Chương 1: Âm và dương
Màn đêm buông xuống, trăng già nhấp nhô ẩn hiển sau từng rặn mây đen mặc gió thổi trôi. Khu phố 4 - quận Thủ Đức buổi tối thường rất yên tĩnh, nay bị khuấy động bởi tiếng trống kèn inh ỏi suốt hai ngày qua. Người có thính giác bình thường, chỉ cần đứng ở đầu ngõ cũng đủ bị ồn đến mỏi tai huống chi là khu vực hàng xóm gần nhà. Mà nhà bà Sáu - nơi đang phát ra tiếng ồn đó, lại không rảnh quan tâm đến người khác có phiền hay không. Nhà mình đang chịu tang, cũng đủ bận đến tối mắt rồi còn đâu.
Đối diện nhà bà Sáu, Hoạ đang bận bịu tính toán thu - chi của các cửa tiệm hôm nay. Mọi khi cô chỉ mất khoảng một tiếng hơn là có thể hoàn thành, hôm nay tính lại ba lần rồi vẫn bị sai sót. Còn nguyên nhân, đương nhiên là do tiếng kèn trống cộng hưởng tiếng khóc than của nhà bà Sáu mà ra. Mấy bữa trước cô còn than, tiếng dế tiếng ve thật là càng nghe càng bực. Giờ ngẫm lại, mấy tiếng đó vẫn còn tốt chán.
- Hoạ, lên thay đồ đi con. - Bà Tranh một thân đồ tối màu, tóc búi gọn gàng lên tiếng.
Hoạ quay đầu nhìn mẹ mình, sực nhớ tối nay phải qua nhà bà Sáu thắp cho ông Sáu một nén nhang. Hoạ rời khỏi ghế, không nhanh cũng không chậm đi về hướng phòng mình thay đồ.
- Mẹ đi trước đi, con thay xong sẽ qua liền.
Bà Tranh nghe thế liền gật đầu, tay cầm theo một phần bánh trái biếu tang gia:
- Tranh thủ nhanh lên đó.
Thay đồ xong, Hoạ liền qua nhà bà Sáu. Vừa đến trước cổng, thì thấy có một bóng trắng không biết là đang hóng hớt chuyện gì, cứ thập thò rình mò đi qua đi lại trước cổng nhà người ta. Hoạ nhẹ chân bước đến, nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
- Đứng đây làm gì vậy?
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng có vẻ làm đối phương giật mình. Bằng chứng là sau khi bóng trắng đó nghe xong, liền la thất thanh:
- Á… á…
Mặc dù là la lớn, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến người bên trong nhà. Thấy đối phương đã la đã rồi, Hoạ mới tiếp tục nói:
- Im miệng được rồi!
Bóng trắng lúc này im bật, giận dữ trợn mắt:
- Sau thị lại đứng sau lưng tôi, làm tôi giật cả mình.
Hoạ nhướn mày hỏi:
- Ma mà cũng biết giật mình á?
Bóng trắng giờ mới ý thức được, ta quên mất mình là ma.
- Ừ thì… Thi thoảng cũng bị giật mình. Cơ mà, có con ma nào không giật mình khi thấy một đứa như thị chứ?
Hoạ nhíu mày nhìn lại bản thân mình, bộ trông đáng sợ lắm sao ta? Rồi lại nhìn hồn ma trước mặt, tóc đen xoã dài phất phơ, da trắng như bạch tạng, quần áo đương nhiên là màu trắng, chân thì không có cứ lơ lửng trên không trung. Nghĩ tới nghĩ lui, nhìn tới nhìn lui, trông nó đáng sợ như vậy, người giật mình phải là cô mới đúng chứ?
- Chị đứng trước cửa nhà người ta làm gì?
Hồn ma thấy Hoạ không có ý muốn hỏi tại sao cô giật mình, nên ngược lại thắc mắc:
- Sao thị không hỏi, tại sao tôi lại giật mình khi gặp thị?
Hoạ thản nhiên đáp:
- Đó là chuyện của chị, không phải của tôi. Mà sao chị cứ gọi tôi là “thị” thế? Nghe kỳ cục muốn chết.
Hồn ma tức muốn lộn ruột, lần nào gặp Hoạ cũng bị cái thị này làm máu trào lên não. Mặc dù hồn ma biết rõ, bản thân chẳng có chút máu nào. Nói đi cũng phải nói lại, không biết số cô khổ thế nào mà lại gặp phải cái thị này. Lần đầu khi gặp thị ấy, hình như là lúc cô đang chuẩn bị giành giựt đồ cúng cô hồn thì phải.
Để cô nhớ lại coi, lần đó hình như thị ấy là người cúng, nguyên đám ma lang thang đang lúc đánh lộn tranh nhau thì thị ấy đã dẹp sạch đồ cất đi. Cô đứng trơ mỏ trước cửa hàng nhà thị ấy, cứ tưởng con người không thấy được ma nên cô điên cuồng chửi rủa. Lần đầu trong đời làm hồn ma của cô, mới gặp phải loại người cúng cô hồn keo kiệt bủn xỉn như vậy. Có mấy cái bánh thôi mà, giữ lại cũng chờ lên mốc thôi chứ có ăn đâu mà giữ. Đang lúc chửi mắng hăng say, thì thị ấy đi thẳng về hướng cô, mắt nhìn thẳng vào cô, tiện miệng nhả năm từ:
- Để lần sau cúng tiếp.
Hồn ma trợn mặt, hồn suýt chút bay xuống mười hai cửa ngục. Diêm vương ơi, thị ấy nhìn thấy cô, lại còn trả lời cô nữa kìa…!!!
Hồn ma không sợ con người, vì con người suốt ngày cứ luôn miệng nói sợ ma đấy thôi. Vả lại với tướng mạo của mình, hồn ma luôn tự tin rằng mình có thể doạ người chết điến khi nhìn thấy ấy chứ. Vậy mà cái thị này, cái thị trời đánh này lần thứ hai mở miệng lại khiến cô chết lặng.
- Phong cách thời trang của chị… thật là lỗi thời.
Hồn ma ngước mắt lên trời cao, âm thâm gọi người mình tôn kính nhất: Diêm vương hỡi!
Kể từ ngày đó, nhân duyên trời đánh âm - dương này liên tiếp xảy ra. Dù muốn hay không, mỗi ngày cô với Hoạ cũng phải vô tình gặp nhau từ một đến hai lần mới được. Cũng không biết tại sao, nhưng riết rồi thành thói quen. Biết là thói quen gì không? Một ngày không bị thị ấy ngược, thì cả ngày cô đều ngứa ngáy không yên, đến ăn đồ cúng cũng không thấy ngon. Đúng là bi kịch!
- Tôi vào trong đây, chị cứ từ từ ở đây mà lơ lửng. - Hoạ thấy hồn ma cứ thở dài rồi suy nghĩ, không rảnh rỗi đứng thở dài chung với nó nên quay đầu đi vào bên trong. Lúc đang chuẩn bị đi, thì bị nó giữ lại.
- Thị đã đến đây rồi, thì ở lại giúp tôi một chút đi.
Hoạ khó hiểu nhìn hồn ma:
- Tôi thì giúp được gì chị?
Hồn ma lại thập thò nhìn vào bên trong:
- Nghe nói người chết sẽ bị sứ giả địa ngục mang đi, tôi đang chờ xem bọn họ mang hồn đi thế nào. Mà tôi chờ suốt hai ngày nay rồi, một bóng ma cũng không thấy huống chi là sứ giả địa ngục. Nên tôi đoán, trong đêm nay thì hồn sẽ bị bắt đi thôi. Nhất quá tam mà. Cơ mà tôi là ma lang thang, tuyệt đối không thể gặp sứ giả địa ngục được. Thị là người, đứng che trước tôi sẽ….
Chưa đợi hồn ma nói hết lời, Hoạ đã thở dài lắc đầu bỏ đi. Hồn ma thấy vậy liền đuổi theo, bay đến trước mặt Hoạ.
- Thị đừng có khinh người quá đáng, không giúp thì thôi sao lại xem thường lời nói của người ta.
Hoạ lơ đễnh hỏi:
- Chị là người á?
Hồn ma nghẹn lời:
- Ừ thì… Là ma cũng phải được tôn trọng chứ?
Hoạ nhìn gương mặt trắng bệt hung hăng trước mặt, chậm rãi hỏi:
- Ai bảo chị đến đây canh sẽ thấy được sứ giả?
Hồn ma chằng chừ một chốc:
- Thì thằng ma một mắt bên phố kế bên.
Hoạ chẳng biết người mà hồn ma nói đến là ai, cũng chẳng buồn quan tâm giải thích:
- Ông Sáu mất tại bệnh viện, nên chắc sứ giả sẽ đến đó đưa đi. Nghe nói người vừa chết, sứ giả sẽ đến đón ngay lập tức. Chị có đứng đây chờ cũng vô ích.
Hồn ma cẩn thận nhìn Hoạ, lần đầu tiên cô thấy cái thị này nghiêm túc như vậy:
- Nghĩa là, tôi đã ngồi chờ không công suốt mấy ngày nay? - Trong lòng liền hầm hừ mắng mỏ, cái thằng trư một mắt trời đánh, uổng công bà đây giựt được đồ cúng đều chia cho mi, bây giờ mi lại đá lại bà một phát.
Hoạ gật đầu:
- Mà chị chờ sứ giả làm gì? Chẳng phải người ta nói, hồn ma vất vưởng như chị sợ nhất là sứ giả ấy sao?
Vất vưởng? Hồn ma không thích từ này. Từ ngữ tiếng việt đa dạng như vậy, sao lại chọn cái từ chẳng chút mĩ miều như vậy không biết.
- Sợ thì sợ, nhưng tôi cũng muốn gặp một lần cho biết. Tiện thể xem thử, khi gặp họ mình có thể nhớ được một chút gì không. Thị biết mà, ma lang thang như tụi tôi không biết mình là ai, tại sao mình chết.
Hoạ gật đầu cho qua, giới âm cũng thật là nhiều chuyện phiền phức.
- Tôi phải vào trong đây, chị đi kiếm chỗ khác mà chơi. Nghe nói khuya nay bà Sáu thỉnh thầy về cúng đó.
Hồn ma nghe vậy mặt trắng chuyển thành xanh:
- Vậy tôi đi đây, hôm khác lại đến thăm thị.
Hoạ xoa trán, không biết khi nào cái hồn ma này mới không gọi cô là “thị” nữa.
Hồn ma vừa mới bước đi, thì con Xì - chó nhà bà Sáu không biết từ đâu xông ra sủa như điên. Hồn ma sợ nhất là chó mực, nên vừa thấy đã sợ hết hồn nấp sau lưng Hoạ trốn.
Hoạ đang định đi vào bên trong, thì thấy cảnh con Xì đang lên cơn dại lao thằng về phía mình. À mà không, phía con ma. Nhưng mà khổ nỗi, con ma nhát gan kia lại trốn phía sau cô không chịu chạy chỗ khác mới tức. Hoạ thấy tình hình không ổn, cô mà đứng yên thể nào cũng bị chó cắn nên cong chân lên chạy. Chết thật, lần đầu tiên trong đời cô bị chó rượt thế này. Cơ mà con ma không biết điều kia, trong tình cảnh này còn dám mặt dày bám dính lấy cô không chịu chạy chỗ khác đi…?
- Thị chờ tôi với, đừng để chó cắn tôi.
Hoạ nghe hồn ma nói càng bực:
- Chị không biết biến đi à? Tránh ra chỗ khác...
Hồn ma trói chết vẫn bám theo Hoạ:
- Tôi... Tôi sợ quá không thể biến được...!
Phản ứng của Hoạ rất nhanh, mặc cho ma hay chó bám theo, cô bỏ mặt chạy thẳng về hướng nhà mình. Giờ này cũng hơn tám giờ, đáng lý ra sẽ không có xe qua lại đâu. Vậy mà Hoạ vừa mới nhào ra đường, thì đồng lúc đó một chiếc xe không biết từ đâu hướng cô nhào đến. Phía sau là ma và chó, ngay bên cạnh lại là xe hơi sắp đụng trúng mình. Chỉ là đi cúng tang thôi mà, có cần phải chật vật thế này không chứ?
Lại nói Trực đang ở trong xe nhìn đường phố, mấy năm nay ở nước ngoài làm việc mới về nước nên cái gì cũng lạ lẫm. Quen với việc sống một mình yên tĩnh, nên trước khi về nước anh đã mua một căn hộ vùng ven thành phố. Trước khi mua căn hộ này, anh cũng nhờ người tìm hiểu rất kỹ lưỡng mới mua. Khu phố an ninh, không xảy ra tệ nạn, yên tĩnh, và hàng xóm rất thân thiện. Ấy thế mà, hôm nay vừa về trước ngõ đã nghe tiếng kèn ầm ĩ, hỏi ra thì mới biết gần nhà anh đang có tang gia.
Đám tang ở Mỹ không tổ chức linh đình như vậy, hầu hết người nước ngoài ở Mỹ nếu mất sẽ được đưa đến nhà quàn, sau khi làm xong thủ tục thì có dịch vụ lo hết nên người thân không cần phải làm gì nhiều. Nghe nói chỉ cần tiêm một mũi thuốc, thì xác chết có thể bảo quản được một tuần. Sau đó, thì tuỳ theo tôn giáo của mỗi người mà tổ chức khác nhau. Mặc dù có tổ chức tang lễ, nhưng không trống kèn linh đình, quan tài cũng thuộc cỡ nhỏ gọn chứ không rườm rà như trong nước.
Trực mệt mỏi vì chuyến bay đường dài, bận lòng không biết tối nay có được ngon giấc hay không.
Ông Dư - tài xế riêng của Trực thấy anh có vẻ mệt mỏi liền chỉnh nhạc giao hưởng lớn hơn một chút, trong lòng hy vọng có thể lấp được tiếng kèn trống ầm ĩ kia. Chỉ đáng tiếc, âm thanh ồn ào kia càng đến gần càng lớn, muốn lấp cũng thật không có cách nào.
Xe chạy gần đến nhà, thì không biết từ đâu một bóng người nhào đến đầu xe. Ông Dư hoảng hốt đạp thắng, như vì đối phương bất ngờ nhào đến nên dù có thắng gấp cũng không tránh khỏi xảy ra va chạm.
Hoạ bị xe hơi đụng một phát té nhào xuống đất. Cũng may, đối phương thắng xe kịp thời nên chỉ va chạm nhẹ, bằng không…
Hoạ nhìn hồn ma đang ngồi kế bên hoảng hốt:
- Thị không sao chứ? Này, thì có sao không? Tôi… tôi không có ý hại thị đâu. Thị đừng có doạ tôi…
Hoạ chống tay ngồi dạy, nhìn toàn thân vẫn nguyên vẹn nên cũng thờ phào. Cô mà bị đụng chết, có làm ma cũng sẽ ám ảnh con ma bên cạnh cả đời.
Ông Dư sau khi thắng xe liền mở cửa chạy xuống, đang định hỏi Hoạ có sao không thì bị cô quát:
- Im miệng.
Ông Dư giật cả thân già, im lặng không dám hó hé nửa câu. Cái này, là cô ta chạy ra đầu xe của ông, chứ có phải ông cố tình đụng cô ta đâu. Nhưng nhìn đối phương còn nhỏ tuổi, ông lại nghĩ chắc quá hoảng hốt nên cũng không trách.
- Này cô gái, có đứng dậy được không. - Vừa nói, ông vừa định đưa tay đỡ Hoạ đứng dậy.
- Thị không sao chứ? Đừng nhìn tôi như vậy, để tôi đỡ thị dậy! - Hồn ma lúng túng chân tay.
Hoạ quét mắt liếc hồn ma đang lảm nhảm kế bên:
- Tôi tự đứng dậy được. - Nói rồi cô từ từ đứng dậy, dù không bị thương nhưng người cũng hơn đau.
Ông Dư không dám lại gần Hoạ, bấm bụng nghĩ thầm: Gặp phải thứ dữ rồi!
Trực ngồi trong xe quan sát, thấy ông Dư đưa mắt cầu cứu mới bước xuống định giải quyết. Trước khi về nước anh có nghe nói, dạo này tệ nạn trong nước hơi nhiều, mà mấy vụ giả vờ nhào ra xe của người khác rồi nằm vạ xin bồi thường thì chỉ tăng chứ không giảm. Nghĩ đến đây, chân mày anh nhíu lại. Vừa mới về nước, lại gặp kẻ ăn vạ rồi?
- Cô có sao… - Trực là người lịch thiệp, trước giờ không thích lớn tiếng với phụ nữ. Tuy không biết, là đối phương có phải kẻ ăn vạ hay không, nhưng trước mắt anh vẫn muốn lịch sự hỏi thăm tình trạng. Vậy mà chưa kịp hỏi hết câu, đã bị đối phương cắt ngang.
- Tôi không sao. - Hoạ mệt mỏi phẩy tay, sau đó đi về hướng con Xì đang nằm lăn trên đất vì bị xe hơi doạ mất hồn. Cô bế con Xì lên, vuốt nhẹ lên lưng nó: - Mai mốt mà còn muốn rượt cắn chị, chị sẽ cho cưng tuyệt giống nghe chưa.
Giọng nói Hoạ rất ngọt ngào, tựa như gió xuân phe phẩy xuyên qua từng tán cây ngọn cỏ. Với một con chó không hiểu mấy tiếng người, nghe vậy chỉ ử ử vài tiếng rồi ngoan ngoãn im lặng. Với người và hồn ma nghe hiểu tiếng người, thì âm thầm nuốt nước miếng. Chỉ rượt cắn thôi mà đã định thiến con nhà người ta?
Trực đứng tại chỗ nhìn Hoạ biến mất sau cánh cổng, ban nãy anh còn cho cô ấy là kẻ lừa đảo ăn vạ đấy. Thật đúng là, không nên phán đoán trước khi hiểu rõ vấn đề.
Nhà đang có tang sự sát vách nhà Trực, sau khi tắm xong anh liền trực tiếp vào phòng xử lý công việc. Cũng may thư ký rất hiểu tính anh, sau khi mua nhà đã cách âm phòng làm việc nên không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn kế bên.
Giải quyết công việc xong, thì cũng hơn mười giờ. Trực thả người ra ghế xoa trán, sau đó mới đứng dậy mở cửa ra ngoài ban công đứng. Giờ cũng trễ, nên kèn trống cũng không còn nữa. Anh chống tay lên ban công, nhìn quan cảnh xung quanh coi như thư giãn đầu óc một chút.
- Sao lại bị thương thế này?
Nghe thấy có tiếng người, Trực đưa mắt nhìn theo phản xạ. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng lưng vừa mới khuất sau cánh cổng kia lại xuất hiện.
- Con bị chó rượt.
Người nói thì hờ hợt, người nghe thì vô cùng lo lắng hỏi:
- Sao lại bị chó rượt?
- Không biết, là vú có từng lén nấu thịt chó cho con ăn không nhỉ?
- Là sao?
Tiếng của cô gái lanh lảnh trong bóng đêm:
- Nghe nói ăn thịt chó mới bị chó rượt cắn.
Cuộc nói chuyện nhỏ dần rồi biến mất. Không gian lặng yên như tờ, chỉ mỗi Trực ôm bụng cười đến ngặt nghẽo. Số lần anh ăn thịt chó hơi nhiều... sau này nên cẩn thận mới được!!!
Chương 2