét rồi ngồi phịch xuống đất, quả bóng nổ tung. Nó không dám chạy mà chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng “Mẹ ơi!”

Nó hãi nhắm tịt mắt, vì nó nhìn thấy từ trong bóng tối nhô lên một cái bóng đen xì ngồi chồm chỗm, đung đưa trên cánh cổng.


“Ừ. Anh đến nơi rồi.”

Bình dừng xe bên vỉa hè rồi lấy điện thoại gọi cho Khôi. Khôi nói rằng cậu đang trên đường đến. Bình cúp máy rồi ngẩn ngơ nhìn đường. Sau những ngày mưa, mọi thứ dần trở lại với sự khô ráo. Đường không còn lép nhép như trước, những bạn trẻ có thể vui vẻ đi dạo phố cùng nhau mà không phải co chân khi ngồi xe máy hay mặc áo mưa bùng nhùng. Thời tiết dễ chịu, trung tâm thương mại cũng đông vui, nhộn nhịp hơn hẳn.

“Anh Bình!”

Đang nghĩ ngợi, Bình nghe thấy giọng nói quen thuộc đằng sau. Anh quay lại. Khôi đã đến, cậu xuống từ một chiếc taxi. Tối nay, cậu bé mặc một chiếc áo thun màu đỏ và quần jean trắng cùng đôi boot da màu đen, trông thật bắt mắt. Bộ trang phục với màu sắc quen thuộc, Bình nhìn thấy vậy, hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười trêu đùa: “Rực rỡ nha.”

“Bình thường mà. Em đi vội nên không kịp chọn đồ. Lấy đại một bộ ra mặc.” Khôi chun mũi rồi cười hì hì.

“Đẹp thật mà. Em mặc thế này khiến anh liên tưởng đến một người.” Dường như cho dù ở bên bất cứ ai, hình bóng quen thuộc vẫn luôn ở trong tâm trí Bình.

“Ai vậy?” Khôi mở to mắt, ngước lên nhìn với vẻ tỏ mò.

Bình cười nhạt “Em biết có để làm gì đâu. Em đến trễ. Thích bị phạt không?"

Khôi thở hắt ra một hơi rồi nói: “Em còn chưa hỏi tội anh nhé. Mặt em ngày càng đau hơn này. Mũi tẹt hơn thì phải.” Cậu mếu máo đưa tay lên day day cái sống mũi cao trên gương mặt hài hòa của mình.

“Thật không đấy... Ơ kìa, tay em?”

Bình nhăn mặt rồi xuống xe, đi đến gần Khôi, nắm lấy cổ tay rồi nói: “Em bị trầy xước rồi này. Vết thương còn mới lắm. Vừa bị va vào đâu hả? Ối, một cái dây của chiếc vòng bị đứt rồi?”

Chiếc vòng của Khôi, nó giống hệt chiếc vòng đôi của Bình và Bảo, nay đã bị đứt một bên dây, trên chiếc vòng còn dính chút máu từ tay rỉ ra. Khôi giật mình nhìn lại tay mình. Đúng là chảy máu thật. Màu máu đỏ thẫm từ vết xước rỉ ra, rơm rớm trên làn da trắng mịn. Cậu nghĩ ngợi điều gì đó rồi nhíu mày: “Chắc do em sơ ý, không sao đâu. Mình đi thôi.”

“Không sao thế nào được? Nào, lên xe!” Bình đẩy Khôi lên xe rồi vặn ga chạy xe đến một hiệu thuốc cách đó không xa.

Bình chạy vào mua một chút đồ cần thiết để băng vết thương rồi chạy ra xe. Anh dắt xe lên vỉa hè rồi ấn Khôi ngồi xuống. Bình ngồi trước mặt Khôi, cẩn thần lau sạch vết thương rồi dán băng lại.

“Em cứ coi thường. Nếu không rửa sạch sẽ, nó sẽ nhiễm trùng. Lúc đấy còn nguy hiểm hơn.”

Khôi nhìn Bình chăm chú băng vết phương cho mình, chợt thấy lòng ấm áp, nhưng rồi chẳng được bao lâu thì ánh mắt sắc bén lại hiện trên gương mặt lạnh tanh. Khôi nhếch mép nở một nụ cười.

“Anh thật chu đáo. Ai được ở bên cạnh anh, chắc chắn đã tích phúc được mấy đời.”

Bình lấy tay day day cái mũi thanh mảnh của Khôi: “Thằng bé này, trông vậy mà cũng biết nịnh nọt.” rồi kéo cậu đứng dậy.

Khi bước chân vào trung tâm thương mại, nhìn thấy những cặp đôi vui vẻ sánh bước cười đùa, Bình quay ra cười với Khôi rồi nắm tay cậu bước đi.

“Đen đá.”

“Cho em một Matcha.” Khôi mỉm cười với anh chàng phục vụ.

Ngoài trời gió vẫn nhè nhẹ thổi, thời tiết rất dễ chịu. Indochina là khu trung tâm thương mại mới được xây dựng nên thu hút rất nhiều người, đặc biệt là các bạn trẻ. Bình và Khôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê yên tĩnh, cách biệt với không gian náo nhiệt ngoài đường phố.

Chỉ chừng vài phút sau, Bình chủ động đứng dậy chuyển chỗ sang ngồi cạnh Khôi. Cả hai cười nói vui vẻ. Thỉnh thoảng, Khôi nhìn ra khung cảnh bên ngoài rồi từ từ thở nhẹ. Một cậu bé còn chưa đến tuổi trưởng thành mà chỉ trong một buổi tối, trên dưới mười lần, nó phải buông những tiếng thở dài ngao ngán.

Mời đọc tiếp: Chương 12 - Món quà từ người cũ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên