[Ngôn tình] Hải nguyệt minh châu - Drop - Dạ Huệ Mỹ (Yên Nhi dịch)

Hải Nguyệt Minh Châu
Tác giả: Dạ Huệ Mỹ
Editor: Yên Nhi
Hiệu đính: Isui
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cung đấu...
Tình trạng bản gốc: 393 chương + 1 phiên ngoại - hoàn.

169c9f.jpg

Văn án
Đây là một nơi không có trong lịch sử.
Đây là một bức họa mạnh mẽ, sống động tựa như dân du mục phi hắc mã trong ánh bình minh. Đây là một vị hoàng đế khai quốc cơ trí hơn người, dù có khóc thì lệ cũng chảy ngược vào trong. Đây là những nhân vật được đưa lên sân khấu diễn một vở tích thủy lưu tình.
Ở nơi gió nổi mây bay lại xuyên qua thời không.
Giữa Thần phi Hải Lan Châu cùng Hoàng Thái Cực cuối cùng là tình yêu sao? Mọi chuyện xôn xao đó là do vô tình hay hữu ý. Đó là một đoạn hạnh phúc trong chuyện tình xưa. Tình cảm là thứ trói buộc mạnh mẽ nhất, dù cho thời gian có mạnh như dòng thác chảy xiết cũng không cắt đứt được. Bình minh diễm lệ đã tan đi chỉ còn lại đêm tối, năm tháng trôi cứ trôi, thanh xuân ta khó giữ, hồng nhan dù mỹ miều cỡ nào rồi cũng hóa tro bụi. Đời người chỉ có một lần, đã nắm tay người nào thì hãy dẫn người đó đi đến cuối đường.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0

Chương 41: Nhất tiên phong tình
Dịch giả: Chí Tôn Yên Yên
Đọc bông: bupbecaumua

Mặt trời chiều dần buông xuống, ánh nắng chiều tà xuyên từng tia nắng qua từng phiến lá chiếu vào trong rừng. Hải Lan Châu thấy nam tử xa lạ, ở cách đó không xa nàng ghìm chặt cương để ngựa dừng lại. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ chắc chắn là đến từ Hậu Kim, hơn nữa người cầm đầu là một nam tử ngoài ba mươi tuổi sắc mặt đỏ đậm, trông hắn rất anh tuấn, mắt rậm mắt hổ, mũi thẳng, đôi môi hiện ra ý cười, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Chắc chắn hắn là người không phú thì cũng quý, nhưng ánh mắt nóng như lửa kia, làm cho Hải Lan Châu không hề dao động, không muốn cùng hắn dính dáng, quay đầu ngựa, nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.

"Ngươi là người của Khoa Nhĩ Thấm?" Hoàng Thái Cực nhìn Hải Lan Châu, giống như ngọn lửa làm hắn xao động, nàng là ai? Mặt mũi rất xinh đẹp, ngay cả nữ nhân của Đại Minh cũng ít có người đẹp như nàng, hơn nữa người nàng dường như lộ ra sự tự do tự tại, không hề trói buộc. Dường như áng mây xa vời đang bay đi, Hoàng Thái Cực nắm chặt tay, hắn nhất định phải có cô nương này, bất luận nàng là ai cũng thuộc về mình.

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Hải Lan Châu nhíu mày, lại muốn bá đạo chiếm đoạt, hắn làm cho nàng chán ghét muốn đi khỏi, bình tĩnh nói: "Đây là Khoa Nhĩ Thấm, không phải chỗ của ngươi, ngươi ra uy nhầm chỗ rồi."

"Cách cách, cách cách." Ô Mã cưỡi ngựa chạy tới đây, thấy tình cảnh này lập tức ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Hoàng Thái Cực, cảm thấy đã gặp qua hắn ở đâu rồi, nhưng sao bây giờ lại không nhớ ra.

"To gan, ngươi dám nói chuyện với chủ tử như vậy sao?" Tùy tùng bên cạnh lên tiếng, thậm chí muốn tiến lên. Vì Hải Lan Châu ngồi trên ngựa, Hoàng Thái Cực cũng hơi ngửa người, từ khi nào chủ tửcủa mình lại chịu khi dễ như thế?

"Ngươi mới to gan, chủ tử của ngươi chưa lên tiếng, ngươi nhiều chuyện cái gì?" Vẻ mặt Hải Lan Châu hiện lên sự khinh thường, ban đầu trong lòng nàng nhớ Tiêu Dật, hiện giờ nơi đây lại thành nơi trút giận cũng không tiếc. Đôi mắt lộ ra sự châm biếm liếc Hoàng Thái Cực, hừ nhẹ: "Một chút quy củ cũng không có, đúng là dựa hơi chủ."

Ánh mắt Hoàng Thái Cực càng thêm sâu xa, nếu như lúc nãy như pho tượng bạch ngọc thì giờ đây vẻ mặt rất linh động. Giơ tay ngăn lại những tùy tùng muốn tiến lên, quát: "Lui ra." Tùy tùng cung kính lui ra phía sau, đó giờ bọn họ chưa thấy qua bộ dạng này của chủ tử, cúi thấp đầu, cố gắng che giấu sắc mặt, chắc phủ Bối lặc sẽ có thêm một vị trắc phúc tấn được sủng ái.

"Ngươi là nữ nhi của Trại Tang? Là Bố Mộc Bố Thái hay... Hải Lan Châu?" Vừa nãy nghe được cách xưng hô của Ô Mã đối với nàng liền đoán được. Người trước mặt hắn đây chắc chắn là một trong hai song châu, hắn nghiêng về người sau hơn, người mà Phạm Trình nhắc đến - Hải Lan Châu.

Hải Lan Châu sửng sốt chớp mắt, sao hắn có thể đoán được? Hơn nữa Hán danh của mình cũng có rất ít người biết, mọi người ở Khoa Nhĩ Thấm gọi nàng là Cáp Nhật Châu Lạp. Trong lòng thấy không ổn, cảm thấy được sự nguy hiểm, không nói một câu liền quay đầu ngựa, người phía sau la lên:“Chờ một chút, ngươi là Hải Lan Châu."

Tiếng la đó không thể làm nàng dừng lại, nhưng chính lúc này trên trời lại rơi xuống lông chim ưng, Hải Lan Châu nghe thấy hùng ưng kêu gào thảm thiết, giơ tay ra bắt lấy được lông chim màu xám. Ngẩng đầu nhìn lên trời đã thấy chúng nó bị bao vây, vừa định gọi trở về, chỉ thấy một con rơi xuống trước ngựa, mở to mắt không cam lòng nhìn nàng, "Điểm Điểm, Điểm Điểm."

Hải Lan Châu xoay người xuống ngựa, khẽ vuốt con chim ưng vừa rơi xuống đất, chậm rãi nhắm mắt lại. Một con khác bị thương rơi xuống, kêu to, nghe rất thống khổ, dùng mỏ vỗ về con chim vừa chết. Hai con chim ưng này là do Ngô Khắc Thiện mang đến, nàng tự mình nuôi chúng, tắm rửa cho chúng, nhưng hôm nay lại chết một con, một con khác chưa chắc có thể sống được. Điều này làm cho nỗi buồn của Hải Lan Châu dâng lên thành căm tức, phẫn nộ, trong đầu hiện lên hình ảnh xe cứu thương kia, mình cùng Tiêu Dật li biệt. Tiêu Dật khóc.

Buông chim ưng trong tay, ngẩng đầu nhìn diều hâu đang vênh váo tự đắc, Hải Lan Châu hận đến nghiến răng, rất nhanh cầm lấy cung tên, nhắm chính xác, tên bay lên trời nhắm thẳng cánh diều hâu. Diều hâu kêu hai tiếng, rơi thẳng xuống đất. Hoàng Thái Cực tiến lên vài bước, nắm lấy tay Hải Lan Châu, kéo nàng vào lồng ngực. Diều hâu bị thương, nhìn thấy chủ nhân như thế tất nhiên không cam lòng, nhưng sẽ không tấn công hắn.

"Một đôi súc sinh mà thôi, sao nàng phải như thế?" Trong lòng Hoàng Thái Cực tuy rất tán dương tài cưỡi ngựa, bắn cung của Hải Lan Châu, không phải ai cũng có thể bắn trúng diều hâu, nhưng hắn lại lo lắng, đau lòng nhiều hơn. Hải Lan Châu đột nhiên đẩy người bên cạnh, diều hâu đang bị thương tấn công đến, không đợi Hoàng Thái Cực phản ứng, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, Hải Lan Châu rút bảo đao của hắn giết diều hâu.

"Nàng... Nàng." Sắc mặt Hoàng Thái Cực khó xử, sao lại như thế? Trong ánh mắt Hải Lan Châu thấp thoáng ý cười, đem bảo đao để ngang ngực, nhìn thấy không dính một giọt máu, tươi cười, khen: "Thật sự là đao tốt."

Lập tức vung tay, nghe một tiếng sưu, đao cắm thẳng xuống đất. Bởi vì bị tác động của quán tính nên thanh đao không ngừng đung đưa, tản ra hàn khí nhè nhẹ. Một chuỗi động tác như vậy làm tùy tùng của Hoàng Thái Cực ngây người, hắn lùi một bước, chẳng lẽ nữ nhân của Khoa Nhĩ Thấm đều như vậy? Vậy thì Triết Triết phúc tấn thật sự rất ôn nhu.

"Chỉ là súc sinh mà thôi, ngươi cần gì để tâm?" Hải Lan Châu liếc mắt, khiêu khích nhìn Hoàng Thái Cực đang tức giận, đem câu nói kia trả lại cho hắn.

"Hải Lan Châu, tốt lắm." Nét mặt Hoàng Thái Cực dịu đi, không chấp nhất nàng, giang tay muốn kéo nàng đến trước mặt mình, đôi mắt kia như thiêu đốt người.

Hải Lan Châu nhẹ nhàng trốn tránh, phi thân lên ngựa, ra lệnh: "Ô Mã, mang Điểm Điểm và Ban Ban về Khoa Nhĩ Thấm."

"Tuân lệnh Cách cách." Ô Mã đem con chim ưng mới mất đem chôn. Hải Lan Châu giơ roi ngựa muốn hạ xuống, Hoàng Thái Cực lại bước đến giữ dây cương, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lộ vẻ cao ngạo lạnh lùng.

"Ngươi, bất luận là ai, cũng sẽ thuộc về ta." Hoàng Thái Cực như tuyên thệ, mở miệng nói: "Ta là Hoàng Thái Cực, con thứ tám của Anh Minh Hãn."

Trong lòng Hải Lan Châu căng thẳng, là hắn? Trong lúc nàng sững sờ, bàn tay Hoàng Thái Cực lại nắm lấy eo nàng, muốn ôm nàng xuống ngựa. Cảm thấy nguy hiểm, Hải Lan Châu không kịp nghĩ, phản ứng của tay còn nhanh hơn đầu, giơ mã tiên quất vào tay Hoàng Thái Cực.

'Tê" Đau đớn làm cho Hoàng Thái Cực rút tay lại, nhân cơ hội này cưỡi ngựa rời đi: "Ngươi, Hoàng Thái Cực vĩnh viễn cũng không có được ta, ta nói cho ngươi biết, không phải cái gì ngươi thích cũng đều là của ngươi."

Thoáng chốc liền đi mất, Hoàng Thái Cực Hoàng Thái Cực liếm cổ tay nơi có vết roi, thanh âm tuy rằng rất nhẹ nhàng làm ngươi ta sởn gai óc, có thể cảm nhận sự quyết tâm của hắn:"Hải Lan Châu, không biết dùng cách gì, kể cả phải san bằng Khoa Nhĩ Thấm, nàng cũng phải là của ta, nàng là của ta."
 

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 42: Lại gặp nhau
Dịch giả: Chí Tôn Yên Yên
Đọc bông: bupbecaumua

Trở lại Khoa Nhĩ Thấm, Hải Lan Châu nhìn thấy người trong bộ tộc tỏ vẻ vui mừng, nàng nhíu mày, xoay người xuống ngựa. Ô Mã cầm Ban Ban bị thương đi phía sau lưng nàng, vòng qua nhà bạt. Vừa lúc Bố Mộc Bố Thái mặc trang phục đỏ sẫm, trên đầu cài trân châu, trông còn đẹp hơn vài phần, nhìn dáng vẻ nàng bây giờ dường như bằng tuổi Hải Lan Châu.

"Tỷ tỷ, hôm nay có việc vui, cô cô đã quay về Khoa Nhĩ Thấm thăm gia quyến.” Bố Mộc Bố Thái thân thiết mở miệng, nàng phát hiện Hải Lan Châu mang nét buồn man mác, ân cần hỏi han: "Tỷ tỷ không khỏe sao?" Ánh mắt nhìn thấy Ô Mã cầm trong tay đôi hùng ưng, sắc mặt biến đổi.

"Sao lại bị như thế? Sao Ban Ban, Điểm Điểm lại bị như thế?" Nắm lấy tay Hải Lan Châu, giọng điệu lo lắng: "Tỷ đã gặp chuyện gì? Sao chúng nó một con chết, một con bị thương? Ai lại to gan như thế?"

Hải Lan Châu giãn mày, thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: "Ta cảm thấy đau đầu, muốn đi nghỉ một chút, muội muội hãy nói với mẫu thân giùm ta, ta không thể đón tiếp cô cô, muội hãy thay ta nhận tội."

"Tỷ tỷ cũng phải cẩn thận một chút." Bố Mộc Bố Thái cụp mi, đáy mắt ẩn chứa sự trầm tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như thế?

"Triết Triết phúc tấn chắc đã đến rồi, cách cách, người không đi sao?" Tô Mạt Nhi nhắc nhở, Bố Mộc Bố Thái thu lại ánh mắt nhìn Hải Lan Châu, nhíu mày, đè xuống tâm tư, khôi phục vẻ mặt đi vào lều lớn.

Trở về nhà bạt, Hải Lan Châu đem Ban Ban bị thương đặt lên tay, đem dược trị ngoại thương xoa cho nó. Bây giờ Ban Ban đã rất yếu, không thể đứng dậy được nữa, ánh mắt Hải Lan Châu ẩnmột tầng hơi nước mỏng.

"Ban Ban, ngươi phải biết rằng chỉ có kiên cường mới có thể sống sót, như vậy mới có thể là niềm an ủi với Điểm Điểm." Hải Lan Châu vỗ nhẹ chỗ lông bị diều hâu cắn lõm một chỗ, hai con mắt như giọt sương trong suốt, chắc nó cũng nghĩ như thế.

"Cách cách, thân thể của người quan trọng hơn." Ô Mã đem Điểm Điểm đi chôn cất, đi vào lều chỉ thấy chủ tử của mình đang buồn bã, lo lắng nói: "Không nghĩ đến người trong rừng chính là tứ đại bối lặc của Đại Kim. Lúc trước khi Triết Triết phúc tấn xuất giá, nô tì đã gặp qua một lần. Thảo nào nhìn rất quen mắt, nhưng lại nhận không ra."

"Ô Mã, đừng nhắc đến hắn trước mặt ta." Dù hắn là người chiến thắng, đối với ta cũng chẳng có hảo cảm. Hắn xem chính mình là chủ tử, thật sự làm người ta chán ghét, giống như mình là thứ đồ chơi để hắn chơi đùa. Vừa rồi ở trên ngựa lại sờ eo nàng? Ôm nàng xuống ngựa? Hắn muốn cái gì? Một roi ngựa đó, quá nhẹ.

"Cách cách, người thật sự không đi nghênh đón Triết Triết phúc tấn, người để cho Bố Mộc Bố Thái thỉnh tội, nô tỳ sợ..." Ô Mã muốn nói gì đó lại thôi. Hải Lan Châu đem Ban Ban đặt trong mảnh vải dày, nằm trên nhuyễn tháp, chậm rãi nhắm mắt lại. Có thể đối mặt với Hoàng Thái Cực, cho hoàng đế khai quốc một roi, nàng rất hưng phấn, nhưng đáy lòng lại dâng lên sư lo lắng, mở miệng nói: "Bố Mộc Bố Thái nhất định sẽ nói ta yếu đuối, nàng sẽ thể hiện ra tỷ muội tình thâm. Ta đã gặp Hoàng Thái Cực rồi, gặp cô cô trễ chút cũng không sao.”

"Nô tỳ nghe nói Triết Triết phúc tấn rất được bối lặc gia sủng ái, nếu không thì làm sao có thể cùng bối lặc gia trở về đây thăm người thân?"

"Sủng ái?" Trong đầu Hải Lan Châu hiện lên khí thế bức người của Hoàng Thái Cực, khẽ thở dài: "Đúng vậy, sủng ái, chỉ có cưng chiều mà không yêu. Ô Mã, Hoàng Thái Cực là người mà không thể bị nữ nhân chi phối, thê thiếp của hắn chỉ có nhiệm vụ giúp hắn nối dõi tông đường mà thôi. Đối với nữ nhân trong loạn thế mà nói, cuộc sống phải biết điều chỉnh, hắn chinh chiến tứ phương, uy danh lan xa. Tương lai còn có, hắn bắt giam hồng nhan... thời kì loạn thế thật sự thú vị..."

Hải Lan Châu có chút choáng váng, vừa mới trải qua kích động, đã tốn nhiều sức lực, lúc này thân thể không có một chút khí lực. Trong lúc nói lại ngủ thiếp đi. Ô Mã nghe thấy Hải Lan Châu thở đều, trong lòng suy nghĩ, chủ tử của mình thông minh sắc sảo, ai có thể xứng đáng với nàng?

Trong đầu Ô Mã hiện lên hình ảnh Hoàng Thái Cực, phải cố gắng rất nhiều mới lấy được lòng chủ tử. Bước lên trên một chút, lấy chiết phiến phe phẩy. Tuy nàng lo Triết Triết phúc tấn không thích muộn giờ, nhưng thấy giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ mắt Hải Lan Châu, cảm thấy đau lòng. Nàng không hiểu những lời chủ tử nói nhưng nếu Hoàng Thái Cực yêu thương chủ tử của mình, thì chắc phải tốn rất nhiều thời gian.

"Tiêu Dật... Hoàng Thái Cực... đồ khốn." Trong lúc ngủ say Hải Lan Châu cau mày, môi đỏ tươi mấp máy. Ô Mã chăm chú nghe, nhưng không nghe rõ, chỉ nghe thấy Hoàng Thái Cực là đồ khốn, không khỏi mỉm cười.

Mặt trời hoàn toàn buông xuống, Hoàng Thái Cực đi vào Khoa Nhĩ Thấm. Trại Tang cùng Ngô Khắc Thiện tự mình nghênh đón.

"Trại Tang bối lặc không cần đa lễ." Hoàng Thái Cực xuống ngựa, đỡ lấy Trại Tang đang hành lễ, sảng khoái cười nói: "Chúng ta có quan hệ thông gia, không cần như thế." Sau đó cẩn thận quan sát Ngô Khắc Thiện, vừa lòng vỗ vai hắn: "Ngô Khắc Thiện, ngươi đúng là có bản lĩnh, vài năm không gặp đã trở thành anh hùng.”

"Người quá khen, sao ta có thể qua khỏi mắt người?" Ngô Khắc Thiện mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng biết nặng nhẹ. Khoa Nhĩ Thấm dù hùng mạnh nhưng cũng không thể chiếm lấy Liêu Đông như Đại Kim.

Trại Tang giới thiệu các người có vai vế ở Khoa Nhĩ Thấm, Hoàng Thái Cực gật đầu chăm chú lắng nghe, Trại Tang đưa tay nói: "Mời người đến lều lớn, ta đã chuẩn bị yến tiệc."

"Không vội, chờ một chút." Hoàng Thái Cực ngừng bước, nhìn phía xa. Triết Triết kéo Bố Mộc Bố Thái đến, khẽ cười nói: "Bối lặc gia, đây là một trong hai song châu của Khoa Nhĩ Thấm - Bố Mộc Bố Thái. Thiếp không nghĩ nàng xinh đẹp như vậy, lại rất hiểu chuyện, nàng lại vì Khoa Nhĩ Thấm mà muốn cầu mưa, thật sự là một nữ nhân khó có được."

"Ừ." Hoàng Thái Cực liếc mắt nhìn Bố Mộc Bố Thái đang cúi đầu, không có hứng thú nhìn. Tùy tùng bên cạnh nói: "Chủ tử, Phạm tiên sinh đến rồi."

Lúc này mấy con tuấn mã chạy nhanh đến. Phạm Trình và Phạm Lễ cùng mấy thị vệ chạy đến. Trại Tang thấy bọn họ mặc trang phục của Đại Kim, sắc mặt cứng đờ. Phạm Trình cùng Phạm Lễ xuống ngựa, trong lòng có nhiều cảm xúc, cố nén xúc động, nhìn Trại Tang, xấu hổ nói:"TrạiTang bối lặc, Ngô Danh hổ thẹn với ngài, ta xin thỉnh tội."

Trong lòng Trại Tang ngập tràn lửa giận nhưng chỉ có thể đè nén, Hoàng Thái Cực để cho bọn họ tới để khuyên chuyện này? Vẻ mặt dịu đi, nâng Phạm Trình dậy, lắc đầu thở dài: "Ngươi không cần như thế, Đại Kim mới là nơi ngươi nên đến."

"Trại Tang bối lặc quả nhiên hiểu chuyện." Hoàng Thái Cực đưa tay cầm lấy tay Trại Tang đặt lên tay Phạm Trình, lớn tiếng nói: "Các ngươi đều là người mà ta coi trọng, chuyện quá khứ không nên nhắc lại."

Trại Tang và Phạm Trình liên tục gật đầu, Ngô Khắc Thiện liếc mắt nhìn Phạm Lễ: "Thật không nghĩ đến ngươi có thể quay về Khoa Nhĩ Thấm, lúc trước ngày một nhà các ngươi đi, Cáp Nhật Châu Lạp đội tuyết đi tìm ngươi, nếu trở về không dùng trà gừng thì không biết có tránh khỏi hàn chứng không?”

Vẻ mặt Hoàng Thái Cực không biểu lộ cảm xúc, sao nàng lại ở chỗ Phạm Trình? Hay là để ý đến Phạm Lễ? Cổ tay chỗ bị roi đánh trúng đau đớn, Phạm Lễ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự thân thiết hỏi: "Cách cách sao rồi?"

"Không có ngươi nàng sống rất tốt." Ngô Khắc Thiện bĩu môi, Phạm Lễ cứng đờ, khóe miệng lộ ra ý cười, hắn có tư cách gì mà làm cho Hải Lan Châu nhớ hắn? Bọn họ đã khác nhau một trời một vực, cũng không dám... vọng tưởng nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Sao cái mục này cứ mốc meo lên, có mỗi đứa beta và dịch giả tự kỉ với nhau thế nhỉ? :tho11::tho7::tho10::tho128:
Nói thực là thích zai Phạm Lễ hơn.
 

conruoinho

Gà ăn mày
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
10/1/14
Bài viết
1.952
Gạo
4.000,0
Vậy nếu drop mình cứ để vậy, hay xóa đi luôn ạ? :3
Bạn để vậy cũng được không cần xóa chủ đề, sửa tên chủ đề là Drop thay vì Update thôi. Nếu có nhiều các bạn khác vào đọc trong tương lai hoặc bạn có hứng làm tiếp thì vào sửa lại thành Update rồi đăng chương mới là được. :)
 
Bên trên