Hoàn thành Những chuyện tình rắc rối - Hoàn thành - Vũ Yến Vũ

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Nghi án kết truyện chả có ma nào yêu ma nào, vậy thì em sẽ vui lắm ý. :))
Ừ, có lẽ giới thiệu truyện nên bỏ chữ hài hước đi vì có lẽ nó sẽ SE. Thế mà Ngọc Đình cũng đoán, siêu đoán... ^:)^^:)^^:)^
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 2. Bất ngờ gặp lại

Cũng sắp đến ngày diễn ra cuộc thi “Tài năng Biên đạo Múa trẻ toàn quốc”, vì nhận lời với cô giáo chủ nhiệm sẽ tham gia dự thi một bài biên đạo múa có tên “Nửa vầng trăng”, tôi phải dành nhiều thời gian để ở lại trường bàn bạc sau giờ học.

Cô giáo chủ nhiệm đã nghe qua nội dung bài múa ngắn 15 phút của tôi có vẻ hài lòng và đưa ra ý kiến:

- Cô đã chọn cho em được nhân vật nữ chính trong vở múa. Em ấy không phải sinh viên trường chúng ta, hiện tại đang học trường Cao đẳng Múa Việt Nam, là cháu gái cô. Cô muốn nhờ em chỉ bảo thêm cho con bé, mang bài tốt nhất đi dự thi. Nhân vật nam thì vẫn là người cô trò ta đã chọn hôm trước. Em nghĩ thế nào?

- Vâng. Đích thân cô chọn lại là cháu gái cô thì em hoàn toàn yên tâm. – Tôi gật đầu tán thành ý kiến của cô giáo.

Cô vui vẻ mỉm cười:

- Vậy thì tốt rồi. Hôm nay cô hẹn con bé đến tập…

“Cộc… cộc…”

Vừa lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang lời cô.

- Vào đi. – Cô chủ nhiệm nói vọng ra.

“Cạch cạch…”

Tiếng xoay cửa vang lên, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng đi vào. Tôi quay người lại nhìn xem ai đang đi lại gần phía mình. Mắt tôi mở to và trợn lên, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đó là con bé cách đây mấy hôm vô tình bị dính bã kẹo cao su của tôi. Con bé không hề nhận ra tôi vì hiện tại tôi đang là Nhung – một cô gái dịu dàng và quyến rũ (Có vẻ tôi hơi tự tin nhưng đó là nhận xét của mọi người về Nhung).

Cô giáo chủ nhiệm hồ hởi giới thiệu:

- Vừa nhắc thì cháu đến. Đây là chị Nhung, biên đạo múa bài “Nửa vầng trăng”. Còn đây là Quỳnh Thi, con bé cô vừa nhắc đến với em.

Tôi thu lại vẻ ngạc nhiên, nhìn con bé cười thầm trong bụng. Thì ra lại là em. Không ngờ trái đất tròn đến vậy. Đưa tay ra trước mặt Thi, tôi nhỏ nhẹ:

- Chào em. Hy vọng chúng ta hợp tác ăn ý.

Quỳnh Thi nắm vội tay tôi, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

- Dạ, em chào chị. Em nghe cô khen chị suốt. Hôm nay mới được gặp mặt lại còn được vinh dự làm việc cùng nhau. Em rất vui ạ.

Trong lòng tôi thở dài ngao ngán. Con bé này mất đi đâu tính chanh chua hôm nọ rồi? Giọng nó mới ngọt ngào và đáng yêu làm sao! Chắc tôi không thể vì chuyện nhỏ kia mà ghét nó được. Có ghét là phải ghét cái gã vô duyên, vô cớ đấm tôi một cú đến tận mấy ngày sau mới hết sưng tím.

Sau màn chào hỏi làm quen, tôi dẫn Thi về phòng tập nơi bạn diễn cùng đang đợi và bắt đầu biên đạo múa cho hai bạn trẻ. Con bé múa những động tác cơ bản khi tiếng nhạc nổi lên. Điệu bộ dáng vẻ của nó khi múa thật đẹp, tôi ngỡ ngàng: Con bé múa còn đẹp hơn cả các bạn sinh viên trường mình. Không thể xem thường nhân vật lợi hại này được. Biên đạo múa cho diễn viên suất sắc thế này thật không bõ công.

Thi làm việc cùng chúng tôi rất chuyên nghiệp và chú tâm. Con bé nói với tôi nó rất thích nội dung bài múa “Nửa vầng trăng” này. Nội dung đó tôi nghĩ ra khi vô tình ngắm nhìn mảnh trăng khuyết treo lơ lửng ngoài cửa sổ. Chuyện tình yêu của một chàng trai và một cô gái kết thúc không trọn vẹn. Họ yêu nhau nhưng vì quá nhiều lý do, họ phải chia tay nhau và chàng trai chọn một cô gái khác để cả đời ôm một nửa vầng trăng hối tiếc.

Sau khi tập xong, tôi chuẩn bị đồ đạc để về nhà hóa trang thành Hùng, sau đó sẽ rẽ qua lớp Karate thì bất ngờ bị Thi giữ đầu xe lại hỏi:

- Chị có thể chở em đến quán café Nắng Sài Gòn ở đường Nguyễn Chí Thanh không? Em có một cuộc hẹn rất quan trọng mà bố mẹ em lại bắt về nhà đúng giờ.

- Nhưng chị… - Tôi do dự vì không muốn đến lớp võ muộn giờ.

Con bé thấy tôi ngập ngừng, liền nói nhanh như sợ bị từ chối.

- Chị chở em đến đó thôi, rồi em nhờ chị gọi điện nói chuyện với bố mẹ là chúng ta đi bàn công việc được không? Năn nỉ chị đó.

Thi chớp mắt giả nai. Trời ơi, mấy cái trò này tôi còn đẻ ra chúng, nhìn một cái là biết con bé đang giả bộ lấy lòng. Nhưng thôi, tôi vốn là người có lòng tốt nên quyết định gọi điện xin phép bố mẹ Thi cho con bé về muộn. Tiện đường về nhà tôi chở nó đến địa điểm hẹn hò. Tôi đoán là còn bé đi gặp bạn trai nên mới có thái độ như vậy.

- Đi gặp bạn trai nên em mới sốt sắng như vậy?

- Vâng, anh ấy mới hẹn em cách đây nửa tiếng thôi. Đột xuất nên em mới phải nhờ chị. – Thi thành thật.

Nghe vậy, tự nhiên tôi bỗng cảm thấy vẫn cay cú vì cú đấm của gã bạn trai Thi. Anh ta có dám đến câu lạc bộ như đã hẹn để giao đấu với tôi hay không? Trên đường đi, con bé tỏ vẻ thân thiết và mở lời tâm sự.

- Không hiểu sao vừa nhìn thấy chị em rất quý mến và có cảm tình. Lâu nay em vốn chỉ có một mình. May mà có anh Lâm bên cạnh em chị ạ. À, anh Lâm là người mà em đang đi gặp đây. Anh ấy mới thuê nhà gần nhà em để mở thêm một cửa hàng Half Moon, chị biết chuỗi cửa hàng này chứ?

- Half Moon?

Tôi có chút ngạc nhiên. Quần áo tôi đều mua của hãng thời trang Half Moon. Bộ váy liền bó sát người hôm nay tôi mặc cũng chẳng phải là được mua ở cửa hàng này sao?

- Vâng! Cũng vì tên bài múa của chị là “Nửa vầng trăng” giống với tên cửa hàng của anh Lâm nên em cũng rất hứng thú và nhận lời cô em tham gia đấy. Chị em ta rất có duyên.

Hừm… tôi khẽ rùng mình sau câu nói của Thi. Rõ ràng là chúng tôi rất có duyên, chẳng phải khi giả trai chúng tôi đã đụng độ đến xuất hiện cả nắm đấm hay sao? Cũng may tài hóa trang của tôi suốt mười năm qua đã quá chuyện nghiệp rồi, con bé làm sao đủ khả năng để nhận ra tôi chính là cậu thanh niên nó mắng xơi xơi hôm đó.

Tôi dừng xe trước quán café Nắng Sài Gòn, con bé hấp tấp rời khỏi xe và toan chạy vào trong thì bất ngờ dừng lại. Nó luống cuống cúi mặt xuống, quay lại chỗ tôi thì thầm:

- Chết rồi chị Nhung ơi, bố mẹ vừa vào trong đấy ngồi. Hình như hai người không tin em nên đến giám sát đó. Hay là chị đi vào cùng với em đi. Bố mẹ em sẽ nghĩ chị là biên đạo múa, anh Lâm sẽ là bạn diễn của em. Bố mẹ quản thúc em kinh lắm.

Rồi không để tôi từ chối, Thi rút luôn chìa khóa, kéo tôi xuống và dặn bảo vệ xếp xe vào vỉa hè. Con bé tiếp tục lôi kéo tôi vào trong gặp mặt gã bạn trai tên Lâm đó.

Khi chúng tôi xuất hiện, Thi niềm nở giới thiệu:

- Anh Lâm, đây là chị Nhung biên đạo múa của em. Có một vài lý do khó nói nên hôm nay chị ấy đi cùng em đến đây, có sao không anh?

Tôi nhận ngay ra tên Lâm này chính là gã đã đấm tôi. Quả nhiên tôi đoán không sai. Tôi mỉm cười gật đầu chào gã, trong bộ dạng con gái thế này, tôi không thể nhảy bổ vào mà đấm tới tấp lên gương mặt đang nhìn tôi chằm chằm vẻ dò xét:

- Tôi nhìn thấy cô quen lắm. Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?

Hơi giật mình. Tôi ngồi xuống ghế rồi nhanh ý:

- Nghe Thi nói anh là ông chủ Half Moon. Tôi lại cứ nghĩ anh nhìn tôi chằm chằm vì bộ váy của cửa hàng anh thiết kế mà tôi đang mặc chứ? Tôi hay mua đồ ở đấy, lẽ nào anh gặp tôi khi đang là khách hàng của anh?

- Gương mặt này, rất quen. Ừ… Có lẽ là gặp khi cô đến mua đồ. – Lâm khẽ gật gật đầu, nhăn trán như kiểu đang nhớ lại chuyện gì đó.

- Ôi, hai người quen hay chưa thì đằng nào bây giờ cũng làm quen lại mà. – Thi lên tiếng.

Thi gọi cho mình một cốc sữa chua café còn tôi gọi một cốc nước cam, tôi cần giải quyết cơn khát vì nói nhiều suốt buổi biên đạo múa cho Thi lúc trước. Thi thì thầm chỉ cho tôi chỗ bố mẹ của con bé đang ngồi theo dõi ở một góc cách đó không xa. Nhưng dường như không muốn Lâm biết chuyện, con bé thường khơi mào chủ đề mới để ba chúng tôi cùng nói chuyện có vẻ giống như đang trao đổi. Tôi nghĩ thầm trong bụng, chắc con bé luôn bị bố mẹ quản lí nên mới mất hết tự do như vậy khiến tôi vừa buồn cười, vừa thấy thương nó. Bản thân tôi trước đây tuy không bị quản lí gắt gao nhưng cũng rất hay thu mình vào một góc giống Thi. Ít bạn bè và người thân. Tôi chợt giật mình khi nghe Thi hỏi Lâm:

- Anh Lâm, còn ba ngày nữa anh có đến Câu lạc bộ Karate, 14 Trịnh Hoài Đức để đấu với tên nhóc con đẹp trai mà thô lỗ kia không? Không biết anh ta thách đấu thật hay đùa đây?

- Đến chứ. Sợ gì mà không đến. Cùng lắm thì cho cậu ta đấm lại một cú để công bằng. Anh hai mươi sáu tuổi rồi, sợ gì cậu thanh nhiên gà trống choai đó.

Hai mươi sáu tuổi, con bé mười bảy tuổi. Không phải chứ? Gã này và con bé cách nhau chín tuổi. Có một sự chênh lệch tuổi tác đây. Tôi nhủ thầm và cơn giận lại bùng lên khiến nóng cả mặt. Gã dám gọi tôi là gà trống choai, lại còn tuyên bố không sợ cuộc thách đấu. Xem ra gã Lâm này cũng có bản lĩnh. Được, tôi chờ xem gã có tài cán đến đâu. Hôm ấy, chỉ là tôi lơ đễnh không để ý nên gã mới có cơ hội ra tay chứ bây giờ còn lâu nhé. Tôi giả vờ:

- Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao lại có cuộc thách đấu nào ở đây?

Con bé nhanh nhảu trả lời:

- Hì, bọn em nói về cái cậu thanh niên cách đây mấy ngày gặp ở đường, câu ta có thái độ bất lịch sự với em bị anh Lâm cho một cú đấm. Cậu ta muốn thách đấu.

- Cậu ta chắc trẻ tuổi nên có phần tự tin thái quá… Tôi rất háo hức đợi gặp lại để xem bản lĩnh của cậu ấy đến đâu. – Lâm nói thêm.

Tôi bắt đầu thấy bức bối và khó chịu, cũng cố xen vào một câu:

- Anh già rồi nên nghĩ thế. Tuổi trẻ thì nên tự tin chứ. Giống tôi và Thi, rất tự tin về bài múa mang đi dự thi lần này. Phải không Thi?

Quay sang nhìn Thi với đôi mắt hấp háy chờ đợi câu trả lời. Con bé ú ớ không biết nói gì cho vừa lòng tôi và Lâm. Để cứu nguy cho con bé, Lâm đột nhiên phá lên cười vui vẻ. Cả ba chúng tôi cùng cười ngay sau đó. Ở một góc khuất, bố mẹ Thi thấy tình hình yên ổn nên đứng dậy ra về. Tôi cũng xin phép về sau khi hoàn thành vai diễn, nhường lại thời gian và không gian cho đôi bạn trẻ đang yêu nhau kia kẻo mình trở thành người thừa, phá đám.

Chương 01 << >> Chương 03
 
Chỉnh sửa lần cuối:

leminh1994

Gà con
Tham gia
8/10/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Chúc truyện mới của chị thành công. @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P Mà chị ơi 2 truyện kia mau mau ra chap mới đi ạ :(:(:(:(:(:( em hóng mãi mà mới được có 1 chap à. :((:((:((:((:((:((
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chúc truyện mới của chị thành công. @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P<:-P Mà chị ơi 2 truyện kia mau mau ra chap mới đi ạ :(:(:(:(:(:( em hóng mãi mà mới được có 1 chap à. :((:((:((:((:((:((
Ôi, cảm ơn em. Chưa gì có bạn đọc yêu thích thế này chị mừng lắm.
Hai truyện kia chắc Hạ Vũ tuần sau chị sẽ sớm hoàn thôi. Còn Ngoại tình thì off dài dài em ạ.
Hôm qua chị đọc được tin này của em nhưng chưa kịp trả lời, chỉ sợ em lại xóa bài đăng giống một bạn ở truyện Hạ Vũ 2 làm chị đi tìm trớt mắt mà hổng thấy bài động viên của bạn ý đâu. Không biết sao bạn ý lại xóa đi?
Hì, rất may vẫn thấy bài động viên của em ở đây. Chị sẽ cố gắng! :x
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 03. Trận đấu

Thế giới này toàn những rắc rối và những mớ bòng bong.

Sau cuộc gặp hôm đó, Thi cứ cảm ơn tôi mãi. Con bé đang yêu nên tâm trạng vô cùng phấn chấn và vui vẻ. Nó rất toàn tâm toàn ý cho nhân vật trong bài múa, tập tành nghiêm túc và có tinh thần cầu tiến với những động tác khó tôi đưa ra. Thi làm tôi thấy lại hình ảnh thu nhỏ của mình ngày xưa, cũng vào cái tuổi này và cũng yêu một anh chàng hơn tôi đến mười tuổi. Mà thực ra, tôi cũng không chắc là yêu nữa.

Hồi học văn hóa lớp mười một ở trường Trung học Phổ thông Nguyễn Trãi, tôi thân với Tình – cô bạn gái cùng bàn. Quang là anh trai kết nghĩa của Tình, anh là kỹ sư xây dựng và có diện mạo vô cùng bắt mắt, nổi bật trong số những người con trai tôi từng gặp. Tôi đem lòng yêu đơn phương Quang suốt gần một năm học lớp mười một và đến khi nghỉ hè thì Quang bất ngờ chủ động tán tỉnh rồi ngỏ lời yêu với tôi.

Còn gì vui hơn khi được người mình thầm yêu trộm nhớ ngỏ lời yêu. Không phải nghĩ ngợi nhiều, tôi gật đầu làm người yêu của Quang. Biết chuyện Tình không hề vui vẻ chúc mừng mà ngược lại, cô ấy đột nhiên cáu kỉnh và rất hay giận dỗi, trách móc tôi. Rồi một ngày Quang đột ngột bỏ đi, rời xa tôi không một lời giải thích. Ngay sau đó vài tháng thì Tình cũng chuyển trường. Chúng tôi mất liên lạc với nhau từ đó.

Cũng chính vì hai người thân thiết nhất bỏ đi không từ biệt mà tôi sợ kết bạn, sợ yêu đương… Nếu không phải vì chơi với Tiến từ trước đó chắc tôi cũng chẳng chọn cho mình một người bạn nào ở bên cạnh. Đơn giản, tôi thích cuộc sống độc thân và tự mình quyết định mọi chuyện.

Vừa nghe lời đề nghị làm trọng tài cho buổi “tái ngộ” giữa tôi và gã Lâm, Tiến nhảy dựng lên kêu oai oái:

- Này, này… Cậu điên à? Hèn gì một tuần chỉ đến câu lạc bộ ba buổi nhưng tuần này đến đủ sáu buổi. Vì cuộc đấu với cái gã Lâm liếc gì đó hả? Nhỡ lại thêm vài vết thâm trên mặt là tôi không biết ăn nói gì với bố cậu đâu.

- Cậu không muốn cho tôi trả thù à? Vết bầm trên mặt tôi ba ngày mới tan thì hôm nay tôi sẽ cho gã một vết đủ mười ngày mới hết. Thù này phải trả, ông sợ tôi thua sao?

- Chắc gì anh ta đã đến? Cậu gây thù chuốc oán làm gì? Hơn nữa bây giờ lại còn tập múa cũng người yêu anh ta. Dĩ hòa vi quý có hơn không?

- Không được là không được. Lời Hùng đại ca này đã nói ra thì không thể rút lại. Mà này, cấm không tiết lộ thân phận tôi với họ nghe chưa!

- Được, được rồi thưa Đại ca Hùng. Bây giờ thì vào lớp dạy bọn nhóc đi. Hết giờ anh ta mà đến thì tôi làm trọng tài. Ha ha… Nhưng tôi không thiên vị đâu.

- Không cần, - Tôi gạt tay ra hiệu. – Anh Hùng này cũng Tứ đẳng huyền đai rồi, quyết không để sư phụ xấu hổ… Hèm, giống như ai đó.

Cố tình chọc Tiến bằng câu cuối cùng, tôi cười vang sung sướng trước bộ mặt đen xì của cậu. Học cùng với tôi mà bây giờ cậu ấy vẫn chưa được lên đai đen khiến sư phụ tôi vô cùng thất vọng. Nhưng bù lại, Tiến học công nghệ thông tin nên rất giỏi trong việc thiết kế và quản lí các trang mạng. Hiện tại trang web của Câu lạc bộ Karate này đều do một mình cậu phụ trách tất cả các mảng.

Suốt buổi tối tôi mong thời gian trôi đi thật nhanh, nóng lòng chờ đợi cuộc “thánh chiến” giữa tôi và Lâm. Tất nhiên, mọi việc đã chuẩn bị xong. “Thằng con trai” đầy kiêu ngạo như tôi sau khi dạy xong lớp võ cho các bé thì bước vội vào phòng thi đấu bên cạnh, chân đi giày thể thao, cố tình nện thành những tiếng kêu cộp cộp xuống sàn.

Gã và con bé đã có mặt ở đấy cùng với Tiến. Cả ba quay người lại hướng mắt về tôi. Tôi hiên ngang bước lại gần, liếc xéo gã một cái, bắt gặp ánh mắt đầy “đề phòng và tức giận” của Thi đang chiếu tướng mình. Cô bé này gặp tôi trong bộ dạng là Hùng thật khác hẳn mọi ngày khi đối mặt lúc tôi là Nhung. Tôi tỏ vẻ không quan tâm, hất hàm hỏi Tiến:

- Bọn họ đến lâu chưa? Cậu tiếp đón chu đáo chứ?

- Tất nhiên, bạn cậu mà nên…

- Ai là bạn của anh ta? – Thi cắt ngang lời Tiến.

Con bé hằm hè bước lại gần phía tôi, giọng nói dữ dằn:

- Chúng tôi đã đến đây theo lời hẹn của anh. Tốt nhận là anh nên tự bỏ cuộc đi, bạn tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Tôi đưa tay xoa đầu con bé châm chọc. Nó nhanh chóng phản đối bằng cách hất ngược đầu ra sau. Cất tiếng cười lớn, tôi nói:

- Bé con. Chờ anh đấu với gã bạn trai của em xong rồi chúng ta cùng nhau đấu võ mồm hoặc đấu võ chân tay anh đều chiều nhé. Đừng nóng tính như vậy.

- Cậu muốn thế thì nhanh vào sàn thi đấu. Đừng có đứng đấy trêu bạn tôi nữa.

Lúc này Lâm mới lên tiếng, chủ yếu là bảo vệ Thi. Chà, con bé tốt số quá, có người yêu quan tâm đến vậy thì còn gì bằng. Tôi cố tình chọc tức Lâm, trước khi bước vào sàn đấu còn đưa tay vuốt nhẹ má con bé một cái. Nó tức điên lên, đưa tay chùi chùi bên má bị vuốt đến là buồn cười. Tiến đứng gần đó cũng đưa tay bịt miệng cố không dám cười to. Tôi lại nháy mắt tình tứ với con bé:

- Bạn trai em mà có mệnh hệ gì thì đừng đến tìm anh trả thù nhé! Có em và bạn anh làm chứng, anh ta hoàn toàn tự nguyện.

- Thôi, đủ rồi. Vào cuộc thôi. – Lâm trừng mắt nhắc nhở tôi.

Chúng tôi nhảy như lò xò một lúc trên sàn cho nóng người rồi bắt đầu nhìn nhau, thăm dò đối phương qua ánh mắt. Bất ngờ gã hét lên, xông thẳng vào tôi. Nhanh nhứ cắt, tôi nhẹ nhàng lách người tránh được đòn đầu tiên. Lần này thì đừng hòng chạm vào người tôi nhé. Gã càng ra sức đấm đá, gã mất sức còn tôi vẫn nhanh nhẹn tránh từng cú ra đòn của gã. Tôi chỉ mới tránh né chứ chưa thèm phản công lại, trong lòng có chút thất vọng. Gã dám nhận lời thách đấu với tôi mà trình độ cũng không có gì cao siêu khiến tôi di chuyển nhẹ nhàng quá. Chơi trò mèo vờn chuột với Lâm một lúc, tôi bắt đầu chán nản. Thôi, đủ rồi, tôi sẽ trả lại ông anh cú đấm thép gấp mười lần cú đấm của ông anh.

Tôi khựng người ngáng bước tiến của Lâm và thẳng tay đấm vào mặt gã một quả đau điếng người. Lâm loạng choạng rồi ngã người đổ sầm ra sàn. Thi hấp tấp chạy lại đỡ gã, vẻ mặt lo lắng. Tôi phủi tay nhìn vết máu rớm trên khóe miệng gã, lòng thấy hả hê, vui sướng. Tưởng gì, hóa ra gã cũng chỉ là dân dùng sức mạnh chứ không có quyền cước gì cả. Thảm dưới tay tôi cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

Tiến đứng giữa, cười trừ:

- Thôi, thế này là đủ rồi. Trận đấu kết thúc. Chúng ta giảng hòa ở đây.

- Có gì mà phải giảng hòa. Tôi xong việc ở đây rồi. – Tôi nói với Tiến rồi hướng mắt về phía đôi tình nhân nhỏ bé kia. – Hai người tự lo cho nhau nhé, tôi trả xong món nợ rồi. Hy vọng không gặp lại hai người lần nào nữa.

Ung dung ngồi xuống ghế, tôi rút thỏi kẹo cao su ra cho vài viên vào miệng nhai tóp tép. Thi đỡ Lâm đứng dậy, Lâm thì thầm vào tai con bé điều gì đó khiến con bé chau mày, lại liếc ánh mắt hằm hè nhìn về phía tôi. Lâm lên tiếng.

- Cậu giỏi lắm. Không hổ danh là Hùng Đại ca như Tiến đã nói. Tôi không chịu tin nên không bỏ cuộc, giờ thì đã lĩnh hội đủ rồi. Tôi…

Gã ngập ngừng, tôi nheo mắt đợi câu tiếp theo của gã. Chắc là tôi chịu thua hay đại loại tôi xin lỗi gì đó. Gã đang rất quê và xấu mặt mà.

-… muốn được làm học trò riêng của cậu. Cậu nhận tôi chứ?

- Hả?

Tôi trợn mắt và ho sặc sụa khiến bã kẹo cao su theo đó lại bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng Thi mà lao tới. Con bé tránh được, nó gầm lên:

- Đồ xấu xa. Anh cố ý thổi bã kẹo vào người tôi lần nữa đúng không?

Tôi phì cười, không trả lời. Con bé định xông lên nhưng bị gã kẽo giật tay lại, lắc đầu nhắc nhở. Tay Lâm này, gã đang có ý đồ gì? Tôi phải đề phòng mới được. Tôi nhìn ánh mắt khó hiểu của gã, dõng dạc nói:

- Tôi không nhận riêng đệ từ nào lớn tuổi như anh cả. Anh nên đăng ký một lớp học chung cùng với các học viên khác ở câu lạc bộ. Sẽ có người hướng dẫn anh. Tôi chỉ nhận lớp các em nhỏ.

- Ơ, Câu lạc bộ của mình hình như mới có thêm gói học Vip, một kèm một, tuần hai buổi mà Hùng. Cậu quên à. – Tiến buột miệng.

Cậu ta thật ngu ngốc, không hiểu ý tôi gì cả. Tôi lườm Tiến, cậu biết thân biết phận, cụp mắt xuống.

- Hình như tôi nhớ nhầm. Xin lỗi anh. Không có lớp ấy đâu.

- Không có thì bây giờ có. Nếu cậu Hùng đồng ý, tôi sẽ gặp Giám đốc của các cậu xin mở lớp. – Lâm không bỏ cuộc.

Gã điên rồi, điên thật rồi. Ơn trời, Thi đã lên tiếng hộ tôi:

- Anh điên à anh Lâm? Mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Chúng ta về thôi!

- Phải phải… Cô bé đưa bạn trai của mình về đi. – Tôi hớn hở. – Tôi không có nhận đệ tử già đời này đâu, khó bảo lắm. Với lại anh ta đã từng đấm vào mặt tôi một cú thì không thể nào là đồ đệ của tôi được. Tôi càng không muốn trở thành sư phụ của anh ta. Tiến, chúng ta về, kệ hai người này đi.

Nói rồi tôi đứng dậy, kéo tay Tiến lôi xềnh xệch cậu ta đi. Ra đến ngoài sân tôi hỏi nhỏ:

- Này, cậu nói gì với họ mà họ lại biết tôi là Đại ca Hùng ở đây?

- Chỉ giới thiệu qua về cậu, yêu cầu Lâm bỏ cuộc mà anh ta không chịu nghe. Nhưng sao cậu không nhận đồ đệ riêng, bố mình có mở lớp này và đang muốn phát triển mô hình Vip mà.

- Tôi không thích gã đó, cả con bé kia nữa. Suốt ngày gặp con bé khi là con gái, lại gặp người yêu nó khi là con trai… Tôi mệt lắm. Không đủ sức chơi với hai kẻ rắc rối đó.

- Tại con bé giống cậu quá nên cậu không thích!

Tiến không hỏi mà khẳng định điều mình nói. Tôi khá bối rối khi bị nhìn trúng tim đen, chưa biết nói gì thì Lâm từ trong chạy ra, chắn ngang trước mặt chúng tôi.

- Cậu nhận tôi đi. Nếu không tôi đến gặp trực tiếp giám đốc, đăng kí lớp học Vip và đề nghị chính cậu là sư phụ đó.

- Anh ép tôi. – Tôi tức điên lên. – Nếu ép tôi thì kết quả không hay đâu học trò à?

- Anh Hùng, chúng ta có thể bỏ qua mọi chuyện hiểu lầm trước kia được không? Anh nhận anh Lâm đi, em cũng muốn theo học. Như vậy anh sẽ có hai đệ tử không phải một, được không ạ?

Tự nhiên Thi thay đổi cách nói chuyện với tôi khiến tôi sởn gai ốc. Con bé này đang âm mưu cái gì mà muốn cùng tôi học võ? Không được, nó đang là diễn viên múa có tài năng, bây giờ mà học võ thì không ổn. Tôi không đồng ý. Khẽ thở dài, tôi nói:

- Thôi được, tôi sẽ nhận anh. Còn cô bé này thì không.

- Sao lại không? – Thi hỏi tôi với đôi mắt ấm ức hệt như đôi mắt tôi lúc hỏi bố trong hoàn cảnh này.

- Cô bé không hợp với môn Karate này đâu. Đừng hỏi tôi lý do, tôi không thích nhận đồ đệ nữ, vậy thôi. Việc nên làm bây giờ là đưa bạn trai cô bé về đi. Tuần sau đăng ký rồi đến học vào 6 giờ chiều thứ sáu và chiều thứ bảy. Tôi rảnh những ngày đó.

- Thật chứ? Cảm ơn cậu. – Lâm hỏi lại, ánh mắt anh ta phấn khích.

Không muốn nhắc lại lần nữa, tôi gật đầu rồi cùng Tiến tiếp tục ra bãi lấy xe. Tiến dò hỏi:

- Sao cậu thay đổi quyết định nhanh thế? Vì con bé đòi học võ à?

- Ừ, có lẽ vậy. Con bé không nên giống tôi. Chỉ nên yêu một nghề thôi. Ôi, nghĩ đến là sư phụ của gã kia, tôi lại thấy đời mình đen tối rồi. Hai mươi sáu tuổi bắt đầu học võ vẽ gì chứ, điên thật rồi.

- Hai mươi sáu? Sao cậu biết?

- Thì khi tôi là Nhung, Thi dẫn tôi đi gặp gã một lần rồi. Nhưng cậu xem, tài hóa trang của tôi rất giỏi, hai người đấy sao nhận ra được Nhung và Hùng cùng là một người.

Cảm thấy có một chút kiêu hãnh, tôi vênh mặt với Tiến. Hình như từ lúc gặp phải Thi và Lâm, cuộc sống êm ả của tôi đã trở nên rắc rối rồi đây!

Chương 02<< >> Chương 04

----------------

Đã có 3 chương. Các bạn vào "chém gió" chút cho Mưa rút kinh nghiệm đi: Ngọc đình Lạc Tâm Vũ An ngocnungocnu bupbecaumua leminh1994 Giản Đơn
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên