Nghịch nắng - Cập nhật - Collagen

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Khi nào có chương mới thì tag mình nhé. ^^
 

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
Côn đồ? Bà Tú nghe xong liền giật thót tim. Trước giờ bà chủ làm ăn đàng hoàng, làm gì có chuyện gây hấn đến bọn côn đồ chợ búa? Chuyển mắt sang nhìn Hoạ, do dự hỏi:
- Sao bọn chúng lại tìm con?

Hoạ lơ đễnh đáp:
- Lần trước thấy bọn chúng đánh nhau giành địa bàn, con dẫn công an đến bắt.

Bà Tú lo lắng tiếp lời:
- Đương không lại dẫn công an đến đó làm gì?

Hoạ chớp mắt nhớ lại sự tình hôm ấy:
- Lúc đầu con tính gọi điện báo công an, nhưng cái chú công an đó lại nằng nặc hỏi tên địa điểm. Xung quanh toàn sông với cỏ, giải thích một hồi chú ấy không hiểu tưởng con đang giỡn mặt với công an.

Bà Tú không biết nên cười hay nên mếu, con nhỏ trước giờ mắc bệnh mù tên đường trầm trọng. Đừng nói đi vài lần sẽ nhớ, đi hơn mười lần nó cũng không nhớ nỗi tên đường đó là gì đâu. Giờ thử hỏi địa chỉ nhà xem, bảo đảm nó sẽ móc ghi chú trong điện thoại ra mà đọc luôn.
- Rồi con dẫn họ đến? Sao không trốn đi, mà đứng đó để bọn chúng thấy mặt?

Hoạ ủ rũ đáp:
- Có trốn, nhưng vẫn bị kêu lên phường làm chứng.

Bà Tú và Đức đồng loạt kêu:
- Trời đất. Cái này là hại người đấy!

- Chúng đã đập phá chưa? - Hoạ chậm rãi ngước mặt nhìn Đức hỏi.

Đức lắc đầu:
- Vẫn chưa, nhưng bọn chúng nói nếu em không ra gặp thì chúng sẽ phá.

Hoạ ừ một tiếng rồi thôi.

Đức khó hiểu, không biết nên giải quyết thế nào lại hỏi tiếp:
- Giờ thì mình phải làm sao? Chúng ở ngoài cửa, khách thấy không dám vào.

Hoạ gấp quyển sổ lại, thuận tay che miệng ngáp:
- Đợi tụi nó đập phá rồi báo công an.

Môi Đức hơi run run, cố nhẫn nại nói tiếp:
- Vậy nếu tụi nó không đập phá chỉ đứng đó không thì sao? Ngày nào cũng như vậy, làm sao mà buôn bán?

Nghe vậy Hoạ mới sực nhớ ra, quay đầu sang nhìn Đức:
- Anh viết một cái bảng "Chó ngoan không gây hại" treo ngoài đó là được.

Đức nghe xong suýt xỉu. Anh mà treo bảng đó lên, mắt anh cũng nâu như chó đốm.

- Em đừng có giỡn.

Hoạ nhàn nhạt cười:
- Em giỡn làm gì? Trước khi treo bảng anh báo công an trước. Nếu bọn chúng nổi điên lên đánh anh, thuận tiện có cớ buộc tội chúng đánh người. Nếu bọn chúng không đánh anh mà phá đồ, cũng có cớ buộc tội chúng phá hoại tài sản của dân. Trường hợp bọn chúng không làm gì hết, thì coi như anh có chó giữ cửa sướng thế còn muốn gì?!

Đức giơ hai tay khâm phục Hoạ tận đáy lòng. Nếu bọn côn đồ mà nghe được lời này, không biết phản ứng của chúng sẽ hưng phấn tới mức thế nào.

Gương mặt già nua của bà Tú càng thêm khắc khổ. Dạo này nhà toàn gặp chuyện xui, phải mua đồ về cúng cô hồn mới được.

Hoạ trợn mắt nhìn Đức:
- Sao anh lại khóc?

- Bọn chúng là côn đồ đó. - Đức lau nước mắt nói. - Lúc nãy khi chúng đến, còn mang cả xà beng nữa.

- Em biết! Nên anh nhanh viết bảng treo lên để không doạ khách. - Chuyện đơn giản như vậy, có gì đâu mà khóc? Ông bà xưa có nói, nước mắt đàn ông là vàng là bạc, nếu đúng vậy thì tốt biết bao. Cô không cần phải đi làm, chỉ cần lấy xô hứng nước mắt của anh ta chờ hoá vàng là được.

Hoạ thấy Đức vẫn chưa đi, hai mắt trùng xuống nói tiếp:
- Bọn chúng là côn đồ, bây giờ em ra đó anh không sợ em sẽ bị chúng đánh chết à?

Bà Tú nghe vậy sợ hết hồn, đánh đầu Đức giục:
- Cái thằng này còn đứng đây làm gì, mau ra đó treo bảng nhanh lên.

Đức ấm ức nhìn mẹ mình, anh cũng đâu nói là kêu Hoạ ra đó cho bọn chúng mần thịt?

- Hay báo cho ông em đi. Ông ngoại là chủ tịch phường chịu ra mặt giúp, anh tin sẽ đuổi được bọn chúng thôi.

- Không cần báo ông đâu. Anh cứ làm như em bảo, không bị đánh đâu mà lo. Còn nếu anh không dám, để em ra đó treo bảng cũng được. - Nói xong Hoạ liền đứng dậy.

Bà Tú cản Hoạ lại:
- Không có đi đâu hết. Chuyện chân tay, cứ để cho đàn ông con trai giải quyết.

Đức chực trào nước mắt nhìn mẹ mình, chợt nhớ tới câu cửa miệng mà Hoạ thường nói: Kẻ có đầu óc thường không thích dùng vũ lực. Còn ngược lại, đương nhiên đa phần thuộc loại mình to đầu bò nhưng óc gà. Nay mẹ anh nói vậy, không phải muốn ám chỉ anh thuộc loại thứ hai đó chứ?

Ôm tâm sự đàn ông trở ra tiệm, thân anh hôm nay chắc lành ít dữ nhiều rồi!

Thế nhưng kết quả, lại hoàn toàn khác xa so với Đức nghĩ. Sau khi treo bảng “chó ngoan” lên, bọn côn đồ đâu chỉ nổi điên, mà còn lên cơn giống như quỷ nhập xông vào trong tiệm đập phá. Với mấy chiêu mèo cào của anh, kể ra cũng chỉ để gãi ngứa vùng cánh bọn chúng mà thôi. Cũng may là chân anh dài trốn lẹ, nếu không chắc cũng bầm dập toàn thân rồi. Bởi vậy mới nói, khi không nghe theo lời Hoạ làm chi không biết. Tên quá hợp với người, lúc nào cũng gây hoạ.

Lúc gần như tuyệt vọng, thì công an ập vào như đấng thần linh giải cứu chúng sinh ra khỏi tay bọn bị quỷ nhập kia. Đức nhìn đống hậu quả hoang tàn, thật không biết ăn nói sao với bà chủ. Mách lẻo rằng con gái bà xúi giục ư? Chắc chắn sẽ bị Hoạ hành cho đến chết, không đúng, chết thanh thả hơn sống.

Buổi chiều bà Tranh trở về, biết tiệm xảy ra chuyện lớn như thế nên bận rộn cả buổi để giải quyết. Hàng hoá tổn thất không quan trọng, quan trọng là doạ mất khách thì đúng là thiệt. Lại nói đến bọn côn đồ, sau này bọn chúng ôm hận trả thù thì khổ.

- Sao tự nhiên lại tốt tính vậy? - Bà Tranh ngồi xuống cạnh Hoạ, giọng điệu không có ý trách móc gì. Bà biết tính con gái mình, nó đâu rảnh rỗi đi làm mấy chuyện hại thân như vậy.

Hoạ dựa vào vai mẹ mình, nũng na nũng nịu đáp:
- Lâu lâu làm việc tốt thôi mà!

- Đừng có làm bộ. - Lời bà Tranh tuy có nghiêm khắc, nhưng giọng vẫn nhỏ nhẹ.

Hoạ thở dài đáp:
- Ai kêu bọn chúng ồn ào quá làm chi.

- Là sao? - Bà Tranh khó hiểu.

Hoạ rời khỏi vai mẹ mình:
- Con thường câu cá ở bờ sông đó, bọn chúng làm ồn doạ cá chạy hết chứ sao nữa.

Biểu tình mặt bà Tranh vặn vẹo không thể tả. Chỉ vì làm ồn, mà con bé dám chọc đến bọn côn đồ đó?
- Người thông minh, không nên chấp những kẻ hiếu thắng không suy nghĩ.

Hoạ ngã người ra ghế, nhìn sắc trời đã chuyển hẳn thành một màu đỏ rực đáp:
- Cứ nhịn mãi, cũng đâu phải kẻ thông minh.

Bà Tranh chưa kịp đáp lại, thì bên ngoài đoàn người mặc đồng phục xanh lá bắt mắt đi vào. Chuyện đã giải quyết xong, công an còn đến đây làm gì? Bà Tranh đét đùi Hoạ nhắc nhở:
- Con gái con đứa, ngồi đàng hoàng lại.

Hoạ miễn cưỡng nghe theo.

Sau một hồi nói chuyện, bà Tranh mới hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn. Hoá ra không phải Hoạ làm bậy, mà là hợp tác với công an, dùng mình làm mồi nhử để dụ bắt đám côn đồn đó. Mặc dù không phải là hoàn toàn, nhưng hai tên cầm đầu đã bị tóm nên hiện tại có thể yên tâm. Bọn chúng bên ngoài ra vẻ du côn ức hiếp người, nhưng bên trong còn lén vận chuyển thuốc trái phép. Cũng nhờ có Hoạ hợp tác, nghĩ ra cách chọc nhột chúng lộ diện nên mới tóm được trọn ổ.

Nói đi nói lại, chủ yếu cũng muốn khen con gái bà. Bà Tranh lắc đầu, không biết mấy chú cán bộ này sẽ nghĩ sao, nếu biết Hoạ giúp mình chỉ vì bọn côn đồ kia vô tình làm ồn chỗ nó câu cá nhỉ? Nhưng người làm mẹ là bà, thật lòng không muốn con gái mình dính dáng tới mấy chuyện nguy hiểm còn để lại hậu quả về sau như vậy. Nay lỡ dính rồi, cũng đành chịu mà thôi!

:::

Sau khi tan sở, Trực về thằng nhà họp trực tuyến cho đến hơn tám giờ mới xong. Chợt nhớ đến cảnh chợ đêm Thủ Đức náo nhiệt, anh liền thay quần áo định ra đó đi dạo sẵn giải quyết luôn buổi tối cho nhanh. Ai ngờ vừa mở cửa, lại bị thằng nhóc hồi sáng chỉ anh bí kíp trị chấy giữ lại hỏi đủ điều.

- Anh định đi chợ ạ?

Trực xoa mũi hỏi ngược lại:
- Sao nhóc biết anh đi chợ?

Bim có vẻ rất thích Trực, nên thân thiết nắm lấy tay anh đáp:
- Giờ nay ngoài chợ ra, thì anh còn đi đâu được chứ.

Thông minh! Trực khen thầm, sau đó đánh trống lảng toan rời đi:
- Coi bộ cũng gần tan chợ rồi, anh tranh thủ ra đó một chút. Nhóc có muốn đi chung không? - Trực hỏi cho có thôi, anh đương nhiên biết rõ nó sẽ không đi cùng mình. Vì sao ư? Chợ búa đông đúc, ba mẹ nó sẽ không cho nó đi cùng người lạ là anh đâu.

Bim buồn bã lắc đầu:
- Ra đó rồi chị Hoạ lại mắng. Nói là con nít không được đi một mình ngoài chợ, sẽ bị bọn xấu bắt đi.

Trực hoàn toàn đồng tình, người tên Hoạ đó chắc là chị thằng bé:
- Chị nhóc nói đúng đó.

Bim tự hào đáp:
- Đương nhiên, chị Hoạ cái gì cũng đúng hết á. Mẹo trị chấy hồi sáng, cũng là do chị ấy chỉ. Mẹ em nói, mẹo đó không những trị chấy còn có tác dụng mọc tóc nữa.

Trực lắc đầu, không muốn làm mất đi hình tượng tốt đẹp về người chị trong lòng trẻ nhỏ.

Bim nắm lấy tay Trực lúc lắc, ấm úng nhờ vả:
- Anh ra chợ, có thể ghé hàng vải Tranh Hoạ được không? Nhắn với chị ấy, là tối nay nhà em mời cháo, mau mau về ăn kẻo hết.

Nhìn hai mắt như cún con trước mặt, Trực cũng không biết phải từ chối thế nào. Đang định trả lời, thì đột nhiên Bim buông tay anh ra nhảy tưng tưng, miệng không ngừng gọi:
- Chị Hoạ về rồi. Chị Hoạ, chị Hoạ…

Phía bên đường là bộ dáng Hoạ đang thong thả trở về nhà, nhưng lỗ tai thì sắp úng nước khi cứ nghe hồn ma kế bên lảm nhảm.

- Tối qua tôi mới xử lý thằng Trư một mắt bên phường, đánh cho nó bầm dập luôn đó. Dám lừa tôi, thật là đáng đời!

Mặc dù không được đáp trả, hồn ma vẫn kiên nhẫn uyên thuyên:
- Mà tôi thấy nó ngu lắm. Nó nói với tôi, sau này nó kiếm được đồ cúng sẽ chia tôi một phần bảy, còn khi tôi kiếm được đồ cúng chỉ cần chia cho nó một phần ba là được. Thấy nó ngu chưa, ai đời lại chia cho người khác nhiều hơn phần của mình chứ. Tôi gọi nó là thằng Trư là chuẩn không cần chỉnh rồi.

Hoạ nhướn một bên chân mày nhìn hồn ma, lắc đầu không ý kiến. Nếu thằng một mắt đó là Trư, thì con ma đứng trước mặt cô là bà nội của thằng Trư đó.

- Mà tôi nghe thằng Trư đó nói, rằng thị có thể nhìn thấy tương lai của con người? Nếu vậy thị thử coi, khu vực quanh đây khi nào có người chết, chết ở đâu để tôi rình xem sứ giả bắt hồn.

Hoạ khựng người dừng lại, xắt mắt nhìn hồn ma:
- Chuyển lời tới cháu Trư nhà chị, mai mốt còn dám tung tin đồn nhảm, thì cẩn thận ma một mắt sẽ biết thành ma không mắt.

Tiếp nhận lời của Hoạ nói, hồn ma mặt trắng chuyển thành mặt xanh rầu rĩ do dự hỏi:
- Cháu Trư nhà chị là ai rữa?

Hoạ làm ra vẻ mặt hết biết nói gì đáp:
- Là thằng Trư mà chị nói, ma một mắt ấy.

Lúc hồn ma định hỏi tiếp, thì không biết từ đâu một thằng nhóc nhảy cà tưng chạy đến định nắm lấy tay Hoạ. Quả nhiên như lời thằng Trư một mắt nói, Hoạ không thích tiếp xúc với người khác nên rút tay tránh đi. Bởi vì khi chạm vào người khác, thị ấy có thể thấy được tương lai ngắn của người đó. Không biết sự tình là thật hay giả, sau này cô phải nghiên cứu sâu thêm mới được.

- Chị Hoạ qua nhà em ăn cháo. Hôm nay nội nấu nhiều cháo, rất nhiều người đến ăn. - Bim không dám đụng Hoạ nữa, chỉ đứng gần gần ngoan ngoãn nói.

Hoạ đưa mắt nhìn nhà bà Sáu khách khứa đã đông nghẹt, đáp:
- Vừa đúng lúc đang đói bụng.

Hồn ma đứng kế bên phụ hoạ:
- Tôi cũng đói bụng, hôm qua tới giờ chỉ ăn mỗi một cái bánh cúng. À mà nói mới nhớ, lâu rồi tiệm thị không cúng cô hồn đó. Thị nhớ nói với vú thị, khi nào cúng nhớ chừa phần cho tôi nghe chưa. Dù sao cũng là bạn…

Hoạ nhoẻn miệng cười nhìn Bim, từ tốn hỏi:
- Con Xì nhà em năm nay mấy tuổi rồi?

Bim không biết Hoạ hỏi tuổi con Xì làm gì, nhưng vẫn thật thà đáp:
- Thấy nó nhỏ vậy thôi, chứ cũng ba năm tuổi rồi đó. Mẹ em nói nó là chó lai, nên không thể lớn nữa.

Hoạ gật đầu, bâng quơ nói:
- Không biết tạt máu chó lên hồn ma sẽ ra sao nhỉ?

Bim nhanh nhẹn đáp:
- Em biết nè. Trông phim Tế Công ấy, hồn ma bị tạt máu chó sẽ mãi mãi không thể siêu sinh. - Vừa nói Bim vừa vung tay múa không khí: - Úm ba la xì bù, biến… chiếu chiếu...

Hồn ma đứng kế bên ngoa ngoắt nhìn Bim như gặp phải kẻ thù:
- Thằng nhóc nuôi chó đáng ghét, bà đây không có hại người, người biến chiếu chiếu cái gì hả?

Hoạ cong môi cười, không muốn giỡn chơi với hồn ma nữa:
- Bảy giờ tối mai vú chị cúng cô hồn, có bánh lỗ tai heo mà em thích đó.

Bim và hồn ma đồng loạt hớn hở mặt đáp:
- Thiệt hả?

Hoạ gật đầu thay cho câu trả lời.

Lúc này Bim mới nhớ tới Trực, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm:
- Anh hàng xóm đâu rồi ta?

Hoạ hướng nhà bà Sáu mà đi hỏi:
- Anh hàng xóm nào?

Bim chỉ vào nhà kế bên nhà mình, đáp:
- Anh ấy mới chuyển đến, là người tốt. Chị vào trong giành chỗ đi, em gọi anh ấy qua ăn cháo chung.

Hoạ thấy Bim đã chạy ra xa rồi mới nhỏ tiếng nói với Hồn Ma:
- Chị giành được đồ cúng rồi nói với tên ma một mắt: Theo định luật không đổi của việc phân chia đồ cúng, nam tiểu nữ thừa. Một dành cho nam, những số khác dành cho nữ. Chị chia nó một, còn lại là phần của chị. Nó có ý kiến thì chị cứ nói, đây là cách tính toán phân chia từ thời ông cha hồn ma để lại.

Hồn ma lẩm bẩm lời Hoạ để học thuộc lòng, cách tính toán của ông cha thời xưa thật là dễ nhớ.

Trực nghe tiếng bấm chuông liên hồi, ngẫm nghĩ một chốc rồi mới mở cửa. Cũng không biết tại sao, vừa thấy người chị mà thằng nhóc này nhắc đến là Hoạ anh liền trối chết chạy vào nhà đóng cửa lẹ lẹ. Thật ra cũng do hồi sáng bị lơ đẹp, nên giờ anh thấy hơi sượng mặt khi gặp Hoạ. Trấn tĩnh lên nào, làm gì có chuyện anh ngần ngại khi đối diện một người con gái kia chứ.

- Lại có chuyện gì nữa. - Vừa nói Trực vừa nhìn quanh, không thấy người tên Hoạ kia chợt thở phào. Mà thở phào cái gì chứ?

Bim nắm lấy tay Trực giục:
- Qua nhà em ăn cháo.

Trực gạt tay Bim ra:
- Anh vừa ăn xong, nhóc về nhà lẹ không mẹ lo đó.

Bim phụng phịu má:
- Vậy mai mốt em qua nhà anh chơi được không?

Trực hết cách đáp:
- Nếu rảnh anh sẽ mời em qua nhà chơi. - Đương nhiên là với điều kiện, anh đây phải rảnh.

Bim như lấy được hiệp ước, hài lòng nhảy chân sáo về nhà.
- Anh nhớ đó nha!

Trực lắc đầu, con nít đúng là dễ dụ. Vừa đóng cổng bước vào trong sân liền nghe tiếng Hoạ nói:
- Đỡ mắc công rữa một cái chén.

Trực dặt dẹo mặt, đàn ông tốt tính không nên chấp phụ nữ làm chi. Bỏ đi Trực!

- Anh ấy là người tốt, chịu khó nghe hết mẹo trị chấy em chỉ. Không như mấy thằng bạn ở trường, lúc nào cũng nói em nói bừa.

- Đúng là người tốt! Sau này em đừng qua lại nhiều với người tốt như vậy, sẽ làm mất đức tính tốt đẹp tiềm ẩn của họ.

- Ý chị là sao?

Không những Bim mà ngay đến Trực sát vách cũng vểnh tai lên nghe Hoạ đáp:
- Em thấy yêu quái trong phim tây du ký không? Chẳng phải luôn giả tốt bụng để được ăn thịt Đường Tăng đó sao? Đường Tăng là người lớn còn bị dụ, huống hồ em là trẻ con.

- Thì ra là thế. - Cả Trực và Bim vỡ oà đồng loạt lên tiếng.

Bên này thì Bim dùng ánh mắt trầm trồ sùng bái nhìn Hoạ:
- Lúc nãy anh ta còn dụ em đi chợ chung ấy. Anh ta là người xấu!

Hoạ nhỏ giọng đáp:
- Thấy chưa!

Thấy... thấy cái đầu cô ấy! Chỉ giỏi dạy hư trẻ con.

Mạn phép tag ạ: gumiho_lanh_lung , chuyencuangan
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Hihi cái này thực ra không biết nhận xét như thế nào. Chỉ biết là hay hấp dẫn nên cứ đọc thôi à. Chương sau cứ tag nha. Tại bình thường toàn viết truyện tình cảm. Cũng chưa viết và đọc thể loại này. Chỉ xem phim thôi à. Nên chỉ thấy hay thì cứ đọc thôi. Hihi hay bạn.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương này vẫn rất chi là tếu. Chị ngóng chạm trán của Trực Hoạ.

Lần trước thấy bọn chúng đánh nhau giành địa bàn, con dẫn công an đến bắt.
- Lúc nãy anh ta còn dụ em đi chợ chung ấy. Anh ta là người xấu!
Đọc hai cái đoạn này mà chết cười em ạ.=))

Đây là một số lỗi chị tìm được nè em:
Thật ra cũng do hồi sáng bị lơ đẹp, nên giờ anh thấy hơi sượn mặt khi gặp Hoạ.
Sượng?
- Hay báo cho ông em đi. - Ông ngoại là chủ tịch phường chịu ra mặt giúp, anh tin sẽ đuổi được bọn chúng thôi.
Thừa gạch ngang ở giữa.
Là sao? - Bà Tranh khó hiểu.
Thiếu gạch đầu dòng.
Anh ra chợ, có thể ghé hàng vải Tranh Hoạ được không? Nhắn với chị ấy, là tối nay nhà em mời cháo, mau mau về ăn kẻo hết.
Thiếu gạch đầu dòng.
Tiếp nhận lời của Hoạ nói, hồn ma mặt trắng chuyển thành mặt xanh rầu rỉ do dự hỏi:
rĩ.
- Em biết nè. Trông phim Tế Công ấy, hồn ma bị tạt máu chó sẽ mãi mãi không thể siêu sinh. - Vừa nói Bim vừa vung tay múa không khí: - Úm ba la xì bù, biến… chiếu chiếu...
Nên là dấu chấm chứ không phải hai chấm cho câu dẫn thoại.
- Đỡ mắc công rữa một cái chén.
rửa.
 

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
Hihi cái này thực ra không biết nhận xét như thế nào. Chỉ biết là hay hấp dẫn nên cứ đọc thôi à. Chương sau cứ tag nha. Tại bình thường toàn viết truyện tình cảm. Cũng chưa viết và đọc thể loại này. Chỉ xem phim thôi à. Nên chỉ thấy hay thì cứ đọc thôi. Hihi hay bạn.
Oke, cảm ơn bạn nhé!:x
 

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
Chương này vẫn rất chi là tếu. Chị ngóng chạm trán của Trực Hoạ.



Đọc hai cái đoạn này mà chết cười em ạ.=))

Đây là một số lỗi chị tìm được nè em:

Sượng?

Thừa gạch ngang ở giữa.

Thiếu gạch đầu dòng.

Thiếu gạch đầu dòng.

rĩ.

Nên là dấu chấm chứ không phải hai chấm cho câu dẫn thoại.

rửa.
Em đã chỉnh lại rồi, cảm ơn chị nha. Xem lại mất bận rồi vẫn còn lỗi. hic!
Chương sau chắc là hai ẽm gặp nhau rồi! Cảm ơn chị ủng hộ!:x
 

songgiocuocdoi

Gà tích cực
Tham gia
10/10/14
Bài viết
117
Gạo
0,0
Có một đề nghị nhỏ, bạn nên ghi chú trên văn án: Cấm ăn uống khi đọc truyện. =))
Ban đầu nghe tên truyện cũng bình thường, mình lướt qua mấy truyện rồi mới vào nha bạn đọc thử. Ai ngờ dính bẫy, đọc mà cười muốn đau bụng. Phải công nhận cách bạn hành văn hài rất duyên.:))
Còn về nội dung thì chỉ ba chương chưa dám nhận xét, nhưng mình cực thích tính của Hoạ, cà lơ phất phơ, tưởng nông mà sâu. Hầu như câu nào bã nói ra cũng rất thâm và thấm!
Nói chung là đặt gạch.:3
 

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
Qua hai ngày làm việc chung, Trung cảm thấy tính tình của Trực tương đối dễ chịu. Duy chỉ có việc phải tuân thủ đúng thời gian hơi ngặt nghèo, thì hầu như không có nguyên tắc đặc biệt gì.

Người tiếp xúc với Trực thường xuyên sẽ rõ. Con người anh tuy nề nếp nhưng không hà khắc, biết lạt mềm buộc chặt, tác phong thì tự tin phóng khoáng. Khách quan mà nói, Trực là người có thể khiến người khác tin tưởng và thán phục.

Cũng như lúc này đây, sau tấm phong là bầu trời xanh và các toà nhà cao tầng chót vót. Trực đứng đấy, dáng vẻ khoan thai cầm điện thoại nói chuyện với đối tác làm ăn. Chỉ một cái nhíu mày, cách cười ngỏn ngoẻn , cho đến hành động cầm bút ghi chú cũng toát lên phong thái đặc biệt tinh anh.

- Tôi cần thêm thông tin của khách hàng nửa năm trở lại đây. - Sau khi cúp máy điện thoại, Trực ngẩng đầu nhìn Trung nói.

- Dạ. - Trung đưa xấp tài liệu đến trước mặt Trực. - Đây là thông tin liên quan đến công ty Nhật Minh anh cần.

- Cậu cứ đặt đó. - Mắt anh vẫn tập trung vào màn hình vi tính. - Nghe chị Ngọc nói hôm nay công ty tổ chức tiệc?

Trung sực nhớ ra đáp:
- Đúng vậy anh Trực, tối nay mọi người định tổ chức tiệc mừng anh về nước.

Tiệc mừng về nước? Trực dừng tay đánh máy, ngả lưng ra ghế dựa:
- Mọi người cứ thoải mái ăn uống, hoá đơn thì cậu mang đến chỗ tôi.

- Anh không đi ạ? - Trung khó hiểu hỏi.

Trực gật đầu:
- Buổi tối tôi phải họp trực tuyến.

Tiệc tổ chức là vì Trực, nay anh không đi thì tổ chức để làm gì? Mặc dù thấy Trực có vẻ kiên quyết, nhưng Trung vẫn cố gắng hỏi thêm:
- Hay là dời qua ngày khác? Dù sao, thì đây cũng là ý của mấy sếp trên kia.

Trực nhìn lại lịch trình của mình:
- Để sau đi, giờ tôi phải nhận một cuộc gọi quan trọng.

Trung hiểu ý gật đầu. Lần nào nói chuyện với Trực cũng muốn hạ huyết áp, bởi tính anh luôn trầm ổn không biết đang suy nghĩ gì. Đàn ông ở tuổi Trực rất nhiều, nhưng giỏi giang như anh số lượng được bao nhiêu? Trung vừa đi vừa xem lại lịch trình hôm nay, bận rộn như vậy mà buổi tối còn phải họp trực tuyến? Thật, muốn thành công phải trả cả tuổi xuân chứ có dễ ăn gì.

:::

Vừa nhận được điện thoại của Hoạ, Minh bỏ mặc tất cả chạy xuống Thủ Đức để đón nó. Cứ tưởng đến tận nơi đón sẽ biết được nhà nó, ai ngờ con nhỏ lại bắt cô chờ ở đầu chợ Thủ Đức mới bực. Chỉ là địa chỉ nhà thôi mà, có cần khó khăn dữ vậy không? Càng nghĩ càng bực, càng bực càng nóng, Minh lột bớt một cái khẩu trang chống nắng hầm hực mua nước uống.

- Chờ có lâu không? - Hoạ nhìn Minh mặt nhăn mày nhó, quan tâm một chút hỏi.

Minh ngồi trên xe vờ hất chân đạp Hoạ:
- Trời nắng thế này mà bắt tớ ngồi đây chờ, có ai thất đức như cậu không?

Hoạ nhìn thời trang chóng nắng Ả Rập bịt kính toàn thân của Minh, khẽ cười:
- Tớ bảo cậu đến tớ đón chắc?!

Minh mở cốp xe, moi trong đó ra một cái mũ bảo hiểm dúi vào tay Hoạ:
- Nhanh leo lên, ở đây nóng chết được.

Thấy Minh cứ nhón nhón chân chóng xe, còn mặt thì hầm hực làm Hoạ buồn cười. Con nhỏ này chân đã ngắn, mà bày đặt đua đòi mua xe cao. Giờ thì nhìn xem, xe cao hơn chân người đúng là bi kịch.

Sài Gòn khác xa so với Thủ Đức, nơi đây lúc nào cũng sực nức các loại mùi hổn hợp. Này thì cà phê hàng quán, này thì bạn trẻ tụ hợp ngoài công viên tránh nắng. Thi thoảng còn bắt gặp vài gánh hàng rong, rồi mấy chú xe ôm tranh thủ chờ khách ngồi tám chuyện. Xe máy chen chúc xe hơi, nhịp sống thật vô cùng chộn rộn.

Minh nhớ lúc mình vừa vào đại học, được hơn nửa năm thì cô gặp Hoạ. Lúc ấy cô học trường Kinh Tế, theo bạn trai nên mới qua trường Nhân Văn chơi. Vừa hay, bạn trai cô với nó học cùng lớp - khoa tiếng Nhật nên tình cờ giáp mặt.

Để cô nhớ lại coi, ấn tượng đầu tiên cô gặp Hoạ chính là: Ơ con này, nó chảnh chờ dễ sợ.

Tính cô rất nhiệt tình, nên thấy nó ngồi trên bàn bạn trai mình nên muốn làm quen. Nào ngờ mới mở lời chào hỏi, liền bị nó khinh khỉnh nói:
- Cho tiền tôi cũng không thèm thằng cha đó. Chị im đi.

Ô hay, nó vừa mở miệng đã gọi cô là chị. Chị thì cũng không sao, lại còn chọc trúng lòng dạ đàn bà của cô mới chết. Ừ thì cô định bắt chuyện làm quen, để thử xem nó có ý đồ tăm tối gì với bạn trai mình không. Bởi bạn trai cô là ai chứ? Khi ấy thằng chả nổi tiếng là hot boy trường Nhân Văn kia mà. Thế là cô ôm hận, mỗi lần thấy nó đều ngứa mắt kinh khủng.

May nhờ đợt tham gia chiến dịch tình nguyện - Mùa hè xanh, cô với nó mới trở nên thân thiết. Đến giờ cô vẫn không thể quên được, một đứa trông yếu như sên, mỏng manh hơn lá lúa là nó khi tát người có thể mạnh tay như vậy?! Mà người bị nó tát, chính là thằng bạn trai đểu cán của cô. Quen nhau hơn một năm, thằng chả lén lút hú hí với con nhỏ năm nhất. Lại còn hú hí trong bụi rậm bị cô phát hiện. À không, còn có Hoạ nữa. Lúc đó, hình như nó đang đi dạo hóng mát thì phải...

- Cậu… cậu dám tát tôi? - Đang vụn trộm bị Minh phát hiện, Huy còn muốn nguỵ biện trối bỏ thì đã ăn một bạt tai suýt váng đầu.

- Ối, tôi đang đập muỗi, trời tối quá không thấy đường. Xin lỗi nha! - Hoạ rất tỉnh đáp trả.

Huy còn muốn lên tiếng, thì Hoạ lại nói tiếp:
- Không biết nước ở đâu nhỡ, phải đi rửa tay liền mới được. Dơ muốn chết!

Câu cuối chính thức chọc Huy nổi khùng, suýt chút xông lên đánh Hoạ thân tàn ma dại:
- Cậu là cái thá gì hả? Là cái thá gì mà chọt mỏ vào chuyện của người khác hả?

Vì giọng của Huy lớn như loa phát thanh, nên thành công đánh thức mọi người ôm đèn pin ra sân xem náo nhiệt.

Hoạ ngẩng đầu lên nhìn Huy, sau đó chỉ lắc đầu rồi quay đi. Huy thấy thế kéo tay Hoạ lại, mặt hung hăng quyết phải làm cho ra lẽ:
- Định trốn hả?

Hoạ gạt tay Huy ra, sau đó lấy đèn pin rọi vào tay mình nói:
- Tay dính đầy máu của muỗi, đổi lại là cậu thì cậu có đi rửa tay không?

Mọi người tuy không biết xảy ra chuyện gì trước đó, nhưng lúc bước ra liền thấy cảnh Huy đang hung dữ với Hoạ, đứng kế bên còn có hai cô gái nước mắt đang chực trào liền hiểu. Rõ ràng là bắt cá hai tay, giờ còn muốn lưu manh với một cô gái yếu đuối?

Huy xấu hổ đến tím mặt, cảm giác như mình bị người khác bỡn cợt nên càng điên:
- Ai kêu cậu tát tôi. - Anh phải cho người khác thấy rõ, con nhỏ này không phải loại yếu đuối như vẻ ngoài.

Hoạ hết cách đáp:
- Tôi bị chứng quáng gà, ai biết đang đập muỗi lại đập trúng mặt cậu? Mà cậu là đàn ông, con gái như tôi giải thích đến vậy rồi mà cứ khư khư bẻ cong suy nghĩ là sao? Không lẽ muốn tôi nói, rằng tôi đang đi hóng mát vô tình thấy cảnh cậu thả thính, sau đó bị bạn gái cậu phát hiện? Tôi là không muốn làm cậu mất mặt, nên mới im lặng cậu còn muốn gì nữa? Hay cậu muốn tôi nói, rằng cậu là đàn ông nên có trách nhiệm với những gì mình làm? Đã "bắt cá" thì phải kín đáo một chút, nhỡ có bị phát hiện cũng phải ngưỡng cao đầu mà đối diện chứ tại sao lại đổ lỗi cho người khác dụ dỗ mình? Cậu không đồng ý, cô ta có thể bế cậu ra đây quấn quýt hôn môi chắc?

Huy tái mét mặt, miệng lắp ba lắp bắp không phát ra âm hoàn chỉnh:
- Cậu… cậu… im đi.

Hoạ phủi mông quay đầu đi:
- Vừa bảo nói, giờ lại bảo im. Con người cậu thật là khó hiểu. - Nói xong đi thẳng vào trong nhà, trở thành người ngoài cuộc.

Chỉ vài câu đơn giản, đủ moi hết tội của Huy khai cho mọi người biết. Con người của Hoạ ấy, khó ưa, chảnh choẹ, tính toán chi li… đủ thứ tật xấu. Nhưng tâm tính của nó, rõ ràng là người tốt. Chẳng phải lúc ấy, nó đã giúp cô giành lại công bằng đó ư?

- Tự nhiên cười một mình ghê vậy? - Hoạ ngồi phía sau xe, thấy Minh cứ khúc khích cười một mình như trẻ tự kỷ nên hơi sợ hỏi.

Minh bóp thắng chờ đèn đỏ, nụ cười nở rộng hơn:
- Tớ nhớ đến việc năm xưa cậu bạt tay thằng Huy, thiệt khiến người ta hả lòng hả dạ.

Hoạ không tập trung đáp:
- Đúng là lòng dạ đàn bà, nhớ dai thấy sợ.

Quá quen với cách nói chuyện của Hoạ, Minh chỉ thấy buồn cười chứ không bực bội gì:
- Cậu không phải đàn bà á.

Hoạ khẳng định đáp:
- Tớ còn nguyên si con gái.

Lời nói của Minh đã hoá thành sa mạc.

Chung cư Hoạ thuê tuy không phải loại cao cấp, nhưng nằm ngay khu dân cư nên rất an ninh trận tự. Tổng thể có hai mươi lầu, một tầng có tám căn hộ với diện tích khác nhau. Sân lớn rộng rãi, còn có bãi đỗ xe hơi, quản lý tương đối nghiêm ngặt. Vừa ra trường Hoạ liền dọn đến đây, tính ra cũng được một năm rồi.

- Cháu về rồi à. - Vừa thấy Hoạ bước vào khu vực tiếp tân, ông Thành - bảo vệ chung cư liền chào hỏi.

- Chào bác. - Hoạ cũng cười giả lả đáp trả. Mỗi lần cô về trễ đều do ông Thành mở cổng, cũng coi như quen biết. Vừa định xoay người đi lại phía thang máy, thì cánh tay cô lại đụng trúng một thứ thật là mềm. Đụng trúng thôi cùng đành, đằng này cô bị vật mình đụng trúng hất ra, chân đứng không vững suýt chút nữa té ngửa.

- Bị mù hả? Đi đứng mà không biết nhìn đường à?

Minh đỡ lấy người Hoạ, ngước cổ nhìn cô gái trước mặt, ngực to, mông to, chân dài, thật là xinh đẹp. Nhưng mà đối phương cao qua, ngước một hồi có khi nào trẹo cổ không ta? Thôi, trở về với chiều cao của mình cho khoẻ, nhìn thẳng là được. Ối, ngực to thiệt. Hụ hụ, không phải cô biến thái háo sắc. Mà những thứ càng to, càng dễ bắt mắt con người mà đúng không? Bản năng thôi!

- Tránh ra. - Cô gái chân dài cau mày quát.

Hoạ hờ hững cười, kéo Minh lách sang một bên tránh đường.

Minh khó hiểu nhìn Hoạ, vẻ mặt rõ ràng muốn hỏi: Hôm nay mày ăn trúng thứ gì mà hiền dữ vậy?

Cô gái chân dài hài lòng, ưỡn ngực, vểnh mông, ngước cổ bước đi:
- Biết điều đấy.

Minh níu lấy tay Hoạ:
- Cậu cản tớ làm gì? Con nhỏ đó đúng là muốn ăn chửi mà.

Hoạ đủng đỉnh đi vào thang máy, miệng lẩm bẩm:
- Không mắc công cậu mở miệng.

Minh không hiểu lời Hoạ nói, chỉ bức bối đi theo vì vẫn còn ngứa miệng. Ai ngờ vừa mới bước vào buồng thang máy, thì nghe tiếng la thất thanh từ phía bên ngoài.

Cảnh tượng trước mắt như phim hành động quay chậm, cô gái chân dài vừa nãy chẳng may bị trượt chân té ngã. Ừ thì, trượt ngã chổng chân, chân váy bút chì ôm dáng bị rách một mảng thật dài, đôi guốc còn bị gãy một bên gót, trông dáng vẻ có "chút" chật vật.

Minh tròn xoe mắt cú vó nhìn màn trước mặt:
- Chắc là đau lắm á.

Hoạ bấm nút đóng cửa thang máy trả lời:
- Một tháng không thể đi bình thường thôi.

Minh ngạc nhiên hỏi:
- Sao cậu biết.

- Đoán! - Hoạ cười khẩy.

Minh khoái trá cười đến chảy nước mắt. Chửi người bừa bãi, đáng đời nghe chưa!

Về đến nhà Hoạ liền nằm dài ra ghế sô pha, còn Minh thì coi đây như nhà mình mà vào bếp lấy nước uống:
- Cậu đã đọc tài liệu tớ gửi chưa?

Hoạ gật đầu.

- Công ty Cầu Toàn đã chính thức bắt tay với Nhật, dự án lần này kéo dài những bốn năm đấy. Ba tớ vừa ký hợp đồng với bên đó xong, phụ trách giới thiệu phiên dịch viên cho họ.

Hoạ tiếp tục gật đầu, nhận lấy lý nước Minh đưa:
- Nói tiếp đi.

Minh ngồi xuống cạnh Hoạ:
- Nếu cậu có thể theo thì tốt quá.

Hoạ đặt ly nước xuống bàn đáp:
- Cậu chỉ nói là nhận dịch một tuần...

Minh cố nài nỉ:
- Cậu để tớ nói hết đã. Đoàn người Nhật một tháng chỉ đến một lần khảo sát, cũng đâu có kêu cậu ngày nào cũng theo đâu? Chỉ là thay vì mỗi tháng chạy khắp nơi đi dịch, thì giờ cậu chỉ cần dịch riêng cho một chỗ không phải tốt hơn à? Một số tài liệu cần thiết, vẫn như mọi khi gửi qua thư điện tử cho cậu giải quyết.

- Còn phải coi lịch trình của tớ nữa. Lỡ như họ đến vào lúc tớ không ở đây thì sao? Công ty ba cậu nhiều nhân viên như vậy, tìm người khác đi.

Minh than thở:
- Cậu không cần thấy gánh nặng, bởi ba tớ cũng đã điều chú Quan theo dự án này rồi. Chỉ cần cậu đồng ý theo, thì hai người sẽ cùng nhau phụ trách. Nếu lịch đi dịch trùng lịch trình riêng của cậu, thì tớ sẽ điều người khác đi thế.

Nói qua nói lại một hồi, Hoạ cũng gật đầu đồng ý. Chỉ cần không ảnh hưởng đến cô, thì đi dịch ở đâu cũng như nhau mà thôi. Trước khi tiễn Minh về, Hoạ còn tốt bụng đưa cho nó hộp bông băng thuốc đỏ.

- Đưa tớ cái này làm gì? - Minh ngơ ngác nhìn một mớ trên tay mình.

- Quá trớn mua nhiều, cậu giữ giúp đi. - Nói xong liền đóng cửa.

Hoạ đang loay hoay dọn dẹp nhà, thì nhận được tin nhắn Minh gửi đến.

[Minh: Tớ vừa bị té xe, lấy bông băng thuốc đỏ của cậu dùng đỡ nha. Mai mốt mua lại bù. Hic!]

Hoạ tắt điện thoại, tiếp tục công việc dang dở.

Thứ hai tuần sau, Hoạ, Minh cùng với Quan có mặt tại công ty Cầu Toàn. Tiếp ba người là Phúc - trưởng phòng điều hành của công ty. Chú ấy có dáng người hơi múp, chiều cao có hạn, nhưng được cái gương mặt phúc hậu dễ gần. Giống như gương mặt, tính cách của chú ấy cũng rất thân thiệt nhiệt tình. Sau khi giới thiệu sơ về công ty, thì dẫn cả ba đi tham quan, tiếp đó là đưa đến phòng họp chờ người phụ trách chính.

- Có run không? - Minh sợ Hoạ lo lắng nên quan tâm hỏi.

Hoạ nhìn Minh, đoạn cười:
- Bôi bớt màu son đi, cậu định đi ăn cưới à?

Nhìn xung quanh không có ai, Minh lấy gương ra soi thử:
- Son này ra gió sẽ bị đổi màu. - Vừa nói vừa lấy khăn giấy ra lau bớt.

Hoạ đưa mắt nhìn góc tường trên trần nhà, chân mày hơi nhíu. Đúng là công ty lớn có khác, đi đâu cũng có camera.

Cửa phòng bật mở ra, bước vào đầu tiên là người phụ nữ trung niên, tiếp đó thêm ba người đàn ông khác. Ai cũng mặc quần tây áo sơ mi, phụ nữ tóc dài, còn đàn ông tóc ngắn. Ừ, đó là cách Hoạ đánh giá người khác khi gặp mặt. Ai cũng là bộ xương trắng, gắn thêm nội tạng, thịt, mỡ, và da rồi mặc cho hệ thần kinh điều khiển. Sau khi chết, còn có khả năng hoá ma quỷ bám theo cô ám ảnh.

Còn Trực? Trên mặt vẫn là vẻ tự tin hàng ngày, nhưng trong lòng có hơi cảm thán. Phải chẳng thế giới này quá nhỏ? À không, chắc do Sài Gòn quá nhỏ thôi! Dường như anh đi đâu, ngoảnh lại vẫn gặp cô gái tên Hoạ này.

Trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời, có rất nhiều việc khiến Hoạ không thể lý giải. Ví như, là việc bắt tay với người đàn ông vừa được giới thiệu là Trực này đây. Rõ ràng, là mọi người đang vui vẻ bắt tay nhau coi như thiết lập quan hệ. Chỉ mỗi Hoạ, không nói không rằng nước mắt hai hàng rơi...


Hiện tại đang trong dịp nghỉ nên mỗi ngày sẽ ra một chương, mạn phép tag: chuyencuangan , songgiocuocdoi , gumiho_lanh_lung
PS: Chương này có hơi u ám, chủ yếu khai thái rõ hơn nhân vật chính nên không gây hài nhiều nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Collagen

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/15
Bài viết
122
Gạo
40,0
Có một đề nghị nhỏ, bạn nên ghi chú trên văn án: Cấm ăn uống khi đọc truyện. =))
Ban đầu nghe tên truyện cũng bình thường, mình lướt qua mấy truyện rồi mới vào nha bạn đọc thử. Ai ngờ dính bẫy, đọc mà cười muốn đau bụng. Phải công nhận cách bạn hành văn hài rất duyên.:))
Còn về nội dung thì chỉ ba chương chưa dám nhận xét, nhưng mình cực thích tính của Hoạ, cà lơ phất phơ, tưởng nông mà sâu. Hầu như câu nào bã nói ra cũng rất thâm và thấm!
Nói chung là đặt gạch.:3
Ban đầu mình cũng định để thể loại hài, nhưng sợ người xem không thấy hài lại nói mình thả thính. :))
Cảm ơn bạn ủng hộ nhé!^^
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Phải rà lại chính tả nha bạn. Thấy nhiều chỗ dấu hỏi dấu ngã hơi lẫn nhau đấy. Hịi
 
Bên trên