Ngày mai trời có nắng? - Cập nhật - Poulp

MotKeVoDanh

Gà BT
Tham gia
9/6/14
Bài viết
1.535
Gạo
250,0

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 32
Ba ngày liền sau đó, Bích ở lì trong phòng không đi đâu cũng không nói chuyện với ai. Mỗi ngày Thu đều mang cơm và thuốc đến đặt trước cửa phòng, Bích đều ra lấy và trả lại một cái cặp lồng sạch bong. Thu không vì thế mà yên tâm, nó chỉ chứng tỏ Bích chưa chết chứ không chứng tỏ cô ấy khỏe và ăn hết chỗ cơm.

Đến ngày thứ tư lúc Thu đang chuẩn bị mang cơm trưa sang cho Bích thì nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói mẹ cô đòi gặp cô ngay lập tức, bà ấy có vẻ đang xúc động. Thu rất lo, cô bỏ tất cả chạy đến bệnh viện ngay tức khắc. Vừa đến khuôn viên trước sảnh bệnh viện, cô đã nghe tiếng mẹ gọi. Cô quay lại, mẹ cô mặc chiếc áo bông cũ ngồi trên ghế đá giữa trời gió lạnh, khuôn mặt buồn bã nghiêm khắc, trong tay bà còn cầm cái bọc giấy gì đó. Ngay lúc đó Thu đã có linh cảm không hay, chưa bao giờ mẹ cô chủ động gọi cô đến viện cũng chưa bao giờ tự ra tận đây chờ cô bao giờ.

“Mẹ, sao không vào trong, ngoài này lạnh lắm.” Thu chạy đến ôm lấy vai bà.

Bà nhìn Thu một lúc, đôi mắt hiện lên tia trách cứ: “Mẹ hỏi con điều này, con phải trả lời thật.”

“Chuyện gì mẹ?”

“Con đang làm gì bên ngoài?”

Thu thở mạnh, chẳng lẽ ông Sơn đã nói gì đó với mẹ cô? Thu nắm tay mẹ, điều hòa hơi thở và cười nói như mọi lần: “Mẹ lại suy nghĩ lung tung phải không? Con vẫn tốt mà mẹ. Con làm cộng tác viên và đi làm thêm ở quán café nữa.”

“Một tháng con làm được bao nhiêu tiền?”

“Cái đó… Sao mẹ tự nhiên hỏi thế. Con lo cho mẹ được mà.”

“Trả lời hẳn hoi cho mẹ.” Mẹ Thu hơi gắt.

Thu không dám cãi, cô đành nói bừa: “Gần 10 triệu ạ.”

“Tiền viện phí một tháng của mẹ là bao nhiêu? Tiền học rồi cả tiền thuê nhà lẫn sinh hoạt phí của con nữa.”

Cái này Thu không dám trả lời.

“Mau nói. Tại sao phải giấu mẹ? Tại sao con dặn các bác sĩ không nói cho mẹ biết?”

“Mẹ, là con không muốn mẹ lo lắng nhiều ảnh hưởng sức khỏe. Mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.”

“Thu, xưa nay mẹ dạy con, làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ cho bản thân trước rồi nghĩ cho mẹ vì mẹ không muốn con chịu thiệt thòi ngoài xã hội. Có yêu bản thân thì mới biết yêu người khác. Mẹ cũng dạy con không được sống lừa dối, xảo trá, sống phải có tự trọng, không được bán rẻ bản thân. Con còn nhớ không?”

Thu không dám nhìn mẹ, cô trả lời nhỏ rí: “Con nhớ hết mẹ ạ!”

“Con nhớ mà con lại làm cái gì đây?” Mẹ Thu không kìm nén được gắt lên, bà ném cái bọc giấy vào người cô.

Thu mở to mắt kinh ngạc nhìn mẹ rồi nhìn cái bọc giấy, xưa nay bà chưa từng mắng mỏ nặng lời với cô, lần này là sao? Thu run run mở bọc giấy ra xem, cô bàng hoàng nhìn tập ảnh đáng xấu hổ của mình, tập ảnh Duy dùng để khống chế cô. Cô hoảng loạn, vì sao đống ảnh này lại ở đây?

“Làm… làm sao mẹ có cái này? Ai đưa nó cho mẹ?”

Mẹ Thu nhìn Thu chăm chăm, trong đôi mắt bà không còn là sự giận giữ mà là đau lòng, là tan nát, là sự bất lực của một người mẹ đứng nhìn con mình rơi xuống vực sâu.

“Nói mẹ nghe, trong ảnh có phải là con không?”

Nhìn mẹ, Thu biết trong lòng bà đã có đáp án chắc chắn nhưng cô cũng không có cách nào thừa nhận, không dám đối diện. Thu quỳ dưới chân mẹ, cô không dám cầu xin sự tha thứ, chỉ nói một câu: “Con xin lỗi mẹ.”

Mẹ Thu xúc động mạnh, bà biết rõ hình ảnh đó là thật, nốt ruồi trên vai kia không thể nào là giả, hình dáng cơ thể của con gái mình bà là người biết rõ nhất nhưng bà vẫn mong mỏi một lời phủ nhận từ Thu dù là dối trá. Bà ngửa mặt lên đối diện với bầu trời cao rộng lớn, đôi mắt nâu mệt mỏi nhòe đi, bà đưa tay lên đấm ngực mình, tiếng khóc bi thương bật ra từ cổ họng.

“Mẹ, mẹ ơi. Con sai rồi! Mẹ ơi, mẹ đánh con đi. Đánh chết con đi!”

Thu đau lòng giữ chặt lấy hai bàn tay bà, khẩn khoản van xin. Bản thân cô không ngại cả thế giới biết mình là thứ con gái gì, không sợ bị cả thế giới phỉ nhổ, cô chỉ sợ mẹ đau lòng, chỉ sợ bệnh mẹ nặng thêm, chỉ sợ mẹ không chịu chữa trị nữa.

Vẻ mặt mẹ Thu như sắp phát điện đến nơi, bà túm lấy Thu đánh cô mấy cái thật mạnh, thật đau rồi lại ôm chặt cô vào lòng: “Mẹ nuôi mày ăn học, nuôi mày lớn bằng này không phải để làm trò đó. Mẹ thà chết, thà chết! Mày bảo mẹ phải sống tiếp thế nào đây? Thu, tại sao? Người ta đến nói với mẹ thế nào, mày biết không? Mày muốn mẹ chết đúng không?”

Thu khóc trong lòng mẹ, cô không muốn kìm nén nữa: “Mẹ ơi, không phải con muốn thế, không phải con muốn dối mẹ nhưng con hết cách rồi. Không có mẹ, con sống tiếp thế nào đây hả mẹ? Con chỉ có mẹ thôi.”

“Chỉ có mẹ? Chỉ có mẹ?” Bà lại đánh vào lưng Thu. “Chỉ có mẹ mà mày lại như thế à? Mày muốn làm cái nghề đó đến phát điên sao? Có bao nhiêu nghề tại sao không làm? Vết nhơ ấy là muôn đời, mày xóa thế nào đây hả con? Mày là muốn mẹ chết không nhắm mắt.”

Rồi đột nhiên bà đẩy mạnh Thu ra và đứng lên chỉ vào mặt Thu: “Đi đi, mày đi khỏi đây đi, mẹ không muốn nhìn thấy mặt mày nữa.”

Bà định cất bước đi thì Thu ôm chặt lấy chân bà: “Mẹ ơi, con biết lỗi rồi. Con không xin mẹ tha thứ, con chỉ xin mẹ tiếp tục dưỡng bệnh. Con đã không làm việc đó nữa rồi, mẹ tin con đi.”

Mẹ Thu lắc đầu, mặt bà càng ngày càng trở nên thẫn thờ: “Đi đi.”

Thu vẫn níu chặt chân mẹ: “Không, con không đi đâu cả.”

Bà quay đầu cúi nhìn Thu, đó không phải là vẻ mặt trách cứ: “Người đó nói con chuyên đi quyến rũ đàn ông, mẹ không tin. Nói con quan hệ với đàn ông đã có vợ, mẹ càng không tin. Nói con làm vũ nữ thoát y ở vũ trường, mẹ vẫn không tin. Vì con là con gái mẹ, đứa con gái mẹ nuôi nấng tin tưởng nhưng người ta đưa những tấm hình đó cho mẹ xem thì mẹ không còn gì để nói. Mẹ là người mẹ tồi tệ, không giúp gì được cho con gái mình, lại còn vô tình đẩy con vào hố sâu, mẹ mới là người đáng giận nhất.”

Thu ngã trên nền đất, cô nhìn sâu vào đôi mắt giống hệt mình kia nhưng cô không tìm thấy bất cứ điều gì, nó trống rỗng đến đáng sợ. Từ nhỏ đến lớn mẹ cô chưa một lần đánh mắng cô, chưa một lần thất vọng, còn lần này không chỉ là nổi giận, không chỉ là thất vọng. Cô buông chân mẹ, nhìn theo gót bà, không dám nói thêm một câu. Cô nắm chặt bọc giấy trong tay, từ bi thương chuyển thành căm giận. Tên Duy khốn kiếp, cô đã nghe lời hắn như thế, vô duyên vô cớ hắn sao lại đưa tập ảnh cho mẹ cô? Hắn chơi chán rồi lật mặt sao? Cô đứng bật dậy rời khỏi bệnh viện, không quên gọi điện thoại cho hắn.

Vừa nghe máy, Duy đã cười gằn: “Thích món quà tôi tặng cô chứ?”

“Thằng chó chết. Mày đang ở xỏ xỉnh nào?”

“Ồ! Phát điên rồi? Vậy hãy gặp ở chỗ quen đi.”

Thu lập tức đến ngay chỗ nhà nghỉ chờ hắn. Nửa tiếng sau hắn mới xuất hiện. Thu lập tức ném đống ảnh vào người hắn, cô hét lên: “Thằng chó! Mày không phải là người nữa.”

Hắn nhếch mép cười: “Là người hay không không đến lượt cô lo. Tôi muốn cho cô biết dở trò sau lưng tôi thì sẽ có kết quả thế nào.”

Thu im lặng nhìn Duy lấy trong túi áo ra một cái máy ghi âm nhỏ, cái máy ghi âm mà Thu thường lén lút để trong túi xách mỗi khi đi gặp hắn. Hắn ném cái máy lên giường: “Phải cảm ơn buổi giằng co đêm hôm đó mới khiến thứ này văng ra. Cô lại dám ghi âm lại? Đừng nói với tôi, cô giữ nó làm kỷ niệm. Con điếm!”

Hắn vung tặng cô một cái tát: “Tôi không cần biết cô ghi âm lại làm gì, chỉ cần đó là việc tôi không biết thì cô phải trả giá.”

“Hóa ra mày đa nghi như thế, hay mày có quá nhiều điểm yếu sợ người ta biết được?”

Đôi mắt hắn nheo lại đầy ẩn ý: “Có thằng đàn ông nào lại không cảnh giác một con điếm?” Hắn giơ tay nhìn đồng hồ rồi nhàn nhạt nói: “Có lẽ món quà thứ 2 sẽ khiến cô ý thức hơn về thân phận của mình. Giờ này hẳn đã đến nơi.”

Thu ngẩng lên nhìn hắn, cô hiểu ra, phải rồi còn một người nữa.

“Để xem lão Khánh của cô còn đối xử tử tế với cô được nữa không.”

Thu chồm người đẩy hắn sang một bên rồi nhanh chóng đến nhà Khánh.

Bấm chuông một hồi bác giúp việc mới ra mở cửa, bác ấy nói: “Cậu Khánh vừa nhận bưu phẩm gì đó, đang ở trong phòng.”

Thu không nói được lời nào, Duy thật sự ra tay quá nhanh và quá vô tình, cô thậm chí còn không có cơ hội thương lượng với hắn. Lúc này Khánh là niềm hy vọng cuối cùng, nếu mẹ cô thấy cô kết hôn, sự đau đớn của bà sẽ không kéo dài lâu thêm nữa.

Cô chạy một mạch lên phòng Khánh, cuống đến nỗi quên gõ cửa mà xông thẳng vào. Khánh mặc bộ đồ ở nhà rất thoải mái ngồi vắt chân lên ghế, đang mở lớp giấy bên ngoài của bưu phẩm. Thấy có người đi vào, gã ngẩng đầu nhìn, nhíu mày không vui với thái độ của Thu, tiếp tục mở bưu phẩm. Thứ đầu tiên gã nhìn thấy chính là tấm hình không đẹp đẽ kia của Thu, mắt gã nheo lại, mặt tối sầm. Gã ném từng tấm hình xuống đất, mỗi một lần ném gương mặt càng thêm phần lạnh lùng nguy hiểm nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng. Đến khi xem hết thì ngẩng đầu cao ngạo giơ tấm ảnh cuối cùng lên đặt câu hỏi: “Đừng nói với tôi đây là hình ghép.”

Mặt Thu đã sớm tái xanh không còn giọt máu, cô cứng đờ người nhìn những tấm hình rải rác trên nền nhà. Đến khi chạm tới ánh mắt không thể dung thứ của Khánh, cô mới phản ứng lại, vội chạy đến níu tay gã nói: “Mọi chuyện không phải như anh đang suy nghĩ, em có thể giải thích.”

Khánh vô cảm: “Thế mọi chuyện là như thế nào?”

Thu lắp bắp: “Hắn… hắn lừa em, em bị hắn cho thuốc mê rồi chụp ảnh, hắn dọa sẽ đưa ảnh này cho mẹ em. Em…”

“Đó không phải việc của tôi. Điều duy nhất tôi quan tâm là em đã ngủ với hắn hay chưa?”

“Em…”

Khánh dí tấm ảnh vào mặt Thu bắt cô nhìn rồi nói: “Nhìn đi, thân hình của em lên hình rất đẹp, rất rõ nét. Em thử nói xem, kẻ chụp ảnh cho em liệu có cầm lòng được không?”

Thu nhìn đôi mắt lạnh lùng gai góc của Khánh, cô thấy sợ, cả người lạnh toát, cô cúi đầu không mở miệng nói được câu gì.

Khánh nâng khuôn mặt cô lên: “Chiều Thu, tôi đã nói với em là tôi không thích dùng chung đồ với người khác. Tôi cũng đã nói nếu ngoan, tôi sẽ không để em chịu thiệt, bằng chứng là tôi đã định cưới em. Nhưng giờ thì sao? Nếu ngay từ đầu em nói thật với tôi thì mọi chuyện đã khác.”

Khánh gầm lên ở cuối câu rồi đột ngột vớ lấy chiếc cốc đặt trên bàn ném xuống đất vỡ choang. Chiếc cốc thủy tinh vốn đẹp đẽ là thế, tốn công sức tạo nên là thế nhưng chỉ mất một giây là tan tành. Thu nhìn chằm chằm những mảnh vỡ trong suốt dưới sàn nhà, tim cô cũng nát tan theo. Thế là hết, hết thật rồi.

“Lẽ ra tôi không nên tin tưởng hạng người như em. Hạng người như em, đúng là chỉ để chơi, tôi thật đã nhìn lầm. Em chẳng bao giờ có thể sánh với cô ấy.”

Cuối cùng Khánh cũng chịu nói ra. Thu cười nhạt, cô nhìn tấm hình người vợ thương yêu của Khánh, đôi mắt cô tối mờ, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói: “Hạng người như em chưa bao giờ dám so sánh với cô ấy, chính anh là người áp đặt em phải giống cô ấy. Không phải anh không để em chịu thiệt, mà là không muốn cô ấy chịu thiệt, anh muốn em trở thành cô ấy. Em là kẻ bẩn thỉu dơ dáy, anh chính là kẻ giàu có đáng thương. Anh trầm luân trong bóng hình của quá khứ, nhìn xem, mọi thứ ở đây không phải là của quá khứ sao? Ngủ bên cạnh em, hôn em, chẳng phải anh luôn tưởng tượng đang bên cạnh cô ấy? Vợ anh đã chết rồi, anh biết không? Anh thoát khỏi trò chơi dị hợm với chính mình đi!”

Khánh đứng bật dây, túm lấy Thu tát cô ngã ra đất: “Cầm mồm! Cô không được phép nhắc đến vợ tôi.”

Thu ôm mặt, cái tát này đau thật đấy nhưng nó làm cô hoàn toàn tỉnh mộng. Cô chỉ tay vào mình nói: “Anh đã bao giờ nhìn em chưa? Nhìn em là Chiều Thu chứ không cô ấy. Nếu anh chưa có cơ hội nhìn rõ thì hôm nay anh nên nhìn cho kỹ, em là Chiều Thu, là con đàn bà được anh bao nuôi chứ không phải người anh ngày nhớ đêm mong kia.”

Quai hàm Khánh bạnh ra rất dữ tợn, đôi mắt chưa từng lạnh ngắt đến thế nhưng Thu không sợ, cô đã không còn biết sợ là gì.

“Anh chưa bao giờ muốn ở cùng em, chưa bao giờ muốn thật sự cưới em, càng chưa bao giờ đối tốt với em.”

Khánh quay đầu nhìn tấm ảnh người vợ đã mất, đôi môi hiện lên nụ cười chế giễu dành cho Thu: “Cô cho là tôi đối xử với cô không đủ tốt nên cô tìm thằng khác đối tốt với cô hơn? Tôi lo cho mẹ cô, cho cô cuộc sống thoải mái, còn định cưới cô mà cô nói tôi không tốt với cô? Vậy cô muốn gì? Tình yêu? Phải không? Đừng quên cô nói với tôi rằng cô chỉ cần tiền. Tôi coi cô là gì, nhìn nhận cô là ai hoàn toàn là quyền của tôi.”

Lời nói của Khánh lại một lần nữa giáng một đòn xuống cô. Thật nực cười, chính cô cũng thấy nực cười. Cô tự cười mình, tiếng cười không khác tiếng khóc bi thương. Cô đã nghĩ cái quái gì vậy?

“Cút! Cút ngay khỏi nhà tôi! Nếu không tôi sẽ làm cô cả đời phải hối hận.”

Thu nhổm người dậy, lấy chiếc nhẫn kim cương trả lại cho Khánh rồi chậm chạp rời khỏi ngôi biệt thự đẹp đẽ. Cho đến lúc đi khỏi đó rồi cô vẫn không thể nào hiểu được tại sao lại nói ra những lời cấm kị đó, sự dịu dàng quan tâm của Khánh dành cho cô như ma thuật khiến cô mộng mị không muốn tỉnh, khiến cô quên mình là ai, mục đích ban đầu là gì. Cô cảm thấy rất đau, rất đáng thương hệt như khi phát hiện mình là con rối được Khánh mua về.

“Chị Thu ơi!” Tiếng nói lảnh lót dễ nghe từ phía trước dội lại: “Chị sang nhà em chơi ạ?”

Thu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của bé gái tiến lại gần mình, mái tóc cô bé búi hai bên như hai trái đào nhỏ. Cô mỉm cười, ngồi xổm xuống đón lấy cô bé: “Ừ, Chi đi đâu về thế này?”

“Em sang nhà bạn Trang làm bài tập. Chị vào nhà em chơi đi.”

“Chị vào rồi. Bây giờ chị phải về đây.”

Mặt Chi xìu xuống, cô bé lắc tay Thu làm nũng: “Không được, em còn chưa được chơi với chị.”

“Chi này, chắc từ giờ chị không sang chơi với em như trước được nữa.”

“Tại sao ạ?”

Thu nhìn đôi mắt trong veo thơ trẻ của Chi, khẽ vuốt đôi má cô bé: “Chị phải đi làm, rất bận. Chi ở nhà phải ngoan, học hành chăm chỉ và nghe lời bố, được không?”

Cô bé gật gật đầu nhưng vẻ mặt không vui, rồi đột nhiên cô bé cất tiếng gọi: “Bố, chị Thu nói rất bận không đến chơi với con được nữa.”

Thu giật mình quay lại, Khánh đã đứng trước cổng nhà từ bao giờ, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Gã nâng tay vẫy Chi: “Con lại đây, mau vào nhà, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”

Chi không dám cãi lời, đi về phía bố. Khánh dắt tay con gái nhỏ đi vào nhà, cô bé còn ngoái đầu nhìn Thu mãi đến khi cánh cổng màu trắng cao rộng đóng lại. Thu ngơ ngác một mình, cô vốn là người ngoài mà tại sao lại có cảm giác bị bỏ rơi?
 

kha lam

Gà con
Tham gia
26/2/15
Bài viết
1
Gạo
0,0
Mình đọc tới đây mới cam giác Thu đã xem Khánh là người mình nương tựa Suốt đời. Nhưng khánh xem Thu là gì đây?
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 33

Lang thang một mình trên phố giữa trưa, Thu không biết phải đi đâu. Không muốn trở về nhà đối diện với bốn bức tường, không dám đến gặp mẹ vì sợ nhìn đôi mắt thất vọng của bà, không thể đến tìm Bích để kể lể như trước. Cô nhận ra thì ra mình cô độc đến thế, một chỗ để trốn tránh nương nhờ cũng không có. Điện thoại trong túi chợt reo lên, cô vội lấy ra xem, số điện thoại lạ.

“Thu à? Chị nghe nói em và Bích đều đã nghỉ việc ở AZ? Chị còn nghe nói Bích xảy ra chuyện?”

“Chị Hương?”

Lúc trước vì em trai, Hương đã nghỉ việc ở bar cũng không liên lạc gì với mọi người nữa, không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động gọi.

“Ừ, là chị.”

“Chị nghe ai nói?” Thu hỏi.

“Cái Lan chứ ai, hôm trước chị tình cờ gặp nó. Nó bảo em bị Khánh bỏ rơi, Bích liên lụy không được nhảy nữa mà chỉ được phụ việc thôi. Bây giờ không biết sao Bích nghỉ cả việc.”

“Em có thể gặp chị được không?”

“Được chứ, đến nhà chị đi.”

Hương không còn ở chỗ cũ mà đã chuyển đến thuê một căn phòng kín đáo sạch sẽ hơn nhiều, cô ấy bây giờ kinh doanh quần áo tại nhà. Nhìn thấy sự tiều tụy của Thu, cô ấy cũng phát hoảng.

“Gần nửa năm không gặp mà em sao lại gầy đi nhiều thế? Chuyện gì vậy Thu?”

Thu ôm lấy Hương, cô không muốn nói bất kỳ điều gì, chỉ muốn tìm một chỗ dựa dẫm.

“Chị xin lỗi vì thời gian qua đã cắt liên lạc với mọi người, không phải chị không quan tâm đến ai mà là chị muốn có một khoảng thời gian đủ để tránh xa hẳn cuộc sống trước đây.”

Thu cười: “Em hiểu mà. Từ lúc rời khỏi bar, ngoài chị Bích, em cũng tránh mặt tất cả mọi người.”

“Chị Bích xảy ra chuyện gì?” Hương rất lo lắng.

Nghĩ đến Bích, Thu lại cảm thấy ân hận: “Chị Bích khổ lắm, chị ấy có thai với một người đàn ông nhưng không dám cho ai biết vì sợ đứa bé sẽ không an toàn. Ai ngờ bị vợ người ta theo dõi rồi cho người đến đánh chị ấy sảy thai. Mấy ngày nay chị ấy luôn tự nhốt mình ở nhà, không bước ra ngoài một bước.”

“Ôi! Chị không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Chị luôn nghĩ Bích là người mạnh mẽ, chị ấy có thể đứng lên dù hoàn cảnh nào.”

“Đó là bề ngoài. Thực chất chị ấy là kẻ mạnh miệng nhưng mềm lòng.”

“Còn em? Thu.” Hương nắm lấy bàn tay mềm mại của Thu.

“Đừng nói về em, nói về chị đi.”

Nhận ra Thu không muốn nói, Hương cũng không ép, cô kể lại quãng thời gian rời khỏi bar: “Chị có làm thêm ở 2 quán café nhưng chẳng ra sao cả. Một chỗ chị bị ông chủ sàm sỡ, còn một chỗ lại có người nhận ra chị làm ở bar. Chị không muốn đến bất kỳ đâu có người biết quá khứ của mình. Sau đó, chị không biết phải làm gì, cảm thấy khó khăn lắm, mấy lần muốn quay lại bar nhưng nhớ lại lời hứa với Hoàng, lại thôi. May sao tháng trước chị có gặp bạn cũ, nó có mối lấy hàng quần áo nên chị theo nó. Chưa đông khách lắm nhưng chắc dần dần cũng ổn, chỉ có điều thời gian này toàn phải vay tiền để gửi về quê cho bố.”

“Chúng ta bao giờ mới hết khổ hả chị?”

Hương im lặng, cô đưa mắt nhìn đống quần áo chất đầy trong nhà, không thấy chút tia sáng nào hiện lên nơi đáy mắt.

Tiếng điện thoại của Thu một lần nữa reo lên, là số ở bệnh viện, Thu hơi hoảng. Vừa nghe máy, cô y ta đã nói nhanh: “Cô mau đến đây, mẹ cô nguy rồi.”

Thu suýt nữa rớt điện thoại, mặt cô trắng bệch, không nói được với Hương câu nào lập tức chạy đi. Thấy Thu như vậy, Hương cũng bất chấp đuổi theo sau.

Vừa đến bệnh viện, cô gặp ngay ông Sơn ngoài phòng cấp cứu, ông ta cúi đầu vẻ sầu não.

“Sao bác lại ở đây?”

Ông Sơn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, ông không trả lời câu hỏi của Thu chỉ có thể nghẹn ngào vài lời: “Thu ơi, mẹ cháu…”

“Mẹ cháu làm sao? Bác nói đi.” Thu mất bình tĩnh gào lên.

“Y tá nói, mẹ cháu vào nhà vệ sinh rất lâu không thấy ra, cũng không ai để ý. Mãi sau lao công vào dọn vệ sinh thì thấy máu tràn ra từ bên trong. Mẹ cháu cắt tay tự tử.”

Thu ngã ngồi trên mặt đất, miệng há ra không thể phát ra được một âm thanh. Hương vội chạy đến đỡ lấy cô: “Đừng lo, bác sĩ đang cấp cứu, em đừng lo.”

Lúc này các bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, họ lắc đầu nói với Thu: “Xin lỗi, bệnh nhân có thể trạng vốn không khỏe, lại mất máu quá nhiều, phát hiện muộn nên không cứu được.”

Ông Sơn ngồi trên ghế, vẻ mặt bất thần không thốt nên lời. Còn Thu lao đến túm lấy cổ áo bác sĩ, cô như phát điên: “Các người làm gì vậy? Đây có phải bệnh viện hay không? Các người mau vào cứu mẹ tôi! Mau lên! Mau quay vào nếu không tôi sẽ kiện tất cả các người. Tôi sẽ phá nát!”

Mọi người kéo Thu ra, càng kéo Thu càng không buông, cô còn cắn cả cô y tá đang kéo tay mình rồi điên cuồng chạy vào phòng cấp cứu. Khi nhìn thấy mẹ nằm trên giường, sự điên cuồng vừa rồi biến mất. Cô nhẹ nhàng đến bên mẹ, nước mắt không rơi một giọt, chỉ là một vẻ mặt vô hồn. Cô ôm mặt mẹ, xoa nhẹ rồi lại áp mặt mình vào mặt mẹ. Người bà lạnh toát, cũng không nghe tiếng thở.

“Mẹ!” Thu lay nhẹ, mẹ cô vẫn nằm yên. Cô ôm chặt lấy thân thể nguội lạnh của mẹ, lại gọi nhỏ: “Mẹ, con xin lỗi. Con biết con sai rồi, mẹ ơi!”

Mẹ cô vẫn nằm yên như cũ, không động đậy, không ôm cô vào lòng như mọi khi. Thu ngẩng đầu nhìn mẹ, gương mặt bà cứng đờ, không có nụ cười ôn hòa như mọi khi. Bằng tất cả nỗi bi ai khốn khổ, bằng tất cả những kìm nén chịu đựng suốt quãng thời gian dài, Thu thét lên chói tai: “Mẹ!!!” Tiếng thét rất lớn, tiếng thét mà cô dùng tất cả sức lực còn lại của mình để thét, để gọi mẹ quay về từ cõi xa vời nào đó. Rồi cô kiệt sức ngã xuống sàn nhà, ngất lịm.

Lúc tỉnh dậy, Thu nhìn thấy gương mặt già nua lo âu của ông Sơn kề bên cạnh, còn có Hương cũng đang rất lo lắng. Thấy cô tỉnh lại, ông Sơn vội vã hỏi: “Cháu có sao không Thu? Có thấy đau chỗ nào không?”

Thu lắc đầu, cô hỏi Hương: “Em bị làm sao vậy chị?”

“Em bị kiệt sức. Thu, nghỉ ngơi đi em.”

Đôi mắt Thu ngơ ngác, trong đầu cô còn đọng lại hình ảnh mẹ nằm trên giường không hề động đậy, đó là mơ hay thật?

“Mẹ… mẹ…” Thu nhổm dậy đưa mắt tìm kiếm.

Ông Sơn giữ lấy Thu: “Thu, nghỉ ngơi trước đã.”

“Tôi phải gặp mẹ tôi.” Thu gào lên.

“Mẹ cháu đã đi rồi, Thu, mẹ cháu đi rồi. Đừng như vậy nữa.”

Thu vẫn không chịu yên, cô quẫy đạp, gào thét, kim truyền nước bật ra khỏi tay cũng không hay biết. Cô đẩy cả ông Sơn và Hương ra rồi chạy đi. Vừa chạy một đoạn, đôi mắt cô lại mờ đi, chút sức lực vừa lấy lại đã bị tước hết, một lần nữa cô lại ngất đi, trước khi mất đi ý thức cô nhận ra mình ngã vào một vòng tay ấm áp thân quen.

Lần tỉnh dậy thứ hai là vào giữa đêm, trong phòng chỉ có duy nhất một người, đó chính là người đã đỡ Thu khi bị ngất, Nam.

“Thu, em tỉnh rồi. Có đói không?”

Thu lắc đầu. Lần này cô không làm loạn, chỉ nằm đó yên lặng khóc rất lâu, nước mắt thấm ướt bên gối. Đây là lần đầu tiên thấy Thu khóc, Nam không đành lòng nhưng lại lóng ngóng không biết nên làm gì: “Thu, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng còn có anh.”

Thu nhổm người ôm lấy Nam như ôm lấy một cái phao cứu sinh cuối cùng.

“Anh còn có một thứ mà nhất định em muốn xem.” Nam chìa ra một lá thư.

Thu gạt nước mắt, run run cầm lá thư mở ra đọc, là nét chữ của mẹ cô.

“Chiều Thu bé bỏng của mẹ. Từ nhỏ đến lớn con luôn là đứa trẻ đáng thương vì thiếu vắng bố, mẹ lại chẳng có gì nên không thể cho con mọi thứ con cần. Món quà sinh nhật đầu tiên trong đời con, chỉ là một chiếc mũ len xấu xí mẹ tự đan, mẹ chưa bao giờ tặng con được một món quà tử tế. Có lúc mẹ nghĩ, nếu con không phải con của mẹ, có lẽ cuộc sống của con sẽ khác, con sẽ là cô gái xinh đẹp ưu tú với một tương lai tươi sáng hơn. Con sẽ không phải khốn khổ loay hoay với cuộc đời khi còn quá trẻ, không phải lo cho người mẹ ốm yếu bệnh tật này. Mẹ không hề trách những việc con đã làm, chưa bao giờ trách con, là mẹ tự trách mẹ, mẹ hận mẹ quá vô dụng không thể làm gì cho con. Ngay cả việc con làm gì bên ngoài mẹ cũng không hay không biết, mỗi ngày mẹ dùng những đồng tiền mà con phải nhục nhã kiếm ra mà vẫn thoải mái tươi cười, tự hào kể lể với người ta. Tại sao mẹ lại không nhìn thấy nỗi khốn khổ sau nụ cười hồn nhiên của con? Tại sao mẹ không thấy Chiều Thu của mẹ ngày một gày gò tiều tụy? Mẹ đúng là không xứng làm mẹ, đến sự thay đổi của con mình cũng không nhận ra.

Mẹ là người mẹ không ra gì, không cho con được một gia đình hoàn hảo, không cho con được một người bố, ngay đến một câu trả lời thỏa đáng cũng không thể cho con. Từ nhỏ mẹ đã dạy con luôn phải mạnh mẽ kiên cường, không được thở dài, than khóc dù cuộc sống khó khăn, càng không được dối trá lừa lọc người khác. Nhưng con à, mẹ lại lừa dối con mỗi ngày. Có một chuyện mẹ luôn nói dối con đó là ngày sinh của con, không phải con được sinh vào mùa thu, ngày 30 tháng 9 mà là con sinh vào mùa hè 15 tháng 6. Ngày 30 tháng 9 là ngày bố con bỏ mẹ con mình mà đi, hãy tha lỗi cho mẹ. Mẹ chỉ xin con một điều, nếu có ngày người bố đó tìm đến con, đừng trách cứ ông ấy. Mẹ ôm hận ông ấy bao năm cũng đủ mệt rồi và mẹ nghĩ ông ấy cũng hối hận đủ rồi.

Chiều Thu, đứa con gái ngốc nghếch tội nghiệp của mẹ, sự ra đi này là điều cuối cùng mẹ có thể làm cho con vì mẹ biết mẹ đi rồi con sẽ bớt phần gánh nặng, Chiều Thu của mẹ sẽ có cơ hội sống cho bản thân nhiều hơn. Hứa với mẹ con không được buồn, không được khóc, không được bỏ cuộc, con phải mạnh mẽ, phải từ bỏ quá khứ kia, làm lại từ đầu, cuộc đời con còn dài, còn đủ thời gian cho con, con phải sống tốt, làm một người đàng hoàng. Mẹ luôn và mãi mãi ở bên cạnh dõi theo con. Mẹ yêu con.”

Đọc xong bức thư, Thu ngừng khóc, cô không khóc nhưng còn đáng sợ hơn cả khóc. Cô im lặng như người câm, thái độ như người trầm cảm lâu năm, chỉ nắm mãi bức thư trong tay, Nam có hỏi cô cũng không nghe, không trả lời.

Tang lễ của mẹ Thu được làm trong lặng lẽ, vài ngưới thân họ hàng biết tin lên phúng viếng cùng lời chia buồn hời hợt, chỉ có ông Sơn, Nam và Hương cùng Thu lo lắng suốt lễ an táng. Thu hỏa táng cho mẹ và để mẹ yên nghỉ tại nhà an táng trên tầng 5. Suốt buổi lễ không ai thấy cô khóc, cũng không ai thấy cô nói chuyện, người ta chỉ thấy cô như cái xác không hồn đi đi lại lại, cúi chào cảm ơn. Đến khi mọi người về hết, mình cô ở lại trước mộ mẹ, cô cứ đứng đó, đứng đó mãi không chịu đi.

Nam không nỡ bỏ cô lại một mình, dù ông Sơn có nói sao anh cũng nhất định ở lại cùng cô, thời gian này anh muốn ở bên cô. Cô đứng suốt một đêm, anh cũng đứng suốt một đêm. Mãi đến khi trời sáng cô mới nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình của mẹ như thay lời tạm biệt rồi trở về nhà. Không biết cô có hay Nam luôn theo sau cô hay không, cô cứ đi, còn lặng lẽ hơn cả cái bóng của chính mình. Lúc đi ngang một ngôi trường đại học, cô dừng lại nhìn vào trong, đôi mắt ánh lên tia xúc động. Cánh cổng trường, phòng học, ký túc xá, những cô cậu sinh viên níu tay nhau nói cười tất cả đều in vào đôi mắt cô. Cô quay đầu, đôi mắt ráo hoảnh. Nam muốn đi lên hỏi thăm cô nhưng lại thôi, anh muốn cô tự mình bình tâm lại.

Khi Thu về an toàn rồi, Nam mới quay về nhưng anh vẫn chưa yên tâm về Thu, anh gọi điện cho Hương, anh muốn biết lúc này ai là người có thể tác động đến Thu.

Vừa vào nhà, Thu đã lên giường nằm, cô không thấy mệt, không thấy đau, cô không có cảm giác gì cả. Suốt ngày hôm qua, cô chỉ nghĩ về mẹ, về quãng thời gian từ bé đến lớn, cô đã hiểu vì sao vào sinh nhật cô mẹ không làm gì cả, chỉ một mình lặng lẽ ngắm ráng chiều. Người đàn ông đó đã bỏ mẹ con cô mà đi vậy lí do gì mẹ cô nói dối sinh nhật cô? Lí do gì mẹ đặt tên cô là Chiều Thu? Chiều Thu, tại sao?

Chiều muộn, tiếng gõ cửa làm Thu thức giấc, cô không hỏi xem ai, chỉ bình tĩnh ra mở cửa. Với gương mặt xanh xao, gầy rộc Bích bước vào nhà, 1 tuần không gặp mà ngỡ như 1 năm. Vừa thấy Bích, gương mặt Thu có chút biến đổi nhưng cô vẫn không nói, lại quay về giường nằm. Bích đứng khoanh tay nhìn Thu cất giọng hỏi: “Đây là dáng vẻ trốn tránh của em à Thu?”

Thu không trả lời.

“Chị cứu mạng em không phải để em như vậy. Mẹ em chọn cái chết cũng không phải để thấy em như vậy.”

“Ai bảo chị đến đây?”

“Hương.”

“Chị Bích.”

“Làm sao?”

“Chị ôm em một lúc được không?” Giọng Thu nhỏ rí như con mèo bị ướt mưa.

“Sao chị có cảm giác em giống con bé Phương thế này?”

Bích đến bên giường, nằm ôm Thu vào lòng. Thu nằm im trong lòng Bích, cô không hề khóc nhưng im lặng rất đáng sợ. Bích nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thu giống như một người mẹ vuốt tóc đứa con gái yêu.

“Nói chị nghe, chuyện gì xảy ra?”

“Là Duy, hắn đã đưa ảnh của em cho mẹ em và Khánh. Em đã không còn gì nữa rồi.”

Bích yên lặng một hồi rồi nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ nhưng âm vang: “Chiều Thu, có biết chị thấy điều gì vào lần đầu gặp em không? Chị thấy một cô gái lương thiện nhưng yếu đuối, chị cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô gái yếu đuối ngốc nghếch này. Mỗi ngày chị dạy em một ít, mỗi ngày nhuộm đen em, mỗi ngày bắt em thản nhiên đón nhận cuộc đời để rồi chị thấy cô gái của chị mỗi ngày một mạnh mẽ, bản lĩnh nhưng không thể mất đi cái lương thiện, mềm yếu mà chị căm ghét. Em không giống chị Thu ạ! Em có tương lai, em phải nắm lấy nó.”

“Em không làm được.”

“Em phải làm được.” Bích cứng rắn nói như một mệnh lệnh. “Phải đứng lên, muốn đứng lên được thì phải làm cho kẻ đẩy em đến nước này vào đường cùng. Em phải đạp lên nó, giẫm lên nó mà đứng lên. Đây là cuộc chiến của em, em phải tự mình chiến đấu, phải lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được, đừng thương xót ai cả, không được nương tay, chỉ nên thương xót lấy mình thôi.”

Trong căn phòng tối tắm, từng lời từng lời nói của Bích thấm dần vào Thu như thứ nước đắng ngắt chảy dần vào miệng, đắng nhưng tỉnh táo.

“Em muốn hỏi chị một câu.”

“Được.”

“Tại sao chị lại yêu người đàn ông đó?”

Bàn tay đang vuốt tóc Thu chợt khựng lại, đôi môi cô nở nụ cười nhàn nhạt: “Có lẽ vì đó là người duy nhất hỏi chị ‘em có đau không?’”

Không hiểu sao nghe câu trả lời này Thu rất muốn khóc, tự nhiên thấy bản thân đáng thương vô cùng, giống như một đứa bé đã quen với đau đớn nhiều năm đột nhiên được một người qua đường xa lạ hỏi thăm cũng sẽ thấy ấm áp đến phát khóc, đến mức vì một lời hỏi thăm mà sẵn sàng đi theo người đó đến bất cứ đâu và làm bất cứ chuyện điên rồ gì.

Thu không biết Bích đã rời đi từ bao giờ, lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, một buổi sáng bình thường của mùa đông, không có nắng. Cả ngày hôm qua cô không ăn bất cứ thứ gì, bây giờ cũng không thấy đói chỉ thấy cả người rệu rã. Cô lấy điện thoại, bỏ qua hết những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cô gọi điện cho Bích, muốn rủ cô ấy đi ăn chút gì đó nhưng không hiểu sao điện thoại lại không liên lạc được. Chưa bao giờ Bích tắt máy, kể cả khoảng thời gian tự nhốt mình trong phòng cũng không. Thu vội mở máy xem cuộc gọi nhỡ và tin nhắn quả nhiên có một tin nhắn của Bích, cô ấy nói rất lạ: “Nhớ lấy những gì chị đã nói với em. Còn đây là địa chỉ của Nhung, chị nghĩ em sẽ cần đến nó.”

Thu vội chạy sang nhà Bích, cửa phòng khóa ngoài, hỏi chủ nhà thì họ nói Bích đã trả phòng sáng nay và đi rồi, đi đâu thì không biết. Một lần nữa, Thu lại thấy mình bị bỏ rơi, cô ngơ ngác ngồi phịch xuống trước cửa phòng trọ Bích từng ở. Bích đi rồi, cô ấy bỏ đi nhưng đi đâu? Tại sao lại phải đi? Tại sao không nói với cô một tiếng? Thu bật khóc, khóc tức tưởi, khóc như một đứa trẻ bị vứt bỏ bên đường. Những hình ảnh về Bích lần lượt chạy qua trong đầu Thu như một cuốn phim. Bích chưa bao giờ tỏ ra là người thân thiện nhưng chưa bao giờ mặc kệ cô, luôn như một người chị cả sẵn sàng xù lông để bảo vệ cô nếu cô bị ai đó ức hiếp, thế mà lần này Bích lại bỏ mặc cô. Nếu như Bích biết, đối với Thu, cô ấy quan trọng thế nào có phải sẽ không lặng lẽ ra đi như thế?

“Đến chị cũng bỏ đi, đến chị cũng bỏ em mà đi. Mẹ bỏ em, chị cũng bỏ em.”

Thu như rơi xuống vực thẳm, cô bơ vơ không biết bám víu vào đâu. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà quá nhiều thứ xảy đến, cô không biết tiếp theo phải làm gì. Cô lại lang thang, lang thang một mình trên con đường như kẻ lạc, tiếng ồn ào của xe cộ dội vào khiến cô ngạt thở, cô muốn chết, muốn bóng tối mang cô đi mãi nhưng… còn mẹ, còn Bích, cô đã hứa với hai người sẽ đứng lên. Đứng lên từ đâu? Lời Bích nói tối qua vẳng lại bên tai cô, phải rồi, từ kẻ đã làm cô gục ngã.
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 34

Một tháng nữa lại trôi qua, năm mới vừa bắt đầu, Thu soi mình trước gương, làn da trắng xanh được che phủ bởi lớp phấn hồng, đôi môi nhợt nhạt được cô đánh lên màu son đỏ thắm, hàng mi dài đen sậm mascara. Một tháng qua cô ở lì trong phòng, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô muốn để kẻ nào đó được ăn một cái tết ngon lành trước khi xuống địa ngục, có lẽ đó cũng là một sự ban ơn.

Chuẩn bị tươm tất xong, cô đi ra ngoài, bắt taxi đến một địa chỉ Bích từng cho. Lúc đến nơi Thu hơi ngạc nhiên vì có vẻ như đời sống của người này càng ngày càng xuống cấp, lúc trước ở một mình, bây giờ phải ở chung với tận 2 người nữa.

“Cho hỏi Nhung có nhà không?” Thu lạnh lùng hỏi.

Cô gái nọ ăn mặc nhếch nhác, tóc nhuộm chỗ vàng chỗ đỏ nhìn Thu từ đầu đến chân vẻ khinh khỉnh rồi gọi to: “Nhung, có tiểu thư nào đến tìm mày này.”

Thu chỉ nhếch môi cười khinh bỉ. Nhung từ trong nhà chạy ra, cô gái đã cắt tóc ngắn hơn trước, cơ thể gày gò trong chiếc áo thun dài tay. Nhận ra Thu, cô hơi ngạc nhiên: “Sao chị tìm được đến đây?”

“Ăn tết ngon không em gái?” Thu cười hỏi. “Chị muốn nói chuyện với em.”

“Nếu là chuyện trước đây thì em…”

“Chuyện trước đây đã xảy ra, không nhắc đến nữa. Chị có việc cần nhờ đến em. Có thể nể tình chị em chúng ta lúc trước không?”

Đôi mắt Nhung ẩn hiện tia xúc động. Cô quay đầu nói với hai cô bạn cùng phòng: “Chúng mày sẽ đi ăn sáng phải không? Vậy đi luôn đi, để tao nói chuyện riêng một lát.”

Hai cô gái không nói gì, khoác áo lững thững ra ngoài. Nhung vội sắp xếp lại chiếc giường lộn xộn để Thu ngồi, sau đó rót nước mời Thu.

“Chị có chuyện gì ạ?”

Thu không hề thay đổi sắc mặt, cô phân trần: “Tên Duy đã làm chị mất hết tất cả, mẹ chị cũng vì hắn mà chết. Chị cũng muốn hắn giống như chị, trắng tay.”

Nhung kinh ngạc, một phần vì những gì Duy làm, cô không nghĩ sự việc thiếu suy nghĩ lúc xưa của mình lại khiến mọi việc đi xa như thế. Phần khác cô kinh ngạc bởi nét mặt quá lạnh lùng tàn khốc của Thu.

“Chị, là em có lỗi với chị, đáng ra em không nên vì tiền…”

“Đừng nói nữa, chị hỏi em có giúp chị một tay không?”

Nhung bặm môi gật đầu: “Chị muốn em làm gì?”

“Em thật muốn làm?”

“Em có lỗi với chị, bản thân em cũng chưa từng hết tôn trọng chị, em là người chẳng ra gì thật, vì tiền mà bán đứng cả bản thân nhưng em sẽ không quên vì em mà chị sẵn sàng đứng lên che chắn.”

Thu cười khẩy: “Giá như lúc trước em nghĩ được vậy.”

“Chị, chị nói đi, chị muốn em làm gì Duy?”

Đôi mắt Thu ánh lên vẻ nguy hiểm: “Chị muốn em đóng một vở kịch với Duy. Chị không cần biết em dùng cách gì nhưng phải hẹn được hắn ra ngoài sau đó cùng hắn về nhà chị. Tất nhiên, hẹn hắn ở đâu, lúc nào, em phải báo lại với chị. Em hiểu chứ?”

Suy nghĩ một hồi Nhung hỏi: “Về nhà chị? Chị định làm gì?”

“Đóng kịch thì tất nhiên là để người ta xem, thậm chí là phải xem tận mắt, cận cảnh. Em không cần lo, chị bố trí khán giả cho em, việc em làm là vào vai cho tốt. Làm được chứ?”

“Chuyện này, em làm được, quá dễ.”

“Chị biết việc này hoàn toàn trong khả năng của em mà.”

“Chị yên tâm, hắn từng lừa chị bằng cách nào, em giúp chị lừa hắn theo cách đó. Em sẽ làm mọi cách để chuộc lỗi với chị.”

Thu cười hài lòng, quả nhiên quân bài này không phí công cô giữ lại.

Một tuần sau đó, Thu gọi điện thoại cho Ly, đã quá lâu hai người không gặp nhau. Ly có hẹn gặp cô mấy lần trong tết nhưng cô đều từ chối, bây giờ thì có thể gặp được rồi.

“Vậy mình uống café ở quan quen nhé, lâu lắm chẳng thấy cậu đến đó nữa, sáng thứ 3 tớ vẫn chờ cậu đấy. Dạo này cậu đi đâu vậy?”

“Không có gì, tại nhà có chuyện thôi. Để lần này tớ mời cậu, tớ chọn quán luôn cho, mới biết một quán hay lắm.”

Ly vui vẻ đồng ý: “Được, vậy chiều mai nhé.”

“À, tối mai đi, được không?”

“Cũng được. Mai gặp lại.”

Chiều ngày hôm sau, Thu đến công ty xuất nhập khẩu có tiếng của thành phố, đó là một tòa nhà tư nhân nằm biệt lập trên con đường ở gần trung tâm thành phố. Thu tự tin bước vào gặp lễ tân nói muốn gặp tổng giám đốc. Dĩ nhiên cô lễ tân rất ngạc nhiên nhìn Thu, hỏi lại: “Cô làm ơn cho biết tên và cô có hẹn trước với tổng giám đốc không ạ?”

Thu cười: “Tôi không có hẹn. Xin cô làm ơn nói với tổng giám đốc rằng tôi đến để nói chuyện về cậu con rể tương lai của ông ấy, nó liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của con gái ông ấy đấy. Nếu như không gặp tôi, ông ấy sẽ phải hối hận.”

Cô lễ tân tròn mắt nhìn Thu một hồi, không dám hỏi thêm mà lập tức bấm số điện thoại nội bộ nói lại nguyên văn với thư ký giám đốc. 10 phút sau, thư ký gọi lại nói để Thu lên gặp. Cô lễ tân lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: “Mời cô đi theo tôi.”

Lễ tân dẫn Thu lên tầng 15, ở đây có vẻ ít phòng ban nhất, không khí yên tĩnh, từ thang máy có thể nhìn thấy ngay cửa phòng tổng giám đốc. Thư ký tổng giám đốc là một chàng trai trẻ nhanh nhẹn và thông minh, anh ta không nói nhiều mở cửa phòng cho cô đi vào.

Văn phòng tổng giám đốc không như trong tưởng tượng của Thu sẽ toàn những đồ bằng da và gỗ đồ sộ đắt tiền, văn phòng này khác, bàn làm việc lẫn bộ bàn ghế tiếp khách mang phong cách tối giản nhưng trang nhã. Nhìn vào văn phòng này, có thể cảm nhận được nét hài hòa thân thiện và sự giản dị của chủ nhân. Người đàn ông chừng 50 tuổi có gương mặt dễ gần, thân hình vẫn toát lên vẻ trẻ trung nhanh nhẹn, ông đang ngồi pha trà, thấy Thu bước vào ông ngước lên nhìn đánh giá một lượt rồi thong thả nói: “Chú đang chờ cháu giới thiệu về mình đấy.”

Thu tiến lại, không ngại ngần ngồi xuống ghế đối diện người đàn ông, cô nói: “Cháu nghĩ cháu là ai không quan trọng bằng hạnh phúc của con gái chú.”

“Cháu quen con gái chú hay quen… Duy?” Người đàn ông hỏi, tay rót cho Thu một ly trà nóng.

Thu nhìn ly trà rồi nhìn người đàn ông, vừa nghe câu hỏi này Thu đã biết ông ta chưa tin tưởng cô. Ông ta đang nghĩ cô thích Duy và đang muốn tranh giành với con gái ông ta? Đôi mắt kia có phải chăng đang muốn xem xem cô diễn vở kịch gì?

“Cháu quen Duy nhưng là bạn của con gái chú.”

“Cháu muốn nói gì?”

Thu lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm, tiếng nói phát ra rất rõ ràng.

“Em đang dụ dỗ anh đấy à?”

“Anh ngán tôi rồi đúng không? Nếu ngán rồi thì trả cho tôi đống ảnh. Tôi không muốn lằng nhằng thêm.”

“Em chọc chọc anh vài cái rồi muốn trốn sao? Đừng có mơ. Đang ở đâu? Bar AZ?”

“Thì sao?”

“Ở yên đó, nếu em chạy, tất cả mọi người sẽ được biết đến đống ảnh, bao gồm cả mẹ em.”



“Em đúng là không biết tính toán, một lão già như lão Khánh thì em tình nguyện theo. Còn trẻ trung có tương lai như anh thì em khinh ghét. Đợi một thời gian nữa, anh cũng có thể đứng ngang hàng với hắn ta và dù anh có lấy vợ đi nữa cũng sẽ không để em thiệt.”

“Anh tự tin sẽ đứng ngang hàng ông chủ tôi trong thời gian ngắn nữa?”

“Đúng! Em hãy biết là mình may mắn đi. Lão Khánh nổi tiếng sạch sẽ trong quan hệ trai gái, nếu em không phải tình nhân của hắn thì anh đây cũng chẳng thèm động vào đâu.”…“Bây giờ còn đợi gì nữa, anh đã vì em chịu đựng những 2 tháng rồi.”

Đến đây vừa hết đoạn ghi âm, không đợi vị tổng giám đốc kia lên tiếng, Thu nói ngay: “Chú nhận ra giọng kẻ này chứ? Có thể chú cho rằng cháu tạo ra đoạn băng ghi âm này để lừa gạt, hãm hại anh ta nhưng...”

Thu lôi trong túi ra hai tấm ảnh chụp đôi trai gái cùng ra khỏi nhà nghỉ vào buổi đêm, cô nói: “Cháu thừa nhận, người trong hình là cháu. Còn người bên cạnh chắc cháu không cần nói thêm.”

Người đàn ông khuôn mặt không hề biến sắc, cũng không biểu lộ một chút ý tứ gì. Ông ta ngẩng đầu nhìn Thu hỏi: “Cháu đưa tất cả những thứ này cho chú xem để chứng minh cái gì?”

“Chứng minh cho cái gì, cháu nghĩ trong lòng chú đã có đáp án. Vì anh ta mà mẹ cháu chết, vì anh ta mà cháu mất tất cả.”

Ông ta im lặng đứng dậy quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là gần 4 giờ chiều, đường phố bên dưới thưa thớt người qua lại. Người đàn ông đột nhiên hỏi: “Cháu tên là gì?”

“Cháu là Thu.”

“Thu, nếu những gì cháu nói là sự thật vậy cháu làm điều này là vì nghĩ cho con gái chú hay đơn giản là trả thù riêng?”

Thu cúi đầu cười, thành thật đáp: “Cháu thừa nhận, khi chưa gặp Ly, cháu nghĩ người có thể làm bạn gái Duy ắt hẳn cũng giống như hắn, chỉ cần lợi dụng để đạt được mục đích thôi. Nhưng bạn ấy đã cho cháu một khoảng thời gian đẹp, khoảng thời gian là một cô gái bình thường. Cháu cảm thấy để Ly tránh xa Duy cũng là một phần trách nhiệm của mình, cháu không muốn Ly trở thành nạn nhân, một công cụ lợi dụng để thăng tiến.”

“Và tiện thể cháu mượn tay chú để cho Duy một bài học?”

“Cháu không phủ nhận điều đó.”

“Cháu có thể kể cho chú nghe cháu đã gặp gỡ Duy như thế nào không? Chuyện gì đã xảy ra?”

Thu nhớ lại lần đầu gặp Duy trong quán bar như thế nào, hắn bám lấy cô và lừa cô ra sao đem kể lại tất cả.

“Còn Ly? Cháu quen con bé thế nào? Có vẻ như không phải hai đứa quen nhau từ đầu?”

“Vâng, quen Ly không phải một sự trùng hợp, là cháu có tính toán trước. Cháu đã thuê một thám tử tư điều tra, theo dõi tất cả về Duy và cháu biết được Duy đang làm việc ở đây và yêu con gái của tổng giám đốc. Ngay khi biết những điều đó, cháu đã có kế hoạch riêng, cháu nói với thám tử theo dõi Ly xem bạn ấy hay đi đâu, làm gì, sau đó cháu đã thành công tiếp cận Ly.”

“Cháu lừa gạt con gái chú, cháu không sợ điều đó làm chú phật ý?”

Thu lắc đầu cười: “Cháu không sợ vì cháu chưa từng làm hại bạn ấy, cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu nhẹm sự thật này.”

Người đàn ông gật đầu: “Được rồi, cháu về đi, chuyện này chú sẽ điều tra thêm. Duy là người con gái chú chọn, chú không thể chỉ nghe những gì cháu nói mà phán xét ngay.”

“Cháu hiểu, dù sao chúng ta cũng không quen biết. Nhưng nếu những gì cháu nói là sự thật thì sao?”

Ông ta im lặng một lát rồi quả quyết: “Thì chú cũng không làm cháu thất vọng đâu.”

Thu cảm ơn rồi đi khỏi đó. Ngay sau khi Thu đi, bố Ly lập tức gọi điện nhờ người xác minh lại thông tin, thật ra chính ông cũng đã nghi ngờ Duy mấy tháng nay nhưng không có bằng chứng, ông lại nghĩ bản thân trên thương trường quá lâu nên đa nghi hơn chăng? Nhưng hôm nay gặp Thu, một cô gái có cách nói năng thẳng thẳn, ông đã tin tưởng đến tám phần. Nhìn vào mắt Thu, ông cũng biết Thu không nói dối, sự căm hờn ghét bỏ không thể nào làm giả, cũng không thể chỉ một hai ngày là hình thành.


Thu đến chỗ hẹn với Ly muộn hơn 15 phút nhưng cô không vào trong mà đứng quan sát từ bên ngoài cửa sổ. Cô thấy Ly đang thất thần ngồi tại chiếc bàn mà cô đã đặt trước nhìn một đôi trai gái ngồi quay lưng lại cách đó không xa đang lả lướt ôm nhau. Thật ra cũng không hẳn là ôm nhau, là Nhung cố tình sờ soạng vào người Duy mới đúng. Duy cũng không có vẻ gì là không hài lòng nhưng cũng không vồ vập, hắn ngồi yên uống nước mặc kệ Nhung làm loạn. 10 phút tiếp theo trôi qua, mặt Ly càng ngày càng tái nhợt, Duy đã không chịu ngồi yên, hắn bắt đầu sán vào Nhung ôm hôn. Thu cười khẩy thầm khen ngợi Nhung biết cách làm việc, hẳn là đã cho gì đó vào cốc nước của Duy rồi, đến cô cũng không nhìn ra là cho vào bằng cách nào.

Cảm thấy đã đến lúc, Nhung nói nhỏ vào tai Duy câu gì đó, hai người cùng nhau rời khỏi quán café. Ly cũng vội trả tiền rồi lấy xe đi theo. Thu thong thả vẫy một chiếc taxi trở về nhà.

Lúc đến cổng nhà, Thu không vào, phòng cô chỉ cần đứng từ dưới nhìn lên là có thể thấy và cô thấy Ly đang đứng chết chân trước cửa phòng đóng kín, có lẽ cô ấy đang băn khoăn có nên vào hay không. Rõ ràng Thu rất mong đến thời khắc này, rất mong Ly lập tức mở cửa để thấy rõ kẻ cô ấy yêu thương đang làm gì nhưng lúc này trong đầu cô cứ vọng ra tiếng nói: “Ly đừng mở cửa, làm ơn đừng mở, cậu mau đi đi.”

Nhưng Ly không đi, cô quyết định đối mặt với sự thật, đẩy cánh cửa phòng chỉ đang khép hờ, đôi mắt cô mở lớn rồi từ từ ngập nước khi thấy đôi trai gái quần nhau trên giường không biết trời đất, cũng không hay cửa phòng đã bị mở ra. Đã đoán được chuyện diễn ra sau cánh cửa nhưng cô vẫn không thể tin người cô yêu và tin tưởng tuyệt đối lại có thể làm những chuyện như vậy. Cô ôm mặt chạy đi, chạy rất nhanh rất nhanh, ngay cả lúc chạy vụt qua bóng người là Thu, cô cũng không hề hay biết. Thu với tay ra muốn giữ lấy Ly nhưng không được, chỉ nhìn Ly chạy đi trong dòng nước mắt nghẹn đắng.

Thế là xong, kế hoạch hoàn hảo, đó là tất cả những gì Thu mong muốn nhưng sao cô không thấy vui? Cô dựa lưng vào tường, mắt vẫn nhìn lên cửa phòng mình, Ly phải đau đớn thế nào khi nhìn cảnh đó? Cô tiểu thư nhà giàu chưa từng biết đến mặt trái của xã hội, cô ấy có vì chuyện này, vì kẻ khốn nạn kia mà gục ngã, mất niềm tin vào mọi thứ không? Thu bịt chặt miệng, thầm lặng khóc.

Nhẩm tính thời gian, cảm thấy đã xong Thu đi lên phòng. Nhung đang mặc lại quần áo còn Duy nằm ngủ say trên giường như một đứa trẻ. Thu đi đến nói nhỏ với Nhung: “Em giỏi lắm, làm thế nào thế?”

Nhung đắc ý cười: “Em có người bạn làm ở quán café đó mà.”

Thu gật đầu rồi nói Nhung cứ đi trước. Thu ở lại một mình với hắn, cô nhìn hắn thật kỹ, thân mật bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn hắn thế này. Thật ra hắn cũng đẹp trai, Thu cười khẩy, đôi mắt nhỏ khôn ngoan, khóe miệng có duyên, một chàng playboy hoàn hảo, chỉ có điều quá bệnh hoạn. Thu im lặng ngồi cùng hắn nguyên một đêm, đau lòng nguyên một đêm và viết một bức thư nguyên một đêm.

Duy thức dậy rất sớm, hắn thấy hơi lạnh, cũng không biết mình đang ở đâu. Hắn đưa tay lên xoa mặt cho tỉnh táo và nhìn một vòng căn phòng trọ, cũng không tồi. Hắn vẫn nhớ mang máng chuyện xảy ra tối qua, đại loại là bằng cách nào đó Nhung biết quan hệ của hắn và Ly, cô ta dọa sẽ nói với Ly nếu hắn không cho cô ta một số tiền. Hắn đã định đưa tiền rồi âm thầm cho Nhung một bài học, nhưng thế nào lại thành ra thế này, chắc hắn bị kích thích, con đàn bà này lại dám cho hắn uống thuốc. Hắn ngồi dậy, hai tờ tiền năm trăm nghìn rơi xuống đất, hắn nhíu mày, mặt tối sầm lại, dám đem hắn ra làm trò. Hắn đứng lên định vào nhà tắm nhưng mẹ kiếp sao cửa phòng tắm lại bị khóa cơ chứ? Hắn bực bội đạp cánh cửa một cái rồi mặc quần áo bỏ đi.

Đến công ty trễ một tiếng, không vấn đề gì, xưa nay chưa có ai dám nói gì hắn. Hắn giữ nụ cười đúng mực với mọi người nhưng không hiểu sao có gì đó không đúng lắm, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, cũng không ai lại gần vồn vã như trước. Hắn chẳng quan tâm, tiến vào phòng làm việc của mình và thứ đón hắn là một bản quyết định thôi việc. Hắn kinh ngạc, có nhầm lẫn gì không? Hắn bị đuổi việc? Hắn không suy nghĩ nhiều cầm quyết định thôi việc lên gặp tổng giám đốc.

“Cậu Tùng, giám đốc có ở trong không?” Hắn vội hỏi thư ký giám đốc ngồi bên ngoài.

“Có, đang chờ anh đấy.”

Hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào, không để ý đến sắc mặt không tốt của giám đốc mà chất vấn: “Chú Kiên, cháu đã làm gì sai mà chú đuổi việc cháu?”

Ông Kiên đang ngồi xem bản kế hoạch gì đó, ông thong thả đặt bút ký rồi ngẩng đầu nói với Duy: “Đây là công ty, cậu gọi tôi là gì?”

“Tổng giám đốc, cháu xin lỗi.”

“Tôi đuổi việc cậu vì cậu không có trách nhiệm với công việc, cậu bỏ lỡ mất một khách hàng tiềm năng của tôi, công ty BB.”

“Chẳng phải chú nói công ty đó không quan trọng sao?”

Ông Kiên nhún vai: “Tôi nói không quan trọng chứ có nói là cho phép cậu bỏ qua đâu?”

“Chú…”

Ông Kiên nhìn khuôn mặt ức chế đến xám ngoét của Duy thì cười hỏi: “Duy này, cậu thấy cái ghế tôi đang ngồi có thích không? Có phải rất dễ chịu không?”

Duy không trả lời, hắn lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Cậu yêu con gái tôi hay cậu yêu cái ghế tôi đang ngồi. Nếu thích cái ghế, tôi có thể tặng nó cho cậu.”

“Chú Kiên, chú nói gì vậy? Ai đã nói gì với chú sao? Bọn họ là ghen tỵ…”

Ông Kiên đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt hắn quát: “Con gái tôi vì cậu mà đêm qua đến giờ nhốt mình trong phòng. Cậu tự chất vấn mình xem đã làm những gì với con bé. Cậu có ý đồ với gia đình tôi? Thằng nhãi ranh như cậu chưa đủ tầm đâu.”

“Ly… Ly làm sao hả chú? Cháu sẽ đi gặp Ly, cháu không làm gì có lỗi với em ấy cả. Cháu thề đấy!”

Ông Kiên ném lên bàn hai tấm ảnh mà Thu đã đưa, ông giận đùng đùng: “Cậu cứ tiếp tục thề thốt đi, cả tôi và con gái tôi không bao giờ tin cậu nữa. Coi như tôi nhìn lầm người. Giờ thì đem mọi thứ của cậu cút xéo ngay! Đi càng xa càng tốt vì tôi sẽ làm cho cậu không còn chỗ đứng trong ngành này đâu.”

Hắn nhìn hai tấm ảnh chụp cùng Thu, không thể tin nổi, hắn đã cẩn thận đến thế cơ mà, sao ông ấy biết được?

“Chú Kiên, xin chú cho cháu một cơ hội giải thích, cháu bị oan, cháu bị lừa. Chú cho cháu gặp Ly để nói với em ấy, cháu xin chú.”

“Cậu bị oan? Bị lừa? Kẻ khôn ngoan ranh mãnh như cậu thì ai có thể lừa đây? Cậu cũng đừng nhắc đến Ly nữa, nó không muốn gặp cậu, đừng có bén mảng đến gần con gái tôi. Bây giờ cậu đi hay tôi gọi người ném cậu ra ngoài?”

Duy nghiến răng, mắt đỏ vằn, hắn rời khỏi phòng tổng giám đốc, thậm chí không dám quay về phòng làm việc của mình lấy đồ mà cúi mặt rời đi. Hắn phải tìm hiểu xem kẻ nào dám giở trò sau lưng hắn, bằng cách gì đi nữa hắn cũng phải lấy lại vị trí của mình, khó khăn lắm mới đến bước này, hắn không thể buông tay. Nhưng vừa ra khỏi cửa tòa nhà thì hắn gặp lại Thu, cô gái này còn sống sao?

“Ồ, xem ai đây?” Thu cười mỉa. “Chàng trưởng phòng kinh doanh trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Xem anh đi đâu thế này? Mặt mũi cũng không tốt, anh bị đuổi việc sao?”

Hắn nhìn Thu, chợt hiểu ra: “Là cô?”

“Tôi? Làm sao?”

“Cô sao có thể?” Hắn kinh ngạc.

Thu khinh thường nói: “Không lẽ chỉ mình anh biết mách lẻo, người khác thì không ư?”

“Đêm qua không lẽ cũng chính là cô?”

“Đêm qua anh ngủ ở nhà tôi rất ngon thì phải. Đã kịp tắm rửa chưa? Làm việc trong lúc không tỉnh táo thấy thế nào?”

“Cô…” Hắn giận đến á khẩu.

Thu làm như vô tình nói: “Quên mất, hình như tôi chưa kể với anh, con gái của tổng giám đốc công ty này là bạn tôi. Anh có quen không? Một cô gái tuyệt vời đấy, tên là Ly. Hôm qua tôi hẹn gặp cô ấy ở quán café Moon, sau đó mời cô ấy về nhà tôi chơi.”

“Con khốn này!”

Hắn hùng hổ lao đến muốn đánh Thu nhưng cô nhanh lẹ tránh được làm hắn ngã lăn ra đất. Cô bắt chước giọng điệu trước đây của hắn: “Nổi điên rồi sao? Cảm giác mất tất cả thế nào? Có vui không? Anh không vui nhưng người ngoài rất vui đấy.”

Hắn không còn sức lực để đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Thu và cười gằn: “Cô không vui.”

“Đúng, cả hai ta đều không vui. Chúng ta giống nhau mà, nếu như anh không động vào tôi thì anh cũng không có kết cục hôm nay.”

“Cô đã lên kế hoạch từ lâu, tại sao còn chờ đợi đến tận hôm nay?”

“Tôi không chờ đợi, tôi…” Thu im lặng tự chất vấn mình. Cô không chờ đợi, rõ ràng là thế nhưng cô chần chừ, do dự, phân vân hết lần này đến lần khác. Rõ ràng cô đã có thể kết thúc chuyện này sớm hơn nhưng Ly lại chính là nguyên nhân khiến cô đi chệch hướng.

“Tôi vì Ly, tôi muốn vạch bộ mặt của anh với Ly nhưng lại lo sợ cô ấy sẽ đau khổ, tôi sợ nếu anh thật sự yêu cô ấy. Tôi đã chỉ định dùng đoạn ghi âm và những gì tôi biết về anh để đổi lấy sự tự do cho tôi. Nghĩ cho cùng tôi và anh đều là một loại người, cùng ôm giấc mơ lập nghiệp ở thành phố này, cùng nhau bám vào nhà giàu leo lên, tôi dùng thân thể để có tiền bạc, anh dùng tình yêu đổi lấy địa vị. Anh là kẻ rất khôn ngoan, vốn đã đi đúng đường nhưng cái sai của anh là động đến tôi.”

Hắn lắc đầu: “Kẻ không có gì thì vẫn là không có gì. Tôi chưa từng hối hận khi đã động đến cô, điều sai lầm của tôi là đã quá xem thường cô.” Hắn nhếch mép: “Nhưng cô có từng tự hỏi vì sao tôi cứ bám lấy cô?”

Thu lạnh lùng nhìn hắn không lên tiếng.

“Cô nói đúng, tôi cũng chỉ như cô, là một thằng tầm thường không thân thế đặt chân lên đất Hà Nội. Tôi từng gom góp số tiền mình tiết kiệm được suốt quãng thời gian oằn mình làm thêm thời sinh viên để cùng mấy người bạn mở một công ty vận tải, nào ngờ tài xế của chúng tôi gây tai nạn chết người mà người đó là vợ lão Khánh. Chúng tôi đã tìm cách bồi thường, tài xế cũng vào tù, thậm chí chúng tôi còn đến tận nhà van xin hắn cho chúng tôi đường sống nhưng hắn thẳng chân đá chúng tôi ra khỏi nhà. Công ty được gây dựng bằng mồ hôi nước mắt của chúng tôi cứ thế bị tên cáo già ấy làm cho tan tành. Một kẻ có tiền có địa vị lại quan hệ rộng như hắn, dân đen như tôi không thể làm gì, may sao tôi gặp cô tình nhân xinh đẹp của hắn, tôi muốn nếm thử xem mùi vị người đàn bà của hắn ra sao mà chỉ vì đàn bà hắn hại chúng tôi không còn đường sống. Quả nhiên không tệ, mùi vị tuyệt vời, kẻ ghét dùng chung đồ với người khác như hắn lại ăn chung một con đàn bà với tôi. Khi biết điều đó, có phải hắn sẽ buồn nôn mất 3 tháng không?”

Thu túm cổ áo hắn, đôi mắt cô chưa từng căm hờn đến thế: “Thằng chó khốn nạn! Tại sao lại lôi tao vào chuyện thù hận của mày?”

Hắn đưa tay vuốt tóc Thu: “Chiều Thu, đừng nổi giận, chẳng phải tôi cũng mất hết rồi sao. Chúng ta đều mất hết, chúng ta lại giống nhau. Nhưng mà cái tôi mất chỉ là danh dự, tiền tài và địa vị, cùng lắm là biến khỏi thành phố này đi nơi khác lập nghiệp. Còn cô…”

Thu tát vào mặt hắn, cô càng căm giận vì hắn nói đúng, thứ cô mất không thể lấy lại được. Cuộc chiến này, hắn vẫn luôn là người chiến thắng. Cô buông hắn ra xoay người bước đi.

“Chiều Thu…” Hắn gọi với theo, đôi môi mấp máy câu gì đó nhưng không thành lời.

Thu không quay đầu lại nên cô không thể thấy đôi mắt thành thật của Duy mà cô chưa từng được biết đến.


Buổi sáng thứ 3, như một thói quen, Ly lại đến quán café ven hồ Gươm. Tâm trạng cô vẫn nặng nề vì người con trai kia, cô không hiểu vì sao người đó lại lừa dối cô, cả người bạn gái kia nữa, tất cả là một vở kịch sao?

“Ly, có người gửi thư cho em này. Thời buổi này còn có người chuyển thư kiểu này, chính là cô bạn gái hay ngồi cùng em ở đây này.” Anh chủ quán niềm nở đưa phong thư cho Ly.

Ly nhận lấy, ngơ ngác hỏi: “Bạn ấy đưa bao giờ ạ?”

“Tối hôm qua.”

Ly lên tầng 2, ngồi đúng vị trí như thường lệ mới cẩn thận mở phong thư ra như mở một món bảo vật đáng quý. Nét bút mềm mại bằng mực đen nổi bật trên nền giấy trắng.

“Chào Ly, tớ viết bức thư này không phải mong cậu tha thứ mà chỉ muốn gửi đến cậu một lời xin lỗi. Xin lỗi vì tớ đã không đủ can đảm để gặp cậu lần nữa. Tớ thừa nhận đã tiếp cận cậu vì mục đích trả thù Duy nhưng lần đầu tiên thấy cậu ngồi trên chiếc bàn đó ngắm cây gạo già bằng tất cả niềm đam mê thì tớ đã biết tớ có lỗi với cậu.

Khoảng thời gian được làm bạn với cậu là khoảng thời gian tớ vui nhất, tớ như được trở về làm cô sinh viên vô tư ngày nào, trò chuyện, ăn quà vặt, dạo phố, mua sắm mà không cần lo toan đến một cuộc sống khác đằng sau. Đã có rất nhiều lần tớ muốn nói với cậu tất cả nhưng tớ lại không dám, tớ sợ làm cậu tổn thương bởi tớ yêu nụ cười của cậu, tớ sợ làm nó biến mất. Nhưng cuối cùng, bằng cách này hay cách khác tớ vẫn phải cho cậu nhìn thấy sự thật, tớ xin lỗi. Có thể bây giờ cậu trách tớ, ghét tớ nhưng tớ tin một ngày nào đó cậu sẽ cảm ơn tớ.

Ly à, người đàn ông đó không đáng cho cậu phải khóc, phải buồn, phải mất niềm tin vào tình yêu. Cậu phải ném anh ta ra khỏi đầu óc mình, coi đó như một hòn đá mà cậu vấp phải trên đường và đừng bận tâm thêm nữa. Hãy mạnh mẽ lên nhé, cậu xứng đáng có được một người con trai yêu cậu thật lòng, chiều chuộng và trân trọng cậu. Nếu người đó chưa đến hãy kiên trì chờ đợi. Tớ sẽ luôn âm thầm động viên và chúc phúc cho cậu, hy vọng một ngày gặp lại tớ sẽ vẫn thấy nụ cười lạc quan nở trên môi cậu.

Mãi là bạn của cậu, Chiều Thu.”

Nước mắt Ly đã rơi từ bao giờ, cô giận Thu, giận Duy, giận cả bản thân mình. Cô ôm mặt khóc nức nở, cuộc đời cô chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ nhưng cô biết cô không ghét Thu dù cho Thu quen cô là có mục đích, dù Thu nói dối cả tên mình nhưng cô tin Thu chưa bao giờ làm hại mình, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ không còn là bạn của Thu nữa. Cô nghẹn ngào trong dòng nước mắt, một thứ tình yêu hư ảo tan vỡ nhưng có thể đổi lấy một người bạn tuyệt vời, sự đánh đổi này rất đáng.
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương cuối
Thu đến gặp ông Sơn sau bao nhiêu lần ông gọi điện, Thu không biết người đàn ông này còn gì để nói với mình sau khi mẹ cô đã mất.

“Thu, con muốn uống gì không?” Ông Sơn thấy Thu đến vội vàng hỏi.

“Cho cháu nước lọc được rồi. Bác muốn nói gì, cứ nói đi ạ!”

Ông Sơn bối rối giống như bao lần gặp Thu, nhưng ông nghĩ lần này phải nói ra thôi: “Thu, trước khi mẹ con qua đời, mẹ con vẫn nói không muốn cho con biết sự thật về bố con nhưng bác…”

“Mẹ cháu đã không muốn cho cháu biết, bác còn muốn nói gì nữa?”

“Bác cảm thấy, bác vẫn có trách nhiệm phải cho con biết.”

Thu im lặng, gương mặt cô không cảm xúc nhìn ông Sơn chờ đợi. Ông Sơn nắm chặt hai tay, kể lại câu chuyện đã xưa: “Bố con khi còn trẻ đích thực không phải một người đàn ông tốt. Bố mẹ con cùng nhau lớn lên rồi yêu nhau nhưng sau này gia đình bố con có cơ hội nên chuyển nhà lên tỉnh. Ở đó bố con gặp một người phụ nữ trí thức thông minh, gia đình họ lại có điều kiện tốt nên nhất thời bị thu hút, mẹ con dù xinh đẹp nết na nhưng không có điều kiện học nhiều, gia cảnh lại khó khăn. Lúc ấy bố con đã quyết định chọn người phụ nữ kia nhưng vẫn không nói với mẹ con để bà ấy chờ đợi mỏi mòn. Một thời gian sau, khi bố con cùng người phụ nữ kia đã có một cậu con trai, bố con quay về gặp mẹ con. Bà ấy vẫn thế, chưa lấy chồng, vẫn chờ đợi bố con mà không hay biết bố con đã có gia đình, thấy mẹ con ngày càng xinh đẹp mặn mà, tình yêu xưa lại quay về, bố con không kìm lòng được lừa dối mẹ con. Cùng lúc lừa dối hai người phụ nữ, bố con đau khổ nhưng không cách nào ngừng yêu mẹ con, lại càng không thể bỏ vợ và đứa con trai nhỏ. Bố con cùng lúc chung sống với hai người phụ nữ trong một thời gian dài cũng tự dằn vặt mình trong thời gian đó. Đến một ngày, bố con không muốn tiếp tục sống trong lừa dối nữa, ông ấy nói sự thật với mẹ con rồi dứt áo ra đi mà không hay biết trong bụng bà ấy đã có con.”

Nghe câu chuyện nhuốm mùi xúc động nhưng Thu chỉ cảm thấy nó như một câu chuyện hài hước. Cô cười nhạt: “Bác có cần cháu kể cho bác nghe phần sau không?”

Ông Sơn tái mặt, ông không nghĩ Thu sẽ đón nhận câu chuyện một cách vô cảm như thế, lẽ nào Thu đã sớm đoán ra tất cả?

“Phần sau của câu chuyện còn dài lắm, bác không biết đâu. Sau khi người đàn ông máu lạnh đó ra đi, mẹ tôi một mình chịu đựng sự phỉ báng của người nhà lẫn dân làng. Người ta nói mẹ tôi chửa hoang nhưng mẹ tôi cắn răng chịu đựng và bảo vệ tôi khỏi mọi lời đàm tiếu để tôi lớn lên một cách bình thường. Cuộc đời của mẹ tôi là một bi kịch. Bác biết ngày 30 tháng 9 là ngày gì không? Đó lại chẳng phải sinh nhật tôi mà là ngày người đàn ông đó ra đi, chiều nào đúng ngày đó mẹ tôi cũng trông ra cửa nhìn hoàng hôn mà khóc. Người đàn ông kia thì hạnh phúc bên gia đình với hai đứa con, còn mẹ con tôi với ông ta chỉ là đồ bỏ đi, thích thì đến xoa xoa một chút, không thích lại đạp một cái bắn ra xa.”

“Thu…” Đôi mắt ông Sơn rưng rưng nước, đôi môi run rẩy bật ra một câu: “Bố xin lỗi con, con gái. Bố có lỗi với mẹ con con.”

Thu càng trở nên vô cảm, đôi mắt cô càng lúc càng lạnh: “Mẹ tôi nói bố tôi đã chết, đã chết. Giờ thì tôi tin lời mẹ tôi, bà ấy không bao giờ nói dối tôi. Chào bác.”

Thu đứng lên muốn rời đi nhưng ông Sơn giữ chặt cánh tay cô: “Thu, bố xin con, nghe bố nói một lần thôi. Bố là bố của con dù con có muốn tin hay không, có lẽ mẹ con quá hận bố nên nói bố đã chết. Mẹ con đã không còn, hãy để bố bù đắp cho con. Con muốn bố quỳ xuống xin con bố cũng làm vì bố nợ mẹ con con quá nhiều.”

“Bố tôi chết rồi bác nghe rõ chưa? Chết rồi, chết vào ngày 30 tháng 9 đó!” Thu hét lên rồi đẩy ông Sơn và chạy đi.

Cô vừa khóc vừa chạy một mạch đến khu mộ của mẹ. Mẹ cô ở đó yên bình, khuôn mặt bà trên bia với đôi mắt và nụ cười hiền từ như vẫn thường nhìn cô. Thu nhìn mẹ đăm đăm, cô khóc rất nhiều, trước nay dù chuyện gì đi nữa cô cũng không khóc nhưng nay sao cô không kìm được nước mắt. Cô đưa tay đánh di ảnh của mẹ, gào lên: “Mẹ thật ngốc, mẹ yêu người đàn ông không ra gì đó đến thế sao? Mẹ yêu ông ta đến mức đặt tên con là Chiều Thu để nhớ ông ta cả đời sao? Yêu ông ta đến mức nhớ luôn cả ngày ông ta bỏ mẹ mà đi thay thế ngày sinh của con? Nhưng con không yêu ông ta, con không cần ông ta, con không cần chữ Phạm trong tên mình. Con là con của mẹ, chỉ một mình mẹ thôi, bố đã chết rồi, mẹ nói thế cơ mà, con tin mẹ rồi mà. Tại sao? Mẹ khắc nỗi đau của mẹ lên con, mẹ khắc nỗi đau ấy vào con, mẹ có nghĩ đến cảm giác của con không? Đến cùng thì mẹ yêu con hay yêu ông ấy? Mẹ trả lời con đi! Mẹ! Mẹ ác lắm!”

Thu trượt dần cơ thể ngã phịch xuống đất, cô ôm chặt ngực mình khóc rất lớn, cô nhớ lại lời mẹ nói: “Con sinh ra vào một buổi chiều mùa thu ngập nắng rất đẹp.”

“Mẹ khắc nỗi đau ấy lên con gái mẹ, mẹ không nghĩ con cũng sẽ rất đau hay sao? Chiều Thu, 30 tháng 9, không phải là con, là ông ấy, con không cần ông ấy, mẹ à!”

Với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt vô hồn, Thu rời bước. Trời tối rồi, đường phố thưa thớt người qua lại, đến hàng cây cũng nằm im lìm đắm mình trong màn mưa lâm thâm, cơn mưa mùa xuân tươi mới bao trùm Hà Nội như làn sương đủ ướt người. Cô không để tâm đến cơn mưa, cô chậm rãi đi, đầu óc trống rỗng, đột nhiên cô không biết mình là ai, tên gì. Nếu như cô không tên là Chiều Thu thì có thể cô sẽ tên là gì? Cô ngửa mặt lên trời, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên thân hình gầy guộc giữa bóng tối vây quanh, những hạt mưa như bụi bay bám lên mặt cô lành lạnh, lên hàng mi long lanh. Cô là ai? Một kẻ không cha không mẹ, không người thân, đến cái tên và ngày sinh cũng không phải của mình, vậy cô là ai?

“Chiều Thu!”

Ai đó lại gọi cái tên này, bây giờ cái tên cũng vô tình làm cô đau đớn. Cô nhìn người vừa gọi cái tên đó, một chàng trai với gương mặt tựa thiên thần, là anh, anh Nam. Thu mỉm cười, chỉ có anh mới gọi cô trìu mến như thế. Anh chạy đến che ô cho cô, dùng bàn tay ấm áp lau đi khuôn mặt ướt nhẹp nước mưa.

“Em đi đâu về?”

Thu dang tay ôm chặt lấy anh: “Em lạnh lắm!”

Nam cũng ôm chặt lấy Thu, cố gắng truyền cho cô chút hơi ấm.

“Những ngày qua em thế nào?”

“Em thấy lạnh.”

“Có anh ở đây. Bây giờ hãy để anh bảo vệ em.”

Thu buông Nam ra như bị lời nói của anh làm cho sực tỉnh. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe ướt át, đưa bàn tay lạnh đến mất cảm giác chạm lên mặt anh.

“Bảo vệ em khỏi cái gì? Em đã không còn gì để mất nữa rồi, ngay cả chính bản thân em.”

“Thu…”

Thu kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ như gió lên môi anh để ngăn chặn lời anh định nói. Cô ngắm thật kỹ gương mặt anh, kỹ như thể cả đời này không bao giờ còn gặp lại: “Hãy cho em thời gian để tìm lại mình, không biết là bao lâu nhưng em cần nó. Sau này nếu chúng ta gặp lại nhau, em hứa với anh, em sẽ không trốn tránh.”

“Ý em là sao?”

Thu không trả lời, cứ thế bước đi, không ngoảnh đầu nhìn lại. Nam không ngăn cản cô bởi lúc này anh chưa hiểu hết những gì cô vừa nói.

“Anh chờ em, Thu.”

Cô vẫn không quay đầu như thể không nghe thấy những lời anh nói, bóng dáng cô gầy mảnh liêu xiêu dần biến tan trong làn mưa xuân lạnh lùng.


Lúc Thu về đến nhà, một hình bóng bé nhỏ bên cái vali lớn làm cô kinh ngạc. Cái bóng ấy đứng lên khiến Thu nhìn rõ khuôn mặt tròn bé bỏng và mái tóc ngắn tinh nghịch. Cô bé mỉm cười, đôi lúm đồng tiền ngây thơ in sâu trên đôi má: “Chị Thu, em lại qua đây ở với chị, bố em đồng ý rồi. Chị lại cho em ở đây với chị nhé!”

Thu đứng im 1 giây rồi lập tức nhào đến ôm Phương vào lòng. Cô bé con ngốc nghếch này, chẳng hiểu sao lại làm cô nhớ mong đến thế.


Cơn mưa xuân rơi suốt một đêm, Thu cũng ngủ gục bên thềm cửa sổ suốt một đêm. Khi cô tỉnh giấc thì mưa đã ngừng rơi, mặt trời đang lên xuyên qua những đám mây phủ xuống thành phố một màu vàng nhạt dịu ngọt. Thu dụi đôi mắt mệt mỏi, vén mái tóc buông dài rớt trên khung cửa sổ, cô với tay hứng lấy những hạt nắng vàng long lanh đầu tiên trong ngày ấy, ấm áp như một phép màu. Đôi môi khô khẽ mỉm cười trước cái nắng của mùa xuân.

5 năm sau…


“Thu ơi Thu, hoa nở rồi, cây xương rồng của em cuối cùng cũng nở hoa rồi!” Hương réo lên trong điện thoại làm Thu cũng cuống quýt lên.

“Nó đã có nụ đâu mà nở hoa?” Thu sực nhớ, mấy hôm trước cô còn cầm nó trên tay mà.

Hương lại ú ớ: “Ừ, là có nụ rồi, chị nói nhầm. Em xem bao nhiêu năm, cứ tưởng nó tịt ngóm rồi chứ, vừa đem ra ngoài tiệm là ra nụ liền. Chứng tỏ tiệm áo cưới của chị em mình phong thủy tốt.”

Thu bật cười: “Hôm nay không có khách hay sao mà chị ngồi ngắm cây?”

“Sắp tết rồi ai cưới nữa, mà mấy giờ em được nghỉ trưa đấy? Cả ngày mỗi mình chị ở đây, chán chết.”

“Sắp rồi.” Thu nhìn đồng hồ. “Để em làm nốt việc rồi về với chị cho sớm nhé!”

Cúp điện thoại, Thu quay về với công việc biên tập viên của mình. 5 năm qua cô giành lại thời gian cho mình, giành lại thời thanh xuân bị mất. Cô quyết định quay lại trường đại học như ước nguyện của mẹ và tìm công việc tại một nhà xuất bản tư nhân. Mặc dù lương làm việc ở đây không cao nhưng đủ chi tiêu, còn có thu nhập từ tiệm áo cưới Thu Hương mà cô và Hương cùng chung nhau mở ra. Hương vừa thay Thu quản lý tiệm hàng ngày, vừa là chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia của tiệm là do Phương và hai người bạn của Phương thay nhau đảm nhận. Cuộc sống hiện tại đối với Thu mà nói không còn gì hài lòng hơn, là những gì cô mong ước trước nay.

“Thu, em có bưu phẩm này, chắc lại của cô em gái kia gửi hả?” Anh Thành chuyên về mảng thiết kế mang bửu phẩm đưa cho Thu.

“Ồ, chắc thế, em cảm ơn.”

Thu vội mở bưu phẩm ra xem, vẫn là ảnh nhưng lần này nhiều hơn lần trước, là ảnh chụp đất mũi Cà Mau, còn có mấy hình nghịch ngợm của Phương nữa, cô bé đen và gầy đi nhiều, xem ra Phương sắp kết thúc cuộc hành trình dọc đất nước rồi, sắp về nhà rồi. Cô bé này sau khi ra trường vẫn ở chúng với Thu, còn tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, mà bài gửi dự thi chính là bức ảnh chụp bóng lưng Chiều Thu trước đây, không ngờ bức ảnh đó lại đoạt giải 3. Sau khi đoạt giải, Phương lại trúng tuyển vào làm nhiếp ảnh cho một tòa soạn báo, tương lai mở ra phía trước, bố mẹ cô bé cũng rất vui mừng. Giữa năm nay, để thực hiện bộ ảnh theo yêu cầu của tòa báo là chụp ảnh các vùng miền của tổ quốc, cô bé lập tức xung phong đi chụp. Thu và mọi người rất lo lắng không muốn Phương đi nhưng Phương nói với Thu: “Em biết chị vẫn băn khoăn về sự ra đi của chị Bích, chuyến đi này vừa là để làm việc trau dồi kinh nghiệm, vừa là để xem có nghe ngóng được tung tích chị Bích không.”

Thu thật sự đã rất xúc động, không ngờ cô bé nghĩ được như vậy, dù chuyến đi này Phương đã không lượm lặt được tin gì về Bích nhưng Thu không buồn. Không có tin tức nghĩa là tin tốt, cô tin rằng Bích đã có một cuộc sống mà cô ấy mong ước, biết đâu đã có một đứa bé đáng yêu bên cạnh.

Trong số những bức ảnh ấy có một bức ảnh đề dòng chữ bên góc phải: “Tặng bố yêu.” Thu biết bức ảnh này sẽ phải gửi lại cho bố mẹ Phương. Lần nào cũng thế, cứ gửi ảnh về là sẽ có một bức tặng cho ai đó trong gia đình. Dù nhà Phương chẳng xa xôi nhưng Thu lại ngại tiếp xúc với người nhà Phương nên cô đều mang ra bưu điện gửi phát nhanh. Nhớ lại lần nói chuyện cuối cùng giữa Thu và ông Sơn về vấn đề huyết thống là từ 2 năm trước. Ông Sơn muốn mua cho Thu một căn hộ và công khai nhận con gái với gia đình họ hàng để bù đắp cho cả quãng thời gian dài đằng đẵng kia nhưng ngay đến việc chấp nhận sự thật ông là bố của mình, Thu còn không muốn làm thì sao chịu nhận những đề nghị đó. Thu tuyệt tình đến mức làm ông Sơn bật khóc, ông không muốn mọi chuyện diễn ra tệ hại đến vậy. Câu cuối cùng Thu nói với ông: “Bác chẳng cần áy náy về bất kỳ điều gì đâu, bố cháu chết rồi, cháu không cần nhận sự bù đắp từ một người lạ như bác. Còn cháu đối với Phương vẫn quý mến trước sau như một, cháu cũng chẳng muốn con bé biết chuyện gì nên mong bác đừng lợi dụng con bé để hàn gắn một mối quan hệ chưa từng tồn tại.”

Từ đó đến nay đã 2 năm, Thu và ông Sơn không gặp lại nhau nhưng Thu biết ông vẫn âm thâm dõi theo cô, âm thầm sắp đặt, chỉ là Thu cố ý tránh né mọi sắp đặt đó.

Thu ôm đống ảnh trở về tiệm áo cưới để ăn cơm cùng Hương. Cô ngồi ngắm cây xương rồng đang ra nụ, trong lòng hưng phấn lạ thường. Hương vừa ăn vừa xem ảnh rất chăm chú, còn hết lời khen ngợi: “Con bé này thích thật, biết thế chị cũng học nhiếp ảnh, đi mọi nơi.”

“Nó sắp về rồi, chẳng biết có quà không.”

“Nó lại giống anh Hoàng của nó thôi, đi đâu cũng chẳng có quà gì. Mà hai cái đứa đấy, có chúng nó ở đây thì đau đầu, mà không thấy thì lại nhớ ghê.”

Thu gật đầu: “Đúng đấy chị, mà Hoàng lại đi công tác à?”

“Ừ, lại đi rồi. Chỉ có chị em mình là chẳng được đi đâu.”

“Chị em mình thật bất hạnh.”

Cả hai chị em cùng cười vui vẻ. Chợt Thu có điện thoại, là giám đốc gọi.

“Em nghe đây sếp.”

“Chiều nay có việc cho em đây. Có một anh chàng là nghệ sĩ dương cầm, hiện đang là giảng viên của trường nhạc viện, anh chàng cũng này khá nổi tiếng. Anh ta có viết một cuốn sách về âm nhạc rất hay, anh muốn em đến gặp anh ta và nói về chuyện bên mình muốn mua bản quyền xuất bản. Em đi được không?”

“Dạ được. Anh ta tên gì ạ?” Lòng Thu hồi hộp chờ đợi.

“Nam, Đức Nam.”

Thu im lặng, sững sờ, tim cô đập thình thịch, mắt không tự chủ nhìn về nụ hoa đang hé của cây xương rồng.

“Em sao vậy? Em đi được chứ?”

“Vâng, tất nhiên là được ạ!”

“Ừ, cố lên nhé.”

5 năm rồi, cô không gặp anh, cô không biết hiện tại anh thế nào, đã có ai bên cạnh hay chưa. Thật ra cô cũng không quan tâm, nếu số phận đã cho cô và anh một cuộc gặp gỡ mới thì ắt hẳn có nguyên do, cô chỉ biết tuyệt đối giữ lời hứa khi xưa, nếu gặp lại nhất định không trốn tránh.

Nam vừa giảng xong tiết học buổi chiều, anh sắp xếp lại bàn định rời khỏi lớp học thì một cậu học trò của anh vừa mới rời lớp liền quay trở vào nói: “Thầy ơi, bên ngoài có một chị nói muốn gặp thầy, xinh lắm!”

Anh cười hiền, gật đầu đã biết rồi từ tốn đi ra. Vừa mới nhìn thấy cô gái muốn gặp mình, anh chết sững tại chỗ. Cô gái dịu dàng trong chiếc áo len màu hồng nhạt, mái tóc tết lệch một bên duyên dáng, cô ấy đứng giữa hành lang cổ kính của ngôi trường lâu năm, ráng chiều mùa đông chiếu nghiêng lên thân hình nhỏ nhắn khiến làn da cô sáng ngời trong suốt. Chính là cô ấy, cô gái nói muốn có thời gian tìm lại mình rồi đột nhiên biến mất tăm mất tích làm anh phải khốn đốn kiếm tìm suốt một năm trời. Đó là khoảng thời gian anh buồn chán, tuyệt vọng vì nghĩ cả đời này không bao giờ được gặp lại cô, nhưng rồi anh nhớ lại những gì cô nói và hy vọng một ngày có thể tình cờ gặp lại. Thời gian lặng lẽ trôi, anh vùi đầu vào công việc, mỗi bản nhạc anh viết đều mang hình bóng cô, nỗi nhớ nhung về cô. Thoắt một cái đã 5 năm, anh chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, cô đứng trước mặt anh. Khuôn mặt cô vẫn thế nhưng anh nhìn ra cô đã khác rất nhiều, đôi mắt nâu kia trong sáng long lanh như anh từng thấy trong một giấc mơ nào đó đã trôi xa.

“Chiều Thu.” Anh tưởng như mình đang mơ, cô đang ở đây sao?

Thu bước lên, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra: “Anh Nam, chào anh, em là biên tập viên của nhà xuất bản, em muốn bàn về cuốn sách mà anh đang viết.”

Nam nắm chặt lấy bàn tay cô, hỏi lại: “Đúng là em không Thu?”

“Phải, là em.”

Anh nhìn cô không nói được nên lời, nụ cười cô rạng ngời như ánh nắng ấm áp ngoài kia. Anh sẽ không bao giờ để mất cô thêm lần nữa, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội nói với cô một câu: “Chiều Thu, anh yêu em.”
 

MotKeVoDanh

Gà BT
Tham gia
9/6/14
Bài viết
1.535
Gạo
250,0
Hết rồi sao, sao mà nhanh thế.:| Thấy thiếu thiếu gì đó thì phải.
 
Bên trên