Chương 11: Không muốn liên quan
Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu rọi trên đỉnh đại trướng, sự náo nhiệt bên trong bây giờ không còn nữa, chỉ còn Đại Tế Ti, Trại Tang cùng Ngô Khắc Thiện ở lại.
" Đại Tế Ti, những lời ngài nói là thật sao?" Cáp Nhật Châu Lạp là quý nhân trời ban xuống?" Trại Tang hỏi lại lần nữa, Đại Tế Ti thấp giọng nói: "Ta có thể nhìn ra phúc nguyên của cách cách rất sâu, tương lai có thể sẽ làm hoàng hậu."
"Hoàng hậu?" Tâm trạng Ngô Khắc Thiện căng thẳng, không thể tin được gầm nhẹ: "Ngài không nhìn lầm chứ? Sao có thể mang tướng mệnh của hoàng hậu được? Chẳng lẽ hoàng đế Đại Minh muốn đến thú muội muội ta?"
Đại Tế Ti lắc đầu, đáy mắt xẹt qua sự bất lực, cảm thán nói: "Ta đã suy nghĩ suốt một tháng, nhưng vẫn không hiểu được ý chỉ của Trường Sinh, chỉ có thể nhìn thấy tương lai của cách cách rất vinh quang, đó là ơn trạch của Khoa Nhĩ Thấm."
Trại Tang nhất thời kích động, cánh tay run rẩy, trên người lộ ra sự vui sướng, hỏi lại: "Đại Tế Ti, nếu ai có thể cưới được Cáp Nhật Châu Lạp thì tương lai sẽ..."
"Bối lạc gia." Đại Tế Ti đánh gãy lời nói của Tắc Tang, ra dấu im lặng, đem thanh âm hạ tới mức thấp nhất: "Lời này không thể nhắc lại, nếu cách cách không như nàng bình thường thì đây không phải ơn trạch của Khoa Nhĩ Thấm mà là tai họa. Hơn nữa Trường Sinh đã ám chỉ, chỉ cần cách cách bằng lòng, sẽ có anh hùng đến hỏi cưới cách cách."
"Ngài nói đúng, ta sẽ nghe theo ý chỉ của Trường Sinh." Trại Tang quỳ trên mặt đất, giơ hai tay lên cao, hướng Đại Tế Ti kính trọng dập đầu, Ngô Khắc Thiện cũng làm theo. Đại Tế Ti lại xuất ra pháp khí, không ngừng nhắc đến, thanh âm xa xưa lại vang lên trong đại trướng.
Tiễn bước Đại Tế Ti, Trại Tang giữ Ngô Khắc Thiện lại cẩn thận dặn dò, không được đem những lời Đại Tế Ti vừa nói cho người khác biết. Ngô Khắc Thiện liên tục gật đầu, thấp giọng nói: "Phụ thân, hôm nay Thạc Tắc tặng muội muội vòng tay nanh sói, mà hắn không có vẻ gì là đùa cợt, chẳng lẽ Lâm Đan Hãn có thể làm thành đại sự?"
"Lâm Đan Hãn, hắn chính là anh hùng của thảo nguyên chúng ta." Tắc Tang nhìn thấy rõ ràng nhưng đáy mắt lại xẹt qua vẻ tiếc hận: "Nhưng hắn lại quá nổi bật, quá kiêu ngạo, không thể tranh quá mười ba khôi giáp, lập nghiệp được như Nỗ Nhĩ Cáp Xích."
"Phụ thân, nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã lớn tuổi rồi, muội muội nàng..." Ngô Khắc Thiện cảm thấy luyến tiếc nếu như Hải Lan phải gả cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích già nua. Trại Tang cũng thương xót con gái của mình, trầm tư chớp mắt, mở miệng nói: "Không phải Đại Tế Ti đã nói sao, chờ khi Cáp Nhật Châu Lạp lớn lên, sẽ có người đến hỏi cưới."
"Cũng đúng, dù sao Cáp Nhật Châu Lạp vẫn là muội muội của con, vận mệnh như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng, con không muốn muội muội phải suy nghĩ nhiều." Ngô Khắc Thiện tùy tiện nói, hắn đối với Hải Lan đã có tình cảm huynh muội, về phần nàng có phải là quý nhân trời phái xuống, hay là hoàng hậu thì ở trong mắt mình cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.
"Bố Mộc Bố Thái cũng là thọ trạch lâu dài, nữ nhân ở Khoa Nhĩ Thấm thực là tôn quý." Trại Tang dặn dò, khóe miệng Ngô Khắc Thiện hơi co rúm, mi mắt hạ xuống, có vẻ không phục, hướng cha mình chắp tay hành lễ rồi bước ra khỏi lều lớn. Bên ngoài gió lạnh nổi lên, kéo áo bào, Ngô Khắc Thiện vừa đi vừa than thở: "Ta nhất định sẽ làm cho bọn họ biết Khoa Nhĩ Thấm không chỉ có nữ nhân xinh đẹp mà còn có những dũng sĩ can đảm. Phụ thân không hiểu tâm tư của con, toàn bộ Khoa Nhĩ Thấm này chỉ có mình Cáp Nhật Châu Lạp hiểu được, cũng chỉ có mình muội muội ủng hộ con."
Hải Lan không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng mấy ngày sau đó nàng vẫn cảm thấy người của bộ lạc đối với mình rất cung kính, làm cho nàng dở khóc dở cười. Bọn họ xem mình là ơn trạch của trời, có phải
hiệu ứng cánh bướm[1] không?
"Mẫu thân, đây là chén thuốc cuối cùng, người uống hết là nữ nhi có thể an tâm rồi." Hải Lan đem chén canh đưa cho Khất Nhan thị, ngồi ở nhuyễn tháp cầm trống lắc chơi đùa với Bố Mộc Bố Thái. Khất Nhan thị như bình thường uống cạn chén thuốc, đưa chén cho Tát Nhân, cười mở miệng: "Từ lúc dùng thuốc này, mẫu thân cảm thấy rất tốt, cũng không còn đau nhức nữa, xem ra cách của Hán nhân kia không tồi.”
"Điều đó cũng do cách cách hiếu thuận, chính tay nấu thuốc cho người, nô tỷ thấy khí sắc của người đã tốt hơn rồi, cách cách rất hiểu chuyện, chỉ sợ người đau lòng."
Hải Lan nhìn thoáng qua Tát Nhân, không thèm để ý nói: "Nữ nhi hiếu thuận với mẫu thân là chuyện nên làm, không cần nhắc đến."
"Sao lại không đáng nhắc đến?" Khất Nhan thị ôm Hải Lan vào lòng, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ ai mà không hâm mộ mẫu thân có được nữ nhi rất ngoan chứ? Cáp Nhật Châu Lạp, con là người mẫu thân thương yêu nhất."
Hải Lan im lặng dựa vào ngực Khất Nhan thi, nhẹ giọng kêu: "Mẫu thân... con nhớ người." Khóe mắt bỗng ướt, tuy rằng xuyên qua đây chỉ mới nửa năm, ban đầu lúc tỉnh lúc mê, dần đứng vững rồi được đám người Trại Tang yêu thương. Nhưng có nhiều thứ không thể quên được, nhất là mẹ mình rất giống Khất Nhan thị, làm cho nàng càng nhớ mẹ hơn, nên nàng không hề tính kế với Khất Nhan thị.
"Nếu nghĩ đến mẫu thân thì hãy thường đến đây, nghe con nói những lời này dường như chúng ta đã cách xa lâu lắm rồi." Khất Nhan có thể cảm thấy nữ nhi không muốn xa rời mình, mặc dù không rõ thế nào, mở miệng nói: "Nếu không thì con dọn đến đây với mẫu thân đi, cũng đỡ ta phải lo lắng."
Hải Lan có vài phần mong muốn, nhưng nghĩ một hồi, lại lắc đầu: "Mẫu thân phải chăm sóc Bố Mộc Bố Thái, con không thể làm cho người thêm phiền, về sau mỗi ngày con sẽ đến thăm người là được." Tuy rằng Khất Nhan thịở nhà bạt rất lớn, nhưng sao nàng có thể thật sự ở lại đây? Trại Tang không chỉ có một mình Khất Nhan thị là thê, nàng không thể ở giữa bọn họ làm cho Khất Nhan thị bị thất sủng, một mình trông phòng, đối với nữ nhân mà nói là một việc rất tàn nhẫn.
Khất Nhan nhéo má Hải Lan, cười trách nói: "Mẫu thân biết con sẽ không ở đây, con nói ngọt thôi, thật ra không muốn bị trói buộc cho nên mới không chịu ở đây."
"Oan uổng, thật oan uổng a." Hải Lan càng ôm chặt Khất Nhan thị, làm nũng nói: "Mẫu thân, con gái không có ý đó, con lo người sẽ mệt."
Trong mắt Khất Nhan chứa ý cười, nàng sao không hiểu tâm tư của Hải Lan, nắm lấy tay nàng, lại nghe tiếng kêu đau đớn, ân cần hỏi han: "Sao vậy? Con bị thương sao?"
Mặt Hải Lan đỏ lên, rụt tay phải về: "Không có, không có." Khất Nhan nắm lấy tay Hải Lan giấu ở phía sau, cúi đầu nhìn, tay có một đường dài màu hồng: "Đây là sao? Ô Mã, ngươi hầu hạ cách cách thế này sao?"
Ô Mã quỳ xuống thỉnh tội, Hải Lan mở miệng nói: "Mẫu thân, không phải lỗi của Ô Mã, là tại con không cẩn thận, người không cần lo lắng, con đã đắp thuốc rồi, mấy ngày sẽ khỏi thôi."
"Là vì nấu thuốc của ta?" Nghe lời này Hải Lan lộ vẻ mặt xấu hổ, nàng biết rõ về dược liệu, nhưng không biết thời đại này nhóm lửa thế nào nên rất tò mò. Không để ý lời Ô Mã khuyên ngăn, muốn đích thân nhóm lửa thì lại bị bỏng, còn bị Khất Nhan phát hiện. Hải Lan thấp giọng nói: "Đúng vậy, nữ nhi vô dụng, ngay cả việc nhỏ ấy cũng không làm được."
"Cáp Nhật Châu Lạp, con là cách cách tôn quý, việc thô tục này không cần phải làm, về sau đừng như thế nữa."
"Nữ nhi nhớ kỹ." Hải Lan dựa vào vai Khất Nhan, nhẹ giọng cam đoan, Khất Nhan còn muốn nói nữa nhưng bên ngoài có người chạy vào, lo lắng nói: "Phúc tấn, có việc lớn rồi, muội muội người đang mang thai không xong rồi, đang gặp nguy hiểm."
"Ngươi nói muội muội ta đang sinh sao?" Khất Nhan thị buông Hải Lan ra, lo lắng hỏi, người kia gật đầu, nước mắt tuôn ra: "Phúc tấn, người mau đến đó đi, giúp nàng vượt qua cửa ải này."
Khất Nhan vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài, nói: "Các ngươi hãy chăm sóc tốt Bố Mộc Bố Thái, không được lơ là."
"Mẫu thân, người đừng vội, nhất định không có việc gì đâu." Hải Lan chạy đến bên người Khất Nhan thi. Bây giờ muội muội Khất Nhan làm khách ở đây, đang ở nhà bạt. Nghe tiếng khóc la của muội muội, Khất Nhan rất lo lắng, lại thấy người bưng ra từng thau máu loãng nên lo lắng không thôi, không nghĩ nhiều, vén trướng liêm đi vào.
Hải Lan suy nghĩ, thừa dịp mọi người không chú ý đi vào. Muội muội này của Khất Nhan thị chính là người có thân hình mập mạp lúc đầy tháng của Bố Mộc Bố Thái, nàng đối với Hải Lan rất hòa nhã, hay nói mong có thể có nữ nhi giống như Cáp Nhật Châu Lạp.
"Muội tỉnh dậy đi, đứa nhỏ còn chưa sinh ra, muội không thể ngất được." Khất Nhan nắm chặt tay muội muội mình, thấy hơi thở mỏng đi càng lớn tiếng la lên, gương mặt bà đỡ đầy vẻ lo lắng, nếu không sinh được chỉ lo mất hai mạng người.
Hải Lan cắn chặt môi, nàng cũng không có cách, dù sao cũng không phải chính thức học y. Ở cổ đại nữ nhân sinh con là cửu tử nhất sinh, xem như mình cũng có chút kiến thức. Bước nhẹ đến cạnh Khất Nhan, nếu phụ nữ có thai còn tỉnh táo thì còn một con đường sống, mạnh tay ấn nhân trung của nàng.
"Cáp Nhật Châu Lạp?" Khất Nhan thấy muội muội mình tỉnh táo lại, không nghĩ nhiều, la lớn: "Đông Na, ngươi nhất định phải vượt qua cửa ải này."
Hải Lan thấy cách này hiệu quả càng dùng sức lớn hơn, điểm vài huyệt đạo mình nhớ rõ, một lúc sau liền nghe tiếng khóc. Bà đỡ lập tức kêu lên: "Đã sinh một tiểu cách cách."
Hải Lan lau mồ hôi trên trán, thấy tiểu hài tử da đỏ hỏn nhăn nheo, nhìn không tốt lắm, đột nhiên trong đầu có ý nghĩ, người này cũng là họ Tể Cát Đặc Thị, có khi nào chính là Tiểu Ngọc Nhi không? Rốt cuộc cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nếu mình không xuyên không thì Tiểu Ngọc Nhi sẽ không tồn tại?"
Cố không nghĩ nhiều, Hải Lan thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đứa bé kia liền kéo Ô Mã rời khỏi, trở về nhà bạt của mình. Hải Lan như đã dùng hết sức, xụi lơ trên giường. Ô Mã đem nước ấm lên, nhẹ giọng nói: "Cách cách, việc hôm nay chắc chắn sẽ truyền đi đến toàn bộ Khoa Nhĩ Thấm."
"Truyền đi?" Hải Lan uống nửa chén nước, kinh ngạc nói: "Sao lại thế? Ta đâu làm chuyện gì, truyền ra cũng không liên quan đến ta, chính là mẫu thân kêu làm cho nàng ta tỉnh lại."
Hải Lan không nhận ra chính mình đã làm chuyện gì khó lường, Ô Mã âm thầm lắc đầu, cách cách không hiểu nàng cũng không nói nhiều. Nhưng nàng cảm nhận, Hải Lan làm càng nhiều chuyện có lợi thì càng tốt.
________________________________
[1] Hiệu ứng cánh bướm: là thuật ngữ miêu tả về lý thuyết hỗn loạn. Dưới góc nhìn của quan hệ nhân quả, hiệu ứng cánh bướm có thể hiểu là gieo nhân nào gặt quả nấy.
________________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua