Hoàn thành Người lạ quen mặt - Hoàn thành - Mộc

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Tên tác phẩm: Người lạ quen mặt
Tên tác giả: Mộc
Thể loại: Tình cảm
Tình trạng: Hoàn
Tóm tắt:

Câu chuyện xoay quanh tình yêu của một cô gái tên An từ khi cô ấy bắt đầu biết yêu cho tới khi cô ấy lập gia đình.
An.
Là một cô bé ương bướng, khó chịu với tình yêu mới lớn.
Là một cô gái kiên trì, liều mình với tất cả chỉ để thương một người.
Là một người phụ nữ hờ hững, hay lo sợ trong chính cuộc hôn nhân của chính mình.


An yêu, rồi chia tay. Rồi lại yêu. Và tan vỡ.

Ba người đàn ông từng ghé chân vào cuộc đời An đều chọn lựa cách quay lại, một lần nữa khiến An sống lại từng thời điểm trong câu chuyện xưa. Nhưng mọi thứ đều có cái kết riêng của nó, An sẽ làm gì để có thể hạnh phúc?


Cuộc đời một con người như tôi có quá nhiều ngã rẽ, mỗi lần rẽ là một lần thấy mình ngộp thở bởi sự đánh cược.

"Ngã rẽ nào?"

Lời tựa:
Chính vào lúc tôi không tin vào tình yêu nhất, tôi lại nhận ra mình yêu một người. Hơn nữa còn là một tình yêu vĩ đại.
Bất chấp tất cả và gạt bỏ những rào cản xung quanh, tôi tự biến tôi thành một đứa ngốc chơi trong trò chơi trẻ con của chính mình.
Đóng vai phản diện trong câu chuyện cuộc đời.

Tôi vẫn sống như thế.
Cuộc đời tôi có quá nhiều ngã rẽ.
Quanh đi quẩn lại vẫn va vấp lại người cũ, vẫn đụng lại câu chuyện xưa.
Cuộc đời tôi vẫn vậy, gặp người ở thời điểm mới chỉ để kể lại câu chuyện cũ.


Mục lục:
Phần 1: Khỉ đít đỏ và Đầu nấm.
Chương 1
Chương 2 Chương 3
Chương 4 Chương 5 Chương 6
Phần 2: Tình yêu, xin chào!
Chương 1 Chương 2 Chương 3
Chương 4 Chương 5 Chương 6
Chương 7 Chương 8 Chương 9
Chương 10 Chương 11 Chương 12
Chương 13 Chương 14 Chương 15
Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương 19 Chương 20 Chương 21

Phần 3: Khi tôi trưởng thành.
Chương 1 Chương 2 Chương 3
Chương 4 Chương 5 Chương 6
Chương 7 Chương 8 Chương 9
Chương 10 Chương 11 Chương 12

Chương 13 Chương 14 Chương 15
Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương 22 Chương 23 Chương 24
Chương 25 Chương 26 Chương 27

Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương 31

Phần 4: Vitamin cho phụ nữ.
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13

Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19

Chương 20
Chương 21[END]




Ngoại truyện: Dim
Ngoại truyện: Phong
Ngoại truyện: Vương
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Phần 1 : Khỉ đít đỏ và Đầu nấm.

Chương 1 : Gặp gỡ.

“Tôi không rõ tình cảm giữa chúng ta là gì nữa.
Gọi nó là mối tình, có lẽ là nặng nề quá.
Thôi thì như vậy.
Gọi nó là tình yêu của tôi và tình bạn của cậu.
Được không?”

Lần đầu tiên tôi biết rung động trước bạn khác giới, là vào học kỳ II năm lớp mười một. Khi đó là thời gian tôi ổn định việc học sau rất nhiều lần chuyển nhà bởi công việc của mẹ tôi.

Tôi gặp người đó khi tôi bị Minh kéo đi xem cô ấy tập bài cổ vũ cho hội thao trường. Ban đầu tôi chỉ vác khuôn mặt ủ rũ ngồi một góc, chẳng rõ là tôi có nhìn vào mấy cái động tác mà tôi cho rằng đầy ngớ ngẩn kia mà Minh đang tập hay không nữa. Ánh nhìn vu vơ của tôi lơ đãng khắp sân vận động. Bởi vì ngoài mấy nhóm người đang tập cổ vũ ra thì chẳng còn gì để nhìn, không lẽ tôi lại lấy sách ra đọc nhưng tôi đâu phải người thích đọc sách bất cứ khi nào rảnh rỗi nên thà ngồi nhìn vớ vẩn còn cảm thấy vui hơn nhiều.

Bỗng có một khuôn mặt tiến gần lại phía tôi. Cái ánh mắt kỳ lạ đầy soi mói của người đó dán chặt vào tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu và không thoải mái. Theo kinh nghiệm xương máu của bản thân tôi thì bất cứ kiểu nhìn nào dù vô tình hay cố ý vào một người xa lạ thì cũng dễ bị ăn đấm, chung quy gọi là “nhìn đểu”. Tỉ lệ người bị thương và tệ hại hơn là bị chết vì lý do này là khá lớn. Ngày trước khi mới vào lớp mười, tôi cũng từng bị một người là đàn anh đàn chị có máu mặt trong trường dằn mặt vì cái tội nhìn cô ta hơi lâu. Cũng may là tôi ăn ở tốt, phúc lớn nên chỉ bị mắng chửi vài câu gọi là có thôi chứ không bị mất tí da tí thịt nào. Sau lần đó tôi cũng thay đổi kiểu nhìn của mình sang kiểu tế nhị hơn một chút, hay người ta vẫn gọi là “nhìn lén lút”. Lại nói về cái người đang nhìn tôi, cậu ta có mái tóc rất dày và hơi ánh màu nâu. Nếu so với các học sinh nam khác trong trường thì cậu ta có vẻ được nhân nhượng khi vẫn có thể nuôi tóc dày như thế này. Vì có một lần, tôi đã từng thấy thầy phụ trách cầm kéo cắt phăng đi một đoạn tóc khá dài của một bạn nam trong lớp tôi sau nhiều lần thầy ấy đã nhắc nhở cậu bạn đó. Tuy có chút rùng mình khi thấy thầy ấy cư xử lạnh lùng như thế nhưng trong lòng tôi vẫn không thôi cảm ơn việc mình là con gái. Chỉ có điều con gái còn bị nhiều quy định quản chặt hơn, kiểu như không được để mái dài, không được sơn móng tay, không được đi giày cao, không son phấn, ngay cả son dưỡng nhiều khi còn bị cấm tiệt. Cũng may tôi không bị nghiện mấy thứ đấy, nhìn cảnh mấy cô bạn trong lớp khóc lóc ỉ ôi rồi dùng trộm mới thấy thật khổ.

Tôi nhận định được một vài thứ trên mặt người này. Cậu ta để đầu nấm nên trông rất ngố. Da cậu ta khá là trắng, so với con gái thì nhiều người nên đau lòng khi phải so sánh với cậu ta.

- Ê! Khỉ đít đỏ.

Cậu ta vừa nói vừa vỗ bốp vào đầu tôi khiến tôi choáng váng một vài giây. Tôi trợn trừng mắt, lẩm bẩm một mình. “Cậu ta vừa nói cái gì… khỉ cái gì đỏ ?”

Không để tôi kịp định thần, cậu ta lại tiếp tục nói và quàng tay vào cổ tôi.

- Còn ngơ người ra đấy làm gì? Trông thấy tớ đẹp trai quá nên cậu bất ngờ à? Dĩ nhiên là tớ phải đẹp trai hơn rồi. Cậu phải biết là từ cái hồi 10 tuổi cậu bắt đầu chê tớ thò lò mũi xanh, rồi môi nhọn mắt hí, tớ đã ghi tạc vào trong lòng chờ ngày hôm nay để rửa mối uất hận năm đó đấy.

Rồi cậu ta xoay người tôi lại, lấy tay banh má tôi ra.

- Thế nào? Nhìn xem. Trông tớ có giống con lai không?

Nghe cậu ta nói đến câu đó, tôi mới cười thầm trong lòng: “Trông như nấm rơm mà kêu là con lai.

- Mẹ tớ nói bên trời Tây đã cho tớ chút ảnh hưởng. Haha. Bố tớ còn suýt nhận nhầm đó. Bố tớ bảo đẹp trai quá, tây quá tưởng không phải con mình.

“Thế chắc ngày trước cậu xấu lắm nên bố cậu mới không nhận ra đó.” Tôi khảng khái nhận định, vừa nghĩ vừa mím môi cười.

Tôi để yên cho Đầu nấm bô lô ba la một hồi mới gạt tay cậu ta ra khỏi người tôi.

- Cậu này, tớ không phải là Khỉ đít đỏ gì đó.

Tôi giữ giọng bình tĩnh, nói lại với cậu ta một cách nhẹ nhàng mà không gây ra cú sốc tinh thần nào cho cậu ta.

Đầu nấm há mồm rất to, định giơ tay ra đặt lên vai tôi nhưng tôi đã né kịp. Giọng cậu ta khá là thê thảm.

- Vết bớt ở mông cậu hết rồi sao? Sao lại hết được? Cậu đi phẫu thuật đấy à? Mẹ cậu cho cậu làm thế ư? Ôi…

Đầu nấm ủ rũ, mí mắt chùng xuống, tỉ lệ thuận với khuôn miệng đang than thở. Tôi gần như phát điên lên với cái kiểu cậu ta nói đến những cái tế nhị một cách thản nhiên. “Tôi làm quái gì có vết bớt nào trên người chứ.

- Này.

Tôi gằn giọng.

Đầu nấm ngơ ngác nhìn tôi, hỏi lại.

- Sao thế?

- Cậu nhận nhầm người rồi nhé. Tớ không có biệt danh nào là khỉ đít đỏ, mà cũng không có cái bớt nào cả.

Tôi tránh để cái ảo tưởng của cậu ta phát triển thêm, đành phải nói thẳng với cậu ta.

- Cậu không phải là Chi à?

Cuối cùng Đầu nấm đã trở về Trái đất.

Tôi gật đầu cái rụp.

Đầu nấm trở nên bối rối và ngại ngùng, không dám nhìn tôi mà ngồi thừ ra bên cạnh rất lâu. Tôi cảm thấy cũng không nên bắt bẻ cậu ta để tính sổ cái đánh đầu vừa nãy nữa, cũng cảm thấy ngồi đây không thích hợp nữa, may là Minh cũng vừa chạy lại gọi tôi về nên tôi đứng dậy xách ba lô lên. Ngay khi vừa quay người đi, bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi. Tôi quay lại nhìn. Là Đầu nấm. Cậu ta ngước lên nhìn tôi, giọng nói có phần rụt rè.

- Xin lỗi vì nhận nhầm cậu, cũng xin lỗi vì đánh đầu cậu. Cậu có thể đánh lại mình này.

Nói rồi cậu ta đứng dậy nhô đầu về phía tôi ra vẻ rất sẵn sàng.

Tôi bật cười, tuy là tôi rất muốn đánh trả nhưng nghĩ mọi người xung quanh đang nhìn, tôi lại không muốn bị mọi người nghĩ tôi đanh đá. Nghĩ vậy tôi mới gạt tay ra khỏi tay cậu ta, cố gắng nói nhỏ.

- Không sao. Không cần đâu.

Tôi cũng không có thời gian tán gẫu với Đầu nấm vì Minh đã giục giã được một lúc rồi nên vẫy tay tạm biệt cậu ta. Và đi thẳng.

Mấy ngày sau tôi cũng không hề gặp lại cậu bạn Đầu nấm đó nhưng những thông tin về cậu ta cứ thế trôi dạt về phía tôi cũng chỉ bởi vì lần nhận nhầm đó.

- Cậu có dám thề là không quen biết cậu ấy không?

Minh nheo nheo mắt nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy đã cố moi móc thông tin từ tôi về Đầu nấm từ hôm đó nhưng ngoài hai chữ “nhận nhầm” thì tôi chẳng cho cô ấy biết hơn. Chính vì vậy mà Minh đã giận tôi cả một buổi tối.

- Tại sao tớ phải tùy tiện dùng lời thề của tớ cho cậu ta chứ?

- Cậu ấy cũng đáng để dùng lời thề mà. Mà thôi, nói cho cậu nghe điều này.

Minh ghé sát vào tai tôi, thì thầm.

- Với cái đầu đấy á?

Tôi khá là ngạc nhiên với thông tin này, chỉ vì cái đầu nấm đó của cậu ta mà cậu ta đã được mời làm người mẫu chụp ảnh cho một hãng thời trang và kéo theo là rất nhiều lời mời chụp ảnh cho các tạp chí. Thậm chí năm đó còn nở rộ mốt cắt tóc kiểu đầu nấm này. Năm đó là năm nào nhỉ? Sao tôi chưa gặp qua ai để kiểu đầu đó nhỉ?

- Cậu đang tỏ thái độ rất khinh bỉ cái kiểu đầu đó đấy à?

- Phải! Trông chả có gì đáng để đua đòi theo.

Tôi thờ ơ đáp lại.

- Cũng đúng. Cậu vốn là người lạc hậu mà.

Minh chốt lại một câu cho phong cách của tôi. Ôi cái con người này! Tôi lấy tay véo một cái thật đau vào hông của Minh, cho cô ấy chừa cái tội chê bai phong cách của tôi. Nghe thấy tiếng Minh rít lên vì đau mới thấy hài lòng cho những tổn thất về mặt tinh thần của tôi.

- Mà này, cẩn thận đấy. Cậu ấy tuy là học sinh mới chuyển đến nhưng ở đây đã có bạn gái rồi. Là Hà “bà già” đấy.

Khi Minh nói mấy từ sau tên Hà, cô ấy đã phải nói thật khẽ để không ai biết cô ấy châm biếm cái tên ấy. Minh gọi như vậy là vì cái người tên Hà đấy, nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh cấp ba. Dáng cô ta rất cao, ăn mặc rất đẹp và hơn hết dưới sự hậu thuẫn của bố mẹ và thầy cô trong trường, cô ta thừa sức làm đẹp và chải chuốt cho bản thân trở nên bóng bẩy và đáng giá. Cô ta học rất giỏi, không phải là kiểu mặt xinh nhưng não ngắn. Tuy vậy cô ta rất thích chửi bậy và ăn nói rất giang hồ. Đấy là còn không tính cái chuyện cô ta rất hay tâng bốc bản thân.

Cũng phải thôi, một người là hoa khôi của trường, một người là ngôi sao sáng giá của các tạp chí và thương hiệu thời trang, hợp tác với nhau theo hình thức nào cũng khiến người ta cảm thấy rất phù hợp. Quan trọng hơn nữa là cậu bạn Đầu nấm này học hành rất dốt, có bạn gái như thế thì bù trừ cho nhau cũng rất tốt.

- Cậu nghĩ mình sẽ giống như trong phim, chen chân vào một cuộc tình đắt giá nhất của trường cấp ba sao?

- Không, cậu không có cái diễm phúc đó đâu An ạ. Tớ chỉ là thuận miệng nhắc nhở cậu thôi.

Ai mà thèm cái diễm phúc đó chứ? Tôi không rảnh làm mấy trò ngớ ngẩn. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, quả đầu nấm đấy của cậu ta, ít nhiều cũng khiến tôi có ấn tượng, cũng không phải là một ấn tượng xấu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Chương 2 : Tình cảm.


“Tình cảm thật sự là thứ khó đoán. Nó xuất hiện bất ngờ nhưng lại ra đi lặng lẽ.”


Tôi nhớ rất rõ, khi gặp Đầu nấm, tôi không có bất kỳ phản ứng hóa học nào, cũng chẳng có cái gọi là tiếng sét nổ vội bên tai nên căn bản ngay từ đầu tôi đã không có ý định nhớ nhung cậu ta thêm giây phút nào. Ngoại trừ việc một tháng liền cậu ta xuất hiện với mật độ cao xung quanh tôi. Lần gần đây nhất, cậu ta thậm chí đã gọi rất to cái tên “Khỉ đít đỏ” hướng về phía tôi trong căng tin trường. Bực có, cáu gắt có, xua đuổi có. Tôi thực hiện đủ mọi cung bậc cảm xúc ghét bỏ dành cho cậu ta, tất nhiên là với thái độ hết sức thục nữ, hiền dịu.

- Làm thế nào để cậu xuất hiện mọi nơi gần tớ thế?

Tôi thành thật hỏi Đầu nấm. Hay cậu ta có ý định gì với tôi? Nghi ngờ lắm.

Đầu nấm đưa lon nước ngọt cho tôi, mỉm cười kỳ quái.

- Chịu khó đi ngang qua lớp cậu là hỏi được bạn cậu th ôi, dễ mà.

Cậu ta là một trong số ít những người để ý đến tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ quên đi việc tôi không thích sự xuất hiện của cậu ta.

- Vậy cậu đi theo tớ làm gì?

Tôi trừng mắt tra hỏi như thể “mi không trả lời thành thật thì mi sẽ chết ngay tức khắc đó.”

- Thế cậu nghĩ một người con trai đi theo cậu hằng ngày là có mục đích gì?

- Có vấn đề về tâm lý. Chẳng hạn như, biến thái.

- Haha.

Đầu nấm nghe xong câu trả lời nhanh gọn của tôi chợt phụt lên cười. Tuy là cậu ta có đôi môi khá đẹp nhưng khi cười thì xấu như ma vậy. Mắt thì nhắm tịt vào, miệng thì ngoác ra, trông giống hệt ma xó.

- Cậu bị thế này đã lâu chưa?

Tôi thuận tiện hỏi thăm, không hề có một tia chân thành nào mà toàn là sự châm chọc nhưng cậu ta vẫn ôm bụng cười, sau đó rất khó khăn đáp lại.

- Cũng chưa lâu. Gặp cậu nên thế.

Cái thằng chết tiệt này.” Tôi rủa thầm trong lòng. “Không phải mỗi Hà bà già nhà cậu mới biết chửi bậy thôi đâu. Tôi cũng biết chửi đấy.

- Này, sao cậu phải giả vờ ngọt ngào với tớ?

Câu hỏi bất chợt của Đầu nấm cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ta đã dừng cười, khuôn mặt cậu ta còn thêm phần bí hiểm và trông có vẻ như là đang chờ đợi điều gì thích thú lắm.

- Tớ còn biết cậu chửi rủa tớ khá nhiều trong vòng một tháng qua. Câu gì cậu thường chửi tớ cũng đều nghe qua. Lúc cậu chửi bậy, thật cá tính. Giọng nói rất có tố chất làm phát thanh viên.

Chẳng hiểu cậu ta đang khen tôi hay mỉa mai tôi nữa. “Thôi được rồi, đã phát hiện rồi thì chị đây ngả bài luôn”. Nhưng vẫn tiếc cái công giữ gìn hình tượng của tôi.

Mặt tôi lạnh tanh, đáp lại cậu ta.

- Biết rồi sao còn không tránh xa ra.

- Muốn gần còn khó thì sao phải xa nữa làm gì?

Giọng Đầu nấm rất hồ hởi. Nhân lúc tôi không để ý, cậu ta thậm chí còn khoác vai tôi.

- Mượn cái vai tí. Đứng lâu mỏi quá!

Đầu nấm đề phòng tôi đẩy ra, giữ khư khư vai tôi.

Đến lúc này tôi chẳng thèm quan tâm điều gì, tâm sự với Đầu nấm nhưng suy nghĩ hiện có trong đầu tôi.

- Biết không? Tớ không ghét cậu, thậm chí còn rất thương cậu vì cậu không có ai chơi cùng nên cứ phải đi theo một đứa con gái như tớ vậy. Cuộc sống của người nổi tiếng cũng khó khăn th ật!

Lời nói của tôi nửa phần châm chọc, nửa phần cảm thông.

- Không cần phải thương tớ đâu! Có nhiều nhương tớ rồi nên cậu chỉ cần yêu tớ là được.

Đầu nấm nói rất nhanh nhưng không hề khó nghe. Nếu tôi không nghe nhầm thì cậu ta vừa đề cập với tôi về vấn đề yêu đương. Tôi thoáng bối rối rồi tự trấn tĩnh bản thân mình. Tôi huých cùi chỏ vào bụng cậu ta, ngang nhiên bỏ đi với câu chửi.

- Thần kinh !


Đó là lần đầu tiên tôi chửi Đầu nấm. Và cậu ta thật sự không bình thường khi tiếp tục để tôi chửi với lý do “nghe quen rồi”. Lời tỏ tình hôm đó của cậu ta cũng rất nhanh trôi vào quên lãng, vừa là do tôi không muốn để tâm đến, vừa là vì cậu ta cũng không còn đề cập tới nữa mà chỉ lặng lẽ đi theo tôi, phá bĩnh tôi khi cậu ta cảm thấy nhàm chán. Tôi bất đắc dĩ trở thành bạn bè với Đầu nấm. Tuy quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết như vậy khiến cho rất nhiều người bàn tán đồn đại nhưng chưa một lần nào tôi thấy Hà đến gặp tôi về việc bạn trai cô ta cứ bám lấy tôi như vậy. Có thể họ không phải là người yêu của nhau, cũng có thể là cô ta coi khinh không thèm quan tâm sự xuất hiện của tôi có làm mối quan hệ yêu đương của cô ta tan vỡ hay không. Sở dĩ tôi nhắc đến Hà một cách khó chịu như vậy bởi vì mối quan hệ của chúng tôi không tốt. Dượng của cô ta chính là bố ruột của tôi. Bố mẹ tôi ly hôn từ năm tôi học lớp sáu, nên việc ông ấy đi bước nữa cũng chẳng phải là việc gì đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều, cả mẹ và tôi đã cố tránh không có quan hệ thêm với ông ấy. Ông ấy là người có chức quyền, việc gì không nên dây dưa vào thì mẹ và tôi đều cố gắng tránh. Vợ hai của ông ấy, cũng chính là mẹ của Hà, là một người khá giàu có và xinh đẹp, được hưởng nhiều tải sản từ người chồng quá cố. Vậy nên hai người đó lấy nhau cũng làm cho người ta bàn ra tán vào một thời gian. Tôi chuyển trường nhiều lần, nhưng vẫn không tránh nổi việc học chung với con riêng của vợ hai của bố tôi. Cô ta cũng biết đến sự tồn tại của tôi. Chính vì cô ta được dượng cưng chiều nên việc con riêng quý dượng là điều bình thường. Cô ta cũng thích thể hiện sự hạnh phúc của cô ta mỗi khi thấy tôi. Điều đó vừa khiến tôi chán ngán, vừa khiến tôi cảm thấy đáng ghét.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Lớp Hà và lớp tôi học chung tiết thể dục. Cô ta vẫn ngồi im cho đến khi thấy tôi đến gần đó rồi vẫn như thường lệ lại ca bài ca tình cảm cha con sến sủa nhằm cho tôi nghe thấy. Trong trường này, người cô ta thích châm chọc nhất là tôi và tôi cũng chính là đối tượng chửi nhau truyền kiếp với cô ta trên mạng xã hội. Tất nhiên chúng tôi luôn nói chuyện riêng chứ không phô bày sự thô tục ngôn từ cho tất cả mọi người được bàn tán. Tuy nhiên, Hà vẫn có một đặc điểm khiến cho tôi còn cảm thấy yêu quý cô ta là dù cô ta độc miệng, nhưng cô ta khá là tốt tính và biết quan tâm đến đối thủ. Cô ta là người thứ hai sau Minh luôn hỏi thăm việc tôi bị ốm khi tôi trông lù dù ở trường. Lời lẽ thì dĩ nhiên không chấp nhận được nhưng tôi công nhận thiện ý của cô ta.

- Cậu vừa chết ở đâu đấy à?

- Ừ, mới đào mộ lên đấy.

- Đào ở đâu?

- Dưới giường cậu.

- Đồ điên!

- Nói chuyện với cậu lâu nên tôi bị lây bệnh của cậu đấy.

Tôi sụt sịt mũi, không buồn nhìn Hà, loay hoay tìm giấy trong túi áo để xì mũi.

- Chết tiệt! Có cậu bị bệnh đó.

- Dĩ nhiên là tôi đang bị bệnh.

Tôi chu miệng, cười vui vẻ. Có vẻ Hà đang khá cáu có với tôi, tôi nghe loáng thoáng mấy tiếng chửi của cô ta.

Ngồi yên được với Hà một lúc, cô ta lấy tay đập mạnh vào vai tôi.

- Này!

- Đồ điên, cậu đánh người bệnh thế hả?

Tôi gào thét trong lòng. Vì giọng tôi đang khàn nên tôi hạn chế nói sợ mất hình tượng. Nên tôi chỉ có thể nói như thỏ thẻ bên tai cô ta. Thấy cô ta không trả lời, tôi mới nhìn lên. Theo hướng nhìn của cô ta, tôi phát hiện một người mặc áo khoác đen với vẻ mặt hớn hở đang đi tới.

- Là thế nào?

- Giờ mới chịu hỏi hả? Tưởng cậu phải xoắn xít lên tìm tôi hỏi chứ?

- Con mẹ nhà cậu. Cậu nghĩ tôi rảnh như cậu để chạy tới hỏi cậu có quan hệ ra sao với cậu ta à?

- Cậu có hơi vô tâm so với tôi nghĩ đấy!

Tôi gấp lại khăn giấy trong tay, nhún vai, thoải mái nói chuyện.

- Vô tâm cái quái gì! Chẳng qua tôi không có hứng.

Hà ngúng nguẩy nhìn ra phía khác. Cái dáng ngồi của cô ta đúng là phải đẳng cấp cao hơn ngồi thiền mới làm được. Mông cong ngực ưỡn, lưng thẳng, khuôn mặt tạo góc vuông với cổ 90 độ, chưa nói đến việc hai tay cô ta khoanh vào trông rất có tư chất người quyền quý.

- Chẳng phải cậu ta với cậu yêu nhau sao?

Lúc này tôi mới chú ý lại vào câu chuyện dang dở, hỏi lại Hà.

Hà lấy tay che miệng, mắt chớp liên hồi rồi dùng giọng thương cảm nói với tôi.

- Bình thường tôi vẫn nghĩ cậu cũng không thông minh lắm nhưng không ngờ cậu lại kém hiểu biết đến mức độ này. Thật là đáng thương! Cậu nghĩ tôi là ai? Đẳng cấp tôi ở mức nào mà đi yêu cậu ta? Với cái đầu nấm đó á?

Cuối cùng cũng có một người cùng quan điểm với tôi. Tuy là tôi không thích cô ta chung quan điểm với tôi nhưng việc nhất trí là cái đầu nấm ấy chẳng ra sao cả thì tôi vẫn khá vui vẻ. Đâu phải ai cũng thích cái đầu nấm đó đâu. Thậm chí cô ta còn thốt ra một câu hỏi tương tự với tôi khi tôi nói chuyện với Minh.

- Nói cho cậu biết, người yêu tôi phải là cực phẩm, là loại hàng đắt giá nhất trên thị trường, là mặt hàng mà cậu có bán thân cũng không đủ tiền mua đâu. Hiểu chứ?

Hà lắc đầu, hất tóc mái sang một bên, dùng ánh mắt kinh thường nhìn tôi, cố ý cười nửa miệng.

- Ờ, hẳn nào cho tới tận bây giờ cậu vẫn chưa có người yêu.

Tôi châm chọc lại Hà cho cô ta bớt đề cao bản thân mình.

- Cậu thì hơn tôi chắc? Nghe nói cậu từ bé đến lớn còn chưa được ai theo đuổi, nói gì đến chuyện có người yêu.

Hà lườm nguýt tôi.

Một giọng nói gấp gáp chen vào câu chuyện.

- Ai nói cậu ấy không có người theo đuổi. Anh là một ví dụ rất đặc biệt đấy!

Cả tôi và Hà đều ngạc nhiên quay về phía phát ra giọng nói đó. Tuy rằng nghe giọng nói tôi biết đó là Đầu nấm nhưng tôi vẫn không khỏi quay đầu lại xem vẻ mặt của cậu ta khi nói năng bừa bãi như vậy.

Tôi định giơ tay lên đánh cho cậu ta một phát thì Hà đã làm điều đó trước tôi. Đó thậm chí là một cái đánh khá là đau. Cô ta bặm môi, nói.

- Chẹp chẹp… Cuộc đời của cậu ta đã bế tắc lắm rồi anh còn định chen chân vào để làm cho cậu ta không ngóc đầu lên được à? An ạ, tôi phát hiện ra cậu đáng thương nhiều hơn so với suy nghĩ của tôi.

Mắng mỏ Đầu nấm xong cô ta quay về phía tôi, vuốt tóc tôi xem chừng đang thông cảm lắm. Tôi đẩy tay Hà ra, ngăn chặn hành động tiếp theo của cô ta sau đó trừng mắt với Đầu nấm.

- Nghe cô ta nói chưa, đừng làm đời tôi bế tắc thêm.

Từ ngày cậu ta với tôi đi đâu cũng như hình với bóng, tôi đã bị rất nhiều người trù dập. Tuy không phải từ học sinh cùng trường mà là một số người hâm mộ của cậu ta, nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy phiền toái. Dù cậu ta không phải một ngôi sao quá nổi tiếng nhưng vẫn có khá nhiều người hâm mộ. Số lượng người “theo dõi” cậu ta trên các mạng xã hội lên tới hơn hàng trăm nghìn người nhưng một nửa là antifan, cậu ta nói với tôi thế. Và rồi cậu ta nói với tôi rằng : “Yên tâm đi, nếu cậu bị fan của tớ đá xuống hố sâu thì sẽ có một hàng dài antifan của tớ xếp hàng chờ cứu cậu.

- Nếu đời cậu bế tắc như thế thật thì có thêm một người ở cạnh cậu chẳng phải sẽ vui vẻ và bớt cô đơn hơn sao?

Ngay khi Đầu nấm nói xong câu ấy, Hà đã ngán tới tận cổ, bỏ đi ngay lập tức. Tự dưng tôi muốn được cô ta kéo đi, ở lại lâu với cậu ta hẳn tôi ngộp thở.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
4.743,0
Truyện này của bạn hay quá. Một lối viết rất gần gũi, bình dị, làm mình nhớ đến thời đi học của mình. Mình hóng các chương sau của bạn.

P/S: Không sử dụng màu đỏ trong bài viết bạn nhé (Quy định của Diễn Đàn). Bạn có thể để tên chương thành màu xanh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Mình này của bạn hay quá. Một lối viết rất gần gũi, bình dị, làm mình nhớ đến thời đi học của mình. Mình hóng các chương sau của bạn.

P/S: Không sử dụng màu đỏ trong bài viết bạn nhé (Quy định của Diễn Đàn). Bạn có thể để tên chương thành màu xanh.
Cảm ơn bạn.
Mình sẽ sửa ngay.
Xin lỗi vì mình đã bỏ sót khi đọc nội quy.
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Chương 3 : Rung động.

“Cũng có lúc tôi buộc con tim mình phải chịu trách nhiệm cho những loại tình cảm đơn phương như thế này. Tôi thích cậu.”


Lên lớp mười hai, vì áp lực học hành và có những chuyện không vui dồn dập tới nên tôi trở nên vô cùng xấu tính.Tôi hay cáu gắt, cũng hay giận dỗi những chuyện không đâu đến nỗi Minh đã hỏi tôi đầy nghiêm túc rằng: “Có phải kỳ của cậu diễn ra quanh năm không đấy? Người ta bình thường chỉ khi đến kỳ mới khiến tính cách thay đổi, cậu suốt mấy tháng liền đều trở nên xấu tính.” Lúc đó tôi đã cốc đầu Minh một cái thật đau và nói cô ấy dở hơi. Tôi mà bị như thế thật thì tôi chỉ còn một cái xác khô thôi, lấy đâu ra sức lực để trở nên xấu tính nữa. Đầu nấm cũng là người gánh chịu mọi cơn giận từ tôi bởi vì cậu ta là người duy nhất châm ngòi vào pháo nổ. Tôi càng tức giận thì cậu ta cãi nhau với tôi càng hăng và ngang hơn. Thái độ của Hà bà già lại hết sức vui vẻ.

- Cũng được, dạo này tôi đang bị mệt, có người thay tôi châm chọc cậu cũng được.

Rồi cô ta quay sang vỗ vai Đầu nấm đầy tình cảm.

- Hoan nghênh anh đến thế giới của Khỉ đít đỏ. Haha.

Hai anh em nhà này có phải chán sống rồi không nhỉ? Chỉ còn hơn hai tháng nữa là tôi không phải gặp Hà thường xuyên rồi nhưng còn Đầu nấm, tôi chẳng biết phải làm sao với cậu ta nữa. Trong khi tôi bận bù đầu với việc học hành thì Đầu nấm lại rất nhởn nhơ và luôn thể hiện mình là một người nhàn nhã vô lo.

Tối nay tôi còn có hẹn đi xem Đầu nấm chụp hình. Cũng không phải là lần đầu tôi được cậu ta rủ rê đi xem nhưng mỗi lần cậu ta lại chụp một concept khác nhau, lần nào xem cũng không chán. Vốn là tôi định từ chối nhưng cậu ta nói rằng đi chơi một chút sẽ thoải mái đầu óc hơn nên tôi đã nghĩ lại và nhận lời đi. Xem ra dù không phải người chăm học hành cho lắm thì cậu ta vẫn biết cách thư giãn khi học quá nhiều.

Trước khi đi mẹ cũng chỉ dặn tôi vài điều vì là buổi tối, nơi chụp ảnh cũng khá xa nhà. Mẹ biết mối quan hệ giữa tôi và Đầu nấm, cũng biết cậu ta có họ hàng với Hà nhưng chủ yếu là mẹ xem tạp chí thấy cậu ta rất nhiều lần. Lý do tại sao mẹ lại đồng ý cho tôi chơi với cậu ta thì tôi cũng không biết. Mẹ không ra mặt phản đối gì cả. Hay mẹ đang nghĩ cho con gái mẹ sắp tiền mãn teen mà chẳng có bạn nam nào cẩm cưa nên đành mở cửa phát vé thông hành cho Đầu nấm nhỉ? A! Tôi chẳng biết nữa, dù sao thì Đầu nấm cũng đến đưa tôi đi và hứa hẹn đi xem phim và đi ăn KFC với tôi rồi.


Hôm nay trang phục của Đầu nấm chỉ toàn màu đen. Ch ẳng lẽ cậu ta tính làm ác quỷ? Chắc đó là concept của buổi chụp hình hôm nay. Về cơ bản cả phòng chụp cũng toàn phông màu xám. Nếu không ngồi cạnh Đầu nấm xem cậu ta hóa trang ngay từ đầu thì chắc tôi sẽ không nhận ra cậu ta. Đôi mắt một mí của Đầu nấm to lên trông thấy bởi đường kẻ mắt rất đậm. Má cậu ta được dặm một ít phấn màu tối nên cả khuôn mặt dường như hốc hác. Và bởi vì cậu ta có khuôn mặt V-line nên giờ trang điểm xong tôi cứ ngỡ cằm cậu ta sẽ rớt bất cứ khi nào vậy.

Xuyên suốt cả buổi chụp hình, miệng của tôi như chẳng thể đóng được vào. Đầu nấm chụp rất ngầu, ánh nhìn mạnh mẽ và có hồn hơn. Khi cậu ta tạo dáng, giống như là một con báo kiêu ngạo, khác hẳn với Đầu nấm mà tôi thường biết. Tóc của cậu ta được dựng lên như hai cái sừng nhọn hướng sang hai bên, nhìn mặt thì giống con báo mà nhìn tổng thể lại chẳng khác gì một con trâu. Tuy so sánh có phần hơi thô thiển nhưng sự thực thì đúng là như vậy. Đúng rồi, là Ngưu Ma Vương. Đầu nấm chính là Ngưu Ma Vương trong Tôn Ngộ Không.

- Bây giờ tôi sẽ không gọi cậu là Đầu nấm nữa, là Ngưu Ma Vương, duyệt không?

Thấy Đầu nấm tới gần, tôi hét lên nhặng xị. Lần đầu tiên trong đời, tôi phát hiện ra rằng khi tôi phởn lên thì độ điên cũng không kém cạnh ai. Mấy anh chị trong ê kíp của Đầu nấm nghe thấy tôi hét lên như vậy cũng bật cười vào hùa trên chọc Đầu nấm và cả… tôi nữa.

- Ê Ngưu Ma Vương, Bà La Sát của em đây à?

Đầu nấm cười rất to, đá lông nheo, nhanh nhẹn đáp lại.

- Đúng rồi, là Bà La Sát của em đấy. Trông chúng em có hợp không?

Đầu nấm ghé đầu sát vào đầu tôi, nghiêng đầu cốc vào đầu tôi một tiếng thật kêu.

Tôi đang bực mình vì lời trêu chọc của mình phản tác dụng thì cậu ta lại được dịp xơ múi. Ngọn núi lửa trong tôi đang phun trào và người hưởng trọn vẹn hậu quả không ai khác ngoài Đầu nấm. Cuối cùng, nơi lĩnh hậu quả trên người cậu ta chính là cơ bụng một múi rưỡi. “Để xem cậu còn nhởn nhơ với tôi thêm giấy phút nào không nữa?”


Vì buổi chụp hình kéo dài hơn một tiếng nên chúng tôi không thể đi xem phim nên đã quyết định đi ăn kem ở gần nhà tôi. Quán kem gần nhà tôi vô cùng nổi tiếng, chính là chỗ hẹn hò lý tưởng của các cặp sao trong showbiz, cũng là nơi có số ngôi sao nổi tiếng làm đại diện nhiều nhất. Đi kèm với sự nổi tiếng đó là giá cả cực kỳ đắt đỏ nên tuy là gần nhà nhưng tôi chưa bao giờ dám tự ý mò mẫm lui tới chỗ này chỉ để ăn một cốc kem bé tí rồi cả tháng đó phải tích kiệm từng xu một mà không dám ăn sang cho nên lần này được mời đi, dại gì mà không đi. Đầu nấm nói tháng này cậu ta giàu, bao tôi một bữa kem không làm cậu ta phá sản được. Tôi rất cảm kích trước sự hào phóng của cậu ta mà không ngần ngại chọn ngay nơi này để phóng thích số tiền mà cậu ta đã giam cầm bao lâu nay. Biết tôi chọn quán kem sang chảnh này, Đầu nấm cũng chẳng có ý kiến gì. Trên đường đi cậu ta còn rất thoải mái nghe nhạc, không hề để tâm một cơ số tiền của cậu ta sẽ bay đi trong đêm nay. Tôi gọi cho tôi một cốc kem tươi phủ nước chocolate thật là lớn, còn cậu ta chỉ ăn một cốc nhỏ kem dứa. Khi thấy tôi ăn, cậu ta còn thản nhiên nói.

- Vòng hai của cậu sắp bằng một quả bóng rồi đấy.

- Bóng tennis hả? Phải rồi!

Tôi biết rõ ý của cậu ta là gì nên cố tình chống chế ngay lập tức.

- Vòng một mới là bóng tennis, vòng hai là bóng rổ. Vòng ba, ừm, là bóng xịt.

Đầu nấm vuốt cằm nhìn tôi một lượt rồi phán chắc như đinh đóng cột. “Thằng nhóc này muốn làm tôi điên lên rồi đây. Được cậu ta mời một bữa mà để cậu ta sỉ nhục thế này thật là lỗ vốn. Không được.” Tôi nghĩ thầm trong long, nuốt miếng kem vào miệng, dặn lòng không được quá tức giận, chỉ đáp lại Đầu nấm với vẻ mặt tỉnh bơ.

- Cậu đo rồi chắc?

- Ước lượng tạm bằng mắt thôi. Yên tấm mấy năm nữa tôi sẽ tự tay đo cho cậu rồi báo lại cho cậu kết quả chuẩn nhất. Đừng gấp gáp!

Đầu nấm vươn tay ra giơ ngón cái lên kèm một tiếng tặc lưỡi gian tà, không giấu giếm được sự vui sướng.

“Tôi cần cậu đo à đồ chết dẫm này. Đến mẹ tôi còn chưa được động vào nữa là cậu. Tất nhiên là không tính khi còn bé rồi.” Tôi cảm thấy mình là một người hèn nhát vì ngoài việc suy nghĩ xấu xí trong lòng, tôi không làm gì khác.

- Về mà tìm Khỉ đít đỏ của cậu mà đo. Tôi không cần.

Tôi chán ngán cầm thìa xúc một muỗng kem lớn bỏ vào miệng. Cái lạnh của kem như xuyên thấu răng tôi, tê dại cả bộ hàm.

- Ở ngay trước mặt rồi còn tìm làm gì nữa.

Đầu nấm đưa tay ra phía trước véo mũi tôi.

- Này, chẳng phải cậu đã từng nhầm tôi với một cô Khỉ đít đỏ nào cơ mà. Không phải bị lú rồi đấy chứ?

Tôi nhếch mép.

Đầu nấm cười sảng khoái. Tiếng cười của cậu ta thu hút bao con mắt tò mò của những người trong quán. Chắc một nửa trong số đó vừa nhìn vừa chửi cậu ta là thằng vô duyên. Hy vọng tôi đoán đúng.

Đầu nấm chuyển sang ngồi cạnh tôi, khoác tay lên vai tôi. “Lần này chắc chắn không được sử dụng lý do “dựa cho đỡ mỏi” nữa nhé, không thì chị xử.”. Tôi lẩm bẩm trong lòng.

- An ạ!

Đầu nấm không gọi tôi là Khỉ đít đỏ như mọi lần mà gọi thẳng tên tôi. Thật ra khi cậu ta gọi tôi một cách tử tế, tôi sẽ không tiếc lời mà khen cậu ta có giọng nói cuốn hút đâu.

- Thật ra ngay từ đầu tôi chẳng có người bạn nào tên là Khỉ đít đỏ cả.

Lời tuyên bố sự thật chắc nịch của Đầu nấm như chiếc búa đánh mạnh vào đầu tôi.

- Đấy chỉ là tôi bịa ra khi tìm cớ nói chuyện với cậu thôi. Hôm ấy tôi đi ngang qua sân tập thấy một mình cậu ngồi ngẩn ngơ như mất của. Khi đó tôi cũng không có việc gì làm, chán quá nên tìm cách trêu cậu. Đang nghĩ ngợi thì thấy cậu đứng dậy, đằng sau quần của cậu toàn bụi đỏ vì ngồi trên nền gạch, tôi liên tưởng đến con Khỉ đít đỏ, thêm thắt vài thứ rồi đi tới trêu cậu. Phản ứng của cậu với câu chuyện của tôi cũng không đến nỗi nào. Thấy cậu chán ghét tôi đến mức muốn đuổi tôi đi mà không chịu hành động gì, tôi cũng cảm thấy lạ. Rõ ràng muốn xua tôi đi mà cứ tỏ ra là không sao, không sao cả. Qua vài hôm tôi đến nhà em họ tôi chơi, thấy ảnh cậu trong danh sách bạn bè của nó. Lúc đó nó còn đang inbox nói chuyện với cậu, thấy toàn những lời lẽ chợ búa chửi đổng của cậu và nó, tôi nghĩ mình hoặc là hoa mắt, hoặc là người trong ảnh chỉ giống cậu thôi. Sau khi nghe nó giới thiệu về cậu là “đối thủ chửi rủa” của nó, tôi mới lý giải được ánh mắt của cậu dành cho tôi hôm đó. Cứ nghĩ đến là tôi lại cười chảy cả nước mắt.

Đầu nấm lấy tay còn lại của cậu ta lên dụi dụi mắt.

- Tôi có nên cảm ơn cái tên Khỉ đít đỏ đó mà cậu dành cho tôi không?

Tôi lừ mắt, bặm môi nói.

- Cảm ơn bố của nó là được, không cần phải cảm ơn nó.

Đầu nấm lấy tay gõ lên bàn. Âm thanh nghe chừng thể hiện tâm trạng cậu ta đang rất vui.

- Cậu làm như cậu là người khai sinh nên tên đó không bằng í.

Tôi gỡ cánh tay của Đầu nấm xuống, tiện thể ngồi dịch ra một chút.

Đầu nấm quắc mắt nhìn tôi.

- Tất nhiên là không phải tôi khai sinh, nhưng tôi, chính tôi là người đã đem cái tên “Khỉ đít đỏ” trở nên phổ biến đấy. Khắp các trang mạng xã hội của tôi, đâu đâu cũng có người nói về Khỉ đít đỏ. Tôi còn cứ nghĩ nó sẽ lên Top trend cơ. Thậm chí các fan của tôi còn liên tục hỏi tôi về người tên Khỉ đít đỏ. À mới nhớ, cậu vẫn chưa chịu kết bạn yahoo với tôi đúng không ? Hẳn nào vẫn chưa cập nhật được gì. Thôi không sao! Đợi đến lúc cái tên đó lên báo thì biết cũng chưa muộn.

- Cái gì mà lên báo? Họ viết về Khỉ đít đỏ á?

Đầu nấm không nén được tiếng thở dài não nề, cảm giác như cậu ta đang bất lực trước tôi vậy.

- Hóa ra đẳng cấp giữa người học hành nhiều và người không thích học hành cũng không khác nhau nhiều. Cậu luôn bảo tôi dốt nhưng cậu cũng không chịu thua tôi về khoản này đâu.

“Ồ! Cậu ta thừa dịp hạ thấp tôi đây mà. Cái gì gọi là không khác nhau nhiều?”

Hai bàn tay tôi đã tự động nắm chặt thành nắm đấm.

- Nghe này!

Đầu nấm lại kéo tôi lại gần, thì thầm mặc kệ sự tức giận của tôi.

- Cậu nghĩ mấy tay nhà báo rảnh rỗi viết về mấy con khỉ đít đỏ thật đấy chắc? Họ phải giật title. Họ phải biến những gì không thể thành có thể mới kiếm ăn được. Để làm được những điều đó, họ sẽ kéo tôi vào để bài báo về Khỉ đít đỏ nhanh chóng nhận được hàng nghìn lượt like và hàng trăm lượt chia sẻ. Với sự nổi tiếng của tôi, cộng thêm một chút khéo léo khi chọn lọc ngôn từ, họ sẽ có ngay một bài title: “Người yêu bí mật của Hoàng tử trong làng thời trang có biệt danh Khỉ đít đỏ”. Và sau đó sẽ có rất nhiều cuộc phân tích, bình luận, một nửa trong số đó sẽ nói rằng người yêu của tôi bị bệnh gì đó ở gần chỗ mông. Một nửa đó tôi dám cá với cô là antifan.

Sau khi lắng nghe Đầu nấm nói những lời này, tôi tin chắc mình nên nghỉ chơi với cậu ta. Hình tượng thục nữ của tôi nhờ cậu ta mà biến thành cô nàng “Khỉ đít đỏ” trong truyền thuyết. Tự dưng phải gánh cả một đống những lời bêu rếu vì cậu ta tự nhận tôi là người yêu cậu ta. Chưa hết, cậu ta còn mắc bệnh nặng trầm trọng.

- Dạo này có hay gặp Hà không?

Tôi hỏi một câu chẳng mấy liên quan, tuy vậy cậu ta cũng vui vẻ trả lời.

- Cũng gặp thường xuyên.

- Phải rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi lắc đầu, bày ra vẻ mặt “không thể cứu vãn được”.

Đầu nấm nghi hoặc gặng hỏi tôi.

- Sao? Thế nào? Có vấn đề gì? Cậu bị thế nào à? Nghẹn kem à? Không thở được à? Có cần hô hấp nhân tạo cho khí huyết lưu thông không? Tuy rằng đôi môi tôi cũng đáng giá lắm nhưng để cậu bóc tem miễn phí, tôi cũng đành lòng.

Nói rồi Đầu nấm hít một hơi mạnh, phồng mồm trợn mắt hướng về phía tôi. Để ngăn chặn diễn biến tiếp theo, tôi bóp cổ cậu ta làm cậu ta phì hết khí ra ngoài.

- Cậu có biết hành động cậu vừa làm mà bị ai chụp được đưa lên báo là tai tiếng lắm không hả? Cậu sẽ bị fan của tôi đá xuống hố đấy biết không?

Đầu nấm xoa xoa cái cổ vừa bị tôi bóp, oán than kêu lên.

- Không sao, antifan của cậu sẽ xếp hàng chờ cứu tôi.

Tôi nhớ lại câu nói lần trước cậu ta nói với tôi, áp dụng triệt để.

- Ờ ờ, cậu được lắm. Nói xem không còn nghi ngờ cái gì?

- Cậu gặp Hà nhiều hẳn nào lây bệnh tự đề cao bản thân mình của cô ta rồi.

Nhân lúc mọi người xung quanh không còn nhìn ngó về phía này nữa, tôi véo má Đầu nấm một cái để làm thức tỉnh cái ảo tưởng hão huyền của cậu ta.

- A đau!

Đầu nấm ngay lập tức kêu lên. Môi cậu ta cong lên, mắt cũng nhắm cả vào thể hiện sự đau đớn.

- Không phải lây đâu. Gen cả đấy!

Giọng Đầu nấm tỏ rõ sự khó chịu.

Tôi bất lực với cậu ta, kiểu gì cậu ta cũng nói lại được.


Ăn xong Đầu nấm cùng đi dạo với tôi, cũng là đưa tôi về luôn. Vì cậu ta đang có hứng nên tôi cũng chẳng muốn từ chối, dù sao cũng chỉ là một đoạn đường. Dáng đi vụng về của cậu ta như người say rượu, cứ được một bước lại vấp một bước. Chẳng hiểu người mẫu kiểu gì mà đi cũng không nổi như vậy nữa. Hẳn nào cậu ta chỉ nhận chụp ảnh chứ chẳng nhận lời catwalk bao giờ.

- Ê ê! Khỉ đít đỏ.

Đầu nấm tự nhiên la toáng lên. Giọng cậu ta chỉ thiếu một âm vực nữa là thành tiếng huýt sáo của con cá heo.

Tôi ngán ngẩm quay đầu lại, nhăn nhó.

- Gì?

- Mượn cái tay.

Đầu nấm vẫn cúi đầu nhìn đường, lên tiếng. Tay phải của cậu ta chìa ra phía tôi.

Tôi nghi hoặc. Dạo này Đầu nấm tinh ranh hơn hồi trước, có quỷ mới biết cậu ta định làm trò gì. Hay cậu ta lại định nói “mượn cầm để đi cho chắc”?

Trong khi tôi vẫn đứng ngây ra nghĩ ngợi thì Đầu nấm đã bắt kịp tôi. Tay cậu ta nhanh chóng đan vào tay tôi. Mắt cậu ta ngước lên nhìn bầu trời đêm, nói bâng quơ.

- Người ta bảo nắm tay người khác sẽ ấm hơn tự mình nắm lấy tay mình.

Rồi Đầu nấm xoay người lại nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt của cậu ta ánh lên tia chân thành. Không phải là, tim tôi vừa lỡ một nhịp chứ? Tôi cúi đầu, tự cười chính mình, định sẽ nói với cậu ta rằng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng, Đầu nấm đột ngột vung tay ra, giơ lên trước mặt cậu ta, ai oán nói.

- Hóa ra đều là lừa bịp. Aizaaaaaaa…

Chưa đày một phút mà tôi đã phải trải qua hai loại cảm xúc dễ bực mình nhất. Đầu nấm định đem tôi ra bỡn cợt sao? Nghĩ đến từng ấy thời gian tôi làm bạn với cậu ta, thật là quá phí phạm. Tôi hận, tôi hận.

Hóa ra, rung động lại là sự thoáng qua bất chợt như vậy. Loại cảm giác này lần đầu tiên tôi gặp cậu ta cũng đã từng có. Người như tôi mà thú nhận thích cậu ta chắc nửa đời sau tôi phải cúi đầu sống mất thôi. Nhưng trót thích rồi, thì cứ thích thêm vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Chương 4: Ra là chỉ có tôi thích cậu ấy


“Thầm thích một người là việc không có gì đáng xấu hổ cả. Giữ cho tình cảm ấy nguyên vẹn là việc một người can đảm nên làm.”


Cuối cùng thì tôi cũng đã bước vào giai đoạn bị nhà trường từ chối cho đi học, cả ngày nếu không ngủ thì học, mà không học thì ăn. Nửa đêm hôm qua còn bị con lợn Minh và con lợn Đầu nấm hành hạ nên sáng dậy soi gương rất muốn khóc. Từ chuyện Minh cô nương bị thất tình đến cái chuyện vớ vẩn nhất quả đất của Đầu nấm là cậu ta gọi cho tôi để thông báo cho tôi rằng cậu ta chuẩn bị đi ngủ.

Nghe Minh khóc lóc mà tôi muốn buồn lây. Yêu nhau để làm gì khi không thể cho nhau một niềm tin vững chắc. Yêu nhau để làm gì khi hết yêu phải bày ra cơ số lý do gây tổn thương để biện minh cho sự thật yêu thương đã hóa nhạt nhòa. Nhưng không yêu, cơ mà cũng thật tệ. Khi tôi đang ở cái ngưỡng đầu của sự trưởng thành, tôi mới phát hiện thích hoàn toàn khác yêu. Chúng ta dễ dàng nói thích một ai đó khi chúng ta quý mến họ hay đơn giản là để bày tỏ tình cảm của mình đối với người mà mình trân trọng. Đối với người mà cho tim mình những rung động nhất định hay sự xao xuyến đầy e thẹn, chúng ta có thể nói, mình thích bạn, là thích, rất thích, vô cùng thích. Khi nói ra điều đó, chúng ta có thể mong chờ họ đáp lại rằng họ cũng thích mình, cũng có thể là, chỉ là giữ cho niềm yêu thích của mình về một người ở nơi kín đáo, thầm lặng và tôn trọng nó như một mối tình đầu. Còn yêu, lại là một thứ từ vựng nghe rất nhẹ nhưng lại chứa ý nghĩa vô cùng nặng. Đó có thể là nặng về tình thân, về tình bạn khi nói con yêu ba mẹ, yêu gia đình hay yêu bạn bè. Loại “yêu nặng nhất”, chính là loại mà phát sinh giữa người nam và người nữ. Không còn là những rung động nhất thời mà đã là những khao khát, những đam mê, sự ích kỷ và ý muốn chiếm hữu. Loại tình cảm này, đối với một số người, khi mắc phải không dễ gì dứt ra được. Nếu được đáp lại sẽ là hạnh phúc không thể nào đong đếm. Nhưng nếu không được đáp lại hoặc bị phản bội thì sẽ là bất hạnh hơn cả việc ai đó đẩy ngã mình vào địa ngục. Số ít còn lại trên thế giới này chỉ đơn thuần coi tình yêu là thứ gia vị mì chính cho cuộc sống, cho vào món ăn cuộc sống cũng được, không cho cũng chẳng sao, vì nhiều loại thức ăn đã đủ ngọt ngào rồi. Người nào xui xẻo mua phải loại mì chính rởm ăn vào không những không ngọt lại bị đau bụng tào tháo rượt cũng đành phải tìm đến thuốc thôi. Vẫn phải nói rằng, những người đứng trước tình yêu chỉ coi nó là bột ngọt thôi không nhiều. Dẫu sao thì để nói từ yêu, tuy rằng nói không vất vả nhưng để thể hiện chữ “yêu” thì khó khăn vô cùng. May sao tôi mới chỉ thích nhưng người tôi thích, lại không hề thích tôi. Thật ra cũng hơi chạnh lòng. Gần đây tôi biết được rằng Đầu nấm không thích tôi, cậu ta trêu chọc tôi chỉ vì không có việc gì làm khi đến trường. Biết được điều này, tôi cũng không quá hụt hẫng hay phải tức giận với cậu ta vì từ đầu đến cuối cậu ta chưa từng nói thích tôi hay những câu đại loại như vậy mà chỉ đơn giản là đùa với tôi về việc tôi nên thích cậu ta thôi. Tôi không phải đứa con gái sống mơ mộng nên những việc như thế này chỉ cần chịu nghĩ ngợi một chút là có ngay đáp án. Tôi nghe được từ câu chuyện của Hà và Đầu nấm khi hai chị em họ nói chuyện ở sân thể dục. Tất nhiên đó là cuộc nói chuyện riêng, chẳng mấy ai quan tâm để nghe lén nhưng với người trong cuộc là tôi, tuy không có ý định nghe lén nhưng vẫn cố ý nán lại để “vô tình” nghe được thứ cần nghe.

- Này!

Hà bà già dẫm chân vài cái gây sự chú ý của Đầu nấm sau khi gọi đầy thô lỗ với cậu ta. Đầu nấm không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn, trên mặt như viết mấy chữ “không gọi tử tế thì đừng mong nói chuyện”.

- Định nói chuyện như thế à?

- Ờ!

Đầu nấm nhanh gọn đáp lại.

- Ờm. Tuy rằng đã hỏi An một lần rồi nhưng cô ta ngu ngốc quá không hiểu đúng vấn đề nên hỏi anh một lần nữa. Ôi sao tôi lại phải đi tìm hiểu mấy cái thứ dở hơi như vậy chứ?

Hà lầm bầm vài câu, vẻ mặt tỏ rõ sự không cam chịu.

- Là chưa thông minh thôi chứ không phải ngu ngốc.

Đầu nấm quay đầu lại, sửa câu nói của Hà. Hà mặc kệ lời nói của Đầu nấm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Anh nói xem, anh thích cô ta à?

Ánh mắt Đầu nấm bất chợt trở nên mông lung. Cậu ta vuốt tóc rồi lại xoa xoa cằm, nghĩ ngợi một hồi mới trả lời.

- Không.

Trong phút giây Đầu nấm nói từ “không” đó, cậu ta thật sự nghiêm túc. Nhưng chưa đầy nửa giây sau, cậu ta lại biến mình trở thành một thằng hề. Cậu ta cười ngoác miệng, thao thao bất tuyệt.

- Cô gái lý tưởng của anh phải là một người đẹp thứ hai thế giới, tuyệt mỹ, nhìn thôi đã đủ siêu lòng.

- Khoan, sao không nói luôn là đẹp nhất thế giới đi cho rồi.

Hà cắt ngang lời Đầu nấm.

- Cô gái của anh là số hai thì không ai là số một. Hehehe. Nói tiếp, cô gái của anh nhất định phải 90-60-90, phụ tùng đầy đủ. Phải là loại mặt hàng sản xuất có hạn trên thế giới.


Hóa ra anh em nhà này còn giống nhau ở cái điểm chọn người yêu, đều phải là hàng cao cấp xa xỉ. Họ giống thật, không còn tranh cãi gì nữa. Tôi thề. Sao tôi tự dưng muốn ước, rằng cho “cái anh người yêu cực phẩm, là mặt hàng đắt giá nhất trên thị trường” của Hà bà già gặp gỡ và yêu đương với cô người yêu “đẹp số hai không ai số một, là mặt hàng sản xuất có hạn trên thế giới” của Đầu nấm đi nhỉ? Có lẽ họ sẽ là một đôi rất hợp.


- Thế sao anh còn bám nhẵng lấy cô ta?

- Vì Khỉ đít đỏ của anh đáng yêu. Tuy rằng cô ấy hay cãi láo, manh động và chưa đạt đến mức lý tưởng của anh, hoàn toàn không đạt, nhưng đem cô ấy để ở bên cạnh anh thấy rất vui và thú vị. Ít ra cuộc sống ở trường học của anh không nhàm chán.

Đầu nấm nói hết sức thỏa mãn và hớn hở.

Và đúng như phong cách của Hà, cô ta hoàn toàn lạnh lùng đập tan sự vui vẻ của cậu ta.

- Chẳng biết là ai đem ai để bên cạnh nữa. Mà dĩ nhiên là anh cần có điều gì đó khiến việc đi học của anh bớt nhàm chán rồi, đến trường chỉ ngủ và ngủ thì không chán mới lạ. Và nếu anh thấy vẻ mặt cau có của cô ta là đáng yêu thì chúc mừng anh, cô ta hoàn toàn hợp với anh. Vẻ mặt của cô ta rất phù hợp với khuôn mặt nham nhở của anh.


Nghe đến đây tôi muốn tức điên lên được. Đây là cách cô ta nói xấu tôi đấy à? Vẻ mặt cau có ư? Tốt hơn hết là cô ta nên gắn cái gương lên mặt cô ta xem mặt ai mới là người cau có.


- Sáng em có hay soi gương không?

Đầu nấm tò mò hỏi.

- Tất nhiên là có rồi.

- Ồ, vậy là chắc mắt em có vấn đề. Đi khám ngay đi Hà, để lâu không ổn đâu.

Mặt Đầu nấm nghiêm trọng.

- Đang nói chuyện của anh liên quan gì đến việc soi gương và mắt của em?

- Thì em nói Khỉ đít đỏ mặt hay cau có nhưng anh thấy em còn cau có hơn đó. Em xem, mặt em còn có nếp nhăn trên trán kìa. Soi gương nhiều vậy mà không nhìn ra thì chả do mắt em thì do đâu?

Đầu nấm nói bâng quơ mà chọc đúng vào ổ lửa của Hà. Thấy cô ta tức giận tôi vô cùng thích thú. Đầu nấm đã trả thù được cho tôi, tôi phải mời cậu ta một bữa mới được. Tự dưng nỗi buồn vì việc cậu ta không thích tôi đã chẳng mấy chốc bị đẩy xa, tôi đã không còn để ý và buồn thêm nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
560,0
Chương 5: Đầu nấm đi Mỹ


“Rõ ràng cậu ta thích quản tôi. Nhưng trong mắt mọi người tôi lại thành người quản cậu ta. Việc yêu đương có phải là việc quản nhau không vậy?”


Hôm nay tôi không nhớ đã bước chân nào ra khỏi cửa vì cả ngày nay chẳng có chút gì gọi là may mắn, từ việc dậy muộn suýt nữa đi thi trễ cho tới việc đánh răng nhầm với kem bôi da của mẹ nhưng chí ít thì ngày hôm nay cũng là ngày thi cuối cùng của tôi, điều này thật tuyệt. Không còn những đêm dài ngao ngán ngập chìm trong sách vở với nỗi lo học vậy đủ để đỗ đại học không. Kể cả là một người chăm chỉ học như tôi cũng rất dễ chán nản với tình trạng học nhiều như thế. Tôi cái gì cũng không chăm, trừ học. Làm cái gì cũng giỏi, trừ học. Trái ngang chỉ xoay quanh việc học. Đau đầu thật!

Tôi quyết định thưởng cho bản thân một giấc ngủ sớm. Ngay khi tôi trèo lên giường tìm tư thế thoải mái nhất để đánh một giấc thì chuông điện thoại rú lên một vài tiếng kỳ quặc. Mặc dù chính tôi đặt cái nhạc chuông này nhưng lần nào nó kêu lên tôi cũng giật thót cả mình. Bởi vì nhạc chuông này là các loại tiếng tổng hợp từ tiếng còi xe cảnh sát đến tiếng trẻ em cười nấc và cả tiếng ma hú. Đã mấy lần Đầu nấm bị tiếng chuông này của tôi làm cho giật mình mà ngã. Cậu ta đã hăm dọa tôi đôi lần, rằng nếu tôi còn tiếp tục để cái loại nhạc chuông đó, cậu ta sẽ mang tôi ném sang biên giới Trung Quốc. Để đáp lại “thành ý” của Đầu nấm, tôi luôn luôn tỏ ra vui sướng, khuyến khích cậu ta “ném” tôi qua đó bởi tôi chưa đi du lịch nước ngoài lần nào nên trước sự vui vẻ thái quá của tôi, Đầu nấm dần trở nên bất lực, từ bỏ việc khuyên nhủ dọa nạt công khai chuyển hẳn sang việc lén lút thay đổi nhạc chuông của tôi. Chính vì sự thay đổi không có sự cho phép của tôi mà thi thoảng tôi cứ hét ầm lên và chửi rủa đứa nào cứ bật nhạc nhẽo não nề xung quanh tôi. Cho tới tận hôm tôi đi xe bus, tôi đã nghiêm túc mắng mỏ vài câu với đứa nào đó bật nhạc não nề làm phiền cả tôi lẫn mọi người xung quanh. Tôi có thể khẳng định rằng, khi tôi chửi rủa, vẻ mặt và lời nói của tôi trông rất thành tâm. Tôi đã không thể ngờ được là mọi người nhìn tôi một cách tập trung, chẳng phản ứng hùa theo lời mắng mỏ của tôi mà chỉ ném lại cho tôi vẻ mặt nén cười và vài ánh mắt khó hiểu. Trong khi bản thân tôi còn ngơ ngác chưa nắm rõ sự tình, một học sinh trung học đã nhắc nhở tôi: “Là điện thoại của thím kìa”. Nghe xong lời nhắc nhở, tôi thậm chí còn chẳng buồn nhớ tới câu chữ then chốt, tập trung nghe mỗi chữ “thím” phát ra từ miệng con bé ấy. Thật là điên người! Tôi quay sang con bé, nói.

- Em này!

Con bé chớp mắt, vểnh mặt nhìn tôi.

- Sao?

Ăn nói thật cộc lốc. Học sinh kiểu gì mà vô phép thế được nhỉ. Ngay cả khi nó nhận định tôi là “thím” thì nó cũng không lịch sự. Tôi khoanh tay, ra vẻ người lớn.

- Nhìn em cũng chỉ tầm lớp tám, chín thôi mà chị cũng chẳng già tới mức để em gọi bằng thím. Em nói thế có chút không phải rồi đấy.

- Thì thế nào?

Con bé lại chớp mắt một cái, hoàn toàn dửng dưng trước định kiến của tôi.

- Ăn nói lại cộc lốc.

- Chị là cái quái gì mà đòi nhận xét tôi. Muốn ăn đập không hả?

Con bé phỉ bã kẹo cao su xuống sàn, dậm mạnh chân xuống.

Phải nói là một hành động khoe mẽ sức mạnh quá tầm thường của những người không có chút sức mạnh nào. Mà nó gọi tôi là chị rồi cơ đấy. Nhưng với cái thái độ thiếu chân thành như thế kia thì thôi cứ dùng cái tông giọng gọi thím còn chấp nhận được. Tôi tặc lưỡi một cái, thở dài, biết vậy chẳng gây sự với nó. Bây giờ đánh nhau ở trên xe bus thì thật là xấu hổ. Lâu rồi tôi không đánh nhau nhưng nếu phải đánh nhau thật thì một con dĩn cũng không qua được mắt tôi. Thật ra thì tôi đánh đấm không phải quá giỏi giang gì, võ nào cũng chưa học qua, chỉ là được cái phản xạ nhanh nên phòng thủ hay tấn công đều tốt cả thôi. Mà đánh nhau với một con bé mặt búng ra sữa như thế kia có mà hủy hoại hết cả hình tượng. Nghĩ vậy, tôi vội kéo con bé ngồi xuống ngay khi nó định đứng lên ra oai với tôi, ghé sát vào tai nó, thì thầm một câu rồi tặng nó một nụ cười ngọt ngào. Kết quả là con bé mặt tái xanh, suốt chặng đường ngồi im thin thít không hó hé câu gì, lưng thẳng chân vuông, chẳng có gì để chê. Tôi tự tán thưởng mình bằng nụ cười mãn nguyện khi đã chấn chỉnh được một mầm non đất nước trên đà vẹo vọ. Tôi cũng chẳng nói gì dài dòng, chỉ tóm gọn một câu: “ Công an ở thành phố này nhẵn mặt chị rồi.” Thế là xong cho một lời đe dọa. Chẳng hiểu sao cái câu điêu như thế con bé cũng tin được. Chắc là cũng chỉ đang bập bõm bước vào đời, học được vài câu của người lớn nên mới lớn tiếng thử nghiệm. Trước lúc con bé xuống xe, tôi không quên tặng thêm cho nó một nụ cười tươi kèm câu cảm ơn. “Honey, cảm ơn vì đã nhắc chị nhé!”. Con bé vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi. Ngoan quá! Rất đáng khen. Nghĩ lại mới thấy nuối tiếc khi tôi đã không đăng ký vào trường sư phạm nào. Nền giáo dục Việt Nam hẳn sẽ buồn lắm vì đã không có được một nhân tài như tôi. Qúa đáng tiếc!

Nhưng câu chuyện về chuông điện thoại của tôi có vẻ lan man quá mức cần thiết. Mải mê suy nghĩ mà quên cả tiếng chuông hú ầm ĩ bên tai, tôi vội vàng áp điện thoại lên tai, nhướn vai kẹp nó trên cổ, ngọt ngào lên tiếng.

- Xin chào!

Không có một giọng nói đáp lại tôi.

Cái kiểu gì mà gọi cho người ta rồi không thèm nói gì thế này. Tôi vẫn cố giữ bình tình, xin chào lần nữa.

Đến lúc này mới có người đáp lại.

- Con kia!

Tiếng nói, à không, phải là tiếng hét của Minh mới đúng. Tối rồi cô nàng này còn bày trò gì nữa đây. Hay hôm nay làm được bài nên phởn?

Tôi hỏi lại.

- Con nào?

À mà sao hôm nay cô nàng này lại xưng hô giang hồ với tôi thế nhỉ? Bình thường cứ bắt tôi phải xưng hộ cậu-tớ cho phù hợp với trình độ văn hóa. Nói thẳng ra thì cả tôi và cô nàng đều bị ép phải nói năng lịch sự với nhau bởi hai bà mẹ.

- Mày đó!

Minh gằn giọng.

Tôi cũng hậm hực.

- Tao làm sao?

Minh gần như gào vào trong điện thoại.

- Mày dám ư?

Tôi điên tiết. Cô ấy nói năng thật kỳ lạ, như kiểu đi đòi nợ vậy. À, tôi nhớ ra mười nghìn hôm trước tôi mượn cô ấy đi mua kem, tôi chưa trả.

- Tất nhiên là tao dám rồi.

Chẳng cần biết Minh đang lộn xộn vì cái gì, tôi đáp lại hùng hổ.

Sau đó là một tiếng khóc ngân dài ập vào tai tôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng nấc của Minh, chẳng nghe được thêm câu gì mà cô ấy nói nữa.

- Sao mày không phản ứng gì?

Minh vừa nấc cục, vừa sụt sịt hỏi tôi.

- Sao tao phải phản ứng gì? Đừng nói là vì mười nghìn tao nợ mày mà mày phải khóc như vậy nhé. Tao biết lỗi rồi nên mai tao qua nhà mày tao trả. Tao không biết mày bị phá sản, trở thành giai cấp vô sản nhanh thế. Mai tao sẽ boa thêm hai nghìn, giờ để tao ngủ nhé!

Tôi cố nịnh nọt dỗ dành Minh để mau chóng đi ngủ nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì định cúp máy và tha cho tôi.

- Con điên! Mười nghìn mày phải trả tao, đó là điều dĩ nhiên. Nhưng cái tao muốn nói là: “Mày dám đi Mỹ mà không cho tao đi cùng hả, cũng chẳng thèm cho tao biết? Mày dám hả?”

Tôi ngẩn người. Vì lý gì mà từ giường lại thành nước Mỹ thế này?

- Tao đi đâu? Sao tao không biết là tao đi Mỹ?

- Ủa, mày không đi Mỹ á?

Minh ngạc nhiên, hét vào điện thoại.

- Trông tao dạo này giàu lắm à mà có tiền bay qua đó?

- Tại tao gặp Đầu nấm ở sân bay, hỏi cậu ấy thì cậu ấy bảo đi Mỹ. Tao hỏi đi cùng mày à thì cậu ấy chỉ cười. Trông rất giống kiểu bỏ trốn lén lút.

Tôi phì cười, tư duy của Minh dạo này phát triển thật phong phú.

- Thì chắc cậu ta đi công việc.

- Không, không đâu. Cậu ấy mang nhiều hành lý lắm, như thể dọn nhà vậy. Mà hai người cãi nhau đấy à? Sao cậu ấy không nói với mày chuyện này? Chẳng phải mỗi lần đi đâu cậu ấy đều báo cáo cho mày hết sao?

- Mày làm như tao là mẹ cậu ta không bằng. Chắc chuyện gấp. Thôi tha tao đi, cho tao ngủ. Thế nhé! Tao tháo pin luôn đấy.

Nói là làm, tôi lập tức tháo pin và ném nó vào một góc. Còn Đầu nấm, kệ cậu ta. Tính sau vậy!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên