Ngày mai trời có nắng? - Cập nhật - Poulp

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 26

Năm nay mùa đông đến sớm, cơn gió lạnh đầu mùa khiến cả thành phố như co mình lại trong cơn rét buốt. Đường phố không còn cái nhộn nhịp như mùa hè mà trở nên trầm lặng, yên tĩnh hơn rất nhiều. Cái tiêu điều của Hà Nội dường như được thể hiện rõ nhất vào mùa đông, từng hàng cây còn trơ cành khô, xơ xác trầm buồn, mặt hồ Gươm cũng chuyển thành một màu lạnh lẽo. Những đôi tình nhân dạo chơi quanh hồ Gươm tay trong tay, trao cho nhau những cái ôm ấm áp khiến những kẻ cô đơn phải ghen tỵ và càng cảm thấy bản thân cô độc hơn. Người ta nói đây là mùa yêu thương, mùa mà người ta muốn gần gũi nhau thật nhiều, muốn có một người yêu để cùng sưởi ấm qua ngày đông giá rét.

Sáng nay Thu nhận được một tin nhắn của Nam mà mỗi mùa đông cô vẫn thường nhận được khi thời tiết giảm nhiệt độ: “Trời lạnh thêm.” Năm nay anh chỉ nhắn vỏn vẹn có như thế, cộc lốc khô khan nhưng không hề giảm đi phần quan tâm ẩn chứa. Cả ngày hôm nay không có việc gì làm, Thu đi dạo quanh hồ Gươm rồi vào một quán café cổ kính có thể nhìn ngắm cảnh hồ. Quán café buổi sáng không đông lắm, họ chỉ vội vã ăn uống rồi đi làm ngay, chẳng mấy ai rảnh rỗi như Thu. Quán này có hai tầng, tầng dưới cho những ai muốn xem tranh đàm đạo, tầng hai là cho thanh niên vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, trang trí bằng những bức tranh nhỏ hơn và đài cassette cũ kĩ, còn có một ban công lộ thiên để vừa một bộ bàn ghế bên ngoài. Thu quan sát xung quanh, bên trong vẫn còn nhiều chỗ ngồi nhưng cô không vừa ý chỗ nào, cô nhìn ngoài ban công thoáng đãng kia, nơi đó có một cô gái đang ngồi nhâm nhi café rất thoải mái. Điểm đặc biệt là cô ấy không giống như các bạn trẻ khác lấy điện thoại hay máy tính ra chơi mà chỉ ngồi yên lặng ngắm phố phường. Thu không nhìn rõ mặt cô gái, cô ấy để mái tóc dài, đuôi tóc hơi uốn cong rất tiểu thư, đôi chân dài để chéo sang một bên, trên vai hờ hững khoác chiếc áo măng tô màu be sáng có phần đơn điệu nhưng ở trên người cô ấy lại rất sang trọng và nổi bật.

Thu quyết định bước đến xin ngồi cùng: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”

Cô gái ngẩng đầu, gương mặt rất hài hòa dễ gần, đôi môi đỏ tươi khẽ cười, giọng nói ngọt ngào trong trẻo, đó là một chất giọng ngọt ngào nhất mà Thu từng được nghe: “Bạn muốn ngồi đây à? Bạn cứ ngồi đi, không sao đâu.”

“Cảm ơn bạn.”

Thu không ngại ngần ngồi xuống, một lát thì nhân viên mang café lên, hương café thơm ngậy khiến người ta mê say. Cô vừa khuấy vừa nhìn theo tầm mắt cô gái đối diện đang nhìn, đó là cây gạo già bên hồ Gươm. Nhìn ở góc độ này, cây gạo càng mang nét đẹp cổ kính nên thơ rất riêng nhưng tiếc là mùa này cây rụng hết lá, nó đứng một mình ở đó cô quạnh và buồn thương nhìn hết người này đến người khác đi qua.

“Bạn cũng thích ngắm cây gạo đó à?” Thu lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng.

Cô bạn không hề khó chịu khi bị làm phiền mà rất vui vẻ trả lời: “Đúng vậy, mùa này cây xơ xác nhưng đợi đến tháng 3 là không còn nhận ra nó nữa, rực rỡ hơn bất kỳ loài cây nào, như một cô gái vào độ xuân thì tươi sắc.”

“Phải, màu đỏ của nó rất tươi, rất đẹp nhưng lại có chút cô đơn vì thiếu đi sắc xanh của lá, nở rộ nhưng đơn độc.”

Cô gái nhìn Thu như gặp được một người cùng chí hướng: “Bạn cũng thấy thế à?”

Thu gật đầu.

“Lần đầu tiên tớ bắt gặp được người có cùng dòng suy nghĩ với mình, nhìn thấy nét cô đơn trong một sự vật.”

Thu cười nhìn đôi mắt long lanh dịu hiền và nụ cười tươi sáng của cô gái: “Bạn có vẻ rất nghệ sĩ, giống một người bạn của tớ. Bạn học ngành gì vậy?”

“Tớ học trường Kiến Trúc, khoa thiết kế nội thất, năm cuối. Còn bạn?”

“Tớ học ngành báo chí đa phương tiện, tớ mới học năm 3.”

Cô gái nhướng mày kêu lên một tiếng thán phục: “Bạn giỏi thế! Bạn xinh thế này, ngành đó rất hợp với bạn. Mà bạn tên là gì? Tớ hay ngồi ở đây lắm mà hình như lần đầu thấy bạn đấy.”

Thu không nhìn cô gái, nâng tách café lên: “Tớ là Phương. Còn bạn?”

“Tớ là Ly.”

“Bạn hay ngồi ở đây lắm à? Tớ thì là lần đầu, chắc từ giờ sẽ thường xuyên tới đây.”

“Café ở đây rất ngon, lại có cảnh đẹp ngắm. Tuần nào tớ cũng tới đây hết, cứ sáng thứ 3 này và hai ngày cuối tuần vì thứ 3 tớ không phải đến trường sớm, cuối tuần thì thường đi cùng bạn trai.”

“Tớ thì sáng nào cũng rảnh cả, chắc sẽ gặp bạn thường xuyên đấy.”

“Vậy đi, bọn mình làm bạn café được không? Bạn bè tớ không đứa nào thích ngồi café ở những nơi yên tĩnh buồn chán này, tớ thấy bọn mình có vẻ hợp nhau đấy. Cuối tuần bạn cũng ra đây đi, có bạn trai đưa đi cùng luôn.” Ly vui vẻ nói.

“Cuối tuần hai bạn ở đây tâm sự, tớ làm sao dám chen vào, hơn nữa tớ không có bạn trai.”

“Bạn không có bạn trai?” Ly lắc đầu không tin: “Chắc là kén chọn quá. Tớ mà là con trai thì vừa nhìn bạn là yêu luôn rồi.”

Thu cười tủm tỉm, nhấp một ngụm café mới nói tiếp: “Con trai thường thích những cô gái dễ thương hoạt bát như bạn, chứ tớ trầm tính lại không biết ăn nói thì không có bạn trai cũng dễ hiểu thôi.”

“Cũng không hẳn, mọi người hay chê tính tớ trẻ con lại quá điệu đà tiểu thư. May mà có người không chê.”

Nói đến đây Ly hơi cúi đầu chống tay lên cằm, mái tóc hơi xõa xuống một bên, đúng là rất điệu nhưng cái điệu ấy không khiến người ta ngấy.

“Hẳn người yêu bạn là một anh chàng may mắn.” Thu tán thưởng.

“Nào có.” Ly xem đồng hồ rồi nói: “Bạn cứ ngồi đây nhé, tớ đến giờ phải đi học rồi. Rất vui được gặp bạn, ly café này tớ mời bạn.”

“Không, là tớ làm phiền bạn trước, để tớ mời. Bạn vội đi học thì cứ đi đi. Mình còn gặp nhau nhiều, lần sau cho bạn mời.”

Ly đứng dậy vừa mặc lại áo khoác vừa đùa: “Không sợ tớ bùng sao? Được rồi, tớ không tranh nữa. Chào Phương, hẹn gặp lại.”

Thu vẫy tay chào rồi nhìn theo dáng đi mềm mại yểu điệu của Ly, đúng là điệu đà từ trong cốt cách. Thu lại nhấp một ngụm café, đôi mắt lạnh lùng xa xăm nhìn về phía cây gạo.

Từ hôm đó, Thu và Ly thường gặp nhau ở quán café nhỏ mộc mạc này vào đúng sáng thứ 3 hàng tuần. Ly đúng là một cô gái cực kỳ điệu, cầu kỳ trong cách ăn mặc nhưng không hề khó gần. Điều thú vị là Ly rất dễ nói chuyện, cô ấy có thể nói về bất cứ đề tài gì, từ những thứ phổ biến như phim ảnh, âm nhạc đến các môn thể thao, hội họa, văn chương và kể cả là nghề báo mà Thu yêu thích. Càng nói chuyện hai cô gái càng cảm thấy hợp nhau, họ nói chuyện quên thời gian, bàn luận về đủ thứ chuyện. Ví dụ như về phim ảnh, Ly sẽ luôn bắt đầu bằng một diễn viên.

“Phương biết cô diễn viên Cate Blanchett không? Tớ thật sự rất thích cách diễn của cô ấy, không những tự nhiên mà còn có một nét gì đó quyến rũ, lãng mạn toát ra từ cô ấy.”

Thu cười đùa: “Ly ko thích nam diễn viên nào ư?”

“Bạn cũng đâu có thích. Với cả tớ có nam chính trong lòng rồi thì cần gì phải hâm mộ ai nữa.” Ly đưa tay chống cằm, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.

“Một chàng nam chính hấp dẫn hoặc là một nam diễn viên xuất sắc.”

“Tớ nghĩ bạn trai tớ là người rất tuyệt vời, anh ấy rất tốt với tớ. Sau khi tớ tốt nghiệp sẽ kết hôn, chính thức là của nhau. Lúc nào tớ cho bạn gặp anh ấy.”

Thu nhìn thẳng vào mắt Ly: “Là người của bạn, thì bạn giữ lấy, tớ gặp hay không cũng không quan trọng, lúc cưới mời tớ là được.” Rồi Thu làm như lơ đãng hỏi: “Nói nhiều về bạn trai như thế mà vẫn chưa biết hai người quen nhau thế nào?”

Đôi mắt Ly như gần như xa, không lâu sau giọng nói ngọt ngào cất lên: “Bạn trai tớ làm cùng công ty với bố tớ. Trong kỳ nghỉ thường niên công ty tổ chức 2 năm trước, tớ có đi cùng bố và đã gặp anh ấy. Lúc đó anh ấy cũng mới vào công ty được hơn 1 năm, trông ngộ lắm. Mới đầu thấy anh ấy rất có duyên, đối với ai cũng tốt nhưng không hiểu sao với tớ thì lại rất kiệm lời và lạnh lùng. Bản tính tớ rất thích giao lưu kết bạn nhưng thấy anh ấy như vậy nên cũng không cố bắt chuyện, nhưng sau đó anh ấy lại tỏ ra rất quan tâm đến tớ, hay hỏi thăm người khác khi không thấy tớ, rồi hay mua nước mua đồ ăn cho tớ nhưng lại nhờ người khác đưa chứ không đưa trực tiếp. Sau này khi tớ hỏi sao thái độ lúc đó của anh ấy lại như thế thì anh ấy nói không tự tin nên chỉ âm thầm quan tâm thôi.”

Thu gật đầu hướng ứng: “Có vẻ là một anh chàng đáng tin cậy nhỉ?”

“Tiếp xúc lâu thì bạn mới thấy, anh ấy là người rất thú vị, có đầu óc và khéo léo trong cách ứng xử. Còn Phương, hãy nói về người bạn thích hoặc từng thích đi, đừng nói là bạn chưa từng thích ai.”

Thu nhấp một ngụm café trứng, tận hưởng mùi vị béo ngậy của trứng sữa và chút đắng ngọt ngào.

“Chưa bao giờ tớ biết tớ muốn gì. Tớ muốn tiến gần hơn đến người đó nhưng lại không dám và cũng không muốn người đó lại gần mình. Đã có lúc tớ nghĩ anh ấy thuộc về tớ nhưng tớ biết không có chuyện đó và tớ cũng chưa bao giờ tự đối diện với tình cảm của mình.”

Ly nắm lấy tay Thu, gương mặt Ly ngọt ngào tựa chiếc bánh kem dâu khiến người đối diện thoải mái muôn phần.

“Phương, bạn không cần phải đối diện với điều gì cả cũng không cần trốn tránh. Cái gì đến rồi sẽ đến, nếu bạn chưa muốn cũng như chưa sẵn sàng thì đừng làm gì cả, không tiến cũng không lùi. Tin tớ đi, một ngày nào đó bạn sẽ biết mình cần phải làm gì, lúc đó chỉ cần làm theo thôi. Đó là điều bố tớ vẫn thường nói với tớ, không biết làm gì thì đừng làm gì cả.”

Thu ngây ngẩn nhìn Ly, đây là lần đầu tiên cô được ai đó khuyên đừng làm gì cả, hãy đứng yên một chỗ và tin vào số phận nhưng cô lại không cho rằng đó là một lời khuyên ngây thơ và đáng cười. Không biết từ bao giờ, Thu chỉ được nghe những lời nói hãy hành động và hành động, hãy tự mang đến số phận cho mình và không tin tưởng dựa dẫm vào ai hết. Cô quên mất rằng có lúc cũng phải tìm nơi để nghỉ ngơi, để không làm gì cả và lắng nghe xem bản thân mình muốn gì.

“Ly, cảm ơn bạn.”

Ly cười, đôi môi màu hồng tươi như cánh hoa trong nắng. Lúc này, Thu rất muốn nói một điều với Ly nhưng cô lại sợ, cả người khẽ run, cô vẫn yêu nụ cười lạc quan kia hơn bao giờ hết.


Một buổi chiều, lúc Thu đang dọn dẹp nhà thì có vị khách quen ghé thăm. Người đàn ông trung niên đứng trước cửa, nhìn Thu bằng một vẻ thương tiếc. Thu mời người đàn ông vào, cô không tỏ ra dễ chịu, còn thẳng thắn nói: “Bác đến tìm cháu thế này, cháu rất ngại đấy ạ! Chẳng lẽ còn chuyện gì liên quan đến em Phương? Cháu không liên lạc được với em ấy, bác còn lo gì?”

Nhắc đến chuyện không thể liên lạc với Phương, Thu thấy bực bội, khó chịu trong lòng.

Ông Sơn bối rối trả lời: “Chuyện về Phương, không phải Phương không muốn gặp cháu mà là… mà là…”

“Mà là gia đình bác sợ cháu ảnh hưởng đến em ấy phải không? Khi biết em ấy bỏ nhà đi mà không khuyên em ấy về nhà mà còn đồng lõa, ủng hộ.”

Ông Sơn thở hắt ra, kêu lên cắt ngang lời nói của Thu: “Sao cháu lại sống như thế hả Thu?”

Thu nheo mắt nhìn ông Sơn. Ông nhìn Thu, không giấu giếm vẻ đau lòng: “Phương đã kể hết cho bác nghe, con bé nói rất cảm phục và thương cháu nhưng bác lại thấy bực bội vô cùng. Cháu không thương mẹ sao Thu? Cháu không sợ mẹ biết à?”

Thu cắn răng nhìn đi nơi khác, đôi mắt kiên định.

“Đừng sống như thế này nữa Thu. Bác sẽ không nói với ai, cũng không nói với mẹ cháu, hãy để bác giúp cháu.”

Thu đứng dậy, quay lưng về phía ông Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng cô đều đều: “Bác chẳng là gì của cháu cả, cháu cũng không cần ai giúp, cuộc đời cháu đã bước đến con đường này tức là cháu không còn biết sợ là gì nữa rồi.”

“Nhưng bác không thể nhìn cháu sống như thế, tự hủy hoại tương lai như thế. Thu, không những mẹ cháu đau lòng, bố cháu biết cũng sẽ đàu lòng.”

“Mẹ cháu nói bố cháu đã chết rồi.” Thu gằn từng chữ.

“Nếu bố cháu vẫn còn sống và biết cháu đang sống thế này?” Ông Sơn dè chừng hỏi.

Thu từ từ quay đầu, trên môi cô vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo, đến đôi mắt khô ráo cũng toát lên cái lạnh thấu xương: “Nếu ông ta còn sống và biết rõ mọi chuyện mà vẫn không xuất hiện thì ông ta là một thằng hèn, không xứng đáng làm bố. Cháu đã hết hi vọng vào người bố ấy rồi. Ông ta vứt bỏ mẹ cháu, để mẹ cháu mòn mỏi chờ đợi, để mẹ cháu sống nhục nhã dưới con mắt người đời thế mà ông ta vẫn ăn ngon sống khỏe thì bác nói xem, ông ta có đáng là người không? Nếu bác gặp cái người đã góp một phần sức nhỏ giúp cháu có mặt trên đời này ấy, bác giúp cháu chuyển lời rằng cháu mong ông ta là kẻ đã chết rồi, là chết vào đúng ngày mà cháu đã sinh ra.”

Từng lời, từng lời nói của Thu khiến ông Sơn chấn động, mắt ông mở to nhìn Thu, bàn tay bấu chặt lấy đùi. Rồi ông cúi đầu như đã hoàn toàn bất lực, ông chậm rãi cất lời: “Bác từng quen biết bố cháu và bác biết ông ấy không hề muốn như vậy.”

“Vậy sao? Vậy bác nói xem, ông ta muốn như thế nào? Lý do gì khiến ông ta bỏ rơi mẹ cháu?”

Ông Sơn cúi mặt lắc đầu, có một sự bất lực kìm nén trong ông. Ông muốn giúp Thu, muốn làm điều gì đó nhưng cô gái này mạnh mẽ hơn ông tưởng. Cô gái ngoan hiền mà mấy tháng trước từng hỏi ông về người bố chưa từng biết mặt, từng có niềm tin vững chắc bố đang ở đâu đó ngoài kia và sẽ trở về, thì này ông không thể hiểu cái gì đã khiến cô không muốn thừa nhận mình có một người bố.

Ông đứng dậy, không dám nhìn vào mắt Thu, khom người bước ra cửa nhưng lại chợt nghe giọng nói Thu cất lên dịu dàng: “Phương rất đam mê và có năng khiếu nhiếp ảnh. Cháu hi vọng gia đình bác hãy ủng hộ và tạo điều kiện cho em ấy. Còn việc gia đình bác không muốn cho cháu gặp Phương nữa, cháu hoàn toàn hiểu, chẳng có bố mẹ nào muốn con cái giao du với hạng người như cháu cả. Chào bác.”

Ông Sơn không quay đầu, mỉm cười hòa nhã: “Cảm ơn cháu. Cảm ơn tình cảm và sự quan tâm mà cháu dành cho Phương. Con bé sẽ rất vui.”

Rồi ông lại yên lặng bước đi, cái bóng già cỗi in dài trên bức tường màu vàng đã phai nhạt nước sơn, nặng nề, chậm rãi trôi đi. Ông dừng bước nơi đầu cầu thang, cái bóng cũng dừng lại, im lặng nằm dài nghiêng nghiêng phía sau ông. Hai bàn tay ông hơi nắm lại, ông do dự điều gì đó nhưng khi quay đầu nhìn phòng trọ của Thu đã khép chặt, ông lại khẽ thở dài, bàn chân nặng nề bước xuống, cái bóng xám mờ cũng biến mất cùng ông nơi cầu thang cũ kỹ.

Thu đứng thất thần giữa nhà, đầu óc trống rỗng quay cuồng, điện thoại reo lên trên bàn nhưng cô dường như không biết cũng không quan tâm. Phải đổ chuông đến lần thứ hai, cô mới nhận ra cầm lên nghe mà không hề xem ai đang gọi. Trong điện thoại vang lên giọng nói vô cảm: “Qua nhà chị đi, em sẽ muốn nhìn thấy cái này.”
 

poulp

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
63
Gạo
0,0
Chương 27

Bích thuê phòng cách nhà Thu chỉ hơn 1km, lúc Thu đến nơi, cửa phòng Bích không hề khóa. Thu đẩy cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng đậm vẫn chưa kịp tan đi, Bích nằm dài trên giường, mái tóc xoăn đỏ xõa tung, một tay cô để trên bụng, một tay nắm chặt thứ gì đó.

“Chị sao thế?” Thu lo lắng hỏi.

Bích ngước lên nhìn Thu, đưa vật trong tay cho Thu xem. Là que thử thai, Thu chưa từng dùng thứ này bao giờ nhưng nhìn hai vạch hiện trên đó thì…

“Nghĩa là…” Thu vẫn nghi ngờ.

Bích cười cười: “Còn có nghĩa gì nữa? Chị có thai. Hay không?”

“Với ai?” Thu cau mày. Cái mà Thu lo lắng không phải việc Bích có thai mà là có thai với ai, sợ Bích sẽ không biết mình có thai với ai nữa.

Bích ngồi dậy, cào cào lại mái tóc búi cao lên, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Thu thì bật cười: “Làm gì em hoảng hốt thế? Có thai thôi mà.”

Thu ngồi xuống giường, trách cứ: “Sao chị lại để có thai? Chị không tránh thai à? Chị định thế nào?”

“Thế nào? Có rồi thì đẻ chứ sao.”

“Chị có thai với ai? Đừng nói là chị không biết.”

Bích dí tay lên trán Thu: “Con ranh, chị có đần đâu mà không biết có thai với ai. Với lão Mạnh.”

“Mạnh nào?” Nói thật là Thu không nhớ nổi tên những người đàn ông của Bích.

“Cái lão mấy tháng trước bỏ rơi chị khiến chị rất chán ấy. Đột nhiên tháng trước lão lại đến tìm chị.”

Thu nhớ lại, hẳn là cái lần Bích rủ cô đi chơi vào buổi sáng và than thở rằng chán chỉ vì bị đá rồi Bích còn nói muốn làm cái gì đó khác, muốn sinh con. Thu tưởng rằng trong lúc chán nản Bích nói chơi như vậy, không ngờ thành sự thật, chỉ là quá sớm và quá bất ngờ.

“Lão ta tẩy não chị rồi.” Thu kết luận.

“Chị yêu lão.”

Thu giật mình, nhìn Bích chằm chằm: “Chị vừa nói gì?”

“Chị yêu lão ta rồi.” Bích nhắc lại.

Đơn giản, một lí do thật đơn giản làm sao! Thu không biết nói gì nữa, cô tưởng tình yêu trong Bích đã chết thế mà giờ cô ấy đón nhận tình yêu với một thái độ thản nhiên đến khó tin, không chút trốn tránh. Vì yêu nên mới buồn phiền, vì yêu nên muốn sinh con.

“Chị nghiêm túc muốn sinh con chứ?”

“Nhìn chị có giống đang đùa không? Chị phá thai 1 lần rồi, thấy đủ rồi cũng thấy chán rồi. Lần này đẻ thử xem sao.” Bích cười khẩy.

“Lão ấy đã biết chưa?”

“Biết cũng được, không cũng được, chẳng giải quyết được gì, con chị, chị đẻ, chị nuôi, lão có bỏ vợ mà lấy chị được đâu mà cần biết.”

Thái độ của Bích rất bất cần, vừa có gì đó hơi mâu thuẫn.

Thu đứng dậy, không tiếp tục hỏi mà nói: “Chị muốn sinh con mà để nhà cửa thế này à? Phải chuẩn bị ngay từ bây giờ chứ, trước tiên là cai thuốc đi, để nhà thoáng mát sạch sẽ, lúc nào em thấy nhà chị cũng ngộp mùi thuốc lá. Em còn không thở được huống gì là đứa trẻ con.”

“Sáng mai đi bệnh viện với chị nhé!”

Thu gật đầu. Bích lại nói: “Trước mắt chắc chị vẫn phải đi làm, bao giờ bụng to lên thì tính sau.”

Thu vẫn không lên tiếng, cô nhìn vào bụng Bích, cảm thấy cổ họng đắng ngắt.

Sáng hôm sau, Thu cùng Bích đến bệnh viện khám thai, cái thai được 5 tuần, khỏe mạnh bình thường, bác sĩ chỉ dặn Bích phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Không hiểu sao nghe bác sĩ nói xong, Thu cảm thấy rất hạnh phúc, giống như một phép màu. Còn Bích vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em tin không? Có đứa bé ở trong bụng chị, chị sẽ sinh nó ra cơ đấy.”

“Chị thích con trai hay con gái?” Thu háo hức hỏi.

“Con nào cũng được, mà không, con gái vẫn hay hơn, có lẽ sẽ là đứa bé rất xinh đẹp và tình cảm. Nhưng con trai cũng hay, lớn lên nó có thể bảo vệ chị, chị sẽ có con dâu.”

Đôi mắt Bích long lanh, phải nói là đôi mắt cô chưa từng long lanh hạnh phúc như thế, tràn ngập tình yêu thương dịu dàng. Người ta nói mỗi người phụ nữ đều mang trong mình thiên chức của người mẹ quả không sai, ngay cả người bất cần buông thả như Bích giờ đây nói về đứa bé trong bụng mình cũng như bao người mẹ khác với niềm vui sướng vô bờ.

Chiều Thu chợt nhớ đến mẹ, nhớ ghê gớm. Cô lập tức chạy đến chỗ mẹ, không nói không rằng nhào vào lòng bà, ôm thật chặt. Mẹ Thu rất ngạc nhiên, vừa vuốt tóc con gái vừa hỏi: “Con gái của mẹ hôm nay sao thế?”

“Con nhớ mẹ.” Thu nói, giống như một đứa trẻ con.

“Ôi con bé này!” Giọng bà nồng đậm ý cười.

Thu càng áp chặt khuôn mặt vào lồng ngực mẹ, dù trên người bà bây giờ chỉ toàn mùi thuốc của bệnh viện, không còn cái mùi thơm tho của mồ hôi, của đất và của nước như trước đây nữa nhưng Thu vẫn thích.

“Mẹ ơi!”

“Sao con?”

Thu rất muốn hỏi mẹ rằng khi mang thai cô làm thế nào bà có thể một mình vượt qua? Có lúc nào bà thấy oán trách cuộc đời không? Có lúc nào hận người đàn ông đó không? Những lúc đứa con này bướng bỉnh không nghe lời, bà có đau lòng lắm không? Có hối hận khi sinh nó ra không? Rất, rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng cô chỉ thốt ra miệng được một câu: “Con cảm ơn mẹ!”

Mẹ Thu ôm chặt lấy cô con gái bé bỏng của mình, bà không hỏi bất cứ điều gì cả, chỉ im lặng ôm chặt như thế. Cho đến khi Thu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy bà đang cắn chặt môi, nước mắt chảy thành hàng. Thu chậm chạp đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ, đôi môi cô là nụ cười trong trẻo. Mẹ Thu nắm lấy bàn tay mảnh mai của Thu, bà nhìn ngắm, vuốt ve như một thứ bảo vật vô giá.

“Mẹ ơi…” Thu định nói gì đó nhưng điện thoại đổ chuông, thấy Ly gọi, cô không tránh đi mà nghe luôn trước mặt mẹ.

Trong điện thoại, giọng Ly rất vui vẻ: “Phương ơi, tối nay bận gì không? Đi café với tớ nhé. Chỉ có vài người bạn của tớ và bạn trai tớ thôi.”

Thu biết mình không rảnh để đi nhưng vẫn trả lời ỡm ờ: “Ừ, tớ cũng chưa biết. Để tối tớ báo lại cho bạn được không? Hoặc tối bạn cứ nhắn địa chỉ cho tớ, tớ đến được sẽ đến.”

“OK. Cố gắng đi với tớ cho vui nhé Phương.”

Cúp điện thoại, mẹ Thu tò mò hỏi: “Bạn gọi rủ đi chơi hả con?”

“Vâng, một cô bạn mới quen, rất tốt và đáng yêu mẹ ạ!”

“Con cũng nên đi chơi với bạn bè cho thoải mái, không nên suốt ngày chỉ lo mẹ trong bệnh viện mà không đi được đâu.” Mẹ Thu thở dài: “Mẹ thật vô dụng, chẳng làm được gì cho con.”

“Mẹ!” Thu kéo dài giọng làm nũng. “Mẹ nói gì thế? Mẹ là mẹ của con cơ mà. Mẹ đã nuôi con lớn thì bây giờ con phụng dưỡng mẹ có gì là quá đâu?”

“Chiều Thu bé bỏng tội nghiệp của mẹ.” Mẹ Thu lại kéo cô ôm vào lòng.

Áp mặt trên vai mẹ, Thu rũ bỏ vẻ tươi cười, đôi mắt cô chỉ một màu ảm đạm.


Buổi hẹn café với Ly tối hôm đó tất nhiên Thu không thể đi nhưng khi ngồi một góc ở phòng thay đồ của AZ, cô chợt nhớ đến Duy, hắn dường như im lặng đã lâu. Hắn im lặng thì cô lại thấy tò mò, muốn phá bĩnh, nếu hắn muốn được yên, cô lại không thích cho hắn được yên. Đôi mắt Thu vằn lên tia hằn học, cô vào nhà vệ sinh, rút điện thoại, lần tìm trong danh bạ dãy số đã được lưu, bấm gọi đi. Chuông đổ rất lâu, lâu đến nỗi Thu tưởng hắn không nghe máy thì một giọng cười cợt vang lên: “Nhớ anh sao?”

“Anh đoán xem.” Thu lạnh lùng trả lời.

“Cũng gần 2 tháng rồi, bắt đầu nhớ mùi vị của anh phải không, Chiều Thu?”

“Tôi còn đang mừng vì anh không làm phiền tôi nữa.”

Giọng Duy nhỏ hơn: “Là anh cho em thời gian, giờ khỏe rồi sao?”

“Khỏe thì thế nào? Anh sẽ đến tìm tôi lập tức à?”

“Em muốn?”

“Anh là người muốn mới phải. 2 tháng nay không có tôi, anh xả hơi giải trí ở chỗ nào? Không đến mức như con chó đói cắn bừa chứ?”

“Em lo cho anh ư?”

“Tôi lo nếu thời gian qua không ai giúp anh thỏa mãn thì tôi sẽ lại phải chịu khổ. Lần trước đã được nếm qua, rất khó quên.” Giọng Thu cực kỳ mờ ám.

“Em đang dụ dỗ anh đấy à?”

Thu im lặng chừng 5 giây mới nói tiếp: “Anh ngán tôi rồi đúng không? Nếu ngán rồi thì trả cho tôi đống ảnh. Tôi không muốn lằng nhằng thêm.”

Duy cười cười: “Em chọc chọc anh vài cái rồi muốn trốn sao? Đừng có mơ. Đang ở đâu? Bar AZ?”

“Thì sao?”

“Ở yên đó, nếu em chạy, tất cả mọi người sẽ được biết đến đống ảnh, bao gồm cả mẹ em.”

Cúp máy, trên môi Thu vẽ ra một nụ cười đắc ý.

Khoảng nửa tiếng sau, quả nhiên nhân viên bồi bàn chạy vào nói có khách gọi Thu vào phòng số 5. Thu thong thả đi gặp Duy, trong căn phòng cách âm chỉ có mình hắn ngồi, bộ quần áo thường ngày giản dị không che lấp được dục vọng trong mắt hắn. Hắn ra hiệu cho cô lại gần rồi choàng ôm lấy như con thú hoang háu đói. Thu khó chịu đẩy hắn ra: “Ở đây không tiện.”

“Không có camera thì không tiện cái gì?” Hắn túm tóc Thu giật ra sau và nói thêm: “Từ giờ kể cả em không ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ em cũng sẽ được biết tất cả.”

Thu căm thù nhìn hắn, không lên tiếng. Hắn cười cười, ghé vào tai Thu: “Em đúng là không biết tính toán, một lão già như lão Khánh thì em tình nguyện theo. Còn trẻ trung có tương lai như anh thì em khinh ghét. Đợi một thời gian nữa, anh cũng có thể đứng ngang hàng với hắn ta và dù anh có lấy vợ đi nữa cũng sẽ không để em thiệt.”

“Anh tự tin sẽ đứng ngang hàng ông chủ tôi trong thời gian ngắn nữa?” Thu ra vẻ không tin.

Duy dang hai tay vắt lên thành ghế, dáng vẻ tự mãn: “Đúng! Em hãy biết là mình may mắn đi. Lão Khánh nổi tiếng sạch sẽ trong quan hệ trai gái, nếu em không phải tình nhân của hắn thì anh đây cũng chẳng thèm động vào đâu.”

Đôi mắt Thu có chút biến chuyển, từ ánh nhìn căm thù chuyển dần sang dịu dàng ngoan ngoãn hơn một chút. Dù chỉ một chút nhưng Duy cũng thừa nhận ra. Hắn đắc ý vuốt cằm Thu rồi ra lệnh: “Bây giờ còn đợi gì nữa, anh đã vì em chịu đựng những 2 tháng rồi.”

Thu yên lặng dạng chân ngồi lên đùi Duy, chiếc vay vốn ngắn ngủn nay càng bị kéo cao lộ ra toàn bộ cặp đùi thon thả. Cô dính sát vào người hắn, đang định cúi đầu hôn thì đùi cô cọ cọ chạm vào chiếc điện thoại di động vướng víu để trong túi quần Duy, nó làm chân cô đau. Cô uyển chuyển thò tay vào túi hắn rút điện thoại ra giơ lên, nhăn mặt hỏi: “Cái này có cần dùng đến không?”

Duy vẫn nhìn Thu chằm chằm, bàn tay thô tục đặt trên cặp đùi trắng trẻo vuốt ngược lên trên ôm lấy hai bên mông Thu.

“Nó khiến em không thoải mái à? Nếu cảm thấy nó thật vướng thì cứ ném đi.”

Nhưng Thu không nỡ ném chiếc điện thoại đắt tiền ấy đi mà để nó ra kệ gỗ đặt phía sau ghế, cô cũng rút chiếc điện thoại dắt ở cạp quần ra và nói: “Công bằng nhé!”

Duy hơi nhướng mày hài lòng. Thu vòng hai tay ra sau đầu Duy rồi cúi xuống hôn. Khi nhận thấy Duy bắt đầu hôn đến mê loạn, bàn tay cũng đã lần mò khắp người Thu không chịu yên thì Thu mới hơi hé mắt nhìn ra sau. Bàn tay vẫn cầm chiếc điện thoại bắt đầu nhanh nhẹn hoạt động, bấm một dãy số, khẽ nhấn nút gọi đi rồi đặt nó bên cạnh điện thoại của Duy.

Duy nhạy cảm phát hiện Thu không tập trung, hắn mở mắt nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Thu không hề hốt hoảng, nhìn vào mắt Duy, một bàn tay vuốt má hắn: “Nếu tôi ngoan, anh sẽ không bao giờ đưa ảnh cho mẹ tôi chứ? Anh hứa chứ?”

“Đương nhiên.”

Duy lại hôn Thu, hôn đến mê mẩn cuồng nhiệt. Thu lại hỏi, giọng lên cao ma mị: “Duy! Duy! Anh yêu em không?”

Hắn trả lời mà không ngẩng đầu: “Anh yêu cơ thể em, Chiều Thu.”

“Duy… Duy…” Thu vẫn tiếp tục gọi tên hắn.

Lần này hắn ngẩng đầu, khuôn mặt thỏa mãn: “Đến hôm nay anh mới biết em gọi tên anh cũng gợi cảm như thế!”

Rồi hắn đè Thu xuống ghế, không cần biết đây là đâu. Điện thoại của cô rồi của hắn đổ chuông liên hồi hắn cũng không quan tâm, Thu cũng không cho hắn thời gian để quan tâm đến hai chiếc điện thoại đáng ghét đó.

Khi đã lấy lại được lí chí, mặc quần áo chỉnh tề, Duy lo lắng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của mình, bỏ lại cho Thu một món tiền rồi vội vã rời đi. Thu vô cảm nhìn món tiền trên bàn, với lấy chiếc điện thoại nhìn dãy số không được lưu trong máy. Cô tháo máy lấy sim bẻ làm đôi thả vào ly rượu và nhìn chằm chằm hai mảnh sim chìm xuống đáy ly.
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 5:
Có thể phóng vấn ngay tại đây
-> Phỏng vấn.
vôi vàng lôi trong túi ra một chiếc máy ghi âm
-> Vội vàng.
Thật ra em không tới các phòng trả nhiều
-> Trà.

Chương 7:
Trong lúc chờ đợi, Thu nhìn bốn xung quanh
-> Bốn phía xung quanh.
lợi dụng phụ nữ uống say để dở trò
-> Hình như "giở trò" mới đúng, mình rất phân vân chỗ này.
ghét sát vào tai Thu nói:
-> Ghé.
nhìn Thu bằng đôi mặt tái dại
-> Đôi mắt.
Cô ấy nhận lấy, cất giọng thểu thảo
-> Thều thào.

Chương 8:
Con gái Chiều Xuân à? Haha.”
-> Ha ha.
Xem hai đưa kìa! Chị với Thu có lẽ
-> Hai đứa.
Giọng Hoàng nhỏ ríu.
-> Nhỏ xíu.
lãng mãn của violin
-> Lãng mạn.
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 11:
họ trông có vẻ rất sáng trọng,
-> Sang trọng.

Chương 12:
đậm nét buồn thương cô quanh
-> Cô quạnh.
Nhưng cảm giác được ở gọn trong vòng tay Nam thế này làm Thu thấy rất ấm áp, cái đau thể xác cũng chẳng thấm vào đâu. Cứ được anh ôm thế này mãi, trời đừng bao giờ sáng thì tốt biết bao.
Ấm áp và yên bình quá :x.
Gió thổi bay tấm rèm phất phờ trên
-> Phất phơ.
Thu thờ dài, tỳ cằm lên vai Bích
-> Thở dài.
thuê được ngươi đánh thuê thôi
-> Người.
ống tay áo sắn đến khuỷu đứng quay
-> Xắn.
khó chịu hay bối rồi trước câu hỏi
-> Bối rối.

Cô cũng vờ như không cảm thấy ánh mắt của Nam phía sau lưng, vờ như không nghe thấy tiếng đàn đột ngột thay đổi, trở nên dữ dội bức bối như đang bùng phát một cơn giận giữ. Nhưng càng nghe thì bước chân Thu càng bước đi nhanh hơn, tim đập càng mạnh hơn như thôi thúc cô hãy tỉnh táo lại, phải quên tiếng đàn kia đi, quên tình cảm của người con trai trên đó đi vì cô không xứng.
“Nam, em không xứng, dù thế nào cũng cảm thấy không xứng với thứ âm nhạc đẹp đẽ của anh, trái tim tươi đỏ của anh và cả sự chờ đợi đến vô tận của anh. Con người em nhơ nhuốc, trái tim em khô héo khiến người ta chế giễu. Cách xa em một chút sẽ tốt cho anh hơn.”
Làm trái tim mình bị dày vò theo =((.
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 14:
với hoa sung tĩnh lặng nằm đón ánh
-> "Hoa súng" chứ nhỉ.
Mẹ sinh ra con, thế là đủ rồi
:x.
Thu nhìn Chị chạy lên gác rồi
-> Chi.
Thu quay sáng nói với Chi
-> Sang.
lại làm cô bé cười ngặt nghẹo.
-> Ngặt nghẽo.

Chương 15:
xuống không chút kiêng rè làm cả
-> Kiêng dè.
Cái kiểu đi đến đâu là reo rắc sự
-> Reo giắc.

Chương 16:
khí trời mát mẻ, mở cửa số đón gió
-> Cửa sổ.
Buổi tối khóa cửa cẩn thần
-> Cẩn thận.
Vốn dĩ trường đời đã dậy cho cô cách
-> Dạy.
động tác của cô nhảy mua rơi vào mắt
-> Nhảy múa.
đừng dậy tiếp tục một động tác
-> Đứng dậy.
mọi chi phí cứ tình cho em
-> Tình.
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 18:
như muốn khoe khoang những trùm hoa đỏ thắm
-> Chùm.
người này đeo khâu trang nên không nhận ra là ai
-> Khẩu trang.
gạt chân trống xe rồi ngồi xuống kế bên Thu
-> Chống xe.
Thu lắng nghe không xót một chữ nhưng
-> Sót.
nên sau này em có đi làm cũng Hoàng thì
-> Cùng.


Chương 20:
tiếng nhạc ồn ã từ ngoại dội vào tạo thành
-> Ngoài.
“Em phải đi, đang thiếu tiền.” Nhung thểu thảo.
-> Thều thào.
siêu siêu vẹo vẹo mà có thể ngã chỉ bằng
-> Xiêu xiêu.
hắn dập điêu thuốc đang hút dở trên tay,
-> Điếu.
 

MotKeVoDanh

Gà BT
Tham gia
9/6/14
Bài viết
1.535
Gạo
250,0

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương 21:
cảm giác da dày nhộn nhạo khó
-> Dạ dày.
dùng cục tẩy trắng chẫm rãi tẩy,
-> Chậm rãi.


Chương 22:
“Đêm đó anh dở trò?
Sao lại nói là dở trò
-> Giở trò.
Vẻ đep? Mẹ kiếp! Đó đích thực là
-> Đẹp.
Hơn 8 giờ Phương mới ngọ ngoạy
-> Ngọ nguậy.
Thế em đi làm thế nào? Ôn cả chứ
-> Ổn.
ai chịu được. Văn mình chút đi.
-> Văn minh.


Chương 23:
Ông sơn niềm nở hỏi:
-> Sơn.
“Ăn thì tập trung ăn đi, nước sốt rây ra
-> Dây.


Chương 24:
Nó nói chính là em là người xúi bẩy
-> Bậy.
tấm rèm mỏng bị quạt thôi bay bay
-> Thổi.


Chương 25:
rúc rúc trong chăn, thểu thảo lên tiếng
-> Thều thào.
Khánh không ngần ngãi duỗi tay ôm Thu
-> Ngần ngại.
cùng nằm trên giường. gã không làm gì cả
Phương vùng vẫy trong vòng tay mãnh mẽ
-> Mạnh mẽ.
 
Bên trên