~~~~~Chương 16~~~~
Trần Bắc cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạt đến khó thở, một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn giật mình quay lại đã thấy mình bị một sợi dây thừng quấn chặt cổ. Hắn ra sức giãy giụa nhưng càng cố gắng càng bị sợi dây thít chặt hơn, chỉ một lát sau đã không còn hơi thở.
Trước khi chết hắn chỉ kịp thốt lên hai tiếng: “Tại …sao…?”
***
“Lưu Tỉnh, tôi đã trả thù giúp cô rồi. Đừng oán trách tôi nữa nhé.”
Người thiếu nữ đặt bức di ảnh lên mặt bàn thì thầm, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
Cô ta nhớ lại những khoảnh khắc trước đó, trong đầu xuất hiện những cảm giác đầy tội lỗi.
“Là hắn tưởng cô còn sống nên đã tìm đến tôi. Hắn định giết cô thêm lần nữa, Lưu Tỉnh!”
Cô gái vẫn ghé đầu vào bức ảnh, thủ thỉ như đang tâm sự với chính người trong tấm ảnh. Đằng sau bức vách, tiếng bước chân đi lại ngày một rõ hơn, cô ta vẫn bình thản, xỏ hai tay vào túi áo khoác, như đã định trước được điều sắp xảy đến.
“Tôi biết cô yêu hắn. Tôi biết hôm đó tôi không nên bỏ mặc cô ở lại trong căn nhà đó. Là tôi có lỗi với cô. Lưu Tỉnh! Hắn không biết cô có hai nhân cách. Hắn cho rằng cô bị điên nên đã ra tay hãm hại cô. Giờ tôi để hắn đến với thế giới của cô.”
Cánh cửa phòng bật mở, là đội trưởng Lí Lâm cùng các đồng nghiệp của anh. Người con gái vẫn bình tĩnh, ngẩng mặt lên cười nói:
“Tôi đang đợi mọi người.”
“Cô cần phải đi theo chúng tôi ngay bây giờ. Cô bị tình nghi liên quan đến một vụ án mạng.”
Vương Húc thận trọng nói với cô gái. Cô ta không hề mảy may lo lắng hay sợ hãi, tự giác đưa hai tay mình vào còng số tám mỉm cười:
“Tôi nhận tội. Không cần nói nhiều nữa.”
***
Trong gian phòng nhỏ, Lí Lâm ngồi đối diện với người con gái mà chỉ mới vài ngày trước đây thôi, cô ta còn là nạn nhân của một vụ tấn công của một kẻ lạ mặt. Anh thoáng chút đắn đo, suy nghĩ, cẩn thận lấy giấy tờ đặt lên trên mặt bàn rồi nghiêm giọng hỏi:
“Giờ cô hãy khai hết toàn bộ sự thật ra đi.”
“Tôi không phải là Lưu Tỉnh. Cũng không phải là chị em song sinh với cô ấy như đã từng nói với ông.”
“Tại sao cô lại nói dối?”
“Vì lúc đó, tôi chưa thể nói với ông được.”
Đội trưởng Lí nhìn cô gái với ánh mắt ngờ vực, anh hoàn toàn ngạc nhiên trước thái độ bình thản đến lạ kì của người con gái đang ngồi trước mặt. Lí Lâm tiếp tục hỏi, giọng đầy nôn nóng:
“Cô nói tiếp đi.”
“Cách đây gần một năm, tôi là bạn chung phòng của Lưu Tỉnh. Gương mặt bây giờ của tôi là do phẫu thuật chỉnh hình. Tôi muốn dùng gương mặt của cô ấy để thực hiện mục đích trả thù.”
“Trả thù?”
“Câu chuyện này bắt đầu từ một năm về trước.”
Lí Lâm chăm chú lắng nghe cô gái kể lại toàn bộ câu chuyện, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. IS lúc này đã không còn vẻ bình tĩnh của lúc trước, thỉnh thoảng lại cô ứa nước mắt, giọng kể nghẹn ngào. Cô kể anh nghe câu chuyện về gia đình của KI, rồi cả những kế hoạch mình đã vạch ra và từng bước thực hiện. Cả chuyện cô lợi dung gương mặt của Lưu Tỉnh, đột nhập vào gia đình RI để ra tay ám sát cha của RI ở nước ngoài rồi chạy trốn về nước. Rồi chuyện cô vô tình gặp gỡ lại Trần Bắc khiến anh ta nhầm tưởng Lưu Tỉnh vẫn còn sống mà sợ hãi tìm cách diệt trừ. Từng chuyện, từng chuyện một đều rõ ràng và chi tiết.