CHƯƠNG 3: CẦM VÂN HẠC NHÀN (2)
Người đầu tiên ta nhìn thấy vào sáng hôm sau lại là tỷ tỷ của ta.
Tỷ ấy thậm chí còn chẳng mang bất kỳ người hầu nào theo, ngồi bên giường ta, cười đon đả mà nói:
- Muội dậy sớm thật đấy, tỷ còn nghĩ mình phải chờ lâu lắm.
Ta chỉ bất ngờ chút ít, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lại:
- Tỷ đâu cần làm vậy, cứ đánh thức muội dậy rồi muốn dặn dò gì cũng được.
- Thế sao được, tỷ đến đây là để chăm sóc muội mà.
- Sao cơ?
- Phụ thân nói rồi, người hầu trong phủ này chẳng có phép tắc gì cả, lại dám coi thường muội. Bây giờ phụ thân giao cho tỷ chăm sóc muội, ngày ngày đều ở bên cạnh muội, để xem bọn họ còn dám giở trò nữa không.
Ta cười khách sáo:
- Muội đâu dám làm phiền tỷ tỷ như vậy.
Ấy vậy mà mọi nỗ lực từ chối của ta đều bằng thừa, suốt một tuần sau đó, tỷ tỷ dọn hẳn đến Lục Liên viện ở cùng ta. Mỗi bữa còn đích thân nấu thức ăn cho ta, bón thuốc cho ta uống, thiếu điều cung phụng ta còn hơn cả phụ mẫu của tỷ ấy.
Việc này làm ta đặc biệt khó chịu.
Nhưng ai bảo tỷ ấy lại làm bánh phù dung ngon như vậy, mỗi bữa đều chuẩn bị một đĩa bánh đầy ắp cho ta. Ta ghét vị đắng của thuốc, tỷ ấy luôn mang theo kẹo ngọt cho ta ngậm, lần nào cũng dỗ dành ta uống hết thuốc mà đại phu kê đơn. Không dừng ở đó, tỷ ấy còn tặng ta rất nhiều y phục và trang sức mới, ân cần tư vấn cho ta cách làm đẹp, trang điểm thích hợp. Mỗi tối, tỷ ấy kiên nhẫn đợi ta đi ngủ rồi mới về phòng, trước đó còn chu đáo đắp chăn cho ta, đóng cửa sổ, tắt nến giúp ta.
Trương Hạc Nhàn, tỷ đúng là rất giỏi trong việc chăm sóc người khác đấy.
Và cũng giỏi trong việc đâm sau lưng người khác nữa, giống hệt mẫu thân của tỷ.
Ngày đó, nếu không phải được tận mắt chứng kiến, cả đời này ta cũng không thể nào tin được đằng sau khuôn mặt thánh thiện, xét ra cũng giống ta đến vài phần kia, lại là một người độc ác đến như vậy. Mười sáu năm cuộc đời, ta đã từng phải trải qua rất nhiều chuyện bất hạnh, nhưng chưa từng có hồi ức nào làm ta đau đớn bằng hồi ức ấy…
Huynh ấy đã lấy lại được ánh sáng, đã có thể mở mắt mà nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Nhưng người đầu tiên huynh ấy nhìn thấy lại không phải là ta.
Huynh ấy đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc mai của người trước mặt, giọng nói từ lúc nào đã trở nên nghẹn ngào:
- Muội… muội là Tiểu Bối đấy sao?
- Quân ca ca.
- Tiểu Bối của huynh, đã lớn lên rồi… đã trở nên xinh đẹp thế này rồi sao?
Giây phút nhìn thấy huynh ấy vui mừng ôm chầm lấy người trước mặt vào lòng, tim ta bỗng chốc vỡ ra làm trăm mảnh, nát tan như thể không cách nào hàn gắn được nữa. Từng lời, từng chữ huynh ấy nói với tỷ tỷ, cả đời này ta không bao giờ quên:
- Muội đã từng nói, vào ngày huynh nhìn thấy muội, sẽ cho huynh biết tên của muội. “Cầm vân hạc nhàn”, muội tên là gì?
- Là Hạc Nhàn, tên của muội là Trương Hạc Nhàn. - Tỷ tỷ bẽn lẽn đáp lời.
Trớ trêu thay, chính ta là mới là người từng nói với huynh ấy, tên của ta nằm trong bốn chữ “cầm vân hạc nhàn”(5).
Từ bỏ bản thân vì giang sơn xã tắc mới cao đẹp làm sao!
Bởi vì đó là lý tưởng cả đời của phụ thân ta, cũng chính là ước mơ sau này của huynh ấy. Nên khi còn nhỏ, ta lúc nào cũng tự nhủ trong lòng, tên của ta nhất định phải nằm trong bốn chữ đó. Đến bây giờ ta vẫn còn rất hối hận vì việc làm ngu ngốc ngày ấy. Nhưng hối hận cũng đâu thay đổi được sự thật, đến cuối cùng, ta không phải Hạc Nhàn, cũng chẳng phải Cầm Vân.
Ta là Hy Nhàn.
Ngày đó sư phụ cũng từng hỏi ta trước khi đặt tên cho ta:
- Tỷ tỷ của con tên là Hạc Nhàn, vậy sư phụ đặt cho con cái tên Cầm Vân nhé?
- Không ạ. - Ta dứt khoát đáp.
- Nếu đặt tên quá lạc ý so với người trong nhà, e rằng phụ thân con sẽ không hài lòng đâu.
Chỉ có mình ta biết, phụ thân vốn dĩ cũng chẳng muốn ta mang cái tên Cầm Vân ấy.
Sư phụ trước nay là người không cần hỏi nhiều cũng nhìn ra được tâm ý của người khác, nên nhìn thái độ đó của ta, chỉ khẽ thở dài bảo:
- Chấp niệm của con quá nặng rồi. Thôi thì sư phụ tặng cho con một chữ “hy” (6), mong rằng sau này cuộc đời con sẽ luôn có hy vọng, nhìn thấy ánh sáng cho dù là ở nơi tối tăm. Trương Hy Nhàn, từ nay sẽ là tên của con.
Ngay cả tên gọi vẫn phải dùng tên gần giống tỷ ấy. Phải chăng số phận đã định ta luôn là người đứng sau tỷ ấy? Nhưng từ lúc quay trở về, ta đã quyết tâm, ta sẽ không chịu thua số phận lần nữa.
Sau một tuần, nhờ buổi tối lén bôi thuốc trị thương của sư huynh lên chân, cuối cùng ta cũng có thể đi lại bình thường. Đại phu rất ngạc nhiên trước tốc độ hồi phục của ta, nhưng để nhận thêm bạc từ phụ thân, ông ấy không chất vấn gì ta nữa. Nhốt mình trong phòng lâu như vậy, ta vui vẻ đứng thật lâu nơi hiên nhà, tắm mình trong ánh nắng ban mai vàng rượi như mật ngọt. Ta tự nhủ phải hong khô đầu óc, nếu không ta sẽ những bị kỷ niệm cứ ùa về liên tiếp làm cho mốc meo mất.
Đảo mắt một vòng quanh vườn hoa, ta bất chợt bắt gặp một bóng dáng đang lén lút núp sau gốc cây tử đằng (7) trăm tuổi.
Ta trước nay thích nhất loài hoa đó, lúc nhỏ cũng hay chơi đùa dưới gốc cây ấy. Thế nên nhìn kẻ kia cứ ngang nhiên dùng tay ngắt lá bẻ hoa của cây tử đằng, thứ đã chứng kiến những kỷ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu của ta, lòng ta lại khó chịu vô cùng. Khi ta đến gần, thì nhận ra đó chỉ là một đứa bé gái, ước chừng chỉ mới tám, chín tuổi. Trẻ con nghịch ngợm là chuyện thường, ngày còn nhỏ ta cũng chẳng ngoan hiền gì mấy. Vậy là bao nhiêu bực dọc bay biến hết, ta nhẹ nhàng chọc chọc đầu ngón tay vào người đứa bé ấy mà gọi:
- Này, ngươi đang làm gì vậy?
Bé gái ấy giật bắn người, lập tức quay ra đằng sau nhìn ta, giọng quở trách:
- Này, ngươi nhỏ tiếng chút thôi.
Đôi mắt không vui của đứa bé ấy nhìn ta, sao lại quen thuộc đến vậy nhỉ?
Thế nên ta không bàng quan đứng nhìn nữa, lén lút quỳ sụp xuống, cùng nấp vào phía sau gốc cây với nó, tò mò nhìn theo hướng nó đang nhìn. Qua những cành hoa tử đằng đong đưa trong gió, ta thấy lòng mình chợt buốt lạnh.
Trai anh hùng, gái thuyền quyên, đứng tâm tình bên bờ hồ, họ thật sự đẹp giống hệt một bức tranh thủy mặc. Xa như vậy chẳng biết họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn cái cách tỷ tỷ vui vẻ cho cá dưới hồ ăn, ánh mắt sóng sánh đầy ý cười cứ liếc nhìn huynh ấy, trong lúc huynh ấy ân cần gỡ một cánh hoa vừa bị cơn gió thổi qua, vướng lại trên tóc tỷ ấy xuống, ta bất chợt cảm thấy nếu bây giờ mà phá đám họ, thì ta mới chính là tiểu tam (8) xấu xa nhất trần đời.
Họ đúng là sinh ra để dành cho nhau mà.
Nhưng mà ta không ngờ trên đời này đâu phải chỉ có một mình ta muốn làm tiểu tam. Một âm thanh nhộn nhạo vang lên bên tai, ta quay sang thì thấy đứa bé kia đang giơ một cái ná bắn chim lên, có gài sẵn một viên đá lớn, nhắm thẳng về phía hai người họ.
Ta hoảng hồn chụp tay nó lại mà hỏi:
- Làm gì vậy?
Bé gái ấy đưa tay chỉ về phía tỷ tỷ, giọng sâu xa:
- Thấy chiếc lục lạc đó không, là đồ gia truyền của nhà ta thế mà cô nương kia lại dám bảo là tín vật tình yêu rồi suốt ngày đeo bên người, làm ta vô cùng ngứa mắt. Ta đang muốn bắn đá vào chân cô nương ta, để cô ta ngã xuống nước.
- Sao lại làm vậy, cô ta đắc tội gì với muội sao?
- Ta không thích cô ta, chỉ đơn giản vậy thôi. - Nhóc con đó bướng bỉnh đáp lại.
Suýt chút nữa là ta đã phì cười mà bảo, ta cũng rất ghét cô ta.
Thế nên ta chẳng thèm ngăn cản, để nhóc con đó vô tư giương cái ná lên, chỉ một giây sau, viên đá bay thẳng đến chỗ tỷ tỷ. Vậy mà Mạc Thịnh Quân vẫn rất nhạy bén trong những chuyện “anh hùng cứu mĩ nhân” này, chưa gì đã nhìn thấy viên đá đó mà kéo tỷ tỷ tránh khỏi đường bay của nó.
Viên đá rơi tõm xuống mặt hồ yên ả, làm những gợn sóng nhấp nhô lăn dài.
Tỷ tỷ bình an vô sự, làm ta tiếc ngẩn ngơ một phen.
Đột nhiên, Mạc Thịnh Quân sải bước tiến nhanh lại chỗ ta và nhóc con kia đang nấp. Do quá bất ngờ, ta chỉ biết trơ mắt nhìn huynh ấy thẳng thừng vạch những cành hoa tử đằng dài thượt đang đong đưa trước mặt ra, trong đôi mắt mang đầy vẻ bực dọc lúc nhìn thấy ta. Ta ngơ ngác chưa kịp giải thích rằng không phải do ta làm, huynh ấy đã lên giọng:
- Nha đầu này, muội muốn bị đánh đòn phải không?
Ta có chút ngạc nhiên trước kiểu nói chuyện chẳng hề câu nệ không giống ngày thường này của huynh ấy. Không lẽ huynh ấy nổi giận thật rồi sao? Nhưng ta vẫn bướng bỉnh đáp:
- Huynh dám đánh ta sao, thách huynh đấy.
Huynh ấy đột ngột giơ tay lên, làm ta hoảng hồn một phen. Theo phản xạ, ta nhắm chặt hai mắt lại, cam chịu chờ cái tát đó giáng xuống.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ nghe thấy một tiếng khóc đinh tai nhức óc bên cạnh, à không, phải miêu tả là tiếng gào thét mới đúng:
- Thả muội ra, huynh trưởng xấu xa này, mau thả muội ra!
Ta ngỡ ngàng mở mắt ra, thấy Mạc Thịnh Quân đang nắm cổ áo nhóc con kia mà xách lên, trong lúc nhóc con đó ra sức đấm đá huynh ấy để thoát ra nhưng vô dụng. Hoá ra là huynh ấy giơ tay lên là để bắt nhóc con đang trốn sau lưng ta. Ta bỗng dưng cười phá lên. Nhóc con kia thấy vậy thì không chống cự với Mạc Thịnh Quân nữa mà quay sang trừng mắt với ta:
- Ngươi cười cái gì?
Ta vẫn cười nắc nẻ, cười đến chảy cả nước mắt, sau đó khó khăn lắm mới đáp lời được:
- Nhìn huynh… nhìn giống hệt như người ta xách heo con đem bán vậy.
Nhóc con ấy lại được dịp gào khóc một phen. Trong một khoảnh khắc, khi thấy Mạc Thịnh Quân cũng bật cười trước câu nói đó, ta bất chợt nhớ về đêm giao thừa ở Hàng Châu, vào lần đầu tiên ta được chứng kiến pháo hoa thắp sáng cả mặt nước rộng lớn của Tây Hồ.
Đối với ta, huynh ấy rực rỡ và đẹp đẽ như pháo hoa.
Nhưng cũng chóng tàn giống hệt pháo hoa.
Một lúc sau, trong cái đình nhỏ bên hồ, ta và nhóc con kia cùng ngồi nhai ngấu nghiến bánh phù dung ngon lành. Tỷ tỷ gảy đàn cho bọn ta nghe, Mạc Thịnh Quân thì ngồi thưởng thức thứ âm thanh hoa lệ ấy, với ánh mắt mang nét cười trong lúc ngắm nhìn tỷ tỷ.
Bọn họ lại một lần nữa vẽ tranh thủy mặc.
Chỉ có ta và nhóc con ấy là phàm phu tục tử mà thôi. Có chút bực dọc, ta mắng nhỏ nhóc con ấy:
- Không biết xấu hổ, muội bảo ghét cô ta, vậy sao còn ăn bánh do cô ta làm.
Nhóc con ấy thản nhiên đáp lại:
- Ai bảo cô ta làm bánh ngon quá làm gì.
Lý lẽ cũng thật giống ta, nên ta không thèm chấp nhất nhóc con ấy nữa. Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn ra vẻ rộng lượng mà nhắc nhở nhóc con ấy:
- Dù sao muội và cô ta cũng sắp trở thành người một nhà rồi, muội đừng nên suốt ngày bày trò phá rối cô ta nữa.
Nhóc con ấy phụng phịu đáp:
- Lại nữa rồi, suốt ngày đem muội gắn với cô ta. Tỷ cũng thế, huynh ấy cũng thế, rốt cuộc các người thấy muội và cô ta giống nhau chỗ nào chứ.
Ta cười gian, thì thào:
- Giống nhau ở chỗ, cả hai người đều rất quan tâm Mạc Thịnh Quân.
Thực ra ta cũng thế, nhưng ta chẳng muốn liên can gì đến cuộc chiến chị dâu - em chồng thường ngày như ở huyện này đâu nha. Nhóc con ấy đơ ra mất một lúc, sau đó mới gật đầu thừa nhận:
- Tỷ tỷ thật thông minh, nói chẳng sai chút nào. Thôi thì, ai bảo huynh trưởng lại thích cô ta như vậy, có lẽ huynh ấy hy vọng muội và cô ta một ngày nào đó sẽ hoà hợp như tỷ muội ruột.
Đừng có mơ đi, ngay cả ta còn không hoà hợp được với tỷ ấy.
- Ngay cả tên cũng đặt giống nhau như vậy, quả thật đáng ghét mà. - Nhóc con ấy đột ngột nói tiếp.
- Muội nói gì cơ?
- Tỷ không biết sao, lúc muội ra đời, huynh trưởng nằng nặc đòi phụ thân để huynh ấy đặt tên. Rốt cuộc lại đặt cho muội cái tên như vậy, thật chẳng ra làm sao cả. Chỉ trách phụ mẫu của muội, sao lại sinh muội sau huynh ấy những mười lăm năm, để huynh ấy muốn làm gì thì làm.
Ta bất giác bật cười, Mạc Thịnh Quân vốn văn võ song toàn, chẳng lẽ đặt tên cho muội muội cũng không thể đem một bụng thi ca học được ra mà đặt sao? Để cho nhóc con này ấm ức tới tận ngày hôm nay.
- Thế muội tên gì vậy? - Ta tò mò hỏi.
- Cầm Vân, muội tên là Mạc Cầm Vân. Quá đáng phải không, “cầm vân hạc nhàn”, nếu không phải khác họ, người ta sẽ tưởng muội và cô ta là tỷ muội ruột đấy.
Giây phút đó, bỗng chốc những hình ảnh trước mắt ta như bị một tầng sương mù bao phủ. Nước mắt ta không thể rơi, nhưng sóng mũi ta tự lúc nào đã cay xè trong lúc nhìn về phía người đó. Huynh ấy đã từng nói, huynh ấy không tin vào duyên phận. Thế nên ta cũng giống huynh ấy, trước nay chỉ tin tưởng vào một thứ, đó là lòng người. Chỉ tiếc rằng, dù ta cố gắng thế nào, tấm lòng của huynh ấy trước sau vẫn không thay đổi. Muội muội duy nhất của huynh ấy, lại mang cái tên là Cầm Vân, do chính huynh ấy đặt cho.
Là cái tên mà ta từng cho rằng sẽ thuộc về ta.
Phụ thân cũng thế, huynh ấy cũng thế, bọn họ chưa bao giờ xem ta giống tỷ tỷ, dù chỉ là một chút. Thế nên "cầm vân hạc nhàn", trước nay ta chưa từng có phần. Giống như tình yêu thương và sự chiều chuộng tỷ tỷ luôn có được từ hai người họ, ta cũng không bao giờ có thể tranh giành.
Mạc Thịnh Quân, ta hiểu huynh ấy còn hơn cả bản thân mình, nên ta biết, người huynh ấy yêu… chính là Trương Hạc Nhàn. Ta đã thua từ giây phút huynh ấy nhìn thấy tỷ tỷ trước tiên sau khi sáng mắt mất rồi. Dù quá khứ có bao nhiêu Tiểu Bối đi chăng nữa, thì thời điểm hiện tại, người trong lòng huynh ấy vẫn chỉ có một mình tỷ tỷ. Còn ta, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa ích kỷ, dùng đủ mọi thủ đoạn, để cướp đoạt từ tỷ ấy thôi phải không?
Lần đầu tiên, bánh phù dung ngọt ngào tan chảy trong miệng ta, lại trở nên đắng đến vậy.
***
(hết chương 3)
(hết chương 3)
Chú thích:
(1) Gia gia: cách gọi ông nội của người Trung Quốc.
(2) Hành lang cửu khúc: loại hành lang quanh co uốn khúc, thường được dùng trong các kiến trúc nhà cổ Trung Quốc.
(hình minh họa)
(3) Tiết thanh minh: thường diễn ra vào khoảng đầu tháng tư. Vào thời gian này để nhớ tới tổ tiên, các gia đình quý tộc hay tổ chức những buổi ăn chay, cầu nguyện, cùng người thân đi viếng mộ, nên thường chọn cách ăn mặc giản dị để thể hiện thành ý.
(4) Sứ thanh từ: là một loại sứ có độ cứng cao, men đều, toàn bộ đều có màu xanh lục, tạo cảm giác trong suốt.
(hình minh họa)
(5) Cầm vân hạc nhàn: một thành ngữ, ý chỉ một vị quan thanh liêm, dốc lòng dốc sức vì giang sơn xã tắc. Thành ngữ được đặt theo một điển tích, tương truyền Triệu Thanh Hiếu vào thời Tống là một vị quan thanh liêm, được người đời ca tụng, đi đâu cũng mang theo một cây cổ cầm và một con hạc. Mơ ước cả đời của ông là được sống phiêu diêu tự tại, xem mọi việc nhẹ như bóng mây, thanh bần mà nhàn hạ. Nhưng do thời thế loạn lạc mà ông phải hy sinh ước mơ đó để giúp đời, chính vì vậy ông luôn mang hai vật ấy theo bên mình để nhớ về mộng tưởng ngày xưa.
(6) Hy: nghĩa là bình minh.
(7) Hoa tử đằng: Đây là một loài dây leo thân gỗ, rụng lá, lâu năm bản địa của Trung Quốc ở các tỉnh Quảng Tây, Quý Châu, Hà Bắc, Hà Nam, Hồ Bắc, Sơn Tây, và Vân Nam. Hoa thường có màu tím, mọc thành dạng chùm rũ xuống giống cây liễu.
(hình minh họa)
(8) Tiểu tam: người thứ ba, phá hoại hạnh phúc của người khác.
>> Chương 4.1
Chỉnh sửa lần cuối: