Người tình thoáng qua - Cập nhật - Nhược Lam.

TốNhii

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/4/14
Bài viết
180
Gạo
180,0
Hế hế, chị mừng vì hình tượng của anh Phàm được nhiều người ủng hộ. Chương 20 đang viết nè em, vì có vài cảnh hành động nên chị vẫn còn ngâm cứu thêm. :-ss
Viết kịch tính vào đi chị, em ưa mạnh bạo với ngược lắm =)) =)).
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0

november wind

Chuẩn Gay
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
20/5/14
Bài viết
305
Gạo
180,0
Hay quạ đi chị ơiii :">. Em thích nhất Lăng Đông Phàm thôi :v. Chị đào một cái hố cho em trú nữa nha :v.
Hóng chương mới quá :3.
Mình cũng chỉ thích anh Lăng, còn lão Duẫn (nói không quá) chỉ muốn cào xé cho đỡ tức...
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Mình cũng chỉ thích anh Lăng, còn lão Duẫn (nói không quá) chỉ muốn cào xé cho đỡ tức...
Em mà nói thế thì chị vui lắm á. Điều đó chứng tỏ chị xây dựng thành công nhân vật Duẫn Hạ Thiên mà ai gặp qua cũng ghét. =))
P.S Chị Tĩnh nhà ta gặp nạn, không cẩn thận là chuẩn bị chết nè em.
P.S Mình có ác quá không ta. :))
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 20: Nhà chính xuất binh. (2)

Diệp Ngôn Tĩnh bị bịt mắt rồi đưa tới một căn nhà tối, hai tên cảnh vệ áo đen lúc này mới gỡ miếng vải đen xuống, đẩy mạnh cô vào trong. Cô mở to mắt, cố gắng thích ứng với bóng đêm sau đó đưa mắt đảo sang xung quanh, khóe miệng cũng theo đó mà cong lên. Này là ý gì đây? Sao lại đưa cô tới một tòa nhà công nghiệp đã bỏ hoang thế này?

Diệp Ngôn Tĩnh một tay đút vào trong túi áo blouse, tay còn lại hất mái tóc đen dài ra phía sau, thong thả từng bước tiến lại gần một kho hàng phía bên tay phải. Lúc đi ngang qua một khúc cua, Diệp Ngôn Tĩnh đột nhiên nghiêng người về bên trái, tay phải chụp lấy cổ tay của kẻ phía trước, bẻ gập ra đằng sau. Tức thì, một tiếng “rắc” vang lên phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ ở nơi đây.

Trong khoảnh khắc Diệp Ngôn Tĩnh bẻ cổ tay của gã, gã đã nhanh chóng xoay người về phía tay trái, rút gối cao rồi dùng gót bàn chân trái đá bật về phía cổ của cô. Diệp Ngôn Tĩnh vội vàng thu lại cánh tay phải sau đó nghiêng người một góc 45 độ, chân phải đá bạt vòng lên trước, chặn đứng thế tấn công của gã. Lúc này chân của hai người giao thành hình chữ X, bọn họ mặt đối mặt, chân đối chân, gã đàn ông nghiến răng vung cánh tay còn lại đẩy thẳng về yết hầu của cô.

Diệp Ngôn Tĩnh nhíu mày cúi người xuống, hai tay chống xuống đất, chân phải duỗi thẳng, chân trái làm trụ rồi xoay người vòng sang trái. Tiếp đó bàn chân phải của cô gập lại, quét sát trên mặt đất, cạnh trong bàn chân đạp thằng vào huyệt thái khê và tam âm giao của đối phương. Ngay lập tức cơ thể của gã liền chao đảo, Diệp Ngôn Tĩnh ngả người ra sau, hai tay chống trụ, chân trái và chân phải đá vòng rồi bắt chéo giữa không trung theo hướng ngược kim đồng hồ, cả thân mình xoay sang trái một góc 90 độ kẹp lấy cổ của gã, tuyệt tình bẻ gãy. Một tiếng “rắc” nữa lại vang lên, gã đàn ông bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Cô bật người đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn bám lên chiếc áo blouse trắng, sau đó ngẩng đầu nhìn về chiếc camera hồng ngoại ở góc tường bên trái, nhếch miệng cười rồi đi thẳng về phía trước.

Diệp Ngôn Tĩnh rẽ vào một dãy hành lang dài với những đường cong uốn lượn, cô phóng tầm mắt ra xa rồi đăm chiêu nhìn vật thể đang phát sáng ở cuối hành lang. Diệp Ngôn Tĩnh trong vô thức đưa tay lên vuốt cằm để rồi sau đó tự mình bật cười. Từ bao giờ cô lại bị ảnh hưởng bởi hành động này của Lăng Đông Phàm? Hễ có gì đó thú vị hoặc cần suy tư là anh ta lại như thế, giờ đến lượt cô bị lây nhiễm thói quen này sao?

Cô thò tay vào trong túi áo, hàng lông mày nhíu chặt không cách nào giãn ra. Hừm, trong túi chỉ có hai con dao giải phẫu mà phía trước lại có tới bốn con sói lửa, phải làm sao đây? Thà rằng một hai con còn đối phó được, giờ có những bốn con, ông trời lý nào muốn tuyệt đường sống của cô? Phải biết rằng loài sói thuộc chi Cuon này hễ sống theo bầy đàn thì nhất định sẽ rất hung dữ và tàn bạo. Chỉ cần con mồi còn vương lại chút hơi thở, chúng nhất định sẽ xé xác thành từng mảnh mới chịu buông tha.

Diệp Ngôn Tĩnh nhìn quanh tứ phía rồi dừng lại trên một cây inox dài cỡ một mét cách đó không xa, cô chạy tới nhặt lấy rồi chậm rãi tiến về tám đôi mắt đỏ rực ở phía cuối hành lang. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô vang lên cũng là lúc bầy sói lửa lao về phía cô. Diệp Ngôn Tĩnh cầm lấy hai con dao mỗ phóng thật mạnh vào cặp mắt của hai con sói tiên phong phía trước, kế đó vung cây gậy inox nhắm thẳng vào cuống họng của chúng, mùi máu tươi chảy ra càng kích thích hai con sói lửa còn lại. Chúng tách nhau ra, một vòng ra phía sau Diệp Ngôn Tĩnh, một đứng chắn trước mặt cô, giương hàm răng nhọn hoắc hằm hè nhìn về phía cô.

Diệp Ngôn Tĩnh hít sâu một hơi, chân phải lùi ra phía sau lấy đà rồi đột ngột đạp mạnh về phía chân tường, trong khoảnh khắc một giây cô tung người lên không trung cũng là lúc hai con sói còn lại lao mạnh về phía cô. Diệp Ngôn Tĩnh dùng cây gậy chống xuống mặt đất rồi trượt người nằm xuống dưới, bàn chân phải gập lại, gót chân và mũi chân đá thật mạnh vào bụng của con sói phía trước, sau đó nhanh chóng thu lại cây gậy quất thật mạnh vào đầu và mắt của nó. Để thực hiện đòn tấn công này, Diệp Ngôn Tĩnh chấp nhận để con sói phía sau nhào lên cắn vào bả vai của cô.

Hàm răng của nó sắc nhọn tới nổi cô cảm thấy xương của mình dường như sắp vỡ vụn rồi, cô cắn môi nén lại cảm giác đau đớn, cánh tay trái vươn ra nắm lấy cổ của con sói, mạnh mẽ bấu vào yết hầu của nó. Tức thời máu tươi của con sói phun ra ướt đẫm cả lòng bàn tay và một nửa người của cô. Diệp Ngôn Tĩnh đưa tay bám vào tường, từ từ đứng dậy, cô dựa cả người mình vào bức tường lạnh lẽo, hô hấp trở nên dồn dập. Vết thương nơi bả vai đau nhức tới lợi hại, miệng vết thương không ngừng rỉ máu, thấm ướt chiếc áo blouse trắng của cô. Hai mắt của Diệp Ngôn Tĩnh mờ đi, mồ hôi rịn ra nhễ nhại, cô vội vã luồn tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bật mở nắp hộp lấy ra một viên con nhộng màu đỏ tươi. Diệp Ngôn Tĩnh không ngờ ngày hôm nay phải dùng tới nó, liều thuốc phá vỡ giới hạn làm cơ thể hoàn toàn mất cảm giác đau, trở thành một con quái vật có khả năng chiến đấu cực hạn trong 30 phút. Anh hai, Lăng Đông Phàm, ba mươi phút này em trông cậy cả vào hai người.

Diệp Ngôn Tĩnh nghỉ ngơi khoảng năm phút, sau đó lại tiếp tục đi về phía cuối hành lang, vết thương trên vai tạm thời ngừng chảy máu, cô khôi phục lại dáng đi thong thả của mình, bộ dạng hệt như chưa từng bị thương.

Phía bên trong một căn phòng, ba người đàn ông và một cô gái bốn mặt nhìn nhau nói không nên lời.

“Chuyện gì thế này? Vết thương đó không nhẹ đâu, vậy mà cô ta vẫn có thể tiếp tục?” Người phụ nữ diện bộ đầm bó sát màu đen, kinh ngạc thốt lên.

“Hừm, Diệp Ngôn Tĩnh sao? Khá lắm!” Người đàn ông một thân tây trang màu trắng ngồi trên chiếc ghế lông cao cấp, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nửa miệng tà mị.

“Thiếu gia! Có phải thông tin tình báo có sai sót? Chẳng phải nội dung ghi rằng Diệp Ngôn Tĩnh chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?” Hai anh em song sinh đứng phía sau cũng đồng thanh nghi vấn.

“Bình thường? Người bình thường liệu có thể nhìn rõ trong bóng đêm mà không nhờ bất cứ thứ gì hỗ trợ không?” Người đàn ông ánh mắt vô cùng chuyên tâm nhìn thẳng vào màn hình, cau mày trả lời.

Cặp song sinh và người phụ nữ cũng đồng dạng như thế, mạnh mẽ gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của Diệp Ngôn Tĩnh.

Mà ở đầu màn hình phía bên kia, Diệp Ngôn Tĩnh đã đi tới một căn phòng có ánh sáng, cô đẩy cửa bước vào. Bên trong chỉ có độc một chiếc bàn gỗ, phía trên là hai khẩu súng cùng một lời nhắn: “Hãy dùng khẩu súng này để hạ tôi, nếu không chính tay tôi sẽ tiễn đưa cô xuống suối Vàng.”

Diệp Ngôn Tĩnh nhếch miệng cười nhạt, là một sát thủ sao? Cố ý đưa cho cô hai khẩu Smith & Wesson .500 S&W Magnum với ổ quay có năm buồng đạn, cỡ đạn 500 S&W có vận tốc và động năng cực lớn. Năng lượng đầu nòng lên đến 3000+ foot-pound, độ giật rất mạnh hoàn toàn không phù hợp với cổ tay phụ nữ. Ngay từ đầu kẻ đưa ra luật thường là kẻ chiếm ưu thế, nhưng mà có lẽ hắn không ngờ rằng hiện tại cô đã không còn cảm thấy đau nữa, độ giật có lớn đến mấy cũng không thành vấn đề.

Cô tiến hành tháo chốt an toàn, hai tay cầm lấy hai khẩu súng, đẩy cửa bước ra rồi đi thẳng về phía trước.

Lúc Diệp Ngôn Tĩnh đi được khoảng 30m thì đột nhiên cô nghiêng người sang phải, nấp vào góc khuất của một bức tường, trên gò má xuất hiện một vệt máu dài. Cô nhắm chặt hai mắt rồi nín thở, đôi tai nhạy cảm cố gắng bắt kịp tần số bước đi của gã sát thủ. Mãi một lúc sau cô vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, như vậy chỉ có thể có một khả năng. Hắn là đứng ở dãy hành lang đối diện mà bắn tới, khoảng cách từ chỗ của hắn tới chỗ của cô cách nhau ít nhất phải 100m như vậy nghĩa là hắn phải đứng ở một chỗ trên cao để có thể dễ dàng quan sát được chuyển động của cô. Mà hiện tại xung quanh cô ngoại trừ bức tường này không hề có một chướng ngại vật nào có thể ẩn thân. Nếu cứ thế mà ra ngoài chẳng phải chết chắc rồi sao?

Chú thích:

Huyệt thái khê: Huyệt ở chính giữa chỗ lõm phía sau mắt cá trong chân, trên đường thẳng nối từ đỉnh cao nhất của mắt cá trong chân đến gân gót.

thái khê.jpg

Huyệt tam âm giao: Từ đỉnh cao nhất của mắt cá trong chân đo lên 3 thốn, huyệt ở sát bờ sau trong xương chày.

tam âm giao.jpg


Sói lửa:

1346509457647409105_574_574.jpg


Smith & Wesson .500 S&W Magnum

súng.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 21: Viên đạn cuối cùng.

Diệp Ngôn Tĩnh hít sâu một hơi, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô nhắm nghiền đôi mắt nhớ về một đoạn ký ức tuổi thơ. Khi ấy cô mới chỉ là một con nhóc sáu tuổi, ông chú già kia ấy vậy mà độc ác tới nỗi bắt cô tham gia một khóa huấn luyện vô cùng khắc nghiệt. Hell tiêm cho cô một loại huyết thanh, bịt mắt cô rồi đẩy vào một hang động nằm sâu trên núi, cô khi ấy chỉ biết ngây ngô đi thẳng vào trong. Mãi cho tới khi mu bàn chân truyền tới xúc giác thô ráp của một vật thể nào đó đang trườn qua, cô mới giật mình kinh hãi phát hiện ông ấy đưa cô tới nơi nào. Bên tai cô khi đó lại đột nhiên vang vọng giọng nói của ông ấy: “Nhiệm vụ đầu tiên, bắt sống mười con rắn bỏ vào trong rọ tre ta buộc bên người con. Bắt không đủ số lượng thì ở lại đây đến khi đủ thì mới được ra!”

Mệnh lệnh của Hell khiến cô run rẩy không thôi, bản thân bị bịt mắt đã quá chật vật, nay lại còn phải tay không bắt sống mười con rắn, cô sao có thể làm được? Nhưng mà cô cũng biết nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì số phận của cô coi như xong. Đằng nào cũng chết, chi bằng liều một phen.

Bởi vì mắt bị che lại cho nên Diệp Ngôn Tĩnh chỉ có thể tập trung tất cả vào thính giác của mình. Cô nín thở lắng nghe tiếng thở “phì phì” của rắn rồi men theo âm thanh đó mà tiến lại gần.

Diệp Ngôn Tĩnh dùng hết tất cả khí lực mà vươn tay ra chụp lấy, tức thì nơi bàn tay truyền tới cơn đau nhức nhối. Cô biết, mình vừa bị rắn cắn, cô sợ hãi ngã phịch xuống đất, khi cơ thể vừa mới tiếp xúc với mặt đất cũng là lúc bàn chân bị một con rắn cuốn lấy, cô cắn chặt môi dưới, mạnh mẽ vung cánh tay còn lại chụp lấy sinh vật đang bò lên chân cô, mặc kệ cho con rắn đó cắn cô như thế nào, cô cũng quyết không thả ra, kiên trì bỏ nó vào rọ tre bên hông mình.

Diệp Ngôn Tĩnh thở dài một hơi, hai cánh tay bé nhỏ sưng lên rất to, mỗi tế bào đau nhức kích thích dây thần kinh của cô. Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng chóng mặt, bất chấp tất cả nằm ngửa trên mặt đất, an tĩnh chờ đợi thời gian trôi qua.

Không biết trải qua bao lâu, Diệp Ngôn Tĩnh từ trong mê man tỉnh dậy, cô cẩn trọng cử động đôi tay nhưng mà điều khiến cô ngạc nhiên chính là tay đã không còn cảm giác, một chút đau cũng không có. Cô liền nhớ tới thứ huyết thanh mà Hell đã tiêm cho cô, có lẽ đó là huyết thanh kháng độc. Mặc dù đã tỉnh nhưng cô cũng không vội vàng đứng dậy, chỉ là nhắm lại hai mắt tập trung tất cả xúc giác vào đôi tai, lắng nghe hơi thở của loài rắn. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên phát hiện bình thường loài rắn sẽ nằm yên một chỗ, trừ phi chúng ra ngoài kiếm ăn hoặc có nguy hiểm rình rập thì chúng mới di chuyển và công kích đối phương.

Trước khi được đưa đến đây, Hell có đưa cho cô một ống trúc và một thanh quân đao, bảo cô đeo nó bên hông. Lúc đó cô không biết công dụng của nó, cho rằng rất thừa thãi, nhưng giờ cô đã hiểu vì sao ông ấy lại đưa nó cho cô.

Diệp Ngôn Tĩnh chậm rãi ngồi dậy, vươn tay sờ soạng cầm lên một cục đá nhỏ, sau đó tháo ống trúc xuống, dùng thanh quân đao bổ dọc 1/6 của ống tre, kế đó nhét cục đá vào khoảng trống giữa hai đầu ống đã được tách ra rồi nở nụ cười xán lạn. Nương theo tiếng thở của loài rắn, Diệp Ngôn Tĩnh từ tốn tiến lại gần, cô giơ đầu ống trúc về phía con rắn, sau đó thanh âm của viên đá rớt xuống dưới đất làm cô vui mừng. Diệp Ngôn Tĩnh thu hẹp lại khoảng cách từ cây tre tới cánh tay, nhanh chóng chụp lấy đầu con rắn thả vào trong rọ. Hành động này cứ thế lặp đi lặp lại mãi cho tới khi cô bắt thêm tám con rắn còn lại. Khi rọ tre đã đủ số lượng mười con, bên tai cô truyền tới tiếng vỗ tay cùng giọng nói quen thuộc:

“Nhóc con, làm khá lắm! Giờ thì hãy tháo khăn bịt mắt xuống và đi về phía ta.”

Diệp Ngôn Tĩnh ngoan ngoãn gỡ xuống, cô lập tức giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Một hang động chi chít rắn với chủng loài và màu sắc khác nhau, cô nhắm tịt hai mắt chạy một mạch tới chỗ của Hell, sau đó ngẩng đầu hỏi:

“Anh hai của con cũng bị như thế này ư?”

“Thằng nhóc ấy hả? Nó giỏi hơn con nhiều, mười phút đầu tiên nó bắt được ba con, hai mươi phút sau trong rọ tre của nó phải tới hai mươi mấy con.”

Câu trả lời của Hell khiến Diệp Ngôn Tĩnh khi đó cảm thấy vô cùng mơ hồ, cô mở to hai mắt như muốn hỏi sao anh hai lại làm được như thế. Hell nhìn bộ dáng đầy tò mò của cô, ông nhếch miệng cười rồi nói:

“Diệp Hiểu Thần thiếu đi dây thần kinh sợ hãi rồi nha, ta đã từng hỏi thằng nhóc ấy không sợ hay sao? Nó trừng mắt nhìn ta rồi bảo sợ là cái gì? Đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng đụng con rắn nào thì cứ chộp đại lấy nó, thế là xong. Còn con, Diệp Ngôn Tĩnh, con khác anh của con, con là đứa trẻ thông minh, biết tận dụng những thứ có sẵn bên mình để làm vũ khí, cho nên con thích hợp làm sát thủ hơn anh của con. Nhớ kỹ, Diệp Ngôn Tĩnh con chính là truyền nhân bắn súng của ta, sau này lỡ gặp phải cao thủ, tuyệt đối không được làm mất mặt đệ nhất sát thủ như ta.”

Diệp Ngôn Tĩnh ngay tại lúc này đột nhiên bật cười, cô sao có thể quên mất những tháng ngày gian khổ ở hang động đó, càng không thể quên cô là học trò của ai. Cô nắm lấy vạt áo blouse rồi mạnh tay xé toạc, sau đó đem mảnh vải trắng bịt lại đôi mắt của mình. Cô hít sâu một hơi, thong thả đi ra ngoài. Vừa đi được vài bước, Diệp Ngôn Tĩnh liền nghe thấy tiếng viên đạn ma sát trong không khí mạnh mẽ lao về phía cô, cô nhếch miệng cười rồi nghiêng người ra sau tạo thành một góc 45 độ, viên đạn cũng theo đó mà chệch qua tóc của cô, tạo thành một cơn gió nhẹ.

Đúng lúc này, Diệp Ngôn Tĩnh lấy lại thăng bằng rồi dùng sức chạy thật nhanh, cô vừa chạy vừa bắn phát súng đầu tiên ra phía sau lưng mình, viên đạn theo đà bắn dội vào thanh sắt trên dãy hành lang rồi bật ngược trở ra va chạm với phát súng thứ hai của gã sát thủ, hai viên đạn lập tức bị bắn bật vào tường tạo thành hình chữ Z. Viên đạn thứ hai vừa đến thì viên thứ ba, thứ tư cũng nhanh chóng lao ra. Diệp Ngôn Tĩnh nắm chặt hai khẩu Smith & Wesson .500 S&W Magnum trong tay, cô tiến hành động tác santo một vòng, tiếp đó cúi thấp người, một chân khuỵ xuống, tay phải vươn ra bắn thẳng viên đạn thứ hai về phía trước, một giây sau cô lại dùng tay trái bắn tiếp viên thứ ba. Đầu đạn của viên thứ ba va chạm với đuôi đạn của viên thứ hai tạo nên một lực ma sát vô cùng lớn đánh bật hai phát đạn liên tiếp kia của gã.

Diệp Ngôn Tĩnh vừa chạy vừa giật tung miếng vải bịt mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên góc khuất gần phía cầu thang của lầu hai sau đó hung bạo bắn về phía đó. Cô khẳng định cô bắn trúng gã bởi vì cô nghe rất rõ tiếng viên đạn cắm sâu vào da thịt của gã. Phát súng thứ tư được lên nòng cũng là lúc cô kịp thời chạy tới cầu thang.

Diệp Ngôn Tĩnh lau đi mồ hồi đọng trên trán, nếu cô đoán không nhầm cả cô và gã chỉ còn lại một viên đạn mà gã lại hơn cô lợi thế về thời gian. Hai mươi lăm phút đã trôi qua, cô chỉ còn năm phút nữa thôi, viên thuốc kia sẽ mất tác dụng. Diệp Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng đặt khẩu súng ở bàn tay phải xuống cầu thang sau đó nắm thật chặt khẩu Smith & Wesson .500 S&W Magnum trong tay trái, cẩn thận đi lên. Lúc bước lên bậc thang cuối cùng, Diệp Ngôn Tĩnh bỗng nhiên co cao đùi trái, cẳng chân vuông góc với mặt đất, mũi chân hướng về phía trước, người hơi ngả về phía sau rồi hất mạnh cẳng chân, tức thì nơi cổ chân truyền đến một tiếng “rắc”, gã sát thủ kia đã nhắm được cổ chân của cô rồi ngoan độc vặn gãy.

Nếu là bình thường, Diệp Ngôn Tĩnh chắc chắn không thể đứng dậy được nữa nhưng với sự trợ giúp của viên thuốc phá vỡ giới hạn, cô hoàn toàn như một con dã thú không biết đau đớn, mặc kệ cổ chân trái đã bị gãy, cô lập tức mượn lực đỡ của gã trên cổ chân mà lấy đà nhảy lên, co bàn chân phải đánh mạnh vào yết hầu của gã.

Bởi vì yết hầu là một trong số những tử huyệt trên cơ thể cho nên gã sát thủ không kịp phòng bị mà lảo đảo lùi về phía sau, cổ chân trái của cô vì thế mà được giải thoát.

Diệp Ngôn Tĩnh chớp lấy thời cơ, cô nhanh chóng bật người dậy bắn phát đạn cuối cùng vào chính giữa ấn đường của gã khiến gã ngã ngửa trên mặt đất, máu tươi xối xả phun ra. Diệp Ngôn Tĩnh sắc mặt tái nhợt ngồi bệt xuống đất, bả vai của cô tiếp tục chảy máu, cổ chân truyền tới một cơn đau nhức kinh hoàng. Ngay đúng lúc cô sắp mất đi ý thức thì trên chóp mũi lại phảng phất mùi nước hoa cùng thanh âm quen thuộc:

“Ngôn Tĩnh, em không sao chứ? Nhìn anh đi, Tĩnh!”

Phía bên kia màn hình, một người đàn ông tuổi trạc tứ tuần đang ngồi trên ghế lông, nhếch miệng cười nói:

“Good job! Không hổ là học trò của ta.”

“Chú còn có tâm trạng nói như thế?”

Diệp Hiểu Thần âm trầm nhìn người đàn ông dưới chân mình, anh nghiến răng đạp mạnh vào bụng của hắn, tiếp tục nói: “Ta đã cảnh cáo các người, ngàn vạn lần đừng đụng tới em gái của ta. Nhưng các người hết lần này tới lần khác dám thử thách tính kiên nhẫn của ta, vậy thì cũng đừng trách ta đây vô tình!”

Dứt lời, anh khoác tay ra lệnh cho thuộc hạ kéo gã đàn ông thân mặc đồ vest trắng thuần từ dưới thảm kéo lên, sau đó mắt lạnh nhìn về người phụ nữ xinh đẹp cùng cặp song sinh đang bị khống chế ở phía sau, mỉm cười nói:

“Ta sẽ khiến các người sống không bằng chết!”

“Ai nha, con sói lớn nhà họ Diệp nổi giận rồi, ta tự hỏi có nên trốn đi hay không?” Người đàn ông tuổi trạc tứ tuần từ trên ghế lông đứng dậy, híp mắt nói.

“Hell, chú có giỏi thì trốn cho thật xa, đừng để tôi bắt được, nếu không…”

“Antony, cậu xem, thằng nhóc đó ức hiếp tôi.” Hell ủy khuất lao vào lồng ngực của Antony, nức nở nói.

Diệp Hiểu Thần khóe miệng co rút một hồi, sau đó thở dài nói:

“Antony, tôi giao mọi thứ cho cậu, giờ tôi phải đến gặp em gái tôi.”

“Ừ, đi đi. Hãy để tôi giải quyết.” Antony gật đầu trả lời.

Bệnh viện Hoa Anh.

Lăng Đông Phàm nhíu chặt hàng lông mày, thấp giọng nói:

“Bác sĩ, làm ơn cứu cô ấy.”

Vị bác sĩ nhìn Lăng Đông Phàm đầy thâm thúy, sau đó vỗ vỗ bả vai anh, nhẹ nhàng an ủi:

“Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm hết sức mình.”

P.S Bạn vật vã với cái chương này. >.<
 

pé fox

Gà con
Tham gia
12/7/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
nữa đi chụy ơi...đang hay mòa...em tình nguyện bỏ việc để tập nhảy hố, mòa sao chụy iu không đào hố cho em nhảy ^-0)...hố ơi....hố ơi...chụy ơi...chụy ơi...
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
nữa đi chụy ơi...đang hay mòa...em tình nguyện bỏ việc để tập nhảy hố, mòa sao chụy iu không đào hố cho em nhảy ^-0)...hố ơi....hố ơi...chụy ơi...chụy ơi...
Hự hự, hố nữa chắc chị bị đè chết luôn đó em. Và thế là em sẽ không còn được nhìn thấy chị nữa. :))
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Bên trên