Chương 13. Tiếp tục rắc rối
Chiều chủ nhật, sau kì nghỉ lễ dài ngày các con đường ở Hà Nội trở nên đông đúc và tắc nghẽn. Khó khăn lắm Lâm mới chạy xe thoát khỏi nút thắt ở Pháp Vân để di chuyển vào nội thành. Tiến đọc địa chỉ nhà cậu ấy ở gần Câu lạc bộ Karate 14 Trịnh Hoài Đức, Lâm dừng xe lại để Tiến và tôi xuống xe. Mắt chạm mắt ngập ngừng vài giây, tôi không biết nói gì với Lâm, chỉ biết chào Thi rồi đi vào trong nhà cùng Tiến. Thấy chúng tôi, bố Tiến đồng thời cũng là sư phụ của tôi ngạc nhiên:
- Sao trò lúc đi là Hùng mà lúc về lại là Nhung thế này? Dạo này trò xuất hiện lộn xộn quá thầy không kịp nhận ra được.
- Dạ, có một vài lý do nên trò mới phải thay đổi như vậy.
- Ơ… Nói vậy thằng Lâm nó biết trò là con gái rồi à? Cái thằng, nó cũng là đệ tử của bạn thầy ở trung tâm Karate Cầu Giấy từ hồi bé tí. Đã lên hạng Ngũ đẳng huyền đai rồi mới rút lui về hoạt động nghệ thuật. Tự nhiên đùng đùng xuất hiện làm đệ tử của trò, còn yêu cầu thầy giữ bí mật, thầy đoán ngay ra là nó biết trò là con gái mà…
Tôi và Tiến ngơ ngác nhìn nhau trước những lời vừa nghe được từ bố Tiến. Nói như vậy hôm qua Lâm cố tình để đánh bị thương và chờ tôi ra mặt. Cố tình bị đau để tôi áy náy, chăm sóc. Cố tình giả vờ không biết võ lúc thi đấu, chấp nhận một cú đấm và giả vờ làm đệ tử của tôi. Lâm thích tôi đến mức ấy ư?
Bố Tiến nói xong thì có việc đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Tiến. Cậu nhìn tôi rất buồn:
- Cậu và Lâm tối qua ở chung với nhau đúng không? Hai người đã làm những gì? Anh ta và cậu rõ ràng là có chuyện mờ ám. Nếu tôi không giải nguy thì Thi sẽ nghĩ gì?
- Giải nguy, sao cậu lại giúp tôi bằng cách đó? Cậu có bị sao không mà nhận tôi là bạn gái cậu. – Tự nhiên tôi gắt gỏng vô cớ.
- Cậu giận cái gì? Tôi cố tình kéo cậu đi cùng để cậu nhìn thấy rõ tình cảm của Thi và Lâm mà từ bỏ. Cậu tưởng tôi không nhận ra khi cậu và Lâm ở lớp học võ, hai người thân thiết và vui vẻ ra sao ư? Cậu nghĩ là tôi không thấy cậu cười mỗi khi nhìn thấy Lâm khi cậu còn là Hùng ư? Cậu nghĩ tôi mù không nhận ra là cậu thích anh ta mà cậu không dám nhận ư? Nhưng anh ta có Thi rồi, sao cậu lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy?
- Cái gì mà thiếu suy nghĩ? Cậu thôi đi. Đúng, tối qua tôi ở cùng Lâm, chúng tôi thực lòng yêu nhau đấy, vậy thì thế nào?
- Cậu điên rồi, như thế là cướp người yêu của Thi, như vậy là làm kẻ thứ ba…
- Anh ấy không yêu Thi. – Tôi hét lên. – Cậu đừng nói nữa, tôi không cố ý và cũng chẳng cướp đi tình yêu của ai cả.
Bỏ chạy là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi bây giờ. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ Tiến. Mặc dù phủ nhận nhưng lí trí tôi lại gào thét rằng Tiến nói rất đúng, tôi là kẻ thứ ba, tôi là kẻ cướp bạn trai của người khác. Thi sẽ hận tôi nếu biết chuyện, tôi đã làm sai rồi. Tôi không nên để tình cảm của mình với Lâm nhiều đến như thế. Tiến đột ngột không cho tôi đi, cậu giữ chặt tôi lại. Tôi vùng ra cách nào cũng không được. Trong lúc nóng giận, tôi đã vô ý đưa tay tát vào mặt cậu.
- Buông tay ra khỏi người tôi, tôi muốn về.
Tiến bàng hoàng nhìn tôi, cậu buông tay và không thèm đụng vào vết tát rất mạnh trên má.
- Lần đầu tiên cậu nổi giận đánh tôi vì Lâm ư? Cậu nghĩ tôi có đau không? Không, chỗ bị đau là trái tim tôi đây này. Chẳng nhẽ cậu không nhận ra bao nhiêu năm tôi ở bên cậu, quan tâm cậu từng điều nhỏ nhặt là vì tôi yêu cậu hay sao? Cậu biết hay cố tình không biết?
Tôi sững người nhìn Tiến. Cậu yêu tôi ư? Đừng đùa như vậy chứ? Lúc thì không có một người bạn trai nào bên cạnh. Lúc thì trong vài ngày thôi mà Quang xuất hiện muốn quay lại yêu tôi, cả Lâm và Tiến cùng nói đã yêu tôi. Thật tôi không biết nghĩ gì nữa.
- Xin lỗi đã tát cậu. Nhưng những gì vừa nói, cậu rút lại đi. Tôi muốn chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau như xưa. Tôi đi taxi, cậu không cần chở tôi về đâu.
Tôi cố gắng bước thật nhanh để không phải quay lại nhìn vẻ mặt buồn bã của Tiến. Chỉ là yêu thôi, sao lại rắc rối và khổ sở như vậy? Tại sao tôi lại yêu Lâm? Tại sao tôi lại không đồng ý quay lại với Quang? Tại sao tôi lại không yêu Tiến? Rất nhiều câu hỏi cứ vọng lên trong đầu tôi mà không tìm ra lời giải đáp.
Vừa vào nhà tôi bỗng giật mình khi thấy bố đang ngồi trầm tư hút thuốc trong phòng khách. Bố ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi nét mặt ông càng trở nên khổ sở. Sợ có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra trong mấy ngày vắng nhà, tôi vội chạy đến bên ông hỏi han:
- Bố, có chuyện gì mà bố lại ngồi hút thuốc đăm chiêu như vậy?
Giọng ông run run, cố gắng lên tiếng:
- Hôm nay bố nhìn thấy một người rất giống bà ấy. Nhưng chiếc taxi đi nhanh quá, bố đuổi theo không kịp. Mẹ con… hình như mẹ con đã trở về Việt Nam.
- Mẹ con ư? - Tôi sững sờ kinh ngạc. – Bố có chắc là không nhìn nhầm không?
- Chắc chắn. Bố không thể nhầm được. Dù đã hai mươi năm rồi, nhưng bố không bao giờ quên được gương mặt bà ấy. Có phải bố con mình chuyển nhà, bà ấy không tìm được chúng ta không?
Nhìn bố đau khổ như vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy giận và hận mẹ. Trước đây bố luôn nói đỡ cho mẹ, thường nhận trách nhiệm về mình cho việc mẹ bỏ chồng con đi biệt tích. Nếu bà ấy không trở lại là không phải chứng kiến cảnh bố tôi thế này, chắc tôi vẫn sẽ cứ vô cảm, không yêu không ghét cho đỡ phải suy nghĩ.
- Bố đừng tự lừa dối mình nữa. Đến con còn nhận ra sự thật. Mẹ thực sự muốn tìm chúng ta thì đã đi tìm lâu rồi, không phải đợi đến bây giờ đâu. Bà ấy về thì đã sao? Chỉ cần bà ấy đừng làm đảo lộn cuộc sống vốn bình yên của bố con mình là đủ rồi. Hai mươi năm bên bố không thiếu các cô yêu thích, nhưng bố lại dửng dưng, nhiều lúc con còn ước bố lấy đại một ai cũng được. Nhìn bố thế này con chỉ đau lòng và hận mẹ thôi.
- Con, con nói như vậy là…
- Lâu nay cũng chỉ vì bố yêu mẹ và tin mẹ như thế, nên con cũng miễn cưỡng tin bố. Nhưng giờ thì sao? Bố con mình và mẹ vốn đã có hai cuộc sống riêng từ lâu rồi. Đến con gái đây mẹ còn vứt bỏ, tình yêu của bố, mẹ càng không cần…
Đến nước này thì thôi thà tôi cứ nói thẳng cho ông từ bỏ tình yêu mù quáng với mẹ đi. Tôi đã nhắm mắt tin bố suốt hai mươi năm rồi. Tôi không cần một người mẹ như vậy. Chỉ cần bố khỏe mạnh, sống vui vẻ là tôi mừng rồi. Thấy thái độ của tôi như vậy, bố cũng không nhắc gì đến mẹ nữa. Bố hỏi tôi về chuyến du lịch có vui không. Tôi chỉ kể qua loa với bố vài chi tiết không có gì phải giấu để bố nghe. Tôi biết, bố đang rất đau buồn nên cũng chẳng muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng thêm đến bố. Một mình tôi sẽ tự giải quyết.
Hai bố con ăn cơm tối xong là tôi về phòng riêng. Vừa nằm xuống giường được vài phút thì có điện thoại của Thi gọi đến. Không biết con bé gọi cho tôi có chuyện gì, lẽ nào Lâm đã nói ra sự thật. Tôi hơi lo lắng khi ấn nút nghe. Ngay lập tức đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của Thi.
- Chị Nhung. Anh Lâm vừa nói với em… Anh ấy… anh ấy không yêu em. Anh ấy có người yêu khác… chỉ là em ngộ nhận. Em tự mình nghĩ đó là tình yêu. Anh ấy chỉ quan tâm em như em gái… Anh ấy không nói với em đó là ai. Nhưng từ giờ anh ấy muốn… muốn em tập trung học, không tìm gặp anh ấy nữa. Muốn em quên anh ấy… Em phải làm sao đây chị. Hu… hu… hu…
Vậy là điều tôi vừa mong muốn vừa lo sợ đã đến. Lâm nói rõ tình cảm với Thi và anh không nhắc đến tôi. Thi tin tôi là người yêu của Tiến, con bé rất tin tôi nên mới gọi cho tôi để tâm sự về chuyện này. Biết nói gì bây giờ, nếu Thi biết người con gái Lâm yêu là tôi liệu con bé có chấp nhận được không? Tôi cố gắng an ủi Thi nhưng trong lòng lại bất an. Con bé khóc rất lâu rồi mới chịu dập máy. Ngay lập tức, điện thoại lại đổ chuông, màn hình hiển thị số của Lâm. Giọng anh cuống quýt:
- Anh gọi cả hai số mãi mới được. Em nói chuyện với ai lâu thế? Anh đang ở quán café đầu ngõ nhà em. Em ra nhé, chúng ta cần nói chuyện.
Cũng vừa hay tôi muốn gặp Lâm sau bao nhiêu chuyện đã diễn ra trong ngày, tôi bảo anh đợi tôi mười phút rồi đứng dậy thay quần áo. Xin phép bố rồi chạy nhanh đến chỗ hẹn gặp Lâm.
Chúng tôi ngồi đối diện với nhau ở một chếc bàn kê sát trong cùng của quán. Lâm đưa tay nắm tay tôi rất khẽ, giọng quan tâm:
- Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Em vẫn ổn chứ?
- Em ổn. – Tôi cố gắng nói bình thường. – Thi vừa gọi điện cho em. Nó rất đau khổ vì anh đã nói ra sự thật. Em thấy mình thật là trơ tráo và hèn nhát.
- Chưa đến lúc để con bé biết người anh yêu là em. Anh xin lỗi đã đẩy em vào tình huống khó xử như vậy. Nhưng dù thế nào việc chúng ta yêu nhau là sự thật. Anh không muốn mất em vì bất cứ lý do gì?
Ánh mắt Lâm nhìn tôi nồng nàn yêu thương hơn.
- Mặc dù cũng cảm thấy áy náy với Thi. Nhưng bản thân anh chưa lúc nào thể hiện là yêu cô bé. Anh chỉ có cảm giác đó em với thôi Nhung à. Đừng nghĩ ngợi nhiều được không?
- Em sợ… - Tôi thốt nên câu nói đấy một cách nhanh gọn.
Đúng, tôi rất sợ. Sợ mình đã làm tổn thương người khác, sợ tình yêu ích kỉ của mình sẽ làm Thi suy sụp. Còn Tiến nữa, cậu cũng vì tôi mà buồn bã. Tôi thật xấu xa.
- Sáng nay Tiến hành động như vậy không phải là đùa đúng không? Cậu ấy cũng yêu em? – Tay Lâm vẫn nắm nhẹ tay tôi. Mắt nhìn tôi chăm chú đợi câu trả lời.
- Đúng là không có chuyện gì qua mắt được anh. Đúng, Tiến có tình cảm với em, cậu ấy cũng đã thổ lộ nhưng em từ chối. Em… em nghĩ là có lẽ em đã yêu anh nhiều hơn trí tưởng tượng của em rồi. Em cũng không muốn mất anh!
- Đừng sợ. Để yên cho anh nắm tay em thế này là đủ rồi. Anh sẽ không buông tay em đâu. Tin tưởng vào tình yêu của chúng ta được không?
Từng giọt café tí tách rơi xuống rất nhẹ nhàng và êm dịu. Tôi cảm thấy ở Lâm toát lên sự chân thành và say đắm. Tôi cũng vậy, tôi yêu anh và rất muốn được ở bên cạnh anh như lúc này. Chúng tôi đã ngồi cùng nhau, nói với nhau biết bao nhiêu chuyện. Bắt đầu chính thức tìm hiểu nhau từ đây.
Lâm đi bộ cùng với tôi vào còn ngõ nhỏ, đứng trước cổng anh ngập ngừng không muốn chia tay. Lâm chủ động ôm tôi, đã gần 10 giờ tối nên con ngõ càng vắng người và im ắng. Tôi nghe rõ tiếng thở đều đều nóng rực của Lâm phả vào mặt.
- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã yêu anh và chấp nhận anh.
- Em nên cảm ơn anh mới phải. – Tôi nhỏ nhẹ dụi đầu vào cổ Lâm.
Khẽ đẩy người tôi ra, anh rất từ từ nâng cằm tôi lên. Tim tôi thổn thức đập nhanh trong lồng ngực. Dù không phải là lần đầu hôn Lâm nhưng cảm giác hồi hộp trong tôi vẫn cứ thế tăng lên. Môi anh chạm vào môi tôi, nồng ấm và mạnh mẽ. Đột nhiên bên tai tôi vang lên một giọng nói quen thuộc, hoảng hốt và giận dữ:
- Hai người… hai người đang làm gì vậy? Thì ra là chị…
Chúng tôi vội vàng rời khỏi nhau quay lại nơi cô gái vừa cất lời nói kia. Là Thi ư? Sao con bé lại có địa chỉ nhà tôi, sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này…
- Chị… Chị… - Tôi không thể cất lời giải thích.
Thi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe và tức tối.
- Chị thật bỉ ổi. Uổng công tôi tin chị, xem chị như người bạn tốt. Còn gọi điện cho chị, xin cô tôi địa chỉ nhà chị để đến tìm chị an ủi. Vậy mà, chính người cướp bạn trai tôi lại đang ở đây, chị chị em em với tôi…
- Đủ rồi Thi, lỗi là anh, anh giấu em. Nhung không liên quan.
- Các người bênh vực cho nhau? – Thi quắc mắt với Lâm. – Hai người yêu nhau nhưng lại đóng kịch với tôi, chẳng phải hai người bỉ ổi lắm sao?
Tôi đứng như chết trân, ú ớ không nói được gì. Lâm cáu:
- Bọn anh không đóng kịch gì cả. Mãi đến hôm qua mới chính thức yêu nhau. Bọn anh cũng không làm gì quá đáng với em. Chỉ là muốn em bình tĩnh hơn mói nói hết sự thật… Anh yêu Nhung và cô ấy cũng yêu anh. Em đừng như vậy được không Thi?
- Làm ơn, tha thứ cho chị!
- Tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho hai người đâu.
Vừa nói trong làn nước mắt, Thi vừa bỏ chạy. Rồi tôi nghe thấy tiếng xe phanh gấp ngoài đầu ngõ. Tiếng người la hét, tiếng còi ô tô, xe máy vọng vào inh ỏi. Linh cảm có điều chẳng lành, cả tôi và Lâm chạy nhanh ra đầu ngõ. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mặt. Thi bị xe ô tô đâm, con bé nằm ngất lịm giữa đường… Tôi nhìn thấy máu, máu loang lổ chảy trên đường và rồi tôi không biết gì nữa. Tôi ngất xỉu
Chương 12 << >> Chương 14