Minh tròn mắt dẹt nhìn Hoạ, lòng dạ còn dậy sóng hơn mấy vị ở đây nhiều. Lần cuối cùng cô thấy Hoạ khóc, hình như là lần cắm trại năm cuối đại học thì phải. Nửa đêm nửa hôm cô đang ngủ, nghe thấy tiếng thúc tha thúc thích bị doạ sợ suýt hở van tim. Chắc buổi chiều chạy nhảy dữ quá, nên tối đến nó gặp ác mộng. Cứ nhắm mắt khóc sướt mướt, dù gọi cỡ nào cũng không chịu tỉnh.
Ai nấy đều nhìn Hoạ trân trân. Như thể cứ nhìn vậy, có thể moi ra được thông tin vì sao cô khóc không bằng.
Hoạ ngẩng đầu nhìn Trực, tay chậm rãi nới lỏng dần rồi buông hẳn ra. Trước những ánh mắt quái gở dành cho mình, cô bình thản giải thích:
- Tối qua đeo len suốt đêm nên mắt hơi yếu. Thật thất lễ! - Nói xong cô giơ tay lên lau nước mắt.
Khoảnh khắc Hoạ nới lỏng tay, không biết tại sao Trực lại có cảm giác mất mát kỳ lạ.
- Không ảnh hưởng đến công việc hôm nay chứ? - Người phụ nữ trung niên - giám đốc điều hành - Thị Mỹ lên tiếng hỏi.
Hoạ cười hoà nhã đáp:
- Chỉ cần nhỏ mắt là ổn.
Đeo len? Trước giờ mắt Hoạ sáng như cú, làm gì có chuyện nó bị cận mà đeo len? Minh lén nhìn qua Trực, không lẽ Hoạ với anh ta từng quen biết? Vậy thì không đúng. Theo thông tin mà cô biết, thì Trực sống ở Mỹ từ nhỏ, cũng vừa về nước mấy ngày thôi mà?
Công việc cứ thế theo kế hoạch triển khai. Buổi trưa Minh phải trở về công ty, còn Hoà và Quan ở lại nghe Toàn Cầu giải thích nội dung dự án sâu hơn. Thi thoảng Trực quay sang nhìn Hoạ, chỉ thấy cô đang rất chăm chú lắng nghe rồi ghi chép lại. Thái độ làm việc rất tốt. Có thắc mắc sẽ hỏi ngay, hiểu rồi thì im lặng gật đầu coi như đã biết. Trông dáng vẻ cô bây giờ, thật khác xa so với mấy lần trước anh chạm mặt. Khi thì dữ dằn khó hiểu, lúc thì nũng nịu đáng yêu, rồi lại lạnh lùng xa cách… đâu mới chính là cô thật sự? Ý nghĩ muốn hiểu Hoạ hơn dần len lỏi trong đầu Trực. Chết thật, anh cố xua đi suy nghĩ điên rồ này.
Sau khi bàn giao nhiệm vụ xong, vừa khéo phái đoạn Nhật cũng đến nơi.
Tuy hai bên đã ký hợp đồng, nhưng vẫn còn một số mục lục cần bổ sung và chỉnh sửa. Nói chính xác, hợp đồng đã ký vẫn chưa phải là chính thức. Từ sáng cho đến trưa, hai bên gắt gao tranh chấp về quyền đứng tên người sáng chế. Bên phía Cầu Toàn, thì muốn tên công ty hai bên đều được ghi vào hợp đồng. Còn phía bên Nhật, thì chỉ muốn mỗi tên của công ty họ.
Cuộc họp kéo dài cho đến tận trưa chỉ lẩn quẩn quanh một đề tài. Vấn đề tưởng như đơn giản, nhưng phía bên Nhật lại rất xem trọng quyền sáng chế nên nhất quyết không thoả hiệp. Cũng đúng thôi, ý tưởng do bên họ đưa ra, đương nhiên không thể để Toàn Cầu chen tên vào được. Ngồi giữa hai bên dịch qua dịch lại, Hoạ nhìn đâu cũng chỉ thấy đùi gà với thịt heo. Đói bụng rồi!
Trực cũng nhận ra tình hình đang đi vào ngõ cụt, vì cả hai bên không ai chịu nhượng bộ trước. Lúc bà Mỹ đang hăng say nói, anh bật đứng dậy hạ nhiệt cục diện:
- Cũng trễ rồi, hay để ăn trưa xong rồi hẵng bàn tiếp.
Lúc này bà Mỹ mới sực nhớ, xoa gáy ngượng ngùng:
- Tôi còn quên mất thời gian đấy. Thật ngại quá, chúng ta ăn trưa xong rồi tiếp tục.
Hoạ ngẩng đầu nhìn Trực, cũng may anh ta còn nhớ mình là người, còn biết bổ sung dinh dưỡng để kích thích não hoạt động.
Trực bất ngờ khi thấy Hoạ nhìn mình, càng ngạc nhiên hơn vì đó là ánh mắt tán dương. Nghi ngờ mình bị ảo giác, Trực chớp mắt sau đó nhìn lại. Hiện cô đã rời vị trí đi theo mọi người ra ngoài, đoạn quay đầu lại nhìn anh hỏi:
- Anh không định đi à?
Lần đầu tiên được Hoạ bắt chuyện, Trực ngơ người trong khoảnh khắc rồi vội vàng theo sau:
- Phải đi chứ.
Bàn ăn được chia ra hai nhóm, Hoạ và Phan mỗi người một bàn để tiện việc dịch.
Vừa nãy trong phòng họp còn mặt này mày nọ, giờ thì ai nấy đều vờ vịt cười nói với nhau. Như quá quen với việc này, nên Hoạ lười góp chuyện mà chỉ tập trung ăn uống. Khi làm việc Hoạ cũng có nguyên tắc riêng: Tuyệt không thêm ý kiến riêng, không bàn cãi, hạn chế trao đổi đến chuyện đời tư. Nên so ra với Phan, thì Hoạ bị thiên về tuýp người khó gần.
Còn bà Mỹ thì khác, bà thích kiểu người như Hoạ. Chỉ nói những điều cần thiết, hoàn thành đúng công việc và trách nhiệm của mình.
Một bàn ăn sáu người, hai bàn ăn mười hai con người, ai nấy đều có suy nghĩ và những tính toán riêng.
- Còn dư thời gian, hay chúng ta uống cà phê một chút đi. - Bà Mỹ nhìn đồng hồ nói.
Mọi người đều hưởng ứng, chỉ mỗi Hoạ trực tiếp từ chối. Thời gian nghỉ trưa còn hơn ba mươi phút, cô không cần thiết phải gò bó mình theo họ làm gì. Đang trên đường trở về công ty, thì bên tai cô chợt có tiếng đàn ông uyên thuyên nói.
- Tôi biết cô em có thể nhìn thấy tôi. Này, đừng có làm lơ tôi nữa.
Hoạ vẫn dửng dưng bước đi, giống như thật không nghe thấy kẻ kế bên đang nói gì. Lúc vào nhà hàng lỡ đối mắt con ma này, nên dù cô rất đói cũng không thể lên cơn thèm ăn nổi. Nhìn lại trang phục của hồn ma bên cạnh, Hoạ đoán nghề nghiệp của hắn chắc là bộ đội hay chiến sĩ gì đó. Cũng không biết hy sinh bao nhiêu năm rồi, mà trông thân tàn ma dại vô cùng. Từ trên xuống dưới một màu đen thui, hắn không phải đạp trúng bom mà chết đó chứ?
- Chúng ta đã đối mắt nhau rồi, dù cô em muốn tránh cũng không được đâu. Dù sao tôi cũng là ma, thứ dư giả nhất chính là thời gian đấy. Này, nói chuyện với tôi đi. Chỉ cần chịu giúp tôi, tôi sẽ không bám theo cô em nữa... Này, nói gì đi chứ? Trả lời tôi đi...
Kết quả, Hoạ vẫn im lặng mà đi.
Vừa về tới công ty thì gặp Phúc, thấy còn dư giờ nên ông dẫn Hoạ đến phòng kế hoạch tham quan. Nhóm kế hoạch hôm nay làm việc đến tận trưa, nên hiện tại cũng đang là giờ nghỉ trưa của họ. Có người thì ngủ gục trên bàn, người thì ngồi ăn bánh trái, nhưng phần đông vẫn là tụm lại một nhóm ngồi bà tám với nhau.
Vừa thấy Hoạ bước vào, một gã đàn ông với thân hình béo tốt liền hớn hở cười nói:
- Anh Phúc, giới thiệu nhân viên mới à.
Phúc nhìn mặt mày hớn hở của Hùng, giọng nghiêm nghị nhắc nhở:
- Lại muốn doạ con gái nhà người ta à? Đây là phiên dịch viên của công ty đó.
Hồn ma chiến sĩ kế bên nghe Phúc nói vậy, nhiều chuyện chen vào:
- Phiên dịch là chức gì vậy? Có lớn hơn tên bụng phệ mặt măm đó không?
Hoạ đương nhiên không đáp trả. Nhưng lòng thầm nói vài câu: Bụng phệ còn đỡ hơi cục xương phủ da đen xì là anh đó.
- Anh làm như tôi là ma quỷ không bằng. - Hùng ném cho Phúc một cái nhìn hài hước. - Nếu tôi có là ma quỷ, cũng chỉ đến doạ anh, chứ nỡ lòng nào doạ một cô gái đáng yêu như vậy?!
Cả đám nhân viên oà cười. Phúc với Hùng trước giờ luôn thế. Trông miệng mồm vậy thôi, chứ họ quen thân từ thời đại học đến giờ đấy. Sáp lại là kẻ chọt người đâm, ông nói gà thì bà phải nói vịt, không lúc nào được yên tĩnh.
Hồn ma chiến sĩ ngoa ngoắt lườm Hùng.
- Này, đồng chí mặt măm! Ý đồng chí nói, là tôi đang doạ cô em đây đó hả? Xin lỗi nha, trước kia tôi hơi bị nổi danh là điển trai nhất làng đó nhé. Chà, không nhớ thì thôi, nhớ lại liền thấy hoài niệm khôn xiết. - Hồn ma chiến sĩ chỉnh lại mũ sắt lấm lem bùn đất, mắt sáng như sao. - Còn nhớ hồi đó khi tôi quyết đi chiến, không biết bao nhiêu thiếu nữ phải lệ chảy thành sông. Tôi đây oanh oanh liệt liệt, một tay lau nước mắt mẹ già, một tay cầm súng tiến đến sa trường khói lửa. Tại thời điểm tôi anh hùng đó, chắc đồng chí vẫn còn chưa biết kiếp này mình được sinh ra đâu. Còn mấy cô em ở đây nữa, có van nài tôi cũng không thèm ngó ngàng đến.
Hoạ không để ý đến cuộc nói chuyện của Hùng và Phúc, mắt nhìn hồn ma chiến sĩ đang tự thuyết bên cạnh. Nếu hắn có thể thấy bản thân trong gương, không biết còn dám hùng hồn nói ra mấy lời vừa rồi không nhỡ?
- Hoạ ngồi đi cháu! Thấy thằng này miệng mồm vậy thôi, chứ không có ý gì đâu. - Phúc kéo ghế cho Hoạ ngồi, tiện thể giải thích để cô không hiểu lầm. Hồi sáng gặp Hoạ ông đã quan sát, cô gái này có vẻ hiền và khá kín tiếng.
Hoạ khách sáo ngồi xuống.
- Hồi sáng cháu có ghé phòng của anh Trực báo cáo. Đúng là dân nước ngoài về có khác, cách làm việc vừa nhanh vừa chuyên nghiệp. - Một cậu thành niên mở đề tài trước, chính thức khai mạc đại hội bàn tán cấp trên.
Nụ cười Hùng loé lên, đét đùi nói:
- Chỉ giỏi cái làm màu! Sống và làm việc ở nước ngoài thì sao nào? Kinh nghiệm làm việc lâu năm mới là quan trọng nhất.
Phúc nghe trong câu Hùng có mùi chua, cười đáp:
- Người ta tuy ít tuổi ít kinh nghiệm, nhưng vẫn lãnh đạo cậu đó thôi.
Hùng khinh khỉnh đáp trả:
- Không phải anh cũng thế à? - Sau đó quay sang nhìn Hoạ hỏi. - Cô bé đi theo dịch cho sếp lớn, chắc áp lực lắm đúng không?
Hoạ vốn chỉ định ngồi nghe, ai ngờ bị lôi vào cuộc nên giả lả đáp:
- Công việc nào cũng có áp lực.
Hùng hỏi thêm vài câu, nhưng thấy Hoạ không mặn không nhạt trả lời nên thôi không hỏi nữa. Ông tuy là miệng rộng, nhưng không phải không biết đâu là giới hạn mà dừng. Để ngoi lên được chức trưởng phòng kế hoạch, dựa vào năng lực bản thân thôi vẫn còn chưa đủ. Thứ mà ông giỏi nhất, vẫn là khả năng nhìn sắc mặt người khác.
Lại nói đến Trực đang trở về phòng làm việc, vừa đi ngang phòng kế hoạch thì nghe có người nhắc đến mình nên dừng chân lại. Thật là làm màu? Trực không bác bỏ, chỉ cong môi cười cho qua. Lúc trước khi làm việc ở Mỹ, anh còn nghe nhiều lời chát tai hơn nhiều. Vậy thì đã sao nào? Con người anh theo chủ nghĩa tự do ngôn luận. Miệng là của người ta, họ muốn nói gì đều không liên quan đến anh. Coi như biết thêm nhược điểm của mình, góp phần hoàn thiện bản thân hơn có gì không tốt?
Đang định rời đi, thì nghe thấy giọng Hoạ cất lên. Hình ảnh Hoạ cười dè bỉu, khi nghe người khác nói xấu về mình hiện lên trong đầu Trực. Cũng không hiểu tại sao, trong lòng anh thấy bức bối vô cùng. Cô trốn cà phê, là để ngồi đây nghe người khác nói sau lưng anh?
- Anh Trực, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi ạ. - Trung ôm đống giấy tờ đi về phía Trực nói.
Trực gật đầu, giọng khá nặng nề đáp:
- Cậu mang đến phòng họp trước, tôi ghé văn phòng lấy đồ rồi qua đó sau. - Nói xong anh dời chân bước đi.
Trung cảm thấy kỳ lạ, sắc mặt của Trực dường như không tốt. Không lẽ dự án lại phát sinh vấn đề rồi?
Công việc buổi chiều trôi qua khá mập mờ. Chắc biết sẽ không đi tới đâu, nên cả hai bên quyết định dời vấn đề quyền sáng chế sang ngày hôm sau bàn tiếp. Hoạ và Quan từ sớm đã phân chia công việc rất rõ ràng. Nếu Quan là người dịch nói thì Hoạ sẽ dịch tài liệu, và ngược lại. Sáng nay Hoạ đã phụ trách dịch nói, nên giờ chỉ cần ngồi dịch một số tài liệu đơn giản là xong công việc.
Đúng sáu giờ Hoạ chính thức tan sở. Nắng chiều hoà mình với gió mây mênh mang. Dọc hai bên đường là hàng cây rợp bóng, thi thoảng còn bắt gặp vài người tản bộ lướt ngang, còn lòng đường thì ngổn ngang bởi dòng xe nối tiếp. Hoạ đứng trước cổng Toàn Cầu, im lặng nhìn bàn tay của mình một lúc. Ước chừng hơn mười phút, mới quay đầu bước đi.
Hồn ma chiến sĩ đứng kế bên thắc mắc, không lẽ là cô em đây đang nhớ người thương? Nhìn ánh mắt kia, rưng rưng giống như sắp khóc tới nơi rồi. Chà chà, lại còn thở dài nữa ư? Thấy một cô gái mỏng manh yếu đuối như vậy, đàn ông cứng rắn như anh cũng thấy mủi lòng.
- Này cô em, đàn ông trên đời này còn nhiều lắm, không có người này thì cũng có người kia. Đừng buồn!
Đáp lại vẫn là sự im lặng. Hồn ma chiến sĩ lượm quýt Hoạ, cô em này rõ ràng thấy anh là ma nên xem thường mà. Anh nói chuyện muốn rát lưỡi, mà ngay đến một cái nhìn em ấy cũng tiếc rẻ.
Hoạ quay đầu bước đi, đoạn lên tiếng:
- Sau này nói chuyện đừng đứng gần tôi. Lúc tôi ăn cơm càng nên tránh mặt.
Hồn ma chiến sĩ giật mình, đối mặt Hoạ hỏi:
- Cô em đang nói chuyện với tôi đó hả? Quỷ thần ơi, tôi không nghe lầm đó chứ?
Hoạ nhìn xung quanh không thấy ai, mới nghiêm mặt răng đe:
- Đã bảo đừng đưa gương mặt anh lại gần tôi.
Hồn ma chiến sĩ khó hiểu:
- Sao vậy? Không phải con người như mấy người, khi nói chuyện đều nhìn mặt nhau sao? Đừng nói tại tôi là ma, nên bị phân biệt đối xử đó nha.
Hoạ đối diện với gương mặt đen xì lắc đầu:
- Đó là quy tắc của giới âm. Rằng nếu anh cứ nhìn thẳng tôi, thời gian dần già sẽ không thể siêu thoát. Còn đáng sợ hơn việc bị tạt máu chó ấy.
- Cô em đừng lừa tôi. Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy qui tắc này. - Hồn ma chiến sĩ bán tin bán nghi, nhưng cũng giãn khoảng cách ra xa Hoạ một chút.
Hoạ nhún vai bất cần:
- Tin hay không là chuyện của anh. Nhưng đến lúc không thể siêu thoát, thì đừng trách tôi không nói trước.
Hồn ma chiến sĩ quýnh quáng cách xa Hoạ. Trưa giờ đối mắt với em ấy hơi nhiều, không biết đã phạm qui tắc hay chưa.
Trời chiều đỏ rực rồi dần bị màn đêm ôm lấy. Một người một ma cứ thế đủng đỉnh bước đi. Với khả năng lắng nghe thiên phú, Hoạ thành công trong việc để hồn ma chiến sĩ lảm nhảm suốt cả đường đi. Hắn nói hắn tên Bính, thân ở quận Củ Chi, tỉnh Hậu Nghĩa, xã Trung Lập, hy sinh trong lần kháng chiến chống Mỹ. Bởi không tìm được xác, nên hắn phải vất vưởng mấy chục năm nay. Nay gặp được Hoạ, hy vọng có thể nhờ cô nhắn với người thân giúp hắn mai táng. Nói một hồi mới vào trọng điểm, rằng khi hắn chết thật sự quá hoảng sợ, bản thân cũng không biết mình đã chết ở đâu.
Không biết mình chết ở đâu? Hoạ nhướn mày nhìn Bính, gương mặt đồng cảm hạ quyết tâm: Này anh chiến sĩ, đôi khi làm ma vất vưởng cũng tốt lắm. Thôi thì đã làm được mấy chục năm rồi, tiếp thêm mấy trăm năm nữa chắc không sao đâu! Chờ người nào có đạo hạnh cao thâm, tự nhiên sẽ giúp anh tìm được xác.
:::
Đêm. Đặc quánh như cà phê không đường. Trực theo thói quen ra ngoài ban công hóng mát. Tầm mắt như mọi khi, nơi tìm kiếm đầu tiên vẫn là nhà Hoạ. Bên trong đèn vẫn sáng, nhưng không nghe thấy tiếng động gì. Nhớ lại cái bắt tay sáng nay, anh vô thức giơ tay lên nhìn một lúc lâu. Cảm giác độ ấm từ tay Hoạ như vẫn còn đọng lại. Tay cô ấy vừa nhỏ lại vừa mềm, chỉ cần một cái nắm thôi cũng đủ bao phủ hoàn toàn…
Trực dùng hai tay ôm đầu, cố xua đi cái cảm giác lạ lẫm hiện tại. Không hiểu tại sao, nhưng dạo gần đây mỗi lúc rảnh rỗi anh đều nghĩ về cô gái này. Tỉnh lại đi Trực!