Chương 14: Từng bước thay đổi
Trại Tang nghe nói Hải Lan đi tìm bọn nô lệ học Hán học, có cảm giác không ổn, liền gọi Hải Lan cùng Ngô Khắc Thiện đến để hỏi rõ những chuyện vừa xảy ra.
"Cáp Nhật Châu Lạp, con thật sự muốn học tiếng Hán?" Hải Lan nghe thấy câu hỏi của Trại Tang bỗng cảm thấy hoảng hốt, âm thầm cân nhắc mình có sơ suất quá, không kịp suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trại Tang đang mang theo vài phần nghi hoặc nói: "Phụ thân, con thích nghe kể chuyện xưa, hơn nữa nghe nói người Trung Nguyên am hiểu nhất là kể chuyện xưa, nên mới tìm đến Ngô Danh. Hơn nữa tiểu thư khuê các ở Trung Nguyên đều biết chữ, con không muốn người ta nghĩ rằng nữ nhân của Khoa Nhĩ Thấm thô bạo, không có tri thức."
"Nếu con nghĩ được như vậy thì tốt." Trại Tang nghĩ đến lời Đại Tế Ti nói, liền gật đầu đồng ý. Hải Lan đi qua phía sau Trại Tang, xoa vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, Cáp Nhật Châu Lạp sẽ không thể cho người thất vọng, người cũng nên chú ý sức khỏe, con nghĩ ca ca cũng rất có bản lĩnh, một số việc nên để cho ca ca làm cũng tốt."
Cách Hải Lan bóp vai cho Trại Tang rất độc đáo, làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, híp mắt hưởng thụ. Hải Lan âm thầm thở phào một hơi, lúc này Ngô Khắc Thiện mới mở miệng: "Phụ thân, con nghĩ chúng ta nên huấn luyện binh sĩ, dù thế nào cũng không thể để mất huyết mạch của hoàng gia được."
Trại Tang mở to mắt, nhìn Ngô Khắc Thiện hỏi: "Không có chiến sự thì cần gì phải huấn luyện, huấn luyện rất mệt mỏi." Hải Lan dừng tay trong chớp mắt rồi lại bóp vai Tắc Tang, nghĩ đến chuyện Khoa Nhĩ Thấm vẫn an nhàn từ lâu, chẳng lẽ bọn họ không hiểu rằng dựa vào nữ nhân thì không bền sao?
"Phụ thân, ở thảo nguyên này chính là phục tùng kẻ mạnh, tuy rằng chúng ta không có Lâm Đan Hãn, nhưng so về huyết thống mà nói thì Khoa Nhĩ Thấm không hề thua kém, chúng ta cũng có anh hùng mà." Trong ánh mắt Ngô Khắc Thiện lóe lên tia sáng, quỳ một gối xuống trước mặt Trại Tang, ưỡn ngực, cao giọng nói: "Con muốn làm cho cả thảo nguyên, không, cả thiên hạ biết được Khoa Nhĩ Thấm chúng ta không chỉ có nữ nhân xinh đẹp mà còn có quân đội thiện chiến."
Trại Tang cũng cảm thấy kích động, đột nhiên đứng dậy. Hải Lan thu tay lại, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, con thấy ca ca nói rất đúng. Tuy rằng cô cô gả đi Kiến Châu, nhưng chỉ là trắc phúc tấn của dượng thôi. Bên trên còn có đại phúc tấn, tất nhiên phải chịu nhiều ủy khuất. Tuy rằng dượng được Anh Minh Hãn coi trọng nhưng còn phải chịu sự chi phối của những người khác. Nếu Khoa Nhĩ Thấm gặp nạn, dượng không đến kịp thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"
Đối với lời nói của Ngô Khắc Thiện, Tắc Tang cảm thấy rất bình thường, tâm tư của hắn mình có thể hiểu rõ. Nhưng những lời nói lơ đãng của Cáp Nhật Châu Lạp làm hắn không thể không để ý. Nàng nói ra sự xấu hổ nhất của Khoa Nhĩ Thấm, bởi vì quy hàng Kiến Châu, nên Khoa Nhĩ Thấm bị các bộ tộc khác cười chê, nhất là Lâm Đan Hãn kia, lại không chịu thua thiệt, nếu hắn lấy cớ khởi binh mà quân bát kỳ từ Kiến Châu không kịp đến thì Khoa Nhĩ Thấm không thể chống đỡ được, đến lúc đó chỉ sợ không thể bảo toàn thảo nguyên này.
"Cáp Nhật Châu Lạp, con cảm thấy Khoa Nhĩ Thấm nên huấn luyện binh sĩ sao?" Trại Tang đứng trước mặt Hải Lan, hai tay đặt lên vai gầy yếu của nàng, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng , muốn hiểu rõ câu ngũ phúc đầy đủ của Đại Tế Ti là thế nào, trời ban quý nhân là sao.
Hải Lan cúi thấp đầu, áp lực trên vai ngày càng lớn, lúc này nên làm cho Trại Tang tin tưởng, bộ tộc lớn mạnh mới có thể làm cho tương lai chính mình yên ổn, vận mệnh sẽ không bị người khác chi phối. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trại Tang, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, hãy đem việc này giao cho ca ca, con tin rằng ca ca sẽ làm tốt. Mông Cổ rộng lớn như thế, ca ca là hùng ưng, sẽ làm cho Khoa Nhĩ Thấm hiển hách vinh quang."
"Ngô Khắc Thiện, vậy việc này giao cho con." Trại Tang xoay người nhìn Ngô Khắc Thiện nói. Ngô Khắc Thiện vui mừng nói: "Phụ thân, con nhất định sẽ không làm cho người thất vọng."
Trại Tang vui mừng gật đầu, con hắn lớn lên đã hiểu chuyện rồi, Ngô Khắc Thiện hưng phấn cùng Hải Lan khua tay múa chân, nói xong hắn đi luyện binh pháp. Ánh mắt trợn to giống như mặt trời phát ra ánh sáng, Trại Tang phát hiện nữ nhân này chính là hy vọng của Khoa Nhĩ Thấm, làm sao hắn lại không nghĩ đến việc khôi phục vinh quang của tổ tiên?
Từ hôm đó, Hải Lan lén đề nghị với Ngô Khắc Thiện triệu tập những nam tử mười lăm, mười sáu tuổi tinh thần phấn chấn thành lập quân đội, ngồi trên lưng ngựa, bắt đầu thời kì huấn luyện gian truân.
Hải Lan cùng Ngô Danh học chữ Hán. Ngô Khắc Thiện không biết từ đầu tìm ra giấy mực đưa đến cho Hải Lan, làm cho nàng rất vui vẻ. Mấy ngày trôi qua, Ngô Danh giật mình khi biết Hải Lan có thể học viết chữ rất nhanh, thậm chí so với con mình được xem là thần đồng trước kia còn nhanh hơn. Ngô Dụng cũng đứng bên cạnh, trợn mắt nhìn Hải lan ngâm nga thơ từ, thì thào lẩm bẩm: "Việc này sao có thể? Việc này sao có thể?"
"Ngô Danh lão sư, ta rất giỏi đúng không?" Tuy rằng trong lòng Hải lan có chút xấu hổ, nhưng được nghe một người nói nữ nhân là thần đồng càng thú vị hơn. Nhìn Ngô Dụng chớp mắt, cười nhạt nói: "Xem ra ta là nữ nhân Mông Cổ còn thông minh hơn Ngô Dụng."
Mặt Ngô Dụng đỏ bừng, không hề nhìn Hải Lan, nói lớn: "Nữ nhân không có tài mới là đức độ."
"Lời này ta không thích nghe." Hải Lan thu lại ý cười, đem bút đặt lên bàn, mở miệng nói: "Người nói ra lời này, chính là người không tự tin. Bọn họ so đo với nữ nhân, ngay cả một điều nhỏ nhặt cũng không thể bỏ qua thì sao là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất?"
"Nữ nhân chỉ cần đủ tam tòng tứ đức là được..." Những lời Ngô Dụng nói vốn là hợp tình hợp lý, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Hải Lan thì thanh âm nhỏ lại, mang theo oán giận: "Ta nói có gì sai?"
Hải Lan sửa lại đoạn thơ, đứng dậy hành lễ với Ngô Danh, mang theo sự kính trọng nói: "Lão sư, hôm nay đến đây thôi, ta còn phải thăm mẫu thân."
"Được, được." Không chỉ là con của mình mà ngay cả Ngô Danh thấy sự trầm ổn của Hải Lan cũng khẩn trương. Ánh mắt đen bình tĩnh như nước giống như có thể thấy được tâm tư của mình, nàng có thật là một cô nương năm tuổi không?
"Khoan... Cáp Nhật Châu Lạp... Cách cách." Nghe thấy tiếng Ngô Dụng, Hải Lan quay đầu lại, hắn liền nói: "Những lời ta nói là vừa đọc trong kinh dịch, lấy tư cách gì ngươi nói sai? Chờ ngươi uyên bác thì hãy cùng ta nói đến chuyện tài nữ không có tài mới là có đức đi. Nếu nữ nhân Đại Minh đều như ngươi nói thì ta rất may mắn khi được ở Khoa Nhĩ Thấm, ít nhất ở đây ta còn lòng tự tôn tự tại, sẽ không nói về tam tòng tứ đức, cũng không nói đến việc bó chân."
Vén trướng liêm, Hải Lan đi ra ngoài, Ngô Dụng ngây người một lúc sau mới nói: "Ta chưa nói nàng không tốt... Vì sao?"
"Nàng khác với nữ nhân Mông Cổ, cũng không giống nữ nhân Đại Minh." Ngô Danh vỗ vai Ngô Dụng, âm thầm thờ dài, ngay cả hắn cũng cũng không hiểu, vì sao con trai mình lại bức xúc như thế? Như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn quá sức tự đại.
______________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua