Chương 11: Quá khứ của Thanh Tùng
Trời lúc này đã gần sáng, một người rồi vài người đã xuất hiện qua lại. Dựa lưng dưới gốc cây trên vỉa hè, cơ thể mệt mỏi rã rời không còn một chút sức lực nào cả, từ lúc bỏ đi, đã gần hai ngày này cậu chưa ăn gì. Thanh Tùng tưởng tượng bây giờ mình biến thành viên nước đá, từ từ tan chảy rồi hòa vào lòng đất. Chiếc đầu cúi gục xuống đất, những đôi chân cứ lần lượt lướt qua cậu, đôi thì vẫn bước đều, đôi thì dừng lại một lúc sau khi để lại trên người cậu ít tiền rồi lại tiếp tục bước đi. Một buổi sớm không có nắng, những cơn gió nhẹ lần lượt cuốn đi hết những tờ giấy bạc trên người cậu. Khung cảnh xung quanh trở nên xa rời, những tiếng nói cứ vang vọng không rõ ràng, khoảng thời gian đôi mắt nhắm lại mỗi lúc một nhiều hơn, chỉ một lúc nữa thôi là cậu sẽ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng nay thức dậy muộn hơn mọi khi, đã lâu lắm rồi ông mới có được giấc ngủ sâu đến vậy. Sức khỏe của ông dạo này ngày càng yếu đi, sống một mình có sức hấp dẫn và sự tự do riêng nhưng càng về già ông càng lo lắng về việc sẽ không có ai chăm sóc mình. Sau khi lấy hàng xong, trên đường trở về nhà, ông bắt gặp một cậu bé đang nằm gục dưới gốc cây. Đang định bước tiếp đi, một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu ông ta. Đứng quan sát một lúc khá lâu, ông ta cứ mải mê suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định tiến lại gần. Mối lo lắng khi tuổi xế bóng chợt tan biến, trong lòng cảm thấy phấn chấn ông thầm nghĩ hôm nay quả là một ngày vô cùng may mắn.
- Này cậu bé!
Thanh Tùng theo phản xạ ngẩng đầu lên, một người đàn ông lớn tuổi đang đứng nhìn cậu. Quá mệt mỏi, cậu từ từ nhắm mắt lại rồi gục xuống.
Sau một giấc ngủ sâu, cậu giật mình choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng nhỏ, chợt người đàn ông bước vào căn phòng mang theo một khay đồ ăn đặt cạnh lên giường cậu. Cậu giương mắt lên nhìn ông ta chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Đặt chiếc khay lên giường rồi nhìn cậu mỉm cười, ông ta nói:
- Con ăn đi!
Nói xong ông ta bước ra ngoài, rồi đứng ở ngoài cửa bí mật quan sát.
Thanh Tùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đứng dậy bước tới cửa sổ, kéo rèm ra ngó qua ngoài cửa kính chỉ thấy bức tường gạch. Lặng lẽ bước trở lại chiếc giường, mùi thức ăn ngào ngạt khiến cậu bây giờ chỉ còn để ý duy nhất đến nó. Nhìn Thanh Tùng ngại ngùng không dám động vào, con mèo trắng chợt bước qua ông. Tóm lấy nó, ông liền đẩy nó vào căn phòng. Không ngạc nhiên khi thấy người lạ, con mèo liền nhảy lên chiếc giường, vô tư đến gần khay thức ăn. Sợ không được miếng nào lại mang tiếng là ăn hết, cậu liền đẩy con mèo xuống giường rồi ăn ngấu nghiến. Ở bên ngoài người đàn ông khẽ mỉm cười…
.......
Sau khi cửa hàng đóng cửa, như mọi khi cậu thường lên gác mái để nghỉ ngơi thư giãn. Dựa lưng vào bờ tường, xung quanh cậu là những tòa nhà cao tầng che kín cả bầu trời, ánh sáng đèn neon giờ đây hiện ra rõ ràng qua các tấm biển quảng cáo. Kể từ lúc bị đuổi đi, đã một năm nay, sau khi nhận làm con nuôi của ông ta, hàng ngày cậu đều bận bịu công việc của cửa hàng, một quán bar nhỏ tại nhà. Sáng dậy đi lấy hàng, về nhà chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho khách, rồi đứng ở quầy trực tiếp bán rượu. Cha của cậu ta ngày trước hay làm cùng nhưng sức khỏe ngày một yếu nên công việc hiện giờ do một mình cậu đảm nhiệm. Cả ngày loanh quanh với những thứ việc linh tinh bất tận, do không có mục tiêu gì khác nên công việc này đối với cậu cũng không có gì là vất vả. Trong không gian tối mờ và dễ chịu riêng của mình Thanh Tùng tiếp những vị khách trưởng thành mang theo những câu chuyện khác nhau. Những cuộc nói chuyện buổi đầu tiên diễn ra rất khó khăn chẳng khác gì cực hình đối với Thanh Tùng và hầu như cậu chẳng còn nhớ bất kì điều gì khi điều đó kết thúc. Nhưng do tính chất bắt buộc của công việc, nhiều lúc vui mừng hiểu ra và muốn nói tiếp một điều gì đó cùng với vị khách nhưng rồi lại quên không thể diễn tả được ý nghĩ khiến cậu cảm thấy tiếc nuối bực bội. Từ khi ghi lại những câu chuyện, những điều cậu suy ngẫm vào một quyển sổ tay thì việc tiếp chuyện với khách trở nên vô cùng dễ dàng, thú vị và hấp dẫn.
Sáng nay tiện đường cậu đã mua một con gấu bông nhỏ. Cầm nó trên tay, đã hơn một tháng nay cậu bắt đầu giấu một ít tiền khách cho không còn đưa hết cho cha như trước nữa. Chợt phía trước dường như có tiếng đánh nhau, cậu đứng dậy ngó xuống dưới. Đám người cầm dao kiếm khuôn mặt bặm trợn tay xăm trổ đuổi theo một người đàn ông. Ông ta quẹo nhanh vào ngõ rồi trốn vào trong thùng rác. Đuổi đến nơi thấy mất dấu vết, một người trong đám đó thấy Thanh Tùng liền hỏi:
- Cậu có thấy ai chạy qua đây không?
Thanh Tùng không do dự liền chỉ tay sang hướng khác. Đám người đó vội đuổi theo. Một lúc sau người đàn ông chạy trốn chui ra từ chiếc thùng rác đứng nhìn Thanh Tùng một lúc rồi bỏ đi. Cậu mỉm cười rồi trở về chỗ cũ để thực hiện việc mình định làm sau khi đã chờ cả ngày nay. Ngồi xuống, khoanh tay chống cằm lên bờ tường, cậu quan sát cánh cửa nhà hàng xóm. Hàng ngày vào mỗi đêm, có một bé gái thường đứng ở cửa chờ cha của mình đi làm về. Nhiều lần bị mẹ quát vì trốn ngủ nhưng em vẫn lẻn ra dù đôi mắt có díp lại háo hức đợi chờ. Hôm nay cũng vậy, cầm con gấu bông cũ trên tay kéo lê nó dưới đất, em dụi mắt nhìn về phía cuối con đường đợi chờ tiếng xe của cha. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, cậu chợt nhận ra mình đã là người trưởng thành. Ngại ngùng nhưng cậu vẫn quyết định gọi:
- Này cô bé!
Em ngơ ngác hình như có ai đó gọi mình.
- Ở trên này!
Cô bé quay sang rồi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn.
- Tặng em này!
Cậu giơ con gấu bông lên rồi ra hiệu cho em đón lấy. Theo phản xạ em bắt lấy con gấu bông nhỏ. Cô bé vừa bắt gọn xong, Thanh Tùng liền cúi xuống núp. Đôi mày hơi cau lại, mí mắt chớp liên hồi, ngắm nghía con gấu bông mới trên tay, em vô cùng thích thú, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đã biết mất. Em đã trông thấy anh ta vài lần, nhưng chỉ thoáng qua, chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
- Tại sao anh lại trốn?
Thanh Tùng rụt rè đứng dậy, gãi đầu cười nói:
- Anh sợ em sẽ không nhận.
- Em không dám nhận đâu – Cô bé nói với giọng đầy tiếc nuối.
- Anh là hàng xóm của em mà, có phải là người lạ đâu.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thanh Tùng, có bé liền cười tươi nói:
- Vậy em cảm ơn anh.
Vừa lúc đó tiếng xe ô tô của cha cô bé vang lên, bước xuống xe ông ta vội ôm cô bé vào lòng đầy hạnh phúc. Lúc đó người vợ cũng từ ngoài cửa bước ra, ông liền nói:
- Sao em không cho con ngủ, sao để nó đứng ngoài một mình thế này, nhỡ có chuyện gì thì sao?
Nhìn người chồng bằng ánh mắt soi mói, cô lên tiếng:
- Ai bảo anh về muộn, anh biết là nó chờ anh về mới chịu ngủ mà. Người lại toàn mùi rượu.
- Anh phải bận tiếp khách mà. Mẹ mua cho con con gấu đẹp quá ta. – Ông ta trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác.
- Của anh hàng xóm bên kia cho con đấy. – Em vừa nói vừa chỉ tay lên mái nhà bên cạnh.
Đôi vợ chồng ngạc nhiên quay sang nhìn, Thanh Tùng liền giơ một cánh tay lên chào .Họ nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm với những suy nghĩ đen tối đang dần xuất hiện trong đầu khiến Thanh Tùng cảm thấy bối rối.
- Có phải con nuôi của gã hàng xóm quái dị không? – Ông chồng hỏi.
- Hình như là nó!
- Em phải cẩn thận.
- Vâng!
Nói xong cả ba người bước vào nhà. Cảm thấy bực bội nhưng xấu hổ có phần nhiều hơn, Thanh Tùng bắt đầu cảm thấy hối hận về việc mình đã làm.
Trời lúc này đã gần sáng, một người rồi vài người đã xuất hiện qua lại. Dựa lưng dưới gốc cây trên vỉa hè, cơ thể mệt mỏi rã rời không còn một chút sức lực nào cả, từ lúc bỏ đi, đã gần hai ngày này cậu chưa ăn gì. Thanh Tùng tưởng tượng bây giờ mình biến thành viên nước đá, từ từ tan chảy rồi hòa vào lòng đất. Chiếc đầu cúi gục xuống đất, những đôi chân cứ lần lượt lướt qua cậu, đôi thì vẫn bước đều, đôi thì dừng lại một lúc sau khi để lại trên người cậu ít tiền rồi lại tiếp tục bước đi. Một buổi sớm không có nắng, những cơn gió nhẹ lần lượt cuốn đi hết những tờ giấy bạc trên người cậu. Khung cảnh xung quanh trở nên xa rời, những tiếng nói cứ vang vọng không rõ ràng, khoảng thời gian đôi mắt nhắm lại mỗi lúc một nhiều hơn, chỉ một lúc nữa thôi là cậu sẽ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng nay thức dậy muộn hơn mọi khi, đã lâu lắm rồi ông mới có được giấc ngủ sâu đến vậy. Sức khỏe của ông dạo này ngày càng yếu đi, sống một mình có sức hấp dẫn và sự tự do riêng nhưng càng về già ông càng lo lắng về việc sẽ không có ai chăm sóc mình. Sau khi lấy hàng xong, trên đường trở về nhà, ông bắt gặp một cậu bé đang nằm gục dưới gốc cây. Đang định bước tiếp đi, một sáng kiến chợt nảy lên trong đầu ông ta. Đứng quan sát một lúc khá lâu, ông ta cứ mải mê suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định tiến lại gần. Mối lo lắng khi tuổi xế bóng chợt tan biến, trong lòng cảm thấy phấn chấn ông thầm nghĩ hôm nay quả là một ngày vô cùng may mắn.
- Này cậu bé!
Thanh Tùng theo phản xạ ngẩng đầu lên, một người đàn ông lớn tuổi đang đứng nhìn cậu. Quá mệt mỏi, cậu từ từ nhắm mắt lại rồi gục xuống.
Sau một giấc ngủ sâu, cậu giật mình choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng nhỏ, chợt người đàn ông bước vào căn phòng mang theo một khay đồ ăn đặt cạnh lên giường cậu. Cậu giương mắt lên nhìn ông ta chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Đặt chiếc khay lên giường rồi nhìn cậu mỉm cười, ông ta nói:
- Con ăn đi!
Nói xong ông ta bước ra ngoài, rồi đứng ở ngoài cửa bí mật quan sát.
Thanh Tùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đứng dậy bước tới cửa sổ, kéo rèm ra ngó qua ngoài cửa kính chỉ thấy bức tường gạch. Lặng lẽ bước trở lại chiếc giường, mùi thức ăn ngào ngạt khiến cậu bây giờ chỉ còn để ý duy nhất đến nó. Nhìn Thanh Tùng ngại ngùng không dám động vào, con mèo trắng chợt bước qua ông. Tóm lấy nó, ông liền đẩy nó vào căn phòng. Không ngạc nhiên khi thấy người lạ, con mèo liền nhảy lên chiếc giường, vô tư đến gần khay thức ăn. Sợ không được miếng nào lại mang tiếng là ăn hết, cậu liền đẩy con mèo xuống giường rồi ăn ngấu nghiến. Ở bên ngoài người đàn ông khẽ mỉm cười…
.......
Sau khi cửa hàng đóng cửa, như mọi khi cậu thường lên gác mái để nghỉ ngơi thư giãn. Dựa lưng vào bờ tường, xung quanh cậu là những tòa nhà cao tầng che kín cả bầu trời, ánh sáng đèn neon giờ đây hiện ra rõ ràng qua các tấm biển quảng cáo. Kể từ lúc bị đuổi đi, đã một năm nay, sau khi nhận làm con nuôi của ông ta, hàng ngày cậu đều bận bịu công việc của cửa hàng, một quán bar nhỏ tại nhà. Sáng dậy đi lấy hàng, về nhà chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho khách, rồi đứng ở quầy trực tiếp bán rượu. Cha của cậu ta ngày trước hay làm cùng nhưng sức khỏe ngày một yếu nên công việc hiện giờ do một mình cậu đảm nhiệm. Cả ngày loanh quanh với những thứ việc linh tinh bất tận, do không có mục tiêu gì khác nên công việc này đối với cậu cũng không có gì là vất vả. Trong không gian tối mờ và dễ chịu riêng của mình Thanh Tùng tiếp những vị khách trưởng thành mang theo những câu chuyện khác nhau. Những cuộc nói chuyện buổi đầu tiên diễn ra rất khó khăn chẳng khác gì cực hình đối với Thanh Tùng và hầu như cậu chẳng còn nhớ bất kì điều gì khi điều đó kết thúc. Nhưng do tính chất bắt buộc của công việc, nhiều lúc vui mừng hiểu ra và muốn nói tiếp một điều gì đó cùng với vị khách nhưng rồi lại quên không thể diễn tả được ý nghĩ khiến cậu cảm thấy tiếc nuối bực bội. Từ khi ghi lại những câu chuyện, những điều cậu suy ngẫm vào một quyển sổ tay thì việc tiếp chuyện với khách trở nên vô cùng dễ dàng, thú vị và hấp dẫn.
Sáng nay tiện đường cậu đã mua một con gấu bông nhỏ. Cầm nó trên tay, đã hơn một tháng nay cậu bắt đầu giấu một ít tiền khách cho không còn đưa hết cho cha như trước nữa. Chợt phía trước dường như có tiếng đánh nhau, cậu đứng dậy ngó xuống dưới. Đám người cầm dao kiếm khuôn mặt bặm trợn tay xăm trổ đuổi theo một người đàn ông. Ông ta quẹo nhanh vào ngõ rồi trốn vào trong thùng rác. Đuổi đến nơi thấy mất dấu vết, một người trong đám đó thấy Thanh Tùng liền hỏi:
- Cậu có thấy ai chạy qua đây không?
Thanh Tùng không do dự liền chỉ tay sang hướng khác. Đám người đó vội đuổi theo. Một lúc sau người đàn ông chạy trốn chui ra từ chiếc thùng rác đứng nhìn Thanh Tùng một lúc rồi bỏ đi. Cậu mỉm cười rồi trở về chỗ cũ để thực hiện việc mình định làm sau khi đã chờ cả ngày nay. Ngồi xuống, khoanh tay chống cằm lên bờ tường, cậu quan sát cánh cửa nhà hàng xóm. Hàng ngày vào mỗi đêm, có một bé gái thường đứng ở cửa chờ cha của mình đi làm về. Nhiều lần bị mẹ quát vì trốn ngủ nhưng em vẫn lẻn ra dù đôi mắt có díp lại háo hức đợi chờ. Hôm nay cũng vậy, cầm con gấu bông cũ trên tay kéo lê nó dưới đất, em dụi mắt nhìn về phía cuối con đường đợi chờ tiếng xe của cha. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, cậu chợt nhận ra mình đã là người trưởng thành. Ngại ngùng nhưng cậu vẫn quyết định gọi:
- Này cô bé!
Em ngơ ngác hình như có ai đó gọi mình.
- Ở trên này!
Cô bé quay sang rồi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn.
- Tặng em này!
Cậu giơ con gấu bông lên rồi ra hiệu cho em đón lấy. Theo phản xạ em bắt lấy con gấu bông nhỏ. Cô bé vừa bắt gọn xong, Thanh Tùng liền cúi xuống núp. Đôi mày hơi cau lại, mí mắt chớp liên hồi, ngắm nghía con gấu bông mới trên tay, em vô cùng thích thú, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đã biết mất. Em đã trông thấy anh ta vài lần, nhưng chỉ thoáng qua, chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
- Tại sao anh lại trốn?
Thanh Tùng rụt rè đứng dậy, gãi đầu cười nói:
- Anh sợ em sẽ không nhận.
- Em không dám nhận đâu – Cô bé nói với giọng đầy tiếc nuối.
- Anh là hàng xóm của em mà, có phải là người lạ đâu.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thanh Tùng, có bé liền cười tươi nói:
- Vậy em cảm ơn anh.
Vừa lúc đó tiếng xe ô tô của cha cô bé vang lên, bước xuống xe ông ta vội ôm cô bé vào lòng đầy hạnh phúc. Lúc đó người vợ cũng từ ngoài cửa bước ra, ông liền nói:
- Sao em không cho con ngủ, sao để nó đứng ngoài một mình thế này, nhỡ có chuyện gì thì sao?
Nhìn người chồng bằng ánh mắt soi mói, cô lên tiếng:
- Ai bảo anh về muộn, anh biết là nó chờ anh về mới chịu ngủ mà. Người lại toàn mùi rượu.
- Anh phải bận tiếp khách mà. Mẹ mua cho con con gấu đẹp quá ta. – Ông ta trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác.
- Của anh hàng xóm bên kia cho con đấy. – Em vừa nói vừa chỉ tay lên mái nhà bên cạnh.
Đôi vợ chồng ngạc nhiên quay sang nhìn, Thanh Tùng liền giơ một cánh tay lên chào .Họ nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm với những suy nghĩ đen tối đang dần xuất hiện trong đầu khiến Thanh Tùng cảm thấy bối rối.
- Có phải con nuôi của gã hàng xóm quái dị không? – Ông chồng hỏi.
- Hình như là nó!
- Em phải cẩn thận.
- Vâng!
Nói xong cả ba người bước vào nhà. Cảm thấy bực bội nhưng xấu hổ có phần nhiều hơn, Thanh Tùng bắt đầu cảm thấy hối hận về việc mình đã làm.
Chỉnh sửa lần cuối: