[Ngôn tình] Hải nguyệt minh châu - Drop - Dạ Huệ Mỹ (Yên Nhi dịch)

Hải Nguyệt Minh Châu
Tác giả: Dạ Huệ Mỹ
Editor: Yên Nhi
Hiệu đính: Isui
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cung đấu...
Tình trạng bản gốc: 393 chương + 1 phiên ngoại - hoàn.

169c9f.jpg

Văn án
Đây là một nơi không có trong lịch sử.
Đây là một bức họa mạnh mẽ, sống động tựa như dân du mục phi hắc mã trong ánh bình minh. Đây là một vị hoàng đế khai quốc cơ trí hơn người, dù có khóc thì lệ cũng chảy ngược vào trong. Đây là những nhân vật được đưa lên sân khấu diễn một vở tích thủy lưu tình.
Ở nơi gió nổi mây bay lại xuyên qua thời không.
Giữa Thần phi Hải Lan Châu cùng Hoàng Thái Cực cuối cùng là tình yêu sao? Mọi chuyện xôn xao đó là do vô tình hay hữu ý. Đó là một đoạn hạnh phúc trong chuyện tình xưa. Tình cảm là thứ trói buộc mạnh mẽ nhất, dù cho thời gian có mạnh như dòng thác chảy xiết cũng không cắt đứt được. Bình minh diễm lệ đã tan đi chỉ còn lại đêm tối, năm tháng trôi cứ trôi, thanh xuân ta khó giữ, hồng nhan dù mỹ miều cỡ nào rồi cũng hóa tro bụi. Đời người chỉ có một lần, đã nắm tay người nào thì hãy dẫn người đó đi đến cuối đường.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 4: Lần đầu kỵ mã
Trên thảo nguyên Mông Cổ, bầu trời xanh trong suốt, giống như nước trôi êm đềm, xa xa vài người du mục đang ngồi trên lưng ngựa, quất roi, ngâm xướng bằng tiếng Mông Cổ cùng với tiếng đàn dê phát ra âm thanh như dàn hợp ca, thỉnh thoảng ghìm cương, hét to hai câu để tách đàn dê ra.

Hải Lan thu lại tầm mắt, nàng thấp bé ngồi trên lưng ngựa, so với đứng trên mặt đất thì bây giờ có thể nhìn xa hơn một chút. Mặc dù hiện tại nàng đã học qua cưỡi ngựa, nhưng cũng không rành lắm. Hơn nữa bởi vì thân thể nhỏ lại còn bốn tuổi, cảm giác cũng không giống trước kia, cho dù con ngựa này rất hiền nhưng cũng đủ làm cho tinh thần nàng rối loạn so với hiện đại.

Lại thêm người dạy nàng kỵ mã là Ngô Khắc Thiện, không phải là Tiêu Dật mà nàng hoàn toàn tin cậy, khó trách nàng càng thêm lo lắng. Hải Lan biết đây là lần đầu Cáp Nhật Châu Lạp kỵ mã, cũng không nên biểu hiện quá tốt, bắt lấy dây cương, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, giống như đang tìm gì đó dựa vào chuồng ngựa đứng cạnh Ngô Khắc Thiện, khẽ gọi: "Ca ca, không được..."

"Hảo, hảo, hảo." Ngô Khắc Thiện nói ba lần từ hảo. Từ khi muội muội của mình bị bệnh nặng, làm cho người ta càng nhìn càng đau lòng, bây giờ không giống như lúc trước luôn luôn trầm mặc nữa, đây mới chính là nữ nhân tôn quý.

Tuấn mã chỉ đứng đến vai Ngô Khắc Thiện, cánh tay hắn cầm lấy cánh tay nhỏ bé Hải Lan, cùng nàng nắm dây cương. Thấy nàng mặc váy màu đỏ buộc thắt lưng, trên đầu đội mã não, dưới chân mang giày thêu hoa, vui mừng nói: "Muội muội nên sớm như vậy, muội là Cáp Nhật Châu Lạp, là người lưu giữ huyết mạch của hoàng thất, chính là minh châu của thảo nguyên này.

"Ca ca, ca sẽ mãi mãi bảo vệ muội sao?"

Mọi việc xảy ra trước mắt làm Hải Lan có chút lẫn lộn với hiện đại. Đó giờ nàng luôn muốn anh hai phải yêu thương mình, bây giờ lại muốn Ngô Khắc Thiện cũng vậy. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, mi mắt cụp xuống trong lòng tự giễu cợt bản thân. Phải được phụ mẫu yêu thương thì mới có thể tự ý quyết định được hôn sự trong tương lai, sẽ không tùy tiện bị gả ra ngoài.

"Ân, ca ca nhất định sẽ bảo vệ Cáp Nhật Châu Lạp." Ngô Khắc Thiện không nhìn ra tâm tư của Hải Lan, trong mắt hàm chứa ý cười, chắc nàng đang lo lắng có tiểu muội bọn họ sẽ không yêu thương nàng nữa, nhéo mũi Hải Lan, nhẹ giọng an ủi: "Không nên suy nghĩ nhiều như vậy, ta là ca của muội, việc này sẽ không thay đổi, dù tiểu muội đã được sinh ra, thì người ta thương yêu nhất cũng là muội, muội đã an tâm chưa?"

Hải Lan kẹp chặt bụng mã, ghìm cương, ngựa dừng lại, nhìn Ngô Khắc Thiện vươn tay phải: "Ca không không được nuốt lời, chúng ta đập tay hứa nào."

Ngô Khắc Thiện nhìn Hải Lan, thấy nàng toát ra tia ưu thương, giống như liều mạng giữ lấy chính mình, rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ có ai phụ bạc nàng sao? Nén sự kinh ngạc, nắm lấy cánh tay gầy yếu của Hải Lan, cam đoan nói:" Ca ca nói được làm được, nhất định sẽ bảo vệ muội."

Hải Lan ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, ánh mắt như ngọn đèn sáng, giống như bầu trời đêm trên thảo nguyên, mang theo sự nghiêm túc nói: "Ca ca, muội cũng sẽ bảo vệ ca."

Lời nói non nớt của Hải Lan làm Ngô Khắc Thiện sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đến việc này, trong lòng thấy ấm áp. Chưa kịp trả lời, nhìn thấy Hải Lan đang chạy trên đồng cỏ xanh, đã ở cùng nhau nhiều năm, nhìn bóng dáng cô đơn, chỉ sợ trong chốn loạn thế này nàng không có nơi dựa vào.

"Ca ca, ca buông dây cương đi, muội có thể tự mình đi." Ngô Khắc Thiện làm như nàng muốn, Hải Lan chỉnh lại thế cân bằng, hít một hơi, giẫm lên bàn đạp, ôm chặt lưng ngựa, một tay cầm dây cương, một tay cầm roi quất mông ngựa, con ngựa bị đau chạy lên, tiếng vó ngựa lạch cạch nghe xe dần. Ánh mắt Ngô Khắc Thiện xẹt qua sự ngạc nhiên, nhìn tùy tùng ngoắc tay, thuần thục phi lên lưng ngựa, đuổi theo muội muội.

Ô Mã đứng tại chỗ, híp mắt, nhìn hai thân ảnh một cao một thấp đang ngồi trên lưng ngựa ở phía xa kia mừng thầm, cách cách đã nghĩ thông suốt, thật sự là Trường Sinh phù hộ.

Hải Lan cưỡi ngựa đã thuần thục hơn, cảm thấy bớt lo lắng, chậm rãi cưỡi ngựa đi vòng quanh, gió thổi qua tai, trước mắt là thảo nguyên rộng mênh mông. Ở đây cuộc sống tuy không đầy đủ như ở Minh triều nhưng cung nữ rất tự do, địa vị của nữ tử ở đây cũng cao hơn, nếu mình xuyên qua đây không thể thay đổi kết quả thì cứ làm cho mình hạnh phúc vậy.

Hải Lan nghiêng đầu, có phần khẩn trương nói với Ngô Khắc Thiện: "Ca ca, muội muốn trở thành viên ngọc sáng chói ở thảo nguyên này. Sẽ không để cho bất cứ ai sắp xếp vận mệnh của mình.” Ngô Khắc Thiện sảng khoái cười to. Hai huynh muội bọn họ cưỡi ngựa thật lâu, chậm rãi dừng lại, quay đầu ngựa. Hải Lan thám thính mọi chuyện ở đây qua lời kể của Ngô Khắc Thiện, mới biết sự thật lịch sử ở đây và những ghi chép ở hiện đại khác xa nhau, Kiến Châu, Mông Cổ, Đại Minh, ba nơi thật là náo nhiệt.

"Muội muội, muội có lòng thì tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng để mình nổi bật quá, Khoa Nhĩ Thấm..." Ngô Khắc Thiện không cam lòng nói: "Vẫn còn rất nhỏ bé, hiện giờ ở thảo nguyên Mông Cổ nổi bật nhất chính là Lâm Đa Hãn, hắn muốn chinh phục mọi nơi, nhưng phụ thân thì xem trọng Nỗ Nhĩ Cáp Xích Đại Hãn, cô cô thì gả cho Hoàng Thái Cực, Khoa Nhĩ Thấm không thể bảo hộ được một viên minh châu quá chói mắt."

Ngô Khắc Thiện kéo ngựa dừng lại, nắm lấy dây cương trong tay Hải Lan, kéo hai con ngựa sát lại với nhau, thấp giọng nói: "Cáp Nhật Châu Lâp, muội không biết lúc trước có một gã cứ nói khởi hưng thiên hạ, khởi vong thiên hạ, kẻ đó bị mọi người truy đuổi, chiến tranh khắp nơi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vì nàng chinh phạt, cuối cùng chiếm được Kiến Châu."

Vỗ vai Hải Lan, Ngô Khắc thiện thở dài nói: "Ca không hi vọng muội giống như một người bình thường, cuối cùng chết trong lạnh lẽo." Một lúc sau thấy muội muội mình không động tĩnh, chỉ ngẩn người, nhéo mũi nàng, ngữ khí dịu dàng nói: "Cùng muội nói chuyện cũ, chỉ mong muội hiểu biết một chút, đừng để mình nổi bật quá, đến lúc đó ca ca phải đánh giá nam nhân đến cầu hôn muội, chỉ khi nào muội được gả cho nam nhân tốt ca mới yên tâm được."

"Ca ca." Thời không một lần nữa thay đổi, trong mắt Hải Lan đọng nước mắt. Lúc trước Tiêu Dật bị anh hai làm cho thật thê thảm, không còn khí chất của bộ đội đặc chủng nữa.

"Muội muội, Cáp Nhật Châu Lạp." Hải Lan nghe thấy liền lấy lại tinh thần, lau khóe mắt, bắt lấy tay Ngô Khắc Thiện, khẽ cười nói: "Ân, nếu ca ca thấy không tốt, muội sẽ không lấy."

"Ca ca thề với trời cao, nhất định phải chọn cho Cáp Nhật Châu Lạp một vị hôn phu tốt." Ngô Khắc Thiện hứa, không phải xúc động nhất thời, không hiểu vì sao hắn chỉ muốn muội muội mình luôn cười tươi như vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Trên thảo nguyên mông cổ
khẽ gọi: "Ca ca,không được..."
mi mắt cụp xuống trong lòng tự giễu cợt bản thân . Phải được phụ mẫu yêu thương thì mới có thể tự ýquyết định được hôn sự trong tương lai
thấp giọng nói:"Cáp Nhật Châu Lâp
trong mắt Hải Lan vươn nước mắt
không còn khí chất của bộ đội đặc chủng nữa..
 

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 5: Tính kế giành lấy tình cảm.
Từ ngày kỵ mã ấy về sau, Hải Lan ngày càng giống muội muội thân thiết kề cận Ngô Khắc Thiện. Với suy nghĩ của người trưởng thành, nàng tự nhiên sẽ hành xử đúng mực, lúc Ngô Khắc Thiện bận bịu, nàng sẽ không xuất hiện. Mà đối với Trại Tang, nàng luôn luôn cẩn thận, không dám để cho hắn biết Cáp Nhật Châu Lạp thay đổi quá nhiều. Nhưng mà, nếu Hải Lan giống như Cáp Nhật Châu Lạp trước kia, trầm mặc im hơi lặng tiếng thì nàng chịu không nổi, cho nên không thể tránh được sự thay đổi. Về phần để cho Trại Tang không phát hiện ra thì phải cố hết sức che giấu.

"Gần đây Cáp Nhật Châu Lạp hiếu động hơn rồi, bệnh cũng đỡ rồi đúng không?" Trại Tang nhìn Hải Lan chơi đùa với những nữ nhân xấp xỉ bằng tuổi, Ngô Khắc Thiện đứng bên cạnh phụ thân liếc mắt có thể nhìn thấy Hải Lan, mỉm cười nói: "Phụ thân, bệnh của muội muội đỡ nhiều rồi, nhưng muội muội còn yếu lắm. Phụ thân biết không, muội muội cưỡi ngựa rất tốt, rất ít nữ nhân có thể so sánh được. Nhưng có một yếu điểm, đó là buổi trưa sẽ không xuất môn, ngay cả gió lớn một chút cũng che kín mặt."

Trong mắt Trại Tang hiện lên ý cười, trong lòng có chút nghi hoặc. Nữ nhi của mình chỉ là tiểu cô nương, có gì đó khác biệt với trước kia, lập tức nhíu mày: "Dạo này Đại Tế Ti không gặp bất cứ ai, cũng không biết đang làm cái gì? Sắp đến ngày đầy tháng của tiểu muội muội con rồi, tên này còn không có động tĩnh gì, cũng không có tính toán gì sao?"

"Phụ thân, không phải Đại Tế Ti đã nói, khi đến đầy tháng của tiểu muội muội nhất định sẽ đến, huống chi đó là nữ nhân ở Khoa Nhĩ Thấm, số mệnh tiểu muội muội có thể thua kém bọn họ sao? Phụ thân đã nghĩ nhiều rồi." Ngô Khắc Thiện không thèm để ý, thấy Hải Lan nhìn hắn tươi cười, giơ tay ra ngoắc, thậm chí không để ý đến mọi người. Trại Tang bất đắc dĩ lắc đầu, đối với nữ nhi này, hắn kì vọng rất lớn, trông cậy nàng có thể mang về quý nhân đem vinh quang đến cho Khoa Nhĩ Thấm.

Mặc dù Hải Lan đang vui đùa, nhưng sự chú ý lại đặt lên người Trại Tang, thậm chí có thể thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn. Trong lòng căng thẳng, hắn có thể phát hiện ra cái gì không? Âm thầm suy nghĩ, đã nhiều ngày thay đổi như vậy rồi, Hải Lan khẽ cắn môi, luôn nhát như chuột sợ người khác nhìn ra sơ hở thì sống có ý nghĩa gì? Vậy thì làm sao có thể thay đổi vận mệnh?

Hải Lan đã nghĩ thông suốt, cùng nữ nhân bên cạnh nói hai câu, chạy chậm đến chỗ Trại Tang, đứng trước mặt hắn, hai mắt mở to, bên trong lộ vẻ không muốn xa rời, cái miệng nhỏ oán giận nói: "Phụ thân, người không đến chỗ Cáp Nhật Châu Lạp, có phải phụ thân không thương con?"

"Sao có thể như thế?" Trại Tang tuy có nhiều nữ nhi, nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm, thân thể cứng ngắt: "Gần đây phụ thân có nhiều việc phải làm, mới không có thời gian quan tâm con, nếu thiếu cái gì con hãy nói với ca ca."

"Phụ thân, nữ nhi chỉ nhớ phụ thân, không cần đồ vật này nọ." Hải Lan làm điệu bộ mất hứng, nụ cười tươi trên mặt cũng ảm đạm không ít, ngẩng đầu thân thiết lo lắng nhìn Trại Tang, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, người bận rộn nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, phải ăn cơm đúng giờ, không được bỏ bữa."

Trong lòng Trại Tang cảm thấy ấm áp, vuốt đầu Hải Lan, trong mắt không còn sự nghi ngờ: "Phụ thân đã biết, con cũng nên cẩn thận, đừng để bị nhiễm bệnh lại."

Trên mặt Hải Lan lại hiện nụ cười, liên tục gật đầu, nhưng dáng vẻ như vậy lọt vào mắt Trại Tang cùng Ngô Khắc Thiện lại làm bọn họ đau lòng, Trại Tang chậm rãi ôm Hải Lan, trò chuyện một lúc, mới quay qua Ngô Khắc Thiện nói: "Hãy chăm sóc cho Cáp Nhật Châu Lạp, nếu con khi dễ muội muội, cha sẽ không tha cho con."

"Làm sao con có thể khi dễ muội muội, phụ thân không thấy muội muội luôn làm khó con sao?" Ngô Khắc Thiện muốn nhéo mũi Hải Lan. Hải Lan tránh ở phía sau Tắc Tang, lộ ra đầu nhỏ, le lưỡi với Ngô Khắc Thiện, gắt giọng: "Phụ thân, phụ thân xem, phụ thân có mặt ở đây ca ca cũng ăn hiếp con, nhéo mũi của con, làm mũi con xẹp xuống bây giờ?"

Lời nói ngây thơ làm bọn họ cười lớn, Hải Lan ở phía sau lưng Trại Tang dậm chân: "Hai người không được cười, không cho cười." Lập tức chạy ra xa, nhìn bọn họ với ánh mắt giận dỗi.

"Phụ thân, muội muội như thế thật làm người ta đau lòng." TrạiTang nhìn Hải Lan chạy ra xa, đồng ý nói: "Đúng là như thế, Cáp Nhật Châu Lạp bây giờ mới tốt, nhưng lúc trước Đại Tế Ti..."

"Phụ thân, lúc trước Đại Tế Ti có nói mệnh cách của Cáp Nhật Châu Lạp không tốt." Ngô Khắc Thiện tới gần phụ thân của mình, thấp giọng nói: "Ngày mà muội muội tỉnh lại, con thấy Đại Tế Ti lấy pháp khí ra, nói một hồi lâu rồi nhắc đến cái gì đó, sau đó đi ra ngoài cùng Ô Mã nói chiếu cố muội muội, muội muội sẽ mang đến ân huệ cho nàng. Còn nói cái gì quý nhân, còn sửa mệnh nữa."

Trại Tang nắm chặt tay Ngô Khắc Thiện, trầm giọng hỏi: "Thật như vậy sao?"

"Con lừa phụ thân làm gì, phụ thân thấy dáng vẻ của muội muội như thế này, ai làm cho muội ấy chịu ủy khuất được chứ?" Ngô Khắc Thiện nghĩ một hồi, muốn phụ thân xem trọng Cáp Nhật Châu Lạp, lại thấp giọng nói: "Ô Mã kêu Đại Tế Ti là gia gia, bây giờ mới nhớ, từ lúc Đại Tế Ti làm cho Cáp Nhật Châu Lạp tỉnh lại, hắn ta không gặp ai hết."

Trại Tang lâm vào trầm tư, một lúc sau đó vỗ vai Ngô Khắc Thiện: "Chờ gặp Đại Tế Ti rồi nói sau, mặc kệ như thế nào thì Cáp Nhật Châu Lạp cũng là nữ nhi ta yêu thương nhất."

Lúc này Hải Lan không biết bọn họ đang nói chuyện, nàng đi trên cỏ xanh, tự chế giễu hành động của chính mình. Tựa vào một gốc cây không cao, tùy tiện hái một chiếc lá, đặt ở bên môi, thử vài lần thổi lên tiếng. Lúc trước Tiêu Dật đã chỉ nàng, nhớ đến lúc ở trong lòng hắn, lẳng lặng nghe hắn thổi.

Trong ánh mắt Hải Lan lấp lánh nước, ngửa đầu nhìn trời xanh, Tiêu Dật, anh có biết em đang ở đây không? Ở đây chỉ có thể dựa vào bản thân mình, từng bước tính kế. Hải Lan của anh thay đổi rồi, em hiểu được thế nào là lợi dụng, không còn là người được cha mẹ cùng anh luôn nuông chiều nữa rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hải Lan lau khóe mắt, quay lại nhìn. Ở trong bụi cây có một người đi ra, sau lưng đeo trúc lung [1], nhìn thấy Hải Lan có chút sửng sốt, vội quay người bước đi.

"Ngươi chờ một chút." Hải Lan không hiểu sao lại mở miệng, người này chính là Hán nhân lúc trước xem bệnh cho nàng. Lúc này mặc một bộ trang phục Mông Cổ cũ nát, nhưng trên đầu còn búi tóc của Minh triều, nhìn tàn tạ không kể xiết.

"Cách cách có gì căn dặn?" Ngừơi nọ không quay đầu lại, Hải Lan nhìn thấy hắn có có chút khí khái, hỏi: "Ngươi tên gi? Sao lại đến Khoa Nhĩ Thấm?"

"Tên? Không cần nói, nói ra chỉ càng mất mặt tổ tông." Người nọ nói xong lời này không để ý đến Hải Lan, chậm rãi rời đi, trong miệng ngâm sướng: "Say rượu treo đèn xem kiếm, mộng quay về..." Âm thanh xưa cổ xa xăm làm cho Hải Lan cảm thấy hứng thú, rốt cuộc hắn là ai?
___________________
Chú thích:
[1] lung: lồng, sọt.
___________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 6: Nghe được tin tức
Trong lúc vật đổi sao dời, Hải Lan đã xuyên qua đây được gần một tháng, mấy ngày nữa chính là đầy tháng của tiểu cách cách. Ở Khoa Nhĩ Thấm nữ nhân rất được coi trọng, người nào lấy được mỹ nhân nổi tiếng ở Khoa Nhĩ Thấm đều làm nam nhân đau xót. Hải Lan có thể cảm thấy Ngô Khắc Thiện không cam lòng, cảm nhận được chí khí của hắn, luôn dựa vào nữ nhân xuất giá che chở sao xứng đáng là nam nhi?

Đối với Ngô Khắc Thiện, Hải Lan có vài phần chân thành, những lời nàng nói lúc đó làm cho Ngô Khắc Thiện phát hiện ra rằng tuy Hải Lan rất mảnh mai, nhưng lại khác những cô gái khác, có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, làm tình huynh muội của bọn họ càng thắt chặt thêm.

Hải Lan không dám biểu hiện nhiều quá, hiện giờ nàng chỉ là tiểu cô nương, chỉ có thể bên cạnh Ngô Khắc Thiện giải thích cho hắn, thầm nghĩ nếu tương lai có sáng kiến có thể giúp một tay. Nếu nhà mẹ đẻ hùng mạnh, mặc kệ là đi đến đâu cũng sẽ không bị khi dễ, huống chi, nếu Mông Cổ cường thịnh thì quá tốt rồi, thì để cho bát kỳ vào quan nội càng khó khăn hơn.

"Cách cách, sao người lại lắc đầu?" Ô Mã đưa nước ấm cho Hải Lan, thấy chủ tử thật kì quái, không thích sữa mà chỉ thích dùng nước ấm. Ngay cả Ngô Khắc Thiện cho nàng loại trà hảo hạng nàng cũng không dùng. Ô Mã làm sao hiểu được, không phải Hải Lan không thích trà, mà là trà bánh quý giá đó chỉ là hàng thứ phẩm, chỉ có thể lừa gạt người Mông Cổ. Nếu ở Trung Nguyên thì những thứ này chỉ ở trong nhà dân bình thường.

Hải Lan cầm vật mà Ngô Khắc Thiện mới đưa đến, âm thầm thở dài, cũng không biết Đại Minh giờ thế nào rồi, tính theo năm, là năm Vạn Lịch. Hải Lan đột nhiên cười ra tiếng, cũng không hiểu hoàng đế Đại Minh lúc này đã nắm triều chính rồi sao?

"Cách cách, người làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Ô Mã, Hải Lan lại cười to hơn. Hoàng đế Đại Minh, phúc lớn, họa lớn cũng ở Liêu Đông. Theo lịch sử ghi lại thì Vạn Lịch là năm xã hội phong kiến đạt đến đỉnh cao. Chậm rãi ngừng cười, Hải Lan nhìn bàn tay nhỏ bé, ở một chỗ sâu trong chốn loạn thế Hải Lan Châu có thể làm gì? Làm cho mình hạnh phúc là được rồi, dù sao thì lịch sử cũng không thể vì một nữ nhân mà thay đổi.

"Ta đang suy nghĩ đến Trung Nguyên, nghĩ đến lúc mình có thể tự mình thấy được nơi phồn hoa đó." Hải Lan cảm thấy tiếc nuối, ánh mắt chuyển động, nếu có thể đến Trung Nguyên thì không uổng phí công xuyên không.

"Cách cách, người Trung Nguyên cùng chúng ta có mối hận, là kẻ địch của Mông Cổ, rất nhiều người đã chết trong tay Minh triều." Ô Mã tiến lên, thấp giọng nói: "Người đừng nói lung tung, nếu để cho người ngoài nghe thấy sẽ không tốt đâu".

Mối thù của dân tộc, luôn chinh chiến không ngớt, mối thù ngày càng sâu, người ở trong cuộc thân bất do kỷ. Hải Lan hiểu những việc Ô Mã nói, mở miệng: "Ân, ta biết rồi, sẽ không nhắc lại việc này nữa đâu."

"Không nói đến cách cách, chính nô tỳ cũng hâm mộ Trung Nguyên phồn hoa đó, nghe các bô lão nói mỗi tấc đất ở đó đều là vàng bạc, tơ lụa dùng hoài không hết. Lúc trước Hốt Tất Liệt đổ mồ hôi để thành lập nên một đế quốc, nhưng hậu nhân lại không giữ được, lại lui về thảo nguyên."

Vẻ mặt Ô Mã có chút xúc động, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm, Hải Lan thì thào nói: "Ngoại tộc thống trị, nếu không thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai dân tộc thì sao có thể bền lâu? Một triều đại trong lịch sử mà đất đai trải rộng mênh mông, Thành Cát Tư Hãn, Hốt Tất Liệt đúng là anh hùng"

"Người không muốn đi thăm phúc tấn cùng tiểu cách cách sao?" Ô Mã nhắc nhở làm Hải Lan hoàn hồn, đứng dậy vuốt lại chỗ nhăn trên áo. Đối với Đại Ngọc Nhi nàng vẫn để ý, không biết có phải là ảo giác không, nàng luôn xem Đại Ngọc Nhi là kẻ địch. Âm thầm lắc đầu, chẳng phải mình thật vô dụng sao? Như thế nào mà một người trưởng thành hiểu rõ lịch sử giai đoạn này lại có thể vì một đứa trẻ còn mặc tã lót mà mệt mỏi?

Ô Mã nhìn Hải Lan đi ra ngoài, tiếc nuối nói: "Nghe nói có người từ Kiến Châu đến, nhưng cô cô lại không trở về đây, thật sự rất đáng tiếc."

"Không trở về?" Hải Lan dừng bước, Ô Mã mượn cơ hội nói: "Người chỉ là trắc phúc tấn, ở trên còn có đại phúc tấn, tuy rằng người được sủng ái nhưng lại không hề tự do, huống chi cô của đại phúc tấn còn là đại phi A Ba Hợi, xuất thân cao hơn cô cô đương nhiên có sự khác biệt."

Hải Lan đổ mồ hôi, lúc này quan hệ Hậu Kim thật hỗn loạn, nếu tính là chẳng phải Hoàng Thái Cực là con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay sao? Ý cười chậm rãi trên mặt, nghiêng đầu hỏi: "Cô cô không phải là đại phúc tấn của Hoàng Thái Cực sao? Sao lại thành trắc phúc tấn?"

"Cách cách không nhớ sao?" Ô Mã cả kinh, lập tức mở miệng nói: "Cũng khó trách tại cách cách đã quên chuyện trước kia, năm trước đi Kiến Châu đã được lên trắc phúc tấn, đây là vinh quang mà Khoa Nhĩ Thấm khó mà có được."

"Ờ, thì ra thì như vậy, ta nghĩ lúc đó rất náo nhiệt." Trong lòng Hải Lan cảm thấy kinh sợ, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ bình tĩnh. Ô Mã hâm mộ nói lên tình cảnh náo nhiệt lúc đó, ở Kiến Châu đưa đồ cưới đến, bởi vì Triết Triết được gả cho Hoàng Thái Cực nên Khoa Nhĩ Thấm mới có thể sống yên ổn. Dù sao thì bọn họ cũng không đủ mạnh để đứng lên chiếm thảo nguyên rộng lớn này.

Hải Lan không nghe được những lời Ô Mã nói phía sau, trong đầu không ngừng nhớ lại, Triết Triết là trắc phúc tấn? Lịch sử thay đổi, Hoáng Thái Cực còn có đại phúc tấn? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nàng cực kì hối hận, lúc trước không nghe cha kể chuyện lịch sử, kết quả lại mơ hồ như bây giờ, lại thầm mắng phim truyền hình hại chết người rồi.

"Cách cách, đã đến rồi." Nghe thanh âm của Ô Mã, Hải Lan dừng bước, trước mắt là nhà bạt rất lớn, xem ra hoa lệ hơn nhà bạt nhỏ của mình rất nhiều. Bỏ qua sự nghi ngờ cùng oán giận, Triết Triết là phúc tấn cũng tốt, là sườn phúc tấn cũng được, mình không có liên quan nhiều thì cần gì phải nghĩ nhiều. Trước tiên phải làm cho Trại Tang yêu thương mới là chuyện quan trọng nhất.

Ô Mã đẩy trướng liêm, Hải Lan đi vào, tuy rằng lều trại bày trí rất đẹp nhưng vẫn có chút u ám, lộ ra mùi sữa mẹ. Hải Lan khó chịu nhất chính là điều này, ở thảo nguyên đều là ngủ trong lều trại, hơn nữa lại không được tắm rửa nhiều, Hải Lan có chút không thích ứng. Nín thở đến khó chịu, trên mặt Hải Lan lộ ra sự quyến luyến, nhẹ giọng kêu: "Mẫu thân, con nhớ người."

Nữ nhân gần ba mươi đang ngồi ôm đứa trẻ ngồi ở nhuyễn tháp, ngẩng đầu nhìn Hải Lan, ân cần hỏi han: "Nghe nói con bị bệnh, hiện tại như thế nào?" Hải Lan đánh giá một lúc, ngũ quan của nàng ta không tinh xảo, hấp dẫn người ta chính là ánh mắt, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Trong mắt Hải Lan hiện lên tầng hơi nước, đi đến ngồi cạnh nàng ta.

"Con đã làm cho mẫu thân lo lắng, bây giờ sức khỏe con tốt lắm." Hải Lan không nghĩ đến nơi này mình xuyên qua, người trước mặt này có gương mặt rất giống mẹ của mình ở hiện đại, làm cho nàng không còn cảm giác xa lạ.
_____________________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 7: Lần đầu gặp lại

Hải Lan muốn dựa sát vào lồng ngực của mẫu thân, lại phát hiện trên tay mẫu thân đang ôm đứa bé: "Mẫu thân, đây là tiểu muội muội sao?" Thật sự cảm thấy thích thú khi nhìn trẻ con, nhìn nó thật yếu ớt, không chịu nổi sóng gió. Mắt khẽ híp, cái miệng nhỏ nhắn, nào có dáng vẻ của Hiếu Trang hoàng hậu trong tương lai.

"Con có thể ôm muội muội không?" Hải Lan ôm Đại Ngọc Nhi, cẩn thận để dựa vào trong ngực, mặt mày của nàng không biết nhìn ra bao nhiêu ý tứ, nếu mình dùng sức một chút, có thể hay không? Âm thầm buồn cười lắc đầu, mặc dù trong lịch sử cái chết của Hải Lan Châu liên quan đến Trang phi, nhưng nàng lại không muốn làm Thần phi thì sao lại cần để ý đến Đại Ngọc Nhi?

"Con cùng Đại Ngọc Nhi rất giống nhau, nhưng ánh mắt con lại trầm tĩnh hơn." Phu nhân của Trại Tang chính là Tháp Na Khất Nhan nhìn thấy Hải Lan có chút mất tự nhiên, cũng nghe trượng phu của mình nói Cáp Nhật Châu Lạp có sự thay đổi lớn, nàng thật sự rất vui mừng, nhẹ giọng nói: "Cáp Nhật Châu Lạp, con là nữ nhi của ta, lớn lên nhất định rất xinh đẹp."

"Không cần xinh đẹp làm gì, chỉ cần giống mẹ là được." Hải Lan tiến sát lồng ngực Khất Nhan thị, không dám khinh thường ôm chặt Đại Ngọc Nhi, cùng Đại Ngọc Nhi tranh giành tình cảm. Điều này thật sự rất thú vị, giống như tìm được mục tiêu mới, nhìn xem Hiếu Trang có bao nhiêu lợi hại. Nếu lịch sự thay đổi, Hải Lan Châu không gả cho Hoàng Thái Cực, thì Đại Ngọc Nhi có thể sinh hạ Phúc Lâm, trở thành Hiếu Trang hoàng hậu.

"Con nha, càng ngày càng dẻo miệng, miệng lưỡi ngọt ngào như mật." Khất Nhan thị làm sao không nghĩ đến tình cảm mẹ con gắn bó, nhưng lúc trước Cáp Nhật Châu Lạp rất trầm mặc. Ở chung một thời gian dài nhưng cũng không nói một câu, chỉ mới nghiêm khắc một chút lại làm nàng khóc. Đó giờ Khất Nhan không thích nữ nhân cứ suốt ngày khóc, hiện giờ nhìn thấy Hải Lan hoạt bát sao mà có thể không thích được chứ.

"Đúng rồi, người của cô cô con từ Đại Minh có đem quà đến, có đôi hoa tai trân châu cũng đẹp lắm, ta giữ lại cho con mà chưa có dịp đưa." Khất Nhan thấy Hải Lan đoa tai đeo đôi hoa tai trân châu nhỏ xíu, không có giá bao nhiêu, chợt cảm thấy đau lòng, tội nghiệp đứa con gái nhỏ này.

"Hoa tai trân châu?" Mẹ giữ đeo đi, nghe nói trân châu tốt, mẹ mới sinh muội muội, dùng nó tốt hơn con." Hải Lan lắc đầu liên tục, thị nữ bên người Khất Nhan thị bế Đại Ngọc Nhi, Hải Lan không kiêng kị dựa vào lồng ngực Khất Nhan, cảm động và nhớ nhung nói: "Con không thiếu gì cả, chỉ cần được ở bên mẫu thân là tốt rồi."

Khất Nhan có chút cảm động, lại quyết tâm đem hoa tai tặng cho nữ nhi của mình, vuốt vành tai nàng nói: "Nữ nhi của ta có vành tai biểu hiện của phúc khí, hạt châu kia xứng với con."

"Tát Nhân, đem trang sức của ta để trong hộp mang đến." Một thị nữ mười sáu mười bảy tuổi đứng bên cạnh quay đi, một lúc sau lấy ra hộp trang sức bên trên có khắc hình hoa hải đường. Hải Lan biết hộp này của Trung Nguyên, nhìn có chút quen mắt".

"Đây là của hồi môn, nghe các lão nhân nói lúc trước khi Mông Cổ còn ở quan nội." Khất Nhan vuốt mặt hoa hải đường trên nắp hộp, bộ dáng xúc động. Hải Lan cũng đã âm thầm hỏi thăm, Khất Nhan cùng Thành Cát Tư Hãn có quan hệ thân thích, khó trách Ngô Khắc Thiện luôn tư hào về huyết mạch hoàng tộc của mình.

Khất Nhan tiếc nuối lắc đầu, khẽ thở dài: "Nói chuyện này để làm gì? Mọi chuyện qua rồi, con xem đôi bông tai này đi, nếu con thích mẫu thân sẽ cho con."

Mở hộp ra, bên trong đầy các loại trang sức vàng bạc mã não, trông rất đẹp và tinh xảo. Tuy rằng bây giờ Hải Lan còn nhỏ, nhưng nàng cũng là nữ nhi, đối với những thứ này là nữ nhân nào mà không hứng thú? Nhất là những thứ này đều là đồ cổ, ở thời hiện đại rất quý trọng, đến gần xem còn khó nói chi là đeo.

Khất Nhan ôm Hải Lan, thấy nàng nhìn chằm chằm vào hộp trang sức, một lúc cầm lấy vòng ngọc, lại cầm hoa tai, đúng là tiểu hài tử, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"

"Ân, nhưng con thích nhìn thôi, được nhìn cũng tốt rồi" Hải Lan tuy thích châu báu nhưng cũng không mê luyến, chỉ khâm phục những người thợ thủ công tinh xảo ở cổ đại. Bảo thạch, phỉ thúy đều là cực phẩm, màu sắc sặc sỡ trong suốt.

"Chính là đôi này." Khất Nhan thị đem hoa tai trân châu đặt vào tay Hải Lan. Hoa tai rất đẹp, hạt châu tròn tỏa ánh sáng nhu hòa, vừa mới thấy đã biết đây là cực phẩm.

"Mẫu thân, đôi hoa tai này tốt lắm, nhưng con không thể nhận được." Hải Lan từ chối, thấy Khất Nhan thị có chút giận dỗi bèn đem hoa tai mang vào tai Khất Nhan, vừa lòng gật đầu: "Chúng nó được mang trên tai mẫu thân mới xứng, con không phải xa lạ mà là đôi hoa tai trân châu này rất thích hợp với người, phối hợp với trang sức bằng trân châu thấy mẫu thân càng đẹp hơn."

Khất Nhan thị nghe thấy những lời này, hờn giận trong lòng tan đi, lấy gương đồng Hải Lan đưa đến, cùng với những lời Hải Lan nói, Khất Nhan thị cảm thấy đôi hoa tai mình mang rất thích hợp.

"Mẫu thân, con thích cái này." Hải Lan không khách khí cầm chiếc lắc tay làm bằng san hô màu hồng, mang trên cổ tay mình, nói với Khất Nhan thị: "Cho nữ nhi cái này được không mẫu thân?" Nhẹ nhàng kéo tay Khất Nhan thị, làm ra vẻ phải có bằng được.

"Được, tất nhiên là được" Khất Nhan cười, lấy ra trong hộp một đôi hoa tai bằng vàng rồng giống như vòng tay san hô, đeo vào tai cho Hải Lan: "Đó là của hồi môn của mẫu thân, bây giờ cho con, rất hợp với con, mẫu thân nhớ còn một cây trâm, sao tìm không thấy?"

Khất Nhan tiếp tục tìm, Hải Lan nắm tay mẫu thân, thấp giọng nói: "Mẫu thân, có hai món này là được rồi, đây là quà mẫu thân tặng cho con, con nhất định sẽ giữ cẩn thận"

"Cáp Nhật Châu Lạp đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi." Khất Nhan ôm Hải Lan vào lòng, Hải Lan chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận tình thương của mẹ. Lúc trước khi nàng gả cho Tiêu Dật, mẹ cũng tặng cho hai bộ trang sức, trong đó có vòng tay bằng hồng ngọc, không giống như san hô nhưng Hải Lan cảm thấy đeo vào tay như có mẹ ở bên.

Hải Lan lau khóe mắt, không thể quên được chuyện ở hiện đại. Khất Nhan hiểu lầm nhưng giọt nước mắt của nàng, trong lòng có chút áy náy, âm thầm trách mình không chú tâm đến Cáp Nhật Châu Lạp. Một chiếc vòng tay cùng đôi hoa tai không đáng giá cũng làm cho con gái mình khóc, trên người lộ ra vẻ không muốn rời.

"Cáp Nhật Châu Lạp, mai mốt con thiếu cái gì cứ nói với mẫu thân." Hải Lan vùi đầu vào lòng Khất Nhan, rầu rĩ nói: "Con không muốn gì cả, chỉ muốn vĩnh viễn không xa mẫu thân."

"Con gái ngốc." Khất Nhan cười trách cứ, nói chuyện hồi lâu đến khi Hải Lan buồn ngủ mới chủ động cáo từ rời đi.

___________________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0

Chí Tôn Yên Yên

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
26/8/14
Bài viết
278
Gạo
500,0
Chương 8: Tái kiến Đại Tế Ti
"Cách cách, người nhanh lên một chút được không?" Ô Mã nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt từ phía xa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng thúc giục Hải Lan: "Cách cách, đến muộn không tốt đâu, hơn nữa hôm nay Đại Tế Ti sẽ tiên đoán số mệnh của tiểu cách cách, chẳng lẽ người không muốn đến nhìn một chút, không phải người đã suy nghĩ rất lâu rồi sao?"

"Được rồi, Ô Mã, ta sắp xong rồi." Hải Lan rửa sạch sữa bò bám trên mặt, oán giận nói: "Nếu không phải hôm qua gió lớn mà ca ca còn kéo đi cưỡi ngựa thì sao lại phiền toái như vậy? Thực không hiểu có chuyện gì vui."

"Cách cách, trắc phúc tấn ở Kiến Châu có thai, đây quả thật là việc vui nha." Hải Lan ngồi trước bàn trang điểm. Hiện giờ nhà bạt của nàng hoàn toàn thay đổi hình dạng. Tìm một vách bình phong cũ chia nhà bạt làm hai phần. Ở trong là bàn trang điểm cùng ngăn tủ, bên ngoài là nơi tiếp khách, có một chiếc bàn nhỏ bé, cùng một chiếc đệm sặc sỡ. Hải Lan yêu cầu lều của mình phải rộng, có nhiều ánh sáng một chút.

Ở góc phòng đặt bát lư hương, bên trong không có hương liệu. Không phải Hải Lan không thích hương liệu, nhưng mà cuộc sống hiện tại ở Khoa Nhĩ Thấm không thể có đồ quý giá được, cho nên ở trên thảo nguyên chỉ cần tìm một ít cỏ thơm đặt ở lư hương, có thể xua tan đi mùi sữa mà nàng không thích.

Hải Lan đích thân thiết kế lều trại của mình, nhưng Ngô Khắc Thiện lại được hưởng nhiều nhất. Chỉ cần lúc rảnh rỗi là hắn sẽ chạy đến đây ngồi một chút, hương thơm tươi mát thoải mái làm cho hắn lưu luyến không thôi, Hải Lan đều phải đuổi hắn đi, nhưng lại kéo Tắc Tang đến, làm cho nàng đau đầu không thôi. Nàng không muốn đối diện với ánh mắt trầm tư của Tắc Tang, cũng may nàng khác với những người khác, nhu thuận làm nũng làm cho Tắc Tang rất hài lòng càng thêm vài phần thương yêu.

"Mau giúp ta buộc tóc, nếu không sẽ muộn." Hải Lan buông cánh tay, ở Mông Cổ búi tóc lên nhưng chải không đều, Ô Mã đem thau đồng đi châm nước, đi đến gần, cầm lấy sợi dây, làm một hồi liền đem đồ trang sức cài vào đầu Hải Lan, cúi đầu nhìn da thịt trắng nõn của chủ tử liền tán thưởng: "Cách cách, ở Khoa Nhĩ Thấm, không, toàn bộ Mông Cổ không ai trắng được như người."

Trên mặt Hải Lan đầy hắc tuyến, há mồm, nhẹ giọng nói: "Sao không nói ta mất rất nhiều tâm tư? Chăm sóc da phải làm từ nhỏ, không phải vì tuổi nhỏ mà không thèm để ý, Mông Cổ hay có bão cát, ánh sáng mặt trời rất mạnh, đều phải cần thận mới được."

"Cách cách, người đang nói cái gì vậy?" Ô Mã có vài phần bất đắc dĩ, từ sau khi chủ tử tỉnh lại mọi thứ đều tốt, nhưng có cái tật hay làu bàu, than thở. Hầu hạ Hải Lan mặc Mông bào màu đỏ có thêu chỉ vàng, một lúc sau nhìn vào gương đồng, tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng, vừa lòng gật đầu, nhẹ giọng khen: "Ô Mã, tay nghề của ngươi càng lúc càng tốt nha."

"Là do cách cách đẹp." Ô Mã nửa quỳ trên đất, sửa sang lại giày cho Hải Lan, lo lắng dặn dò: "Cách cách, cô cô của người có hỷ sự, nếu có thể sinh tiểu đại ca thì rất tốt, người đừng nói lung tung, hiện tại cả bộ lạc đều hi vọng việc này, dượng của ngài của rất được Anh Minh Hãn coi trọng mà."

"Ta sẽ không nói lung tung." Hải Lan tất nhiên sẽ không nói linh tinh. Thật ra nàng hi vọng Triết Triết có thể sinh con, như vậy Khoa Nhĩ Thấm sẽ không cần đưa nữ nhân đến bên Hoàng Thái Cực nữa, không biết lịch sử có thể thay đổi hay không.

Thấy Ô Mã muốn nói gì nữa, Hải Lan hỏi: "Còn việc gì sao? Sao hôm nay ngươi lại ấp a ấp úng không giống như thường ngày vậy?"

"Cách cách, bọn họ nói tiểu cách cách mang đến tin tốt, người..." Hải Lan lạnh nhạt cười, đối với cổ nhân tin vào số mệnh thì xem như hiểu biết rồi. Đại Ngọc Nhi mang đến tin tốt? Nàng ta có bản lĩnh làm cho Triết Triết mang thai? Vậy cần Hoàng Thái Cực làm cái gì, thấy Ô Mã lộ vẻ kinh ngạc, ý cười trong mắt Hải Lan càng dày đặc.

"Tốt lắm, đi nhanh lên, nếu không sẽ muộn." Hải Lan mang theo Ô Mã đi đến lều lớn, ven đường rất náo nhiệt, mọi người hiện vẻ mặt vui sướng, làm cho nàng hiểu được, đối với việc sinh con, toàn bộ Khoa Nhĩ Thấm đều hy vọng rất lớn. Nàng từng nghe Ô Mã nói, lúc Đại Ngọc Nhi chưa sinh ra, Tát Mãn Đại Tế Ti từng nói Khoa Nhĩ Thấm sẽ được trời cao ban ân, sẽ có quý nhân đến, mà Đại Ngọc Nhi lại sinh vào lúc này, khó trách mọi chuyện như thế.

Trong ánh mắt Hải Lan hiện lên tia sáng cùng sự bình tĩnh, phải chăng lúc trước Hoàng Thái Cực cầu hôn Đại Ngọc Nhi cũng bởi vì nàng là quý nhân mà trời mang đến? Có thể giúp được hắn sao? Nếu thật sự là thế thật muốn nhìn xem, còn có nhiếp chính vương tương lai Đa Nhĩ Cổn, hai con rồng làm trò, thật là thú vị. Lúc này Hải Lan không ngờ đến việc nàng xuyên qua thời không, nghịch thiên sửa mệnh, nhiễu loạn một phần lịch sử, tương lai như thế nào cũng không ai biết được.

Ô Mã đẩy trướng liêm, Hải Lan tươi cười đi vào, trong trướng tụ tập rất nhiều người, nhìn Hải Lan đến ngẩn ngơ, một tiểu cô nương mặc y phục màu đỏ đẹp động lòng người, làm sao người ta có thể không chú ý. Vẻ mặt Ngô Khắc Thiện hiện lên vẻ kiêu ngạo, hướng muội muội vẫy tay: "Cáp Nhật Châu Lạp, đến chỗ ca này."

Hải Lan liếc Ngô Khắc Thiện một cái, đến chỗ Trại Tang cùng Đại Tế Ti trò chuyện mà hành lễ: "Nữ nhân chào phụ thân." Muốn qua chỗ Ngô Khắc Thiện, nhưng nhìn lại Đại Tế Ti, là người mà khi Hải Lan tỉnh lại thấy đầu tiên là hắn. Lão nhân thần bí đứng lên, né tránh ánh mắt của Hải Lan, lộ ra sự tươi cười, giọng trầm thấp nói: "Cáp Nhật Châu Lạp cách cách, người tỉnh lại là tốt rồi, đây chắc là ân đức của Khoa Nhĩ Thấm."

Trại Tang ngây ngẩn cả người, hắn đứng gần Đại Tế Ti nên nghe được, muốn mở miệng, chỉ thấy Đại Tế Ti lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Một chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện này, đây không phải là chỗ nói chuyện."

Trại Tang gật đầu, cùng Đại Tế Ti ngồi xuống lần nữa, bởi vì có hai việc vui, nên Khoa Nhĩ Thấm có khách quý đến, giao hảo với bộ lạc đều đến chúc mừng để xem mọi chuyện là thật hay giả. Tuy rằng bọn họ không nghe những lời Đại Tế Ti nói, nhưng ở Mông Cổ Tát Mãn có vị trí rất cao, hơn nữa Đại Tế Ti ở Khoa Nhĩ Thấm nên rất có uy danh ở thảo nguyên Mông Cổ, hiện giờ hắn đối với Hải Lan kính cẩn thế, làm cho mọi người không tránh khỏi có tâm tư.

Hải Lan rất khẩn trương, âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ Đại Tế Ti thần thông đến thế sao? Thế nhưng có thể nhìn ra được linh hồn của nàng xuyên không, như vậy rất có bản lĩnh, vậy có thể nào đưa nàng trở về không? Trong lòng có chút hi vọng, nhưng nghĩ đến việc thân thể kia đã bị thiêu thành tro cốt, trở về thì có ích lợi gì? Gặp lại mọi người mà không nhận ra mình thì rất đau khổ, huống chi việc xuyên qua là bí mật, làm sao có thể dễ dàng nói ra? Nếu nói ra thì Đại Tế Ti có nghĩ mình là yêu nghiệt không?

Hải Lan thở dài, vẫn là quên đi, sống với thân phận Cáp Nhật Châu Lạp, tranh thủ thay đổi vận mệnh mới là chuyện quan trọng.
________________________________
Chí Tôn Yên Yên tag bupbecaumua
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên