Hải Lan mặc Mông bào màu đỏ, đeo hoa tai trân châu, trên đầu cài trâm, hoa tai phát ra châu quang làm da thịt nàng trông như càng trắng nõn, mềm mại hơn.
"Cáp Nhật Châu Lạp cách cách, thật sự là..." Tát Nhân không nói nên lời, không biết phải khen như thế nào mới đúng. Hải Lan lạnh nhạt cười, có câu nhất bạch che tam xấu, làn da thật sự rất quan trọng.
Hải Lan cùng Ô Mã đi vào nhà bạt của Khất Nhan thị, nghe thấy tiếng cười của nữ nhân, dừng lại ở trước của nhà bạt, có thể nghe rõ ràng tiếng của Bố Mộc Bố Thái.
"Cách cách, người không đi vào sao?" Tát Nhân ở bên cạnh lưỡng lự. Hải Lan mỉm cười, âm thầm lắc đầu, đây không phải là chuyện nàng đã sớm đoán được rồi sao? Sao lại có thể bỏ qua cơ hội này được?
"Mẫu thân." Vén trướng liêm lên, Hải Lan nhẹ nhàng đi vào. Bên trong mọi người im lặng, nhìn ra ngoài trướng liêm thấy một tiểu cô nương mười bốn tuổi thân hình cao gầy, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, xung quanh nàng như tỏa ra ánh nắng ban mai... Khóe mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên, mặc bộ trang phục màu đỏ giống như ngọn lửa hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Đây là Cáp Nhật Châu Lạp cách cách sao? Vài năm không gặp bây giờ đã xinh hơn rất nhiều." Một người mặc sườn xám màu xanh được khảm lông cáo, cài một đóa hoa màu hồng trên tóc, bên cạnh còn có tơ vàng lay động theo từng bước. Dung mạo miễn cưỡng lắm mới được gọi là thanh tú, nếu nói đẹp nhất là ánh mắt lộ ra sự nhanh nhẹn.
Hải Lan thấy nàng ta lộ ra vẻ ngạo mạn, dường như rất xem thường Khoa Nhĩ Thấm, hơn nữa ánh mắt nàng ta nhìn mình như đồ vật, trong lòng không vui vẻ gì, lãnh đạm nói: "Ngươi quá khen."
Khuôn mặt người nọ cứng đờ. Vừa rồi Khất Nhan thị cùng Bố Mộc Bố Thái quá khách khí nên quên mất thân phận của mình là nô tỳ. Hiện giờ Hải Lan không để cho nàng chút mặt mũi nào nên có chút ngại ngùng. Ở phủ bối lặc, nàng không bao giờ bị đối xử kiểu này, dù sao Triết Triết cũng là người được Hoàng Thái Cực sủng ái nhất, hơn nữa nàng cũng đã hầu hạ hắn rồi, cùng lắm hai năm nữa thôi nàng có thể trở thành thứ phúc tấn.
"Người đừng để ý, tính tình tỷ tỷ rất thẳng thắn." Bố Mộc Bố Thái giữ chặt nàng ta ngồi xuống, Tô Mạt Nhi rất biết nhìn sắc mặt, vội vàng đem sữa lên. Bố Mộc Bố Thái cười nói: "Người cũng nếm thử chút đi, ở xa đã rất lâu rồi không uống sữa từ Khoa Nhĩ Thấm."
Phụ nhân uống một hơi, khen: "Vẫn là sữa ở Khoa Nhĩ Thấm là ngon nhất, cách cách thật biết lòng ta nha." Bố Mộc Bố Thái cười nhạt, đem điểm tâm đặt lên bàn.
Khất Nhan kéo Hải Lan, vỗ nhẹ trán nàng, cười: "Cáp Nhật Châu Lạp bị ta nuông chiều quá nên hư, tính tình quá mức ngang ngược."
"Cáp Nhật Châu Lạp cách cách, cũng là?" Nàng ta bĩu môi, trong lời nói mang theo sự mỉa mai, nhưng thấy ánh mắt đen của Hải Lan hiện ra sự chế giễu, trong lòng hốt hoảng, mới nhớ ra thân phận của mình là nô tỳ, liền thu lại sự ngạo mạn, bắt đầu nói cách khác: "Sao phúc tấn không thương cách cách chứ, đừng nói là người, chỉ nhìn dung mạo đó ai mà không yêu thương? Sao mà có thể để cho cách cách chịu ủy khuất."
Hải Lan cười nhạt, nàng ta coi như biết điều, nắm tay Khất Nhan thị, trên mặt nở nụ cười chân thành: "Mẫu thân, con ở bên cạnh người là được rồi."
"Cẩn thận coi chừng người khác chê cười." Tuy rằng ngoài miệng Khất Nhan thị nói như vậy, trong ánh mắt lại tỏ vẻ cưng chiều, ôm Hải Lan vào lòng, nhẹ giọng nói: "Bằng tuổi con mẫu thân đã xuất giá nhiều năm rồi, con cứ như thế này sao mẫu thân có thể yên tâm?"
"Vậy không lấy phu quân cũng được, con ở với mẫu thân chẳng lẽ không tốt sao?" Hải Lan không thèm để ý, nàng đã từng nghĩ đến, nếu có thể thì gả cho người ở Khoa Nhĩ Thấm cũng được.
"Chuyện này sao có thể? Con không hiểu, mọi người đều đem con gái gả đi sớm, nếu không phải vì Đại Tế Ti thì bây giờ con đâu còn ở đây."
"Cáp Nhật Châu Lạp cách cách, tính ra thì tuổi tác cũng lớn, cũng nên lập gia đình rồi." Trong ánh mắt phụ nhân chợt lóe sáng, cẩn thận dò hỏi: "Phúc tấn đã chọn được ai chưa?"
"Hôn sự của Cáp Nhật Châu Lạp ta không thể quản được, đều do bối lặc gia làm chủ." Khất Nhan giải thích. Lúc này Bố Mộc Bố Thái xen vào nói: "Tỷ tỷ chính là nữ nhân được kính trọng nhất Khoa Nhĩ Thấm, phụ thân sẽ không để cho tỷ tỷ dễ dàng xuất giá, nhưng lại có..."
Hải Lan biết Bố Mộc Bố Thái muốn nhắc tới Thạc Tắc, nàng mở miệng đánh gãy lời của Bố Mộc Bố Thái: "Đúng rồi, muội muội, nghe nói Thạc Tắc đã giúp Lâm Đan Hãn chiếm lấy Mạc Nam, qua một trận nữa sẽ đến Khoa Nhĩ Thấm cầu hôn, ta chúc mừng muội trước."
Mặt Bố Mộc Bố Thái đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn mọi người, Hải Lan thấy người Triết Triết phái đến trên mặt lộ ra sự tính toán, nên nói tiếp: "Muội muội đừng ngại, muội cũng có thể lập gia đình rồi, tỷ sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt cho muội."
"Tỷ tỷ, Thạc Tắc không thích muội." Bố Mộc Bố Thái nắm chặt tay, âm thầm làm mình tỉnh táo lại. Hải Lan không có ý định buông tha cho nàng, tiếp tục trêu chọc: "Sao lại không? Muội muội thông minh, thân thể đẫy đà, sao Thạc Tắc không thích? Hơn nữa muội muội cũng là minh châu của Khoa Nhĩ Thấm, phụ thân sẽ không để cho muội chịu ủy khuất."
Hải Lan nhìn nàng ta hỏi: "Ngươi thấy đúng không? Không có ai xuất sắc như muội muội ta đâu."
"Song châu ở Khoa Nhĩ Thấm, ở Liêu Dương nô tỳ cũng đã nghe qua." Phụ nhân đè xuống tâm tư, gật đầu đáp, lặng lẽ nhìn Bố Mộc Bố Thái. Tuy không đẹp như Cáp Nhật Châu Lạp nhưng thân hình đầy đặn, không giống Cáp Nhật Châu Lạp nhìn rất yếu ớt nhu nhược.
Nhớ đến lời nói của chủ nhân, nàng ta đứng lên, trong ánh mắt hiện lên sự xót xa, đi đến bên cạnh Khất Nhan nói: "Triết Triết phúc tấn muốn hôn sự của cách cách phải cẩn thận một chút. Đại Kim cùng Lâm Đan Hãn đang đối đầu nhau, lúc đó chỉ sợ cách cách chịu khổ."
"Ta hiểu, việc này sẽ bàn lại với bối lặc gia." Khất Nhan thị gật đầu, cho dù mình không biết chuyện chính sự nhưng cũng hiểu được Khoa Nhĩ Thấm với Nỗ Nhĩ Cáp Xích có quan hệ gì. Buông Hải Lan ra, nhẹ giọng hỏi: "Không có tin tức của Triết Triết phúc tấn? Ca ca của muội ấy rất lo lắng."
"Phúc tấn không cần lo lắng, Triết Triết phúc tấn rất được bối lặc gia sủng ái, nhưng từ lần sảy thai trước không có tin gì cả." Nàng ta nhìn Khất Nhan thị thở dài nói: "Đại Kim muốn dời đô đến Liêu Dương, đó chính là nơi phồn hoa đô hội, châu báu lụa là đều không thiếu. Bối lặc gia là người được đại hãn coi trọng nhất trong tứ đại bối lạc. Triết Triết phúc tấn đến đó tuy vất vả nhưng chắc chắn sẽ hạnh phúc."
"Triết Triết phúc tấn còn trẻ, chắc chắn sẽ tốt." Khất Nhan thị không khỏi lo lắng, nàng hiểu được ý đồ của Triết Triết, nhưng hai nữ nhi này đều là bảo bối của mình, dù người nào nàng cũng không nỡ. Nhất là Cáp Nhật Châu Lạp, Hoàng Thái Cực đã có đại phúc tấn, sao có thể để cho Cáp Nhật Châu Lạp đi đến đó?
"Triết Triết phúc tấn thật biết lo xa." Khất Nhan thị cầm lấy bình hoa, làm bộ như cẩn thận xem xét, nhìn hai nữ nhi nói: "Các con thấy thế nào?"
Hải Lan liếc mắt một cái, bình hoa này không đáng giá, hơn nữa người làm ra nó không tinh tế. Liêu Dương? Là nơi phồn hoa? Mới nghe đến đó Hải Lan muốn cười ra tiếng, thản nhiên nói: "Đại Minh gì đó không thấy là tốt nhất."
"Tỷ tỷ nói không sai nhưng muội thấy nó rất tinh xảo." Bố Mộc Bố Thái cầm bình hoa tán thưởng, cùng người nọ nói chuyện phiếm đồng thời nghe ngóng chuyện từ Liêu Dương. Người nọ thấy Bố Mộc Bố Thái thích thú, không tự chủ cười, ở trong miệng nàng Liêu Dương chính là một thành lớn không nơi nào có.
Hải Lan cố nén ý cười, xoay người dựa vào lòng Khất Nhan thị, rầu rĩ bật cười. Khất Nhan thị khẽ lắc đầu vuốt tóc nàng, nữ nhi này phải gả cho nam nhân thế nào mới không ủy khuất đây?