Chương 03. Trận đấu
Thế giới này toàn những rắc rối và những mớ bòng bong.
Sau cuộc gặp hôm đó, Thi cứ cảm ơn tôi mãi. Con bé đang yêu nên tâm trạng vô cùng phấn chấn và vui vẻ. Nó rất toàn tâm toàn ý cho nhân vật trong bài múa, tập tành nghiêm túc và có tinh thần cầu tiến với những động tác khó tôi đưa ra. Thi làm tôi thấy lại hình ảnh thu nhỏ của mình ngày xưa, cũng vào cái tuổi này và cũng yêu một anh chàng hơn tôi đến mười tuổi. Mà thực ra, tôi cũng không chắc là yêu nữa.
Hồi học văn hóa lớp mười một ở trường Trung học Phổ thông Nguyễn Trãi, tôi thân với Tình – cô bạn gái cùng bàn. Quang là anh trai kết nghĩa của Tình, anh là kỹ sư xây dựng và có diện mạo vô cùng bắt mắt, nổi bật trong số những người con trai tôi từng gặp. Tôi đem lòng yêu đơn phương Quang suốt gần một năm học lớp mười một và đến khi nghỉ hè thì Quang bất ngờ chủ động tán tỉnh rồi ngỏ lời yêu với tôi.
Còn gì vui hơn khi được người mình thầm yêu trộm nhớ ngỏ lời yêu. Không phải nghĩ ngợi nhiều, tôi gật đầu làm người yêu của Quang. Biết chuyện Tình không hề vui vẻ chúc mừng mà ngược lại, cô ấy đột nhiên cáu kỉnh và rất hay giận dỗi, trách móc tôi. Rồi một ngày Quang đột ngột bỏ đi, rời xa tôi không một lời giải thích. Ngay sau đó vài tháng thì Tình cũng chuyển trường. Chúng tôi mất liên lạc với nhau từ đó.
Cũng chính vì hai người thân thiết nhất bỏ đi không từ biệt mà tôi sợ kết bạn, sợ yêu đương… Nếu không phải vì chơi với Tiến từ trước đó chắc tôi cũng chẳng chọn cho mình một người bạn nào ở bên cạnh. Đơn giản, tôi thích cuộc sống độc thân và tự mình quyết định mọi chuyện.
Vừa nghe lời đề nghị làm trọng tài cho buổi “tái ngộ” giữa tôi và gã Lâm, Tiến nhảy dựng lên kêu oai oái:
- Này, này… Cậu điên à? Hèn gì một tuần chỉ đến câu lạc bộ ba buổi nhưng tuần này đến đủ sáu buổi. Vì cuộc đấu với cái gã Lâm liếc gì đó hả? Nhỡ lại thêm vài vết thâm trên mặt là tôi không biết ăn nói gì với bố cậu đâu.
- Cậu không muốn cho tôi trả thù à? Vết bầm trên mặt tôi ba ngày mới tan thì hôm nay tôi sẽ cho gã một vết đủ mười ngày mới hết. Thù này phải trả, ông sợ tôi thua sao?
- Chắc gì anh ta đã đến? Cậu gây thù chuốc oán làm gì? Hơn nữa bây giờ lại còn tập múa cũng người yêu anh ta. Dĩ hòa vi quý có hơn không?
- Không được là không được. Lời Hùng đại ca này đã nói ra thì không thể rút lại. Mà này, cấm không tiết lộ thân phận tôi với họ nghe chưa!
- Được, được rồi thưa Đại ca Hùng. Bây giờ thì vào lớp dạy bọn nhóc đi. Hết giờ anh ta mà đến thì tôi làm trọng tài. Ha ha… Nhưng tôi không thiên vị đâu.
- Không cần, - Tôi gạt tay ra hiệu. – Anh Hùng này cũng Tứ đẳng huyền đai rồi, quyết không để sư phụ xấu hổ… Hèm, giống như ai đó.
Cố tình chọc Tiến bằng câu cuối cùng, tôi cười vang sung sướng trước bộ mặt đen xì của cậu. Học cùng với tôi mà bây giờ cậu ấy vẫn chưa được lên đai đen khiến sư phụ tôi vô cùng thất vọng. Nhưng bù lại, Tiến học công nghệ thông tin nên rất giỏi trong việc thiết kế và quản lí các trang mạng. Hiện tại trang web của Câu lạc bộ Karate này đều do một mình cậu phụ trách tất cả các mảng.
Suốt buổi tối tôi mong thời gian trôi đi thật nhanh, nóng lòng chờ đợi cuộc “thánh chiến” giữa tôi và Lâm. Tất nhiên, mọi việc đã chuẩn bị xong. “Thằng con trai” đầy kiêu ngạo như tôi sau khi dạy xong lớp võ cho các bé thì bước vội vào phòng thi đấu bên cạnh, chân đi giày thể thao, cố tình nện thành những tiếng kêu cộp cộp xuống sàn.
Gã và con bé đã có mặt ở đấy cùng với Tiến. Cả ba quay người lại hướng mắt về tôi. Tôi hiên ngang bước lại gần, liếc xéo gã một cái, bắt gặp ánh mắt đầy “đề phòng và tức giận” của Thi đang chiếu tướng mình. Cô bé này gặp tôi trong bộ dạng là Hùng thật khác hẳn mọi ngày khi đối mặt lúc tôi là Nhung. Tôi tỏ vẻ không quan tâm, hất hàm hỏi Tiến:
- Bọn họ đến lâu chưa? Cậu tiếp đón chu đáo chứ?
- Tất nhiên, bạn cậu mà nên…
- Ai là bạn của anh ta? – Thi cắt ngang lời Tiến.
Con bé hằm hè bước lại gần phía tôi, giọng nói dữ dằn:
- Chúng tôi đã đến đây theo lời hẹn của anh. Tốt nhận là anh nên tự bỏ cuộc đi, bạn tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Tôi đưa tay xoa đầu con bé châm chọc. Nó nhanh chóng phản đối bằng cách hất ngược đầu ra sau. Cất tiếng cười lớn, tôi nói:
- Bé con. Chờ anh đấu với gã bạn trai của em xong rồi chúng ta cùng nhau đấu võ mồm hoặc đấu võ chân tay anh đều chiều nhé. Đừng nóng tính như vậy.
- Cậu muốn thế thì nhanh vào sàn thi đấu. Đừng có đứng đấy trêu bạn tôi nữa.
Lúc này Lâm mới lên tiếng, chủ yếu là bảo vệ Thi. Chà, con bé tốt số quá, có người yêu quan tâm đến vậy thì còn gì bằng. Tôi cố tình chọc tức Lâm, trước khi bước vào sàn đấu còn đưa tay vuốt nhẹ má con bé một cái. Nó tức điên lên, đưa tay chùi chùi bên má bị vuốt đến là buồn cười. Tiến đứng gần đó cũng đưa tay bịt miệng cố không dám cười to. Tôi lại nháy mắt tình tứ với con bé:
- Bạn trai em mà có mệnh hệ gì thì đừng đến tìm anh trả thù nhé! Có em và bạn anh làm chứng, anh ta hoàn toàn tự nguyện.
- Thôi, đủ rồi. Vào cuộc thôi. – Lâm trừng mắt nhắc nhở tôi.
Chúng tôi nhảy như lò xò một lúc trên sàn cho nóng người rồi bắt đầu nhìn nhau, thăm dò đối phương qua ánh mắt. Bất ngờ gã hét lên, xông thẳng vào tôi. Nhanh nhứ cắt, tôi nhẹ nhàng lách người tránh được đòn đầu tiên. Lần này thì đừng hòng chạm vào người tôi nhé. Gã càng ra sức đấm đá, gã mất sức còn tôi vẫn nhanh nhẹn tránh từng cú ra đòn của gã. Tôi chỉ mới tránh né chứ chưa thèm phản công lại, trong lòng có chút thất vọng. Gã dám nhận lời thách đấu với tôi mà trình độ cũng không có gì cao siêu khiến tôi di chuyển nhẹ nhàng quá. Chơi trò mèo vờn chuột với Lâm một lúc, tôi bắt đầu chán nản. Thôi, đủ rồi, tôi sẽ trả lại ông anh cú đấm thép gấp mười lần cú đấm của ông anh.
Tôi khựng người ngáng bước tiến của Lâm và thẳng tay đấm vào mặt gã một quả đau điếng người. Lâm loạng choạng rồi ngã người đổ sầm ra sàn. Thi hấp tấp chạy lại đỡ gã, vẻ mặt lo lắng. Tôi phủi tay nhìn vết máu rớm trên khóe miệng gã, lòng thấy hả hê, vui sướng. Tưởng gì, hóa ra gã cũng chỉ là dân dùng sức mạnh chứ không có quyền cước gì cả. Thảm dưới tay tôi cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
Tiến đứng giữa, cười trừ:
- Thôi, thế này là đủ rồi. Trận đấu kết thúc. Chúng ta giảng hòa ở đây.
- Có gì mà phải giảng hòa. Tôi xong việc ở đây rồi. – Tôi nói với Tiến rồi hướng mắt về phía đôi tình nhân nhỏ bé kia. – Hai người tự lo cho nhau nhé, tôi trả xong món nợ rồi. Hy vọng không gặp lại hai người lần nào nữa.
Ung dung ngồi xuống ghế, tôi rút thỏi kẹo cao su ra cho vài viên vào miệng nhai tóp tép. Thi đỡ Lâm đứng dậy, Lâm thì thầm vào tai con bé điều gì đó khiến con bé chau mày, lại liếc ánh mắt hằm hè nhìn về phía tôi. Lâm lên tiếng.
- Cậu giỏi lắm. Không hổ danh là Hùng Đại ca như Tiến đã nói. Tôi không chịu tin nên không bỏ cuộc, giờ thì đã lĩnh hội đủ rồi. Tôi…
Gã ngập ngừng, tôi nheo mắt đợi câu tiếp theo của gã. Chắc là tôi chịu thua hay đại loại tôi xin lỗi gì đó. Gã đang rất quê và xấu mặt mà.
-… muốn được làm học trò riêng của cậu. Cậu nhận tôi chứ?
- Hả?
Tôi trợn mắt và ho sặc sụa khiến bã kẹo cao su theo đó lại bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng Thi mà lao tới. Con bé tránh được, nó gầm lên:
- Đồ xấu xa. Anh cố ý thổi bã kẹo vào người tôi lần nữa đúng không?
Tôi phì cười, không trả lời. Con bé định xông lên nhưng bị gã kẽo giật tay lại, lắc đầu nhắc nhở. Tay Lâm này, gã đang có ý đồ gì? Tôi phải đề phòng mới được. Tôi nhìn ánh mắt khó hiểu của gã, dõng dạc nói:
- Tôi không nhận riêng đệ từ nào lớn tuổi như anh cả. Anh nên đăng ký một lớp học chung cùng với các học viên khác ở câu lạc bộ. Sẽ có người hướng dẫn anh. Tôi chỉ nhận lớp các em nhỏ.
- Ơ, Câu lạc bộ của mình hình như mới có thêm gói học Vip, một kèm một, tuần hai buổi mà Hùng. Cậu quên à. – Tiến buột miệng.
Cậu ta thật ngu ngốc, không hiểu ý tôi gì cả. Tôi lườm Tiến, cậu biết thân biết phận, cụp mắt xuống.
- Hình như tôi nhớ nhầm. Xin lỗi anh. Không có lớp ấy đâu.
- Không có thì bây giờ có. Nếu cậu Hùng đồng ý, tôi sẽ gặp Giám đốc của các cậu xin mở lớp. – Lâm không bỏ cuộc.
Gã điên rồi, điên thật rồi. Ơn trời, Thi đã lên tiếng hộ tôi:
- Anh điên à anh Lâm? Mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Chúng ta về thôi!
- Phải phải… Cô bé đưa bạn trai của mình về đi. – Tôi hớn hở. – Tôi không có nhận đệ tử già đời này đâu, khó bảo lắm. Với lại anh ta đã từng đấm vào mặt tôi một cú thì không thể nào là đồ đệ của tôi được. Tôi càng không muốn trở thành sư phụ của anh ta. Tiến, chúng ta về, kệ hai người này đi.
Nói rồi tôi đứng dậy, kéo tay Tiến lôi xềnh xệch cậu ta đi. Ra đến ngoài sân tôi hỏi nhỏ:
- Này, cậu nói gì với họ mà họ lại biết tôi là Đại ca Hùng ở đây?
- Chỉ giới thiệu qua về cậu, yêu cầu Lâm bỏ cuộc mà anh ta không chịu nghe. Nhưng sao cậu không nhận đồ đệ riêng, bố mình có mở lớp này và đang muốn phát triển mô hình Vip mà.
- Tôi không thích gã đó, cả con bé kia nữa. Suốt ngày gặp con bé khi là con gái, lại gặp người yêu nó khi là con trai… Tôi mệt lắm. Không đủ sức chơi với hai kẻ rắc rối đó.
- Tại con bé giống cậu quá nên cậu không thích!
Tiến không hỏi mà khẳng định điều mình nói. Tôi khá bối rối khi bị nhìn trúng tim đen, chưa biết nói gì thì Lâm từ trong chạy ra, chắn ngang trước mặt chúng tôi.
- Cậu nhận tôi đi. Nếu không tôi đến gặp trực tiếp giám đốc, đăng kí lớp học Vip và đề nghị chính cậu là sư phụ đó.
- Anh ép tôi. – Tôi tức điên lên. – Nếu ép tôi thì kết quả không hay đâu học trò à?
- Anh Hùng, chúng ta có thể bỏ qua mọi chuyện hiểu lầm trước kia được không? Anh nhận anh Lâm đi, em cũng muốn theo học. Như vậy anh sẽ có hai đệ tử không phải một, được không ạ?
Tự nhiên Thi thay đổi cách nói chuyện với tôi khiến tôi sởn gai ốc. Con bé này đang âm mưu cái gì mà muốn cùng tôi học võ? Không được, nó đang là diễn viên múa có tài năng, bây giờ mà học võ thì không ổn. Tôi không đồng ý. Khẽ thở dài, tôi nói:
- Thôi được, tôi sẽ nhận anh. Còn cô bé này thì không.
- Sao lại không? – Thi hỏi tôi với đôi mắt ấm ức hệt như đôi mắt tôi lúc hỏi bố trong hoàn cảnh này.
- Cô bé không hợp với môn Karate này đâu. Đừng hỏi tôi lý do, tôi không thích nhận đồ đệ nữ, vậy thôi. Việc nên làm bây giờ là đưa bạn trai cô bé về đi. Tuần sau đăng ký rồi đến học vào 6 giờ chiều thứ sáu và chiều thứ bảy. Tôi rảnh những ngày đó.
- Thật chứ? Cảm ơn cậu. – Lâm hỏi lại, ánh mắt anh ta phấn khích.
Không muốn nhắc lại lần nữa, tôi gật đầu rồi cùng Tiến tiếp tục ra bãi lấy xe. Tiến dò hỏi:
- Sao cậu thay đổi quyết định nhanh thế? Vì con bé đòi học võ à?
- Ừ, có lẽ vậy. Con bé không nên giống tôi. Chỉ nên yêu một nghề thôi. Ôi, nghĩ đến là sư phụ của gã kia, tôi lại thấy đời mình đen tối rồi. Hai mươi sáu tuổi bắt đầu học võ vẽ gì chứ, điên thật rồi.
- Hai mươi sáu? Sao cậu biết?
- Thì khi tôi là Nhung, Thi dẫn tôi đi gặp gã một lần rồi. Nhưng cậu xem, tài hóa trang của tôi rất giỏi, hai người đấy sao nhận ra được Nhung và Hùng cùng là một người.
Cảm thấy có một chút kiêu hãnh, tôi vênh mặt với Tiến. Hình như từ lúc gặp phải Thi và Lâm, cuộc sống êm ả của tôi đã trở nên rắc rối rồi đây!
Chương 02<< >> Chương 04
----------------
Đã có 3 chương. Các bạn vào "chém gió" chút cho Mưa rút kinh nghiệm đi:
Ngọc đình Lạc Tâm Vũ An ngocnungocnu bupbecaumua leminh1994 Giản Đơn