Chương 24: Món quà bất ngờ.
Sáng ngày hôm sau, tin tức Diệp Ngôn Tĩnh bị tai nạn lan truyền khắp cả công ty với tốc độ ánh sáng. Vô số lời đồn cũng theo đó mà xuất hiện, chẳng hạn như vì sao giám đốc Diệp lại bị như thế? Cô ấy đắc tội với người nào, vân vân và mây mây. Còn Diệp Ngôn Tĩnh hiện tại lại vô cùng thong thả ngồi uống sinh tố ở nhà, bởi lẽ chủ tịch Vương đã hạ lệnh cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt, một năm sau đi làm lại cũng chẳng sao, mọi chuyện cứ giao cho Duẫn Hạ Thiên xử lý đi. Cô quả thật thích ông ấy ở điểm này, vô cùng hào sảng!
Lăng Đông Phàm nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô mà bật cười, mèo nhỏ tâm trạng rất tốt nha, được nghỉ làm một năm lại vui mừng như thế sao? Anh đặt một đĩa trứng chiên lòng đào trước mặt cô, mày khẽ nhướng lên ý bảo cô bắt buộc phải ăn hết.
Diệp Ngôn Tĩnh trừng mắt nhìn anh, không cam tâm tình nguyện mà dùng nĩa cắm thật sâu vào miếng trứng tạo nên thanh âm lanh lảnh vì ma sát với mặt đĩa sứ trắng tinh mà tạo nên, hàm ý phản kháng!
Anh xoa xoa đầu của cô, dịu dàng nói:
“Trứng tốt cho việc liền xương, mau ăn đi.”
Diệp Ngôn Tĩnh bất mãn lườm anh một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn, được một lúc lâu cô lại ngẩng đầu lên nhìn Phương Vy, nhíu mày hỏi:
“Tuấn Vũ đâu rồi? Mọi khi nó vẫn ngồi trên ghế đọc sách mà.”
Phương Vy mở to đôi mắt ngập nước mà nhìn cô, miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ đành lắc đầu không đáp lại.
Diệp Ngôn Tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
“Cô muốn gặp lại con mình có phải không? Thế nên sáng nay cô mới thuyết phục thằng bé, kết quả là hai người cãi nhau?”
Câu nói này của cô thành công khiến Phương Vy kinh ngạc, Phương Vy chỉ có thể gật đầu liên tục thay cho câu trả lời.
“Dục tốc bất đạt, tôi tin là cô cũng nhìn ra một ít tâm tình của nó. Có lẽ trong lòng cô cũng đã có ý niệm một giữ lại nhân cách này của con cô. Chỉ là cô vẫn không đành lòng, chung quy đó cũng là tấm lòng của người mẹ.” Diệp Ngôn Tĩnh vuốt cằm mà nói.
“Tôi… Đứa trẻ đó mặc dù có đôi chút bướng bỉnh nhưng nó thật thông minh, rất hiểu ý người khác. Tôi chỉ là nhớ Tiểu Vũ, muốn thằng bé cho Tiểu Vũ xuất hiện một chút… Tôi…”
Nhìn dáng vẻ bối rối của Phương Vỹ, Diệp Ngôn tĩnh vô thức thở dài một cái rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Đông Phàm mà nháy mắt. Anh lập tức tiến lại gần bế cô đi lên lầu. Cô gõ cửa phòng của Tiểu Vũ, thấp giọng gọi:
“Nhóc con! Mau mở cửa cho ta vào.”
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Lê Văn Tuấn Vũ mặt nhăn mày nhó đứng chắn trước cửa, thờ ơ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Vớ vẩn! Không có chuyện thì ta kiếm nhóc làm gì, còn không mau tránh đường cho ta.”
Lê Văn Tuấn Vũ nhìn Diệp Ngôn Tĩnh một cái, sắc mặt u ám đứng tránh sang một bên. Lăng Đông Phàm cẩn thận đặt cô ngồi trên chiếc ghế salon gần cửa sổ, sau đó mở cửa đi ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người bọn họ.
“Phương Vy cũng đã dần dần chấp nhận nhóc, vì cái gì lại không chịu thỏa hiệp?”
“Diệp Ngôn Tĩnh, tôi nghĩ là cô hiểu tôi đang nghĩ cái gì, đã biết sao còn hỏi?”
Diệp Ngôn Tĩnh nhíu lại mi tâm, đôi mắt màu hổ phách không ngừng nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt, mãi một lúc sau cô mới cất tiếng:
“Đôi khi chỉ có thể chọn một mà thôi. Muốn tự do phải chấp nhận cô độc, muốn gia đình phải chấp nhận chia sẻ. Nhóc hãy suy nghĩ cho thật kĩ, trên thế gian này không gì có thể sánh được với tình mẫu tử, chuyện sáng nay Phương Vy nói không phải là không có đạo lý. Ta nhìn thấy rất rõ sự nuông chiều của cô ấy khi cô ấy nhìn nhóc, ánh mắt đó không phải là đang nhìn Lê Văn Tuấn Vũ mà là đang nhìn nhóc, chỉ đơn thuần như thế. Nếu như nhóc thật sự coi Phương Vy là mẹ vậy thì phải thừa nhận sự tồn tại của Lê Văn Tuấn Vũ, cậu nhóc đó nói theo một cách đơn giản chính là em trai của nhóc. Những lời ta nói, nhóc có hiểu không?”
Lê Văn Tuấn Vũ sững người trong chốc lát, sau đó lại cúi thấp đầu lẩm bẩm:
“Lỡ đâu sau khi bà ấy nhìn thấy Tuấn Vũ rồi sẽ đổi ý, dù sao tôi cũng không phải là con ruột của bà.”
Diệp Ngôn Tĩnh mỉm cười, vẫy vẫy tay với thằng bé, nhẹ nhàng nói:
“Là đang sợ sao? Yên tâm đi, Diệp Ngôn Tĩnh ta đây đảm bảo với nhóc, ta nhất định sẽ kéo nhóc quay trở lại. Sự thật thì ta vẫn thích một đứa nhỏ thông minh biết điều như nhóc hơn là một đứa yếu đuối chẳng biết làm gì.”
Nghe được câu này của cô, Lê Văn Tuấn Vũ hai mắt mở lớn, ngập ngừng hỏi:
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên! Ta sẽ không để nhóc phải biến mất cho nên hãy để Lê Văn Tuấn Vũ xuất hiện một thời gian đi.”
“Nhưng mà Tuấn Vũ ngủ rất say, tôi cũng không biết làm cách nào để nó tỉnh dậy.”
“Xùy! Chuyện nhỏ, Diệp Ngôn Tĩnh ta là ai chứ!”
Những lời này lọt vào tai khiến thằng bé nhếch miệng liếc hoáy Diệp Ngôn Tĩnh một cái, sau đó ngoan ngoãn tiến lại gần cô mà ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
“Tên của tôi là Thiên Vũ, nhớ kỹ nha, ngàn vạn lần đứng có quên.”
“Thiên Vũ sao? Tên cũng không tồi!” Diệp Ngôn Tĩnh cười híp cả mắt mà nói: “Nhóc thích âm thanh như thế nào? Gió thổi, mưa rơi, sóng biển, chim hót?”
Mặc dù cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Diệp Ngôn Tĩnh nhưng Thiên Vũ vẫn thành thật mà trả lời:
“Sóng biển, nghe rất bình yên.”
Diệp Ngôn Tĩnh gật gật đầu, lôi điên thoại trong túi áo ra. Tức thì giai điệu êm tai của đại dương dần dần tràn ngập cả căn phòng.
“Mở cái này làm gì vậy? Đang muốn thôi miên sao?”
“Đúng vậy nha. Nhóc hãy thả lỏng toàn thân đi, cứ thoải mái mà tưởng tượng mình đang nằm trên đại dương luôn cũng được.”
“Gì chứ? Tôi đâu có ngốc như thế, nằm trên đại dương có mà chết chìm à?”
Thiên Vũ mỉm cười phản bác, sau đó đầu dựa vào ghế salon, an tĩnh lắng nghe.
Diệp Ngôn Tĩnh cũng đồng một dạng như Thiên Vũ, cô khép hờ mi mắt, thư thái dựa vào ghế salon. Ước chừng khoảng mười phút trôi qua, cô liền mở mắt rồi dùng chân phải hất nhẹ về phía trước, thằng bé mở ra đôi mắt mông lung, mơ màng nhìn sợi dây chuyền đang đung đưa trước mặt. Mi mắt dần dần nặng trĩu, bên tai lại vang vọng tiếng nói đầy mị lực của Diệp Ngôn Tĩnh:
“Ta là nhân cách đã ngủ sâu trong con người của ngươi, là bản ngã mà ngươi chẳng thể nào chối bỏ. Ta là bóng đêm tăm tối, ngươi là ánh sáng chói lòa, hai chúng ta là hai linh hồn trong một cơ thể, ngươi không thể thanh tẩy ta và ta cũng không thể tiêu diệt ngươi. Ta và ngươi chảy chung một dòng máu, máu của chúng ta hòa cùng với đất mẹ. Khi bóng tối khuất dần sẽ là lúc ban mai xuất hiện, hãy ngủ một giấc thật an bình đợi chờ ánh bình minh.”
Sau khi thu lại sợi dây chuyền, Diệp Ngôn Tĩnh hài lòng nhìn cậu bé đang ngủ ngồi trên sàn nhà, cô lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, rất nhanh trên lầu vang lại tiếng bước chân chậm rãi. Lăng Đông Phàm đẩy cửa bước vào, anh cúi đầu nhìn vật thể nho nhỏ trước mặt, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu bé đặt lên trên giường, dịu dàng đắp chăn.
Diệp Ngôn Tĩnh được Lăng Đông Phàm bế xuống lầu, anh đặt cô ngồi đối diện với Phương Vy rồi tiến vào phòng bếp pha trà.
Nhìn thái độ gấp gáp của Phương Vy, Diệp Ngôn Tĩnh chỉ có thể chậc lưỡi vài cái, nhíu mày nói:
“Vừa nãy tôi có đặt báo thức lúc năm giờ sáng mai, cho tới lúc đó thằng bé sẽ không tỉnh lại. Nhiệm vụ của cô tối này là phải trò chuyện với nó, có thể hát, kể chuyện hay bất cứ thứ gì tương tự cũng được.”
“Chỉ cần như vậy tôi sẽ gặp được Tiểu Vũ sao?” Phương Vy có chút lo lắng mà hỏi.
“Cái này còn tùy thuộc vào mức độ tình cảm của thằng bé dành cho cô. Tôi chỉ có thể làm được đến đó thôi.” Diệp Ngôn Tĩnh lắc lắc đầu đáp.
“Ưm, cảm ơn cô. Đã làm phiền cô rồi.” Phương Vy hốc mắt đỏ hoe, vội vàng nói.
Diệp Ngôn Tĩnh nhướng mày nhìn Phương Vy một cái như thể có điều gì muốn hỏi nhưng đột ngột chuông điện thoại vang lên, cô đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong, nhanh tay bắt máy.
Đầu dây bên kia liền vang lên thanh âm quen thuộc:
“Diệp Ngôn Tĩnh, nghe nói cô thành người tàn phế rồi?”
Câu hỏi của người bên kia đầu dây khiến Diệp Ngôn Tĩnh trợn tròn mắt, cô nghiếng răng hỏi:
“Là kẻ nào tung tin đồn nhảm? Tôi cắt lưỡi kẻ đó!”
“Chậc, hung dữ thế làm gì, không đúng thì thôi! Ha ha, còn nhớ lần trước tôi nói muốn tặng cô một khẩu súng không? Người giao hàng đang đứng ngoài cổng đó.”
“Nhanh như thế đã có rồi? Là thần thánh phương nào vậy nha?” Diệp Ngôn Tĩnh kinh ngạc hỏi.
“Vốn dĩ hai tháng trước đã tiến hành làm rồi, lúc thông báo với cô cũng đã gần như hoàn thành.”
“Gì chứ? Này chẳng phải tiền trảm hậu tấu sao? Hoặc là nói anh muốn coi tôi là vật thí nghiệm đi?”
“Vế sau nghe có vẻ hợp lý hơn đó. Ha ha, mau ra nhận hàng đi, tôi cúp máy đây.”
Người kia vừa tắt máy thì cũng là lúc chuông cửa vang lên, Lăng Đông Phàm từ phòng bếp đi ra, sau lại nhanh chóng đi vào, trên tay cầm một chiếc vali hiệu Rimowa màu bạc giao cho Diệp Ngôn Tĩnh.
Diệp Ngôn Tĩnh đăm chiêu nhìn mã khóa trên chiếc vali sau đó ấn bốn lần số chín. Quả nhiên chốt khóa liền được mở, bên trong chiếc vali lại là một cái hộp màu đen, trên chiếc hộp đó cũng có mã khóa nhưng lại không có dãy số để nhập. Diệp Ngôn Tĩnh khóe miệng co giật, trong lòng không ngừng rủa thầm tên một người nào đó.
Lăng Đông Phàm lúc này cũng hiếu kỳ mà hỏi:
“Không có dãy số thì mở khóa kiểu nào?”
Diệp Ngôn Tĩnh vuốt cằm rồi bỗng dưng nói một câu:
“Sésamo abierto!”
Lời vừa dứt thì mã khóa lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, một tiếng “cách” vang lên báo hiệu khóa đã được mở. Bên trong là một khẩu súng màu bạc, hình dáng bên ngoài gần giống với khẩu DE. Diệp Ngôn Tĩnh vươn tay sờ thử lớp vỏ ngoài, nếu như cô đoán không nhầm thì chất liệu hẳn là gần giống như kim loại hiếm palladium, hèn gì khi cầm lại nhẹ như vậy. Coi như tên đáng ghét kia cũng có lòng đi, sử dụng loại hợp kim có điểm nóng chảy thấp, chịu nhiệt cao, chống xỉn màu và oxy hóa để làm vỏ ngoài, khối lượng ước chừng khoảng 1 kg, chiều dài 27 cm, cỡ nòng 15.2 cm. Không tồi chút nào!
Diệp Ngôn Tĩnh kéo ra băng đạn nhìn một chút, buồng đạn 7 viên với loại đạn .44 Magnum sao? Loại đạn này nặng 16g nhưng sơ tốc chỉ khoảng 450m/s, như vậy tầm bắn sẽ rất thấp. Vẫn là nên kiếm chỗ nào đó thử nghiệm xem rốt cuộc là tên kia cải tiến cái gì ở khẩu súng này đi.
“Hửm? Trên thân khẩu súng có khắc số một La Mã kìa? Là tên nào đã thiết kế cái này vậy nha, số thì là số La Mã, mã bảo vệ lại là câu vừng ơi mở ra.”
Đang trong lúc mãi mê suy nghĩ thì thanh âm của Lăng Đông Phàm khiến cô giật mình ngẩng đầu lên mà nhìn. Đúng là có khắc số, Diệp Ngôn Tĩnh hiện tại cảm thấy mình muốn giết người tới nơi rồi, tên kia lại còn đánh dấu quyền sở hữu nữa chứ! Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi:
“Anh nghe hiểu sao?” Cái câu Sésamo abierto quả thật là tiếng Tây Ban Nha, sở dĩ cô nghĩ anh ta để mã âm thanh này là vì cách đây khoảng một năm trước cô có thấy trong nhà anh ta đặt rất nhiều vật trang trí có liên quan tới Alibaba, mà ngôn ngữ thứ hai anh ta giỏi nhất chính là tiếng Tây Ban Nha, quả nhiên lại dùng cái này mà đặt mã khóa, chẳng biết phải dùng từ gì để diễn tả anh ta nữa.
“Tôi cũng biết một ít tiếng Tây Ban Nha.” Lăng Đông Phàm mỉm cười đáp, đáy mắt khẽ lóe lên vài tia dị sắc, là ai đã gửi cho Tĩnh thứ này?
Chú thích:
DE: Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI.
Đạn .44 Magnum: