Hoàn thành Những chuyện tình rắc rối - Hoàn thành - Vũ Yến Vũ

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chương 5.
Chúng tôi đặt sáu bàn tay lên nhau rồi tung lên như kiểu hội ý của các vận động viên thể thao và cùng cất lời:Sẽ cố gắng hết mình.
Bố con tôivẫy vẫy tay chào gia đình Thi và gia đình cậu bạn của tôi rồi lên taxi về trước.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Không có tag em. Hị hị.:((:((:((:(( Chị quăng 1 phát nhiều thế này.
Chị không thấy em xuất hiện nên cứ nghĩ em chứ có thời gian theo dõi nên không dám tag nhiều sợ phiền các bạn. Xin lỗi bé nhé. Hi, Đình Đình nhặt hộ một đống sạn rồi đó, không ngờ chị vẫn để sót và để bé nhặt lại. Cảm ơn Bupbe nhá. Chuẩn bị đọc tiếp và nhận xét đi...
Ps: Truyện dài dạo này sôi nổi, mới 1 ngày không vào Gác mà truyện tụt xuống trang 3. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 10. Giải quyết rắc rối lớn

Lúc này tôi đang mặc quần bò, áo len bó sát người và khoác bên ngoài một chiếc áo măng-tô đen dài quá đầu gối. Với chiều cao 1,65 mét, tôi chọn cho mình một đôi giày búp bê đế thấp, tóc xõa ngang vai và nhẹ nhàng bước xuống taxi, tiến vào sảnh lớn của khách sạn King. Nhìn thấy tôi, Thi vẫy ngay tôi lại chỗ con bé đang đứng cùng Lâm và Tiến. Hai người con trai đó đang nhìn tôi chăm chú, mỗi người một biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt.

- Chị Nhung, anh Lâm chị gặp rồi. Đây là anh Tiến, bạn anh Hùng. Hai người làm quen đi. – Thi niềm nở giới thiệu tôi với Tiến.

Tôi tháo cặp kính râm xuống, giả bộ đưa tay ra trước mặt cậu, cất giọng nhỏ nhẹ:

- Chào Tiến, mình là Nhung. Rất vui được gặp cậu.

- À… Ừ… Rất… rất vui được gặp cậu. – Đột nhiên Tiến nói lắp suýt nữa làm tôi phì cười.

Tôi quay lại phía Lâm, gật đầu chào gã cho phải phép rồi theo Thi lên phòng cất đồ rồi xuống nhà ăn dùng cơm trưa với ba người bạn này. Lâm và tôi vốn ác cảm với nhau khi tôi là Nhung nên gã tỏ thái độ lạnh lùng, không mở lời nói với tôi bất cứ câu nào. Có thể hôm gặp nhau ở bữa tiệc của trường tôi đã hơi quá lời dù rằng sau khi về, tôi cũng không thể hiểu vì sao mình lại nói ghét gã và tỏ ra hậm hực, giận dữ mỗi khi thấy gã. Khác hẳn với Hùng, khi tôi là Nhung, gã xem tôi dường như không tồn tại trong mắt. Điều này khiến tôi không thể nào nuốt trôi được bát cơm đang cầm trên tay. Tiến tỏ vẻ quan tâm:

- Nhung ăn nhiều đi chứ. Đừng làm khách. Bạn Thi thì cũng là bạn chúng tôi mà, phải không?

- Đúng đó chị, ăn nhiều vào! – Thi gắp thức ăn cho tôi, rồi con bé gắp luôn một miếng cho Lâm:

- Cả anh nữa, anh cũng ăn nhiều vào. Chuyến đi này anh vất vả rồi.

- Vất vả gì, em vui là anh cũng vui. – Lâm hờ hững đáp lại.

Tôi cố gắng mỉm cười, nói như đùa.

- Cảm ơn anh đã chiếu cố vị khách không mời mà đến này.

Lâm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi, nói rõ ràng từng chữ:

- Cô là bạn Thi, cũng là bạn tôi. Tiếp đãi chu đáo, không có gì phải ngại. Mọi người cứ tự nhiên đi nhé. Tôi hơi mệt nên về phòng ngủ một lát đây.

Lâm đứng dậy, kéo mạnh ghế ra rồi bỏ đi. Thái độ thế này mà là mến khách à? Anh ta có ý đuổi tôi hay sao mà làm trò nực cười này? Tôi bắt đầu thấy nóng bừng cả người dù ngoài trời đang mưa nhỏ và gió biển thổi vào rất lạnh. Thi nhìn tôi xin lỗi rồi cũng đứng dậy đuổi theo. Tiến chép miệng, lắc đầu:

- Hình như cãi nhau. Sáng nay sau khi cậu bỏ đi một lúc, tôi thấy hai người này ầm ĩ điều gì đó một lúc lâu. Mà sao lại không về Hà Nội, quay lại đây làm gì?

- Tôi thích thì quay lại đấy. Cậu không muốn nhìn tôi khi là con gái à?

- Cậu rất đẹp. Chỉ tiếc là tôi toàn gặp cậu khi cậu là Hùng thôi. Có chuyện này tôi cần nói với cậu. Từ trưa qua không có cơ hội gặp riêng nên tôi chưa nói được.

- Về điều gì? – Tôi tò mò.

- Về Quang. Sáng qua khi cậu vào phòng đóng sầm cửa lại thì tôi và Quang đã đứng nói chuyện rất lâu.

- Nói cái gì? – Tôi gắt. – Sao cậu lại quan tâm chuyện của tôi?

- Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi. Chẳng phải bao nhiêu năm nay vì Quang mà cậu không dám mở lòng với ai. Vì Quang mà cậu vẫn đợi một lời giải thích, sao giờ lại sợ hãi trốn tránh. Cậu sợ điều gì đây?

- Tôi… Thực ra thì tôi sợ khi nghĩ lại những cảm giác cũ với Quang, tôi không đủ can đảm để nghe anh ấy nói về chuyện năm xưa. Tôi sợ cảm giác bị lừa dối, bị phản bội…

- Quang không phản bội cậu. Cậu có muốn nghe lý do không?

Rồi không đợi tôi trả lời, nhìn thái độ của tôi là đủ hiểu. Tiến bắt đầu nói về những chuyện Quang kể với cậu cho tôi nghe. Năm ấy Quang đang là kỹ sư xây dựng, vì một dự án mà công ty điều Quang vào Sài Gòn công tác. Công việc quá gấp, trước khi đi Quang có nhờ Tình chuyển cho tôi một lá thư ghi rõ địa chỉ nơi anh đến, số điện thoại di động và dặn tôi viết thư, gọi điện cho anh, giữ liên lạc với nhau. Nhưng Tình đã không làm vậy, cô ấy nói với tôi rằng Quang không yêu tôi, chỉ đùa giỡn với tôi đã chán nên bỏ đi để tôi có thể quên anh. Tôi đã không suy nghĩ được nhiều, đau khổ và không nhận điện thoại của Quang khi anh gọi về. Tình lại nói với Quang ngay khi anh chuyển đi tôi đã có người yêu mới nên mới không muốn gặp anh, nói chuyện với anh. Tình đã cố ý reo rắc sự nghi ngờ, sự phản bội vào tình cảm của hai chúng tôi vì Tình cũng yêu Quang - người anh kết nghĩa của mình. Tình ghen tị với tôi, giả vờ là bạn tôi. Tình đã cố gắng dàn dựng không biết bao nhiêu chuyện để Quang hiểu lầm, chán ghét tôi và ngược lại. Chúng tôi đã không đủ lòng tin vào nhau để duy trì tình yêu ngày ấy.

Một năm sau Quang trở về Hà Nội thì nhà tôi đã chuyển đi. Anh gặp lại Tình, cô ấy thổ lộ lời yêu và anh đã chấp nhận. Nhưng mãi đến một năm gần đây, vô tình Quang tìm được lá thư của anh gửi lại cho tôi vẫn nằm trong tay Tình, anh đã rất giận dữ. Đám cưới của họ sau khi Tình tốt nghiệp cao đẳng vì thế mà cũng bị hoãn lại. Quang vẫn chưa tha thứ cho Tình. Lần này có một dự án xây khách sạn ở Sầm Sơn, Quang vô tình gặp lại tôi sau bao năm tìm kiếm. Nhưng tôi đã không cho Quang một cơ hội để nói rõ mọi chuyện.

- Cậu có muốn tha thứ cho anh ấy không? Có muốn quay lại không? – Tiến hỏi tôi sau khi đã kể xong mọi chuyện.

Vì quá bất ngờ nên tôi ngồi im lặng như tượng, không thể thốt nên lời nào. Tôi muốn gì khi đã biết hết mọi việc? Tôi có còn tình cảm với Quang không? Có nên quên hết mọi hiểu lầm mà tha thứ cho Quang hoặc bắt đầu lại từ đầu không? Tôi không biết nữa. Có thể, tôi cần gặp anh để một lần đối mặt với nhau.

- Cậu có biết Quang ở khách sạn nào không? Tôi sẽ đến gặp anh ấy nói chuyện trực tiếp.

- Khách sạn Hoa Hồng, phòng 203.

- Cảm ơn cậu. Cậu luôn là bạn tốt của mình.

Tôi khẽ nắm nhẹ tay Tiến rồi đứng dậy, bước chân gấp gáp gọi taxi và đến địa chỉ Tiến vừa nói. Đứng trước cửa phòng 203 tôi toan gõ cửa thì nghe thấy tiếng Quang nói chuyện điện thoại di động vọng ra. Hình như anh đang đứng sát cánh cửa chính.

- Em đừng bắt anh về gặp em nữa. Hai ngày nay chiều nào anh cũng về và đã quá mệt mỏi với những lời tra xét của em rồi Tình à? Anh đến với em không phải vì tình yêu thực sự. Em không thấy mệt mỏi sao?

Rồi Quang im lặng, đầu dây bên kia Tình nói điều gì đó rất dài. Quang thở hắt ra rất mạnh rồi đấm tay vào cửa rầm một cái khiến tôi giật mình:

- Anh nói với em bao nhiêu lần rồi. Anh không quên được Nhung. Càng không thể quên được chuyện em chia rẽ bọn anh. Đúng, anh mới gặp lại cô ấy và anh nghĩ anh nên nói rõ với em mọi chuyện. Em đừng đợi anh về nữa.

Trong phòng trở nên im lặng… Thì ra Quang và Tình đang sống chung với nhau ở đâu đó. Nhưng vì gặp lại tôi mà Quang lại ôm mối hy vọng cho tình yêu đã lỡ. Phải, chúng tôi đã từng yêu nhau, đã từng hiểu lầm nhau. Nhưng đó là quá khứ rồi, tôi đến đây cũng chỉ là nói rõ với Quang điều đó. Hy vọng anh biết trân trọng hiện tại của anh. Dù rằng tôi cũng rất giận Tình khi biết chuyện, nhưng nghĩ lại hồi ấy chúng tôi còn quá trẻ. Có những hành động sai lầm để vẫn phải trả giá ở hiện tại.

Tôi gõ cửa, thấy tôi Quang rất vui vẻ đón tiếp. Nhưng tôi đã nói rõ với Quang mọi chuyện. Về những gì Tiến nói, về những gì tôi vừa nghe được và về những suy nghĩ của mình với Quang. Anh đau khổ ôm đầu và không ngẩng mặt lên nhìn tôi khi tôi đứng dậy ra về. Câu cuối cùng tôi nói với Quang là anh hãy yêu sự lựa chọn của mình. Người đã ở bên anh suốt hơn bốn năm là Tình, dù cô ấy đã làm sai nhiều điều nhưng cô ấy thực sự yêu anh. Tôi mong Quang quên tôi đi và hãy cố gắng yêu thương Tình hơn nữa.

Khi rời khỏi khách sạn, tôi không nghĩ vì sao mình lại có can đảm và đủ bao dung để nói với Quang những điều ấy. Có lẽ tôi học được tính cách này từ bố. Dù mẹ bỏ đi nhưng ông vẫn tin mẹ vì bất đắc dĩ, vì lý do nào đó mà ông chưa biết nên vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức của mẹ. Tình yêu làm cho con người ta trở cao thượng và đủ vị tha.

Bước những bước chân nặng trĩu về khách sạn, vốn đang là mùa đông vắng khách nên cả tầng 2 chỉ có hai phòng của chúng tôi thuê. Tôi quên mất là mình không có chìa khóa phòng Thi bèn gõ cửa. Đợi rất lâu không có tiếng động, đoán là con bé không có trong phòng nên tôi xoay người định quay xuống sảnh lớn thì bất ngờ va vào Lâm từ phòng bên cạnh đi ra. Tôi mất thăng bằng ngã người ra phía sau, gã vội choàng tay nắm lấy eo đỡ tôi đứng thẳng dậy, mắt đối mắt vài giây khiến tôi lúng túng đẩy mạnh gã ra. Lần này thì đến lượt gã mất thăng bằng toan ngã thì tôi cũng nhanh tay kéo giật lại. Chẳng hiểu dùng sức thế nào mạnh hơn cả sức của gã kết quả là mặt gã đập nhẹ vào mặt tôi. Một nụ hôn kiểu môi chạm môi hệt như trong phim xuất hiện với hai đôi mắt mở to và trợn lên kinh ngạc. Chúng tôi bối rối rời nhau ra, mỗi người tự động lùi lại mấy bước.

Thay vì nói lời xin lỗi, tôi giận dữ:

- Anh làm cái gì thế? Đi ra mà không nhìn đường gì cả.

- Ai đi mà không nhìn đường, người đó phải là cô chứ.

- Ai mượn anh kéo tay tôi lại?

- Cô đùa à? Chẳng phải cô dùng quá nhiều sức để kéo tôi lại sao? Con gái sao lại khỏe thế được.

- Tôi…

Lần đầu tiên trong vai Nhung tôi cãi nhau thua Lâm, gã thấy tôi ngập ngừng không thốt được nên lời nên tự động không trêu chọc hay cáu nữa. Gã đổi chủ đề rất nhanh.

- Tiến và Thi hình như rủ nhau đi mua quà lưu niệm. Trưa mai chúng ta trả phòng. Cô có muốn đi đâu hay mua sắm gì không?

- Không. Tôi không có thói quen mua đồ lưu niệm mỗi khi đi đâu.

- Vậy đi với tôi đến nhà một người quen được không? Tôi cần làm rõ vài chuyện trước khi về Hà Nội.

- Anh có người quen ở đây? – Tôi hơi ngạc nhiên.

- Ừ, mới quen thôi. Cô bé đó tên Dung.

Nghĩ đến việc khi tôi là Hùng đã giúp đỡ Dung, lại cũng muốn biết từ hôm qua đến giờ Sơn và Dung đã đi chưa nên tôi vội đồng ý đi cùng Lâm ngay. Dù đến với tư cách là Nhung nhưng ít nhất tôi cũng biết được họ có bình an hay không?

Trên xe ô tô, tôi ngồi phía trước cạnh Lâm, vừa lái xe Lâm vừa tìm chủ đề nói chuyện:

- Cô rất đẹp!

Tôi giật mình vì câu nói của Lâm, quay sang nhìn gã khó hiểu. Chưa kịp đỏ mặt, xấu hổ hay mỉm cười vì lời khen thì gã lại dội ngay một câu khác.

- Nhưng tôi chúa ghét vẻ đẹp kiêu ngạo, lạnh lùng và tự tin thái quá của cô mỗi khi gặp tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao mình bị cô ghét. Giờ thì tôi hiểu là vì cả tôi và cô đều tỏ ra xa cách và lạnh lùng với nhau.

- Vì sao tôi phải thân thiết với anh. Chẳng phải người cần thân thiết là Thi sao? Chẳng phải anh và con bé yêu nhau sao?

- Cô nghĩ là tôi và Thi yêu nhau?

- Không biết! Đoán vậy! Nhưng ít nhất tôi biết Thi yêu anh. Anh yêu con bé chứ?

Gã im lặng, vẫn dõi mắt chăm chú nhìn đường đi vào làng. Tự nhiên tôi cảm thấy rất muốn nghe câu trả lời của gã, giọng hơi cáu:

- Gì mà anh im lặng mãi thế? Khó trả lời vậy à?

- Nếu em muốn nghe câu trả lời nghiêm túc thì tôi có thể nói ngay bây giờ. Nhưng có lẽ em không nên tò mò quá, điều này sẽ làm em khó xử hơn thôi. – Giọng gã đúng là rất nghiêm túc và đột ngột gọi tôi là em với câu trả lời ẩn ý, khó hiểu này càng làm tôi bốc hỏa.

- Sao tự nhiên lại gọi tôi là em?

- Rõ là cô kém tuổi tôi. Cô không chịu xưng em thì tôi đành tự gọi vậy.

- Tùy anh, tôi cứ thích xưng hô như vậy đấy.

Tôi ngang bướng đáp lời của Lâm rồi im lặng không nói gì. Xe bắt đầu lăn bánh vào chỗ rẽ gần nhà Dung. Hiện tại trong lòng tôi đang nhộn nhạo một cảm giác rất lạ khi ngồi cạnh gã thế này? Tại sao gã rất tốt khi tôi là Hùng và lại làm bộ với tôi khi tôi là Nhung? Gã có tình cảm gì với Thi? Tôi còn chưa tìm ra câu trả lời mà đã cảm thấy mình rơi vào những tình cảm rắc rối, chỉ có nút thắt mà không có nút mở.

Chương 09 << >> Chương 11
 

Yumitoxic

Gà con
Tham gia
7/9/14
Bài viết
38
Gạo
0,0
Nhảy hố nhảy hố. Bị thích nhân vật Lâm rồi chị ạ. Mà chị Mưa viết truyện năng suất thật ấy.
 

Tiểu Thiên Bình

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
99
Gạo
0,0
Truyện hay quá đi! Thật là có lỗi với chị Mưa Mùa Hạ quá :(. Chúc chị chóng hoàn tác phẩm để đưa lên thư viện nhé! Mong chương mới của chị. :(
Thấy mình tội lỗi ghê~X(.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Nhảy hố nhảy hố. Bị thích nhân vật Lâm rồi chị ạ. Mà chị Mưa viết truyện năng suất thật ấy.
Thực ra cốt truyện, ý tưởng toàn là cũ rích và có sẵn nên chị chỉ việc đánh máy sửa sang đôi chút thôi em ạ. Chứ những ý tưởng mới như truyện Liệu có là ngoại tình và Hạ Vũ, anh là chàng trai số 14 chị mới viết thì đã bị chậm tiến độ vì bí tính tiết và cảm xúc đó em. Truyện cũng sắp hoàn rồi. Em ủng hộ tiếp nhé.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Càng ngày càng thấy hao Hạ Vũ ghê.
Ê, bé Bupbe với ngocnungocnu đều nhận xét là giống giống Hạ Vũ nhờ. Lúc viết chị cũng không để ý lắm nhưng có lẽ đọc lại càng ngày càng thấy giống thật đó. Híc, thôi, từ truyện mới sau này phải chỉn chu cho nhân vật hết giống luôn đi. :D
 
Bên trên