Hoàn thành Người hàng xóm - Hoàn thành - Kẹo Lạc

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chưa đọc chương nào, cơ mà thấy kinh dị là muốn vô bình luận liền. Thấy hai chữ "kinh dị" là em khoái rồi, hê hê. :D:D:D
Thôi, đọc trước rồi có gì nói tiếp. :P:P:P
...
Chị cập nhật chương lên #1 nha. Hóng chương mới của chị :">. Em bị nghiện kinh dị, mặc dù đọc xong sợ ma ghê gớm. 8-x8-x8-x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Chương 6: Giấc mơ


Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng bạc yếu ớt chiếu xiên qua khung cửa sổ chỉ đủ để áng chừng phân biệt không gian và đồ đạc trong phòng. Đôi mắt thao láo, đầu gối trên các ngón tay đan vào nhau, những chiếc lò xo han rỉ bên trong tấm nệm cũ kĩ phát ra tiếng kêu cót két mỗi khi cậu cựa mình. Sau khoảng thời gian dài chết lặng, cảm giác bất an mơ hồ xâm chiếm tâm hồn cậu. Sâu thẳm bên trong là một nỗi đau dai dẳng không bao giờ chấm dứt bùng lên dữ dội, một nỗi đau lặng thấm không bao giờ chấm dứt bấy lâu nay như muốn nổ tung và bùng vỡ. Mỗi phút giây trôi qua giờ đây như kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Cảm thấy khó thở, mạch máu trên trán giật lên từng hồi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bằng cách nằm im giữ cho hơi thở đều đặn. Ngày tháng trôi qua thật nhanh, thời gian chỉ cho biết cái giá mà ta phải trả, cuối cùng cậu cũng lờ mờ hiểu ra rằng hy vọng chỉ là sự ảo vọng trống rỗng đang gặm nhấm cơ thể cậu... Đảo mắt qua gian phòng, hướng cái nhìn lên chiếc bàn vào cái lồng trống trơn, người bạn không cần giải thích vẫn luôn ở bên cậu giờ đây đã biến đâu mất.

Sau một hồi đắn đo, quyết định gượng dậy, cậu cố gắng bắt ép bản thân nở một nụ cười như để đánh lạc hướng chính mình nhưng cũng chẳng thể quên, chẳng thể che giấu nổi sự tổn thương đang hiện rõ trên khuôn mặt. Mò mẫm trong bóng tối để xỏ chân vào đôi giầy, rời khỏi chiếc giường, vớ lấy chiếc đèn pin, Thanh Tùng quyết định bước ra khỏi căn nhà tìm kiếm lời giải thích.

Đứng trên thành giếng, ngước nhìn xuống làn nước màu đen tĩnh lặng, cậu vớ lấy một hòn đá lẫn trong bụi gai cỏ dại ném xuống rồi chờ đợi một điều gì đó bất thường xảy ra. Bình tĩnh quan sát nhưng mặt nước chỉ dữ dội một lúc rồi lại trở về trạng thái lặng im như không có chuyện gì xảy ra. Cảm thấy không còn kiềm chế và chịu đựng được nữa cậu liền dùng cả hai bàn tay nắm lấy một tảng đá to giơ lên cao nhăn mặt gồng mình ném xuống phá tan sự bí ẩn. Một tiếng động lớn vang lên rồi lại tan biến. Mọi vật xung quanh vẫn bồn chồn lặng lẽ rung rinh chuyển động một cách huyền ảo trong tiếng dế kêu ngắt quãng. Thở dốc, cậu liền tiếp tục sự điên cuồng của mình bằng cách lao tới lối mòn dẫn vào khu rừng tăm tối. Bỏ qua sự đau đớn, mặc cho những cành cây khô sắc nhọn đâm quẹt vào chân, Thanh Tùng cứ đâm đầu chạy cho đến khi kiệt sức. Khi đã tiến sâu vào khu rừng, bao bọc xung quanh cậu giờ đây là những rặng cây to lớn kì dị. Những cặp mắt sáng ghê rợn phản chiếu ánh trăng yếu ớt đang chăm chú quan sát Thanh Tùng từ xa như chờ đợi một điều gì đó. Dùng đến tàn hơi cuối cùng, gồng mình đuổi theo nhưng nó liền biến mất. Đôi chân run rẩy gục xuống, cậu thọc tay vào hốc cây bên cạnh cố gắng moi móc nhưng chỉ có đám đất và rêu xanh bầy nhầy. Cảm thấy bế tắc và bất lực, cậu gục đầu vào thân cây nhắm nghiền mắt chực khóc, dùng bàn tay phải đấm mạnh vào thân cây cứng nhắc xù xì khiến máu rỉ ra. Năm đầu ngón tay bấu chặt cào xuống như muốn bật cả móng. Một luồng gió lạnh bất thần thổi ào tới, cảm giác rờn rợn chạy dọc xương sống khiến cậu đứng dậy quay lại. Thấp thoáng phía xa, đứa trẻ ma quái hàng đêm vẫn quấy rầy đang nhìn cậu. Hai tay bóng ma đó buông thõng đứng im một hồi rồi quay đầu lướt đi từ từ biến mất. Cảm thấy bắp đùi nổi da gà rồi lan ra toàn cơ thể, một chút sợ hãi xen lẫn phấn khích hồi hộp, Thanh Tùng nín hơi lao thẳng về phía bóng ma ấy chợt trượt chân ngã lăn nhiều vòng xuống con dốc đập đầu vào tảng đá ngất lịm...
***

Thanh Tùng cảm thấy cơ thể mình bỗng trở nên nhẹ bẫng, ánh trăng lúc này cũng tỏa sáng hơn làm hiện rõ cảnh vật xung quanh. Dùng tay rẽ bụi cây hiện ra khoảng đất trống nhỏ trước mặt, Thanh Tùng bước tới đi qua căn lều nhỏ xiêu vẹo rồi ngồi trên mỏm đá cạnh hai đứa trẻ. Dưới bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, để hai chân vắt vẻo dưới thung lũng, làn gió nhẹ hiu hiu thổi, cả ba cùng nhìn về một khung cảnh xa xăm. Bên cạnh chúng là một chiếc túi màu đen thể thao với đủ loại kiểu dáng ống nhòm, hai đứa đang mải mê thích thú thử từng chiếc một. Trên mặt đất là đủ loại bánh kẹo bọc trong chiếc vỏ với đủ loại màu sắc sặc sỡ. Vớ lấy một chiếc kẹo màu xanh lá cây, bóc vỏ rồi đưa vào miệng, cậu cảm nhận vị ngọt và thanh đã từ rất lâu rồi chưa được thử lại lan tỏa trong miệng. Không cần ống nhòm, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ những tòa nhà cao tầng cùng ánh sáng biển hiệu hiện ra một cách rõ nét.

Một đứa bé trông có vẻ nhỏ tuổi hơn sung sướng nói:
- Lần đầu tiên mình thấy họ quyên tặng những món đồ đắt tiền như thế này. Mong rằng dịp sau mình lại được may mắn như vậy.
Khuôn mặt đứa trẻ khác đang vui vẻ bỗng trở nên trầm ngâm. Mắc kẹt trong hoàn cảnh bế tắc, Trọng Nghĩa nghĩ tới tương lai ảm đạm của mình trong lòng lại dấy lên cảm giác ngán ngẩm. Những trải nghiệm khi có được những món đồ này làm cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đang chực bày tỏ điều gì thì Thanh Tùng nói tiếp:
- Đi học có gì vui không?
- Cũng bình thường.
Cậu bé có khuôn mặt già dặn hơn mỉm cười, xoa đầu đứa bạn ngây thơ của mình.

Trong khi hai đứa trẻ đang nói chuyện, Thanh Tùng đưa mắt ra đằng sau quan sát con rắn màu đen nhỏ đang trườn ra từ bụi cây tiến tới. Bỏ chiếc ống nhòm chống hai tay ra sau, cậu bé trẻ chẳng may đè lên đuôi con rắn liền bị nó cắn một vào bàn tay. Thanh Tùng giật mình, không đau đớn, theo phản xạ nhanh chóng rút tay lại. Trọng Nghĩa bất giác quay sang, không chút do dự sợ sệt nhanh tay nắm lấy đuôi con rắn vứt xuống vách đá. Không biết có phải rắn độc hay không, nhìn khuôn mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu của đứa bạn, cậu vội vàng cầm tay đưa vết thương lên miệng mình hút máu. Suýt nữa đã xuống vách núi cùng con rắn, sau khi định thần trở lại, bờ môi run run, đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy vết cắn đau nhói cậu òa khóc nấc lên. Mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, Thanh Tùng đứng dậy ngước mặt nhìn lên bầu trời. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, ánh trăng trở nên mờ nhạt rồi biến mất, khung cảnh trước mặt cậu chìm vào vùng tăm tối. Hai đứa trẻ bên cạnh cậu biến mất. Quay người lại, trước mặt cậu là những đứa trẻ mồ côi đang giương to đôi mắt ngạc nhiên ngơ ngác quan sát sự việc trước mặt. Chỉ có riêng một đứa trẻ đang khóc nức nở trong vòng tay một bà bảo mẫu như ngăn cản cậu khiến cậu chỉ còn cách bất lực nhìn theo. Một người đàn ông với thân hình mập mạp quay trở lại, nhìn Thanh Tùng bằng ánh mắt hằn học đầy giận dữ như muốn cậu biến mất luôn khỏi thế giới này...

Tiếng chim hót trên cành cây đơn điệu râm ran, ánh nắng buổi sớm mai rọi lên mi mắt khiến cậu chợt tỉnh giấc. Vội vàng đứng bật dậy, cảm thấy khó thở, đầu đau nhói, đất và máu bám đầy lên khuôn mặt bết lại. Nghĩ mình đã lạc trong rừng sâu, chợt tiếng động cơ ô tô làm cậu chú ý. Cố gắng dùng hết sức lực kéo theo cơ thể nặng nề leo lên con dốc, bước qua đám cây, phía trước mặt cậu là con đường nhựa vắng vẻ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Chương 7: Một ngày của Thanh Tùng


Đi trên đoạn đường vắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe ngược chiều xuất hiện, một tay để trên vô-lăng tay kia đặt lên trên đầu, Thanh Tùng không thể xác định rõ vết thương nằm sau mớ tóc rối xù của mình ra sao, cậu chỉ biết thỉnh thoảng khẽ vỗ chạm nhẹ vào vùng đấy như có thể giảm đau trong khi điều đó thì ngược lại. Vào trong thành phố, đang đi trên đoạn đường để đến bệnh viện, chợt một người đàn ông lao ra từ con hẻm với tình trạng hốt hoảng, trên tay cầm một khẩu súng, tay kia bị thương máu ướt đẫm cả chiếc áo vest xanh đang buông thõng cầm theo chiếc va-li. Chặn đứng chiếc xe, Thanh Tùng phanh gấp lại, người đàn ông đó vội mở cánh cửa leo lên ngồi ghế trên cầm khẩu súng giơ trước mặt cậu trong khi đưa mắt ra phía ngoài canh chừng:

- Đi nào! Nhanh lên!


Vượt qua vài dãy nhà, Thanh Tùng một tay vẫn để lên vết thương chăm chú quan sát người đàn ông trẻ. Hắn ta mở chiếc va-li ra, bên trong chứa toàn là tiền xếp thành từng quyển, nở một nụ cười thú tính đầy thỏa mãn rồi chợt nhăn mặt ôm lấy vết thương bên cánh tay trông thật là quái dị. Cảm giác như giữa hai người có một sợi dây liên kết, Thanh Tùng mỉm cười mường tượng nghĩ đến kết cục khi sự việc này kết thúc. Buông cánh tay nắm lấy vết thương, bấy giờ hắn mới quay sang nhìn Thanh Tùng, một kẻ bị thương cũng giống như mình. Mỉm cười như đồng cảm, hắn ta nói:

- Cậu có thể lái xe bằng một tay sao?

- Cũng đơn giản mà.

- Tôi cũng nghĩ thế.

Nói xong hắn liền chĩa súng về phía Thanh Tùng…


Thanh Tùng mặt ngây ra đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc xe vừa bị cướp của mình hòa lẫn vào lòng đường tấp nập. Điều này trái hẳn với kết cục mà cậu nghĩ. Tinh khôn cũng không được, hiền lành cũng chẳng xong, mỉm cười chán nản, Thanh Tùng buồn bã bước đi tiếp tục chặng đường của mình...


***

Vùi mình sau một cơn mơ dài, nỗi đau cũng sự phiền muộn cũng tỉnh giấc theo, trở về với hiện tại trong lòng nặng trĩu, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng lộn xộn của mình. Lại một ngày ủ dột, trống vắng và lặng lẽ… Bước ra khỏi chiếc giường, mặc trên mình chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, cô tiến tới ngồi vào bàn trang điểm. Ngắm khuôn mặt mình trong gương dưới mái tóc bù xù nhuộm màu khói xanh, cô vớ lấy chiếc bút chì tô đen viền mắt của mình. Kết thúc trang điểm bằng một nụ cười khẩy, cô đứng dậy cởi bỏ chiếc váy xuống đất rồi mặc lên mình một chiếc quần cùng áo ngắn màu đen như để che đi cái vẻ mềm yếu, bộ dạng mà cô đã thề không bao giờ cho ai nhìn thấy…

Bước ra ngoài cửa hàng, kéo chiếc cửa cuốn lên, cô ngồi lên chiếc ghế xoay cầm trên tay cốc cà phê nhìn dòng người đi lại qua khung cửa kính mờ. Cửa hàng tuy nhỏ nhưng đầy đủ những vật dụng cần thiết đủ để cô chi trả cho cuộc sống qua ngày và những thú vui giản dị của mình. Cô không phải là con ngốc mà chỉ là một kẻ sa đọa mà thôi. Một vị khách chợt bước vào, khuôn mặt trông còn khá trẻ, cánh tay trầy xước ôm lấy cái đầu với mớ tóc bết lại, đặc biệt là chiếc áo sơ mi trắng đã cáu bẩn có nhiều vệt máu dài.

- Cô có thể cắt tóc cho tôi được không? –Thanh Tùng ngại ngùng thận trọng hỏi. Vết thương cậu đã bớt đau do có lẽ mải suy nghĩ về sự việc vừa diễn ra. Cậu liền quyết định sẽ không tới bệnh viện.

Trong một khoảnh khắc ngập ngừng, cô liền đứng dậy, đặt cốc cà phê lên bàn dụng cụ rồi nói:

- Mời ngồi!

- Tôi vừa mới bị…

- Thôi được rồi để thời gian suy nghĩ vào lúc khác, để tôi xem vết thương của anh nào.

- Tôi có rất nhiều tiền.

- Vậy thì tốt.

Cô gái mỉm cười, rồi cận thận xem xét vết thương.

- Có lẽ phải khâu vài mũi.

- Cô có làm được không?

- Không vấn đề gì!

- Nhưng tôi phải cạo trọc mái tóc của anh.

- Không có gì phiền phức đâu. Cô cứ tự nhiên.

Kéo trong ngăn bàn ra một hộp sắt nhỏ. Cô cuốn lấy những sợi thuốc thành một điếu rồi châm lửa hút thử xong đưa vào môi Thanh Tùng:

- Cái này sẽ làm cậu dễ chịu hơn đấy. Cứ thoải mái nhắm mắt lại thư giãn. Chỉ một lúc thôi.

Sau khi rít một hơi, cậu cảm thấy cơn đau dịu đi, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể.

- Tôi cứ nghĩ là cô sẽ đuổi tôi cơ đấy.

- May cho anh là không gặp tôi vào những ngày khác. Đã lâu tôi không còn muốn dính nhiều vào những rắc rối. Nhưng sống cẩn thận đề phòng quá thì cũng cô đơn phải không? Với lại tôi cảm thấy giữa anh và tôi có nhiều điểm chung.

Nói với vẻ nửa đùa nửa thật, cô gái mỉm cười. Sau khi cao trọc và bôi thuốc sát trùng, cô bắt đầu những mũi khâu đầu tiên.

- Tôi thì lại ngược lại.

Suy nghĩ một lúc, cô gái nói:

- Nhìn bộ dạng với khuôn mặt của anh thì không thể trách họ được. Hãy thông cảm với sự yếu đuối và lo lắng của họ. Nếu có ai bắt thân với anh có lẽ họ nhận thấy có thể lợi dụng được ở anh một điều gì đó.

Câu nói khiến cậu giật mình làm chiếc kim đâm sâu vào trong vết thương. Một cảm giác đau buốt chạy khắp não bộ của cậu.

- Cẩn thận, ngồi im nào!

- Cô lúc nào cũng có sẵn đồ nghề như vậy sao?

- Tôi còn nhiều thứ khác hay ho hơn cơ.

- Tôi muốn mua một khẩu súng.

Không quá ngạc nhiên với yêu cầu này, những suy nghĩ miên man chợt xuất hiện trong đầu, cô vu vơ nói:

- Sự ảo tưởng là một phương tiện để ta chọn cách ứng xử, cách nhìn về bản thân mình và mọi vật xung quanh, nghiệm thử các khả năng và xoa dịu bản thân khi cần thiết. Chúng ta còn dùng nó để thay đổi quá khứ và tạo lại tiểu sử bản thân. Tôi thường nghĩ hãy hành động thay vì ảo tưởng. Nếu cậu đã suy nghĩ kĩ. Cuối dãy phố này có quán rượu, cậu hãy tìm gặp một người , ông ta luôn ngồi một mình trên đầu đội một chiếc mũ phớt. Nếu hôm nay may mắn cậu có thể gặp ông ta.

Cuối cùng cũng đã khâu xong. Ngắm khuôn mặt gầy má hóp lại của mình trong gương, đôi mắt trũng sâu, trên đầu cạo trọc có một miếng gạc lớn, có lẽ chưa bao giờ cậu gặp một khuôn mặt nào thảm hại hơn thế.

- Đừng cố gắng gượng ép một vấn đề để thỏa mãn cảm xúc ngắn ngủi. Anh định sẽ làm gì?

- Tôi sẽ giải phóng ham muốn ích kỷ của bản thân để những người xung quanh không bị hủy hoại và tổn thương. Cô có phải là người chỉ biết sống cho riêng mình không?

Cô gái đôi mắt mở to né tránh tia nhìn của Thanh Tùng rồi từ từ lắc đầu.

- Vậy thì tốt.- Nói xong Thanh Tùng lặng lẽ bước ra ngoài.


Bước chân qua ngưỡng cửa, trong không gian yên tĩnh và ít ánh sáng, Thanh Tùng quan sát xung quanh rồi bước đi. Ngồi cùng bàn với một người đúng với đặc điểm miêu tả, ông ta ngẩng mặt lên, đôi mắt ẩn hiện dưới vành mũ quan sát xung quanh rồi nhìn cậu chăm chú, Thanh Tùng liền nói luôn vào vấn đề:

- Tôi muốn mua súng của ông.

Ông ta liền rời mắt khỏi Thanh Tùng, cúi xuống mặt bàn lấy cốc đá bên trong chứa đầy rượu whisky khẽ nhấp một hơi rồi bình thản trả lời:

- Cậu không thấy tôi quá già sao?

- Tôi sẽ kín tiếng, ông cứ yên tâm.

Sau một hồi không có vẻ gì là vội vã, ông ta liền thay đổi thái độ nói với một giọng lạnh lùng nghiêm túc:

- Cậu dùng nó để làm gì?

Thanh Tùng im lặng không nói gì.

- Cậu có muốn nghe một lời khuyên không?

- Với tâm trạng hiện nay thì không cần vì nếu đó là lời khuyên tiêu cực thì có lẽ tôi sẽ làm theo mất.

Tò mò về vị khách hàng, đơn giản chỉ định dọa hay nhắc nhở trước khi bán món hàng cấm này, ông ta nói tiếp:

- Không có ý nghĩa nào trong cuộc sống mà cái chết không thể phá hủy.

- Sự nhận thức về cái chết làm ông lo lắng liên tục, bởi vì mọi thứ mà ông đánh giá cao trong cuộc sống, bao gồm cuộc sống của ông có thể biến mất mọi lúc. Nhưng điều đó chỉ đúng với ông mà thôi. –Thanh Tùng cười khẩy nói.

Đã tiếp xúc với đủ loại người, nhưng chàng thanh niên trẻ này cũng phải khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên kì lạ.

- Cuộc sống luôn thay đổi, nhưng chúng ta vẫn luôn giữ những quan điểm cứng nhắc về hành vi phù hợp cho những độ tuổi khác nhau. Có lẽ chúng ta cần linh hoạt hơn, vì cuộc sống là do con người tạo ra. Thái độ là để lựa chọn trong khi niềm tin là để giải thích. Sự khác biệt lớn là liệu cậu có hay không có một lời giải thích. Cậu ở đây chờ tôi một lát.

Người đàn ông đứng dậy rồi bước qua khỏi quán. Thu hút sức lực để trấn tĩnh bản thân và lấy lại sự tập trung. Cậu không còn muốn nghĩ hay hy vọng gì nữa. Cậu chỉ biết mình có việc quan trọng trước mắt cần phải làm.

Trở lại ngồi vị trí cũ của mình, ông ta đẩy hộp giấy về phía trước mặt cậu:

- Đây! Nếu cậu muốn có một sự kiểm soát khác ngoài việc đổ lỗi cho bản thân.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Chị quên mất nội dung chương trước rồi. =.=
Đọc chương này thấy nhiều triết lý, mà cách diễn đạt của em nó cứ khác người sao ấy, đã đau đầu lại càng đau đầu hơn. T_T
 

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Lê La Giờ em mới có thời gian tập trung viết tiếp. Chị để dành khi nào xong hết đọc một thể. Post lên cho đỡ sợ mất thôi. Hi hi. Chắc tại em nghĩ nhiều nên cứ ẩn ý dần đi. Nhưng không sao chị đọc nội dung truyện cũng được rồi.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Lê La Giờ em mới có thời gian tập trung viết tiếp. Chị để dành khi nào xong hết đọc một thể. Post lên cho đỡ sợ mất thôi. Hi hi. Chắc tại em nghĩ nhiều nên cứ ẩn ý dần đi. Nhưng không sao chị đọc nội dung truyện cũng được rồi.
Ừ em. Đợt nọ bảo đợi em đăng chương mới chị mới đăng, vậy mà cũng để truyện chìm nghỉm luôn rồi. :v
 

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Chương 8: Cô gái "bán hoa"



Đêm đã về khuya, khi mọi người đều chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cửa hàng khắp khu phố đều đã đóng cửa chỉ còn lại tấm biển hiệu tỏa ánh sáng mờ mờ hắt bóng dưới vỉa hè trống vắng, lúc này hoạt động của vài nhóm người khác lại diễn ra tấp nập. Ở phía bên kia đường, ngồi trong chiếc xe ô tô, người đàn ông đang lặng lẽ theo dõi một trong số các cô gái đang tụ tập ở bên ngoài hộp đêm. Với những chiếc váy ngắn bó sát, che giấu bởi màn đêm và lớp trang điểm kĩ càng là những có gái xinh xắn có thân hình khêu gợi sẵn sàng chìm mình vào các cuộc chơi. Sau một ngày áp lực và vất vả, những người đàn ông cố gắng tìm cho mình một người bạn khác giới để giải tỏa căng thẳng. Trong số những cô gái đó, người đàn ông trong chiếc xe màu đen chỉ chú ý đến một người có dáng vẻ rụt rè, mặc trên mình chiếc quần ngắn và áo cộc, khoác trên vai chiếc túi xách nhỏ với dáng vẻ rụt rè lấy hai bàn tay ôm lấy cánh tay liếc trộm người qua lại. Những người đàn ông đến hỏi thăm cô với dáng vẻ bặm trợn không mấy đáng tin đều bị cô im lặng từ chối. Rồi một một người đàn ông từ trong quán bar ra bước tới đằng sau rồi chạm tay vào mông cô. Cô gái quay người rồi lùi lại. Cậu ta liền cười khoái chí rồi bắt đầu nói liền hồi, hất cằm về phía chiếc xe sang đang đậu ở bên đường. Cô ta cố gắng từ chối nhưng có vẻ gã kia không chịu từ bỏ.
- Để cô ấy yên. - Người đàn ông ngồi trong chiếc xe ô tô lầm bầm.
Thắt lại chiếc ca vát, lái xe đến gần bên cô rồi kéo tấm kính xe xuống, ông ta nói:

- Lên đi.

Cô gái sau một hồi do dự, liền e rè mở cánh cửa xe quyết định đi theo ông ta.


Ngồi ngoan ngoãn như một con thỏ con, luống cuống không biết phải làm gì, chỉnh lại chiếc áo khoác mỏng, cô gái khẽ nhìn trộm vị khách, trông ông ta có vẻ đàng hoàng đứng đắn. Cố gắng thản nhiên không để lộ cảm xúc, trong lòng sung sướng, người đàn ông kia thầm chỉ muốn nắm lấy đôi bàn tay mảnh dẻ đang đặt trên chiếc đùi trắng nõn mịn màng kia nhưng gã nghĩ giờ chưa phải lúc. Ban đầu không khí có vẻ nặng nề, nhưng chỉ một lúc sau, dường như đã lấy được sự tin tưởng, cô gái thả lỏng cơ thể để một tay chống lên thành cửa đưa ánh mắt suy tư nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Lúc này người đàn ông mới bắt đầu nhìn cô chăm chú một cách mê hoặc, mái tóc dài mềm mại tung bay trong gió, ông chợt để ý thấy trên cổ tay cô có một vết sẹo dài.

- Cô có muốn uống một chút gì không?

Cô liền quay sang nhìn người đàn ông mỉm cười, ngồi sát rồi tựa đầu vào vai ông ta nói:

- Mình về nhà đi!

Thoáng sững người trước hành động táo bạo của cô gái nhưng ông ta cũng đáp ứng lại ngay bằng cách vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai mảnh dẻ kia. Người tự sát thường hay suy nghĩ cực kì phi lý về những gì họ ưa thích và yêu quý. Nhưng chừng đấy chưa đủ giải đáp sự tò mò của ông về cô gái này. Và quan trọng hơn là điều đó càng khiến ông cảm thấy cô ta vô cùng quyến rũ.


Bước vào trong căn phòng chung cư tiện nghi, tiếng khóa cửa vang lên “tách” một tiếng vang vọng, người đàn ông đút chìa khóa vào túi quần. Khi vừa quay lại thì bộ quần áo của cô đã trút bỏ chỉ còn lại đồ lót màu đen. Cô liền ép ông ta sát vào cánh cửa, vòng tay lên cổ siết chặt trao cho ông những nụ hôn man dại phóng túng, cố gắng tìm kiếm chiếc lưỡi ướt át nhưng đã bị ông ta nắm lấy cổ tay cản lại.

- Từ từ đã. Tôi muốn ăn một chút gì đó. Cô cứ đi tắm đi, để tôi chuẩn bị.

Đôi môi ửng đỏ, cảm giác bực bội bắt đầu xuất hiện trong lòng cô nhưng cô kìm nén xuống cố gắng chờ đợi…


Ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn ăn, người đàn ông dùng dao cắt từng miếng bít tết từ từ thưởng thức, cô gái lúc này không còn có dáng vẻ ngại ngùng như trước đang nhìn chằm chằm quan sát từng cử chỉ hành động của ông ta. Biết rằng cô gái đang nhìn mình, trong lòng ông mỉm cười vì mình đã đưa cô ta vào thế bị động. Nhìn dáng vẻ bực bội khó hiểu của cô càng khiến ông cảm thấy vô cùng thích thú. Sau một hồi im lặng, ông nói:

- Tôi có lần có công việc phải sang công ty cô. Một cô gái dễ thương và nhanh nhẹn đã khiến tôi phải chú ý. Lúc được gặp lại cô tôi đã vô cùng ngạc nhiên.


Cô gái lấy lại vẻ bình thản im lặng suy tính hay chờ đợi một điều gì đó. Sau một khoảng thời gian, đảo mắt quanh căn phòng, cô nói:

- Vậy điều gì khiến một người đàn ông thành đàn như ông lại đi tìm kiếm những thú vui rẻ tiền như vậy?

- Theo cô thì sao?

Nhận thấy cơ hội đã đến, cô liền mỉm cười nói bằng giọng buồn thảm:

- Vậy hóa ra ông cũng là một kẻ cô đơn giống tôi sao?

- Điều đó giúp chúng ta sống sót qua những ngày tháng buồn chán. Tôi cảm thấy giữa em và tôi có điểm gì đó giống nhau.

Mỉm cười đồng thuận, cô liền đứng dậy, cởi bỏ chiếc khăn tắm đang quấn quanh mình, với đôi chân dài Ngọc Mai nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến bên ông ta. Vòng ra phía sau, cúi người ôm lấy thân hình ông, dùng những ngón tay mềm mại cô cởi dần từng chiếc cúc áo vuốt ve khuôn ngực, cô khẽ hôn nhẹ lên cổ và má người đàn ông. Hơi thở nhẹ nhàng khẽ lướt qua gáy và khuôn mặt ông làm ông cảm thấy sung sướng điên cuồng.


- Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

- Xin lỗi. Giá như ông đừng tìm đến tôi!

Nói xong, cô liền một tay bịt miệng tay kia cầm lấy chiếc dĩa cắm thẳng vào cổ họng ông ta. Máu phun ra xối xả, người đàn ông dùng hết sức giãy dụa vùng thoát được ra khỏi tay của cô ta nhưng cuối cùng cũng nằm im dưới sàn gỗ trên vũng máu lênh láng. Lấy ở trong túi xách ra một đôi găng tay, dùng khăn ăn lau vết máu dính trên cơ thể của mình, có rút chiếc dĩa ra khỏi cổ họng người đàn ông xấu số, lau hết vết máu, bắt đầu công việc dọn dẹp hiện trường...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Ghê vậy. :|
 

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Chương 9: Quá khứ của Ngọc Mai


Bước xuống chiếc xe với vẻ bực bội, ông cúi xuống dùng chiếc đèn pin soi thì thấy một chiếc lốp xe bên trái đã bị xẹp lép. Nghĩ ngay đến lũ trẻ nghịch ngợm khốn kiếp đã làm ra điều này khiến ông quyết tâm phải tìm ra cách trừng phạt đích đáng. "Cho đến khi được cười ngoác miệng lúc có người nhận nuôi, mà chẳng biết điều đó có xảy ra không nữa, ta sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!" - Ông ta thở dài rồi mỉm cười thầm nghĩ. Chợt cảm giác có cái gì đó ở sau lưng, ông liền vội vàng đứng dậy dùng chiếc đèn pin chiếu ánh sáng yếu ớt vào những rặng cây âm u và hoang dại xung quanh mình. Đứng chờ đợi một quãng thời gian, cố gắng nhìn sâu vào đêm thẳm, không thấy điều gì bất thường xảy ra, lúc bấy giờ ông mới thở dài nhẹ nhõm. Trên bầu trời, lúc này ánh trăng xuất hiện lập lờ giữa những áng mây đen, gió cũng đã bắt đầu ào ạt thổi, có lẽ một cơn dông lớn sắp đến, ông liền quyết định trở vào căn biệt thự.


Ngồi khoanh chân, tựa cằm lên bàn tay rồi chống lên đùi, cô gái bé nhỏ mải mê lật từng trang sách trong khi giờ này lũ bạn cùng lứa đều đã đi ngủ. Ở phía ngoài cửa, ông chăm chú dõi theo. Ngoại trừ cặp mắt, tất cả mọi thứ trên con người ông đều toát ra vẻ hiền hậu. Nhìn đứa trẻ này, nỗi bực dọc trong ông liền dịu xuống. Càng lớn càng trở nên xinh đẹp hơn, cô bé là tất cả hi vọng, hi vọng cuối cùng đối với ông. Trong những lần làm ăn với những kẻ buôn người để nhận về trẻ mồ côi, so với những đứa trẻ ăn bám vô dụng khác, cô bé chắc chắn sẽ đem lại cho ông một khoản bồi dưỡng khá hậu hĩnh. Tiếng giầy chầm chậm vang vọng khắp căn phòng đọc sách, cô bé giật mình quay lại, ngại ngùng vì mình đã trốn ngủ để đến đây. Với đôi mắt ngây thơ phản chiếu sự trong sáng và cuốn hút, em nhìn ông cười tươi với ý xin lỗi. Ông mỉm cười đáp lại, dịu dàng nói:

- Để mai không được sao?

- Nhưng con tò mò quá không ngủ được. Với lại còn nhiều quyển truyện hay quá, không biết khi nào mới đọc xong. – Cô bé hớn hở vui vẻ đáp.

Ông liền ngồi xuống, lần qua lớp váy đặt tay lên đùi cô bé ngây thơ rồi ngó vào quyển sách với một vẻ tò mò.

Cô bé nhìn vào cặp mắt của ông, lần đầu tiên em mới có thể nhìn rõ đến vậy. Đôi mắt một mí không có lông mày khiến em vô cùng ngạc nhiên thích thú:

- Con có thể sờ lên khuôn mặt cha được không?

- Ồ, Được chứ!

Đôi bàn tay bé nhỏ mịn màng lướt trên khuôn mặt khiến ông cảm thấy rạo rực, nhưng chỉ còn một tuần nữa thôi sẽ có một gia đình giàu có đến nhận cô bé làm con nuôi. Nhớ đến người chủ trước đây, vì sợ mất giá trị của món hàng, ông ta thường tìm niềm vui thay thế bằng cách mơn trớn và chụp ảnh kỉ niệm những cô gái còn trinh nguyên đó. Giờ đây, khi ông chủ đã mất đi, sau quãng thời gian dài làm việc cùng nhau, ông chợt nhận ra rằng điều đó sẽ không được lâu dài. Nghĩ đến đây, ông chợt nhận ra rằng mình không hề phá luật, chỉ cần khôn khéo một chút mà thôi…

- Con có muốn ngó qua ông bạn già của ta không?

- Dạ có!

***

Bước vào trong căn phòng ngủ của mình, thay vì bật điện ông thắp những thanh nến lớn ở trong cùng một chiếc giá. Căn phòng hiện ra một cách lãng mạn và mờ ảo. Một chú chó màu đen già nua đang nằm ngủ gọn trong chiếc tổ của nó. Người chủ cũ ra đi để lại cho ông toàn bộ gia tài và con vật già nua này. Con vật từng khiến cho bao kẻ phải khiếp sợ giờ đây nằm im một chỗ trong thật hiền lành và đáng thương.

- Đã mấy ngày nay nó không ăn gì, ta nghĩ chỉ một vài ngày nữa thôi, ta sẽ lại mất đi một người bạn thân thiết đã gắn bó với ta từ lâu. – Ông buông tiếng thở dài nói, rồi tiến tới ngồi lên chiếc giường khẽ chỉnh lại chăn gối.

Đĩa sữa vẫn còn nguyên ở ngay bên cạnh con chó, cô bé đứng nhìn với ánh mắt lo lắng. Bên ngoài, tiếng sấm nổ ra cơn mưa bắt đầu rơi. Cô bé giật mình sợ hãi, ngồi trên chiếc giường mềm mại, ông khẽ vẫy cô bé lại ngồi vào trong lòng mình. Vòng tay ôm chặt lấy cô bé, em hồn nhiên hỏi:

- Con thường thấy cha hay đi ra ngoài vào buổi tối, sao hôm nay cha lại không đi vậy?

- Vì ta đã có con.

Câu nói vừa dứt, em chợt cảm thấy có một vật gì đó đang lớn dần cựa quậy ở mông mình. Sợ hãi định vùng dậy nhưng không sao thoát khỏi cánh tay lực lưỡng ấy. Quay lại nhìn người cha của mình, dưới ánh chớp xanh nhập nhoạng em nhìn thấy khuôn mặt người cha nuôi của mình đáng sợ hơn bao giờ hết. Bất thần bật khóc thì một cánh tay đã che lấy miệng em:

- Suỵt! Ngoan nào…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kẹo Lạc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/13
Bài viết
224
Gạo
0,0
Chương 10: Ngọc Mai


Mặc cho câu chuyện cứ tuôn ra rồi tan vào trong không khí, với nụ cười dịu dàng và nét mặt trông có vẻ lắng nghe, người đàn ông cứ mải nói mà không hề nhận ra thái độ không tập trung của cô. Kể từ khi làm cùng nhau, nhất là khi cả hai người đều đạt được kết quả và thành tựu trong công việc, anh ta không còn giả vờ lơ đễnh trong những lần ngồi cùng nhau như trước mà giờ đây đã cho phép mình nói ra những lời nói thô thiển với ý nghĩ rằng điều đó không ảnh hưởng gì tới mối quan hệ. Với sự không trung thực của anh ta, để làm bản thân cảm thấy trung thực hơn, cô sợ rằng một lúc nào đó anh ta sẽ suy nghĩ lại và cho rằng cô cũng là người như vậy. Lúc đó thì mọi chuyện thật là khó kiểm soát. Khoác lên mình bộ dạng dễ bảo với tính cách sẵn sàng làm vui lòng người khác với mục đích duy nhất là tạo vỏ bọc an toàn cho bản thân, việc đó đối với cô tuy có đôi chút khó chịu nhưng các mối quan hệ đem lại rất nhiều điều hữu ích. Chốc chốc những người đàn ông trong quán họ lại ngoảnh mặt nhìn cô. Sự hiện diện của một người phụ nữ quyến rũ như cô làm những người xung quanh cảm thấy tồi tệ hơn. Sắc đẹp của cô khiến những người phụ nữ kẻ thì cho thành tích của cô là do may mắn, kẻ khác thì nghĩ cô là một kẻ ngông cuồng tinh khôn và ranh mãnh. Nhưng đối với đàn ông, những người có quyền lực hơn thì mọi thứ đều ổn. Đối với họ cô chỉ là một cô gái dễ gần gũi với mọi người và luôn có cách giải quyết tốt đẹp cho họ.


Mỉm cười lắng nghe câu chuyện, khẽ vén mái tóc ngắn màu bạch kim rồi cúi xuống nhìn cốc cà phê, tranh thủ khoảnh khắc đó Ngọc Mai đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng như để giết thời gian. Bất chợt trong tầm mắt cô bắt gặp một hình ảnh khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Một chàng trai trẻ đầu trọc lốc với vết sẹo lớn ở trên đầu đang mải mê với những quyển sách, trên bàn đĩa bánh ngọt với cốc nước cam đã vơi đi một nửa, cậu ta lật đi lật lại rồi chăm chú đọc như đang tìm kiếm điều gì đó. Tuy hình dáng có nhiều thay đổi nhưng cô vẫn nhận ra người bạn cũ của mình.


Sau khi mua lại một chiếc xe khác, cậu liền qua hiệu sách kiếm một vài quyển sách rồi rẽ vào một cửa hàng để dừng chân nghỉ trưa. Đang mải mê tìm kiếm một vài điều hữu ích, cậu chợt có cảm giác dường như có ai đó đang nhìn mình, Thanh Tùng ngẩng đầu lên, núp dưới hàng mi dài và cong đôi mắt đen sâu thẳm huyền bí đang liếc nhìn cậu chăm chú. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô gái liền mỉm cười, cậu vội vàng cúi xuống né tránh, một cô gái thật lạ lùng, khẽ lắc đầu một cái Thanh Tùng lại tiếp tục công việc của mình.


Nhận thấy cô bạn đồng nghiệp của mình không tập trung, cậu liền quay lại hướng theo ánh mắt của Ngọc Mai. Nheo mắt nhìn xong cậu ta mỉm cười, đúng thật là một chàng trai lập dị. Chợt điện thoại di động đổ chuông, sau khi nghe xong cậu nói:

- Chúng ta về thôi!

- Cậu về trước đi, mình sẽ đuổi theo ngay!

- Cậu ở lại làm gì?

- Cậu cứ đi đi!


Một cô gái bí ẩn với những cử chỉ hết sức ngọt ngào, ngoài chiếc cặp tài liệu lúc nào cũng căng phồng và tính cách mà ai đã từng tiếp xúc thì đều biết, sau một thời gian làm việc cùng nhau, cậu còn nhận ra một vài điểm khác ở cô. Đó là Ngọc Mai không bao giờ nói ra sự thật một cách thẳng thừng, thích ẩn giấu sự thật trong từng lời nói dối. Điều đó không ảnh hưởng gì đối với tình cảm của cậu dành cho cô mà nó càng làm cô trở nên quyến rũ trong mắt cậu.

- Vậy mình đi trước!


Tò mò đứng ngồi không yên, sau khi người đồng nghiệp đã đi khuất, Ngọc Mai vội vàng bước tới rồi bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Thanh Tùng. Cậu ngạc nhiên ngơ ngác nhìn cô, lần này cô né tránh ánh mắt của Thanh Tùng, Ngọc Mai giật quyển sách của Thanh Tùng, vén mái tóc sang một bên, cô lấy ngay vẻ chăm chú giở từng trang để đọc. Toàn là sách luật, quyển cậu đang đọc là luật nuôi con nuôi. Ngọc Mai mỉm cười khi nghĩ đến việc cậu ta cô đơn đến nỗi không có đến một cô gái nào để ý đến nhưng chợt kí ức cũ với bộ dạng hiện tại của cậu khiến Ngọc Mai nghiêm mặt lại ngẩng mặt lên nhìn cậu với ánh mắt soi mói.

- Cậu có phải là... –Thanh Tùng chợt nhận ra qua nét mặt và hình dáng của Ngọc Mai khi cô đọc quyển sách. Nhưng chưa kịp nói dứt câu thì bị chặn lại:

- Cậu đọc quyển sách này để làm gì? Cậu làm luật sư à?

- Không mình đang định nhận con nuôi. – Thanh Tùng ngại ngùng trả lời bừa.

- Vậy mà mình cứ tưởng cậu theo nghiệp lão ta đấy - Ngọc Mai nói to với vẻ hằn học.

Lấy lại sự bình tĩnh, Ngọc Mai mỉm cười:

- Mình xin lỗi!

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Ngọc Mai nói:

- Giờ mình phải đi rồi.

- Khoan đã, giờ cậu ở đâu vậy?

- Mình nói cho cậu vào bữa tối ngày mai nhé!

Ngọc Mai nháy mắt lấy từ trong ví ra chiếc danh thiếp đặt lên bàn rồi đứng dậy bước đi không ngoảnh mặt lại. Bước ra cửa, nhìn Thanh Tùng vẫn ngồi im đó với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra khiến cô vô cùng thích thú…


Sau một hồi đờ đẫn, những kỉ niệm xưa chợt ùa về, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả. Những sự kiện biến đổi cả cuộc đời ta thường gắn liền với những cái ngẫu nhiên giản dị. Suy nghĩ tích cực và tốt đẹp lúc này hiện lên tràn ngập trong tâm trí cậu. Thanh Tùng quyết định đã đến lúc trở về nhà…


Cầm túi thức ăn ở trên tay, đứng trước ngưỡng cửa, lúc này cảm giác bạo dạn và trí tưởng tượng tích cực của cậu biến đi đâu hết. Ngượng ngùng và căng thẳng, cậu đang không biết phải nghĩ ra lí do gì thì cánh cửa chợt mở ra. Thu Huyền ngạc nhiên khi nhìn thấy Thanh Tùng, cô ta nói:

- Đầu cậu bị sao thế này?

- Tôi chẳng may bị ngã, phải khâu mất vài mũi.

- Tôi đang định sang mời cậu tối đến dự lễ sinh nhật của con gái tôi.

- Thật là trùng hợp, tôi vừa ở trên thành phố về có mua một chút đồ ăn nhanh. – Thanh Tùng giơ chiếc túi lên, gãi lên chiếc đầu trọc của mình nói.

- Mời cậu vào nhà. – Thu Huyền tươi cười, dịu dàng nói. – Con bé sẽ thích lắm đấy.


Ngồi trong bếp, trên bàn ăn, Bích Ngân đang vui vẻ nhai ngấu nghiến một cách vô tư hồn nhiên, một tay cầm chiếc đùi gà rán, tay kia bốc khoai tây chiên, còn có cả mỳ ống và bánh mỳ kẹp thịt nữa. Thanh Tùng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng nhìn thấy vệt đỏ trên má em thì nụ cười trên môi cậu vụt tắt.

- Chồng tôi chắc một lúc nữa sẽ về mang theo đồ ăn và bánh sinh nhật.

- Chị cảm thấy sống như thế này mà được sao? – Thanh Tùng bỗng nghiêm mặt hỏi điều giấu kín ở trong lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thanh Tùng, cô mỉm cười nói:

- Cậu còn trẻ con, mọi thứ không như bề ngoài cậu thấy đâu.

- Có lẽ chị quá phụ thuộc vào anh ta khiến anh ta ngày càng trở nên lạnh lùng, ích kỉ và độc ác. – Thanh Tùng nói tiếp.

Lúc này câu chuyện bị cắt ngang bởi tiếng xe ô tô của Quốc Khánh, Thu Hiền liền đứng dậy bước ra ngoài.


Quốc Khánh xuống xe, cầm theo túi đồ ăn và hộp bánh nhìn Thu Huyền nói:

- Anh phải đi có công việc gấp, có lẽ tối nay về muộn.

Câu nói vừa dứt, bóng dáng Thanh Tùng từ trong nhà bước ra xuất hiện theo sau Thu Huyền:

- Cậu làm gì ở nhà tôi thế? – Quốc Khánh hỏi với vẻ vô cùng ngạc nhiên.

- Em mời cậu ta sang dùng bữa mừng sinh nhật Bích Ngân.

- Ai cho phép cô làm vậy? Mời cậu ra khỏi nhà tôi ngay! – Quốc Khánh giận dữ quát lớn.

- Nhưng..

- Không nhưng nhị gì hết. Đừng bao giờ để tôi thấy cậu xuất hiện trong căn nhà của tôi. – Thanh Tùng chặn ngay lời nói bối rối của người vợ.


Không một lời giải thích, sự xấu hổ bỗng dâng lên ngập tràn trong lòng cậu. Trong khoảnh khắc khóe môi Thanh Tùng giật liên hồi, với vết khâu lớn ở trên đầu cùng ánh mắt nhìn ông ta trừng trừng, lần đầu tiên kể từ ngày gặp gỡ Quốc Khánh mới thực sự có cảm giác sợ hãi cậu ta. Khoảnh khắc đọ mắt giữa hai người nhanh chóng kết thúc, Thanh Tùng lặng lẽ bước qua Quốc Khánh để lại bầu không khí căng thẳng bao trùm...



Trở về khoảng sân của mình, ánh mắt cậu bị thu hút bởi chiếc rìu đang ghim chặt vào gốc cây cạnh đống củi mục ẩm ướt, nhận thức về hiện thực một cách mong manh bị phá vỡ, ở trong hoàn cảnh hiện tại, giờ đây cậu thực sự biết mình muốn gì và cần phải làm gì…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên